Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 667: Không phải bán con đi hay sao

"Đúng vậy." Sở Luật quay sang nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái, một gương mặt khóc cực đáng thương ở trước mặt Trần Lạc. Trần Lạc dùng sức nhíu mi: "Sao lại khóc đáng thương như vậy?"

"Còn có tóc của cháu, thật sự là cắt thành công, một chút cảm giác nghệ thuật cũng không có, giỏi thật, mang một đứa bé xinh đẹp như này thành xấu xí."

"Được rồi, tôi đã hiểu, là con bé hả, là ai không có trình độ cắt tóc đứa bé thành như vậy?" Anh nói rồi đưa tay ra ôm đứa nhỏ trong lòng Sở Luật: "Này, bé dễ thương, chú sẽ biến cháu thành một cô búp bê xinh đẹp."

Mà anh ta chỉ trích khiến mặt Đỗ Tĩnh Đường lập tức đỏ ửng, đây là đều là lỗi sai của anh, đem Tiểu Vũ Điểm thành một quả dưa nhỏ, anh lại chấp nhận lời chỉ trích của Sở Luật, cái này làm mặt anh càng thêm nóng.

"Ngoan, đừng khóc, lúc nữa chúng ta sẽ đi ra." Tần Lạc ôm Tiểu Vũ Điểm đi vào, nhưng lại quay đầu, khóe môi cười nhẹ trấn an tâm lí: "Cậu có thể yên âm, tôi sẽ khiến con gái cậu xinh xắn, sẽ không để bé sống với cái đầu dưa hấu khó coi này, quả thật không có trình độ, đây là ai cắt vậy, thật là xấu!"

Đầu Đỗ Tĩnh Đường sắp rớt xuống mặt đất rồi, tuy rằng người cắt không phải là anh nhưng nói vậy cùng anh thì có gì khác nhau, thợ cắt tóc là anh chọn, chỉ là không nghĩ tới anh muốn khiến Tiểu Vũ Điểm trở nên đáng yêu hơn chút nhưng trình độ người nọ làm trẻ con thành xấu, thậm chí còn gào khóc như thế.


"Nhược Tâm, không phải lo, em hiểu trình độ của Tần Lạc, anh ta nói nhất định có thể làm được." Tay Sở Luật đặt trên không trung, vốn dĩ muốn hạ xuống nhưng Hạ Nhược Tâm lại tránh tay anh, ngồi ở một bên sofa cự tuyệt mọi thứ từ anh.

Có lẽ cũng từ chối những thay đổi của anh hiện tại, cho dù là thật lòng hay giả ý.

Đôi khi những thứ chúng ta nhìn thấy không phải là toàn bộ mọi chuyện, mà có một số việc từ miệng người khác nói ra dường như càng thêm hiểu rõ, càng thêm khắc cốt ghi tâm.

Sở Luật nhìn tay mình, sau đó chậm rãi buông xuống nắm chặt, môi anh bị trầy da, thật ra bây giờ anh thật sự muốn ngủ một giấc vì đầu anh quả thực rất đau, nhưng không thể anh còn có con gái.

Vì vậy anh cố gắng mạnh mẽ tự chủ khiến bản thân chịu đựng mọi thứ không thoải mái. Cho dù chân anh bây giờ đang không ngừng đau.



Nếu nhìn thuận mắt mà không trả nổi tiền, xin lỗi anh cũng sẽ không đồng ý, bởi vì đây là nguyên tắc của anh, công việc và sở thích.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu, mở lòng bàn tay của cô ra, trong lòng bàn tay một lớp mồ hôi, cô đang căng thẳng hay là vì cái gì?

Ngẩng đầu, cô nhìn gương phòng tứ phía, tất cả đều mang theo cảm xúc khuynh hướng pha lê, ánh đèn phản chiếu gương mặt trong gương của cô thần sắc vô cùng mê mang.

Còn phản chiếu đôi mắt một người đàn ông không ngừng nhìn về phía cô.

Trong gương phản chiếu càng thêm rõ ràng sắc mặt anh tái nhợt, còn có cánh môi khô nứt, trên mặt anh sớm đã không thấy lạnh lùng vô tình, một đôi mắt anh chỉ có một thứ cảm tình sâu đậm không hòa tan được, áp lực mà lại dày đặc.



Môi Sở Luật dương lên, cũng bắt đầu chú ý bốn phía, thật ra đây là một nơi rất tốt, chỉ vì anh bốn năm trước không phát hiện ra, không có suy nghĩ kĩ mới làm hai người bỏ lỡ bốn năm trân quý nhất.

Bọn họ chỉ ngồi yên tĩnh như vậy, Hạ Nhược Tâm đặt tay lên trên đùi không nhìn ai, mà trái tim cô thật ra không bình tĩnh như vậy, trong đồng tử của Sở Luật không không ngừng biến sắc thái, đang chờ đợi cũng tựa như đang chìm trong hồi ức.

Chỉ có Đỗ Tĩnh Đường không kiên nhẫn, trong gương phản chiếu gương mặt mất kiên nhẫn của anh, vô cùng rõ ràng, anh ngồi không được, thật sự ngồi không yên. Bé đáng yêu đi vào đã lâu như vậy, người đàn ông kia không phải là thấy bé đáng yêu xinh đẹp nên đánh chủ ý tới bé chứ, khó mà làm được, anh vội vàng đứng lên không nói hai lời đi vào bên trong.

Còn chưa đi tới cửa đã bị nhân viên chặn lại: "Tiên sinh, thật ngại quá, khi Tần tiên sinh đang làm việc không thích người khác quấy rầy." Giọng nói chuyên nghiệp, nói chuyện lễ phép khiến tính cách Đỗ Tĩnh Đường trong lúc nhất thời bộc phát.

"Anh họ." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng lùi lại, ngồi bên cạnh Sở Luật, nhỏ giọng nói: "Anh họ, anh nói cái người đàn ông quái vật kia có phải muốn bắt cóc bé đáng yêu hay không, đã đi vào một giờ rồi, anh ta nhìn thấy bé đáng yêu nhà chúng ta lớn lên xinh xắn nên muốn bán lấy tiền chứ?"



Lần này cũng vậy, nghĩ đến đây, trong lòng cô mới xem như thả lỏng, Đỗ Tĩnh Đường này nghĩ quá nhiều, phỏng chừng xem TV quá nhiều cho nên với cái gì cũng đều nghĩ quá mức phức tạp.

Nhưng nói theo cách khác anh cũng cực thích Tiểu Vũ Điểm, nếu không cũng sẽ không lo lắng cho bé như thế, Tiểu Vũ Điểm thật sự hạnh phúc, có lẽ trước lúc ba tuổi bé khổ hơn nhưng hiện tại bé thật ra là một đứa trẻ hạnh phúc nhất, có ông nội thương bé, có một người chú như vậy, có Cao Dật, thậm chí còn có Sở Luật.

Tuy rằng anh không phải là một người bố đủ tư cách, nhưng không thể không thừa nhận những việc bây giờ anh làm rất tốt, thật sự rất tốt thậm chí không màng đến chân mình chỉ để cứu con gái ra.

Nhưng cho dù Sở Luật có là một người bố tốt cỡ nào, cô phải kiên trì không ngừng kiên trì, Tiểu Vũ Điểm là con gái cô, không liên quan đến nhà họ Sở.

Đỗ Tĩnh Đường lại đứng đó lải nhải ai oán.

Sở Luật hơi ngẩng đầu lên, nhẹ quét về phía Đỗ Tĩnh Đường, một bộ dáng của anh thật là ngu ngốc.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước Truyện Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước Story Chương 667: Không phải bán con đi hay sao
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...