Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 440
"Chẳng phải em chết rồi chị mới có thể được gả cho anh Luật, không phải như vậy sẽ tốt hơn sao? Ai bảo chị không biết quý trọng chứ?" Hạ Dĩ Hiên không hề cảm thấy chút áy náy nào, "Vả lại, em chỉ là nhận ra rằng em không hề yêu anh ấy nên mới nhường lại cho chị, em cứ tưởng chị rất vui mới phải, dù sao chị cũng yêu anh ấy nhiều như vậy."
Hạ Dĩ Hiên ngẩng đầu nhìn Hạ Nhược Tâm, trong mắt vẫn có chút đố kỵ, tuy cô không yêu Sở Luật, nhưng để một người chị kém cỏi như vậy làm kẻ thay thế cho mình, cô thực sự không thích điều đó.
"Có điều này chắc chị không biết?" Cô đặt tay lên cổ mình, trên đó là một chiếc dây chuyền, không còn là tấm bùa hộ mệnh kia nữa, sự trống rỗng này không khỏi khiến cô khó chịu.
"Hồi bé em có lấy của chị một tấm bùa hộ mệnh, đó chính là của anh Luật đấy, người anh ấy muốn tìm hóa ra lại là chị." Hạ Dĩ Hiên bĩu môi một cái, "Em làm thế thân cho chị bao nhiêu lâu như vậy em vẫn còn tức đây này, 4 năm của chị đã làm gì chứ? Ăn cơm nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, đến một câu cảm ơn cũng không có, loại người vong ân phụ nghĩa đúng là không dạy dỗ nổi."
"Đủ rồi!" Hạ Nhược Tâm lập tức cắt ngang.
"Hạ Dĩ Hiên, tại sao cô có thể ích kỷ như vậy? Cô không yêu thì cũng không thể náo loạn, coi nó như trò đùa như vậy, cô coi Sở Luật là cái gì? Là một món đồ sao? Cô coi ba cô là cái gì? Cô cho rằng nghe tin cô chết rồi ông ấy sẽ không bị tổn thương, không đau khổ sao?"
"Cô cho tôi là cái gì? Là kẻ chết thay cho cô sao?"
"Cô có bao giờ nghĩ rằng, tôi mang tội giết cô 4 năm, 4 năm! 1500 ngày đêm, tôi đã gặp phải chuyện gì, đã phải nhận lấy cái gì? Tôi ăn cơm nhà các người tôi trả còn chưa đủ sao? Tôi mắc nợ cô mắc nợ nhà họ Hạ các người sao?Mẹ của tôi, bùa hộ mệnh của tôi, mọi thứ của tôi đều được dành cho cô, cô vẫn còn chưa thấy đủ hay sao?"
"Cô nói cô là thế thân của tôi, vậy cô đã được cái lợi lộc gì? Còn tôi thì nhận lại được cái gì? Cô có được tình yêu của anh ta, còn tôi phải hứng chịu sự hận thù của anh ta. Anh ta càng yêu cô bao nhièu thì càng hận tôi thấu xương bấy nhiêu."
Hạ Nhược Tâm gằn từng chữ một không khỏi khiến Hạ Dĩ Hiên phải lùi lại mấy bước.
Một câu cô cũng không thể phản bác, thâm chí còn có chút sợ hãi, người trước mặt đã không còn là Hạ Nhược Tâm nhu nhược một câu cũng không dám nói lại của ngày trước nữa, cô hiện tại sẽ không đứng yêu chịu hiếp đáp, cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào bắt nạt nữa.
"Chị ăn cơm nhà họ Hạ chúng tôi, ở nhà họ Hạ chúng tôi, là được nhà họ Hạ chúng tôi nuôi lớn." Hạ Dĩ Hiên không cam lòng tỏ ra yếu kém liền phản bác, nhưng chỉ có mình cô hiểu rõ rằng, trong lòng mình đang chột dạ và hoảng loạn đến mức nào, bởi Hạ Nhược Tâm đã nói đúng, cô rất ích kỷ, từ nhỏ đã ích kỷ như vậy, chỉ biết đến mình, không để người khác trong mắt.
Cô không thèm để tâm đến cảm xúc của ba, của Sở Luật, càng không màng tới Hạ Nhược Tâm, ngoài mặt cô thong dong nhởn nhơ 4 năm, không hề biết rằng nơi đây vì cái chêt của cô mà đã xảy ra bao nhiêu sóng gió, thậm chí mối quan hệ giữa hai nhà đã không còn cứu vãn được.
Thậm chí còn hủy hoại một người hoàn toàn vô tội là Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên nở nụ cười đầy châm chọc, "Cô vẫn ích kỷ như vậy, còn không phải ra nhà họ Hạ của cô nuôi lớn? Còn tôi thì không nỗ lực sao? Mẹ tôi không thương cô sao? Vì cô, mà ngay cả máu mủ của mình cũng không cần."
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Hạ Dĩ Hiên ngẩng đầu nhìn Hạ Nhược Tâm, trong mắt vẫn có chút đố kỵ, tuy cô không yêu Sở Luật, nhưng để một người chị kém cỏi như vậy làm kẻ thay thế cho mình, cô thực sự không thích điều đó.
"Có điều này chắc chị không biết?" Cô đặt tay lên cổ mình, trên đó là một chiếc dây chuyền, không còn là tấm bùa hộ mệnh kia nữa, sự trống rỗng này không khỏi khiến cô khó chịu.
"Hồi bé em có lấy của chị một tấm bùa hộ mệnh, đó chính là của anh Luật đấy, người anh ấy muốn tìm hóa ra lại là chị." Hạ Dĩ Hiên bĩu môi một cái, "Em làm thế thân cho chị bao nhiêu lâu như vậy em vẫn còn tức đây này, 4 năm của chị đã làm gì chứ? Ăn cơm nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, đến một câu cảm ơn cũng không có, loại người vong ân phụ nghĩa đúng là không dạy dỗ nổi."
"Đủ rồi!" Hạ Nhược Tâm lập tức cắt ngang.
"Hạ Dĩ Hiên, tại sao cô có thể ích kỷ như vậy? Cô không yêu thì cũng không thể náo loạn, coi nó như trò đùa như vậy, cô coi Sở Luật là cái gì? Là một món đồ sao? Cô coi ba cô là cái gì? Cô cho rằng nghe tin cô chết rồi ông ấy sẽ không bị tổn thương, không đau khổ sao?"
"Cô cho tôi là cái gì? Là kẻ chết thay cho cô sao?"
"Cô có bao giờ nghĩ rằng, tôi mang tội giết cô 4 năm, 4 năm! 1500 ngày đêm, tôi đã gặp phải chuyện gì, đã phải nhận lấy cái gì? Tôi ăn cơm nhà các người tôi trả còn chưa đủ sao? Tôi mắc nợ cô mắc nợ nhà họ Hạ các người sao?Mẹ của tôi, bùa hộ mệnh của tôi, mọi thứ của tôi đều được dành cho cô, cô vẫn còn chưa thấy đủ hay sao?"
"Cô nói cô là thế thân của tôi, vậy cô đã được cái lợi lộc gì? Còn tôi thì nhận lại được cái gì? Cô có được tình yêu của anh ta, còn tôi phải hứng chịu sự hận thù của anh ta. Anh ta càng yêu cô bao nhièu thì càng hận tôi thấu xương bấy nhiêu."
Hạ Nhược Tâm gằn từng chữ một không khỏi khiến Hạ Dĩ Hiên phải lùi lại mấy bước.
Một câu cô cũng không thể phản bác, thâm chí còn có chút sợ hãi, người trước mặt đã không còn là Hạ Nhược Tâm nhu nhược một câu cũng không dám nói lại của ngày trước nữa, cô hiện tại sẽ không đứng yêu chịu hiếp đáp, cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào bắt nạt nữa.
"Chị ăn cơm nhà họ Hạ chúng tôi, ở nhà họ Hạ chúng tôi, là được nhà họ Hạ chúng tôi nuôi lớn." Hạ Dĩ Hiên không cam lòng tỏ ra yếu kém liền phản bác, nhưng chỉ có mình cô hiểu rõ rằng, trong lòng mình đang chột dạ và hoảng loạn đến mức nào, bởi Hạ Nhược Tâm đã nói đúng, cô rất ích kỷ, từ nhỏ đã ích kỷ như vậy, chỉ biết đến mình, không để người khác trong mắt.
Cô không thèm để tâm đến cảm xúc của ba, của Sở Luật, càng không màng tới Hạ Nhược Tâm, ngoài mặt cô thong dong nhởn nhơ 4 năm, không hề biết rằng nơi đây vì cái chêt của cô mà đã xảy ra bao nhiêu sóng gió, thậm chí mối quan hệ giữa hai nhà đã không còn cứu vãn được.
Thậm chí còn hủy hoại một người hoàn toàn vô tội là Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên nở nụ cười đầy châm chọc, "Cô vẫn ích kỷ như vậy, còn không phải ra nhà họ Hạ của cô nuôi lớn? Còn tôi thì không nỗ lực sao? Mẹ tôi không thương cô sao? Vì cô, mà ngay cả máu mủ của mình cũng không cần."
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Đánh giá:
Truyện Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Story
Chương 440
10.0/10 từ 37 lượt.