Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

10: Cho Nên Tôi Cảm Thấy Chúng Ta Có Thể Thử

130@-


Sau khi đi làm, mọi người đều trở nên rất bận rộn, Quý Liên Tinh đã một tháng không gặp Dụ Mộng.

Hôm nay khó khăn lắm hai người mới đều rảnh, nên hẹn nhau cùng ăn cơm.
Vẫn là hẹn ở cửa hàng thịt nướng ngõ nhỏ kia, hồi còn học đại học đã tìm được, hương vị và vệ sinh cũng không tệ lắm.
"Bà chủ, làm đĩa khô không thêm đậu phộng giã nhỏ ạ." Giọng Dụ Mộng dứt khoát lưu loát, giống như con người cô ấy vậy, Quý Liên Tinh từng đánh giá cô ấy chính là thanh tỉnh giữa nhân gian, cực kỳ lý trí, cơ hồ rất ít bị cảm xúc chi phối.
"Ta biết rồi, đĩa khô cho cô, đĩa dầu cho cô ấy ~" Bà chủ tỏ vẻ bà đã thuộc lòng khẩu vị của hai vị khách quen này.
Quý Liên Tinh cười gật đầu với bà chủ, thêm một câu: "Đĩa dầu không thêm rau thơm ạ, cảm ơn dì ~"
Hai người ngồi ở trên ghế nhỏ, gặp mặt cũng không mới lạ, bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Gần đây mình được tăng lương, nhưng cũng phải tăng ca, tóc bắt đầu rụng từng cọng từng cọng, vẫn may tóc mình nhiều, bằng không chân tóc đều đến tận phía sau! Tối hôm qua hai giờ mình mới ngủ!" Khi Dụ Mộng nói còn chỉ chỉ vào đôi mắt mình, bên trong tất cả đều là tơ máu đỏ.
Quý Liên Tinh nhìn quầng thâm mắt của cô ấy, tỏ vẻ rất đau lòng, "Vẫn là bớt thức đêm đi, kiếm tiền quan trọng, nhưng sức khoẻ vẫn quan trọng hơn!"
Dụ Mộng gật đầu, "Yên tâm, lòng mình hiểu rõ, còn cậu thì sao? Quý Tư Vũ bên kia còn thúc giục cậu trả tiền không?"
Nhắc tới Quý Tư Vũ, Quý Liên Tinh cầm lòng không đặng cúi đầu.
Kỳ thật hôm nay nàng hẹn Dụ Mộng ra còn muốn nói chuyện này, Dụ Mộng là người bạn duy nhất nàng có thể thổ lộ tình cảm, lúc này trong lòng thật sự lưỡng lự, muốn cô ấy cho hỗ trợ tham khảo.
"Không giục nữa, tiền trả hết rồi." Quý Liên Tinh ngẩng đầu lên, trong giọng nói không hề có cảm giác vui mừng khi trả xong nợ.
"Trả hết?" Dụ Mộng có chút bất ngờ, Quý Liên Tinh thiếu bao nhiêu tiền cô ấy biết rõ.
"Giang Thự giúp mình trả."
"???Nói ra xem."
Vì thế Quý Liên Tinh đem những chuyện xảy ra gần đây một năm một mười mà nói ra, bao gồm cả quyết định sai lầm đến khách sạn thấy Giang Thự vào hôm sinh nhật đó.
Vì thế mặt Dụ Mộng biến thối mắt thường cũng có thể thấy được, đợi sau khi Quý Liên Tinh nói xong, cuộn ngón tay lại hung hăng mà gõ lên trán Quý Liên Tinh.
"Đọc sách đến ngốc rồi? Đầu óc có vấn đề rồi sao?"
Quý Liên Tinh che lại đầu nhỏ, "Chị hai, gõ nhẹ một chút!"
"Mình hận không thể đem đầu cậu đập nát ra nhìn xem bên trong chứa cái gì!"
"Buổi tối đó mình thật sự là không còn cách nào, cậu biết mà, Quý Tư Vũ tới thúc giục người thật sự đau đầu.



Nhưng có lẽ cũng có phần xúc động, kỳ thật lúc ấy mình đi vào liền hối hận, vốn dĩ liền hối hận, thế nhưng không nghĩ tới còn gặp chị ấy, mình liền càng hối hận......"
Dụ Mộng trầm mặc, đem lời Quý Liên Tinh vừa rồi nói lý một lần.
"Cho nên chị ấy giúp cậu trả tiền, hiện tại muốn cậu làm tình nhân của chị ấy?"
"Ừm."
Dụ Mộng thẳng lắc đầu, "Vậy khẳng định không được, cậu cũng nói, chị ấy đã kết hôn, cũng sinh con.

Nếu cậu đồng ý làm tình nhân của chị ấy, vậy cậu chính là tiểu tam, cậu hiểu chứ, tiểu tam, đến lúc đó có người tố cáo cậu mình cũng không giúp được cậu."
Quý Liên Tinh gật đầu, "Mình biết mình biết, mình đương nhiên sẽ không đồng ý! Cho nên mình muốn cậu chỉ chiêu cho mình, từ chối cũng phải có lời nói có phải không?"
"Vãi, còn có thể như thế nào từ chối, nói thẳng a, cho thấy thái độ của cậu." Dụ Mộng thấy Quý Liên Tinh còn đang do dự, liền thúc giục: "Nào nào nào, lấy di động ra đây, mình chỉ cho cậu."
Quý Liên Tinh lấy di động ra, đặt ở trên bàn, nhìn chằm chằm Dụ Mộng, chờ cô ấy nói tiếp.
Rất nhiều thời điểm nàng lưỡng lự, đều là tìm Dụ Mộng, cũng may Dụ Mộng này đầu óc thanh tỉnh, phần lớn thời gian cho kiến nghị đều là có thể tham khảo.
"Như vầy, cậu liền nói thẳng, Giang tổng, tôi cảm thấy chúng ta như vậy không được, chị đã kết hôn, con cũng đã có, thật sự không thích hợp." Dụ Mộng ngón tay gõ gõ cái bàn, cố ý cường điệu: "Nhớ kỹ, ngữ khí không tự ti cũng không kiêu ngạo, không cần cảm thấy ngượng ngùng, cũng không cần quá hung dữ, cậu chỉ là cho thấy thái độ của cậu, hiểu ý mình chứ?"
"Hiểu." Quý Liên Tinh cầm lấy di động, tay đều đang run, "Ý của cậu là muốn mình gửi giọng nói?"
"Gửi đi, đừng sợ, bảo, từ chối làm tiểu tam, cậu lại không có sai!"
Dụ Mộng cổ vũ, Quý Liên Tinh cầm lấy di động, hắng giọng trước khi nói.
"Khụ khụ..."
Nàng ấn ghi âm giọng nói......
"Giang tổng, chuyện lần trước chị nói, tôi suy xét rất lâu, chị đã kết hôn, cũng sinh con rồi, duy trì quan hệ như vậy là không thích hợp.

Tôi rất thích chị, cũng rất tôn trọng chị, nhưng quan hệ chúng ta không thể càng tiến thêm một bước, hy vọng chị có thể hiểu cho tôi."
Quý Liên Tinh buông tay ra, giọng nói liền gửi đi.
Nàng đem điện thoại ném ở trên bàn, che mặt lại, tỏ vẻ rằng nàng lo lắng đến mức chỉ nói chuyện qua điện thoại thôi cũng đỏ mặt chứ đừng nói là nói chuyện trực tiếp.
"A a a a, Dụ Mộng! Gửi giọng nói cho chị ấy thật sự rất dọa người!!!"

Dụ Mộng nhấp một ngụm Coca, híp mắt nhìn Quý Liên Tinh cười, "Cậu đúng là cái đồ nhát gan ~"
Rất nhanh màn hình di động sáng lên, nhận được một tin nhắn WeChat.

"Chị ấy phản hồi cậu rồi nè, nhanh mở lên xem."
"Mình không dám xem, cậu xem giúp mình đi."
Dụ Mộng lắc đầu, "Một khi đụng tới Giang Thự cậu liền tính tình này."
Giang Thự gửi lại đây chính là một giọng nói, Dụ Mộng click mở truyền phát tin.
Giọng nói không phóng, chợ đêm cãi cọ ầm ĩ, nhưng giọng Giang Thự như cũ rõ ràng sáng ngời:
"Tôi kết hôn? Còn có con? Ai nói? Sao tôi lại không biết?"
Liền bốn câu hỏi, làm Quý Liên Tinh nghe xong vẻ mặt phát ngốc, Dụ Mộng cầm di động cũng ngốc theo.
"A? Chị ấy không kết hôn? Vậy thì xấu hổ quá." Dụ Mộng đem điện thoại trả cho Quý Liên Tinh, "Cậu nghe đồn ở đâu vậy?"
"Chị ấy kết hôn tất cả mọi người ở công ty đều biết."
Dụ Mộng nghĩ nghĩ, ngầm hiểu cái gì đó, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "A, mình hiểu rồi, có thể là vì tránh đi nhiều tin đồn phiền toái."
Rất kỳ quái, ở trên thương trường, đã kết hôn và chưa lập gia đình nhất định có khác biệt, thành kiến của mọi người luôn là rất khó thay đổi, đây là tàn dư, nhưng cũng là hiện thực.
Nếu Giang Thự không kết hôn, vấn đề đã trở lại điểm ban đầu, rốt cuộc làm tình nhân hay không? Nếu là những người khác, Dụ Mộng nhất định sẽ khuyên bảo Quý Liên Tinh quyết đoán từ chối, nhưng người này là Giang Thự.
Làm bạn với Quý Liên Tinh nhiều năm như vậy, Dụ Mộng tất nhiên cũng biết địa vị của Giang Thự ở trong lòng nàng.
Giang Thự là người đầu tiên Quý Liên Tinh thích, cũng là người nàng thích rất nhiều năm.
Xuất phát từ rất nhiều nguyên nhân, Quý Liên Tinh đã âm thầm giữ tình yêu này trong lòng, vốn tưởng rằng Giang Thự là ngôi sao không thể chạm đến, nhưng bây giờ cô rơi vào bụi trần, có thể thấy được nhưng chạm vào, không khỏi sẽ có chút dao động.
Cho nên Dụ Mộng có thể hiểu vì sao nàng lại rối rắm như vậy.
"Về chuyện này, cậu nghĩ như thế nào?" Dụ Mộng hỏi lại Quý Liên Tinh.
"Lúc chị ấy nói làm tình nhân, mình đương nhiên là mâu thuẫn.

Sau chị ấy lại nói, là có thể không phát sinh quan hệ tình nhân này? Thời hạn là hai tháng, sau đó liền chấm dứt quan hệ, yêu cầu cần thiết duy nhất là bảo mình ngủ cùng chị ấy, chính là đơn thuần ngủ chứ không làm gì cả."

Dụ Mộng sửng sốt, "Cậu xác định chị ấy muốn biểu đạt chính là ý này?"
"Xác định."
Không chỉ có Quý Liên Tinh không hiểu, Dụ Mộng cũng không hiểu.
Vừa nghe đến cái từ "tình nhân" này, không thể tránh né sẽ nghĩ có liên quan đến "tình dục", nhưng đối phương lại không muốn "tình dục"?
"Đam mê của kẻ có tiền, mình không thể hiểu nổi." Dụ Mộng buông tay, tỏ vẻ vô giải, cô ấy cầm một xâu thịt bò đưa vào trong miệng, một bên nhai một bên quan sát biểu tình Quý Liên Tinh.

Nhìn ra Quý Liên Tinh đang rối rắm, hơn nữa còn tương đối rối rắm.
Dụ Mộng an ủi nàng: "Nhìn xem cậu kìa, đều thành mặt khổ qua.

Hay là trước tiên đừng nghĩ đến nữa? Ăn chút gì đi?"
Lần thứ ba Quý Liên Tinh đến văn phòng Giang Thự là thứ sáu.
Nàng đang đi trên hành lang thật dài kia, nghe âm thanh giày cao gót đạp lên trên mặt đất, trái tim bang bang thẳng nhảy, mỗi một bước đi đều như là đang ngồi tàu lượn siêu tốc, cảm xúc lên xuống thất thường, như cũ có chút do dự.
Nàng vẫn là quyết định làm tình nhân của cô.
Xuất phát từ hiện thực, cũng xuất phát từ tâm tư, có lẽ làm tình nhân của cô, là cơ hội duy nhất cả đời này có thể đến gần Giang Thự, nàng cũng không hy vọng xa vời các nàng có thể có sau này, giống như Giang Thự nói như vậy, hai tháng sau, mỗi người đường ai nấy đi.
Hai tháng, nàng làm tình nhân của cô, cũng coi như là dấu chấm hết cho mối tình đơn phương của nàng với cô.
Đây xem như tận hưởng lạc thú trước mắt sao? Quý Liên Tinh cũng không biết, nàng chỉ biết, ở quá khứ trong cuộc đời, nàng là người thuộc phái bảo thủ, cho nên đưa ra quyết định điên cuồng như vậy, ngay cả nàng cũng có chút kinh ngạc.
Nàng đứng ở cửa văn phòng, nâng tay lên gõ một tiếng.
"Vào đi."
Quý Liên Tinh đẩy cửa đi vào, theo bản năng nhìn về phía bàn làm việc của Giang Thự, cô quả nhiên đang làm việc, tư thế cùng vẻ mặt giống nhau, đã nhịn không được mà nhìn cô vài lần, lại đối diện với ánh mắt sợ hãi.
"Em nghĩ kỹ rồi?" Giang Thự không ngẩng đầu, ngón tay đặt ở touchpad laptop, nhìn chằm chằm màn hình giống như đang phân tích cái gì đó.
"Ừm."
"Chờ tôi hai phút."
"Được."
Quý Liên Tinh đi đến sô pha ngồi xuống, trong lúc này nàng cẩn thận quan sát văn phòng của Giang Thự.
Lúc trước chỉ có một ấn tượng, chính là cảm thấy lớn, nhưng cũng không nhìn kỹ.
Hiện tại mới phát hiện đại khái bị chia làm hai khu vực, một là nơi hiện tại nàng đang ngồi, khu vực Giang Thự làm việc, sau đó nàng phát hiện ở bên cạnh máy lọc nước có một cánh cửa, mỗi khu vực khác hẳn là sau cánh cửa kia, đến tột cùng bên trong là cái gì nàng cũng không biết, dù sao nàng cũng chưa từng mở cánh cửa đó.
Quý Liên Tinh kỳ thật có chút tò mò.
"Khụ." Giang Thự ho nhẹ một tiếng.

Quý Liên Tinh quay đầu nhìn cô, phát hiện cô nhìn mình cười.
"Giang tổng......"
"Em nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, giống như cảm thấy rất hứng thú."

"Không có không có." Quý Liên Tinh lắc đầu.
"Hay là tôi mở ra cho em xem thử?"
"Không cần không cần ~~~" Quý Liên Tinh ngoài lắc đầu ra, còn thêm động tác tay, nghĩ thầm thôi bỏ đi, luôn có cảm giác phía sau cánh cửa kia có chó dữ.
Giang Thự đứng dậy, đi về phía Quý Liên Tinh.

Cô vốn dĩ đã cao, lúc đứng lên có vẻ thập phần cao gầy, hơn nữa Quý Liên Tinh còn đang ngồi, phải ngẩng đầu mới có thể thấy cô, như vậy cảm giác áp bách càng mạnh chút.
Cô đi đến trước mặt Quý Liên Tinh, không ngồi xuống, mà là cong lưng hỏi nàng: "Ừm, em nói em nghĩ kỹ rồi, cho nên đáp án của em là gì?"
Khoảng cách rất gần, giọng cô cũng rất nhẹ, Quý Liên Tinh nghe xong liền cảm thấy lỗ tai đều ngứa.
Nhìn lỗ tai nhỏ của Quý Liên Tinh đỏ bừng, Giang Thự cảm thấy đáng yêu cực kỳ, nếu Quý Liên Tinh là chim hoàng yến của cô, cô nhất định phải duỗi tay xoa bóp lỗ tai nàng.
Con nhím nhỏ trầm mặc không nói, xem ra là thẹn thùng, cần được dẫn đường.
"Ngoan, không cần khẩn trương, em chỉ cần nói cho tôi, có thể hay không thể là được, từ chối tôi cũng không sao, tôi sẽ không giận đâu."
!!!Ngoan??? Cô thế mà lại dùng ngữ khí này!!! Quý Liên Tinh huyết áp bão táp, ngoài mặt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Trong ánh mắt nàng vẫn mang theo do dự, "Giang tổng, tôi suy xét thật lâu.

Vừa mới bắt đầu suy xét đến quan hệ cấp trên và cấp dưới của chúng ta, còn có chuyện chị đã có gia đình, tôi khá rối rắm.

Nhưng sau đó lại biết chị không có kết hôn.

Ừm, hơn nữa, ngày đó tôi hỏi chị có thể trả tiền không, chị nói có thể trả tiền, nhưng tốt nhất không cần trả tiền."
Quý Liên Tinh cúi đầu, về câu Giang Thự nói kia "Tốt nhất không cần trả tiền", nàng đã suy nghĩ rất lâu, trong lời nói Giang Thự còn có chứa ẩn ý.
Cho nên Giang Thự muốn biểu đạt, có phải "Tôi không cần tiền, tôi là cần em?", Quý Liên Tinh lớn mật phỏng đoán, có lẽ đại khái có khả năng, đúng vậy.
"Ừm, cho nên?"
"Cho nên......" Nàng giương mắt nhìn Giang Thự, vài phần nhút nhát vài phần dũng cảm, trái phải lôi kéo tranh đoạt lẫn nhau, cuối cùng Quý Liên Tinh vẫn là mở miệng: "Cho nên, tôi cảm thấy chúng ta có thể thử.".



Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi Truyện Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi Story 10: Cho Nên Tôi Cảm Thấy Chúng Ta Có Thể Thử
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...