Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)
Chương 15: Chương 15
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Lâm Diêu bị lay kịch liệt mà tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy lờ mờ, mắc ói.
Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, chợt nghe có người hét ầm ĩ bên tai, “Tỉnh tỉnh, tỉnh lại, thằng nhóc cậu tỉnh lại cho tôi!”
“Mẹ nó, ồn ào quá vậy!” Lâm Diêu vừa nói xong liền hối hận, người gọi hắn tỉnh là Cát Đông Minh.
Lâm Diêu thấy sắc mặt giận dữ của đối phương liền biết có chuyện lớn xảy ra, mau hỏi, “Sao lại là anh, tổ trưởng?”
“Tôi còn muốn hỏi cậu, cậu sao lại ở đây? Nhìn đi nhìn đi, đó là cái gì!”
Lâm Diêu kinh ngạc nhìn theo hướng tay của Cát Đông Minh, phát hiện thi thể của Hà Thanh Thanh! Vị trí tim bị cắm con dao, Lâm Diêu theo bản năng sờ súng của mình, Cát Đông Minh đau đầu nói, “Tôi kiểm tra rồi, chưa mất.”
Mẹ nó, đây là chuyện gì? Lâm Diêu bật dậy, Đàm Ninh vừa vào liền rụt cổ lui ra.
Cát Đông Minh cũng có chút không rõ, rất lo lắng Lâm Diêu nổi nóng làm chuyện mất lý trí, vội vàng khuyên bảo, “Tiểu Lâm, cậu đừng nóng.
Hiện trường quá lộ liễu như vậy, cũng biết người bị hại không phải cậu giết, cậu đừng nóng.”
Lâm Diêu xoay đầu mặt lạnh nhìn Cát Đông Minh, vô cùng tỉnh táo nói, “Ai nói tôi sốt ruột? Tôi chỉ đang nhớ lại chuyện trước khi bị đánh ngất xỉu.
À nói nghe một chút đi, sao các anh lại tới đây? Là ai phát hiện người chết? Lúc đó là tình huống gì?”
Thiếu chút nữa làm anh em chấn động, Lâm Diêu không phát hỏa giống như con cọp ăn thịt, giống như con mèo đã uống rượu nước hai vậy! Thôi bó tay, vốn cho là sau khi quen Tư Đồ thì cũng như bình thường, ai ngờ hắn hoàn toàn khác trước.
Làm việc làm việc, đi làm việc thôi.
Trong sự bận rộn của các đồng nghiệp, Lâm Diêu giống như người chẳng có chuyện gì, bình tĩnh ngồi trước mặt Cát Đông Minh, tùy tiện để tổ trưởng của mình dùng thái độ nghi ngờ quan sát.
“Tiểu Lâm, cậu chắc chắn không cần mắng mấy câu hay ném mấy món đồ rồi nói tiếp chứ?”
“Tôi không có thời gian.
Tổ trưởng, nói thẳng đi, đối phương căn bản không phải muốn đem tội giết người giá họa cho tôi.”
“Tại sao?” Đường Sóc đẩy Đàm Ninh từ cửa vào, cẩn thận hỏi, nếu quả thật là vậy, lúc nãy hắn vừa gọi cho ai kia quả là dư thừa.
Lâm Diêu không vội giải thích, suy nghĩ cả buổi mới nói, “Rất rõ ràng.
Nếu đối phương muốn hãm hại tôi, vậy ít nhất phải dùng súng để bắn chết người, đồng thời mang cả tôi và khẩu súng rời khỏi hiện trường.
Cứ như vậy, tôi sẽ có ít nhất 50% là hung thủ.
Thế nhưng, hung thủ không làm vậy.”
“Tại sao?” Đường Sóc tự nhủ, hình như hỏi ngốc như vậy một chút thì sẽ nghĩ tới đáp án.
“Chờ lát nữa hãy nói tới cái này.
Tiểu Lâm, sau khi cậu hỏi Hà Thanh Thanh xong tại sao lại không đi?” Cát Đông Minh nóng lòng biết rõ chuyện này, nếu không, phiền phức của Lâm Diêu sẽ rất lớn.
Đôi mắt Lâm Diêu sắc bén, liền nói, “Buổi chiều Tử Hi đến chỗ của tôi đưa cơm, nói Tư Đồ bảo nó đến, còn tiện thể nói tình hình của Tư Đồ cho tôi nghe.
Tôi hiểu con người Tử Hi, thằng bé không phải loại người lắm mồm, câu đó đảm bảo là do Tư Đồ dạy.
Tư Đồ tại sao muốn nhờ miệng Tử Hi bảo tôi đi tìm Hà Thanh Thanh, nguyên nhân chỉ có một, Tư Đồ theo dõi Hà Thanh Thanh.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”Cát Đông Minh có chút không tin tưởng, hắn thấy Lâm Diêu trầm mặc, không biết có nên truy hỏi hay không.
Không thể làm gì khác hơn tìm hiểu vòng vo, “Vậy cậu hỏi được chuyện gì từ miệng Hà Thanh Thanh?”
“Lúc tôi nói chuyện với Hà Thanh Thanh cũng không hỏi sâu, đầu tiên, tôi cũng không biết Tư Đồ nghi ngờ Hà Thanh Thanh cái gì.
Là giống chúng ta, hay hắn còn nắm manh mối mà chúng ta không biết? Bước đầu tiên tôi cần phải làm theo bước đi của Tư Đồ, chọc giận Hà Thanh Thanh.
Bước thứ hai là chờ Tư Đồ đến tìm chị ta.
Tư Đồ làm việc chắc hẳn rất hiểu rèn sắt phải rèn khi còn nóng, sau khi tôi bỏ đi, hắn nhất định sẽ thừa dịp tâm trạng của Hà Thanh Thanh không ổn định, tới ép hỏi chị ta.
Cho nên tôi không đi chính là muốn chờ Tư Đồ, nghe trộm nội dung nói chuyện giữa hắn và Hà Thanh Thanh.
Kết quả, không đợi được Tư Đồ, lại bị điện giật.”
Cát Đông Minh triệt để bó tay với Lâm Diêu và Tư Đồ.
Hai người này ở chung, còn chơi chiêu trò lừa gạt lẫn nhau, đứa này đào hố đứa kia, đứa kia chơi đứa này, còn không biết mệt nữa.
Đó coi đi, chơi cho cố vô giờ xảy ra chuyện rồi, đáng đời!
“Tổ trưởng, nhìn mặt anh chắc là đang chửi tôi trong lòng nhỉ?”
“Chửi trong lòng làm cái gì? Cái thằng nhóc thúi cậu tự đi tìm phiền phức cho mình! Chuyện này nếu không làm rõ ràng, cậu biết mình sẽ có hậu quả thế nào không?!” Nói xong, Cát Đông Minh tức giận đánh một cái vào trán hắn, không đợi đối phương mở miệng mắng người, chợt nghe có một người từ bên ngoài lên tiếng, “Anh đánh nhẹ thôi chứ, em ấy mới bị thương, anh có phải là người không vậy?”
Lâm Diêu che cái trán đỏ chót kinh ngạc nhìn Tư Đồ từ bên ngoài đi tới, đang định mở miệng hỏi, lại thấy sắc mặt tối thui của hắn, không nói hai lời lập tức kéo mình dậy.
Động tác thô lỗ khiến thân thể xoay 360 độ, sau đó áo thun bị kéo lên, Lâm Diêu nghe thấy tiếng Tư Đồ tặc lưỡi.
“Sao anh lại tới đây?” Không biết vì nguyên nhân gì, Lâm Diêu đột nhiên không có tâm trạng chất vấn.
Tư Đồ kéo áo Lâm Diêu xuống, xoay đầu nói rõ với Cát Đông Minh, “Sắp xếp người đưa em ấy đi bệnh viện, bác sĩ nói không sao thì làm gì, anh cũng tùy em ấy.” Nói xong, Tư Đồ xoay người đi, mặc kệ Lâm Diêu.
“Anh đứng lại.”Lâm Diêu giữ tay Tư Đồ, không rõ hắn rốt cuộc muốn gì.
Tư Đồ nhìn Lâm Diêu, hai hàng lông mày nhíu lại, hàm răng nghiến kêu ken két, trong mắt mang sự tức giận làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Lâm Diêu thấy ở đây không tiện nói chuyện, liền kéo Tư Đồ ra ngoài.
Cát Đông Minh liếc mắt, thú theo đuôi Đường Sóc và Đàm Ninh lập tức đuổi theo.
Chọn một góc khá yên tĩnh ở hành lang, Lâm Diêu đè Tư Đồ lên tường, nhìn hắn nói, “Anh nổi giận cái gì, tôi cũng đâu có sao.”
“Không phải chuyện này.
Anh, anh chỉ muốn nhờ Tử Hi nói chuyện đó là để em thức tỉnh, anh đi trước em một bước, thuận tiện làm Hà Thanh Thanh hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình.
Anh biết em sẽ rõ Tử Hi là người anh sắp xếp, chỉ cần em đi tìm Hà Thanh Thanh là có thể biết được manh mối trong tay anh nhiều hơn em.
Ai ngờ em lại chơi trò tương kế tựu kế, ở chỗ này chờ anh tìm Hà Thanh Thanh, làm chim sẻ đứng sau.
Nếu không phải anh bày trò, em cũng sẽ không gặp nguy hiểm.” Nói xong, Tư Đồ cúi đầu, hắn thậm chí còn chẳng dám nhớ đến tâm trạng của mình khi biết tin.
Nếu đối phương hạ đòn sát thủ, nếu đối phương bắt Tiểu Diêu của hắn, hắn thật sự sẽ phát điên.
Lâm Diêu ngẩn người, đang định nói, đã thấy Tư Đồ tát bản thân một cái thật mạnh.
Hắn càng thêm hoảng sợ, vội vàng nắm chặt tay Tư Đồ, “Anh làm gì vậy?!”
“Vết sẹo lâu quá lại quên, trước đây gạt em một lần, sao bây giờ có thể đi vào vết xe đổ!”
Thì ra là vậy, tim hắn thắt lại ở đây, mỉm cười.
Sau khi buông Tư Đồ ra, tay đút vào túi quần cười híp mắt nói, “Chuyện này nếu đổi là trước đây, tôi chắc chắn sẽ tức tới hộc máu, nhưng giờ thì không, chơi với anh trò này, tôi còn thấy thú vị.
Tư Đồ, anh khiến tôi mãi mãi bị vây trong trạng thái hưng phấn, không biết chán nản.”
“Không cần an ủi anh, anh tự biết sự xấu xa trong xương của mình, đúng là bản tính khó dời.” Tư Đồ vô cùng tự trách, thậm chí không biết làm sao đối mặt với sự khoan dung của Lâm Diêu.
“Đừng có như con gái làm mình làm mẩy thế.
Anh không phải cũng biết tôi có thể chấp nhận điểm này, nên mới để anh nhờ Tử Hi tới tìm tôi sao, nếu anh biết đó là làm trái ý tôi, anh còn dám làm không?”
Tư Đồ suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Không là được rồi.
Anh bộ không bị ngược thì không chịu được hả, không nghe tôi mắng mấy câu là khó chịu à?”
Tư Đồ khổ sở mỉm cười, vươn tay ôm Lâm Diêu, đầu vô lực dựa trên vai hắn, buồn bực hờn dỗi nói, “Em là Tiểu Diêu của anh.”
“Biến biến, nói mấy câu buồn ói quá, già khú đế rồi còn giả bộ dễ thương cái gì.”
Dịu dàng và khoan dung của Lâm Diêu hóa giải nút thắt trong lòng Tư Đồ, tà khí xung quanh mang theo vẻ lưu manh trở về với hắn, hắn thừa dịp Lâm Diêu không đề phòng, nhéo một cái vào mông Lâm Diêu, khiến người trong lòng bất mãn.
“Muốn bị đánh thì cứ nói thẳng, tôi sẽ làm mẹ anh nhận không ra.” Lâm Diêu bực hắn vì không biết lựa trường hợp, cách đó không xa còn có người nghe lén, ngại muốn chết.
Tư Đồ cười hì hì, dựa vào tường rút điếu thuốc, nói với Lâm Diêu, “Cục cưng, em bậy rồi, anh đâu có d3 xồm em đâu.
Coi như cho anh bù đắp sai sót, anh cho em một manh mối, có muốn không?”
“Đừng có giả ngu.
Nói đi.”
“Căn bản không có tổ chức kh ủng bố nào muốn giở trò với cuộc thi, cảnh sát quốc tế chỉ muốn viện một cái cớ để tiếp cận Lộ Tiểu Yến, dẫn Hàn Cương ra.
Mà Hàn Cương vì sao bị cảnh sát quốc tế truy kích dữ dội như vậy, chắc chắn không chỉ vì ông ta là tình báo.
Bên trong còn có ẩn ý khác.”
Lâm Diêu mở to mắt nhìn, đầu óc của hắn không chậm hơn Tư Đồ, lập tức nói, “Nếu có thể điều tra thêm vài chuyện, vụ án sẽ sáng tỏ hơn.”
Tư Đồ tiến tới, cười mê hoặc, “Đúng thế! Cho nên Hàn Cương là then chốt.”
Hai người liếc mắt đưa tình, người này cười còn giả hơn người kia.
Lâm Diêu giơ tay nắm cổ áo hắn kéo lại gần, “Không sợ tôi thắng anh?”
“E rằng người thua là em.”
“Tự tin quá không phải chuyện tốt.”
“Cục cưng, cưỡi lừa xem nhạc, chúng ta đi rình.”
Lâm Diêu cũng cười theo, “Biết đào hố chơi người không chỉ có mình anh, cẩn thận một chút.”
Vài câu tình nhân trêu chọc làm nhạt đi mùi thuốc súng.
Tư Đồ trộm hôn một cái mạnh mẽ sau đó vội vàng bỏ đi.
Nhưng Lâm Diêu không đi tìm Cát Đông Minh, hắn tin tưởng, Đàm Ninh sẽ về thuật lại hết.
Mà chính hắn thì đang cần một chỗ yên tĩnh để bản thân tỉnh táo lại.
Một mình ở trong phòng nghỉ nhỏ, Lâm Diêu suy nghĩ về chân tướng, không lâu sau, Đường Sóc cũng mang một bụng câu hỏi đi tới bên cạnh ngồi xuống.
“Lâm ca, tại sao hung thủ lại muốn đánh anh ngất xỉu?”
“Có thể vì anh vướng víu.
Tiểu Đường, anh luôn cảm thấy chúng ta bị người ta đùa giỡn.
Em nghĩ đi, từ vụ án thứ nhất đến giờ, chúng ta vẫn luôn vây quanh chuyện của Lộ Tiểu Yến và Hàn Cương, còn chính vụ án thì lại không tiến triển gì.
Không chỉ vậy, còn xuất hiện người chết thứ ba.
Anh có một dự cảm, có người cố tình kéo sự chú ý của chúng ta đi.”
Đường Sóc càng nghe càng mơ hồ, đành hỏi, “Lâm ca, anh nói nghe mơ hồ quá.
Tuy rằng chúng ta đúng là đặt trọng tâm lên Hàn Cương, nhưng cũng điều tra vụ án mà.”
“Không đúng không đúng.
Sau khi chúng ta biết được quan hệ giữa Lộ Tiểu Yến và Hàn Cương, đã phân cảnh lực điều tra Hàn Cương, bên Tư Đồ cũng bắt đầu quan tâm ông ta, kéo đến trên đầu Hà Thanh Thanh.
Mà Nghê Mỹ bị giết ở sân bay, kẻ tình nghi duy nhất là Vương Vĩ lại chẳng biết đi đâu, chúng ta chỉ biết vào ngày hôm sau, bắt gặp hắn ở cùng Hàn Cương, cho nên, chúng ta lại tiếp tục tìm tung tích của Hàn Cương.
Bây giờ Hà Thanh Thanh bị giết, mà theo đường đi của anh và Tư Đồ suy đoán, rất có thể là Hàn Cương giết Hà Thanh Thanh.
Nhưng mà anh có thể khẳng định, hung thủ chắc chắn không phải Hàn Cương, chí ít giết Nghê Mỹ và Lộ Tiểu Yến không phải là ông ta.”
“Tại sao?”
“Lộ Tiểu Yến là con gái của ông ta, điều này chúng ta không cần giải thích nhiều.
Mà Nghê Mỹ thì có nhiều điểm đáng ngờ, nếu Hàn Cương muốn giết Nghê Mỹ, đã không cần giở trò với GPS trên xe, còn nữa, người nói với Phó Kỳ Kỳ, Nghê Mỹ và Vương Vĩ đi về hướng đó là ai? Cây gậy đánh chết Nghê Mỹ là do hung thủ trộm? Thời gian trước, chúng ta không có nhiều thời gian thẩm tra đối chiếu nên đã phán đoán chủ quan.”
“Ấn tượng ban đầu làm chủ đạo?”
“Anh dùng cách khác để nói nha.
Ví dụ có một ông chồng ở bên ngoài đi ngoại tình, đêm khuya về nhà bị bà vợ chất vấn, hắn nói dối là đi nhậu với bạn, kết quả bị bà vợ vạch trần.
Sau đó, ông chồng bị ép vào đường cùng phải nói là đi đánh bài, lúc này bà vợ tin.”
“A! Em hiểu rồi.
Nghê Mỹ khiến chúng ta nghi ngờ Vương Vĩ, giống như ông chồng lần đầu nói dối, đi uống rượu với bạn cũng có lý.
Sau đó, chúng ta phát hiện Nghê Mỹ có nhiều điểm đáng ngờ, theo bản năng đổ hai cái chết của Nghê Mỹ và Lộ Tiểu Yến lên cùng một hung thủ, giống như lần thứ hai ông chồng nói dối, đi đánh bài! Thật ra nguyên nhân thật sự, không có ai biết.”
Nhiều lần suy nghĩ đã đưa ra kết quả này, nhưng Lâm Diêu lại cho rằng, “Anh sao lại cứ cảm thấy còn có lời nói dối thứ ba.
Đi, chúng ta đi gặp người phát hiện thi thể.”
Hết chương 15.
------oOo------
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)