Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?

Chương 131: Thế gian không chỉ xoay quanh một người

74@-

"Theo ta điều tra thì có vẻ tình cảm của ngươi và phụ thân ta rất tốt. Tại sao ngươi muốn giết phụ thân?"


 


Nghiêm Dận Đức cười khẩy, xiềng sắt lay động vang lên leng keng:


 


"Tình cảm tốt? Ngươi nên giết hết đám thuộc hạ đã điều tra cho ngươi đi. Hắn và Nghiêm Ngọc Lăng mới tình cảm tốt, còn ta thì không. Bọn hắn đều được hoàng hậu sinh ra, còn ta chỉ là con của một tiện phi.


 


Vì lẽ đó mà ta luôn nỗ lực hơn bọn hắn, để tên cẩu hoàng đế đó truyền ngôi lại cho ta. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn chọn nhi tử do hoàng hậu sinh ra.


 


Khốn kiếp, ta đã vì hắn làm biết bao nhiêu chuyện. Phụ thân ngươi chẳng qua do xui xẻo, cùng sinh một mẹ với Nghiêm Ngọc Lăng, nên phải chết thay Nghiêm Ngọc Lăng."


 


Trình Vãn Tịch nghe vậy thì vẫn duy trì trầm mặt, chậm rãi nói tiếp:


 


"Nếu không có thù oán, vậy tại sao ngươi muốn giết ta?"



 


Nghiêm Dận Đức đột ngột phá lên cười, tiếng cười dội lại trong ngục đá:


 


"Lý do? Giết người mà cũng cần lý do? Ta vừa nghe nói hài tử của Nghiêm Kính Trạch vẫn còn sống. Ngươi không biết ta vui đến mức nào đâu. Sống gần ba mươi năm nhàm chán, cuối cùng cũng có một món đồ thú vị để ta tiêu khiển!"


 


Nàng trầm mặt rất lâu, bàn tay đặt dưới ống tay áo đã siết đến trắng bệch. Sau cùng mới chậm rãi mở miệng:


 


"Cho nên... lý do ngươi giết Chu lão, Tô phu nhân, Chu Tử Hành, Chu Tử Khâm, Chu Tử Nhạc, Chu Tuyết Nhi... cũng chỉ là vì tiêu khiển thôi sao?"


 


Nghiêm Dận Đức nghe đến đây thì nụ cười bỗng khựng lại. Hắn nhíu mày, trong đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc:


 


"...Bọn chúng là ai vậy?"


 


Trình Vãn Tịch nghe câu hỏi của hắn, mà không tin nổi vào tai mình.



Hắn hỏi, bọn họ là ai vậy... sao?


 


Nàng hít vào một hơi thật sâu, đầu ngón tay v**t v* miếng ngọc bội trước ngực, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Nghiêm Dận Đức:


 


"Chu lão vốn là một lão nhân gia nóng nảy, cố chấp. Nhưng vì thương hài tử, vì thương Dao Dao, vì thương ta, mà dần trở nên mềm mỏng. Một lão nhân gia coi lễ nghi như mạng như hắn... cuối cùng lại bằng lòng cùng bọn ta ngồi ở phòng bếp, nắn từng viên bánh bằng tay."


 


"Tô phu nhân là thê tử của chu lão. Bà ấy rất thương hài tử, thương Dao Dao, thương ta. Bà ấy là một nữ nhân lẫm liệt, sẵn sàng đứng lên bảo vệ hài tử và khuyên nhủ phu quân khi thấy phu quân lầm đường lạc lối. Bà ấy lúc nào cũng để ý mà nấu món ta và Dao Dao thích mỗi khi bọn ta đến Chu gia ăn cơm. Bà ấy là người biết rõ bọn ta thích ăn gì ghét ăn gì nhất."


 


"Chu Tử Hành là trưởng tử của Chu lão và Tô phu nhân. Thân thể của hắn rất cứng rắn, hắn yêu thích võ thuật hơn ta nhiều, nhưng lại đánh không lại ta, nên lúc nào gặp ta cũng đòi so kè. Nhưng thật ra hắn không biết một điều, hắn thường thua ta là vì tâm lý luôn sợ ta bị thương nên mới ra tay chậm hơn ta. Hắn là một kẻ đầu óc đơn giản ngốc nghếch."


 


"Chu Tử Khâm là thứ tử của Chu lão và Tô phu nhân. Hắn là một tên khốn ham ăn, hắn lúc nào cũng muốn tranh đồ ăn với ta. Hễ mở miệng ra là hắn lại muốn chọc tức ta, nhưng hễ ta hoặc Dao Dao gặp chuyện là hắn lại lo sốt vó cả lên. Hắn rất thích nấu ăn, hắn hay nói với là ta là đợi khi rời kinh, hắn sẽ xin phụ mẫu cho rời nhà đi du ngoạn gì đó, mà thật ra ta biết mục đích của hắn chỉ là đi ăn và tìm nam nhân thôi, tên khốn lừa đảo."


 


"Chu Tử Nhạc là thứ tử của Chu lão và Tô phu nhân. Hắn là một tên ham chơi, lại lười biếng. Hắn nói với ta và Dao Dao là con người sinh ra để được hạnh phúc mà, và hạnh phúc của hắn chính là ham chơi.


 



 


Nhưng hạnh phúc được sinh ra từ nỗi đau của người khác, như tước đoạt sinh mạng của người thân họ, thì dù dùng cả đời ta cũng sẽ không tài nào hiểu được."


 


"Chu Tuyết Nhi là nữ nhi út của Chu lão và Tô phu nhân. Muội ấy là đồ nhi duy nhất của Dao Dao, muội ấy rất thương Dao Dao, rất quý trọng Dao Dao. Muội ấy chỉ mới mười sáu tuổi thôi, nhưng tình yêu dành cho y thuật của muội ấy, lại lớn lao không kém bất kỳ người nào yêu thích y thuật trên đời. Muội ấy chỉ muốn được học y thuật mà thôi..."


 


Nói đến đây, Trình Vãn Tịch dừng lại, hốc mắt nàng mắt đầu nóng bừng. Nhưng nàng không thể rơi lệ, từ sau khi Dao Dao và mọi người ra đi. Nàng gần như không còn rơi lệ được nữa.


 


Nghiêm Dận Đức nghe Trình Vãn Tịch lải nhải bên tai mà phát phiền, cười lạnh nói:


 


"Chuyện của mấy kẻ vô dụng cũng đáng đem ra nói dài như vậy sao? Một câu Dao Dao, hai câu Dao Dao. Ta nghe mà muốn nôn... trong đầu của ngươi chỉ có nữ nhân, y hệt tên ngu ngốc Nghiêm Kính Trạch.


 


Nữ nhân mà cũng đòi đứng chung hàng với ta? Trên đời này ta ghét nhất là thứ nữ nhân không yên phận. Nữ nhân thì chỉ nên ở nhà sinh hài tử thôi ngươi hiểu không?


 


Phụ thân ngươi chết cũng là vì nữ nhân! Nếu không phải lo bảo vệ mẫu thân ngươi thì hắn đâu chết dễ như thế. Ngươi nên biết ơn ta vì đã giúp ngươi giết Vân Dao Dao, nếu không thì làm gì có ngày ngươi đứng ở đây lên mặt với ta!"



Trình Vãn Tịch cau chặt mày lại, khuôn mặt suy nhược của nàng tối tăm đến cực điểm. Nàng rút kiếm của Tào Mục ra, chĩa thẳng vào cổ Nghiêm Dận Đức, rồi nói:


 


"Ta có thể rất dễ dàng hành hạ ngươi, rồi g**t ch*t ngươi. Nhưng ta sẽ không giết ngươi, vì Dao Dao đã tha mạng cho ngươi. Nàng ấy không bao giờ muốn cái chết của nàng ấy lại kéo theo một hay nhiều cái chết khác. Nàng ấy chỉ muốn sự ra đi của mình, trở thành một minh chứng để răn đe, răn đe những kẻ cũng muốn trở nên tàn ác như ngươi, rồi cứu lấy những người đáng lẽ ra sẽ trở thành nạn nhân của những kẻ như ngươi. Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được Dao Dao. Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được sinh mạng con người trân quý đến mức nào."


 


Trình Vãn Tịch trả lại kiếm cho Tào Mục, sau đó quay lưng hướng về phía cửa, trước khi đi khỏi nàng còn thả lại một câu:


 


"Hãy ở đây chờ được đền tội theo luật pháp Đại Nghiêu. Ta hy vọng ở kiếp sau, ngươi sẽ biết quý trọng người khác hơn, vì thế gian này không phải chỉ xoay quanh mỗi ngươi."


 


Đêm hôm đó, thị vệ trong phủ Tuyên Thành Vương, phát hiện Trình Vãn Tịch vô lực nằm trên một vũng máu.


 


Tay trái nàng nắm chặt thanh kiếm ướt đẫm máu, men theo chuôi kiếm từng giọt, từng giọt nhỏ dài xuống đất. Tay phải nàng áp lên ngực, giữ chặt miếng ngọc bội lục nhạt, bên trên khắc hình chim xanh nhỏ. Miếng ngọc bội sạch sẽ, không vươn vệt máu, nằm gọn gàng trong lồng ngực nàng, tựa như đang được nâng niu trong một chiếc hộp gỗ tinh xảo, chứ không phải là một thân thể đầy máu loang lỗ.


 


Ngay bên cạnh thân thể lạnh lẽo đỏ thẫm của Trình Vãn Tịch là một bức di thư, bên trên chỉ vỏn vẹn một hàng chữ:


 


"Ngọc bội trên cổ là vật ta trân quý duy nhất còn sót lại trên đời. Làm phiền các ngươi... hãy luôn đặt nó bên cạnh ta."


Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Story Chương 131: Thế gian không chỉ xoay quanh một người
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...