Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)
Chương 122: Chương 122
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Ngồi trên máy bay về nước, Tư Đồ suy nghĩ mãi về đoạn hội thoại sau cuối với Ông Thần.
Căn cứ theo lời của Ông Thần, Tống Nguyệt rất ít chủ động làm hành vi thân mật, nhưng không có nghĩa cô không có suy nghĩ về chuyện quan hệ thể xác.
Theo miêu tả của Ông Thần: “Tống Nguyệt rất ít tiếp xúc da thịt, lúc ở trên giường cũng rất lơ đãng, chỉ là sau khi làm xong thì rất chản nản, đó là về mặt tình d*c.
Còn chuyện yêu đương thì là một người vô cùng mâu thuẫn.”
Ông Thần còn nói cho hắn biết, “Mỗi lần chúng tôi hẹn nhau ở khách sạn, cô ta lúc nào cũng nóng lòng muốn gọi cho Diêu Kỳ Kỳ.
Không biết hai người nói chuyện gì, mỗi lần gọi xong thì Tống Nguyệt đều vội vã đi về, mặc kệ tôi cố gắng hẹn ăn tối hay sắp xếp chuyện khác đều không được.
Nhiều lần tôi nghi ngờ không biết giữa Tống Nguyệt và Diêu Kỳ Kỳ có mối quan hệ thân mật gì không, tôi âm thầm điều tra một thời gian, phát hiện tính hướng của Diêu Kỳ Kỳ rất bình thường, mà Tống Nguyệt thì hình như là song tính.”
Tống Nguyệt là song tính, đây là chuyện lần đầu Tư Đồ được nghe, nhưng hắn không thấy kinh ngạc.
Thậm chí còn nghĩ, mỗi khi Tống Nguyệt quan hệ với đàn ông, trong lòng sẽ khó chịu, bởi vì cô cũng thích con gái, hướng về cơ thể của con gái hơn, cho nên cô gần như không kịp chờ, phải gọi cho Diêu Kỳ Kỳ khỏa lấp chỗ trống trong lòng.
Nếu suy đoán này đúng, Diêu Kỳ Kỳ rất có thể quanh năm bị Tống Nguyệt ép quan hệ với mình, vậy thì Diêu Kỳ Kỳ có động cơ giết người.
Nhưng vấn đề là, tối hôm đó Diêu Kỳ Kỳ ở nhà dì, 1:30 sáng còn nói chuyện với bà một lần.
Để nắm rõ điểm này, phải điều tra Diêu Kỳ Kỳ thêm một lần nữa.
Vừa xuống máy bay mở điện thoại lên, lập tức nhận được cuộc gọi từ Lâm Diêu, mở miệng trách, “Anh đi đâu vậy?”
“Anh mới từ London về.”
“Cái gì?”
“Không nói rõ qua điện thoại được, tới quán Hải Loan chờ anh, anh đói gần chết.”
“Được, tôi chạy qua đó liền.”
Trong quán Hải Loan, lúc Lâm Diêu nhìn thấy Tư Đồ, thấy đau lòng vô cùng, gương mặt hắn mệt mỏi, Lâm Diêu vội vàng cầm túi xách không lớn mấy cho, rồi kéo ghế giúp Tư Đồ, lo lắng hỏi, “Mệt không?”
“Không mệt, mà là quá mệt, bay tới bay lui thật là tốn sức.”
“Sao lại đột nhiên bay qua London?”
Tư Đồ tiện tay múc cơm cho Lâm Diêu, nói, “Em vừa ăn vừa nghe anh nói đi.”
Lâm Diêu vốn định chăm sóc hắn, nhưng theo thói quen lại tự nhiên được quan tâm.
Ăn xong một chén cơm cũng nghe xong báo cáo của Tư Đồ, Lâm Diêu lúc này mới vội vàng múc canh cho hắn, “Tranh thủ uống khi còn nóng.”
“Manh mối ở chỗ Ông Thần, em thấy sao?”
Lâm Diêu lau miệng, hỏi, “Anh nghĩ xem có khả năng nào Diêu Kỳ Kỳ và Hứa Thận hợp lại cùng nhau giết Tống Nguyệt không?”
“Diêu Kỳ Kỳ có động cơ, còn Hứa Thận? Tại sao em nghi ngờ hắn? Theo lý thuyết, hắn không có d*c vọng với Tống Nguyệt, hai người quen nhau là để hỗ trợ che chở, mối liên quan giữa bọn họ không có lợi ích gì.”
“Cũng chưa chắc.
Đừng quên, Tống Nguyệt là song tính, tuy rằng thích con gái hơn con trai, nhưng cô ta vẫn có cảm giác với đàn ông.
Hứa Thận không đụng vào cô ta, nhưng bình thường vẫn sẽ chăm sóc quan tâm, chẳng lẽ Tống Nguyệt không có một chút tình cảm nào với Hứa Thận? Thế nhưng Hứa Thận không thể chấp nhận cô ta, với tính cách vặn vẹo của Tống Nguyệt mà nói, nhất định sẽ gây rối và khiến Hứa Thận đau khổ rất nhiều lần, lúc này Diêu Kỳ Kỳ có thể tận dụng cơ hội.”
“Phân tích như thế này có chút gượng ép.”
“Cái này tôi đương nhiên biết, cho nên chúng ta phải phân công nhau ra điều tra mối quan hệ giữa bọn họ, anh phụ trách Diêu Kỳ Kỳ, tôi phụ trách Hứa Thận.”
Uống xong chén canh, Tư Đồ nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị phản đối quyết định của Lâm Diêu.
Hắn có hơi buồn, nếu Lâm Diêu biết rõ tại sao hắn nhận điều tra Hứa Thận, thì sao còn đưa ra yêu cầu này? Lúc trước đã thầm chấp nhận rồi sao tự nhiên giờ lại đổi quẻ?
Nhìn gương mặt không mấy vui vẻ của Tư Đồ, Lâm Diêu thở dài, “Tư Đồ, hôm qua tôi ở khách sạn suy nghĩ rất nhiều chuyện, anh không cho tôi tiếp tục điều tra Hứa Thận là vì để tốt cho tôi, tôi biết.”
“Cũng không cần tranh với anh.”
“Nghe tôi nói hết.
Tôi hiểu hắn, cũng biết thói quen và tâm bệnh của hắn, hiểu được mỗi biểu cảm của hắn là có ý nghĩa gì.
Không phải nói anh điều tra hắn là không tốt, đổi lại là tôi đi thì có thể thâm nhập sâu hơn một chút.”
“Em đừng quên, em và món đồ chơi đó đã gần 10 năm không gặp, em dám nói mình hiểu hắn?”
“Chí ít Hứa Thận bây giờ là Hạo Vũ mà tôi quen thuộc.”
“Hạo Vũ? Em gọi hắn là Hạo Vũ? Cũng là người em quen thuộc?” Tư Đồ tức giận cắn răng, nói thầm một câu, “Mẹ nó, mình chỉ làm chuyện thừa thãi.”
Lâm Diêu vội vàng phất tay, cố gắng ôn hòa nói, “Được rồi, tôi dùng từ không đúng, hắn đúng là đã thay đổi rất nhiều, nhưng hầu hết vẫn là người nằm trong trí nhớ của tôi.
Tư Đồ, để tôi tiếp tục điều tra đi, tôi không muốn bị bỏ ngang giữa chừng.
Anh nghĩ lại đi, hai người chúng ta ai hiểu hắn hơn? Là tôi; đối với ai hắn sẽ thả lỏng cảnh giác hơn? Là tôi.”
“Em cho là hắn khờ? Biết rõ mục đích của em là phá án mà dám thả lỏng cảnh giác với em? Lâm đại gia, ngoại trừ anh ra, còn ai một lòng với em nữa? Em thật sự xem mình là hoàng tử kim cương?”
“Đừng bẻ ý của tôi! Ý tôi là tôi hiểu Hứa Thận, hắn cũng biết tôi.
Nếu như hắn tham gia vào vụ án mưu sát, hắn nhất định sẽ nhắm vào tôi để làm thủ thuật che mắt, với anh thì không.
Hắn không biết anh, đối với anh chỉ có thể lấy tĩnh chế động.
Hắn không nhúc nhích thì anh điều tra con khỉ gì! Tôi đã nói với anh rồi, Hạo Vũ không ngốc, hắn rất nhẫn nại.”
“Chẳng ai nói hắn ngốc, anh tách em ra khỏi vụ Hứa Thận là lo có người lợi dụng quan hệ của hai người để âm mưu cái khác, bây giờ manh mối trong tay quá ít, em không thể không đề phòng.”
“Cái gì tới sẽ tới, có trốn không cũng được.
Nếu bọn họ hướng về tôi thì tôi chỉ có thể phản kích.”
“Địch ở đâu em còn không biết thì phản kích kiểu gì?”
“Mẹ nó, bình thường anh rất thông minh tại sao đụng chuyện này lại hồ đồ như vậy?”
“Đúng, là anh hồ đồ, Hạo Vũ kia mới thông minh!”
“Tư Đồ, anh đừng đem tình cảm vào công việc.”
Dùng sức xoa mặt, Tư Đồ rút điếu thuốc đốt lên hút một hơi, im lặng không nói lời nào, Lâm Diêu ngồi đối diện cũng mặt mũi trắng bệch nhịn lại, hai người giằng co năm sáu phút.
Tư Đồ mới nói, “Anh không muốn gây với em.”
“Tôi cũng không muốn.”
“Em..
bỏ đi, chỉ cần em đảm bảo là được, anh đi điều tra Diêu Kỳ Kỳ.” Nói xong hắn đứng dậy cầm túi bỏ đi, không thèm nhìn Lâm Diêu một cái.
Ngồi một mình trước bàn ăn, trong lòng Lâm Diêu rất hoảng hốt, hắn giận mình không biết nói chuyện, rõ ràng muốn bình tĩnh nói chuyện với Tư Đồ, tại sao tự dung lại trở thành cãi nhau? Tư Đồ sẽ không thấy mình lỗ mảng hay không biết tốt xấu chứ? Có thể kiên nhẫn đợi tới ngày nói ra lý do không?
Một tiếng sau.
Cát Đông Minh định ra ngoài tra án, lại thấy Lâm Diêu đẩy cửa đi vào, để lộ vẻ mặt lơ đễnh, đối phương có vẻ biết tại sao hắn lại như vậy, cười khổ não nói, “Hỏi đi, tôi biết anh có chuyện tìm tôi.”
“Trước tiên nói về tay của Hứa Thận.
Chuyên gia đã kiểm tra cẩn thận, kết quả cũng như suy đoán của hai cậu, điều kiện của tay phải không đủ để gây án.
Lúc nãy Đàm Ninh mới đưa hắn về nhà, cậu muốn tìm hắn thì tốt nhất nên đi ngay bây giờ.”
“Xem ra Tư Đồ đã nói với anh rồi.”
Cát Đông Minh bất đắc dĩ gật đầu, “Tiểu Lâm, Tư Đồ không phải muốn bao che khuyết điểm, cái này cậu rất rõ.
Nếu hắn muốn tách cậu khỏi Hứa Thận, hắn đương nhiên có lý do của mình, tội tình gì lại đi gây với hắn.”
“Có phải anh cũng thấy tôi rất tùy hứng không?”
“Đây không phải vấn đề có phải tùy hứng hay không, tôi hiểu hai cậu, vấn về tình cảm tôi không tiện bàn luận, nhưng đối với công việc cả hai vô cùng nghiêm túc, tôi không tin cậu sẽ để tình cảm riêng tư vào lúc phá án.”
Nên giải thích thế nào? Hay là nói có nên giải thích không? Lâm Diêu rơi vào thế khó xử, qua hồi lâu mới nói, “Một ngày nào đó, tôi sẽ cho mọi người một lời công đạo.”
“Đừng, cậu đừng lấy việc này đè nén trong lòng.
Tôi không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng Tư Đồ có nói với tôi.”
“Nói cái gì?”
“Hắn nói, cho dù là ai điều tra Hứa Thận cũng đều là muốn mau chóng phá án, thật ra chuyện này rất đơn giản, không lớn tới mức để canh cánh trong lòng, còn nói tôi khuyên cậu đừng để bụng.
Thật ra hắn nói rất nhiều, mà cỡ nào cũng chỉ quy về một điều, bảo tôi tiếp tục dung túng cậu.” Dứt lời Cát Đông Minh lướt qua Lâm Diêu đứng đờ ra, mở cửa đi ra ngoài.
Một mình ở lại trong phòng làm việc của Cát Đông Minh, Lâm Diêu suy nghĩ về những lời Tư Đồ nói, suy nghĩ một hồi lại thấy hối hận lúc nãy khắc khẩu với hắn ở quán cơm, lấy điện thoại ra nhắn một tin, nhưng lại cảm thấy không hợp lắm, suy nghĩ cả buổi quyết định bốc số gọi.
Nghe tiếng chuông đổ, hắn chưa từng căng thẳng như vậy, giống như quay lại khoảng thời gian mơ hồ trước đây.
Rất nhanh, trong điện thoại vang lên giọng nói buồn bực của Tư Đồ, “Sao vậy?”
“Không, không có gì, tôi về tổ, mới nói chuyện với tổ trưởng xong.”
“Anh rời khỏi quán cơm thì gọi điện cho Đông Minh, anh nói anh bỏ không tiếp vụ của Hứa Thận nữa, chuyển cho em tiếp nhận.”
Sau đó, hai bên không nói gì, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của đối phương, một tiếng đón một tiếng, trong sóng điện thoại dây dưa không rõ.
Không biết qua bao lâu, Lâm Diêu ngượng ngùng nói, “Tính, tính tình tôi không tốt, không biết ăn nói.”
Tư Đồ cười, “Tối nay so với hồi trước đỡ hơn nhiều rồi, thật ra anh mới không biết lựa lời.
Tiểu Diêu, bình thường chúng ta cãi nhau luyên thuyên anh còn thấy thú vị, anh còn rất thích dỗ em, ai biểu anh là chồng em chứ.
Nhưng ở công việc thì anh không muốn nhường, đúng là đúng, sai là sai, lúc chúng ta không phân rõ đúng sai, cả hai đều không thể tích cực, em có đôi khi rất cố chấp, đối với chuyện anh nói, cỡ nào cũng sẽ không nghe, anh là lo cho em quá quan tâm một vài điều rồi khiến mình nhiễu loạn.”
“Tôi đâu đến nỗi vô dụng như vậy? Với lại, cho dù tôi cố chấp hay ngu ngốc hay để lại một đống rối rắm, thì đều có anh xử lý cho tôi mà.”
“Hừ, lúc đó mới coi anh là chồng à?”
“Ở trên giường thì tôi cũng xem anh là chồng mà, người chồng duy nhất của tôi.”
“Yêu tinh, chỉ giỏi dụ dỗ anh.”
Rốt cuộc cũng khiến hắn nở nụ cười, Lâm Diêu nhất thời thấy vui vẻ hơn, nhưng hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ, cho nên rất nghiêm túc nói, “Anh nghe cho rõ, tôi kiên trì điều tra Hứa Thận đúng là có tình cảm riêng tư, nhưng tôi muốn anh tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn thương anh hay phản bội tổ chuyên án.
Mặc kệ Hứa Thận đã làm cái gì, nếu hắn có tham gia giết người, tôi sẽ đích thân đưa hắn lên vành móng ngựa.”
Bên kia không nói gì, Lâm Diêu ôm tâm trạng thấp thỏm chờ đợi…
“Anh tin em.”
“Vậy mới là chồng của tôi chứ.”
“Em nói gì?”
“Vậy mới là lao công của tôi, là lao công(1)! A điện thoại pin yếu rồi, cúp nha!”
Vội vàng cúp máy, Lâm Diêu che miệng lại, mặt nóng rần rần, thuận miệng nói ra một câu không suy nghĩ, không nghĩ tới phản ứng của Tư Đồ có chút mạnh mẽ, khiến cho hắn muốn đào cái lỗ chui vào, kiếp này coi như xong rồi.
Người đàn ông của mình thật ra chỉ muốn mình kêu một tiếng “lão công”, nhưng lão công hay lao công cũng vậy thôi, cả đời này mình chỉ có một ông chồng, và cũng chỉ có một lao công, khác dấu nhưng ý nghĩa như nhau mà.
Mang theo nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, Lâm Diêu bước ra khỏi phòng làm việc, đụng trúng Điền Dã đang bận rộn chạy ngược chạy xuôi, thấy hắn thì nói, “Anh ph@t tình à?” còn khiêu khích giơ tay thành con dao, vì vậy tâm trạng càng thêm hớn hở.
Quả nhiên, khi ngứa tay thì nên đánh mấy cái mới bày tỏ được tâm trạng vui sướng.
Cùng lúc đó, Tư Đồ lén lút đứng dưới căn hộ, ngẩng đầu quan sát nhà dì Diêu Kỳ Kỳ.
Cửa sổ này là của căn phòng tối hôm đó Diêu Kỳ Kỳ ở, lúc đó hắn đã tính thử, giả thiết 1:40 sáng Diêu Kỳ Kỳ xuất hiện trước mặt dì, sau đó leo ra bằng cửa sổ, lái xe tới nhà Tống Nguyệt, đậu bên ngoài rồi đi bộ vào, sớm nhất cũng là 3:50 đến nơi.
Thế nhưng hung thủ ít nhất phải đến nhà nạn nhân trước 2:00, thời gian không khớp.
Trừ khi, trừ khi người mà dì Diêu Kỳ Kỳ thấy vào lúc 1:30 sáng không phải là cô ta!
Hết chương 33.
------oOo------
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)