Tập Hung Tây Bắc Hoang

Chương 7: Lời mời

229@-
Ngày hôm sau quả nhiên Lương Húc nhận lời mời của cậu.

“Hôm nay không chơi game nữa, cứ để cậu làm từ thiện mãi cũng ngại. Chúng ta đi chơi bóng đi!”

“Bóng rổ à?”

“Ừ, không cần đi xa, chẳng phải khu vực Cổng Minh Đức này có một sân thể thao à? Chúng ta đến đó chơi bóng đi!”

Lương Húc thay sang một bộ đồ thể thao, trên cánh tay vẫn còn đeo băng đen. Áo bóng rổ không có tay áo nên hắn đeo băng vào cổ tay.

Phòng Linh Xu không thể làm như không thấy nên chỉ đành theo lẽ tự nhiên: “Thật ra bây giờ cậu không có tâm trạng chơi bời gì nhỉ… Tôi chỉ muốn để cậu thư giãn chút thôi.”

Đối với chiêu lạt mềm buộc chặt, vòng vo Tam Quốc của cậu vốn Lương Húc không thể hiểu được nên hắn chỉ ngại ngùng trả lời: “Vẫn ổn. Đã cúng bảy ngày đầu rồi.”

“Ông bà nội của cậu đâu?”

“Nhà tôi không có thân thích.” Lương Húc sờ băng tang trên cánh tay: “Nếu tôi còn không cố gắng sống tốt thì thật có lỗi với bố tôi.”

Vào khoảnh khắc đó Phòng Linh Xu thật sự có phần đồng cảm với hắn.

Nhưng cậu không biết rằng khi cậu đang đánh giá Lương Húc thì Lương Húc cũng đang đánh giá lại cậu.

Lương Húc thoáng cảm nhận được dường như quan hệ của bọn họ tiến triển quá nhanh, hoặc là Phòng Linh Xu quá dính người. Mà hắn thì không biết phải ứng phó ra sao.

Thôi, chắc là kiểu con trai thế này thật sự ít bạn bè.

Bản thân mình cũng giống như vậy, có lẽ ngoại trừ Phòng Linh Xu thì đã chẳng còn bạn bè gì nữa.

Hắn nhớ tới một người, bản thân cứ luôn mang trong mình sự đồng cảm với những người cô độc, có lẽ đó cũng là một kiểu tự thương hại của những kẻ cùng cảnh ngộ.

Bởi vì đang trong thời gian làm việc mà kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc nên trong sân bóng vắng tanh không một bóng người —— Trời nắng chang chang, ai lại đến sân thể thao vào ban ngày? Hai người solo, Lương Húc cao nhưng Phòng Linh Xu lại linh hoạt nên không ngờ cũng có thể nói là ngang cơ.

“Thần kinh vận động của anh tốt vậy sao chơi game tay lại chậm thế?”

Phòng Linh Xu cười nói: “Đâu có, tôi mới học chơi bóng rổ hồi ở Mỹ thôi, bạn dạy cho. Các hoạt động giải trí khi du học không nhiều nên cũng hay chơi.”

Lương Húc gật đầu nói: “Nhìn ra là có luyện tập.”

“Vừa nãy là làm nóng người, bây giờ mới chơi thật. Nếu đánh thắng tôi thì sẽ cho cậu quyết định lát nữa đi đâu.”

Lương Húc chỉ sợ cậu lại muốn đi chơi game nên trận cá cược này đúng là cầu được ước thấy: “Được, vậy tôi sẽ cẩn thận một chút.”

—— Phòng Linh Xu đã quen chơi kiểu bóng rổ đường phố dù cọ xát xô đẩy cũng không coi là phạm quy, lại thêm việc liếc ngang liếc dọc có nghi vấn lợi dụng để đụng chạm, nếu không phải Lương Húc dễ tính mà đổi thành người khác thì đã nổi cáu từ lâu. Đương nhiên cũng là bởi vì Phòng Linh Xu có vẻ ngoài dễ mến, nhìn gương mặt trắng nõn của cậu thì dù là ai cũng không giận nổi.

Lương Húc vô cùng bất ngờ, không ngờ trông thì nhỏ con mà chơi lại mạnh bạo như vậy, không chịu nhường nhịn một chút nào. Suy cho cùng cũng là cảnh sát, hắn nghĩ, nhìn qua thì gầy yếu nhưng thật ra rất rắn chắc.


Hai người đang tranh bóng hết sức chăm chú thì bỗng nhiên Phòng Linh Xu nhìn ra phía ngoài sân. Bóng đang ở trên tay cậu, Lương Húc vươn tay ra đập bóng khiến Phòng Linh Xu bị đụng ngã về phía sau.

Lương Húc sợ cậu bị thương nên nghiêng người kéo cậu lại, nhưng hai mắt của Phòng Linh Xu vẫn cứ nhìn ra phía sau lưng hắn. Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, Lương Húc ôm cậu vào lòng rồi xoay người ngã xuống đất.

“Nhìn gì vậy?”

Phòng Linh Xu váng cả đầu, hai mắt thì vẫn nhìn ra bên ngoài: “Có người vừa đi.”

“Ai?”

“… Tôi từng gặp nhưng không nhớ ra.”

Lương Húc ngọ nguậy ngồi dậy rồi cũng quay đầu nhìn, quả thật có bóng người lướt qua rồi lẩn vào hàng cây bên đường, sau đó không nhìn thấy nữa.

Lúc bấy giờ Phòng Linh Xu mới phát hiện ra Lương Húc bị thương, cậu tái mặt: “Cái đệch… Xin lỗi!”

Lương Húc chỉ thấy sốt ruột chứ cũng không giận: “Vừa nãy nguy hiểm bao nhiêu anh có biết không? Tôi mà không kéo anh thì anh ngã đập đầu rồi.”

Phòng Linh Xu sợ đến mức trắng bệch cả mặt: “Tôi không cố ý…” Cậu hoảng hốt chạy tới chân giá bóng rổ lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách ra: “Để tôi quấn lại cho cậu chút nhé! Không thì rửa qua trước đi?”

Trông bộ dạng kia như thể sắp khóc đến nơi.

Lương Húc đã quen nhìn dáng vẻ mồm năm miệng mười của cậu, giờ đột nhiên lại cảm thấy buồn cười: “Không sao, chơi bóng có ai chưa từng bị va đụng. Đứng lên đi.”

Hắn kéo Phòng Linh Xu dậy, Phòng Linh Xu cẩn thận lấy nước khoáng rửa vết thương cho hắn rồi quấn lại bằng khăn tay: “Cũng may chỉ bị trầy da.”

Lương Húc thấy chiếc khăn tay của cậu rất đẹp, không giống là hàng rẻ tiền: “Lần đầu tiên tôi thấy con trai dùng khăn tay.”

Phòng Linh Xu dẩu môi nói: “Của Hermès đấy! Hơi bị đắt!”

Lần này thì đến lượt Lương Húc xấu hổ: “Ngại quá làm bẩn mất rồi.”

Phòng Linh Xu bĩu môi nói: “Cũng đâu nói là cho cậu luôn, cầm máu xong thì trả cho tôi. Đây là của người ta tặng tôi, cậu có muốn thì tôi cũng không nỡ đâu!”

Đúng là được nuông chiều, Lương Húc nghĩ, anh ta như vậy quả thật là khó kết bạn, giống như con gái vậy. Cũng không biết là cô gái nào có sở thích đặc biệt lại còn tặng anh ta khăn tay.

Hắn lại nghĩ tới bóng người sau hàng cây vừa mới nãy. Phòng Linh Xu không nói dối, đúng là có người đi theo hắn. Đó cũng là lý do hắn muốn ra ngoài với người cảnh sát này.

Mồ hôi nóng hầm hập trượt dần từ trên cổ hắn xuống, trên cánh tay cũng nhễ nhại mồ hôi, chúng thấm dần vào chiếc khăn tay của Phòng Linh Xu xuyên vào trong vết thương xé toạc thần kinh của hắn.

Hắn cảm nhận được một cơn rùng mình vì đau đớn, tựa như sự quở trách sắc nhọn từ lương tâm.

Theo lý thuyết có người bị thương thì hai người cũng nên tan cuộc nhưng Phòng Linh Xu cứ dán chặt lấy Lương Húc, hết ăn cơm lại đến uống nước. Chỉ có thanh niên thẳng tắp chưa va chạm nhiều như Lương Húc đây mới tin người như Phòng Linh Xu không có bạn bè. Phải đợi đến khi bọn họ qua hai lăm, ba mươi tuổi bị những người yêu cũ già dặn tình trường lừa rồi thì mới hiểu được, loại đàn ông này sao lại không có bạn? Việc họ hiểu nhất chính là lôi kéo bạn bè.



(*)Gốc là  ý chỉ những người tham gia các buổi tụ họp của giới thượng lưu Châu Âu xưa.

Bởi vì đang ngồi trong một quán cà phê sách cho nên chủ đề cũng xoay sang chuyện sách vở.

“Tôi ấy à rất khâm phục mấy tác giả có tài kể chuyện, đọc vào thoải mái dễ chịu, chỉ cần xem câu chuyện của họ là đã thấy cực kỳ sảng khoái.” Phòng Linh Xu cầm một quyển sách khác lên, đó là một quyển tiểu thuyết phản tri thức phổ thông: “Đương nhiên tôi cũng khâm phục kiểu tác giả này, có thể viết hơn một trăm nghìn chữ về một món đồ giống như vải bó chân. Kiên trì biết bao nhiêu nha.”

Bởi vì trông có vẻ hồn nhiên nên những lời nói cay nghiệt của cậu lại mang theo sự dí dỏm khiến người ta yêu thích.

“Anh mới có tài ăn nói.” Lương Húc bần thần nhìn cậu: “Nếu tôi có thể giống anh thì tốt rồi.”

Phòng Linh Xu nháy mắt mấy cái: “Thật hả? Cậu khen tôi à?”

“Thật.” Lương Húc nói: “Người ta bảo tôi kể chuyện nhưng tôi chỉ biết đọc sách nên chuyện hay cũng bị tôi kể thành chán luôn.”

Lần này thì Phòng Linh Xu ngạc nhiên thật: “Cậu còn biết kể chuyện cho người khác?”

Cảnh tượng đó hơi khó tưởng tượng ra được á.

Lương Húc vội vàng cụp mắt xuống: “Trước đây từng.”

“Ai thế? Bạn gái cũ của cậu à?”

“Không, chỉ là bạn.” Lương Húc suy nghĩ trong chốc lát: “Giờ cũng không thể coi là bạn.”

Sau đó cho dù Phòng Linh Xu có quấn lấy hỏi hắn thế nào đi nữa thì hắn cũng không chịu nói thêm một chữ.

Buổi uống nước này bỗng chốc trở nên lặng ngắt, Phòng Linh Xu chỉ đành giả vờ ngoan ngoãn còn Lương Húc thì vẫn luôn trầm tư. Lúc sắp chia tay dường như Lương Húc đã hạ quyết tâm, hắn nói với vẻ do dự: “Có một chuyện tôi muốn nói với anh.”

Phòng Linh Xu không dám thể hiện sự chờ mong quá mức nên chỉ có thể cẩn thận nhìn hắn: “Chuyện gì?”

Lương Húc suy nghĩ một lát: “Sau này chúng ta ít qua lại thôi.”

“Tại sao? Hay là vì vụ án của cậu?”

“Không phải.” Lương Húc lắc đầu: “Mạng tôi rất cứng, những người ở bên cạnh tôi đều sẽ không có kết cục tốt gì.”

Phòng Linh Xu thật sự thất vọng.

Cậu và Lương Húc ngây ra nhìn nhau, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu hết một phút thì Phòng Linh Xu bỗng cười phụt một tiếng: “Anh đẹp giai à, bệnh tuổi dậy thì của cậu chưa khỏi hẳn hả?”

“…”

“Có phải cậu còn cảm thấy mình là thiên sát cô tinh mà thế gian không thể chứa chấp không?” Phòng Linh Xu hơi mất kiên nhẫn nhưng cũng lại cảm thấy buồn cười: “Thông não chút đi được không? Đời người còn rất dài, cậu phải thoát ra khỏi nỗi đau mà sống. Cho dù là ai chết cũng chẳng liên quan gì đến số trời, không phải trách nhiệm của cậu, cậu đừng có cố gánh chịu.”



Lương Húc vì cái chết của bố mình mà cảm thấy tự trách điều này khiến cậu rất thông cảm, đương nhiên còn mang đến cho cậu một vài liên tưởng khác. “Đều sẽ không có kết cục tốt gì”, cái chữ “đều” này là chỉ ai đây?

Cậu kéo tay Lương Húc: “Được rồi đừng nghĩ nhiều thế nữa, đưa khăn tay cho tôi!”

Lương Húc nắm chiếc khăn tay của cậu: “Để tôi mang về nhà giặt đã.”

“Khỏi, cứ làm như đang yêu đương ấy… Con trai với nhau cậu còn chú ý thế cơ à?” Phòng Linh Xu cười trêu ghẹo: “Thôi dẹp đi, đây là hàng cao cấp tôi còn sợ cậu giặt hỏng nữa đấy!”

Lương Húc rộng lượng với sự tùy tiện của cậu, sau một lúc đứng đợi bọn họ chào tạm biệt nhau rồi mỗi người lên một chiếc xe buýt.

Phòng Linh Xu cầm chiếc khăn tay kia rồi cẩn thận gấp gọn nó lại —— Đúng, đây chính là thu hoạch lớn nhất của ngày hôm nay.

Về đến nhà việc đầu tiên cậu làm là đắp mặt nạ, sau đó mở nhóm chat của Trung tâm Trinh sát hình sự của cậu ra.

“Ngày mai các ông định làm gì?”

“Vẫn đi hỏi thăm xung quanh thôi. Hiện tại chứng cứ không đủ, hiện trường lại không có phát hiện gì ngoài vết máu của nạn nhân nên không đối chiếu DNA được. Linh Xu, tình hình bên ông thế nào?”

Phòng Linh Xu dùng một tay đắp mặt nạ bùn: “Chẳng có gì, cậu ta cực kỳ cẩn thận. Vốn dĩ trên tay cậu ta có vết bầm tím trông giống như vết thương do va đập nhưng giờ chỉ còn hơi vàng, chắc chắn là đã bôi rượu thuốc gì đó rồi.” Cậu nói tiếp: “Tôi đã lấy được mẫu DNA, ngày mai các ông lấy mẫu này làm so sánh với mẫu của Lương Phong.”

“Vãi đái, thế mà ông cũng làm được. Ông lên giường với cậu ta hả?”

Phòng Linh Xu nhớ lại dáng vẻ của Lương Húc rồi cười đáp một câu “Cút, là máu.”

“Máu chỗ nào? Hoa cúc có máu?”

“Đặng Vân Phi, tôi muốn hấp ông ghê á.”

“Không đúng, ông cũng lạ thật đấy. Nếu muốn lấy mẫu của Lương Húc thì cứ làm theo trình tự là lấy được mà, sao phải cồng kềnh thế?”

“Ông thì biết cái gì.” Phòng Linh Xu xoa xoa miếng dán bàn phím: “Nếu thế thì lại phải xin lệnh rồi còn đợi phê duyệt, sẽ đánh rắn động cỏ cần gì chứ? Hơn nữa tôi không tin bố tôi được.”

Tiểu Dương bên phòng kỹ thuật là một cô gái nên làm những chuyện thế này có hơi sợ: “Kiểm tra thì được nhưng mẫu này sẽ không thể công bố. Em đã quên không vứt trong quá trình khám nghiệm thi thể Lương Phong, nếu bị lộ ra thì em sẽ phải chịu trách nhiệm. Ôi trời, mà sao anh phải so mẫu của họ?”

“Mọi người không cảm thấy Lương Húc không hề giống bố cậu ta chút nào à? Bố cậu ta dáng người thấp cường tráng như thế lại còn mập, mũi thì như từng bị ăn đấm, mà mũi của Lương Húc thì như tòa nhà cao chọc trời. Mấy người tin hai người họ là cha con ruột được hả?”

“Thế thì liên quan gì đến vụ án Khúc Giang… Ý chú là Lương Húc là con ông hàng xóm?” Một người khác lên tiếng đùa cợt.

“Mẹ kiếp ông đứng đắn chút thì chết à?”

“Nhân tài ưu tú à, ông phải quan tâm đ ến chỉ số thông minh của bọn tôi.” Tiểu Đặng gửi một biểu tượng trong nhóm: “Ít nhất ông cũng nên nói rõ cho chúng tôi biết rốt cuộc mục đích của mỗi bước hành động là gì?”

“Tôi nghi ngờ thân thế của Lương Húc. Ông thấy bố tôi và Cục phó Trần đấy cứ che che giấu giấu, tôi ngờ rằng cậu ta có mối liên hệ rất lớn với vụ án Kim Xuyên mười lăm năm trước. Tôi bảo các ông điều tra hộ tịch của cậu ta và Lương Phong, các ông làm chưa?”



“Linh Xu, để tôi nói chuyện riêng với ông.” Tiểu Đặng nói.

“Có chuyện gì thì cứ nói ở đây, đều là người một nhà, không tạo nhóm riêng.”

Tiểu Đặng do dự mãi: “Tôi nhờ Tiểu Phùng của Đồn Công an Khúc Giang đi thăm dò thì hộ tịch của Lương Phong và Lương Húc đều không có gì khả nghi… Lương Phong từng đi lính ở Hoa Dương.”

—— Huyện Hoa Dương.

“Bố tôi và Cục phó Trần cũng làm lính ở đó.”

“Đúng… Hơn nữa bọn họ cùng khóa.”

Tất cả mọi người không nói một lời nào.

Vậy là ba người Trần Quốc Hoa, Phòng Chính Quân và Lương Phong là chiến hữu cùng một đơn vị bộ đội. Sau khi chuyển nghề Phòng Chính Quân và Trần Quốc Hoa gia nhập hệ thống công an, Lương Phong thì lại vì kỹ thuật bắn súng xuất sắc mà trở thành vận động viên.

Phòng Chính Quân có quen biết Lương Phong. Điều này có thể giải thích cho sự đau buồn của Phòng Chính Quân, ông khóc vì đồng đội đã mất rất hợp tình hợp lý.

Nhưng tại sao ông phải giả vờ không quen biết Lương Phong chứ?

Lương Phong không có thân thích, ông ta đã nghỉ thi đấu nhiều năm nên Tổng cục Thể dục thể thao cũng không xem trọng ông ta. Vậy mà ngay đến tang lễ đơn giản của ông ta Phòng Chính Quân cũng không tham dự, Trần Quốc Hoa cũng như vậy.

“Chắc chắn có vấn đề. Tra xét, phải tra xét Lương Húc thật rõ ràng.”

“Ông tối ngày bảo bọn tôi làm việc trái quy tắc, sớm muộn gì cũng có có ngày bị ông hại chết.”

“Ầy, không nên nói thế. Mọi người đều là người trẻ tuổi phải có chút tinh thần không sợ trời không sợ đất chứ? Cứ theo như suy nghĩ và trình độ phá án của những người như bố tôi thì ông có tin đến cuối cùng vụ án Khúc Giang này sẽ thành ‘sống chết mặc bay’ không?”

Mọi người có chút khó xử cũng hơi thấy buồn cười, cái miệng của Phòng Linh Xu đúng là cay độc, mở miệng phun một cái thì đến bố đẻ cũng không tha.

“Cấp trên không cho chúng ta tham gia nhưng tại sao chúng ta lại không thể tìm hiểu chân tướng? Phóng viên còn có thể phỏng vấn sự thật còn chúng ta dù gì cũng là cảnh sát hình sự đấy!” Phòng Linh Xu nói hùng hồn: “Không phải xoắn, có chuyện gì thì một mình tôi gánh.”

Trong nhóm bắt đầu spam: “Ông gánh, ông gánh. Trước tiên phát lì xì vào nhóm WeChat đi, đừng nói nhảm nữa.”

Đây là một lời hào hùng chẳng có chút ý nghĩa nào, Phòng Linh Xu hiểu, Tiểu Dương hiểu, Tiểu Đặng cũng hiểu —— Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, một khi xảy ra chuyện thì bọn họ không ai thoát khỏi trách nhiệm.

Thế nhưng dù sao họ cũng còn trẻ, có một tấm lòng theo đuổi chính nghĩa, sự hiếu kỳ dành cho chân tướng và sự kiên trì đối với công lý vẫn chưa thể dập tắt trong trái tim non nớt của bọn họ.

Đêm đã khuya và bọn họ vẫn đang bàn luận về hành động bí mật lần này ở trong nhóm, như thể chân tướng của vụ án lớn này sắp được phơi bày dưới sự điều tra ngông cuồng của họ.

Bất kể kết quả ra sao cũng không thể không đánh đã lui, ngay cả khi trên đầu là bê tông cốt thép!

Đám Đại Thánh nhất định phải chọc thủng trời.

Hết chương 7.
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tập Hung Tây Bắc Hoang Truyện Tập Hung Tây Bắc Hoang Story Chương 7: Lời mời
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...