Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)
Chương 148: Chương 148
Ngoại truyện 3: Cảnh sát và thám tử.
Chương 3
Lâm Diêu nhận ra mình bỏ quên một chuyện vô cùng quan trọng, bọn họ mất hết đồ đạc, đương nhiên cũng có cả chìa khóa phòng để trong túi!
Thế nhưng, có đánh chết hắn, hắn cũng không mặc đầm đi gặp chủ khách sạn đổi hai bộ quần áo, hung tợn mắng kẻ trộm kia, Lâm Diêu thuận lợi lấy cái quần tắm cho Tư Đồ.
Bây giờ chỉ có thể lợi dụng điện thoại ở đại sảnh liên lạc với bộ phận phục vụ, kêu bọn họ lên mở cửa.
Lâm Diêu tìm được hình ngón tay chỉ đường trên tường, chạy thẳng tới phòng nghỉ ngơi cho khách ở lầu ba.
Mẹ nó, không phải nói đã chuẩn bị điện dự phòng rồi sao, sao giờ còn chưa có điện? Ờ, không có điện cũng tốt, nếu để ai nhìn thấy, mình có nước đào hố, không phải chôn người ta mà là tự chôn mình.
Lâm Diêu mang tâm trạng hỏng bét cực độ chạy qua cua quẹo, lại đột nhiên đụng phải gì đó, sau khi thân thể ổn định lại theo quán tính, hắn mới nương theo ánh trăng nhìn thấy đứng trước mặt là một người đàn ông.
Chính là người giống Y Thiếu An mà hai người nhìn thấy ở nhà hàng, lúc này hắn kinh ngạc nhìn Lâm Diêu.
Người này nếu dám xem mình là nữ, mình sẽ đấm hắn liền! Lâm Diêu nghĩ.
Lập tức, phát hiện ánh mắt của đối phương nhìn xuống nửa người dưới của mình, mồ hôi lạnh tuôn ra.
“Tiên sinh, ngài thích mặc cái này thì chỉ nên mặc ở trong phòng thôi.” Người kia lạnh lùng nói.
Lâm Diêu sửng sốt, rất nhanh bình tĩnh lại, lớn tiếng, “Tránh ra!” Không có rảnh đi nói chuyện với anh.
“Chờ đã.” Người kia chẳng những không tránh mà còn cản đường Lâm Diêu.
“Bây giờ tâm trạng của tôi rất tệ, anh tốt nhất là đừng có chọc tôi.” Lâm Diêu tức giận nói.
“Thế này không được đâu, cậu sẽ gặp phiền phức đó, có cần giúp không?”
Người kia có vẻ đang liều mạng nhịn cười, Lâm Diêu cũng không quan tâm hắn chê cười mình, nói thẳng, “Tôi cần gọi cho bộ phận phục vụ.”
“Vậy đi theo tôi, phía trước có điện thoại.
À nhân tiện nói luôn, tôi là ông chủ của nơi này, cậu xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi biết không?”
“Anh là ông chủ? Vậy thì tốt rồi, tôi và bạn của tôi bị trộm quần áo ở hồ nước nóng phòng số bốn, không để lại thứ gì, kể cả chìa khóa phòng.”
Người kia không hề nghĩ ngợi liền hỏi, “Cậu ở phòng nào?”
“321.”
Sau đó người kia lấy điện thoại ra, máy thông liền nói, “Lập tức để người lên lầu ba mở cửa phòng 321, gọi cho bộ trưởng Lưu bộ phận an ninh, có kẻ trộm đột nhập.” Nói xong, người đàn ông nói với Lâm Diêu, “Xin lỗi đã để quý khách gặp chuyện không may này, tôi là Bách Văn Trác, bạn của cậu vẫn còn ở đó nhỉ, tốt nhất là chờ cậu mang quần áo tới cho bạn cậu rồi chúng tôi mới đến.”
Bách Văn Trác này suy tính cũng rất chu đáo, Lâm Diêu gật đầu, “Tôi là Lâm Diêu, chỗ của các anh có nữ phục vụ nào tên là Duẫn Mỹ Lan không?”
“Duẫn Mỹ Lan… Tôi không rõ lắm, dưới tay tôi có gần một trăm nhân viên, tôi không thể nhớ hết tên của bọn họ, có vấn đề gì không?”
“Không có gì, trên bộ quần áo này có thêu tên Duẫn Mỹ Lan.”
Người kia bắt đầu quan sát Lâm Diêu, xác thực mà nói là nhìn váy của hắn, ánh mắt dần đưa lên tới mặt, sau đó không muốn dời.
“Xin đừng thấy làm lạ, cậu là người nam giới đẹp nhất mà tôi từng gặp, nếu không phải tôi có người yêu rồi, nhất định sẽ bị cậu dụ dỗ.” Bách Văn Trác cười híp mắt nói, không chút ý tứ cợt nhã.
Rất nhiều người đã từng khen dung mạo của mình, nhưng mà như Bách Văn Trác chỉ đơn thuần khen ngợi, không có bất cứ ác ý nào quả thật rất hiếm gặp, Lâm Diêu có chút đỏ mặt, nghĩ người này thật thẳng thắn.
Bách Văn Trác kiến nghị Lâm Diêu đứng sau bình hoa lớn, để nhân viên lên mở cửa không nhìn thấy, mắc công lại chê cười, Lâm Diêu mất tự nhiên gật đầu, trong lòng vẫn nhớ tới cái người đang ở hồ nước nóng.
Bạch Văn Trác mở rộng cửa, sau khi nhân viên kia đi xuống, hắn vẫy tay về phía bình hoa, Lâm Diêu mới bước ra ngoài.
“Tôi chờ ở ngoài, cậu thay quần áo trước đi.” Bách Văn Trác lịch sự giúp hắn đóng cửa.
Rốt cuộc cũng có thể cởi cái đầm chết tiệt này, Lâm Diêu hận không thể xé nát cái đầm.
Thay quần áo xong, Lâm Diêu lấy một bộ cho Tư Đồ, mở cửa phòng ra ngoài, thấy Bách Văn Trác vẫn đứng ở đó hút thuốc, mỉm cười nhìn hắn.
Trên đường bọn họ tới hồ nước nóng, Lâm Diêu nghe Bách Văn Trác nói, gần đây hay bị cúp điện, mà đồ dự bị hình như có chút vấn đề, nhân viên đang sửa, đại khái khoảng chừng một tiếng sau là có điện lại.
Cuối cùng cũng tới, Lâm Diêu vội vàng mở cửa chạy vào, thấy Tư Đồ còn đang nhàn nhã ngâm nước nóng hưởng thụ.
Trong hoàn cảnh giơ tay lên còn không thấy ngón nào mà hắn vẫn còn có tâm trạng ngâm nước nóng.
“Anh còn có tâm trạng này sao, bước ra.”
Tư Đồ cười hì hì leo lên, lau khô thân thể rồi mặc quần áo, lại hỏi, “Ai đứng ngoài cửa vậy?”
“Sao anh biết có người ở ngoài?” Lâm Diêu kinh ngạc hỏi.
“Trên người em có mùi thuốc lá, còn là mới bám vào.”
“Ông chủ của chỗ này.”
“Bên ngoài cũng bị cúp điện?”
“Đúng vậy, tôi mới đi ra chừng mười phút thì cúp điện.”
“Em gặp ông chủ ở chỗ nào?”
“Tư Đồ…”
Nhìn Lâm Diêu đặt ngón tay trước miệng với mình, Tư Đồ liền hiểu Tiểu Diêu của hắn không hề mất tính cảnh giác, liền không hỏi nữa.
Mở cửa ra, Tư Đồ nhìn Bách Văn Trác vô cùng có ý thiện, “Cám ơn Bách tiên sinh, chúng tôi đúng là gặp phiền phức không nhỏ.”
“Đâu có gì, là tôi quản lý không chặt, chi phí và tổn thất lần này tôi sẽ bồi thường.
Để bày tỏ lòng áy náy, tôi sẽ chuẩn bị căn phòng tốt nhất cho hai vị, xin đừng từ chối.”
“Không có, có lợi tôi sẽ không từ chối, nghỉ ngơi thì phải hưởng thụ thật tốt mới đúng chứ, có phải không Tiểu Diêu?”
Lâm Diêu không thèm nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn chỗ khác.
“Tôi đã báo cảnh sát, có thể phải chờ một lúc nữa cảnh sát mới tới được.
Trước tiên tôi đưa hai người đi xem phòng.”
Đi theo Bách Văn Trác tới nhà chính, nhìn thấy một căn phòng nằm biệt lập, bề ngoài trông rất bình thường, nhưng mà khi Bách Văn Trác mở cửa ra, Lâm Diêu sửng sốt.
Trong phòng khách có ánh nến chập chờn, phong cách phục cổ Âu châu biểu hiện vô cùng tráng lệ, nhìn kỹ sẽ thấy một bức tranh tự họa của Van Gogh rất to, khiến cho nơi này tràn đầy hơi thở nghệ thuật.
Lâm Diêu đang định hỏi về chỗ này, trước cửa có hai người đi tới.
“Văn Trác, sao lại bị cúp điện vậy?” Một cô gái có chút bực mình hỏi.
“Chịu thôi, gần đây cứ bị như vậy.
Đi đâu vậy, qua đây giới thiệu chút, đây là khách phòng số 1, Lâm Diêu và…”
“Gọi Tư Đồ là được rồi.”
“Tư Đồ tiên sinh.
Đây là bạn của tôi, Vương Đào và em gái của hắn, Vương Lệ, bọn họ ở phòng số 3.”
Vương Lễ lễ phép gật đầu chào hỏi hai người, mà anh của cô thì bước mấy bước tới trước mặt Bách Văn Trác, “Văn Trác, chỗ của cậu có một cô gái tóc ngắn?”
“Tóc ngắn?”
“Đúng vậy, dáng cao, tóc ngắn, gương mặt tinh xảo, da hồng hào, rất rất đẹp.
Mắt của cô ấy rất to, mũi cũng cao, môi giống như miếng đào mới lấy từ trong nước ra, lúc nãy tôi nhìn thấy ở hành lang, cô ấy đi chân trần, trời ơi đẹp lắm.
Văn Trác, cô ấy là ai, tên gì? Đến đây hồi nào? Làm ở bộ phận nào? Văn Trác, tôi muốn gặp cô ấy.”
Tư Đồ càng nghe càng thấy sai, xoay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, Lâm Diêu cật lực nhẫn nại cơn giận, gương mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Vương Đào.
Bách Văn Trác suy nghĩ, hỏi Vương Đào vô cùng kích động đứng trước mặt, “Tóc của cổ ướt, mặc đầm cổ cao, không nói tiếng nào liền chạy?”
“Đúng đúng đúng, là cô ấy! Cô ấy có biết nói không? Văn Trác, cô ấy là ai?”
Bách Văn Trác lén nhìn qua Lâm Diêu, đối phương vừa lúc bị Tư Đồ kéo ra sau, hình như nói gì đó, vì vậy hắn giống như đùa dai nói với Vương Đào, “Haiz, cậu cũng thấy sao.
Dạo này chỉ cần cúp điện, sẽ có người thấy cổ, nhưng mà bất kể là ai trong chúng tôi cũng không tìm được người này.
Chắc là ma rồi.”
“Không thể! Cô ấy ấm mà, tôi chạm rồi!”
“Cái gì?” Tư Đồ ở bên kia kinh ngạc hỏi.
Vương Đào không hiểu tại sao Tư Đồ lại phát ra tiếng kêu, hưng phấn nói với bọn họ, “Tôi chắc chắn cô ấy không phải ma, tay cô ấy ấm.
Hông cũng nhỏ, mềm mại không giống những cô gái khác, nhưng mà ôm trong ngực rất có cảm giác, đơn giản là tuyệt vời!”
“Cậu ôm người ta?” Vẻ mặt của Tư Đồ rất quái lạ, Lâm Diêu đứng phía sau không biết nên giết người diệt khẩu vào lúc nào mới tốt.
Vương Đào bước tới trước mặt Tư Đồ, khó có thể kiềm chế sự hưng phấn, “Tôi ôm rồi, thân thể cô ấy có nhiệt độ, với lại, tôi căn bản không tin trên đời này có ma.” Nói xong, hắn xoay đầu nhìn Bách Văn Trác, “Văn Trác, cậu có phải không chịu cho tôi gặp cô ấy không, người thần bí đó là người yêu của cậu? Nói sớm cho tôi biết, tôi sẽ không ôm hy vọng, vợ bạn không thể lấy, tôi…”
Sắc mặt của Tư Đồ càng ngày càng khó coi, Bách Văn Trác xoay đầu đi cố gắng không để Vương Đào phát hiện bản thân nhịn cười tới sắp rút gân.
“Anh à, cô gái đó nếu là bạn gái của Văn Trác, anh ấy đã nói với anh rồi, còn chờ anh hỏi sao.
Đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu có duyên, anh chắc chắn có thể gặp lại.”
“Phải đợi tới bao giờ… Anh, anh thích cô ấy.”
“Dám bật cười tôi bóp ch3t anh!” Lâm Diêu nhỏ giọng cảnh cáo Tư Đồ đã hiểu rõ mọi chuyện.
Mình thật xui xẻo, bị ép mặc váy thì thôi đi, còn bị ngộ nhận là nữ không thể giải thích, kì lạ nhất là còn bị yêu.
Tư Đồ đi tới bên cạnh Vương Đào, ý vị thâm trường nói với hắn, “Anh bạn, từ từ tìm đi ha.”
Nói xong, Tư Đồ kéo Lâm Diêu cúi đầu đi lên lầu.
Vào phòng, Lâm Diêu cũng không ôm tâm trạng thư thả, tức giận đá ngã cái ghế.
Tư Đồ đi tới ôm hắn từ phía sau, trấn an, “Đừng nóng, ai bảo em đẹp như vậy chứ, may là anh ra tay sớm.”
“Anh muốn chết phải không?”
“Giỡn thôi.
Bây giờ chúng ta im lặng theo dõi tình hình đi, nếu đối phương nhắm về phía chúng ta, nhất định sẽ không làm một lần.
Thời gian không còn sớm…”
Tư Đồ đút một tay vào quần áo hắn, lập tức hiểu rõ ý đồ, thân thể được âu yếm làm Lâm Diêu híp mắt, sự khó chịu biết mất trong nụ hôn nồng nhiệt của người yêu.
“Lời nói tối qua còn tính không?” Cắn tai Lâm Diêu, Tư Đồ hỏi.
“Cái nào?”
“Tuyên ngôn muốn vắt cạn anh đó.”
“Lát nữa cảnh sát đến rồi.”
Tư Đồ cười cười, nói “Một lần vẫn kịp.” xong bế Lâm Diêu thận trọng đặt xuống giường, sau đó cúi người đè lên, dáng dấp của Lâm Diêu trêu chọc thần kinh của hắn.
“Tư Đồ, ưm…”
“Tiểu Diêu, sao ướt nhanh thế, muốn lâu lắm rồi sao?”
“Anh chắc không cứng ha, còn nói tôi.”
“Tiểu tổ tông, em nhẹ chút, lỡ bị em nhéo đứt thì sao?”
“A, anh, anh, từ từ đã, mới đây đã, a, lấy ra…”
“Mới có hai ngón thôi mà, đã chịu không nổi?”
“Đừng, a, đừng phá, không được, a, bên phải, trở lại một chút, ừ đúng rồi, a, chỗ đó…”
“Đừng kêu tình như thế, anh sắp không chịu nổi rồi.”
“A, thoải mái thật, lấy, lấy ra, a!”
“Kêu cái gì, anh chưa có dùng sức nữa đó.”
“Ngu ngốc, mau đứng lên.”
Đột nhiên bị đẩy xuống giường, Tư Đồ nhìn Lâm Diêu như oán phu.
“Anh nói em đó, chơi như vậy anh sẽ bị bệnh cho coi.”
“Mau đi coi bị mất cái gì, chìa khóa phòng chúng ta bị trộm, chưa biết chắc là tên đó có trộm cái gì nữa không.” Lâm Diêu lúc này mới nghĩ tới tính nghiêm trọng của vấn đề, vừa nói vừa cài dây nịt lại.
Tư Đồ không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh, lấy túi của hai người ra, lấy đồ bên trong ra xem.
Kết quả.
“Mẹ nó, đồ vô dụng thì không vứt, đồ có ích thì lấy hết sạch.”
“Đừng có trách người ta, ai biểu anh vứt ví ở đây làm gì.” Dạy dỗ người chán nản, tâm trạng của Lâm Diêu cũng không hề tốt.
Lúc Tư Đồ đi thay áo tắm, lấy ví bỏ vào trong túi, bên trong có chi phiếu, thẻ căn cước và mấy trăm tiền mặt.
Mặt khác, điện thoại của hắn cũng để trong đó, bây giờ Tư Đồ là một tên nghèo mạt rệp không có một xu.
“Ví của em đâu?” Tư Đồ hỏi.
“Để trong túi áo tắm cùng với điện thoại.”
Vô lực ngồi trên giường, Tư Đồ không nhịn được cười, hai người bọn họ đều nghèo đi trong một phút.
Hai người nhìn nhau, đều mỉm cười.
Đang suy nghĩ bước tiếp theo phải làm sao, điện thoại bàn reo lên, là Bách Văn Trác gọi, nói cảnh sát đến.
Lúc đóng cửa phòng, Tư Đồ hỏi, “Em nói xem là cảnh sát ở khu nào?”
“Dù sao chỉ cần không phải người trong tổ là được.”
“Em ngay cả thẻ căn cước cũng không mang, nói thế nào? Nếu muốn chứng tỏ thân phận thì phải gọi điện về xác nhận, sau đó, người trong tổ đều biết em bị trộm, hơn nữa còn bị trộm chung với anh.”
“Tôi sẽ giết người diệt khẩu trước khi bọn họ gọi điện, không, phải bắt được tên trộm chết bằm đó rồi mới giết người diệt khẩu.”
Tư Đồ cười haha, ôm hông Lâm Diêu đi xuống đại sảnh.
Ở đại sảnh, có hai anh em Vương Đào, còn có ba cảnh sát.
Lúc nhìn thấy hai người xuống, liền triển khai điều tra.
Hỏi tới hỏi lui, ba cảnh sát bắt đầu nghi ngờ nhìn Lâm Diêu và Tư Đồ.
“Làm phiền hai người nói rõ một chút, đầu tiên, anh làm nghề gì?”
“Tôi là thám tử, Tiểu Diêu là trợ lý của tôi.” Tư Đồ trả lời.
“Lúc đó, hai người làm sao phát hiện mất đồ?”
“Chúng tôi đang ngâm trong hồ, nhớ tới muốn gọi điện thoại, đi ra phòng để quần áo bên ngoài, chuyện kế tiếp để Tiểu Diêu nói đi.”
Lâm Diêu thoát khỏi sự quan sát của một cảnh sát, “Lúc tôi đẩy cửa vào đã thấy hộc đựng quần áo mở, trước khi chúng tôi xuống hồ đã khóa kỹ, tôi bắt đầu kiểm tra, chỉ còn móc áo.
Quần áo và đồ dùng hằng ngày thì mất sạch.”
“Lúc đó mấy giờ?”
“Tôi có xem đồng hồ, là 23:21.
Sau đó chúng tôi…” Nói tới đây Lâm Diêu ngừng lại.
Tư Đồ rõ, nếu nói ra chuyện thấy cái đầm ở trong phòng vệ sinh, nhất định phải nói luôn chuyện Lâm Diêu mặc bộ đó vào chạy đi tìm người, cứ thế Vương Đào sẽ…
“Chúng tôi cái gì?” Cảnh sát hỏi.
“Chúng tôi gặp được Bách tiên sinh mới rời khỏi đó.” Lâm Diêu thay đổi trọng tâm câu chuyện.
“Hai người làm mất thứ gì?”
“Áo tắm của nơi này, nhưng mà, điện thoại và ví tiền của tôi đều để trong túi áo.
Trong ví có khoảng một ngàn, còn có thẻ tín dụng và thẻ ngân hàng.”
“Tư Đồ tiên sinh, anh làm mất thứ gì?”
“Điện thoại và ví tiền tôi để trong phòng, cũng không thấy.”
Sau đó bọn họ miêu tả hình dáng điện thoại và ví tiền, trả lời mấy vấn đề, cảnh sát mới tạm thời bỏ qua.
“Vương tiên sinh, nghe nói lúc cúp điện anh nhìn thấy một cô gái, căn cứ theo lời của Bách tiên sinh, người này không phải nhân viên ở đây, có thể kể lại tình huống lúc đó không? Vương tiên sinh… Vương tiên sinh?”
“Anh, kêu anh kìa, nhìn cái gì vậy?” Vương Lệ bất mãn đẩy anh mình đang đờ ra.
Vương Đào nhìn chằm chằm Lâm Diêu, khiến Lâm Diêu mất tự nhiên.
“Lâm tiên sinh, chúng ta… có từng… gặp nhau chưa?”
“Đương nhiên là chưa!”
Vương Đào khổ não lắc đầu, một giây kia hắn nhìn thấy Lâm Diêu từ trên lầu đi xuống, trong lòng không hiểu sao thấy thân thiết, nhưng không nói rõ là tại sao.
Nếu để Lâm Diêu nghe Vương Đào miêu tả mình lúc đó lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ ra tay giết người, bởi vậy hắn giả bộ kêu khát nước, đứng dậy đi về phía tủ lạnh trong phòng nghỉ, cầm một lon bia, dự định chờ Vương Đào nói xong thì mới quay lại.
Đợi chừng hơn mười phút cũng không thấy Tư Đồ gọi, Lâm Diêu đặt lon bia xuống, giúp Tư Đồ lấy lon khác đi ra.
Mới vừa nhìn thấy người, đã nghe Vương Đào kích động nói, “Cô ấy không phải ma, tôi có thể dùng linh hồn của mình để thề! Tôi chạm vào cô ấy rồi, da thịt trơn nhẵn, hông tinh xảo, dung mạo cũng rất đẹp, ánh mắt của cô ấy ướt át, cô ấy nhìn tôi bất lực…”
“Ọe!”
“Lâm tiên sinh, có chuyện gì vậy?” Cảnh sát khó hiểu nhìn Lâm Diêu hỏi.
Tư Đồ lập tức đứng lên kéo Lâm Diêu, “Không sao, có chút buồn nôn thôi, Vương tiên sinh, mời anh tiếp tục.” Nói xong, hắn hỏi nhỏ bên tai Lâm Diêu, “Em ướt át bao giờ thế?”
“Cút!”
Vương Đào hoàn toàn chìm đắm trong tưởng tượng hư vô của mình, như là đọc thơ, “Cô ấy là người tình trong mộng của tôi, là thiên thần!”
“Chịu hết nổi rồi, anh hai, anh bị lừa đá trúng đầu? Cô gái đó rõ ràng là…”
“Là kẻ trộm! Cô gái đó nhất định là kẻ trộm đồ của Tư Đồ tiên sinh và Lâm tiên sinh!” Cảnh sát chụp mũ.
“Cho dù cô ấy là kẻ trộm thì cũng là ‘kẻ trộm thiên thần’ thuộc về tôi!”
“Ọe!”
“Tư Đồ tiên sinh, tôi thấy anh vẫn nên đưa Lâm tiên sinh về phòng nghỉ trước, sắc mặt của hắn khó coi quá.” Cảnh sát kiến nghị.
Tư Đồ đỡ Lâm Diêu muốn nôn hết ra, mở lon bia, để hắn uống một ngụm đ è xuống, cảnh sát bên kia cũng đứng lên, lớn tiếng nói, “Mục tiêu đã xác nhận, bây giờ đi bắt người.
Lập tức liên lạc với cảnh cục tìm người phác họa, chúng ta nhất định phải bắt được nữ tặc chân trần tóc ngắn này!”
Phốc! Lâm Diêu còn chưa nuốt được ngụm bia đã phun hết ra.
Một tiếng sau lại có mấy cảnh sát khác tới, Vương Đào căn cứ theo trí nhớ miêu tả ‘nữ tặc’, người phụ trách phác họa nghe hơn nửa ngày, nhịn không được cắt ngang, “Vương tiên sinh, nếu tôi có thể vẽ ra người mà anh miêu tả, cũng không cần lăn lộn trong cục nữa.
Cái gì gọi là lông mi như đôi cánh của thiên sứ? Cái gì gọi là đôi môi giống quả anh đào? Cái gì gọi là đôi mắt muốn khóc? Bản thân tôi tài hèn học ít, không vẽ được bức tranh này.”
Bọn họ đang nói chuyện, Bách Văn Trác đi tới, nhìn xung quanh, nghĩ lời của bọn họ không bị cảnh sát nghe thấy mới lên tiếng, “Hay là nói với cảnh sát đi, bị coi là tội phạm như vậy không tốt đâu.”
Đối với đề nghị của Bách Văn Trác, Lâm Diêu dùng ánh mắt giết người đáp trả, Tư Đồ cười nói không sao đâu, bọn họ sẽ xử lý ổn thỏa.
Sau đó cùng Lâm Diêu về phòng.
Xảy ra chuyện này, bọn họ cũng không có tâm trạng làm vận động có ích cho thân thể, ôm nhau ngủ thẳng cẳng tới sáng.
Sau khi ăn sáng xong, hai người ra ngoài tản bộ, đi về một hướng…
“Ở trước mặt.” Tư Đồ nói.
“Rất nề nếp, phòng điện ở một nơi độc lập.
Qua đó xem đi.”
Nói xong, bọn họ bước nhanh tới phòng điện.
Cửa không khóa, mở rộng một khoảng, có thể thấy bên trong có hai nhân viên đang uống nước, hút thuốc lá.
“Xin lỗi quấy rầy một chút.” Tư Đồ đẩy cửa vào hỏi.
“Hai người tìm ai?” Thợ điện A đặt ly nước xuống, đứng lên.
“Không phải tìm người, chỉ muốn hỏi chuyện tối qua bị cúp điện.”
Thợ điện A ngáp một cái, hình như cảm thấy rất phiền phức, xoay người ngồi xuống chiếc ghế dài, nhắm mắt dưỡng thần.
Thợ điện B nhìn qua có vẻ là người mới, cười híp mắt gật đầu, nói có thể trả lời câu hỏi của Tư Đồ.
Tư Đồ nghe miêu tả của thợ điện B, liền có thể hiểu ra.
Hết chương 3.
------oOo------
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)