Tập Hung Tây Bắc Hoang
Chương 42: Mạo danh
215@-Phòng Linh Xu đoán được Lão Chu này là chỗ quen biết cũ của Lư Thế Cương nhưng hoàn toàn không ngờ bản thân lại đánh cược chuẩn đến vậy. Người đàn ông này tên là Chu Đồng Bưu, năm đó từng cùng Lư Thế Cương và La Quế Song đi bán mạng ở Kokang.
“Chúng tôi không phải ba người mà là bốn người. Ba người họ ở cùng thôn, tôi là người Ngu Thành.”
(*)Huyện Ngu Thành thuộc Thương Khâu, tỉnh Hà Nam.
Phòng Linh Xu hỏi ông ta: “Người còn lại tên là gì?”
“Lữ Hiền Đức.”
Năm chín mươi sáu, bốn người La Quế Song, Lư Thế Cương, Lữ Hiền Đức và Chu Đồng Bưu thông qua sự giới thiệu của Đầu Rắn cùng đến Myanmar làm lính đánh thuê và sống cùng nhau hai năm.
(*)Đầu Rắn () dùng để chỉ những người chuyên kiếm tiền từ việc tổ chức vượt biên trái phép.
Ban đầu Chu Đồng Bưu còn hơi do dự, Trịnh Mỹ Dung sốt ruột bèn hứa với ông ta: “Ông cứ nói đi, anh Trâu là bạn của tôi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm cho ông.”
Tất cả mọi người đều hiểu rằng Chu Đồng Bưu sẽ không liên quan quá nhiều đến việc phạm tội, nếu như ông ta phạm tội thì sẽ không phơi bày bản thân như vậy.
Bọn họ trải qua ba tháng huấn luyện ở Myanmar, huấn luyện viên là KGB xuất ngũ đến từ Nga. Đúng như Phòng Linh Xu đã đoán, đó chính là lúc La Quế Song học được những kỹ thuật giết người đơn giản và thô bạo.
(*)KGB: Ủy ban An ninh Quốc gia còn được gọi là Ủy ban An ninh Nhà nước, là lực lượng cảnh sát mật chính và là cơ quan an ninh của Liên Xô từ năm 1954 tới khi Liên Xô tan rã năm 1991.
“Anh ta học nhanh hơn tất cả chúng tôi bởi vì giết càng nhiều người càng có thể sống sót, sống sót mới kiếm được tiền. La Quế Song nói gia đình anh ta vừa mới sinh con, rất thiếu tiền.”
Đó chắc hẳn là La Hiểu Ninh.
Biểu hiện của La Quế Song cực kỳ xuất sắc, dường như bẩm sinh gã đã là một cỗ máy giết người, thậm chí còn vượt trội hơn một vài tên quỷ Tây xuất thân từ quân đội.
“Có một chuyện thú vị là La Quế Song và Lữ Hiền Đức có ngoại hình rất giống nhau.” Chu Đồng Bưu nói bằng giọng địa phương: “Chỉ là Lữ Hiền Đức hơi bị khập khiễng, nếu chỉ nhìn từ sườn mặt thì không phân biệt được ai với ai.”
Nói đến chân thọt thì trong lòng Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn đều khẽ động.
Lúc đầu Đầu Rắn không muốn dẫn theo Lữ Hiền Đức nhưng La Quế Song và Lư Thế Cương liên tục xin xỏ, nói là trong nhà Lữ Hiền Đức chỉ có một mẹ già nghèo rớt mồng tơi, bán mạng cũng phải kiếm tiền.
Chu Đồng Bưu cũng nói đỡ cho họ nên tình cảm đã được hình thành từ đó.
Giống như Phòng Linh Xu suy đoán sĩ quan chỉ huy là người Nam Âu một lòng tin theo Thiên Chúa giáo, La Quế Song và Chu Đồng Bưu không bị lôi kéo nhưng Lư Thế Cương và Lữ Hiền Đức lại tin theo.
Phòng Linh Xu suy nghĩ về lời khai của ông ta rồi liên hệ với báo cáo “La Quế Song phát điên chết” của cảnh sát Kim Xuyên lúc trước, cậu thăm dò: “Lữ Hiền Đức bị điên ở Myanmar đúng không?”
“Đúng.” Chu Đồng Bưu gật đầu: “Trong lúc làm nhiệm vụ cậu ta bị đạn bắn hỏng tai, bị dọa cho phát điên.”
Vậy là gần như có thể xác nhận La Quế Song giả mạo Lữ Hiền Đức, nhưng tại sao gã lại muốn giả mạo một kẻ điên chứ?
“Tôi nhớ là tiền thù lao của các ông có hai hình thức thanh toán.” Kevin ở bên cạnh ngắt lời: “Một là thanh toán bằng Đô la Mỹ hoặc vàng ngay tại chỗ, hai là chuyển tiền từ Vân Nam vào tài khoản ở nhà.”
Người trong nghề, Chu Đồng Bưu không khỏi liếc nhìn anh mấy cái: “Cậu em, cậu cũng từng làm nghề này?”
Phòng Linh Xu và Trịnh Mỹ Dung đều che miệng cười, Trâu Khải Văn bất đắc dĩ gật đầu: “Coi như thế đi. Vì vậy nếu tôi đoán không sai thì những người lính đánh thuê Trung Quốc như các ông đều chọn cách gửi thù lao về nhà đúng không?”
Chu Đồng Bưu gật đầu.
Người Trung Quốc có những quan niệm đặc thù, ý thức về gia đình rất mạnh. Đa phần lính đánh thuê nước ngoài đều chọn thanh toán tại chỗ, tiền kiếm được chẳng mấy chốc đã phung phí vào mại dâm và m@ túy, còn bốn người Chu Đồng Bưu thì bớt ăn bớt mặc, tất cả thù lao đều gửi về nhà từ đồn điền Vân Nam dưới danh nghĩa “tiền lương”.
Thẻ ngân hàng ở nhà.
Lúc này thì Phòng Linh Xu đã hiểu toàn bộ: “Lữ Hiền Đức phát điên không còn biết gì nữa mà gia đình ông ta lại chỉ có một người mẹ già gần như không có văn hóa. La Quế Song muốn chiếm đoạt tiền thù lao của ông ta cho nên dứt khoát mạo danh, tự mình biến thành ‘Lữ Hiền Đức’!”
Chẳng trách La Hiểu Ninh nhận được tiền hỗ trợ của người dân trong thôn, số tiền giúp đỡ đó sợ rằng cũng có một phần tiền không chính đáng của cha ruột cậu ta!
Sau đó có thể là giết người diệt khẩu, nhân lúc Lữ Hiền Đức phát điên nên La Quế Song dụ ông ta rơi xuống nước.
Trên thế giới này cũng chỉ còn sót lại một ‘Lữ Hiền Đức’, hai khoản tiền thù lao tất cả đều thuộc về gã. Bán mạng làm lính đánh thuê hai năm vào khoảng thập kỷ chín mươi có thể kiếm được mấy chục nghìn.
Thảo nào La Hiểu Ninh nằm liệt giường bao lâu vẫn có thể sống lay lắt, hai khoản thu nhập gần một trăm nghìn đương nhiên có thể duy trì việc điều trị liên tục của cậu ta.
Rõ ràng Chu Đồng Bưu cũng đã nghi ngờ từ lâu: “Khi đó tôi còn cảm thấy La Quế Song tốt bụng. Anh ta và Lư Thế Cương bảo ông chủ kết toán lương chia một phần tiền của mình cho Lữ Hiền Đức, nói là trợ cấp tai nạn lao động của Lữ Hiền Đức.”
Vì vậy năm đó Phòng Chính Quân điều tra cặn kẽ tình hình tài chính của người dân huyện Kim Xuyên cũng không có được bất cứ manh mối nào. Tất cả những thứ này thoạt trông đều quá hợp tình hợp lý.
Đương nhiên là La Quế Song hào phóng, bởi vì bắt đầu từ lúc ấy gã đã nảy sinh ý định giết người với Lữ Hiền Đức.
Trong mười lăm năm gã đã giả mạo Lữ Hiền Đức một cách nham hiểm và tinh vi, ngay đến đặc điểm chân thọt cũng bắt chước theo.
Lữ Hiền Đức mang theo hy vọng tới Myanmar mong ngóng sẽ kiếm được một khoản kha khá tại nơi đất khách quê người, có thể lấy được vợ sau nhiều năm độc thân. Có lẽ ông ta chưa từng nghĩ đến hành trình lần này của mình lại hoàn toàn trở thành làm mướn không công.
Vào hai mươi năm sau, ông ta còn phải gánh tội danh giết người một cách oan uổng.
Ông ta mới là nạn nhân đầu tiên của loạt án Kim Xuyên.
“Nói như vậy thì Lư Thế Cương chắc chắn là kẻ đồng lõa. Không có sự bao che của ông ta thì La Quế Song không thể làm được chuyện này.” Phòng Linh Xu nhìn Chu Đồng Bưu: “Ông Chu, nếu như bây giờ cho ông nhận dạng trực tiếp La Quế Song thì ông có thể nhận ra gã không?”
“Được.” Chu Đồng Bưu khẳng định: “Cả đám cùng vào sinh ra tử lúc ấy chỉ có bốn người Trung Quốc chúng tôi, có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra.”
Phòng Linh Xu không tiếp tục nhiều lời nữa, cậu chỉ nhìn Trâu Khải Văn, hai người đều hiểu rõ trong lòng. Kevin cười nói với Trịnh Mỹ Dung: “Sếp Trịnh, có thể cho tôi mượn giấy bút được không? Tốt nhất là bút chì, nếu như không có thì bút bi cũng được.”
Trịnh Mỹ Dung giơ tay lên vẫy: “Lấy giấy bút đến đây!”
—— Rồi ngay sau đó đến cả người phục vụ cũng được mở mang tầm mắt, tất cả mọi người ở hiện trường tận mắt nhìn thấy kỹ năng ký họa của FBI. Trong vòng nửa tiếng Trâu Khải Văn vẽ liền bốn bức chân dung.
Sếp Trịnh tự vả mặt mình, cô ta đã hoàn toàn quên mất câu “Chỉ cho một tiếng đồng hồ” mà mình nói ban nãy. Sếp Trịnh ở bên cạnh nhìn say sưa, khen ngợi như thể fan hâm mộ.
“Cậu Trâu à, cậu thật sự quá giỏi.” Cô ta tâng bốc không ngừng: “Ông Trâu đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử.”
Cô biết nịnh bợ thật đấy, cô đã gặp cha Trâu bao giờ chưa thế?!
Phòng Linh Xu thật sự muốn trợn mắt với tầng lớp thượng lưu.
Ngay khi vẽ bức tranh thứ tư thì Chu Đồng Bưu gần như bật thốt lên: “Chính là anh ta!”
—— Không cần vẽ tiếp nữa, Trâu Khải Văn vẽ ba bức tranh đầu chỉ đơn giản là muốn kiểm tra Chu Đồng Bưu có nói thật hay không. Bấy giờ anh thở nhẹ một hơi đặt bút xuống rồi khẽ gật đầu với Phòng Linh Xu.
Phòng Linh Xu hỏi Chu Đồng Bưu: “Trên người gã có đặc điểm nào khác với Lữ Hiền Đức thật không?”
“Có, sau lưng anh ta có vết đạn bắn, còn có một vết sẹo sâu do dao đâm. Vết thương do súng gây ra bị quân y là cháy, vết cháy đó không xóa được.” Chu Đồng Bưu nói: “Ngoài ra, La Quế Song bị tàn tật —— “
Dường như ông ta khó mở miệng, do dự một lúc lâu thì ông ta nhỏ giọng nói: “Chỗ đó của anh ta bị hỏng, chỉ có một nửa.”
Toàn bộ người ở nơi này nghe đều hiểu, Trịnh Mỹ Dung không khỏi hơi đỏ mặt.
“Là do bị đạn lạc bắn vào ở Myanmar.” Chu Đồng Bưu nói: “Sau khi lành lại thì những việc như tiểu tiện gì đó cũng không bị ảnh hưởng, chỉ ngắn hơn người khác một đoạn, trông rất nhỏ.”
D**ng v@t bị thương tương đương với việc mất khả năng sinh dục, chẳng trách La Quế Song coi trọng La Hiểu Ninh như vậy.
Có lẽ có thể thông qua kiểm tra sức khoẻ để sàng lọc kẻ tình nghi, nhưng muốn thuyết phục người dân cởi qu@n kiểm tra thì vẫn là một vấn đề khó khăn, cũng không thể vì người ta nhỏ mà nghi ngờ người ta là hung thủ.
Nhưng những chuyện đó đều không quan trọng, giờ phút này trong lòng Phòng Linh Xu vui sướng vô cùng —— Cho dù vụ án Kim Xuyên bị sương mù che phủ dày đặc bao nhiêu thì ít nhất hiện tại cuối cùng đã có thể xác nhận họ tên và diện mạo của hung thủ.
Đồng thời có thể tiến hành khởi tố gã với tội danh nghi ngờ sát hại Lữ Hiền Đức.
Cậu nhìn Chu Đồng Bưu với vẻ mong đợi: “Ông Chu, nếu như chúng tôi bắt được La Quế Song thì ông có bằng lòng ra tòa làm chứng và xác nhận gã giả mạo Lữ Hiền Đức không?”
Gương mặt Chu Đồng Bưu tỏ vẻ lúng túng. Nếu như làm chứng thì phải thừa nhận ông ta từng lén vượt biên, tất cả những hành vi trong đó như làm lính đánh thuê, làm việc phi pháp đều sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật.
Trịnh Mỹ Dung thấy ông ta khó xử thì nói một cách sảng khoái: “Lão Chu, ông yên tâm, vợ và con của ông cứ giao cho tôi. Chuyện của ông nhiều nhất cũng chỉ ở tù một hai năm, vào đó rồi tôi vẫn sẽ trả lương cho ông như bình thường, các khoản tiền thưởng thông thường cũng sẽ không thiếu.”
Nếu có thể giúp Trâu Dung Trạch một việc lớn thì chuyện đầu tư kia sẽ có người bảo đảm là Thái tử, một người phụ nữ đầy dã tâm như Trịnh Mỹ Dung làm sao có thể để ý tới con tốt thí trong tay.
Dùng hai năm lao ngục của một vệ sĩ đổi lấy một vụ đầu tư lớn, chuyện này quả thật quá lời.
Chu Đồng Bưu im lặng một lúc lâu rốt cuộc cũng gật đầu: “Tôi có thể đi với các cậu nhưng không phải hôm nay. Phải cho tôi dặn dò vợ con đã.”
Phòng Linh Xu chẳng hề để bụng, có Trịnh Mỹ Dung ở đây thì Chu Đồng Bưu không chạy được cũng không cần chạy. Cậu áy náy lấy điện thoại ra: “Ngại quá ông Chu, vừa rồi chưa được sự cho phép của ông mà tôi đã ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta. Nếu ông bằng lòng trợ giúp thì nhờ ông ký một bản giấy ủy quyền cho tôi. Cái này sẽ có thể trở thành vật chứng bước đầu của cảnh sát chúng tôi.”
Chu Đồng Bưu đương nhiên đồng ý.
Phòng Linh Xu đang làm thủ tục ở bên kia còn bên này Trịnh Mỹ Dung kéo Trâu Dung Trạch sang một bên hút thuốc rồi nói với vẻ nịnh nọt: “Cậu Trâu à, mắt nhìn tốt thật đấy. Cậu nhóc này rất được.”
Trâu Dung Trạch ngạc nhiên nói: “Tôi không ngờ bây giờ Đại Lục lại cởi mở đối với đồng tính như vậy. Hình như cô chẳng có chút phản cảm nào với chuyện thế này.”
Vẻ mặt Trịnh Mỹ Dung trở nên gượng gạo: “Không giấu gì cậu, boss của tôi cũng là gay, ngày nào cũng làm bậy làm bạ tôi nhìn quen rồi.”
Trong giới giải trí tỉ lệ đồng tính luyến ái tương đối cao, chuyện đại gia bao nuôi minh tinh cũng chẳng có gì lạ. Trịnh Mỹ Dung nói cho anh biết những bí mật kiểu này trong giới chẳng qua là muốn thành thật với nhau.
Người phụ nữ này đủ khôn khéo quả quyết, biết rõ cách nắm bắt lòng người.
Trâu Khải Văn vẩy tàn thuốc rồi không khỏi mỉm cười: “Tôi sẽ giữ bí mật. Sếp Trịnh, những chuyện thế này ảnh hưởng đến danh tiếng boss của cô, lần sau đừng nên cho người ta biết một cách bừa bãi.”
“Người nên biết đều biết cả, tôi chỉ bày tỏ cảm xúc thôi.” Trịnh Mỹ Dung tỏ vẻ “đau bi”: “Nếu cậu gặp được tình nhân nhỏ của boss chúng tôi thì sẽ biết người nhà cậu hiếm có biết bao. Người đó là một ông giời con quái đản, khó phục vụ thế nào thì khỏi phải nói.” Nói xong cô ta cười một cách niềm nở: “Khi nào kết hôn thì cho tôi một tấm thiệp mời nhé, chúng ta có thể coi như là đã kết bạn rồi!”
Trâu Dung Trạch sao có thể từ chối, chỉ biết mỉm cười gật đầu.
Đang lúc hai người họ nói chuyện thì bên ngoài có một người đẩy cửa bước vào, là một người đàn ông đẹp trai mặc một chiếc áo gió chỉnh tề. Trịnh Mỹ Dung nhìn thấy anh ta thì cười: “—— Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đúng là không thể nói sau lưng người khác.”
Người đàn ông đẹp trai mặc áo gió đứng yên tại chỗ, trông thấy bên trong quán cà phê đang náo nhiệt thì anh ta không khỏi thoáng sửng sốt.
Trịnh Mỹ Dung giới thiệu với hai bên: “Boss của tôi, anh Kim, Kim Thế An —— Tổng giám đốc Kim, vị này là công tử nhà Chủ tịch Trâu của Quỹ Thịnh Tuấn bên Mỹ, Kevin Trâu.”
Tổng giám đốc Kim đẹp trai lịch lãm, nét mặt cũng vô cùng tự nhiên phóng khoáng, anh ta lịch sự quan sát Trâu Dung Trạch: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Tôi còn thắc mắc sao chẳng thấy bóng dáng Mỹ Dung đâu, hóa ra là có khách quý từ xa đến. Hẳn phải nên gõ sắt thổi sênh.”
(*)Gõ sắt thổi sênh: là đánh đàn thổi sênh tấu nhạc, một lễ nghĩa nghênh đón với cấp bậc rất cao thể hiện sự tôn trọng với khách.
Lời nói tân cổ lẫn lộn, Trâu Khải Văn và Phòng Linh Xu đều vô thức nổi da gà khắp người.
Nói xong anh ta lễ độ bắt tay Trâu Dung Trạch rồi hỏi anh bằng tiếng Anh: “America, có thể nói được tiếng Trung chứ?”
Trâu Dung Trạch không chịu thua, dùng tiếng Trung đáp lại anh ta: “Tôi biết nói tiếng Trung. Tổng giám đốc Kim, phong độ của anh khiến người ta khâm phục.”
Hai người họ không nói thì không sao, vừa đối thoại một cái thì Phòng Linh Xu ở đằng sau cười phì một tiếng —— Không thể trách cậu cười, thật sự là ngữ điệu của hai người này quá kỳ quái. Ngữ pháp của Tổng giám đốc Kim thì không có vấn đề gì chỉ là âm điệu kỳ dị không tây không ta, có cảm giác chỉ có những người thời ông cha mới nói tiếng Anh như vậy, phối hợp với phát âm tiếng Hán chưa sõi của Trâu Khải Văn thì hai người giống như gà nói tiếng vịt.
Có cảm giác rất khôi hài.
Hai người Trịnh Trâu thấy cậu lỡ miệng thì vội vàng che giấu, Mr. Trâu ho một tiếng, Trịnh Mỹ Dung nhịn cười nói: “Cảnh sát Phòng, bạn trai của cậu Trâu.”
Dường như Tổng giám đốc Kim rất vô tư, đối với chuyện cảnh sát tới chơi không quan tâm chút nào, đối với việc cậu Trâu có bạn trai cũng chẳng để ý, anh ta gật đầu: “Phiền hà cho cô rồi.” Sau đó gọi người phục vụ ở bên trong: “Một phần bánh như hôm qua, hai cốc cà phê như hôm trước. Xem thêm anh Tiểu Bạch của các cậu thích ăn gì thì gói vào hết.”
Trịnh Mỹ Dung hỏi anh ta: “Anh lấy cho Bạch Dương à?”
Bỗng nhiên Tổng giám đốc Kim trở nên ấm áp như gió xuân: “Tôi tới trường quay đón Dương Dương, sợ là em ấy chưa ăn gì. Chuẩn bị chút bánh để lót dạ chống đói cũng tốt.”
“Mấy cái này để Tiểu Mã đi lấy là được rồi, sao anh lại tự làm chân chạy?”
Sếp Kim nói dịu dàng: “Những việc vặt thì có thể làm giúp, còn nếu chút tấm lòng này mà tôi cũng không thể tự làm thì đúng là chẳng đặt em ấy trong lòng.”
Anh ta quay sang nhìn Trâu Dung Trạch: “Cậu Trâu, không biết chuyến này đến đây hân hạnh ở lại mấy ngày? Ngày mai tôi mở tiệc tại Lục Địa, rất vui lòng được mời cậu đến dự.”
Trâu Khải Văn nào có lòng thảnh thơi để ăn cơm với anh ta, anh mỉm cười khéo léo từ chối: “Tối nay tôi đi rồi. Tôi đến đây vì việc công, không cần phải tốn sức vì tôi.”
Tổng giám đốc Kim đang định giữ lại thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến. Tổng giám đốc Kim không nhận thì thôi mà vừa bắt máy thì một giọng làm nũng oang oang vang lên: “Kim gia gia anh ở đâu vậy! Em chết đói rồi!!!!!”
Đây là cách xưng hô tình thú kỳ quái gì vậy, tất cả mọi người cùng ngượng ngùng.
Chú Trâu cười với Kim gia gia: “Hình như người yêu của anh không đợi nổi nữa rồi.”
Tổng giám đốc Kim không còn lòng dạ giữ khách lại nữa, anh ta thản nhiên dặn dò Trịnh Mỹ Dung: “Người ta từ Mỹ xa xôi đến, đi đường mệt nhọc rồi. Việc sắp xếp ăn ngủ cô phải chú ý.” Sau đó nói với Trâu Dung Trạch: “Cậu Trâu, hôm nay thật sự là có việc quấn thân, trước hết tôi xin lỗi vì không tiếp được. Mỹ Dung có chỗ nào không phải thì mong cậu rộng lượng bỏ quá cho. Ngày khác có thời gian rảnh thì tôi mời cậu dùng trà.”
Nói xong anh ta cũng chẳng thèm nhìn đến Phòng Linh Xu mà chỉ gật đầu chào hai người Trâu Trịnh rồi ung dung xách bánh ngọt đi.
Trâu Khải Văn và Phòng Linh Xu ngẩn ra không nói nên lời, mua đồ cho người khác là việc lớn còn đàm phán thương mại là “việc vặt”. Tổng giám đốc Kim đây làm một ông chủ chỉ tay năm ngón đúng là happy.
Nếu không phải nể tình sự giúp đỡ của Trịnh Mỹ Dung thì Trâu Khải Văn thật sự muốn cân nhắc lại xem Thịnh Tuấn có nên đầu tư hay không.
Tất cả chỉ là chuyện nhỏ Phòng Linh Xu không quan tâm đ ến Tổng giám đốc Kim nữa, trong nửa tiếng đồng hồ sau đó cậu sắp xếp lại toàn bộ tài liệu cuộc nói chuyện và các chữ ký rồi chụp từng bức ảnh gửi cho Trung tâm Trinh sát hình sự.
Phòng Chính Quân nhận được báo cáo của cậu: “Đã xác định được người này là nghi phạm trong vụ án giết người hàng loạt ở Kim Xuyên. Không cần truy nã, không được đánh rắn động cỏ, hãy phối hợp với Cục Dân chính để mau chóng tróc nã về quy án.”
_______________________
Lời tác giả: Nếu mọi người đều muốn xem cuộc gặp gỡ thế kỷ của những con người văn vở thì cho gặp gỡ chút vậy…
Vụ án đã rẽ mây thấy mặt trời, hung thủ cũng lộ chân tướng, tiểu thuyết sắp đến hồi phải kết thúc. Vì để hoàn thiện nội dung câu chuyện và đảm bảo không có BUG trong chuỗi bằng chứng nên tôi sẽ nghỉ ngơi ba ngày.
Tôi cũng đã hẹn luật sư để xem xét kỹ về khung hình phạt và quá trình chứng minh trong truyện.
Hết chương 42.
Tập Hung Tây Bắc Hoang
“Chúng tôi không phải ba người mà là bốn người. Ba người họ ở cùng thôn, tôi là người Ngu Thành.”
(*)Huyện Ngu Thành thuộc Thương Khâu, tỉnh Hà Nam.
Phòng Linh Xu hỏi ông ta: “Người còn lại tên là gì?”
“Lữ Hiền Đức.”
Năm chín mươi sáu, bốn người La Quế Song, Lư Thế Cương, Lữ Hiền Đức và Chu Đồng Bưu thông qua sự giới thiệu của Đầu Rắn cùng đến Myanmar làm lính đánh thuê và sống cùng nhau hai năm.
(*)Đầu Rắn () dùng để chỉ những người chuyên kiếm tiền từ việc tổ chức vượt biên trái phép.
Ban đầu Chu Đồng Bưu còn hơi do dự, Trịnh Mỹ Dung sốt ruột bèn hứa với ông ta: “Ông cứ nói đi, anh Trâu là bạn của tôi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm cho ông.”
Tất cả mọi người đều hiểu rằng Chu Đồng Bưu sẽ không liên quan quá nhiều đến việc phạm tội, nếu như ông ta phạm tội thì sẽ không phơi bày bản thân như vậy.
Bọn họ trải qua ba tháng huấn luyện ở Myanmar, huấn luyện viên là KGB xuất ngũ đến từ Nga. Đúng như Phòng Linh Xu đã đoán, đó chính là lúc La Quế Song học được những kỹ thuật giết người đơn giản và thô bạo.
(*)KGB: Ủy ban An ninh Quốc gia còn được gọi là Ủy ban An ninh Nhà nước, là lực lượng cảnh sát mật chính và là cơ quan an ninh của Liên Xô từ năm 1954 tới khi Liên Xô tan rã năm 1991.
“Anh ta học nhanh hơn tất cả chúng tôi bởi vì giết càng nhiều người càng có thể sống sót, sống sót mới kiếm được tiền. La Quế Song nói gia đình anh ta vừa mới sinh con, rất thiếu tiền.”
Đó chắc hẳn là La Hiểu Ninh.
Biểu hiện của La Quế Song cực kỳ xuất sắc, dường như bẩm sinh gã đã là một cỗ máy giết người, thậm chí còn vượt trội hơn một vài tên quỷ Tây xuất thân từ quân đội.
“Có một chuyện thú vị là La Quế Song và Lữ Hiền Đức có ngoại hình rất giống nhau.” Chu Đồng Bưu nói bằng giọng địa phương: “Chỉ là Lữ Hiền Đức hơi bị khập khiễng, nếu chỉ nhìn từ sườn mặt thì không phân biệt được ai với ai.”
Nói đến chân thọt thì trong lòng Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn đều khẽ động.
Lúc đầu Đầu Rắn không muốn dẫn theo Lữ Hiền Đức nhưng La Quế Song và Lư Thế Cương liên tục xin xỏ, nói là trong nhà Lữ Hiền Đức chỉ có một mẹ già nghèo rớt mồng tơi, bán mạng cũng phải kiếm tiền.
Chu Đồng Bưu cũng nói đỡ cho họ nên tình cảm đã được hình thành từ đó.
Giống như Phòng Linh Xu suy đoán sĩ quan chỉ huy là người Nam Âu một lòng tin theo Thiên Chúa giáo, La Quế Song và Chu Đồng Bưu không bị lôi kéo nhưng Lư Thế Cương và Lữ Hiền Đức lại tin theo.
Phòng Linh Xu suy nghĩ về lời khai của ông ta rồi liên hệ với báo cáo “La Quế Song phát điên chết” của cảnh sát Kim Xuyên lúc trước, cậu thăm dò: “Lữ Hiền Đức bị điên ở Myanmar đúng không?”
“Đúng.” Chu Đồng Bưu gật đầu: “Trong lúc làm nhiệm vụ cậu ta bị đạn bắn hỏng tai, bị dọa cho phát điên.”
Vậy là gần như có thể xác nhận La Quế Song giả mạo Lữ Hiền Đức, nhưng tại sao gã lại muốn giả mạo một kẻ điên chứ?
“Tôi nhớ là tiền thù lao của các ông có hai hình thức thanh toán.” Kevin ở bên cạnh ngắt lời: “Một là thanh toán bằng Đô la Mỹ hoặc vàng ngay tại chỗ, hai là chuyển tiền từ Vân Nam vào tài khoản ở nhà.”
Người trong nghề, Chu Đồng Bưu không khỏi liếc nhìn anh mấy cái: “Cậu em, cậu cũng từng làm nghề này?”
Phòng Linh Xu và Trịnh Mỹ Dung đều che miệng cười, Trâu Khải Văn bất đắc dĩ gật đầu: “Coi như thế đi. Vì vậy nếu tôi đoán không sai thì những người lính đánh thuê Trung Quốc như các ông đều chọn cách gửi thù lao về nhà đúng không?”
Chu Đồng Bưu gật đầu.
Người Trung Quốc có những quan niệm đặc thù, ý thức về gia đình rất mạnh. Đa phần lính đánh thuê nước ngoài đều chọn thanh toán tại chỗ, tiền kiếm được chẳng mấy chốc đã phung phí vào mại dâm và m@ túy, còn bốn người Chu Đồng Bưu thì bớt ăn bớt mặc, tất cả thù lao đều gửi về nhà từ đồn điền Vân Nam dưới danh nghĩa “tiền lương”.
Thẻ ngân hàng ở nhà.
Lúc này thì Phòng Linh Xu đã hiểu toàn bộ: “Lữ Hiền Đức phát điên không còn biết gì nữa mà gia đình ông ta lại chỉ có một người mẹ già gần như không có văn hóa. La Quế Song muốn chiếm đoạt tiền thù lao của ông ta cho nên dứt khoát mạo danh, tự mình biến thành ‘Lữ Hiền Đức’!”
Chẳng trách La Hiểu Ninh nhận được tiền hỗ trợ của người dân trong thôn, số tiền giúp đỡ đó sợ rằng cũng có một phần tiền không chính đáng của cha ruột cậu ta!
Sau đó có thể là giết người diệt khẩu, nhân lúc Lữ Hiền Đức phát điên nên La Quế Song dụ ông ta rơi xuống nước.
Trên thế giới này cũng chỉ còn sót lại một ‘Lữ Hiền Đức’, hai khoản tiền thù lao tất cả đều thuộc về gã. Bán mạng làm lính đánh thuê hai năm vào khoảng thập kỷ chín mươi có thể kiếm được mấy chục nghìn.
Thảo nào La Hiểu Ninh nằm liệt giường bao lâu vẫn có thể sống lay lắt, hai khoản thu nhập gần một trăm nghìn đương nhiên có thể duy trì việc điều trị liên tục của cậu ta.
Rõ ràng Chu Đồng Bưu cũng đã nghi ngờ từ lâu: “Khi đó tôi còn cảm thấy La Quế Song tốt bụng. Anh ta và Lư Thế Cương bảo ông chủ kết toán lương chia một phần tiền của mình cho Lữ Hiền Đức, nói là trợ cấp tai nạn lao động của Lữ Hiền Đức.”
Vì vậy năm đó Phòng Chính Quân điều tra cặn kẽ tình hình tài chính của người dân huyện Kim Xuyên cũng không có được bất cứ manh mối nào. Tất cả những thứ này thoạt trông đều quá hợp tình hợp lý.
Đương nhiên là La Quế Song hào phóng, bởi vì bắt đầu từ lúc ấy gã đã nảy sinh ý định giết người với Lữ Hiền Đức.
Trong mười lăm năm gã đã giả mạo Lữ Hiền Đức một cách nham hiểm và tinh vi, ngay đến đặc điểm chân thọt cũng bắt chước theo.
Lữ Hiền Đức mang theo hy vọng tới Myanmar mong ngóng sẽ kiếm được một khoản kha khá tại nơi đất khách quê người, có thể lấy được vợ sau nhiều năm độc thân. Có lẽ ông ta chưa từng nghĩ đến hành trình lần này của mình lại hoàn toàn trở thành làm mướn không công.
Vào hai mươi năm sau, ông ta còn phải gánh tội danh giết người một cách oan uổng.
Ông ta mới là nạn nhân đầu tiên của loạt án Kim Xuyên.
“Nói như vậy thì Lư Thế Cương chắc chắn là kẻ đồng lõa. Không có sự bao che của ông ta thì La Quế Song không thể làm được chuyện này.” Phòng Linh Xu nhìn Chu Đồng Bưu: “Ông Chu, nếu như bây giờ cho ông nhận dạng trực tiếp La Quế Song thì ông có thể nhận ra gã không?”
“Được.” Chu Đồng Bưu khẳng định: “Cả đám cùng vào sinh ra tử lúc ấy chỉ có bốn người Trung Quốc chúng tôi, có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra.”
Phòng Linh Xu không tiếp tục nhiều lời nữa, cậu chỉ nhìn Trâu Khải Văn, hai người đều hiểu rõ trong lòng. Kevin cười nói với Trịnh Mỹ Dung: “Sếp Trịnh, có thể cho tôi mượn giấy bút được không? Tốt nhất là bút chì, nếu như không có thì bút bi cũng được.”
Trịnh Mỹ Dung giơ tay lên vẫy: “Lấy giấy bút đến đây!”
—— Rồi ngay sau đó đến cả người phục vụ cũng được mở mang tầm mắt, tất cả mọi người ở hiện trường tận mắt nhìn thấy kỹ năng ký họa của FBI. Trong vòng nửa tiếng Trâu Khải Văn vẽ liền bốn bức chân dung.
Sếp Trịnh tự vả mặt mình, cô ta đã hoàn toàn quên mất câu “Chỉ cho một tiếng đồng hồ” mà mình nói ban nãy. Sếp Trịnh ở bên cạnh nhìn say sưa, khen ngợi như thể fan hâm mộ.
“Cậu Trâu à, cậu thật sự quá giỏi.” Cô ta tâng bốc không ngừng: “Ông Trâu đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử.”
Cô biết nịnh bợ thật đấy, cô đã gặp cha Trâu bao giờ chưa thế?!
Phòng Linh Xu thật sự muốn trợn mắt với tầng lớp thượng lưu.
Ngay khi vẽ bức tranh thứ tư thì Chu Đồng Bưu gần như bật thốt lên: “Chính là anh ta!”
—— Không cần vẽ tiếp nữa, Trâu Khải Văn vẽ ba bức tranh đầu chỉ đơn giản là muốn kiểm tra Chu Đồng Bưu có nói thật hay không. Bấy giờ anh thở nhẹ một hơi đặt bút xuống rồi khẽ gật đầu với Phòng Linh Xu.
Phòng Linh Xu hỏi Chu Đồng Bưu: “Trên người gã có đặc điểm nào khác với Lữ Hiền Đức thật không?”
“Có, sau lưng anh ta có vết đạn bắn, còn có một vết sẹo sâu do dao đâm. Vết thương do súng gây ra bị quân y là cháy, vết cháy đó không xóa được.” Chu Đồng Bưu nói: “Ngoài ra, La Quế Song bị tàn tật —— “
Dường như ông ta khó mở miệng, do dự một lúc lâu thì ông ta nhỏ giọng nói: “Chỗ đó của anh ta bị hỏng, chỉ có một nửa.”
Toàn bộ người ở nơi này nghe đều hiểu, Trịnh Mỹ Dung không khỏi hơi đỏ mặt.
“Là do bị đạn lạc bắn vào ở Myanmar.” Chu Đồng Bưu nói: “Sau khi lành lại thì những việc như tiểu tiện gì đó cũng không bị ảnh hưởng, chỉ ngắn hơn người khác một đoạn, trông rất nhỏ.”
D**ng v@t bị thương tương đương với việc mất khả năng sinh dục, chẳng trách La Quế Song coi trọng La Hiểu Ninh như vậy.
Có lẽ có thể thông qua kiểm tra sức khoẻ để sàng lọc kẻ tình nghi, nhưng muốn thuyết phục người dân cởi qu@n kiểm tra thì vẫn là một vấn đề khó khăn, cũng không thể vì người ta nhỏ mà nghi ngờ người ta là hung thủ.
Nhưng những chuyện đó đều không quan trọng, giờ phút này trong lòng Phòng Linh Xu vui sướng vô cùng —— Cho dù vụ án Kim Xuyên bị sương mù che phủ dày đặc bao nhiêu thì ít nhất hiện tại cuối cùng đã có thể xác nhận họ tên và diện mạo của hung thủ.
Đồng thời có thể tiến hành khởi tố gã với tội danh nghi ngờ sát hại Lữ Hiền Đức.
Cậu nhìn Chu Đồng Bưu với vẻ mong đợi: “Ông Chu, nếu như chúng tôi bắt được La Quế Song thì ông có bằng lòng ra tòa làm chứng và xác nhận gã giả mạo Lữ Hiền Đức không?”
Gương mặt Chu Đồng Bưu tỏ vẻ lúng túng. Nếu như làm chứng thì phải thừa nhận ông ta từng lén vượt biên, tất cả những hành vi trong đó như làm lính đánh thuê, làm việc phi pháp đều sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của pháp luật.
Trịnh Mỹ Dung thấy ông ta khó xử thì nói một cách sảng khoái: “Lão Chu, ông yên tâm, vợ và con của ông cứ giao cho tôi. Chuyện của ông nhiều nhất cũng chỉ ở tù một hai năm, vào đó rồi tôi vẫn sẽ trả lương cho ông như bình thường, các khoản tiền thưởng thông thường cũng sẽ không thiếu.”
Nếu có thể giúp Trâu Dung Trạch một việc lớn thì chuyện đầu tư kia sẽ có người bảo đảm là Thái tử, một người phụ nữ đầy dã tâm như Trịnh Mỹ Dung làm sao có thể để ý tới con tốt thí trong tay.
Dùng hai năm lao ngục của một vệ sĩ đổi lấy một vụ đầu tư lớn, chuyện này quả thật quá lời.
Chu Đồng Bưu im lặng một lúc lâu rốt cuộc cũng gật đầu: “Tôi có thể đi với các cậu nhưng không phải hôm nay. Phải cho tôi dặn dò vợ con đã.”
Phòng Linh Xu chẳng hề để bụng, có Trịnh Mỹ Dung ở đây thì Chu Đồng Bưu không chạy được cũng không cần chạy. Cậu áy náy lấy điện thoại ra: “Ngại quá ông Chu, vừa rồi chưa được sự cho phép của ông mà tôi đã ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta. Nếu ông bằng lòng trợ giúp thì nhờ ông ký một bản giấy ủy quyền cho tôi. Cái này sẽ có thể trở thành vật chứng bước đầu của cảnh sát chúng tôi.”
Chu Đồng Bưu đương nhiên đồng ý.
Phòng Linh Xu đang làm thủ tục ở bên kia còn bên này Trịnh Mỹ Dung kéo Trâu Dung Trạch sang một bên hút thuốc rồi nói với vẻ nịnh nọt: “Cậu Trâu à, mắt nhìn tốt thật đấy. Cậu nhóc này rất được.”
Trâu Dung Trạch ngạc nhiên nói: “Tôi không ngờ bây giờ Đại Lục lại cởi mở đối với đồng tính như vậy. Hình như cô chẳng có chút phản cảm nào với chuyện thế này.”
Vẻ mặt Trịnh Mỹ Dung trở nên gượng gạo: “Không giấu gì cậu, boss của tôi cũng là gay, ngày nào cũng làm bậy làm bạ tôi nhìn quen rồi.”
Trong giới giải trí tỉ lệ đồng tính luyến ái tương đối cao, chuyện đại gia bao nuôi minh tinh cũng chẳng có gì lạ. Trịnh Mỹ Dung nói cho anh biết những bí mật kiểu này trong giới chẳng qua là muốn thành thật với nhau.
Người phụ nữ này đủ khôn khéo quả quyết, biết rõ cách nắm bắt lòng người.
Trâu Khải Văn vẩy tàn thuốc rồi không khỏi mỉm cười: “Tôi sẽ giữ bí mật. Sếp Trịnh, những chuyện thế này ảnh hưởng đến danh tiếng boss của cô, lần sau đừng nên cho người ta biết một cách bừa bãi.”
“Người nên biết đều biết cả, tôi chỉ bày tỏ cảm xúc thôi.” Trịnh Mỹ Dung tỏ vẻ “đau bi”: “Nếu cậu gặp được tình nhân nhỏ của boss chúng tôi thì sẽ biết người nhà cậu hiếm có biết bao. Người đó là một ông giời con quái đản, khó phục vụ thế nào thì khỏi phải nói.” Nói xong cô ta cười một cách niềm nở: “Khi nào kết hôn thì cho tôi một tấm thiệp mời nhé, chúng ta có thể coi như là đã kết bạn rồi!”
Trâu Dung Trạch sao có thể từ chối, chỉ biết mỉm cười gật đầu.
Đang lúc hai người họ nói chuyện thì bên ngoài có một người đẩy cửa bước vào, là một người đàn ông đẹp trai mặc một chiếc áo gió chỉnh tề. Trịnh Mỹ Dung nhìn thấy anh ta thì cười: “—— Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đúng là không thể nói sau lưng người khác.”
Người đàn ông đẹp trai mặc áo gió đứng yên tại chỗ, trông thấy bên trong quán cà phê đang náo nhiệt thì anh ta không khỏi thoáng sửng sốt.
Trịnh Mỹ Dung giới thiệu với hai bên: “Boss của tôi, anh Kim, Kim Thế An —— Tổng giám đốc Kim, vị này là công tử nhà Chủ tịch Trâu của Quỹ Thịnh Tuấn bên Mỹ, Kevin Trâu.”
Tổng giám đốc Kim đẹp trai lịch lãm, nét mặt cũng vô cùng tự nhiên phóng khoáng, anh ta lịch sự quan sát Trâu Dung Trạch: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Tôi còn thắc mắc sao chẳng thấy bóng dáng Mỹ Dung đâu, hóa ra là có khách quý từ xa đến. Hẳn phải nên gõ sắt thổi sênh.”
(*)Gõ sắt thổi sênh: là đánh đàn thổi sênh tấu nhạc, một lễ nghĩa nghênh đón với cấp bậc rất cao thể hiện sự tôn trọng với khách.
Lời nói tân cổ lẫn lộn, Trâu Khải Văn và Phòng Linh Xu đều vô thức nổi da gà khắp người.
Nói xong anh ta lễ độ bắt tay Trâu Dung Trạch rồi hỏi anh bằng tiếng Anh: “America, có thể nói được tiếng Trung chứ?”
Trâu Dung Trạch không chịu thua, dùng tiếng Trung đáp lại anh ta: “Tôi biết nói tiếng Trung. Tổng giám đốc Kim, phong độ của anh khiến người ta khâm phục.”
Hai người họ không nói thì không sao, vừa đối thoại một cái thì Phòng Linh Xu ở đằng sau cười phì một tiếng —— Không thể trách cậu cười, thật sự là ngữ điệu của hai người này quá kỳ quái. Ngữ pháp của Tổng giám đốc Kim thì không có vấn đề gì chỉ là âm điệu kỳ dị không tây không ta, có cảm giác chỉ có những người thời ông cha mới nói tiếng Anh như vậy, phối hợp với phát âm tiếng Hán chưa sõi của Trâu Khải Văn thì hai người giống như gà nói tiếng vịt.
Có cảm giác rất khôi hài.
Hai người Trịnh Trâu thấy cậu lỡ miệng thì vội vàng che giấu, Mr. Trâu ho một tiếng, Trịnh Mỹ Dung nhịn cười nói: “Cảnh sát Phòng, bạn trai của cậu Trâu.”
Dường như Tổng giám đốc Kim rất vô tư, đối với chuyện cảnh sát tới chơi không quan tâm chút nào, đối với việc cậu Trâu có bạn trai cũng chẳng để ý, anh ta gật đầu: “Phiền hà cho cô rồi.” Sau đó gọi người phục vụ ở bên trong: “Một phần bánh như hôm qua, hai cốc cà phê như hôm trước. Xem thêm anh Tiểu Bạch của các cậu thích ăn gì thì gói vào hết.”
Trịnh Mỹ Dung hỏi anh ta: “Anh lấy cho Bạch Dương à?”
Bỗng nhiên Tổng giám đốc Kim trở nên ấm áp như gió xuân: “Tôi tới trường quay đón Dương Dương, sợ là em ấy chưa ăn gì. Chuẩn bị chút bánh để lót dạ chống đói cũng tốt.”
“Mấy cái này để Tiểu Mã đi lấy là được rồi, sao anh lại tự làm chân chạy?”
Sếp Kim nói dịu dàng: “Những việc vặt thì có thể làm giúp, còn nếu chút tấm lòng này mà tôi cũng không thể tự làm thì đúng là chẳng đặt em ấy trong lòng.”
Anh ta quay sang nhìn Trâu Dung Trạch: “Cậu Trâu, không biết chuyến này đến đây hân hạnh ở lại mấy ngày? Ngày mai tôi mở tiệc tại Lục Địa, rất vui lòng được mời cậu đến dự.”
Trâu Khải Văn nào có lòng thảnh thơi để ăn cơm với anh ta, anh mỉm cười khéo léo từ chối: “Tối nay tôi đi rồi. Tôi đến đây vì việc công, không cần phải tốn sức vì tôi.”
Tổng giám đốc Kim đang định giữ lại thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến. Tổng giám đốc Kim không nhận thì thôi mà vừa bắt máy thì một giọng làm nũng oang oang vang lên: “Kim gia gia anh ở đâu vậy! Em chết đói rồi!!!!!”
Đây là cách xưng hô tình thú kỳ quái gì vậy, tất cả mọi người cùng ngượng ngùng.
Chú Trâu cười với Kim gia gia: “Hình như người yêu của anh không đợi nổi nữa rồi.”
Tổng giám đốc Kim không còn lòng dạ giữ khách lại nữa, anh ta thản nhiên dặn dò Trịnh Mỹ Dung: “Người ta từ Mỹ xa xôi đến, đi đường mệt nhọc rồi. Việc sắp xếp ăn ngủ cô phải chú ý.” Sau đó nói với Trâu Dung Trạch: “Cậu Trâu, hôm nay thật sự là có việc quấn thân, trước hết tôi xin lỗi vì không tiếp được. Mỹ Dung có chỗ nào không phải thì mong cậu rộng lượng bỏ quá cho. Ngày khác có thời gian rảnh thì tôi mời cậu dùng trà.”
Nói xong anh ta cũng chẳng thèm nhìn đến Phòng Linh Xu mà chỉ gật đầu chào hai người Trâu Trịnh rồi ung dung xách bánh ngọt đi.
Trâu Khải Văn và Phòng Linh Xu ngẩn ra không nói nên lời, mua đồ cho người khác là việc lớn còn đàm phán thương mại là “việc vặt”. Tổng giám đốc Kim đây làm một ông chủ chỉ tay năm ngón đúng là happy.
Nếu không phải nể tình sự giúp đỡ của Trịnh Mỹ Dung thì Trâu Khải Văn thật sự muốn cân nhắc lại xem Thịnh Tuấn có nên đầu tư hay không.
Tất cả chỉ là chuyện nhỏ Phòng Linh Xu không quan tâm đ ến Tổng giám đốc Kim nữa, trong nửa tiếng đồng hồ sau đó cậu sắp xếp lại toàn bộ tài liệu cuộc nói chuyện và các chữ ký rồi chụp từng bức ảnh gửi cho Trung tâm Trinh sát hình sự.
Phòng Chính Quân nhận được báo cáo của cậu: “Đã xác định được người này là nghi phạm trong vụ án giết người hàng loạt ở Kim Xuyên. Không cần truy nã, không được đánh rắn động cỏ, hãy phối hợp với Cục Dân chính để mau chóng tróc nã về quy án.”
_______________________
Lời tác giả: Nếu mọi người đều muốn xem cuộc gặp gỡ thế kỷ của những con người văn vở thì cho gặp gỡ chút vậy…
Vụ án đã rẽ mây thấy mặt trời, hung thủ cũng lộ chân tướng, tiểu thuyết sắp đến hồi phải kết thúc. Vì để hoàn thiện nội dung câu chuyện và đảm bảo không có BUG trong chuỗi bằng chứng nên tôi sẽ nghỉ ngơi ba ngày.
Tôi cũng đã hẹn luật sư để xem xét kỹ về khung hình phạt và quá trình chứng minh trong truyện.
Hết chương 42.
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Đánh giá:
Truyện Tập Hung Tây Bắc Hoang
Story
Chương 42: Mạo danh
10.0/10 từ 31 lượt.