Tặng Em 180 Dặm
C3: Chương 3
"Kít ——" Vẫn là âm thanh chói tai và tốc độ quen thuộc.
Một giây trước khi Ferrari đến gần người kia thì ầm ầm dừng lại.
Đầu xe chỉ cách anh năm centimet, nếu nhanh hơn một chút có lẽ sẽ xảy ra chấn thương.
"Anh, anh, anh không sao chứ?" Đầu Mạnh Kiều đập vào bánh lái không nhẹ, vừa nâng tầm mắt lên thì thấy lại là Chu Minh Xuyên!
Chân phải cô còn đạp mạnh thắng xe, bắp đùi không chịu nổi sự khống chế mà kịch liệt dao động.
Vừa rồi trong lòng cô rõ ràng đã tự nhắc nhở bản thân phải tránh người qua đường, ai biết càng nghĩ nhiều càng căng thẳng tới mức đâm thẳng tới chỗ người ta.
Chu Minh Xuyên nhìn con đường bốn bề vắng lặng, cực kỳ rộng rãi, ánh mắt nặng nề rơi ở chiếc xe "chuẩn xác đánh lén" anh.
Đôi mắt của anh nhẹ nhàng nhìn qua Mạnh Kiều, thấy cô căng thẳng đến mức lại sắp khóc nên đành đi tới bên cạnh cô.
Anh mở cánh cửa xe, cúi người đến tay vịn của ghế ngồi bên phải nhấn phanh tay giúp cô.
"Nhả thắng xe." Giọng điệu của Chu Minh Xuyên lạnh nhạt như thường lệ.
Thấy Mạnh Kiều vẫn run rẩy, giọng nói của anh bỗng dịu dàng hơn: "Nâng chân lên, nhả thắng xe."
"Nhưng … có được không?" Mạnh Kiều có chút sợ hãi, "Xe sẽ không chạy nữa?"
Chu Minh Xuyên đứng lên, ở trên cao nhìn cô đặt câu hỏi, màu sắc đôi mắt hơi dao động, "Cô có bằng lái không?"
"Hả?" Mạnh Kiều đang từ từ nhả thắng xe, không nghe rõ anh nói gì.
"Bằng lái, cô có không?"
"Anh nói cái gì vậy, Chu Minh Xuyên!" Sau khi Mạnh Kiều nhả thắng xe, quả nhiên nó không còn nhúc nhích nữa. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt chứa đầy vẻ tủi thân và tức giận nhìn Chu Minh Xuyên.
"Tôi mười tám tuổi đã lấy bằng lái! Thi hạng mục hai tận năm lần mới đỗ!"
Vẻ mặt của cô đầy tự hào, như thể thi năm lần là được huy chương.
Chân mày Chu Minh Xuyên càng nhíu sâu hơn, "Vậy sao cô lái thành như vậy?"
"Tôi… " Mạnh Kiều ủ rũ, "Sau đó tôi đi nước Anh du học, về sau cũng không lái xe nữa."
"Nước Anh có bánh lái bên phải, tôi lại không biết. Vốn cho rằng về nước liền có thể thoải mái lái xe, ai mà biết kiến thức đã trả lại hết cho thầy rồi còn đâu."
Khi cô nói chuyện biểu cảm hết sức phong phú, nói đến mặt mày kích động hớn hở nhưng khi nhắc đến khả năng lái xe thì lại như đưa đám mà bĩu môi.
Chu Minh Xuyên không nhúc nhích, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô nói chuyện.
"Chu Minh Xuyên, anh không biết cười sao?" Mạnh Kiều nói liền một hơi, phát hiện Chu Minh Xuyên không có động tĩnh gì.
Anh nhàn nhạt nhìn lướt qua xe của cô, sau đó xoay người muốn rời đi.
"Này, anh đừng đi!" Mạnh Kiều thấy anh chuẩn bị đi mà không nói lời nào, vội vàng xuống xe đứng trước mặt Chu Minh Xuyên.
Lúc này Chu Minh Xuyên không thể không dừng bước, cụp mắt nhìn Mạnh Kiều. Hôm nay cô mặc một chiếc quần jean ôm, phía trên là áo tay ngắn hở bụng bó sát người.
Ánh mắt anh tránh đi thắt lưng mảnh khảnh trắng nõn, lại muốn bỏ đi.
"Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều đã xuống xe chặn đường mà anh còn muốn đi, vội vàng hỏi: "Anh muốn đi đâu? Sao anh ở chỗ này?"
Người kia không để ý tới cô, tiếp tục đi về trước.
Mạnh Kiều đi lên kéo cánh tay của anh, "Anh muốn đi đâu, tôi đưa anh đi, điểm bắt xe cách nơi này rất xa." Cô cũng không phải chợt có lòng tốt gì, chỉ có điều trùng hợp đụng phải người đàn ông chiều hôm qua như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội trời cho.
Chu Minh Xuyên rốt cuộc cũng có phản ứng, anh nghi ngờ quay đầu nhìn cô, lại liếc qua Ferrari nằm cạnh rìa đường.
"Cô đưa tôi… đi chết?"
Mạnh Kiều: "..."
Mạnh Kiều hóa đá ngay tại chỗ, hai con mắt mở to, sững sờ nhìn Chu Minh Xuyên.
Hình như anh đang chê cười cô.
Không thể nhịn nữa.
"Hôm nay, tôi sẽ cho anh xem thử tài lái xe chân thật của tôi!" Mạnh Kiều cứ muốn cho anh xem kỹ thuật của bản thân. Năm đó lúc cô tập luyện hạng mục hai, huấn luyện viên ngày nào cũng khen ngợi cô, hôm nay nói cô là nữ thần lái xe trăm năm khó gặp, ngày mai nói cô là nhân vật dẫn đầu tranh tài đua xe F1 tương lai.
Mạnh Kiều vốn chỉ muốn tìm cơ hội tiếp xúc với người đàn ông này nhiều hơn, ai biết lời nói của anh đâm trúng tim cô như vậy.
Dù thế nào cũng phải chứng minh cho anh xem.
Mạnh Kiều kéo cánh tay của Chu Minh Xuyên lên chiếc Ferrari. Chu Minh Xuyên nhìn con đường trước mặt còn rất xa, không từ chối nữa.
"Thắt kỹ dây an toàn." Mạnh Kiều nhắc nhở anh.
Chu Minh Xuyên nhìn cô sau đó khép hờ mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, lông mi khẽ run lộ ra sự uể oải.
"Ôi, sao lại không khởi động được thế này?" Mạnh Kiều nhiều lần bấm nút đề máy nhưng xe không có phản ứng.
"Chuyện gì thế nhỉ?" Cô có chút nóng nảy, lúc này mới ở bước đầu tiên, cũng không thể để cho người ta coi thường được.
Nếu không phải bé Vàng của cô đã bị mang đi sửa, cô cũng sẽ không đem chiếc xe chưa bao giờ lái ra tập luyện.
Hiện tại thật sự khiến cho cô mất hết mặt mũi.
Cơn buồn ngủ của Chu Minh Xuyên vốn nồng đậm, giờ phút này cũng tiêu tan hơn nửa, ánh mắt anh nhàn nhạt rơi trên người Mạnh Kiều, muốn nói lại thôi.
Xe giống như một con cá mập mắc cạn, mặc kệ Mạnh Kiều khởi động thế nào cũng không nổ máy được.
Chu Minh Xuyên thở ra một hơi: "Đạp thắng xe."
Mạnh Kiều: "..."
Cô có chút căm tức, nhẹ nhàng đập vào bánh lái, giọng điệu uể oải: "Chu Minh Xuyên..."
Chu Minh Xuyên nâng tầm mắt lên nhìn cô.
"Anh lái xe về nhà, sau đó tôi tự lái về."
Mạnh Kiều nói xong thì xuống xe, chạy đến vị trí kế bên tài xế thúc giục anh xuống xe.
Chu Minh Xuyên không từ chối, nhận lấy xe, lưu loát khởi động rồi lái về phía trước.
Lúc xe lái đến chợ trung tâm thì gặp giờ cao điểm đi làm.
Mạnh Kiều rất hưởng thụ nhìn Chu Minh Xuyên lái xe, nước chảy mây trôi, liền một mạch. Rất có loại cảm tưởng đi qua ngàn vạn chùm hoa mà không dính lá vào người.
Dừng xe, ôm cua, tăng tốc, vượt xe. Anh giống như con cá đang vui vẻ bơi lội thỏa thích trên đường đi.
Mạnh Kiều đột nhiên cảm giác được anh và người đua xe kia đều biết cách lái xe như nhau.
"Tôi giúp cô dừng xe dưới lầu trung tâm thương mại." Chu Minh Xuyên im lặng suốt đường đi đột nhiên mở miệng.
"Vì sao? Anh ở trung tâm thương mại?"
"Không phải."
"Lái đến nhà anh."
"Nhà tôi, nơi đó..." Chu Minh Xuyên đang muốn nói chuyện.
"Dù sao thì một lát tôi cũng lái xe đi, xa một chút không sao."
Chu Minh Xuyên lại mấp máy môi một cái, không kiên trì nữa, lái xe vào một con đường nhỏ.
Rẽ trái rẽ phải, rốt cuộc dừng dưới lầu một khu dân cư.
Mạnh Kiều xuống xe quan sát. Khu dân cư này là khu nhà ở bình thường, điều duy nhất không tốt lắm chính là vị trí có chút xa.
"Anh ở chỗ này?" Cô tò mò hỏi.
"Ừm." Chu Minh Xuyên đáp, xoay người muốn đi.
"Một mình anh ở đây ư? Ở lầu mấy vậy?"
Chu Minh Xuyên ngẩn người, không trả lời.
"Cảm ơn." Anh nói xong thì xoay người lên lầu.
Mạnh Kiều nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, quả thực không nhịn được, cười thật thấp.
Làm thế nào đây, người này thú vị quá.
Người đàn ông từ từ biến mất ở cầu thang.
Mạnh Kiều thoải mái nhìn.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng và quần dài màu kaki, bắp thịt cánh tay và trên ngực rất rõ ràng.
Nhưng anh cũng không phải là loại bắp thịt to con, rõ ràng là loại Mạnh Kiều thích.
Cô nhìn lên cửa sổ từng tầng ngay cầu thang, bóng người theo thứ tự xuất hiện ở giữa tầng một, giữa tầng hai, giữa tầng ba và giữa tầng bốn.
Thì ra anh ở tầng năm.
Mạnh Kiều cười đắc ý, xoay người lên xe.
Sau đó, cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao vừa rồi Chu Minh Xuyên giúp cô dừng ở gara trung tâm thương mại.
Bởi vì cô vừa khởi động xe lái chưa được hai mét, cửa ra uốn éo chật hẹp như ruột dê hoàn toàn làm khó cô.
Mạnh Kiều vừa chuẩn bị xuống xe, ai biết đột nhiên có một đám ông già bà già nhiệt tình chỉ huy giúp cô.
"Cô gái, cô đừng sợ, tôi xem đường giúp cô!"
"Cô lái sang trái trước đi, lái sang phải nữa, sau đó nhanh chóng lái sang trái hết mức!"
"Không phải, ông già này, ông nói người ta nghe không hiểu, cô gái nghe tôi này, mắt nhìn cần gạt nước và mặt đất con đường này trùng khớp với nhau thì lái dọc theo bức tường!"
Mạnh Kiều run lẩy bẩy thu hồi cái chân chuẩn bị xuống xe, bất chấp nghe một đám ông bà già chỉ huy.
Trong lòng cô có mười ngàn cái không muốn, nhưng lại không thể mở miệng từ chối những ông bà già nhiệt tình này được.
Cô khi thì thao tác quay xe, khi thì quẹo cua, một lát thì lái hết sang trái, một lát thì lái hết sang phải.
Loay hoay mãi cũng không ra được con hẻm nhỏ này.
"Ông ơi! Ông lái giúp con!" Mạnh Kiều gấp gáp thò đầu ra cửa sổ, "Lái ra hẻm này là được, con cho ông tiền!"
Ông già tích cực nhất đột nhiên nhảy ra sau hai mét, vội vàng xua tay, "Không được không được không được! Tôi không biết lái xe!"
Mạnh Kiều: "???"
Không biết lái xe!? Không biết lái xe mà dạy tôi lâu như vậy ư!?
"Vậy, ông bà nào biết lái xe thì lái giúp con với?" Cô nhìn từng người với ánh mắt muốn sống sót.
Chưa được hai giây, toàn bộ ông bà già bên xe biến mất.
Mạnh Kiều ngồi trong xe, hoàn toàn sững sờ.
-
Chu Minh Xuyên vừa về đến nhà thì cởi quần áo đi tắm.
Anh ra mồ hôi đầy người, có chút khó chịu.
Nước tắm ấm áp rải trên người anh, trong lòng anh suy nghĩ về khoản tiền của Mạnh Thiên.
Cộng thêm số tiền dành dụm khoảng thời gian trước, hẳn là đủ rồi.
Giọt nước một đường hướng xuống, một vết sẹo nhìn thấy mà giật mình vắt ngang eo Chu Minh Xuyên.
Vết thương dữ tợn, mặc dù đã sớm khép lại nhưng vẫn khiến cho người ta nhìn mà sợ hết hồn.
Anh nhắm mắt lại, tỉ mỉ tính toán tiếp đến nên nhận việc gì để có thể kiếm thêm tiền.
Xưởng sửa xe của ông Lưu luôn bị tổn thất, anh phải lấy chỗ khác lấp vào. Anh đang tập trung tinh thần suy nghĩ, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gọi: "Chu Minh Xuyên!"
Anh khẽ cau mày, cho rằng bản thân bị ảo giác.
"Chu Minh Xuyên!!!" Lại một tiếng nữa.
Chu Minh Xuyên vội vàng tắt nước, lắng nghe.
"Chu Minh Xuyên! Anh mau mở cửa đi —— "
Mạnh Kiều đứng ở tầng năm, một ánh mắt liền nhận ra Chu Minh Xuyên ở 501, bởi vì cửa của 503 đối diện để không ít giày dép, có người lớn có trẻ con.
Cô đùng đùng đùng gõ cửa, khiến cho người bên trong vội vàng đi ra.
"Két ——" 501 mở ra một kẽ hở.
Mạnh Kiều đẩy một cái, quả nhiên là Chu Minh Xuyên.
"Có việc?" Chu Minh Xuyên chặn nửa người không cho cô đi vào.
"Tìm anh có việc." Mạnh Kiều nhìn gương mặt anh chứa đầy vẻ phòng bị thì chép miệng, "Tôi mới không thèm vào nhà anh."
Chu Minh Xuyên im lặng hai giây, chuẩn bị đóng cửa.
"Này!" Mạnh Kiều vội vàng chặn cửa, "Tôi tìm anh có việc. Anh có thể xuống lái xe giúp tôi không? Tôi không lái ra được. Đường trong tiểu khu các anh khó lái ra quá!"
Người đàn ông sau cửa không nói chuyện.
"Chu Minh Xuyên, có phải anh thỉnh thoảng lại làm người câm không?" Mạnh Kiều có chút tức giận mắng anh một câu.
"Tôi đang tắm."
Mạnh Kiều: "..."
Lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện trên người anh còn có một chút hơi ẩm, "À."
"Vậy tôi chờ anh, anh tắm mau lên."
Chu Minh Xuyên chần chừ, gật đầu một cái, lại muốn đóng cửa.
"Anh không mời tôi vào ngồi một chút à?" Mạnh Kiều nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay của anh.
"Không phải cô nói không thèm sao?"
"Anh..." Mạnh Kiều nghẹn lời, thoáng mở to mắt, "Anh ghi thù thật đấy."
Chu Minh Xuyên im lặng một giây, không tính toán với cô, mở cửa để cô vào sau đó quay lại nhà vệ sinh.
Mạnh Kiều nhìn thấy bóng lưng anh biến mất thì nhẹ nhàng cười, đảo mắt cẩn thận quan sát căn nhà này.
Một căn nhà chỉ cần đứng ở phòng khách là có thể nhìn thấy toàn cảnh. Một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, một nhà bếp, một ban công.
Cộng thêm phòng khách dưới chân chính là toàn bộ những gì có trong căn nhà này.
Đồ vật gia dụng đơn giản, rõ ràng là loại nhà nhỏ nhưng vẫn trống trơn.
Mạnh Kiều nhìn một vòng mới phát hiện ra nguyên nhân.
Phòng khách chỉ để một cái bàn ăn nhỏ bên cửa sổ, vị trí chính giữa vốn nên để ghế sô pha nhưng lại trống huơ trống hoác.
Chu Minh Xuyên nhanh chóng gội đầu, sau đó lau mình đi ra.
Mạnh Kiều đang khá hứng thú xem xấp lịch anh để cạnh TV.
"Đi thôi." Anh đi lên lấy xấp lịch đi.
"Hừ, quỷ hẹp hòi, lịch cũng không thể xem." Mạnh Kiều xoay người, thấy anh thay chiếc áo tay ngắn màu đen.
Kiểu dáng vốn đơn giản nhưng mặc trên người anh vừa cao vừa đẹp trai.
Kết hợp với cánh môi lạnh nhạt nhếch lên của anh là cảm giác cấm kỵ không nói ra được, vừa muốn tới gần vừa sợ hãi. Làm cho người nào đó không thể không hưng phấn.
Chu Minh Xuyên đứng ở cửa mang giày nhưng Mạnh Kiều không muốn rời đi nhanh như vậy.
"Ngày tháng và chữ trên lịch của anh là gì thế? F1GP2 gì đó là ý gì?"
"Không liên quan đến cô." Lần đầu tiên giọng điệu anh có chút cứng rắn.
Trước giờ Chu Minh Xuyên nói chuyện cũng không có tình cảm, phần lớn là cảm giác xa lạ tôi không quen biết cô.
Nhưng lần này Mạnh Kiều nghe ra anh có chút tức giận.
Những tháng và con số nhất định rất quan trọng với anh.
Mạnh Kiều lén lút thè lưỡi, không hỏi thêm nữa, nhanh chóng đổi giày.
"À đúng rồi” Cô lại nhớ đến cái gì đó, kéo cánh tay Chu Minh Xuyên định ra cửa, "Tại sao nhà anh không có ghế sô pha?"
Mạnh Kiều vừa mang giày vừa thuận miệng hỏi, Chu Minh Xuyên chậm rãi xoay người, đôi mắt dần dần u ám.
Trong cầu thang mờ tối chật hẹp, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
"Hôm qua bị cô tông hỏng rồi."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
"Đi qua ngàn cụm hoa, không dính lá vào người" xuất phát từ vở kịch Mẫu Đơn Đình.
Tặng Em 180 Dặm