Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 510: Bất đắc dĩ

Hứa Thơ Dương nhớ tới thủ đoạn, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Trên thương trường người đàn ông Sở Luật này ở trên thương trường phong bình từ trước đến nay đều khiến người ta sợ hãi, làm buôn bán không từ thủ đoạn, đối với đối thủ càng không từ thủ đoạn, cùng anh làm ăn đến cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp.

Cho nên Hứa Thơ Dương sợ, lúc này đây là thật sự sợ, cô không nên tiêu tưởng đến người đàn ông này, không nên có ý nghĩ muốn đoạt lấy.

Mà Hứa Thơ Dương bị bảo vệ kéo ra khỏi tập đoàn Sở thị, mà Lý Mạn Ni đã nghe nói, cô thật muốn đi tát người phụ nữ kia một cái, cũng không biết xem lại mặt mình, Sở Luật là người mà cô ta có thể tưởng sao.

Mà tâm tình cô không tồi, chỉ là cô giờ cô cùng Sở Luật sống chung cùng một loại phương thức, rốt cuộc vẫn cười không nổi.

Cô muốn thay đổi lại không biết bắt đầu thay đổi từ đâu.

Kì thật rõ ràng cô biết người đàn ông kia đã sớm rời xa nơi cô.

Bên ngoài cửa số, năm nào cũng nhớ rơi xuống không ít lá khô, những hoa văn trên gân lá, tựa hồ thời gian xuân hạ còn lưu lại, chính là hiện giờ những cái đó mất đi vĩnh viễn không thể quay trở lại.


Trên đời không xuất hiện hai mảnh lá cây giống nhau, cũng không có khả năng có hai sinh mệnh giống nhau.

Đầu tiên là Sở Luật trở về nhà cha mẹ, đến nỗi Lý Mạn Ni hiện tại không phải yêu cầu anh lo lắng, cô sễ đối tốt với bản thân, sẽ không gây ra một chút chuyện gì, đương nhiên còn có bé con, đứa bé này so với sinh mệnh cô càng quan trọng.

" Tiểu Luật, tới uống trà đi con." Tống Uyển đặt chén trà trong tay Sở Luật, sau đó ngồi bên cạnh anh, nhìn trước mắt đứa con này thật cao cao soái soái, bà thật sự cảm thán thời gian dễ già rồi.

"Con bây giờ lớn lên cao như vậy, mẹ vẫn nhớ bộ dáng khi con còn nhỏ, lúc ấy mới như này." Tay bà so một chút: "Con xem hiện tại, con trưởng thành rồi, mẹ cũng già rồi."

Kì thật thời gian quả thực trôi mau, con trai của bà đã sắp làm cha rồi mà bà cũng sắp lên chức bà nội, sống hơn nửa đời người, đứa con trai này thật làm bà hãnh diện nhưng cái chính là bà vẫn luôn lo lắng.

"Mẹ hiện tại mẹ vẫn còn trẻ." Sở Luật uống ly trà, khó được khi anh an ủi người khác, từ trước đến nay miệng anh thực chết, có khi nhiều lời nói mấy câu giống như muốn mạng anh, lúc này đây anh thân hữu, cũng thật là khó có được.


"Nào có trẻ, ta sắp làm bà nội rồi." Tống Uyển cười một chút, kỳ thật là thật sự già rồi, bất quá, bà cả đời cùng đáng. Chỉ cần có thể bế cháu bây giờ bà chết cũng nguyện ý.

"Tiểu Luật, chính con bây giờ thấy thực sự có lỗi với Hạ Nhược Tâm phải không?" Tổng Uyển đặt tay lên vai con trai có chút nặng nề, coa thể thấy được gần đây nhất đến tột cùng anh có bao nhiêu áp lực.

"Vâng" Sở Luật gật đầu, ở trước mặt mẹ, anh không muốn dấu diếm.

"Bởi vì Dĩ Hiên còn sống, cho nên con hận sai rồi, người cũng trả thù sai rồi." Bà thở dài, con trai do bà sinh, bốn năm trước đoạn hôn nhân kia xuất phát từ nguyên nhân gì, bà không phải là không có khả năng không biết.

"Đều tại mẹ không tốt, nếu lúc trước mẹ ngăn cản con thì tốt, cũng không đến mức thương tổn một sinh mạng vô tội như vậy" Nói đến Hạ Nhược Tâm, Tống Uyển kì thật cũng có chút thích, ngoại trừ xuất thân, các cái khác đều đáng giá, nhưng đến cuối cùng tóm lại thì tất cả đã qua rồi.

"Khôn liên quan đến mẹ, mẹ à, chính la con quá cố chấp." Sở Luật buông ly trong tay, ngón tay đặt trên cổ mình. Anh sai, anh phải gánh vác, lúc ấy anh bị thù hận che mờ đôi mắt, không có khả năng có thể khuyên được anh bao gồm cả mẹ anh.

Anh tính cách quá mức cường ngạnh, tưởng rằng chính mình đối với vấn đề này sẽ không hối hận, chỉ là sự thật chứng mình, anh cũng có ngày sẽ hối hận, thậm chí là hối hận không kịp.


"Con đem cái này từ chỗ Hạ Dĩ Hiên về? Đúng là cũng nên lấy về." Tống Uyển nhìn cổ con trai, mặt trên là bà cùng mẹ Tĩnh Đường cùng nhau cầu, nói là có thể cho hai anh em họ bình an lớn lên.

Sao cuối cùng lại đưa cho Hạ Dĩ Hiên, chuyện này chỉ là không ai có thể nghĩ tới sẽ như thế.

"Mẹ, Dĩ Hiên không phải cô bé năm đó con muốn tìm, con tìm lầm người, năm đó cô bé con gặp là Hạ Nhược Tâm, chỉ là con lại động thủ hại cô ấy, cũng huỷ con."

Tổng Uyển đặt tay trên vai Sở Luật bóp nhẹ.

"Tiểu Luật, đều đã đi qua, mặc kệ cô ấy có phải người con muốn tìm hay không, mặc kệ con hiện tại đối với cô ấy như thế nào, đều không được, con đã có vợ, cũng sắp có con, con đối với cô ấy có thể xin lỗi nhưng không thể lại động tâm, bằng không con đừng trách mẹ không nhận đứa con này."

Tổng Uyển hiện tại để ý nhất chính là đứa cháu này, con trai ở đây đều làm bà tức phụ đi nơi nào rồi.


"Con biết." Sở Luật nhàn nhạt mở miệng, khoé môi chua xót khép mở, so với bất luận kẻ nào đều biết anh vốn dĩ là một người không từ thủ đoạn, nếu có một đường hy vọng, như vậy anh cũng sẽ đoạt lấy người phụ nữ anh yêu dù cho cô ấy có hận anh.

"Tiểu Luật, chúng ta đều vì chuyện mình đã làm mà chịu trách nhiệm, con có Mạn Ni, con cũng đã thực sự có lỗi với một người phụ nữ, không thể lại có lỗi với người phụ nữ khác. Mẹ biết con hiện tại rất cực khổ, nhưng giờ con không có lựa chọn nào khác." Tống Uyển đau lòng nhìn con trai mình, bà trước nay đều không nhìn bộ dạng tinh thần sa sút, trước nay cũng chưa từng nhìn thấy trên mặt anh có nhiều thống khổ như vậy.

"Tiểu Luật, kì thật là con thật sự yêu cô ấy, từ bốn năm trước đã yêu rồi."

Sở Luật sửng sốt một chút, rồi sau đó anh không thể không thừa nhận, mẹ anh nói đúng, anh mới hiểu được, bốn năm trước cái loại hận sâu bên trong làm anh không muốn suy nghĩ cái gì. Anh rõ ràng là thích cô không oán không hận cô, thích dáng vẻ cô cười ngây ngô, chỉ là anh vẫn đắm chìm trong cái chết của Hạ Dĩ Hiên, bức chính mình hãm xuống, thậm chí là cưới Mạn Ni.

"Mẹ, con đi ra ngoài một chút." Sở Luật đứng lên, đảm bảo với mẹ: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con biết làm như thế nào, sẽ không để cho mọi người khó xử, cũng sẽ không để  mọi người mất đi cháu nội." Anh đã là người lớn rồi, còn để cha mẹ lo lắng như thế, về sau sẽ không.

Anh sẽ đối tốt với Lý Mạn Ni, vì anh đã kéo cô vào thế giới của anh, anh có thể cho cô tất cả, nhưng tình yêu anh sẽ giữ lại.

Trong cuộc đời luôn có quá nhiều phải như vậy, mà Sở Luật không còn cách nào phải lựa chọn, một người vợ, một người con.

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước Truyện Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước Story Chương 510: Bất đắc dĩ
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...