Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?

Chương 119: Đoạn tụ theo nhóm?

142@-

"Ngươi đừng chỉ đút cho Dao Dao, đút cho ta nữa, ta cũng muốn ăn bánh sen hấp."


 


Trình Vãn Tịch vừa đút miếng bánh sen hấp nhỏ vào miệng tiểu nương tử, vừa liếc mắt về phía Chu Tử Khâm:


 


"Ngươi tự mà cầm ăn đi chứ? Tiểu hài tử sao?"


 


Chu Tử Khâm tức đỏ mặt, quay ngoắt qua nói:


 


"Nhưng mà ta hết tay cầm rồi, ngươi đúng là đồ trọng sắc khinh bạn. Nếu một ngày ta và Dao Dao cùng rơi xuống nước, ngươi chắc chắn sẽ cứu Dao Dao lên, sau đó dắt Dao Dao đi thay y phục, còn ta thì sẽ bị ngươi bỏ mặc dưới hồ đúng không hả tên khốn kiếp."


 


Trình Vãn Tịch không nói gì mà chỉ bày ra vẻ mặt "ngươi nói đúng rồi đó" mà liếc Chu Tử Khâm. Vân Dao Dao đứng bên cạnh nhai nhai bánh nhìn hai người họ cứ ngươi một câu ta một câu, mà không nhịn được bật cười.


 


Chu Tuyết Nhi cầm cái bánh sen nhét vào miệng Chu Tử Khâm, không quên trêu chọc:


 


"Sao huynh có thể so bì với sư phụ được chứ? Mất mặt quá, mất mặt ta quá."


 


Lúc hai huynh muội họ tiếng to tiếng nhỏ với nhau, thì Vân Dao Dao ở bên này đột nhiên bị nghẹn đến đỏ mặt.


 


Trình Vãn Tịch thấy vậy thì vội đưa nước đến bên môi Vân Dao Dao, để Vân Dao Dao uống xuống từng ngụm, sau đó đưa tay ra sau xoa xoa lưng cho nàng.


 


Vân Dao Dao hết nghẹn thì ngẩng đầu lên, cười đến xán lạn nói:


 


"Đa tạ Tịch tỷ... Tịch ca ca."


 


Nói rồi, nàng còn không quên nhón chân lên, hôn vào má Trình Vãn Tịch một cái.


 


Trình Vãn Tịch đột nhiên bị hôn ở giữa phố đông người, thì khuôn mặt đỏ bừng cả lên, hệt như quả cà chua hấp.



 


Chu Tử Khâm ở bên này mới vừa khó khăn nuốt được miếng bánh xuống. Nhìn hai người họ trừng trừng, đột nhiên cảm thấy no đến tận cổ họng, hắn nghệt mặt ra nói:


 


"Tuyết Nhi, muội giúp ta chọc mù mắt đi. Ta sợ đau, nhưng ta muốn bị mù."


 


Chu Tuyết Nhi đứng bên cạnh cũng nghệt mặt ra nói:


 


"Được, vậy huynh chọc ta trước rồi ta sẽ chọc huynh. Ta cũng muốn bị mù."


 


Lúc bốn người vừa quay lưng rời khỏi gian hàng bánh, thì phía sau có năm sáu cái đầu chụm vào nhau, tiếng nghị luận vang lên sôi nổi:


 


"Cái nam tử nhỏ người hơn vừa hôn má nam tử mặc TSm đen đúng không? Các ngươi mau nói ta không ảo giác đi."


 


"Không ảo giác đâu. Họ thật sự đã hôn..."


 


"Kinh thành mà, ta thấy đoạn tụ nhiều rồi. Các ngươi kém quá."


 


"Đúng đúng, đến quan lại còn kéo nhau đoạn tụ cơ mà. Các ngươi cứ đến mấy nơi như Vạn Hoa Các sẽ thấy."


 


"Hai nam tử hôn nhau là một đôi sao? Ta tưởng cả bốn người bọn họ đều... chung với nhau. Đút nhau ăn loạn xạ cả lên mà."


 


"Ý ngươi là bọn hắn tụ tập lại mà...mà...? Trời ơi tình thú, tình thú quá."


 


Đêm đó, khi kinh thành chìm trong giấc ngủ, vài chục hắc y nhân lại bay lượn trên các nóc nhà, tiếng chó sủa inh ỏi vang lên khắp các ngóc ngách.


 


Nửa tháng nay, Trình Vãn Tịch phát hiện tiểu nương tử cứ lén lút làm thứ gì đó trong đình giữa hậu viện. Nhưng khi nàng đến gần, tiểu nương tử lại dùng khăn tay che kín rồi giấu vào ngực, còn cười nói đó là bí mật. Trình Vãn Tịch dù tò mò, cũng chỉ đành ủ rũ gật đầu.


 


Tối hôm đó, khi Trình Vãn Tịch cởi áo ngoài và leo lên giường, Vân Dao Dao lại nhích sát tới như thường lệ, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên má nàng. Trình Vãn Tịch mỉm cười, kéo Dao Dao sát vào mình hơn, rồi đặt môi lên môi Dao Dao mà hôn xuống.



 


Hai người ở trên giường dây dưa với nhau một hồi, cho đến khi bàn tay không an phận của Trình Vãn Tịch luồn vào trong y phục của Dao Dao.


 


Vân Dao Dao giật mình, vội cầm lấy cổ tay Trình Vãn Tịch, đỏ mặt nói:


 


"Tịch tỷ tỷ, khoan đã. Ta có vật này muốn đưa cho tỷ."


 


Nói rồi Vân Dao Dao luồn tay vào ngực áo, rồi lấy ra một túi thêu tay nhỏ, nàng mở miệng túi rồi lấy ra một miếng ngọc bội màu lục nhạt hình bầu dục, có khắc hình một chú chim xanh nhỏ, phía trên còn được luồn một sợi dây để đeo cổ.


 


Trình Vãn Tịch nhìn miếng ngọc bội trong lòng bàn tay Vân Dao Dao, trong lồng ngực dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả, nhẹ nhàng hỏi:


 


"Đây là tặng ta sao?"


 


Vân Dao Dao cong môi cười, ánh mắt lấp lánh:


 


"Đúng a. Phần rìa miếng ngọc còn có một đường ghép, khi tỷ xoay nhẹ, nó sẽ trượt mở ra. Ta để một lá thư nhỏ bên trong khoang rỗng. Nhưng ngươi phải hứa, không được mở thư ra xem đâu, vì đó là thư cầu bình an."


 


Trình Vãn Tịch mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu Dao Dao, ôn nhu nói:


 


"Ta nhớ rồi, ta sẽ không xem. Vậy hóa ra suốt nửa tháng nay, vật nàng làm là ngọc bội này sao?"


 


Vân Dao Dao tinh nghịch nháy mắt nói:


 


"Ta chỉ vẽ ngọc bội và viết thư thôi a, còn ngọc bội là ta nhờ thợ làm ngọc bên ngoài làm."


 


Trình Vãn Tịch luôn cảm thấy bản thân dường như đã dùng hết tất cả may mắn trong đời để được gặp một người tốt như Dao Dao. Nàng mỉm cười cúi nhẹ đầu xuống, sau đó nói:


 


"Nàng giúp ta đeo vào cổ được không?"



Vân Dao Dao nhanh nhảu đáp ứng rồi nhích người lên, cầm dây ngọc bội đeo vào cổ Trình Vãn Tịch.


 


Trình Vãn Tịch nhìn miếng ngọc bội phát ra ánh sáng màu lục trước cổ, rồi đưa ngón tay nhẹ nhàng v**t v* như bảo vật. Nàng bần thần ngẩn ra ngắm vật nhỏ trước cổ một lúc, rồi như sực nhớ ra điều gì, nàng đưa tay vào ngực lấy ra một miếng ngọc bội hình giọt nước, rồi nhẹ nhàng nói:


 


"Dao Dao, ngọc bội này là vật phụ mẫu ta để lại, ta mang theo bên mình từ nhỏ. Từ lâu ta luôn muốn tặng nàng, nên đã luồn dây để nàng có thể đeo ở cổ. Cuối cùng ta cũng có cơ hội đưa nàng."


 


Vân Dao Dao nhìn ngọc bội hình giọt nước toát lên ánh sáng lấp lánh, bên trên còn khắc một chữ bằng cổ văn. Nàng đưa tay cẩn thận chạm vào mặt ngọc, cảm giác mát lạnh khiến trái tim nàng rung lên từng đợt. Nàng cúi đầu xuống, rồi nói:


 


"Tỷ đeo giúp ta được không?"


 


Trình Vãn Tịch cong khoé môi lên, cẩn thận cầm dây ngọc bội đeo vào cổ Dao Dao.


 


Vân Dao Dao nhìn ngọc bội ở trước ngực, cả cơ thể tràn ngập cảm giác vui vẻ. Nàng cong môi, ngẩng đầu lên rồi đặt một nụ hôn lên môi Trình Vãn Tịch, sau đó nói:


 


"Tịch tỷ tỷ, đa tạ tỷ, ta thích ngọc bội này lắm lắm."


 


Trình Vãn Tịch nhìn tiểu nương tử đáng yêu trước mặt, ngọn lửa âm ỉ ẩn trong đôi mắt đen láy như vừa được thêm củi vào mà bùng lên mãnh liệt. Nàng đưa tay kéo cơ thể Dao Dao lại gần mình hơn, vừa cúi đầu hôn xuống vừa nói:


 


"Dao Dao, chúng ta tiếp tục việc còn dang dở đi."


 


Âm thanh th* d*c đứt đoạn vang lên từng đợt như thuỷ triều, chỉ đến khi Vân Dao Dao chịu không nổi nữa mà nhỏ giọng năn nỉ, thì cả hai mới ôm lấy tấm lưng trần của nhau mà chìm vào giấc ngủ.


 


Hai nàng và cả nhà Chu lão đã cùng nhau ở thành Lạc Dương được nửa tháng. Vân Dao Dao nhìn thời gian cảm thấy cũng đã đến lúc vào cung tâu với hoàng thượng chuyện trở về huyện Vĩnh Phong. Vậy nên sáng hôm đó, Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch dậy sớm dùng bữa sáng, để chuẩn bị tiến cung gặp Nghiêm Dục Chi trước.


 


Lúc hai nàng vừa thay y phục xong, thì có một thái giám trong cung đến truyền lời rằng hoàng thượng mời Vân Quận quân vào cung.


 


Hai nàng đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, nên liền theo thái giám khởi kiệu đi vào cung.


 



Vào đến cung thì Vân Dao Dao và Trình Vãn Tịch được thái giám dẫn thẳng vào thư phòng của hoàng thượng.


 


Bên trong thư phòng đã có sẵn rất nhiều người tụ lại với nhau. Hoàng đế vận long bào màu vàng kim đang ngồi sau chiếc bàn bằng gỗ tử đàn. Phía dưới là vài vị đại thần đang đứng, Vân Dao Dao nhận ra Lễ Bộ thượng thư Lư Tề Xương, Lại bộ thượng thư Sở Văn Mộc, Trấn Nam Vương, thái y lệnh Lâu Trọng Sinh, Nghiêm Duật Lâm, và Nghiêm Dục Chi cũng có mặt.


 


Thấy hai nàng vào, Nghiêm Dục Chi liền giúp các nàng thuật lại lần nữa tình hình:


 


"Gần đây trong kinh thành xuất hiện căn bệnh lạ. Rất nhiều người co giật toàn thân, mồ hôi không ngừng tuôn ra, cơ mặt căng cứng. Theo báo cáo từ Thái Y Viện, chỉ riêng hôm nay đã có hơn chục người mất mạng. Hiện tại, bệ hạ đã cho dựng trạm gác, niêm phong khu vực có bệnh, đồng thời cử thái y và y quan đến điều tra, nhưng đến giờ vẫn chưa có báo cáo nguyên nhân."


 


Lời Nghiêm Dục Chi vừa dứt, thì phó thái y lệnh Dư Hà cùng vài y quan khác tiến vào thư phòng. Dư Hà quỳ xuống, vội vã lau mồ hôi trên trán, giọng run run:


 


"Bệ hạ, chúng thần đã tận lực, nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Hiện tại... hiện tại số người mắc bệnh đã tăng lên hàng trăm rồi."


 


Nghe vậy hoàng đế ngồi trên long ỷ mặt tối sầm lại, giọng đầy tức giận:


 


"Một đám người đi cả nửa ngày mà bây giờ nói không biết?"


 


Mấy y quan quỳ dưới đất mà chân run lên bần bật, mồ hôi chảy dài xuống thái dương:


 


"Chúng thần tội đáng muôn chết, thưa bệ hạ."


 


Hoàng đế thở dài, nét mặt rầu rĩ:


 


"Các ái khanh nói xem, nên làm thế nào?"


 


Nghiêm Duật Lâm cúi đầu, khoé môi dâng nụ cười nhàn nhạt, rồi mở lời:


 


"Bệ hạ, người quên rằng ở đây còn có Vân Quận quân, Vân thần y sao? Hay để Vân Quận quân đến xem thử, biết đâu có thể chuyển nguy thành an."


 


Nghiêm Duật Lâm nhìn sang Lư Tề Xương, trên môi treo nụ cười khó nhận ra. Đây rõ ràng là cơ hội tốt để chà đạp thanh danh của Vân Dao Dao.


Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Truyện Tân Lang Của Ta Có Mạch Nữ Nhân!? Story Chương 119: Đoạn tụ theo nhóm?
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...