Tàng Châu

Chương 1-2

147@-
Editor: Châu

Beta: Manh

Dương Tư Mị là thành trì lớn nhất của Nam Chiếu, được thống trị bởi quý tộc địa phương đã nhiều đời nay. Vào thời kỳ cường thịnh nhất của nhà Hán, sau khi Mộc thị thống nhất Lục Chiếu[1], quy thuận triều đình, hoàng đế phong tộc trưởng của Mộc thị làm Vân Nam vương, ban thưởng ấn chương vàng cùng lụa tím[2], đời đời cha truyền con nối. Đến đời Mộc Thành Tiết, hắn lấy nữ nhi của Thôi thị Thanh Hà tiếng tăm lừng lẫy, chỉ sau một năm đã hạ sinh một nữ nhi, được triều đình phong làm Ly Châu quận chúa.

[1] 六诏 (Lục Chiếu): Khởi đầu từ thế kỷ thứ 7 tại khu vực Nhĩ Hải, Vân Nam ngày nay từ 6 bộ lạc lớn (Mông Huề Chiếu, Việt Tích Chiếu, Lãng Khung Chiếu, Đằng Đạm Chiếu, Thi Lãng Chiếu và Mông Xá Chiếu), tự xưng là "Lục Chiếu", "Chiếu" nghĩa là "tù trưởng".

[2] Con dấu/ ấn chương màu vàng cùng lụa tím, là phục sức đại diện cho phẩm cấp.

Mười lăm năm trôi qua, Ly Châu quận chúa càng lớn càng trở nên xinh đẹp, nhưng nay Mộc Thành Tiết lại đang đau đầu vì nữ nhi của mình.

Vào ngày hội tháng ba truyền thống của Nam Chiếu, khi Ly Châu quận chúa cưỡi ngựa ra phố, nàng tình cờ gặp một nam tử. Hai người vừa gặp đã yêu, khó lòng chia lìa. Chờ đến khi Mộc Thành Tiết nhận được thư nhà báo tin, ngựa đã gần kề thành Kiếm Xuyên mà còn phải chạy về, nữ nhi đã khóc hết nước mắt, không phải người nọ quyết không gả.

Mộc Thành Tiết sai người điều tra lai lịch của nam tử kia, hóa ra y chính là tiết độ sứ Hoài Tây Ngu Bắc Huyền danh tiếng lẫy lừng.

Hơn ba mươi năm trước, tuy triều đình giành thắng lợi trong trận đại loạn ở Trung Nguyên, nhưng cũng đồng thời chôn xuống rất nhiều mầm họa. Vì không thể thu phục quân đội dưới trướng một số bại tướng, triều đình phong những bại tướng ấy làm tiết độ sứ trấn thủ một vùng, nổi danh nhất trong số đó là ba tiết độ sứ Lư Long, Thành Đức và Ngụy Bác, tự xưng Hà Sóc tam trấn.

Từ đó, các thế lực Phiên trấn chia cắt lãnh thổ[3], người mạnh thì chiếm đoạt hơn mười châu[4], kẻ yếu cũng nuốt trọn ba, bốn châu, thỉnh thoảng lại có những cuộc nổi loạn hoặc đấu đá lẫn nhau, không ngừng tranh chấp.

[3] 割据 (Cát cứ, hay cắt cứ): Chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng, không phục tùng triều đình.

[4] 州 (Châu): Đơn vị hành chính thời Đường, tương đương với quận.

Quân Hoài Tây đóng bên bờ sông Hoài vốn không phải là một thế lực mạnh, cho đến khi Ngu Bắc Huyền chiếm đoạt vị trí của nghĩa phụ, tiếp quản chức tiết độ sứ Hoài Tây. Y thu nhận và giúp đỡ những kẻ lưu vong, xếp bọn họ vào quân đội, những kẻ không quy thuận trong đất phiên đều phải chịu sự đàn áp đẫm máu. Khi dò xét các châu, phủ, vì chiêu mộ các loại nhân tài, y thậm chí còn không tiếc tiền mời thanh quan triều đình đầu nhập làm phụ tá.

[5] 府 (Phủ): Đơn vị hành chính thời Đường, giống như châu.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, quân Hoài Tây vốn chỉ quản lý bốn châu mở rộng địa bàn thành bảy châu, có thể sánh ngang với Hà Sóc tam trấn.

y còn


tầm thường, hắn chỉ không ngờ y lại dám nhăm nhe Nam


mạnh thấu trời. Tuy thường ngày hắn có phần nghiêm khắc với nữ nhi nhưng chưa bao giờ động tay đánh nàng, tát con


mời ngài phải qua một chuyến." Tùy


lòng vì chuyện của nữ


dám báo lại đây, vị nương tử kia đã hạ


chần chừ trong chốc lát,



trong đó, khu nhà phía bắc được trang hoàng vô


nhiều thợ khéo tay, Vân Nam vương phủ chính là kiệt tác đầy tâm huyết của họ. Đình đài


trồng cây, hoa cỏ, có dựng


hạ nhân yên


gường, khuôn mặt nhuốm vẻ sầu lo. A Thường, nhũ mẫu hồi môn của nàng khẽ an ủi:


thì không ai có thể thay đổi được. Chẳng biết Ngu Bắc Huyền đã mê hoặc nó bằng cách



đắp chăn gấm ở trên giường, âm thầm lắc đầu. Tiểu nương


Lý gia từng có một đoạn tình cảm thâm hậu. Hai nhà ước


Bác Lăng, Thôi thị ở Thanh Hà, Lư thị ở Phạm Dương, Trịnh thị ở Huỳnh Dương, Vương thị


tính thất gia):


này, không còn khả năng hô mưa gọi gió như tiền triều, nhưng họ vẫn nắm


chưa vào cửa muốn bỏ nhà theo nam tử khác, hôn sự khó thành


tay lên đè cổ, không ngừng giãy dụa,


A Thường


cánh tay của nữ nhi, dịu dàng dỗ


mại của mẫu thân, thiếu


một sự thay đổi



ngày


phủ, có hai hàng vú già cùng tỳ


thêu mây, để lộ nửa cánh tay, phối với chiếc váy xếp ly thêu hoa



cá chép đầu đỏ đang nô đùa dưới tán sen. Một con chuồn chuồn


không chết mà còn trở lại năm 15 tuổi, người và việc xung quanh vẹn nguyên như trong


theo y. Nàng cho y chín năm tốt nhất của cuộc đời mình, những tưởng phu thê cùng chung hoạn nạn,


đầu óc vốn mù


cầu, Trường Bình quận chúa mà y cưới, tất


lo lắng. Rõ ràng đại phu đều đã đến xem, nói thân thể quận chúa không


bên người Gia Nhu, dò hỏi: "Quận chúa, khoái mã đưa


vải căng mọng trong mâm, vỏ ngoài đỏ


chủ yếu là bởi vì nó khó bảo quản, sau bốn, năm ngày hái xuống là


còn


trước, Mộc Thành Tiết có việc


áo mà người sai nô tỳ thu thập đã được đặt ở trong phòng rồi.


quyết răn: "Em cất quần áo đi, từ nay


sàng bỏ trốn cùng người kia bất cứ lúc nào, phân phó nàng


đình nghỉ mát, bước chân tuy




"Làm sao thế?" Gia Nhu ngẩng đầu hỏi.

A Thường lấy hơi rồi mới nói: "Đại vương đã trở lại, còn dẫn theo mấy kẻ ở ngoại trạch về, đang ở sân của nương tử."

Ngoại trạch là nói thị thiếp Liễu thị của Mộc Thành Tiết và Thuận Nương, nữ nhi do nàng ta sinh. Mấy năm nay hai bên vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, lại càng chưa từng gặp mặt.

A Thường trầm mặt nói tiếp: "Liễu thị sinh được con trai, nay ả ôm con trai đến cửa cầu xin, muốn danh phận tới mức bất chấp cả thân thể đang ở cữ, nương tử thiện tâm, bằng lòng để bọn họ ở lại. Ai da, tức chết nô tỳ rồi, đại vương làm thế không phải sẽ khiến nương tử khó chịu sao?"

Thôi thị Thanh Hà là danh gia vọng tộc có tuổi đời mấy trăm năm, chỉ cần vung tay kêu gọi thì không có chuyện sĩ thứ[8] không đáp. A Thường vào Thôi gia hầu hạ từ khi còn trẻ, ngạo khí hơn người của danh môn cũng ăn vào xương cốt phần nào, đương nhiên chướng mắt với loại thiếp thất ở ngoại trạch như Liễu thị.

[8] 士庶 (Sĩ thứ): Kẻ sĩ cùng và thứ dân (Dân chúng bình thường).

"Vú đừng tức giận, chỉ là một thiếp thất nho nhỏ mà thôi, chẳng lẽ nương còn không xử lý được? Chúng ta đi xem đi." Gia Nhu đứng đậy, rời khỏi đình trước nhất.

A Thường cố ý đi chậm lại, liếc mắt nhìn Ngọc Hồ: "Hai ngày này quận chúa có gì lạ không?"

Ngọc Hồ khẽ trả lời: "Vừa rồi nô tỳ thử dò hỏi, quận chúa không những bảo không trốn nữa mà còn cấm nô tỳ nhắc lại sự kiện kia."

A Thường không khỏi ngờ vực.

Bà theo Thôi thị gả tới đây, tận mắt chứng kiến Gia Nhu trưởng thành, có thể nói là vô cùng hiểu tính tình nàng, gần như không đụng tường nam thì không quay đầu.

Hai ngày trước, khi Gia Nhu vừa tỉnh lại, nàng lộ vẻ kinh ngạc khiếp sợ, sau đó nhào vào lòng Thôi thị khóc rống lên. Về sau, nàng không còn quá giống "nàng" khi xưa nữa.

Mời đại phu qua phủ chẩn bệnh cũng không chẩn ra cái gì.

"Như thế là tốt nhất. Kia vốn chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nếu truyền ra ngoài thì sẽ hủy hoại khuê danh của quận chúa, sau này không ai được phép nhắc lại nữa. Ngươi gần gũi với quận chúa nhất, hàng ngày nhớ chú ý săn sóc quận chúa đấy." A Thường dặn dò.

"Vâng, nô tỳ đã rõ." Ngọc Hồ cung kính đáp.
Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tàng Châu Truyện Tàng Châu Story Chương 1-2
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...