Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 985: Phòng nhì
“Ba, con nhìn tới nhìn lui vẫn thấy con trẻ hơn. Thật ra đây là không thể so sánh, đúng không?” Lúc này một cái ly bay đến, Lục Cẩm Vinh vươn tay chụp lấy.
Lúc anh đi học, mỗi khi đá bóng anh chính là thủ môn, kỳ thật cũng nhờ công ba anh từ nhỏ huấn luyện, mỗi khi anh mắc lỗi ông đều ném đồ vào người chứ không vả vào mặt.
Lục Khả Ân lại hừ một tiếng tiếp tục ăn cơm.
“Cô gái kia có thể tin được không?” Ông hạ giọng, cũng không tiếp tục đùa với Lục cẩm Vinh.
“Có thể tin, người con cứu về, con tin tưởng.” Lục Cẩm Vinh với chuyện này tin tưởng không một chút nghi ngờ. Anh đã lăn lộn nhiều năm như vậy cũng biết một số việc, chuyện này anh tin tưởng vào chính mình.
“Ba, ba không thấy sao, cô ấy thật sự không tồi.” Lục Cẩm Vinh luôn có hảo cảm với Hạ Nhược Tâm. “Dù sao nhà mình cũng không có con gái, ba cứ thử tiếp nhận cô ấy xem sao. Hiện tại mặc kệ thế nào thì cô ấy cũng có gương mặt của em gái con, với gương mặt đó ba có thể thờ ơ sao? Yêu ai yêu cả đường đi, mẹ con thích, ba cũng thích một ít là được, bằng không nếu sự việc bị bại lộ thì cũng từ ba ra.”
“Ba biết rồi.” Lục Khả Ân hiểu ý tứ của Lục Cẩm Vinh. Nào có người cha nào không yêu con gái mình, nhất là con gái đã lâu mới tìm thấy. Nếu ông đối với đứa con kia không thân cận, Giản Thanh Doanh sẽ nghi ngờ, như vậy thật phiền phức.
Hơn nữa gương mặt kia giống đứa con gái đã mất của ông như đúc, thật sự trong lòng ông cũng không phải không mềm, dù ông luôn luôn lộ vẻ mặt dò xét thì cô gái kia cũng không để ý, ở trước mặt Giản Thanh Doanh còn luôn gọi ông một tiếng ‘ba’. Câu ‘ba’ này nghe vào trong tai cũng có chút đặc biệt, ông không biết phải diễn tả như nào nhưng tuyệt đối không phải là chán ghét.
Hạ Nhược Tâm luôn rửa chân cho Giản Thanh Doanh, không lâu sau mỗi giấc ngủ của bà thật sự ngon giấc, đêm nào cũng nằm ngủ một mạch tới sáng hôm sau. Hôm nay vừa đặt bà nằm xuống xong thì Lục Khả Ân gọi cô.
Cô lại ngồi bên trong thư phòng của Lục Khả Ân, giống như một đứa con thật sự, cô không nói gì, cũng không câu lệ.
“Cô có thiếu gì không?”
Nửa ngày sau Lục Khả Ân mới nói một câu lạnh lùng như vậy, vẫn là ngữ khí lãnh ngạnh.
“Cảm ơn Lục tiên sinh, cháu không thiếu.” Hạ Nhược Tâm biết người ta khách khí chỉ là thuận miệng hỏi, cho nên cô cũng không muốn đồ vật, hơn nữa cô thật sự cũng không cần.
“Vậy cô trở về đi.”
Ông cũng không biết nói thế nào với người ngoài nhưng mang khuôn mặt của con gái mình như thế này, cuối cùng cái gì cũng lại không nói.
Sant: Đoạn này giải thích một chút. Trong ngôn ngữ TQ chỉ dùng "ta – ngươi", không biểu đạt được ý rõ ràng kiểu như "tôi", "con", "cháu"… Đoạn này Lục Khả Ân muốn thân cận một chút, nếu là ở VN sẽ nói “Con có thiếu gì không?” thì HNT đã hiểu ý rồi, nhưng ở tiếng TQ vẫn “Ngươi có thiếu gì không?” với giọng nghiêm túc lại thành ra không khác gì bình thường nên HNT không hiểu ý, không dám thân cận. Nghĩ kĩ tiếng Việt đúng là bá đạo thiệt:3. Vẫn mong các bạn share truyện từ Gác Sách nhiều hơn để nhiều người cùng đọc <3.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, cô khẽ cúi chào Lục Khả Ân rồi đi ra ngoài. Trong lòng Lục Khả Ân không thoải mái cùng rối rắm, gọi Giản Thanh Doanh là mẹ, gọi Lục Cẩm Vinh là anh trai, như thế nào tới ông lại thành ‘Lục tiên sinh’, chẳng lẽ một từ ‘chú’ thân mật cũng không thể gọi sao?
Dường như ông quên mất, khuôn mặt ông luôn nghiêm nghị như một khối gạch, làm sao mà người ta dám gọi được. Hơn nữa có một số việc ông đã nói từ trước rất rõ ràng, người ta cũng chỉ là tiếp thu chính bổn phận của mình, cũng không làm sai chuyện gì, cho nên ông muốn phát hỏa cũng phải nhìn người. Nhưng muốn ông bỏ khuôn mặt này đi lại là chuyện ông không làm được.
“Khả Ân, tôi hỏi ông một chuyện.”
“Khả Ân, ông nói cho tôi.” Giản Thanh Doanh trực tiếp kéo áo Lục Khả Ân. “Có phải ông ghét con gái của chúng ta?”
“Sao lại có thể như thế?” Lục Khả Ân vừa nghe lời này cũng yên tâm, còn tốt, bà nói không phải chuyện kia. Nhưng một câu ‘ghét’ này lại khiến Lục Khả Ân chịu đả kích lớn, giọng ông cũng cao lên.
“Sao tôi có thể ghét nó được?” Những lời này của ông cũng là lời nói thật. Tuy rằng lúc ban đầu không thích cũng không ghét, đương nhiên hiện tại cũng không chán ghét. Tiếp xúc lâu rồi ông cũng thật sự có cảm giác Lục Cẩm Vinh không nhìn lầm người, cô gái giả con ông này thực sự không có nửa phần dã tâm với bọn họ, cũng không muốn chiếm lợi lộc gì từ Lục gia, cho nên ông bảo cô đi cô sẽ đi, đây không phải không cho ông mặt mũi, mà căn bản người ta không muốn nhận ông là cha. Mẹ đã nhận, anh trai cũng nhận, tiền tính là mua hai tặng một, người cha này có phải cũng phải cùng nhau nhận mới thành được.
Giản Thanh Doanh dùng sức lay tay Lục Khả Ân: “Miệng ông nói thế nhưng ông đâu có làm được như vậy. Ngày thường ông đều trợn mắt trắng nhìn con gái tôi, xem con như một đồ vật. Có người cha nào có bộ dáng như thế, ông nói xem có phải ông ghét bỏ mẹ con tôi, có phải ông ở bên ngoài có phòng nhì, nếu thật sự như vậy cuộc sống này chúng tôi cũng không cần, tôi sẽ đi thu họn đồ đạc, hai mẹ con tôi sẽ nhường đường cho ông.”
Từng câu của bà đều khiến lòng Lục Khả Ân kinh ngạc, cái gì mà nhường đường, cái gì mà phòng nhì, ông có cái gì đâu. Mỗi ngày ông cũng chỉ xoay quanh vợ con, nào có thời gian đi tìm phòng nhỉ. Hơn nữa đến ra ngoài ông cũng không ra, từ nơi nào mà có phụ nữ được.
“Tôi không có.” Ông thật sự rất oan.
Lúc này Giản Thanh Doanh là không nói lý, không nói lý là không nói lý. “Rõ ràng ông không thích con gái tôi, kia chính là chúng ta thật vất vả mới tìm về được, ông không thích con cũng chẳng khác nào không thích tôi.”
“Tôi thật không có như vậy.” Lục Khả Ân cũng lớn giọng. “Bà cho rằng tôi nguyện ý sao, con gái bà căn bản không nhận tôi, hiện tại còn gọi tôi là ‘Lục tiên sinh’, ở trước mặt bà gọi một tiếng ‘ba’ nhưng không có ai liền gọi tôi là ‘Lục tiên sinh’, bà nói tôi còn có thể làm sao bây giờ?”
Nhưng ông vừa nói lời này xong mắt liền trợn tròn, trong lòng cũng thầm kêu một tiếng không tốt, đây là những lời bị Giản Thanh Doanh bức bách mà lỡ nói ra.
Lúc trong lòng ông hiện tại bất ổn như một xô nước bị chao đảo thì lại nghe được tiếng cười của Giản Thanh Doanh.
Bà vươn tay kéo má Lục Khả Ân: “Cái này không trách con gái được, lúc nào ông cũng có một khuôn mặt, một biểu tình, nếu là tôi tôi cũng không dám nhận ông. Đó là con gái ông, không phải là kẻ thù, càng không phải lính của ông, ông cứ cười nhiều hơn là được.”
- ---
Sant: Tình hình là rất tình hình, 12 này mình có một chuyến đi dài, mà laptop bị hỏng nên không đem theo được, cũng có nghĩa sẽ tạm thời dừng đăng một thời gian nhé. Phải dịp Noel mình mới đăng tiếp được.
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Lúc anh đi học, mỗi khi đá bóng anh chính là thủ môn, kỳ thật cũng nhờ công ba anh từ nhỏ huấn luyện, mỗi khi anh mắc lỗi ông đều ném đồ vào người chứ không vả vào mặt.
Lục Khả Ân lại hừ một tiếng tiếp tục ăn cơm.
“Cô gái kia có thể tin được không?” Ông hạ giọng, cũng không tiếp tục đùa với Lục cẩm Vinh.
“Có thể tin, người con cứu về, con tin tưởng.” Lục Cẩm Vinh với chuyện này tin tưởng không một chút nghi ngờ. Anh đã lăn lộn nhiều năm như vậy cũng biết một số việc, chuyện này anh tin tưởng vào chính mình.
“Ba, ba không thấy sao, cô ấy thật sự không tồi.” Lục Cẩm Vinh luôn có hảo cảm với Hạ Nhược Tâm. “Dù sao nhà mình cũng không có con gái, ba cứ thử tiếp nhận cô ấy xem sao. Hiện tại mặc kệ thế nào thì cô ấy cũng có gương mặt của em gái con, với gương mặt đó ba có thể thờ ơ sao? Yêu ai yêu cả đường đi, mẹ con thích, ba cũng thích một ít là được, bằng không nếu sự việc bị bại lộ thì cũng từ ba ra.”
“Ba biết rồi.” Lục Khả Ân hiểu ý tứ của Lục Cẩm Vinh. Nào có người cha nào không yêu con gái mình, nhất là con gái đã lâu mới tìm thấy. Nếu ông đối với đứa con kia không thân cận, Giản Thanh Doanh sẽ nghi ngờ, như vậy thật phiền phức.
Hơn nữa gương mặt kia giống đứa con gái đã mất của ông như đúc, thật sự trong lòng ông cũng không phải không mềm, dù ông luôn luôn lộ vẻ mặt dò xét thì cô gái kia cũng không để ý, ở trước mặt Giản Thanh Doanh còn luôn gọi ông một tiếng ‘ba’. Câu ‘ba’ này nghe vào trong tai cũng có chút đặc biệt, ông không biết phải diễn tả như nào nhưng tuyệt đối không phải là chán ghét.
Hạ Nhược Tâm luôn rửa chân cho Giản Thanh Doanh, không lâu sau mỗi giấc ngủ của bà thật sự ngon giấc, đêm nào cũng nằm ngủ một mạch tới sáng hôm sau. Hôm nay vừa đặt bà nằm xuống xong thì Lục Khả Ân gọi cô.
Cô lại ngồi bên trong thư phòng của Lục Khả Ân, giống như một đứa con thật sự, cô không nói gì, cũng không câu lệ.
“Cô có thiếu gì không?”
Nửa ngày sau Lục Khả Ân mới nói một câu lạnh lùng như vậy, vẫn là ngữ khí lãnh ngạnh.
“Cảm ơn Lục tiên sinh, cháu không thiếu.” Hạ Nhược Tâm biết người ta khách khí chỉ là thuận miệng hỏi, cho nên cô cũng không muốn đồ vật, hơn nữa cô thật sự cũng không cần.
“Vậy cô trở về đi.”
Ông cũng không biết nói thế nào với người ngoài nhưng mang khuôn mặt của con gái mình như thế này, cuối cùng cái gì cũng lại không nói.
Sant: Đoạn này giải thích một chút. Trong ngôn ngữ TQ chỉ dùng "ta – ngươi", không biểu đạt được ý rõ ràng kiểu như "tôi", "con", "cháu"… Đoạn này Lục Khả Ân muốn thân cận một chút, nếu là ở VN sẽ nói “Con có thiếu gì không?” thì HNT đã hiểu ý rồi, nhưng ở tiếng TQ vẫn “Ngươi có thiếu gì không?” với giọng nghiêm túc lại thành ra không khác gì bình thường nên HNT không hiểu ý, không dám thân cận. Nghĩ kĩ tiếng Việt đúng là bá đạo thiệt:3. Vẫn mong các bạn share truyện từ Gác Sách nhiều hơn để nhiều người cùng đọc <3.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, cô khẽ cúi chào Lục Khả Ân rồi đi ra ngoài. Trong lòng Lục Khả Ân không thoải mái cùng rối rắm, gọi Giản Thanh Doanh là mẹ, gọi Lục Cẩm Vinh là anh trai, như thế nào tới ông lại thành ‘Lục tiên sinh’, chẳng lẽ một từ ‘chú’ thân mật cũng không thể gọi sao?
Dường như ông quên mất, khuôn mặt ông luôn nghiêm nghị như một khối gạch, làm sao mà người ta dám gọi được. Hơn nữa có một số việc ông đã nói từ trước rất rõ ràng, người ta cũng chỉ là tiếp thu chính bổn phận của mình, cũng không làm sai chuyện gì, cho nên ông muốn phát hỏa cũng phải nhìn người. Nhưng muốn ông bỏ khuôn mặt này đi lại là chuyện ông không làm được.
“Khả Ân, tôi hỏi ông một chuyện.”
“Khả Ân, ông nói cho tôi.” Giản Thanh Doanh trực tiếp kéo áo Lục Khả Ân. “Có phải ông ghét con gái của chúng ta?”
“Sao lại có thể như thế?” Lục Khả Ân vừa nghe lời này cũng yên tâm, còn tốt, bà nói không phải chuyện kia. Nhưng một câu ‘ghét’ này lại khiến Lục Khả Ân chịu đả kích lớn, giọng ông cũng cao lên.
“Sao tôi có thể ghét nó được?” Những lời này của ông cũng là lời nói thật. Tuy rằng lúc ban đầu không thích cũng không ghét, đương nhiên hiện tại cũng không chán ghét. Tiếp xúc lâu rồi ông cũng thật sự có cảm giác Lục Cẩm Vinh không nhìn lầm người, cô gái giả con ông này thực sự không có nửa phần dã tâm với bọn họ, cũng không muốn chiếm lợi lộc gì từ Lục gia, cho nên ông bảo cô đi cô sẽ đi, đây không phải không cho ông mặt mũi, mà căn bản người ta không muốn nhận ông là cha. Mẹ đã nhận, anh trai cũng nhận, tiền tính là mua hai tặng một, người cha này có phải cũng phải cùng nhau nhận mới thành được.
Giản Thanh Doanh dùng sức lay tay Lục Khả Ân: “Miệng ông nói thế nhưng ông đâu có làm được như vậy. Ngày thường ông đều trợn mắt trắng nhìn con gái tôi, xem con như một đồ vật. Có người cha nào có bộ dáng như thế, ông nói xem có phải ông ghét bỏ mẹ con tôi, có phải ông ở bên ngoài có phòng nhì, nếu thật sự như vậy cuộc sống này chúng tôi cũng không cần, tôi sẽ đi thu họn đồ đạc, hai mẹ con tôi sẽ nhường đường cho ông.”
Từng câu của bà đều khiến lòng Lục Khả Ân kinh ngạc, cái gì mà nhường đường, cái gì mà phòng nhì, ông có cái gì đâu. Mỗi ngày ông cũng chỉ xoay quanh vợ con, nào có thời gian đi tìm phòng nhỉ. Hơn nữa đến ra ngoài ông cũng không ra, từ nơi nào mà có phụ nữ được.
“Tôi không có.” Ông thật sự rất oan.
Lúc này Giản Thanh Doanh là không nói lý, không nói lý là không nói lý. “Rõ ràng ông không thích con gái tôi, kia chính là chúng ta thật vất vả mới tìm về được, ông không thích con cũng chẳng khác nào không thích tôi.”
“Tôi thật không có như vậy.” Lục Khả Ân cũng lớn giọng. “Bà cho rằng tôi nguyện ý sao, con gái bà căn bản không nhận tôi, hiện tại còn gọi tôi là ‘Lục tiên sinh’, ở trước mặt bà gọi một tiếng ‘ba’ nhưng không có ai liền gọi tôi là ‘Lục tiên sinh’, bà nói tôi còn có thể làm sao bây giờ?”
Nhưng ông vừa nói lời này xong mắt liền trợn tròn, trong lòng cũng thầm kêu một tiếng không tốt, đây là những lời bị Giản Thanh Doanh bức bách mà lỡ nói ra.
Lúc trong lòng ông hiện tại bất ổn như một xô nước bị chao đảo thì lại nghe được tiếng cười của Giản Thanh Doanh.
Bà vươn tay kéo má Lục Khả Ân: “Cái này không trách con gái được, lúc nào ông cũng có một khuôn mặt, một biểu tình, nếu là tôi tôi cũng không dám nhận ông. Đó là con gái ông, không phải là kẻ thù, càng không phải lính của ông, ông cứ cười nhiều hơn là được.”
- ---
Sant: Tình hình là rất tình hình, 12 này mình có một chuyến đi dài, mà laptop bị hỏng nên không đem theo được, cũng có nghĩa sẽ tạm thời dừng đăng một thời gian nhé. Phải dịp Noel mình mới đăng tiếp được.
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Đánh giá:
Truyện Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Story
Chương 985: Phòng nhì
10.0/10 từ 37 lượt.