Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?

Chương 144: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (5)

114@-

Vân Dao Dao thấy Trình Vãn Tịch vẫn bất động, nhưng đôi mắt lại không ngừng run rẩy, giống như nội tâm của Trình Vãn Tịch đang phải chịu một đả kích vô cùng lớn, khiến Trình Vãn Tịch không còn tự chủ được thân thể của mình nữa.


 


Vân Dao Dao đau xót nhìn Trình Vãn Tịch, rồi nhích người lại gần hơn một chút, sau đó nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Trình Vãn Tịch.


 


Cảm giác ấm áp và chân thực truyền đến từ môi, cùng với hơi thở thơm mùi đào sữa của Dao Dao, mạnh mẽ kéo Trình Vãn Tịch còn đang loay hoay tìm lối ra ở vực thẳm, trở về mặt đất, nơi ánh sáng mặt trời bao bọc cơ thể nàng.


 


Vân Dao Dao cảm nhận được cơ thể Trình Vãn Tịch ở phía dưới đang run rẩy, thì từ từ tách khỏi môi Trình Vãn Tịch. Sau đó dùng chóp mũi mình chạm vào chóp mũi Trình Vãn Tịch, nhẹ nhàng cọ tới cọ lui, rồi dùng giọng mũi nói:


 


"Ta thật sự vẫn còn sống mà, thật đó. Khi nào tỷ hồi phục sức khoẻ, ta sẽ kể hết mọi chuyện cho tỷ nghe, được chứ? Hôm qua ta còn gặp Tào tướng quân, Lý Kính, cùng Dư Phong nữa. Nếu ta chết rồi thì sao có thể biết Lý Kính và Dư Phong được? Tỷ thấy ta nói có đúng không a?"


 


Hốc mắt Trình Vãn Tịch nóng bừng lên, nàng không rõ những cảm xúc đang đồng thời ập đến như thuỷ triều này là gì. Là sợ hãi? Là mừng rỡ? Là hạnh phúc? Là nhớ nhung? Là đau xót? Là uất ức?


 


Nàng dùng bàn tay phải không băng bó của mình ôm lấy Dao Dao vào trong ngực. Cả cơ thể không khống chế được mà cứ run lên, kèm theo giọng nói bị đè nén nức nở:


 


"Dao Dao? Dao Dao, nàng vẫn còn... sống. Dao Dao, nàng chưa chết. Dao Dao, ta nhớ nàng lắm. Không có ngày nào, hay giờ khắc nào mà ta không nhớ nàng. Ta... ta xin lỗi, tất cả là lỗi của ta. Tại ta nên nàng mới bị thương, tại ta nên Chu gia mới chết. Ta... ta xin lỗi. Dao Dao, ta xin lỗi... Vết thương... vết thương của nàng có còn đau lắm không? Nàng ở đây có bị ai bắt nạt không? Nàng... nàng đừng rời xa ta nữa, có được không?"


 


Vân Dao Dao Dao cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào. Nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa tấm lưng gầy của Trình Vãn Tịch, ôn nhu nói:


 


"Vãn Tịch, đó không phải lỗi của tỷ. Mấy tháng qua ta sống rất tốt, vết thương cũng đã khỏi hẳn rồi, ta nói thật đó. Tỷ đừng kích động, để ta đút tỷ ăn sáng, rồi ta sẽ từ từ kể tỷ nghe, được chứ?"


 


Trình Vãn Tịch vừa ôm Dao Dao vừa gật đầu liên tục, nhưng bàn tay ôm người trong ngực vẫn không chịu buông ra.



 


Vân Dao Dao mỉm cười, ngước mắt lên nhìn cằm của Trình Vãn Tịch, rồi nhẹ giọng nói:


 


"Vãn Tịch, tỷ phải buông ta ra thì ta mới đi lấy cháo được a. Ngoan, buông tay ra một lát thôi, được không?"


 


Trình Vãn Tịch nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Vân Dao Dao, không chớp mắt lấy một cái. Khi nghe Dao Dao hỏi vậy, nàng có chút chần chừ, rồi nhỏ giọng nói:


 


"Dao Dao, nàng... nàng sẽ không... sẽ không đi mất, phải không a?"


 


Vân Dao Dao vùi đầu vào ngực Trình Vãn Tịch cọ cọ như mèo con, rồi cong môi cười nói:


 


"Đương nhiên, ta chỉ đến chỗ cái bàn kia thôi. Chỗ đó đó."


 


Vừa nói nàng vừa chỉ chỗ đặt hai bát cháo, cách hai người chỉ vài bước chân.


 


Trình Vãn Tịch chậm chạp nhìn chén cháo rồi lại nhìn Dao Dao, sau đó rất không tình nguyện mà buông tay ra.


 


Vân Dao Dao được thả ra thì liền đứng dậy đi qua bàn lấy cháo. Lúc bưng cháo quay lại thì thấy Trình Vãn Tịch vẫn gắt gao nhìn mình chằm chằm, giống như nếu bây giờ nàng có bất kỳ hành động kỳ lạ nào ngoài lấy bát cháo, thì nhất định Trình Vãn Tịch sẽ lăn xuống giường ngay lập tức.


 


Vân Dao Dao nhìn Trình Vãn Tịch mà xót không chịu nổi, nhất định là tỷ tỷ rất sợ hãi, rốt cuộc thời gian qua tỷ tỷ đã sống thế nào vậy chứ.


 


Vân Dao Dao thật sự không dám tưởng tượng điều đó, dù nàng đã thử hình dung viễn cảnh hai người gặp mặt hàng trăm hàng nghìn lần. Nhưng nàng không ngờ, tỷ tỷ hiện tại lại trở nên gầy yếu đến vậy, quầng thâm dưới mắt nhiều đến không thể tả, trên người lại chằng chịt vết thương lớn nhỏ.



Vân Dao Dao cố gắng nén nước mắt, rồi bước nhanh về phía Trình Vãn Tịch. Nàng đặt bát cháo lên một cái ghế gỗ dựng sát mép giường. Rồi lấy khăn nhúng vào chậu nước sạch, sau đó nhẹ giọng nói:


 


"Để ta lau mặt cho tỷ nha?"


 


Trình Vãn Tịch ngượng ngùng gật gật đầu, lúng túng nói:


 


"Vất vả cho nàng quá, Dao Dao."


 


Vân Dao Dao nghe vậy thì cong môi cười, vừa cẩn thận lau từng vùng trên mặt Trình Vãn Tịch, vừa giả vờ dỗi dỗi nói:


 


"Sao đột nhiên lại trở nên khách sáo với ta vậy chứ? À... mấy hôm nay tỷ cũng lạnh nhạt với ta. Ta buồn lắm luôn đó."


 


Trình Vãn Tịch cuống hết cả lên, lo lắng nói:


 


"Dao Dao, ta không biết đó là nàng nên mới... nên mới... Ta không phải lạnh nhạt với nàng. Ta chỉ sợ nàng vất vả thôi a. Ta... ta..."


 


Vân Dao Dao lau mặt cho Trình Vãn Tịch xong, thì cúi người hôn lên trán Trình Vãn Tịch một cái, sau đó lại hôn liên tiếp lên hai bên má, lên chóp mũi.


 


"Ta chỉ đùa thôi, ta không có trách tỷ mà. Tỷ ngốc muốn chết."


 


Trình Vãn Tịch đột nhiên bị hôn tới tấp lên khắp mặt thì cả cơ thể liền nhẹ bẫng, giống như có thể lập tức bay lên trên mây, bay khắp nơi luôn.


 



 


"Dao Dao, nàng hôn ta thêm mấy lần nữa, được không a?"


 


Vân Dao Dao nghe vậy thì cong môi lên, cúi người hôn nhẹ lên môi Trình Vãn Tịch, nói:


 


"Phải ăn sáng trước đã."


 


Trình Vãn Tịch ỉu xìu cúi đầu, lại liên tục gật gật như chú gà mổ thóc.


 


Vân Dao Dao thổi thổi cháo rồi đưa đến gần miệng Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:


 


"A~"


 


Trình Vãn Tịch nhìn muỗng cháo trước mặt mà cảm giác như mọi chuyện cứ như một giấc mơ. Nếu đây thật sự là một giấc mơ, thì nàng chỉ muốn vĩnh viễn ở lại đây mà không bao giờ tỉnh lại nữa. Nàng ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy muỗng cháo, rồi vừa nhìn chằm chằm Dao Dao, vừa nhai nhai, nhai nhai.


 


"Dao Dao, sao nàng... lại đột nhiên xuất hiện ở biên giới phía Nam? Nàng... có thể kể ta nghe có được không?"


 


Vân Dao Dao nhìn đôi mắt đau xót và lo lắng của tỷ tỷ mà lòng như thắt lại. Tỷ tỷ vì cái chết của nàng và sáu người Chu gia mà tự dằn vặt trong một khoảng thời gian rất dài. Nếu tỷ tỷ không biết rõ mọi chuyện thì liệu tỷ ấy có thể tự tha thứ cho mình, buông bỏ quá khứ, và vui vẻ sống tiếp không. Nếu nàng không biết chuyện Chu Tử Khâm bọn họ được sống lại ở thế giới khác, thì chắc chắn nàng cũng sẽ dằn vặt mà không biết tiếp tục sống thế nào, vậy nên nàng hiểu rất rõ nỗi đau mà tỷ tỷ phải một mình gánh chịu.


 


Vân Dao Dao động ý niệm gọi Tiểu Thần Y:


 


"Tiểu Thần Y, nếu ta đem chuyện Tử Khâm, Tuyết Nhi, Tử Hành, Tử Nhạc kể với Vãn Tịch, thì sẽ thế nào a?"



Tiểu Thần Y oáp một hơi dài, rồi nói:


 


Thân ái~ Nếu ngươi không kể ra, tạo ra hoặc viết ra chi tiết cách thức chế tạo sản phẩm vật chất, hoặc phi vật chất đã được đăng ký bản quyền, thì sẽ chỉ bị phạt ở mức độ cảnh cáo thôi a~


 


Vân Dao Dao nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, vội nói:


 


"Vậy ta sẽ bị kim tiêm đâm vào người giống lần trước thôi phải không?"


 


Tiểu Thần Y nghe vậy thì khựng lại một chút, rồi nói:


 


Thân ái~ Mức độ cảnh cáo có nhiều loại hình phạt lắm. Phải xét trên mức độ vi phạm thì mới có thể định ra hình phạt được. Vậy nên tạm thời ta cũng chưa biết a~


 


Vân Dao Dao gật gật đầu, vui vẻ nói:


 


"Đa tạ ngươi, Tiểu Thần Y."


 


Trình Vãn Tịch thấy Vân Dao Dao đột nhiên ngẩn ra thì vô cùng sợ hãi. Vành mắt nàng đỏ bừng cả lên, vươn bàn tay run ra chạm vào bàn tay Dao Dao, rồi nhẹ nhàng xoa xoa.


 


"Dao Dao, sao đột nhiên nàng lại im lặng rồi a? Có phải... có phải ta đã nói gì đó khiến nàng không vui không?"


 


Vân Dao Dao lúc này mới hoàn hồn, nàng nhìn thấy Trình Vãn Tịch đang nắm tay mình, thì nâng bàn tay lên, hôn hôn lên bàn tay Trình Vãn Tịch, nhẹ giọng nói:


 


"Không phải đâu... hừm... Bây giờ ta sẽ kể cho tỷ nghe một sự thật. Có thể tỷ sẽ thấy khó tin, thậm chí thấy rất phi lý, nhưng... tỷ vẫn muốn nghe chứ?"


Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Story Chương 144: Một năm xa cách tựa như chưa từng tồn tại (5)
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...