Tận Thế Ta Sống Lại Rồi
C18: Chương 18
Chu Lạc trở về phòng một chuyến, hướng ban công thăm dò, sắc mặt liền thay đổi, nhanh chóng đi xuống lầu, hướng tới phòng khách một đám người, trầm giọng nói
" Một đám 7, 8 người trong tay đều có vũ khí, đang ở cửa tiểu khu, có thể thấy trong vòng một phút cửa tiểu khu sẽ bị phá, âm thanh phát ra lớn, sẽ hấp dẫn rất nhiều tang thi đến đây, chúng ta cần đảm bảo, lúc họ tiến công vào nơi này, chúng ta đã rời khỏi đây "
Tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe, chân dưới đã bước đi, Gia Hàng đi ra mở cửa, mỗi người nối đuôi nhau đi ra
Chu Lạc đi tới trước nói " Trèo tường ra ngoài "
Tường cao 1 mét, trừ bỏ mập mạp, Giang Minh và đứa nhỏ Kiều An thì đối với mọi người, chuyện nhỏ
Chu Lạc nhảy lên bức tường, với tay lôi kéo Giang Minh đi lên, Chu Lâm ở dưới đẩy lên. Cũng không phải việc gì khó, chờ cậu làm xong, bên kia, Hoắc Vũ và đồng đội đã giúp mập mạp và Kiều An đi lên
Toàn bộ quá trình đều nhanh chóng, chờ bọn họ đi qua, đám người kia cũng phá cửa vào, tang thi ồ ạt vào trong. Nhìn theo hướng bọn họ là đi tới hướng bọn cậu, không đúng là đối diện cậu, biệt thự của Diệp Thành
Chu Lạc nhìn về phía biệt thự, thấy Diệp Thành đang ở ban công cùng bạn học vẫy tay với nam nhân bị thương, nhìn dáng vẻ giống như nhận thức nhau
Diệp Thành đã sớm nhìn thấy Chu Lạc thân ảnh, không nghĩ tới bọn họ giờ mới rời đi, nhưng không quan trọng, dù rời đi ban ngày nhưng không có người bảo vệ, kết cục chỉ có chết
Không giống hắn, mời chào được nhất bang, là người có bản lĩnh
Thấy màn như vậy, hắn liền đắc ý nhìn về Chu Lạc, cười cười, cao ngạo ương ngạnh, nhướng đôi lông mày
Chu Lạc mặt không biểu tình, xoay người nhảy xuống khỏi bờ tường
"Mang theo mẹ theo sát ta "
Đối Chu Lâm nhắc nhở, cậu cái thứ nhất tiến lên trước. Nghe được âm thanh trong biệt thự tiếng súng liên hồi không dứt, cùng tiếng tang thi rống lên. Mang theo đám người đi xuyên qua hẻm nhỏ, rất nhanh đi xa biệt thự
Hẻm nhỏ vốn dĩ trống vắng, vì âm thanh mà hấp dẫn không ít tang thi, Chu Lạc rút đao bên hông ra, động tác nhanh nhẹn, một đao chí mạng, một đường an toàn rời khỏi
Giang Minh hôm qua ở biệt thự cả ngày, nhìn bên ngoài hỗn loạn đều qua TV
Bây giờ nhìn thấy hôi thối tang lập tức sợ hãi trắng bệch cả khuôn mặt, hơn nữa Chu Lạc giết tang thi như giết heo, máu bắn tứ tung, đứng xem mà nhũn hết cả hai chân, nếu không phải Chu Lâm vẫn luôn đỡ nàng, nàng lúc này đã ngồi phịch xuống đất vì sợ hãi rồi
Giang Minh cắn răng miễn cưỡng đi theo đám người tuổi trẻ
Đi ra hẻm nhỏ, Chu Lạc quan sát phía trước động tĩnh, nói với Hoắc Vũ bên cạnh " Đi phía trước vài bước, chính là hôm qua chúng ta gặp ngã tư, bên phải vòng hồi cửa tiểu khu, Hoắc tiên sinh muốn đi bên nào "
" Trở về ngã tư đường, chúng ta bốn người ở đô thành, cần thiết phải trở về " Hoắc Vũ nói, ý chí kiên quyết
" Đúng vậy, trở về, cần thiết trở về đi " Việt Hoàng một bên chen ngang vào, hận bản thân không thể mọc cánh rồi bay về nhà
Hôm qua gọi cho người nhà mấy chục cuộc, gọi đến khi diện thoại đều không gọi được nữa mới thôi, thế nhưng lại không có ai nghe máy, trong nhà tình huống như nào, hắn hoàn toàn không biết, nghĩ trong nhà mấy người đều biến thành tang thi, hắn liền một giây cũng không chờ được
Chu Lạc lần này là đến ngoại ô C thành, không cùng bọn họ chung đường
Ngày hôm qua Chu Lạc cũng tỏ vẻ đích đến của mình là ngoại ô, Hoắc Vũ biết rõ điểm này, từ biệt thự đi ra, sẽ tách nhau ra đi
Hai người quay người nhìn nhau, đồng thời mở miệng
Hoắc Vũ " Gặp lại "
Chu Lạc " Tạm biệt "
Chu Lạc dẫn đầu, phân phó bọn họ chuẩn bị hành động, đoạn đường kế tiếp chỉ có vài người đi, có nguy hiểm không, là việc của chính mình
Tuy rằng từ đầu tới cuối không ở chung với nhau 24 /24, nhưng lại cùng nhau trải qua vào sinh ra tử
Chu Lâm và Nguyên Nhất tạm biệt
Nguyên Nhất không yên tâm, lo lắng hỏi
" Các ngươi có mình Kiều An và mẹ ngươi đi theo bên cạnh, như vậy có hay không nguy hiểm, nếu không bọn ta lại đưa các ngươi đến ngoại ô, rồi bọn ta mới đi "
" Không " Chu Lạc cự tuyệt
" Yên tâm đi, càng đi đến vùng ngoại ô, tang thi khẳng định càng ít, đối phó với con tang thi, ta đây vẫn làm được "
Tận Thế Ta Sống Lại Rồi