Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 906: Bán
“Nhưng phải làm như thế nào?” Tống Uyển cũng không biết phải làm như nào. Con trai với bà đã như nước với nửa, bà cũng không thích Hạ Nhược Tâm, vốn cũng là một người mẹ, trong lòng bà rất rõ ràng Hạ Nhược Tâm đối xử với bà như vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng bà không hạ mình được, bà cũng có sĩ diện của mình.
“Đầu tiên là thử đối xử tốt với Tiểu Vũ Điểm.” Sở Giang xoa vai của bà. “Cháu vẫn là trẻ con, bà đối xử tốt với cháu cháu nó sẽ biết, mà những người khác cũng sẽ thấy.”
“Nhưng đứa bé đó không thích tôi.” Tống Uyển nhớ tới Tiểu Vũ Điểm vừa thấy bà khuôn mặt liền lạnh lại, bà thật sự không biết phải đối xử thế nào với cháu. Đứa bé đó rất giống Sở Luật khi còn nhỏ, thích là thích, không thích thì liếc mắt một cái cũng không muốn, cũng bởi vì vậy cho nên bà mới có chút sợ hãi. Nói đến cũng kỳ, nhiều năm như vậy bà thật sự không sợ ai nhưng lại sợ đứa bé này, đứa bé vốn là cháu của bà.
“Bà cũng đâu thích cháu.” Sở Giang nói, nhất châm kiến huyết chọc đau Tống Uyển.
Quả thực Tống Uyển không thể phản bác, cũng không thể biện hộ. Đúng vậy, bà thừa nhận bà cũng không thích đứa bé kia dù đó là cháu ruột của bà.
“Bà thử thích cháu xem,” Sở Giang đề nghị với bà, “rất nhanh bà sẽ thấy cháu là một đứa bé rất đáng yêu, rất ngoan, rất nghe lời, nhìn chung giống A Luật hồi nhỏ như đúc. Chẳng lẽ giống con bà mà bà lại chán ghét?”
“Tôi…” Dường như có cuộc chiến trong lòng Tống Uyển, do dự nửa ngày cuối cùng cũng mới gật đầu một cái: “Tôi thử xem sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Giang cuối cùng cũng yên tâm. “Trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng, bà muốn cháu nó thích đương nhiên trước tiên bà phải làm cháu có cảm giác bà cũng thích cháu mới được.”
“Bà không thích cháu thì làm sao cháu có thể thích bà. Bà là người lớn, cháu chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ bà còn không hiểu trẻ con sao?”
Kỳ thật Tống Uyển cũng không phải nói không thông, nghe những gì Sở Giang mới nói bà cũng quyết định muốn thử. Nếu cứ tiếp tục như thế này bà cũng thấy rất rõ bà và con trai ngày càng xa nhau, muốn phá băng sẽ rất khó khăn.
***
Hôm nay bà cố ý nhờ Sở Giang tách Sở Luật ra, cũng nghe được hôm nay Hạ Nhược Tâm sẽ bận cho nên mới quyết định cùng cháu nội ở chung một lúc, cũng cố gắng để suy nghĩ của cháu về mình thay đổi một chút.
“Bà nội đi gặp em sao?” Sở Tương ngẩng mặt lên hỏi Tống Uyển. Con đường này chính là con đường dẫn đến nhà trẻ kia, hơn nữa nó cũng nghe được lời ông bà nói chuyện, hôm nay bà muốn đi gặp em.
Bà muốn gặp em, nó phải làm sao bây giờ.
“Vui.” Sở Tương cười tươi vui vẻ, nhưng khi Tống Uyển không chú ý tới nụ cười trên khuôn mặt kia liền méo mó, rồi sau đó âm trầm biến mất.
Tới trường học, nhà trẻ vẫn chưa tan học cho nên Tống Uyển liền ở bên ngoài chờ, thật lâu cũng đến giờ tan học. Tống Uyển vừa thấy Tiểu Vũ Điểm ra tới bà vội vã đi lên, cùng nói tình huống cho cô giáo, đương nhiên cô giáo cũng biết bà, cho nên không có vài câu liền cho bà mang cháu đi.
Tống Uyển một tay nắm tay Tiểu Vũ Điểm một tay nắm tay Sở Tương, có điều Tiểu Vũ Điểm không thích nói chuyện cho nên trên đường đi đều là Sở Tương nói.
“Bà, cháu muốn tìm ba.” Tiểu Vũ Điểm đứng lại, không muốn đi, bé muốn ba, muốn ba ôm bé.
“Ba đang bận, bà đưa cháu đi được không?” Tống Uyển tự thấy mình không phải là một người xấu, những đứa trẻ bình thường cũng rất thích bà, nhưng bà không rõ vì sao cháu gái ruột của mình lại không ưa mình như vậy.
“Cháu muốn ba.” Tiểu Vũ Điểm vẫn nói những lời này, tính tình của bé luôn rất quật cường, cũng thật kiên định. Sở Luật biết điều đó nhưng có lẽ Tống Uyển không biết, bà nhìn đồng hồ, vì buổi sáng đi vội nên Sở Tương còn chưa ăn cơm.
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, chờ bà đưa chị Hương Hương ăn cơm no rồi chúng ta đi tìm ba cháu được không?”
Tống Uyển nhẫn nại dỗ Tiểu Vũ Điểm, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt cực giống Hạ Nhược Tâm bà lại thấy mặt mình bỏng rát đau đơn.
Bà thật sự cảm giác kiên nhẫn của mình sắp dùng hết.
Tiểu Vũ Điểm sờ sờ bụng mình, tuy không đòi tìm ba nữa nhưng một câu cũng không muốn nói.
“Bà, cháu đói.” Sở Tương kéo tay Tống Uyển kêu đói bụng.
“Được, bà mua cho cháu.” Tống Uyển đối với Sở Tương vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy, từ trước tới nay bà đều chiều không có nguyên tắc, từ trước tới nay Sở Tương muốn gì bà đều mua cho nó.
“Bà, mang cháu đi.” Sở Tương lại tiến lên kéo tay Tống Uyển. Mà lúc này hiển nhiên Tống Uyển đã quên mất còn có một đứa trẻ khác tồn tại, bà kéo tay Sở Tương đi đến phía nhiều người, cũng len qua đám người đó bỏ lại Tiểu Vũ Điểm nho nhỏ đứng một mình.
‘Ục ục’, Tiểu Vũ Điểm sờ sờ bụng mình, bẹp cái miệng nhỏ. Bé đi đến một bậc thềm ngồi xuống nghỉ ngơi chân cũng chờ bọn họ quay lại.
“Tiểu Vũ Điểm.” Lúc này giống như có người gọi bé, bé ngẩng mặt lên, đột nhiên cái miệng nhỏ toét ra cười.
“Anh…” Sau đó bé đứng dậy chạy về phía trước.
Lâm Thanh vừa đi vừa chạy, vẫn luôn để Tiểu Vũ Điểm có thể thấy nó nhưng lại không thể đuổi kịp nó. Đến khi nó bất chợt ngoặt vào một chỗ ngoặt, Tiểu Vũ Điểm nhìn bốn phía ngơ ngác tìm người.
Anh chơi trốn tìm sao?
“Chính là con bé kia à?” Ở chỗ ngoặt, một gã đen gầy đeo kính chỉ đứa bé ở bên ngoài, hỏi Lâm Thanh.
Lâm Thanh hơi mím môi, sau đó gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
“Vì sao muốn bán?” Gã lấy ra một điếu thuốc, thật đúng là không tồi, mặc kệ là còn rất nhỏ nhưng khi lớn lên có thể bán được giá tốt.
“Không có gì.” Lâm Thanh hít phải khói thuốc gã kia phả ra liền ho sặc sụa. “Cướp tình yêu của ba mẹ, tôi không thích nó.”
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
“Đầu tiên là thử đối xử tốt với Tiểu Vũ Điểm.” Sở Giang xoa vai của bà. “Cháu vẫn là trẻ con, bà đối xử tốt với cháu cháu nó sẽ biết, mà những người khác cũng sẽ thấy.”
“Nhưng đứa bé đó không thích tôi.” Tống Uyển nhớ tới Tiểu Vũ Điểm vừa thấy bà khuôn mặt liền lạnh lại, bà thật sự không biết phải đối xử thế nào với cháu. Đứa bé đó rất giống Sở Luật khi còn nhỏ, thích là thích, không thích thì liếc mắt một cái cũng không muốn, cũng bởi vì vậy cho nên bà mới có chút sợ hãi. Nói đến cũng kỳ, nhiều năm như vậy bà thật sự không sợ ai nhưng lại sợ đứa bé này, đứa bé vốn là cháu của bà.
“Bà cũng đâu thích cháu.” Sở Giang nói, nhất châm kiến huyết chọc đau Tống Uyển.
Quả thực Tống Uyển không thể phản bác, cũng không thể biện hộ. Đúng vậy, bà thừa nhận bà cũng không thích đứa bé kia dù đó là cháu ruột của bà.
“Bà thử thích cháu xem,” Sở Giang đề nghị với bà, “rất nhanh bà sẽ thấy cháu là một đứa bé rất đáng yêu, rất ngoan, rất nghe lời, nhìn chung giống A Luật hồi nhỏ như đúc. Chẳng lẽ giống con bà mà bà lại chán ghét?”
“Tôi…” Dường như có cuộc chiến trong lòng Tống Uyển, do dự nửa ngày cuối cùng cũng mới gật đầu một cái: “Tôi thử xem sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Giang cuối cùng cũng yên tâm. “Trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng, bà muốn cháu nó thích đương nhiên trước tiên bà phải làm cháu có cảm giác bà cũng thích cháu mới được.”
“Bà không thích cháu thì làm sao cháu có thể thích bà. Bà là người lớn, cháu chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ bà còn không hiểu trẻ con sao?”
Kỳ thật Tống Uyển cũng không phải nói không thông, nghe những gì Sở Giang mới nói bà cũng quyết định muốn thử. Nếu cứ tiếp tục như thế này bà cũng thấy rất rõ bà và con trai ngày càng xa nhau, muốn phá băng sẽ rất khó khăn.
***
Hôm nay bà cố ý nhờ Sở Giang tách Sở Luật ra, cũng nghe được hôm nay Hạ Nhược Tâm sẽ bận cho nên mới quyết định cùng cháu nội ở chung một lúc, cũng cố gắng để suy nghĩ của cháu về mình thay đổi một chút.
“Bà nội đi gặp em sao?” Sở Tương ngẩng mặt lên hỏi Tống Uyển. Con đường này chính là con đường dẫn đến nhà trẻ kia, hơn nữa nó cũng nghe được lời ông bà nói chuyện, hôm nay bà muốn đi gặp em.
Bà muốn gặp em, nó phải làm sao bây giờ.
“Vui.” Sở Tương cười tươi vui vẻ, nhưng khi Tống Uyển không chú ý tới nụ cười trên khuôn mặt kia liền méo mó, rồi sau đó âm trầm biến mất.
Tới trường học, nhà trẻ vẫn chưa tan học cho nên Tống Uyển liền ở bên ngoài chờ, thật lâu cũng đến giờ tan học. Tống Uyển vừa thấy Tiểu Vũ Điểm ra tới bà vội vã đi lên, cùng nói tình huống cho cô giáo, đương nhiên cô giáo cũng biết bà, cho nên không có vài câu liền cho bà mang cháu đi.
Tống Uyển một tay nắm tay Tiểu Vũ Điểm một tay nắm tay Sở Tương, có điều Tiểu Vũ Điểm không thích nói chuyện cho nên trên đường đi đều là Sở Tương nói.
“Bà, cháu muốn tìm ba.” Tiểu Vũ Điểm đứng lại, không muốn đi, bé muốn ba, muốn ba ôm bé.
“Ba đang bận, bà đưa cháu đi được không?” Tống Uyển tự thấy mình không phải là một người xấu, những đứa trẻ bình thường cũng rất thích bà, nhưng bà không rõ vì sao cháu gái ruột của mình lại không ưa mình như vậy.
“Cháu muốn ba.” Tiểu Vũ Điểm vẫn nói những lời này, tính tình của bé luôn rất quật cường, cũng thật kiên định. Sở Luật biết điều đó nhưng có lẽ Tống Uyển không biết, bà nhìn đồng hồ, vì buổi sáng đi vội nên Sở Tương còn chưa ăn cơm.
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, chờ bà đưa chị Hương Hương ăn cơm no rồi chúng ta đi tìm ba cháu được không?”
Tống Uyển nhẫn nại dỗ Tiểu Vũ Điểm, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt cực giống Hạ Nhược Tâm bà lại thấy mặt mình bỏng rát đau đơn.
Bà thật sự cảm giác kiên nhẫn của mình sắp dùng hết.
Tiểu Vũ Điểm sờ sờ bụng mình, tuy không đòi tìm ba nữa nhưng một câu cũng không muốn nói.
“Bà, cháu đói.” Sở Tương kéo tay Tống Uyển kêu đói bụng.
“Được, bà mua cho cháu.” Tống Uyển đối với Sở Tương vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy, từ trước tới nay bà đều chiều không có nguyên tắc, từ trước tới nay Sở Tương muốn gì bà đều mua cho nó.
“Bà, mang cháu đi.” Sở Tương lại tiến lên kéo tay Tống Uyển. Mà lúc này hiển nhiên Tống Uyển đã quên mất còn có một đứa trẻ khác tồn tại, bà kéo tay Sở Tương đi đến phía nhiều người, cũng len qua đám người đó bỏ lại Tiểu Vũ Điểm nho nhỏ đứng một mình.
‘Ục ục’, Tiểu Vũ Điểm sờ sờ bụng mình, bẹp cái miệng nhỏ. Bé đi đến một bậc thềm ngồi xuống nghỉ ngơi chân cũng chờ bọn họ quay lại.
“Tiểu Vũ Điểm.” Lúc này giống như có người gọi bé, bé ngẩng mặt lên, đột nhiên cái miệng nhỏ toét ra cười.
“Anh…” Sau đó bé đứng dậy chạy về phía trước.
Lâm Thanh vừa đi vừa chạy, vẫn luôn để Tiểu Vũ Điểm có thể thấy nó nhưng lại không thể đuổi kịp nó. Đến khi nó bất chợt ngoặt vào một chỗ ngoặt, Tiểu Vũ Điểm nhìn bốn phía ngơ ngác tìm người.
Anh chơi trốn tìm sao?
“Chính là con bé kia à?” Ở chỗ ngoặt, một gã đen gầy đeo kính chỉ đứa bé ở bên ngoài, hỏi Lâm Thanh.
Lâm Thanh hơi mím môi, sau đó gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
“Vì sao muốn bán?” Gã lấy ra một điếu thuốc, thật đúng là không tồi, mặc kệ là còn rất nhỏ nhưng khi lớn lên có thể bán được giá tốt.
“Không có gì.” Lâm Thanh hít phải khói thuốc gã kia phả ra liền ho sặc sụa. “Cướp tình yêu của ba mẹ, tôi không thích nó.”
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Đánh giá:
Truyện Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Story
Chương 906: Bán
10.0/10 từ 37 lượt.