Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm
Chương 45
Sở Thiên Tầm nghe hắn nói như vậy, thuận miệng an ủi một câu: "Không sao, chỉ là trong mơ thôi, trong mơ tôi cũng nhìn thấy anh chết. Dọa tôi giật mình."
Cô vừa dứt lời, Diệp Bùi Thiên liền quay đầu lại, đôi mắt trong veo trong ánh sáng mờ ảo có chút dao động, dần dần lóe lên những tia sáng nhỏ.
Sở Thiên Tầm bị đôi mắt sáng rực kia làm cho sửng sốt.
Tôi đã nói gì sai sao? Cô nhớ lại tình hình lúc đó.
Đúng vậy, tôi bị giật mình, nhưng hắn còn bị dọa đến khóc.
Sở Thiên Tầm bật cười khúc khích, cô đưa tay phủ lên vai Diệp Bùi Thiên: "Người anh em, phương diện này của anh phải luyện thêm một chút, sau này chúng ta còn có thể đụng phải thánh đồ hệ tinh thần, anh nhất định phải phân biệt được đâu là mộng ảo, đây là hiện thực, với cấp bậc của anh đúng ra đã có thể nhanh chóng thoát khỏi khống chế, anh nhìn Đường Quyện xem, anh ta tỉnh lại rất nhanh."
Diệp Bùi Thiên nhìn cô một lát, rũ mi xuống, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Đường Quyện bị thương nặng, dựa người vào tường, nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Nghiêm Tuyết ôm chân ngồi trong góc, vùi đầu vào giữa hai chân.
Cao Yến và Nghiêm Tuyết có chút thân quen, cô cầm chai nước ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tuyết: "Nghiêm Tuyết, cô không sao chứ? Có muốn uống chút nước không?"
Nghiêm Tuyết ngẩng đầu, mái tóc dài xõa ra, mũi đỏ rực, mặt đầy nước mắt.
"Tôi.." Nghiêm Tuyết nghẹn ngào hồi lâu, mặt xụ xuống, oa một tiếng bật khóc: "Trong lòng tôi thấy khó chịu quá."
Cao Yến đã nhìn quen hình ảnh lạnh lùng của cô không kịp phản ứng lại.
"Không sao, không sao, sớm nhận rõ bộ mặt thật của tên cặn bã đó là chuyện tốt. Giang Hồng Tài không phải là người tốt, trước đây tôi đã không ưa hắn rồi, cô không biết, mỗi khi có mỹ nữ xuất hiện, ánh mắt của hắn nhìn qua không một chút đứng đắn." Cao Yến an ủi cô: "A Tuyết cô tài giỏi như vậy, sau này nhất định sẽ gặp được người tốt hơn."
"Tôi, tôi đã thất bại lần thứ năm rồi," Nghiêm Tuyết nức nở nói: "Trước kia tôi cũng thấy hắn không tốt, nhưng sau khi ma chủng giáng xuống hai ba tháng, hắn đã thay đổi hành vi ngày thường, đối xử với tôi vô cùng nhẹ nhàng quan tâm, tôi còn nghĩ lần này mình đã tìm được người phù hợp rồi, hu hu hu."
"Hắn như vậy là chỉ muốn lợi dụng cô thôi. Cô gái, mắt nhìn người này của cô thật là tệ quá." Cao Yến hận rèn sắt không thành thép, trong căn cứ không có bao nhiêu người xem trọng cặp đôi này của bọn họ, chỉ có bản thân Nghiêm Tuyết vẫn còn mù mờ: "Cô chọn đàn ông là dựa vào tiêu chuẩn gì?"
"Nhìn.. nhìn mặt đó." Nghiêm Tuyết ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Cao Yến.
Cao Yến không nhịn được duỗi ngón tay chọc vào trán cô.
Đường Quyện dựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát.
Giọng hắn đã mệt mỏi lại khàn khàn, không còn lay động kỳ ảo như lúc xưa, lại mang cảm giác mềm mại hơn, hắn ngân nga một bài hát tiếng Anh <Far Away From Home>.
Giọng hát trầm thấp kéo dài, bộc lộ nỗi nhớ và sự đa cảm ẩn chứa trong trái tim một người đàn ông có vẻ ngoài hoang dã.
Ở kiếp trước, vào lúc này có lẽ Đường Quyện đã chết, căn cứ Nam Khê sẽ sớm không còn tồn tại. Mà Diệp Bùi Thiên lúc này vẫn còn đau khổ trong kho hàng như địa ngục đó, sắp bị tập đoàn Thần Ái phát hiện.
Đi theo con đường của kiếp trước, mỗi dấu chân Sở Thiên Tầm đi đều là cùng một con đường, lại gây ra vô số thay đổi.
Bài hát Đường Quyện đang hát, Sở Thiên Tầm đã nghe vô số lần.
Bài hát nhớ về cố hương, một cố hương mà không thể quay về.
Trong giấc mơ, Sở Thiên Tầm chưa bao giờ rời khỏi nhà mình, nhưng quê hương trong giấc mộng đó đã sớm không còn tồn tại trên thế giới này nửa.
Ma chủng giáng xuống, lòng người vỡ vụn, nhà cửa không còn, lần này kết cục của bọn họ sẽ đi về đâu?
Sở Thiên Tầm nhìn Đường Quyện dựa vào tường ngâm nga bài hát, bắt đầu nhớ tới người nhà đang ở Lộ đảo.
Không biết cả nhà anh họ hiện tại thế nào.
Lộ đảo là một hòn đảo nhỏ nằm trên biển, sau ngày tận thế, quân đội đã kiểm soát tình hình ở đó hiệu quả, cho nổ tung lối đi nối với đất liền, tiêu diệt ma vật trên đảo, khiến cư dân trên đảo sống thoải mái một đoạn thời gian rất dài.
Nhưng chính vì sự an nhàn quá mức này, khiến người dân trên đảo không có sự rèn luyện hiệu quả với dị năng của mình, đợi đến lúc những ma vật cỡ lớn vượt biển đến, hòn đảo biệt lập tựa thiên đường này ngay lập tức trở thành lò tàn sát của ma vật.
Cho dù khao khát một cuộc sống bình yên, nhưng Sở Thiên Tầm vẫn chọn con đường nguy hiểm này, thay vì ở lại quê hương khó mà phát triển.
Cô cúi đầu nhìn tay mình, cô còn chưa đủ mạnh, nhưng đã tốt hơn nhiều so với đời trước, cô tin rằng bản thân có thể nắm giữ sức mạnh cường đại, có thể bảo vệ tất cả những người cô muốn bảo vệ, sống cuộc sống mà cô muốn.
Sở Thiên Tầm nhìn tay mình, Diệp Bùi Thiên lại nhìn cô.
Một lúc sau, Diệp Bùi Thiên đứng dậy, giúp Phùng bà bà múc canh rau dền trong nồi đất ra, lặng lẽ cắt ngón tay mình, trộn mấy giọt máu vào canh rau màu tím, rồi bưng cho Đường Quyện.
Đường Quyện nhỏ giọng cảm ơn, cầm bát uống một hơi cạn sạch.
Hắn nhíu mày, cảm thấy cơ thể mình đang nhẹ nhàng biến hóa, hắn chậm rãi hạ người xuống, nằm trong góc tường chìm vào trạng thái ngủ say.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Bùi Thiên và Thích Vĩnh Xuân đi vào rừng tìm được không ít nguyên liệu nấu ăn.
Khi mọi người lần lượt đứng dậy, Diệp Bùi Thiên ở trong phòng đang chiên vài quả trứng gà rừng với lá du trong cái nồi sắt.
"Thơm quá, anh đang nấu món gì vậy?" Cao Yến dụi mắt đi tới hỗ trợ.
Diệp Bùi Thiên không ngừng tay, lơ đãng ừ một tiếng.
Cao Yến nhìn theo ánh mắt của hắn,
Qua cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Sở Thiên Tầm và Đường Quyện đứng nói chuyện với nhau ngoài sân.
"Không sao đâu, đừng lo lắng." Cao Yến đẩy tay Diệp Bùi Thiên, trêu chọc nói: "Anh ta không phải chỉ hát hay thôi sao? Vô dụng thôi. Thời buổi này, vẫn phải biết làm cơm giống anh mới thực dụng hơn. Thiên Tầm là người thực dụng như vậy, nhất định sẽ chọn anh."
Diệp Bùi Thiên thu hồi ánh mắt, mặt đỏ lên, nhưng không nói lời nào phản bác, chỉ vùi đầu làm thức ăn của mình.
"Thật không ngờ cô lại cứu tôi một mạng." Ngoài phòng, Đường Quyện nói với Sở Thiên Tầm: "Cảm ơn cô."
"Con đường sau này, anh có dự định gì không?" Sở Thiên Tầm hỏi: "Chúng tôi định đi về phía đông, đến Lộ đảo. Có muốn đi chung không?"
Đường Quyện im lặng một lúc, đưa tay chạm vào những mặt dây chuyền trên cổ, hai mắt nheo lại, trong khoảng khắc đó lộ ra một cỗ sát khí rét buốt, sau đó hắn lại làm như thoải mái mỉm cười nói:
"Tôi không đi cùng các cô được, tôi còn có việc khác phải làm."
Sở Thiên Tầm nhìn hắn một cái: "Anh định một mình đi báo thù sao?"
"Cô yên tâm, không dễ gì mới nhặt được một cái mạng, tôi sẽ không hành động liều lĩnh." Đường Quyện quay đầu, nhìn Nghiêm Tuyết nằm trên sân thượng luyện tập bắn súng.
Nghiêm Tuyết vừa cầm súng lên, trên mặt lại khôi phục dáng vẻ lãnh khốc như tảng băng.
"A Tuyết là một cô gái tốt, tôi không muốn khiến cô ấy khó xử. Cô ấy thích những cô gái như cô và Cao Yến, hãy để cô ấy cùng đi với các cô đi. Tôi sẽ không nói từ biệt với cô ấy."
Đường Quyện vươn tay nắm chặt tay Sở Thiên Tầm, dáng vẻ thờ ơ của hắn trong nháy mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, thời gian còn dài, hy vọng còn có ngày gặp lại."
Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm
Cô vừa dứt lời, Diệp Bùi Thiên liền quay đầu lại, đôi mắt trong veo trong ánh sáng mờ ảo có chút dao động, dần dần lóe lên những tia sáng nhỏ.
Sở Thiên Tầm bị đôi mắt sáng rực kia làm cho sửng sốt.
Tôi đã nói gì sai sao? Cô nhớ lại tình hình lúc đó.
Đúng vậy, tôi bị giật mình, nhưng hắn còn bị dọa đến khóc.
Sở Thiên Tầm bật cười khúc khích, cô đưa tay phủ lên vai Diệp Bùi Thiên: "Người anh em, phương diện này của anh phải luyện thêm một chút, sau này chúng ta còn có thể đụng phải thánh đồ hệ tinh thần, anh nhất định phải phân biệt được đâu là mộng ảo, đây là hiện thực, với cấp bậc của anh đúng ra đã có thể nhanh chóng thoát khỏi khống chế, anh nhìn Đường Quyện xem, anh ta tỉnh lại rất nhanh."
Diệp Bùi Thiên nhìn cô một lát, rũ mi xuống, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Đường Quyện bị thương nặng, dựa người vào tường, nhìn chằm chằm đống lửa trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Nghiêm Tuyết ôm chân ngồi trong góc, vùi đầu vào giữa hai chân.
Cao Yến và Nghiêm Tuyết có chút thân quen, cô cầm chai nước ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tuyết: "Nghiêm Tuyết, cô không sao chứ? Có muốn uống chút nước không?"
Nghiêm Tuyết ngẩng đầu, mái tóc dài xõa ra, mũi đỏ rực, mặt đầy nước mắt.
"Tôi.." Nghiêm Tuyết nghẹn ngào hồi lâu, mặt xụ xuống, oa một tiếng bật khóc: "Trong lòng tôi thấy khó chịu quá."
Cao Yến đã nhìn quen hình ảnh lạnh lùng của cô không kịp phản ứng lại.
"Không sao, không sao, sớm nhận rõ bộ mặt thật của tên cặn bã đó là chuyện tốt. Giang Hồng Tài không phải là người tốt, trước đây tôi đã không ưa hắn rồi, cô không biết, mỗi khi có mỹ nữ xuất hiện, ánh mắt của hắn nhìn qua không một chút đứng đắn." Cao Yến an ủi cô: "A Tuyết cô tài giỏi như vậy, sau này nhất định sẽ gặp được người tốt hơn."
"Tôi, tôi đã thất bại lần thứ năm rồi," Nghiêm Tuyết nức nở nói: "Trước kia tôi cũng thấy hắn không tốt, nhưng sau khi ma chủng giáng xuống hai ba tháng, hắn đã thay đổi hành vi ngày thường, đối xử với tôi vô cùng nhẹ nhàng quan tâm, tôi còn nghĩ lần này mình đã tìm được người phù hợp rồi, hu hu hu."
"Hắn như vậy là chỉ muốn lợi dụng cô thôi. Cô gái, mắt nhìn người này của cô thật là tệ quá." Cao Yến hận rèn sắt không thành thép, trong căn cứ không có bao nhiêu người xem trọng cặp đôi này của bọn họ, chỉ có bản thân Nghiêm Tuyết vẫn còn mù mờ: "Cô chọn đàn ông là dựa vào tiêu chuẩn gì?"
"Nhìn.. nhìn mặt đó." Nghiêm Tuyết ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Cao Yến.
Cao Yến không nhịn được duỗi ngón tay chọc vào trán cô.
Đường Quyện dựa vào tường, từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát.
Giọng hắn đã mệt mỏi lại khàn khàn, không còn lay động kỳ ảo như lúc xưa, lại mang cảm giác mềm mại hơn, hắn ngân nga một bài hát tiếng Anh <Far Away From Home>.
Giọng hát trầm thấp kéo dài, bộc lộ nỗi nhớ và sự đa cảm ẩn chứa trong trái tim một người đàn ông có vẻ ngoài hoang dã.
Ở kiếp trước, vào lúc này có lẽ Đường Quyện đã chết, căn cứ Nam Khê sẽ sớm không còn tồn tại. Mà Diệp Bùi Thiên lúc này vẫn còn đau khổ trong kho hàng như địa ngục đó, sắp bị tập đoàn Thần Ái phát hiện.
Đi theo con đường của kiếp trước, mỗi dấu chân Sở Thiên Tầm đi đều là cùng một con đường, lại gây ra vô số thay đổi.
Bài hát Đường Quyện đang hát, Sở Thiên Tầm đã nghe vô số lần.
Bài hát nhớ về cố hương, một cố hương mà không thể quay về.
Trong giấc mơ, Sở Thiên Tầm chưa bao giờ rời khỏi nhà mình, nhưng quê hương trong giấc mộng đó đã sớm không còn tồn tại trên thế giới này nửa.
Ma chủng giáng xuống, lòng người vỡ vụn, nhà cửa không còn, lần này kết cục của bọn họ sẽ đi về đâu?
Sở Thiên Tầm nhìn Đường Quyện dựa vào tường ngâm nga bài hát, bắt đầu nhớ tới người nhà đang ở Lộ đảo.
Không biết cả nhà anh họ hiện tại thế nào.
Lộ đảo là một hòn đảo nhỏ nằm trên biển, sau ngày tận thế, quân đội đã kiểm soát tình hình ở đó hiệu quả, cho nổ tung lối đi nối với đất liền, tiêu diệt ma vật trên đảo, khiến cư dân trên đảo sống thoải mái một đoạn thời gian rất dài.
Nhưng chính vì sự an nhàn quá mức này, khiến người dân trên đảo không có sự rèn luyện hiệu quả với dị năng của mình, đợi đến lúc những ma vật cỡ lớn vượt biển đến, hòn đảo biệt lập tựa thiên đường này ngay lập tức trở thành lò tàn sát của ma vật.
Cho dù khao khát một cuộc sống bình yên, nhưng Sở Thiên Tầm vẫn chọn con đường nguy hiểm này, thay vì ở lại quê hương khó mà phát triển.
Cô cúi đầu nhìn tay mình, cô còn chưa đủ mạnh, nhưng đã tốt hơn nhiều so với đời trước, cô tin rằng bản thân có thể nắm giữ sức mạnh cường đại, có thể bảo vệ tất cả những người cô muốn bảo vệ, sống cuộc sống mà cô muốn.
Sở Thiên Tầm nhìn tay mình, Diệp Bùi Thiên lại nhìn cô.
Một lúc sau, Diệp Bùi Thiên đứng dậy, giúp Phùng bà bà múc canh rau dền trong nồi đất ra, lặng lẽ cắt ngón tay mình, trộn mấy giọt máu vào canh rau màu tím, rồi bưng cho Đường Quyện.
Đường Quyện nhỏ giọng cảm ơn, cầm bát uống một hơi cạn sạch.
Hắn nhíu mày, cảm thấy cơ thể mình đang nhẹ nhàng biến hóa, hắn chậm rãi hạ người xuống, nằm trong góc tường chìm vào trạng thái ngủ say.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Bùi Thiên và Thích Vĩnh Xuân đi vào rừng tìm được không ít nguyên liệu nấu ăn.
Khi mọi người lần lượt đứng dậy, Diệp Bùi Thiên ở trong phòng đang chiên vài quả trứng gà rừng với lá du trong cái nồi sắt.
"Thơm quá, anh đang nấu món gì vậy?" Cao Yến dụi mắt đi tới hỗ trợ.
Diệp Bùi Thiên không ngừng tay, lơ đãng ừ một tiếng.
Cao Yến nhìn theo ánh mắt của hắn,
Qua cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Sở Thiên Tầm và Đường Quyện đứng nói chuyện với nhau ngoài sân.
"Không sao đâu, đừng lo lắng." Cao Yến đẩy tay Diệp Bùi Thiên, trêu chọc nói: "Anh ta không phải chỉ hát hay thôi sao? Vô dụng thôi. Thời buổi này, vẫn phải biết làm cơm giống anh mới thực dụng hơn. Thiên Tầm là người thực dụng như vậy, nhất định sẽ chọn anh."
Diệp Bùi Thiên thu hồi ánh mắt, mặt đỏ lên, nhưng không nói lời nào phản bác, chỉ vùi đầu làm thức ăn của mình.
"Thật không ngờ cô lại cứu tôi một mạng." Ngoài phòng, Đường Quyện nói với Sở Thiên Tầm: "Cảm ơn cô."
"Con đường sau này, anh có dự định gì không?" Sở Thiên Tầm hỏi: "Chúng tôi định đi về phía đông, đến Lộ đảo. Có muốn đi chung không?"
Đường Quyện im lặng một lúc, đưa tay chạm vào những mặt dây chuyền trên cổ, hai mắt nheo lại, trong khoảng khắc đó lộ ra một cỗ sát khí rét buốt, sau đó hắn lại làm như thoải mái mỉm cười nói:
"Tôi không đi cùng các cô được, tôi còn có việc khác phải làm."
Sở Thiên Tầm nhìn hắn một cái: "Anh định một mình đi báo thù sao?"
"Cô yên tâm, không dễ gì mới nhặt được một cái mạng, tôi sẽ không hành động liều lĩnh." Đường Quyện quay đầu, nhìn Nghiêm Tuyết nằm trên sân thượng luyện tập bắn súng.
Nghiêm Tuyết vừa cầm súng lên, trên mặt lại khôi phục dáng vẻ lãnh khốc như tảng băng.
"A Tuyết là một cô gái tốt, tôi không muốn khiến cô ấy khó xử. Cô ấy thích những cô gái như cô và Cao Yến, hãy để cô ấy cùng đi với các cô đi. Tôi sẽ không nói từ biệt với cô ấy."
Đường Quyện vươn tay nắm chặt tay Sở Thiên Tầm, dáng vẻ thờ ơ của hắn trong nháy mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, thời gian còn dài, hy vọng còn có ngày gặp lại."
Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm
Đánh giá:
Truyện Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm
Story
Chương 45
10.0/10 từ 33 lượt.