Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 196: Chương 196

146@-


Trong ngày mùa đông bình an vô sự, Lý Quý Dương lo lắng chính là sang năm, sang năm chính là Trang Tương Vương ba năm!
Nhưng gặp đại mùa đông, hắn dù muốn làm chút gì đó cũng không được, nhiều nhất làm cho Lý gia trang dựng lên nhà ấm, dùng gieo trồng cải thìa, mùa đông lại nhìn không thấy màu xanh biếc, mặc dù nói vương thất có địa phương đặc biệt trồng rau xanh, nhưng thật quá ít, Lý Quý Dương cần là đại diện tích gieo trồng, dùng cam đoan cung ứng đủ vitamin cho mùa đông.

Nhiều hơn không trồng được, nhưng trồng cây cải dầu, cây cải củ vẫn có thể!
Nhưng trong ngày mùa đông khi nhìn thấy thực vật đều là thịt, Lý Quý Dương lại nhớ tới cải trắng.

Thời đại này cải trắng hoang dại tự nhiên, đáng tiếc không vài người nhận thức, cải trắng thật tốt a!
Sản lượng cao, dễ dàng chứa đựng, còn có thể yêm dưa chua, thật sự không được cải trắng phơi khô cũng không tệ!
Hiện giờ cây cải dầu thật tốt, nhưng đại đa số thời điểm đều chỉ lưu trữ ép mỡ, lúc ăn cũng đều đã già, một chút cảm giác tươi xanh cũng không có.

Rau chân vịt còn chưa truyền vào trong này, nghe nói rau chân vịt đợi tới Trinh Quán mới từ Tây Vực Lăng quốc cống nạp cải bó xôi truyền vào.

Lúc ấy thập phần hiếm lạ ít có, chỉ gieo trồng chút ít xung quanh Trường An, là số ít rau dưa màu xanh biếc có thể thu thập vào đầu mùa đông, lúc ấy thuộc loại thực vật của quý tộc.

Tuy rằng trong không gian có, nhưng Lý Quý Dương cảm thấy chưa tới lúc lấy đi ra.

Nhưng từ sau khi bắt đầu mùa đông, Lý Quý Dương thỉnh thoảng lại hiến hoa quả vào cung, lúc còn đi học hắn từng học được phương pháp bảo tồn hoa quả kiểu truyền thống.

Chính là đặt trong vạc lớn, chôn sâu dưới đất!
Hoặc là niêm phong vào hầm, quả táo còn có thể phóng tới tháng ba tháng tư sang năm đâu!
Ngoài ra quả lê có thể phóng tới tháng hai, quả lê bình thường chỉ phóng tới tháng giêng mà thôi.

Hắn cũng là năm đầu tiên chứa đựng hoa quả, dùng che lấp không gian tồn tại, Lý Quý Dương làm cho Lý gia trang đào hầm, không chỉ có Lý gia trang ngay cả Tần An quân phủ cũng đào hầm không ít, không chỉ có hầm còn có hầm băng.

Mùa đông đi trên sông đục khối băng vận chuyển bỏ vào trong hầm, Lý Quý Dương còn cho người chuẩn bị thùng nước sạch sẽ, chờ đông lạnh liền ướp lạnh biến thành băng bỏ vào trong hầm, ngày mùa hè còn có băng ăn!
Càng nhiều hắn bỏ vào trong không gian, trong không gian không cần lo lắng nó sẽ hòa tan, bởi vì thời gian trong đó là dừng lại!
Trước tuyết rơi Lý Quý Dương lại nhìn lại đường hầm trong nhà mình.



Nhóm người máy đã đào xong đường hầm, chợt nhìn thật giống như là thiên nhiên tạo thành!
Nhưng mặt đất thật san bằng, mấu chốt chính là không hề cần Lý Quý Dương quan tâm!
Lối ra nằm trong một sơn cốc bên kia núi, sơn cốc kia hiện tại là địa phương vô chủ, Lý Quý Dương cho nhóm người máy xây dựng một lều cỏ, làm hàng rào vây lại, tạm thời làm ra một phòng ở bỏ trống đặt chỗ đó trước.

Trước mùa đông hắn đi vào thả ra người máy, quét tước đường hầm một chút, sau đó thu người máy vào trong không gian, hiện giờ bọn họ phụ trách khuân vác trong không gian.

Quét tước xong đường hầm, Lý Quý Dương quay về Hàm Dương thành, làm cho nhóm người máy lại đào một đường hầm ngay bên trong Tần An quân phủ, thông ra bên ngoài Hàm Dương thành.

- Cần lướt qua sông đào bảo vệ thành.

Lý Quý Dương nói cho bọn hắn biết:
- Đường hầm không thể thấm nước.

Nhóm người máy tỏ vẻ đã biết, ban ngày ở trong không gian khuân vác đồ vật, buổi tối ở lối vào trong phòng ngủ Lý Quý Dương đào đường hầm.

Bọn họ không cần kim chỉ nam, tự mang theo hệ thống chỉ dẫn phương hướng.

Điểm này thật làm cho Lý Quý Dương hài lòng, lúc này hắn cũng không có tâm tình làm ra kim chỉ nam.

Vào mùa đông trời thật rét lạnh, tuyết rơi.

Tiểu Lý Tín thật cao hứng, mặc kín chạy khắp trong phủ, một mình Lan nãi mẫu đã không còn giữ được hắn, Thuần Nhã tự giác đi theo nàng chiếu cố tiểu thiếu gia.

Tiểu tử kia mới chạy ra ngoài không lâu, Cam Lỗi cùng Dương Phi Anh đã tới.

- Sao hai người cùng đi vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
Lý Quý Dương ngạc nhiên hỏi.


- Hôm nay trong phủ phóng ra vật này, là cái gì?
Cam Lỗi giơ bàn tay đeo bao tay của mình lên hỏi.

- Là bao tay a!
Lý Quý Dương gãi đầu:
- Mùa đông mang theo không lạnh tay.

- Vậy vật này?
Dương Phi Anh chỉ lên mũ lông giữ ấm tương tự mũ da lông chó kiểu người Mông Cổ đời sau.

Đương nhiên nón của hắn không phải dùng da chó mà là da dê, mềm mại giữ ấm.

- Mũ a!
Lý Quý Dương càng khó hiểu:
- Đội vào không đông lạnh lỗ tai cùng mặt.

- Đây là khẩu trang sao?
Cam Lỗi giơ khẩu trang hỏi.

- Phải đó! Không làm lạnh miệng, dùng vải dày.


Bên trên còn thêu hoa.

- Vật này vì sao không sớm lấy ra nữa?
Cam Lỗi nén giận hỏi.

- Đây không phải mới vừa làm ra được sao?
Lý Quý Dương nhỏ giọng giải thích.


Không có biện pháp, hắn biết vẽ, Thuần Nhã biết may vá, nhưng lại không có tài liệu thích hợp, da lông cần tích lũy, ngay cả vải bố làm khẩu trang đều là Lan nãi mẫu tự mình dệt ra, dệt bốn năm lần mới làm cho Lý Quý Dương hài lòng.

Mũ là cần loại trừ mùi khai của lông dê, tai họa không ít hương liệu, ban đầu Thuần Nhã dùng đồ gia vị xem thành hương liệu dùng.

Làm thật lâu mới chuẩn bị xong, cũng may mắn năm thứ nhất Lý Quý Dương vội vàng viết sách nên không nhớ ra được, năm thứ hai nhớ được mới làm ra.

.

năm thứ nhất hắn biên sách nên không thời gian đi ra ngoài, tự nhiên không cảm giác được bên ngoài lạnh bao nhiêu, hiện giờ hắn đều thành đinh, mỗi mười lăm còn phải đi điểm mão, lạnh thật sự.

- Ngươi nha ngươi nha!
Cam Lỗi nghe xong Lý Quý Dương giải thích, cũng không biết nên khóc hay nên cười.

- Ngài làm sao vậy?
Lý Quý Dương không hiểu.

- Nếu phát minh ra vật này, tạo sao không sớm mang đi ra? Nếu trước nhập thu các tướng sĩ bắc cương có được.

.

Dương Phi Anh nhắc nhở.

- Làm vậy có phải không tốt lắm hay không?
Lý Quý Dương gãi đầu:
- Ta làm viên thuốc cũng đủ làm người chú ý.

- Làm cho đại công tử dâng lên đi?


Dương Phi Anh đề nghị.

- Không ổn.

Cam Lỗi nói:
- Đại công tử không nên lây dính nhiều lắm, nhất là binh quyền.

Thứ này rất mẫn cảm, một lần là đủ rồi, có lần thứ hai ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Hiện giờ các con của Trang Tương Vương còn chưa có ai bị đưa đi làm con tin, hiện giờ ở bên ngoài còn làm con tin đều là năm xưa Trang Tương Vương lúc bị đưa làm con tin, những huynh đệ từng ở lại Tần quốc hưởng thụ cuộc sống tôn quý.

Trang Tương Vương rất mang thù đâu!
Năm đó Tử Hề công tử cùng hắn tranh đoạt vị trí quốc chủ, năm xưa là người uy phong bao nhiêu a? Hiện giờ ở lại Tấn Dương trải qua ngày tháng giống như bị giam lỏng, còn mỗi ngày đều lo sợ bản thân bị đưa đi làm con tin!
Năm đó bọn công tử từng khi dễ nhục nhã Trang Tương Vương, không phải đã chết thì bị đưa ra ngoài làm con tin, chỉ có Tử Hề công tử, Trang Tương Vương chỉ muốn tra tấn hắn, nghe nói hiện giờ đã không dám ngủ.

Đều sắp bị dọa điên rồi!
Đây quả thật là muốn hành hạ chết người a!
- Vậy đưa cho nghĩa mẫu của ta đây?
Lý Quý Dương chợt hỏi.

- Càng không được!
Dương Phi Anh đầu tiên liền phản đối:
- Phu nhân của người đứng đầu một quốc gia, làm sao có thể làm cho quân sĩ bình thường mặc đồ giống như là quốc chủ? Vả lại không tốt cho thanh danh của Triệu Cơ phu nhân.

- Hãy tìm đại công tử đi, nói là hắn ở trong này phát hiện, nhìn thấy hữu dụng, ngươi cũng chuẩn bị một chút, tiến dâng lên cho quốc chủ một ít, đều xem quốc chủ làm sao an bài.

Cam Lỗi cuối cùng nghĩ ra một biện pháp thập phần mộc mạc.

.



Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt Truyện Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt Story Chương 196: Chương 196
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...