Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)
Chương 123: Chương 123
Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 32
Bị Lâm Diêu cho rơi vào sương mù, Đường Sóc tuy rằng vội vàng muốn biết hắn phát hiện cái gì, nhưng tình hình hiện tại hình như không hợp để truy hỏi, đơn giản nói rõ chuyện của bản thân, gặp nhau rồi nói chuyện.
Cúp điện thoại, Lâm Diêu bước ra khỏi buồng điện thoại công cộng, nhận ra vẫn có người theo dõi, dù sao lòng mọi người đều hiểu không hết, tùy bọn họ vậy.
Lần thứ hai nổ máy, lúc này mục đích của hắn là nhà Mã Hải Ba.
Thật ra Lâm Diêu có chút bận tâm, nếu Dương Lỗi cấm hắn bước vào hiện trường, hắn phải tránh tầm nhìn của đối phương, vậy thì tiến triển sẽ bất lợi cho hắn.
Nhưng hắn cũng nghĩ tới, Dương Lỗi sẽ đối với hắn làm như không thấy, nếu là như thế, thì hoàn toàn ứng nghiệm với suy luận của mình, Dương Lỗi muốn làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng phía sau.
Quả nhiên, đồng nghiệp trong tổ chuyên án canh dưới nhà Mã Hải Ba, không hề bất ngờ với sự xuất hiện của Lâm Diêu.
Mở một mắt nhắm một mắt, làm như không thấy.
Lần đầu tiên tới nơi này, tình huống khẩn cấp, gấp gáp bận rộn.
Lúc này hắn muốn nhìn cho kỹ, điều tra cho rõ ràng.
jongwookislove.wordpress.com
Đứng ở vị trí vụ án xảy ra, Lâm Diêu nhìn cái bàn trống hươ, ngẩng đầu nhìn, mắt của hắn liền chú ý vào kệ để giày trước cửa ra vào, trên đó có điện thoại không dây của Mã Hải Ba.
Hắn hiểu rõ quá trình phá án của tổ chuyên án, trước khi phá án, tất cả mọi thứ đều phải giữ nguyên vị trí như hôm đó.
Nhưng mà tại sao điện thoại lại để ở chỗ này?
Lâm Diêu bước tới cầm điện thoại lên, phát hiện chỉ còn lại một nấc pin, nhấn nút phát lại, sao chép dãy số.
Sau đó nhấn nút kiểm tra điện báo, cũng chép số lại.
Hắn xem thật kỹ càng, gọi đi lần cuối là khoảng hơn 2 giờ chiều, mà gọi vào thì ngay trước một tiếng hôm xảy ra vụ án.
Lâm Diêu mang theo sổ ghi chép, tra xét toàn bộ số điện thoại của những người có liên quan tới vụ án, đều không giống số nào.
Chẳng lẽ, cái số gọi vào này chỉ là trùng hợp?
Tư Đồ nói, hắn và Mã Hải Ba nói chuyện chưa tới ba mươi phút, người cuối cùng gọi điện vào rõ ràng là trước khi hắn tới nhà Mã Hải Ba.
Mà căn cứ theo thời gian của Tư Đồ, khi hắn rời khỏi nhà Mã Hải Ba, không có ai tiếp xúc với hắn.
Theo độ dày của khí than, diện tích và trạng thái của Mã Hải Ba, cũng không vượt quá nửa tiếng.
Nói cách khác, Tư Đồ mới rời khỏi, hung thủ trốn trong nhà Mã Hải Ba liền mở khí than.
Nhưng mà trong nửa tiếng này, hung thủ tại sao không bị khí than ảnh hưởng, thậm chí còn có khả năng lấy đi vật chứng rồi thoát khỏi hiện trường? Chẳng lẽ hung thủ đã có chuẩn bị từ sớm?
Nhưng mà hung thủ làm cách nào né tầm nhìn của Mã Hải Ba, trốn trong nhà hắn? Núp ở đâu chứ?
Bố cục căn nhà cũng rất bình thường, muốn để một người trốn ở đây đúng là không khó, nhưng muốn không bị phát hiện thì rất khó khăn.
Giả thiết Dương Lỗi không phải nội gián, mà hung thủ chạy trốn sau khi mình và Lưu Hán Chu ra ngoài, vậy hắn nhất định trốn trong bếp, phòng tắm hoặc phòng máy tính.
Đầu tiên loại trừ phòng máy tính, phòng này cửa quay vào phòng ngủ, rất dễ bị phát hiện.
Tiếp theo là phòng tắm, tuy rằng cửa quay ra cửa chính, nhưng cách khá xa, tuyệt đối không thích hợp để trốn.
Vậy chỉ còn lại nhà bếp.
Đi vào bếp, đầu tiên sẽ thấy bồn rửa chén, rất sạch sẽ, còn một lò vi sóng, một bộ dao, bên trong có dao cắt thịt và dao gọt hoa quả.
Dưới bồn rửa chén là khoảng ba tủ, mở ra xem, bên trong không chỉ có nồi niêu xoong chảo mà còn có gạo mì dầu các thứ, đối với một người độc thân như Mã Hải Ba mà nói, ở đây không chỉ ngăn nắp sạch sẽ mà còn đầy đủ mọi thứ.
Lâm Diêu lật mấy túi gạo, xem ngày sản xuất, đã là một năm rưỡi, xem lại gia vị, cũng đều là một năm trước, còn lại chừng nửa bịch, rất rõ đã lâu không dùng tới.
Đóng tủ lại, Lâm Diêu xoay đầu cẩn thận xem bình gas, loại van kiểu mới này có bảo hiểm, nói cách khác, lúc chốt vửa mở, van mẹ sẽ tự động đóng lại.
Vật này Lâm Diêu không rõ, dùng tay thay đổi góc độ rồi lấy điện thoại chụp lại, định về hỏi mọi người thử xem.
Khu bên này không có khả năng giấu một người, vậy trốn dưới bàn ăn sao? Càng không thể, bên dưới nhìn một cái là thấy hết, hung thủ nếu không có tinh thần đà điểu sẽ không bao giờ chọn chỗ này.
Nhà bếp chỉ còn lại bàn ăn di động bên trái, bàn ăn là bằng gỗ màu cà phê, cao chưa tới 1m, rộng chưa tới nửa mét, phía trên là tấm gỗ thô, bên dưới có một ngăn tủ nhỏ, hung thủ cũng không phải con nít, muốn nhét mình vào đó thì phải chặt từng khúc ra.
Cả căn bếp không có chỗ nào có thể giấu một người trưởng thành, nhưng chỉ có nhà bếp là có khả năng nhất, hung thủ rốt cuộc đã làm sao?
Suy nghĩ một chút, Lâm Diêu ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Rất bình thường, không có quạt trần, không có lỗ thông hơi đủ chứa một người.
Rơi vào đường cùng, Lâm Diêu tùy ý giật giật cửa bếp, vài lần mở ra thấy cửa rất chặt.
Loại trốn sau cửa này chỉ có con nít mới làm được, nhưng mà, hắn vẫn nhìn thử, rất sợ bỏ sót manh mối.
Dưới đất có chỗ hít cửa, có thể cố định cánh cửa, nhưng mà lúc nãy cửa cũng không dính vào đó, mà cách khoảng chừng một bàn tay.
Cửa này thật sự rất chặt, Lâm Diêu mất khá nhiều sức mới đóng được nó.
Ngồi xổm xuống nhìn dưới đáy, phát hiện trên nam châm có chút dấu vết, Lâm Diêu nằm bẹp xuống đất, thiếu điều dán mặt mình vào, rốt cuộc cũng nhìn rõ được vết xước.
Theo lý thuyết, cửa hít sẽ có hai bộ phận, một cái gắn cố định vào đất, một cái gắn vào cửa.
Mà trên bộ phận gắn ở cửa không tìm thấy vết xước nào.
Vết xước rất mới, vô cùng ngắn, nằm ngang, vậy ứng với một v@t cứng lại ở vị trí rất thấp.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, Lâm Diêu xem lại toàn bộ nhà bếp, sau cùng hắn cho rằng cái bàn di động là có khả năng nhất.
Đẩy cái bàn tới gần cửa, thử vị trí, quả nhiên ăn khớp, lại ngồi xổm xuống nhìn xuống đáy bàn, mừng rỡ nhìn thấy vết xước giống y chang bên kia.
Cuối cùng để hai vết xước chồng lên nhau, lúc này cánh cửa, bức tường và bàn ăn, tạo thành một không gian hình tam giác.
“Đúng là trò xiếc của con nít.” Đứng dậy vỗ vỗ bụi, Lâm Diêu mỉm cười.
Đặt điện thoại ở kệ trước cửa, vết xước ở nhà bếp và bàn ăn di động, ly trà biến mất, xem ra hung thủ đã trồi lên mặt nước rồi.
Lâm Diêu rời khỏi nhà Mã Hải Ba, dùng điện thoại công cộng gọi cho người có liên quan tới vụ án.
“Xin chào, tôi là Lâm Diêu, còn nhớ tôi không?”
“Lâm tiên sinh? Đương nhiên là nhớ rồi.”
“Có thể gặp nhau một lát không?”
“Được chứ.”
“Buổi tối tôi mời cơm.”
“Đừng làm tôi sợ, đến nhà tôi đi.
Ngay khu nhỏ phía sau sân thể dục, đến rồi gọi cho tôi, tôi ra đón.”
“Được, lát nữa gặp.”
Giờ là hai giờ chiều, Lâm Diêu rời khỏi khu nhà nhỏ, đi tìm người khác.
“Lại là anh!” Cô gái có vẻ không mấy dễ chịu.
“Là tôi, tới thỉnh giáo cô vài vấn đề.”
“Lại là về Mã Hải Ba? Chúng tôi chia tay rồi.”
“Vậy thì chúc mừng cô.”
“Anh, anh có ý gì?”
“Nói đúng là, cô sẽ gặp một người khác tốt hơn.”
Cô gái cắn môi nhìn Lâm Diêu, do dự một chút, vẫn mời hắn vào nhà.
“Xem ra cô đã biết chuyện Mã Hải Ba trúng độc khí than.”
Cô gái này là bạn gái cũ của Mã Hải Ba, cô gật đầu biểu thị thái độ nhịn không được.
“Cô nói cho tôi biết trước, tại sao hai người lại chia tay?”
“Hắn quá phiền.
Đều là hôm nay bận chuyện này, ngày mai bận chuyện kia, chúng tôi quen nhau hơn một năm, trước sau hắn luôn gặp phiền phức.
Tôi cũng nghi ngờ, có phải hắn bị nguyền rủa rồi không.” jongwookislove.wordpress.com
“Có thể nói cụ thể một chút không?” Lâm Diêu lén đè nút thu âm trong túi.
“Lúc chúng tôi mới quen nhau, hắn là huấn luyện viên của một trung tâm thể hình, trung tâm đó hắn cũng có đầu tư vào, nhưng vì không lo quản lý, nên đã sớm đối mặt với chuyện đóng cửa.
Khi đó hắn nói với tôi không sao hết, xem như là đóng cửa, hắn cũng có thể lấy lại tiền đầu tư.
Nhưng không nghĩ tới, người bạn cùng đầu tư với hắn, lại ôm tiền bỏ chạy.
Hắn lập tức mất tất cả tiền đầu tư, lúc đó là tôi cho hắn mượn chút tiền mới miễn cưỡng bán được trung tâm thể hình lấy lại tiền.”
“Đây là chuyện khi nào?”
Từ đó về sau, tình hình kinh tế của hắn không bao giờ tốt.
Lấy lại được tiền về nhưng vẫn còn nợ, sau khi trả hết thì còn lại một chút, đem đi đầu tư cổ phiếu, ban đầu thì đầu tư ít để lời chút đỉnh, sau đó thì không cứu được đầu tư toàn bộ, kết quả tự hủy hoại mình.”
Xem ra kinh tế của Mã Hải Ba không phải vấn đề nhỏ, Lâm Diêu hỏi tiếp, “Cô nói hắn gặp phiền phức liên tiếp là chỉ ở mặt kinh tế thôi?”
“Đương nhiên không phải chỉ có cái đó.
Chúng tôi quen nhau được ba tháng, tôi phát hiện hắn có chút đào hoa, nhưng hắn cũng không làm quá, tôi cũng nhịn.
Sau khi đầu tư cổ phiếu thất bại, cũng không muốn làm gì nữa, cả ngày trốn trong nhà, còn không thì ra ngoài với bạn bè nhậu nhẹt đàn đúm.
Có một khoảng thời gian, đều là tôi nuôi hắn.
Đại khái khoảng hai tháng trước, tôi đưa ra ý chia tay, nhưng hắn không đồng ý.
Bắt đầu từ đó hắn quyết chí kiên cường, không chỉ tìm công việc ở trung tâm thể hình, buổi tối còn làm thêm, bận rộn một thời gian không gặp mặt, tôi cũng không tiện nói chia tay.”
“Sau đó thì sao?”
“Công việc không thuận lợi lắm, hắn hình như không thoải mái với mấy đồng nghiệp, vừa lúc người thân của hắn tìm hắn làm việc, cho nên hắn liền chuyển việc.”
“Cô nói buổi tối hắn đi làm thêm, là công việc gì?”
“Biên soạn chương trình, nói trắng ra là làm hacker.
Trình độ của hắn, phá chút xíu thì được, tiền lớn không kiếm được, tiền nhỏ cũng không được bao nhiêu.
À, hôm hắn mua máy ép cho tôi, một hơi chi cho tôi mười mấy ngàn, tôi cũng sợ.”
Lâm Diêu nghi hoặc vô cùng, ở mặt thời gian có vài chuyện quá trùng hợp làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
“Hôm đó hai người đi dạo phố là hẹn trước?”
“Không, hắn đột nhiên đến tìm tôi, trước đó cũng không nói tới chuyện dạo phố.”
Tại sao trước đây lại không ngờ tới khả năng này, từ lúc vụ án xảy ra tới giờ, từng chuyện từng chuyện nối tiếp nhau làm rối địa thế, thì ra bản thân còn chưa đủ tinh tế và tỉnh táo, quên rất nhiều vấn đề không bình thường.
“Hôm đó hai người tới chỗ nào, có thể ghi lại cặn kẽ cho tôi không?”
Cô gái tiện tay lấy tờ lịch trên bàn, viết những chỗ bọn họ đi qua vào hôm đó cho Lâm Diêu.
Lâm Diêu đứng dậy cáo từ, cô gái đột nhiên hỏi, “Có phải tôi quá cơ hội không?”
“Không, phải tìm cho mình một người tốt nhất, cô không sai.”
Nhìn nụ cười thẳng thắn có chút chân thành của Lâm Diêu, cô gái thở dài, lúc này mà còn cười được, tự mình tiễn Lâm Diêu ra cửa.
“À, cô có uống trà không?” Vừa bước ra khỏi phòng, Lâm Diêu hỏi.
“Rất ít, trên cơ bản tôi chỉ uống nước trái cây.”
“Bạn của Mã Hải Ba có nhiều người uống trà không?”
“Không nhiều lắm, bọn họ nếu không uống rượu thì là cà phê, à Mã Hải Ba pha trà rất giỏi, tôi nghe nói là mấy năm trước từng đi học, hình như để lấy lòng cha.”
Chân không có dấu hiệu muốn đi, Lâm Diêu xoay thẳng người lại, kinh ngạc hỏi, “Hắn có nói với cô về chuyện này không?”
“Có nói, bởi vì một người đàn ông hai mươi mấy tuổi có thể tự mình nấu nướng là rất ít gặp.
Tôi nhớ kỹ hắn từng nói, trà gì sẽ cần nước gì, dùng loại nào, nhiệt độ bao nhiêu, lượng nước và trà bao nhiêu, đều phải để ý.
Giống như trà Ô Long, sẽ dùng nước sôi, nếu ly gốm thì rót ba gram, ly thủy tinh thì chỉ được rót hai, nếu là trà Long Tĩnh, phải dùng nước sôi ở nhiệt độ từ 80 tới 85.
Còn nữa, người uống trà ở độ tuổi khác nhau cũng phải để ý, trà đậm hay nhạt rất quan trọng, hình như có liên quan tới độ tuổi và khẩu vị.”
Trong lòng hiểu rõ, Lâm Diêu lần nữa nói tạm biệt liền ra về.
Dựa theo địa điểm do cô cung cấp, Lâm Diêu loại bỏ một quán cà phê tình nhân và nhà hàng tiêu chuẩn, về phần khu trò chơi, vẫn đặt ở cuối cùng.
Vậy trước hết phải điểu tra tiệm bán đồng hồ nổi tiếng, Lâm Diêu đẩy cửa vào, bên trong liền có một người đàn ông vô cùng thân sĩ chạy ra tiếp.
“Xin chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
Lấy thẻ cảnh sát ra, đối phương chỉ hoảng hốt chừng một giây, liền khôi phục dáng vẻ tươi cười chuyên nghiệp.
“Có gặp người này chưa?” Lâm Diêu lấy điện thoại, mở hình Mã Hải Ba cho đối phương xem.
“Có gặp.” jongwookislove.wordpress.com
“Xin trả lời tôi vài vấn đề.”
Liên tục đi rất nhiều nơi rồi tới một quán chuyên bán đồ xuất nhập khẩu nổi tiếng, Lâm Diêu liếc mắt liền thấy máy ép trái cây mà Mã Hải Ba mua cho bạn gái, hắn bước tới nhìn giá, hừ, nếu là mình, có đánh chết cũng không mua cái thứ phá của này, ai mua là xem tiền như rác!
Lâm Diêu vừa bước vào, một cô gái vô cùng nhu hòa y như ninja đi tới chỗ hắn.
“Quý khách muốn mua gì, tôi có thể giới thiệu.”
Lấy thẻ và ảnh ra cũng y như hồi nãy, cô nhân viên vô cùng có ấn tượng với Mã Hải Ba.
“Tôi nhớ rất rõ người này, hắn rất tốt với bạn gái.”
“Nói thế nào?”
“Trước một ngày hắn đưa bạn gái tới có tới đây rồi, mua máy ép HFG766, hôm sau lúc đưa bạn gái tới, nói với chúng tôi, hôm qua có mua cái máy về định tặng bạn gái, nhưng về nhà lại phát hiện vài chức năng không tốt, hôm nay cố tình quay lại chọn cái khác.”
“Hắn tới một mình là mua cái nào?”
Cô nhân viên chỉ tay cho hắn xem.
Nhìn kỹ lại, phát hiện hai cái máy có bề ngoài gần như giống nhau, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, là cái máy Mã Hải Ba mua đơn giản hơn.
Xem ra, không cần tới mấy chỗ khác nữa.
Bây giờ chỉ còn lại một vấn đề cần điều tra, đó là phòng của Trương Ny và Đồng Nhã ở nhà cũ!
Lần thứ hai quay về nhà cũ, hắn liền nhức đầu nhìn thấy một xe cảnh sát và hai tổ viên của tổ chuyên án.
Không biết lần này có thuận lợi hay không.
Hai người thấy Lâm Diêu dừng xe liền chậm rãi đi tới, nghiêm túc như ông già.
Chào một tiếng, Lâm Diêu nhìn vào sân, xem ra chỉ có hai người này canh gác.
Sau khi nói rõ ý đồ, hai cảnh sát đều ra vẻ vô cùng khó khăn, một người nói, “Theo lý thuyết, chúng tôi không thể cho cậu vào, trong tổ đã có lệnh cấm cậu ra vào bất cứ chỗ nào liên quan tới vụ án.
Nhưng mà, bình thường chúng tôi cũng được tổ trưởng Cát chiếu cố, so với mấy người khác thì có tình cảm hơn.”
Khỏi cần hỏi, mấy người khác đó chắc chắn là Dương Lỗi.
“Tôi sẽ không gây phiền phức cho hai người, nếu như hai người lo, có thể ở cạnh tôi.
Thật ra, tôi cũng chỉ muốn vào xem một phòng thôi.”
“Phòng nào?”
“Căn phòng gần cầu thang lầu hai.”
“Xin lỗi Lâm Diêu, chỉ có căn đó là không được, cậu cũng đừng hỏi vì sao.”
Lâm Diêu gật đầu, không cố nán lại đó nữa.
Trên lối đi bộ, Lâm Diêu dùng thẻ điện thoại gọi cho Đàm Ninh.
Đối phương vừa bắt máy liền nổi nóng.
“Ông hai, cậu to gan quá vậy, bị theo dõi còn dám gọi cho tôi? Không phải nói có chuyện gì thì nhắn trên mạng hả.”
“Không có thời gian, bớt nói nhảm, tôi muốn gặp cậu.”
“Ông nội ơi tha cho tôi đi, chân trước tôi vừa gặp cậu, chân sau đã bị Dương Lỗi bắt đi thẩm vấn.”
“Được rồi, cậu nói cho tôi biết, phòng của Đồng Nhã bị cái gì? Cậu không nói tôi sẽ tới cảnh cục tìm cậu.”
Đàm Ninh ở đầu bên kia thật sự muốn khóc lắm rồi, nhưng mà Lâm Diêu chẳng hề đồng cảm.
jongwookislove.wordpress.com
“Tôi nói ngắn gọn thôi, trong nhà tắm của căn phòng đó phát hiện camera lỗ kim, không có dấu vân tay, chúng tôi đã tìm tất cả mọi chỗ, không phát hiện máy nhận tín hiệu.”
“Tôi biết rồi.
Cửa ra của đường hầm ở đâu?”
“Phòng khách có một cái đồng hồ cổ, dưới đất ngay chỗ đó.
Ê chờ chút, tôi đổi chỗ rồi nói cho cậu nghe cái này.”
Trong điện thoại mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, qua chừng một phút, lại nghe thấy giọng của Đàm Ninh.
“Còn nhớ kim ngọc tỏa quan Ngụy Bằng để lại cho con gái không?”
“Nhớ, thì sao?”
“Vật này vốn bị khóa trong phòng của Dương Lỗi, hôm trước bị mất rồi.
Mấy người trong tổ trọng án đi điều tra chuyện này, tới giờ vẫn chưa có manh mối gì.”
“Tổng cộng có năm, đầu tiên là Dương Lỗi, có thể vào phòng làm việc của hắn còn có Lưu Hán Chu, hai người còn lại là trợ thủ đắc lực của hắn.”
“Mới có bốn thôi.”
“Người cuối cùng là tổ trưởng.
Bởi vì hắn cũng từng vào phòng làm việc của Dương Lỗi.
Vấn đề là năm người này đều ở trong cục, Lưu Hán Chu đi vệ sinh, trong lúc đó vẫn luôn nói chuyện với người khác, bởi vậy tình nghi của hắn không nhiều.
Hai người còn lại đều có nhân chứng, cho nên, tình nghi nhiều nhất là tổ trưởng và Dương Lỗi.
Bây giờ tổ trưởng…”
Còn chưa nói xong, Lâm Diêu đã nghe thấy giọng nói xa lạ qua điện thoại, hình như đang chào hỏi Đàm Ninh.
“Sao vô đây gọi điện thoại vậy?”
“Haha, bao tử không tốt, công việc nhiều quá.”
“Lát nữa tới chỗ tôi lấy thuốc, còn nếu không được nữa thì lên phòng số ba đó.”
“Biết rồi.”
Có tiếng xả nước, Đàm Ninh chạy vào WC nói chuyện, Lâm Diêu không chờ được.
“Ê tôi sắp thành kẻ trộm rồi.
Tôi nói này Tiểu Lâm, bây giờ tổ trưởng sống không ổn, Dương Lỗi bắt đầu đề phòng hắn từ sớm rồi, ngay cả Lưu Hán Chu ngu xuẩn còn lên lớp tổ trưởng.
Bên các cậu cẩn thận đó.”
“Tôi biết rồi.
Tôi cho cậu một số điện thoại, có chuyện gì gấp cứ gọi cho Tiểu Đường.”
Ngày trôi qua rất nhanh, Lâm Diêu về tới nhà trời cũng tối đen.
Mở cửa ra đã ngửi thấy mùi đồ ăn, Địch Tử Hi đã làm xong cơm tối chờ bọn họ, bản thân thì không ăn gì cả.
“Cậu đi mua đồ ăn?” Nhìn đồ ăn trên bàn phong phú, Lâm Diêu bắt đầu lo lắng.
“Đúng vậy, trong tủ lạnh không có gì hết, nên em đi mua.”
Không xong, nếu xảy ra chuyện gì, làm sao ăn nói với hòa thượng đây?
“Cậu có phát hiện ai theo dõi mình không?”
“Hả, có người theo dõi em sao?” Địch Tử Hi kinh ngạc hỏi ngược lại hắn.
Đầu đau quá rồi, bỏ đi, xem ra Địch Tử Hi cũng không phát hiện gì, vậy cũng tốt.
Rửa tay xong đang do dự có nên chờ Đường Sóc về rồi ăn không, thì người nào đó đã hưng phấn mở cửa chạy vào, “Lâm ca, Mã Hải Ba chắc chắn có vấn đề!”
“Ngồi xuống từ từ nói.” Lâm Diêu đưa đôi đũa cho hắn, Địch Tử Hi còn múc chén canh.
Đường Sóc một hơi uống cạn chén canh, lau miệng nói tiếp, “Chiều hôm Đồng Hạo bị trúng độc, Mã Hải Ba tới một quán trà tên là Lục Đức Hiên ngồi ba tiếng đồng hồ, hắn đợi người, kết quả đối phương căn bản không tới, khoảng 15:30 chiều, hắn đi ra đột nhiên cãi vả với một vị khách, lý do rất đơn giản.
Cũng vì người đó nhìn hắn với ánh mắt khó chịu.
Người khách đó rõ ràng không muốn dây dưa với Mã Hải Ba, cũng chịu nhận lỗi, nhưng bọn họ vẫn đánh nhau.”
Nghe Đường Sóc báo cáo đơn giản xong, Lâm Diêu trầm mặc cả buổi.
Đường Sóc và Địch Tử Hi cũng không dám quấy rầy, chỉ có thể ngồi im lặng, đợi tới khi đồ ăn hâm nóng lại, Lâm Diêu mới lên tiếng, “Tiểu Đường, ăn nhanh lên, lát nữa chúng ta tới tổ chuyên án.” jongwookislove.wordpress.com
“Làm gì?”
Lâm Diêu cầm chén lên, cười như không cười, “Hạ chiến thư!”
“Lâm ca, anh có nắm chắc không? Có chứng cứ rồi?” Đường Sóc tuy rằng hưng phấn nhưng cũng rất lo lắng.
“Chứng cứ còn thiếu, nhưng mà trong vòng 12 tiếng, anh sẽ khiến cảnh sát hủy bỏ lệnh truy nã Tư Đồ!”
Biểu tình kiên định hiện ra trên khuôn mặt tuấn mỹ, lúc này hắn muốn chủ động ra trận, đòi lại người yêu của mình!
Hết chương 32.
Ying Ying: Hết vụ 5, mai tui bắt đầu off, tới tuần sau quay lại nha ~
------oOo------
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)