Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?

Chương 149: Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng

108@-

"Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?"


 


Nghiêm Dục Chi đặt tách trà trên tay xuống, tâm trí trôi về cái ngày ở Cảnh Dương huyện. Khi hơn một vạn tinh binh di chuyển đến cánh rừng trong địa phận huyện Cảnh Dương, xe ngựa của Trình Vãn Tịch và Vân Dao Dao bỗng bốc cháy dữ dội. Nghiêm Dục Chi cùng Tào Mục hoảng hốt xông vào dập lửa, nhưng ngọn lửa quá dữ dội. Khi mấy trăm người dập tắt được ngọn lửa, chiếc xe đã cháy trụi. Vấn đề là... bên trong không hề còn bóng dáng của hai người họ.


 


Nghiêm Dục Chi kinh hoàng tột độ, chống tay vào thân xe bên cạnh để không té ngã. Hắn chợt nhớ ra, khi bọn họ nghỉ ngơi, Trình Vãn Tịch đã đưa cho hắn một viên đất tròn, dặn nếu có chuyện gì xảy ra thì mở.


 


Hắn vội mò mẫm vào ngực áo, lấy ra viên đất, dùng lực đập vỡ. Một tờ giấy nhỏ bên trong lộ ra. Chữ viết trên giấy nhòe đi trong mắt hắn:


 


"Ngươi từng nói sau trận chiến sẽ để ta tự do đi gặp Dao Dao. Dù hiện tại ta và Dao Dao đã gặp lại nhau, nhưng bọn ta đều thống nhất rằng tự do của bọn ta sẽ không tồn tại ở chốn quan triều. Ta mong ngươi có thể giúp bọn ta giữ bí mật chuyện này."


 


Sau đó, Nghiêm Dục Chi quyết định chỉ kể cho Tào Mục. Hai người thống nhất với nhau truyền lời cho binh sĩ, nói rằng Tuyên Thành Vương đã anh dũng tử trận nơi sa trường.


 


Nghiêm Dục Chi nâng tách trà nóng lên, nhìn Nghiêm Tín Thừa, rồi chậm rãi nói:


 


"Có lẽ, người đã hoàn thành sứ mệnh của mình, nên đi theo vương phi rồi."


 


Nam Phong huyện, trên tầng hai Vũ Phong Tửu Lâu, mấy bàn khách đang chụm đầu bàn tán sôi nổi. Một nam tử gầy gầy chống cằm, ánh mắt hứng thú, nói:


 


"Này, ta nghe nói huyện Hàm Sơn kế bên, hơn tháng trước có hai nữ tử rất xinh đẹp đến ở. Mà một người trong số họ y thuật cực cao minh, chữa được cả người chết sống dậy a."


 



Nữ nhân trung niên ngồi cạnh, tay cầm chén trà, liền chen vào:


 


"Lợi hại vậy sao? Ngươi có biết bọn họ ở chỗ nào của Hàm Sơn huyện không? Ta muốn đến xem bệnh thử."


 


Nam tử gầy gầy lắc đầu, đáp:


 


"Họ chỉ ở hai tháng rồi lại dọn đi. Hình như trước đó còn ghé qua huyện Trấn Lưu nữa."


 


Nữ nhân trung niên nghe vậy, hụt hẫng than thở:


 


"Ôi trời, sao họ không ghé huyện chúng ta chứ?"


 


Một nam tử vạm vỡ hơn, ngồi cạnh nữ nhân trung niên, chen miệng vào:


 


"Mà này, nữ nhân thì y thuật cao minh tới cỡ nào được chứ?"


 


Nam tử gầy gầy nghe vậy liền tặc lưỡi nói:


 


"Ngươi quên Vân Vương phi chết hai năm trước rồi à? Cũng là nữ tử đó thôi. Đến đương kim thánh thượng cũng phải kính sợ mấy phần. Tiếc là đoản mệnh."


 


Nam nhân trung niên đối diện nãy giờ vẫn im lặng, ngập ngừng chen vào:



"Này, ta còn nghe nói... họ là tình lữ đó?"


 


Nam tử gầy trợn mắt kinh ngạc:


 


"Gì? Thật không đó?"


 


Nam nhân trung niên gật đầu chắc nịch:


 


"Đúng mà, nải nải ta ở Hàm Sơn huyện chứ đâu. Có vài người thấy họ... hôn nhau ngoài đường luôn cơ. Thậm chí còn tự nhận là... là tình lữ nữa mà."


 


Nam tử gầy kinh hãi thốt lên:


 


"Như vậy... như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ?"


 


Nữ nhân trung niên ngồi cạnh chẹp lưỡi, cười nhẹ:


 


"Kệ người ta đi. Ngươi nói vậy chứ đến lúc bị bệnh lăn ra đó, lại không mau chạy đến mà cầu xin ấy chứ."


 


Mấy người bên cạnh nghe vậy lập tức cười phá lên, rồi lại nhao nhao bàn tán về chuyện khác.


 


Mùa xuân năm Thái Nguyên thứ mười hai.



 


Trong căn phòng ở lầu hai khách đ**m Vân Lai, thuộc huyện Cảnh Dương, một nữ tử dáng người cao gầy, mặc y phục lam nhạt, đang cẩn thận thắt tóc cho một nữ tử nhỏ nhắn ngồi trên ghế gỗ.


 


Ánh nắng buổi sáng chen qua khung cửa sổ, hắt lên gương mặt trắng nõn, đôi mắt cong cong của nữ tử đang đứng, làm nét mặt nàng càng thêm mềm mại. Nàng nhẹ giọng nói:


 


"Dao Dao, ta thắt xong rồi. Hôm nay nàng muốn mặc y phục nào a?"


 


Vân Dao Dao quay đầu lại, híp mắt cười ngọt ngào:


 


"Tịch tỷ tỷ, ta muốn mặc y phục lam nhạt giống tỷ."


 


Trình Vãn Tịch thấy tiểu nương tử đáng yêu thì không nhịn được, xoa xoa đầu nàng vài cái, nhẹ giọng nói:


 


"Dao Dao, từ lúc ngủ dậy đến giờ nàng chưa hôn ta đâu."


 


Vân Dao Dao nhìn gương mặt ủ rũ của Trình Vãn Tịch, mà không nhịn được muốn trêu chọc một chút:


 


"Đêm qua tỷ hư hỏng quá, nên hôm nay không được hôn."


 


Trình Vãn Tịch nghe vậy, cả thế giới dường như xoay đảo, tim nàng đập thình thịch, vội nắm tay Dao Dao xoa xoa:


 



 


Vân Dao Dao thấy Trình Vãn Tịch thực sự tin rằng nàng đang giận, liền nhích người ra trước, nhẹ nhàng áp môi lên môi nàng. Khi cả hai tách nhau ra, Vân Dao Dao nháy mắt nói:


 


"Lần nào tỷ cũng bị ta lừa hết a. Ngốc muốn chết luôn."


 


Nói xong, nàng đứng dậy đi tới tủ lấy y phục. Trình Vãn Tịch vẫn còn chìm đắm trong dư vị nụ hôn, thấy Dao Dao đi mới hồi phục tinh thần và bước theo phía sau.


 


"Dao Dao, hôm nay chúng ta sang huyện Vĩnh Ninh đúng không? Phải mau xuất phát thôi, nếu không đến tối sẽ không kịp..."


 


Vân Dao Dao đỏ mặt, dỗi dỗi nói:


 


"Gì chứ? Tỷ không nghiêm túc gì cả!"


 


Trình Vãn Tịch nhịn cười, vươn tay xoa xoa đầu nàng:


 


"Dao Dao của chúng ta không giận nha. Ta xin lỗi, ta xin lỗi mà."


 


Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch nắm tay nhau bước ra khỏi Vân Lai Các. Ánh nắng mùa xuân nhẹ nhàng thả xuống mặt đất, phủ lên hai bóng người một thấp, một cao kề sát cạnh nhau. Bóng họ trải dài trên con đường đá trắng, hệt như hai sợi chỉ quấn chặt vào nhau, kéo mãi cũng không thể tách rời.


 


Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng. 


 


[Toàn văn hoàn]


Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Story Chương 149: Hành trình hướng về tự do của họ, lại tiếp tục xuôi dòng
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...