Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 252: Anh cứu
Edit: Nấm
Tiếng bước chân không tính là nặng vang lên, mãi đến khi tia sáng trước mặt anh hoàn toàn bị che mất, anh mới nhẹ nhàng híp hai mắt một chút, lại tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính.
Một đôi tay nhàm chán cầm phong thư trên bàn lên.
"A..., anh họ, là văn kiện khẩn quốc tế à?" Giọng nói có chút ngoài ý muốn của Đỗ Tĩnh Đường vang lên, sau đó anh lật phong thư xem một lượt trái phải, đặt xuống, lại cầm lên, mà từ đầu đến cuối, Sở Luật vẫn tiếp tục trạng thái mí mắt cũng không nâng lên lần nào.
"Anh họ, em có thể mở ra nhìn hay không, quốc tế đấy, lại là văn kiện khẩn cấp đấy." Đối với loại người có lòng hiếu kỳ rất nặng như anh mà nói, đây chính là sự hấp dẫn làm cho người ta không nhịn được nha, kia, anh không nói lời nào xem như anh đồng ý nhé.
Mặt Sở Luật vẫn không chút thay đổi, động tác ngón tay không ngừng.
"A..., anh đồng ý, em biết rồi, em bóc ra nha?" Anh lại vẫn nghi ngờ hỏi Sở Luật một lần, có điều, Sở Luật vẫn là một dạng kia, bao nhiêu lâu mà một chút biểu tình cũng không cho anh, đây là không để ý tới anh rồi.
"Em bóc thật đấy nhé? Anh lại dong dài hỏi một câu, mà anh không hề phát hiện ra trên mi tâm của Sở Luật đã xuất hiện chút kiềm chế.
Cầm ở trong tay. A..., hóa ra toàn bộ đều viết bằng tiếng Anh.
Chỉ là, mới xem được một nửa, sắc mặt Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên chìm xuống, anh vội vã nhảy dựng lên, đột nhiên đè xuống bàn phím trong tay Sở Luật, màn hình trước mặt Sở Luật tối đen, sắc mặt của anh cũng theo màn hình mà biến đen.
Anh đã làm suốt từ sáng sớm tinh mơ, “Đỗ Tĩnh Đường”, giọng nói âm lãnh truyền đến, cùng với đó là ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, khiến cho Đỗ Tĩnh Đường rùng mình một cái.
Mẹ meo a, thật đáng sợ!
"Anh họ, không nên tức giận, không nên tức giận, em đây cũng là nóng vội quá, anh xem cái này đi." Anh vội vã đem phong thư trong tay mình đặt ở trước mặt Sở Luật, còn đung đưa, quơ quơ.
"Anh họ, anh xem, đây là mạng người quan trọng, ngân hàng tủy quốc tế văn kiện khẩn cấp đến, nói là tủy của anh bây giờ có thể cứu một cô bé ba tuổi, anh họ, anh muốn cứu không?"
Ba tuổi thôi, đứa trẻ nhỏ cỡ nào chứ, sao lại có thể bị bệnh đến như vậy? Mà anh họ của anh lại đi làm loại chuyện hiến tủy này, anh còn tưởng rằng người anh họ này căn bản cũng không phải là người đâu, chỉ là một ông chủ không tim không phổi, hóa ra, anh ấy cũng có một mặt lương thiện như vậy.
"Anh họ, anh có đi không?" Nhưng mà, anh vẫn đang không tin nổi, một người đứng ở trên đỉnh cao nhất này lại có lương tâm tồn tại, những gì anh đã làm với Hạ Nhược Tâm bốn năm trước, anh thật sự không cho rằng anh ấy sẽ đi cứu một bé gái như vậy.
Sở Luật cầm lấy lá thư trong tay Đỗ Tĩnh Đường, chỉ là nhìn một cái, sau đó đặt xuống, mà môi của anh mấp máy rất nhanh, đây là trong lúc du học ở nước ngoài, có một lúc nhàm chán, vô tình đi làm kiểm tra, không thể tưởng được, lại có một ngày hữu dụng.
Một cô bé ba tuổi.
"Anh họ, hẳn là anh sẽ không cứu đúng không?" Đỗ Tĩnh Đường lại hỏi một câu, chờ đợi câu trả lời của anh, mà anh thật sự rất muốn biết.
"Cứu..." Sở Luật buông lá thư trong tay xuống, lại gõ lên bàn phím máy tính, hôm nay, anh đừng mong được nghỉ ngơi. Chỉ là lấy ra một chút tủy mà thôi, anh cũng sẽ không để tâm.
"Anh họ, anh là người có tấm lòng tốt, anh là thần tượng của em, em cảm thấy tự hào vì anh." Ánh mắt Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên cười cong lên, trong ánh mắt không ngừng tỏa ra ánh sao, chỉ thiếu đi hôn anh họ, anh còn tưởng rằng anh ấy là quái vật lãnh huyết cơ, không chịu để tâm, lang tâm cẩu phế, không thể tưởng tượng được anh ấy lại có lúc đi cứu người?
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Tiếng bước chân không tính là nặng vang lên, mãi đến khi tia sáng trước mặt anh hoàn toàn bị che mất, anh mới nhẹ nhàng híp hai mắt một chút, lại tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính.
Một đôi tay nhàm chán cầm phong thư trên bàn lên.
"A..., anh họ, là văn kiện khẩn quốc tế à?" Giọng nói có chút ngoài ý muốn của Đỗ Tĩnh Đường vang lên, sau đó anh lật phong thư xem một lượt trái phải, đặt xuống, lại cầm lên, mà từ đầu đến cuối, Sở Luật vẫn tiếp tục trạng thái mí mắt cũng không nâng lên lần nào.
"Anh họ, em có thể mở ra nhìn hay không, quốc tế đấy, lại là văn kiện khẩn cấp đấy." Đối với loại người có lòng hiếu kỳ rất nặng như anh mà nói, đây chính là sự hấp dẫn làm cho người ta không nhịn được nha, kia, anh không nói lời nào xem như anh đồng ý nhé.
Mặt Sở Luật vẫn không chút thay đổi, động tác ngón tay không ngừng.
"A..., anh đồng ý, em biết rồi, em bóc ra nha?" Anh lại vẫn nghi ngờ hỏi Sở Luật một lần, có điều, Sở Luật vẫn là một dạng kia, bao nhiêu lâu mà một chút biểu tình cũng không cho anh, đây là không để ý tới anh rồi.
"Em bóc thật đấy nhé? Anh lại dong dài hỏi một câu, mà anh không hề phát hiện ra trên mi tâm của Sở Luật đã xuất hiện chút kiềm chế.
Cầm ở trong tay. A..., hóa ra toàn bộ đều viết bằng tiếng Anh.
Chỉ là, mới xem được một nửa, sắc mặt Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên chìm xuống, anh vội vã nhảy dựng lên, đột nhiên đè xuống bàn phím trong tay Sở Luật, màn hình trước mặt Sở Luật tối đen, sắc mặt của anh cũng theo màn hình mà biến đen.
Anh đã làm suốt từ sáng sớm tinh mơ, “Đỗ Tĩnh Đường”, giọng nói âm lãnh truyền đến, cùng với đó là ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, khiến cho Đỗ Tĩnh Đường rùng mình một cái.
Mẹ meo a, thật đáng sợ!
"Anh họ, không nên tức giận, không nên tức giận, em đây cũng là nóng vội quá, anh xem cái này đi." Anh vội vã đem phong thư trong tay mình đặt ở trước mặt Sở Luật, còn đung đưa, quơ quơ.
"Anh họ, anh xem, đây là mạng người quan trọng, ngân hàng tủy quốc tế văn kiện khẩn cấp đến, nói là tủy của anh bây giờ có thể cứu một cô bé ba tuổi, anh họ, anh muốn cứu không?"
Ba tuổi thôi, đứa trẻ nhỏ cỡ nào chứ, sao lại có thể bị bệnh đến như vậy? Mà anh họ của anh lại đi làm loại chuyện hiến tủy này, anh còn tưởng rằng người anh họ này căn bản cũng không phải là người đâu, chỉ là một ông chủ không tim không phổi, hóa ra, anh ấy cũng có một mặt lương thiện như vậy.
"Anh họ, anh có đi không?" Nhưng mà, anh vẫn đang không tin nổi, một người đứng ở trên đỉnh cao nhất này lại có lương tâm tồn tại, những gì anh đã làm với Hạ Nhược Tâm bốn năm trước, anh thật sự không cho rằng anh ấy sẽ đi cứu một bé gái như vậy.
Sở Luật cầm lấy lá thư trong tay Đỗ Tĩnh Đường, chỉ là nhìn một cái, sau đó đặt xuống, mà môi của anh mấp máy rất nhanh, đây là trong lúc du học ở nước ngoài, có một lúc nhàm chán, vô tình đi làm kiểm tra, không thể tưởng được, lại có một ngày hữu dụng.
Một cô bé ba tuổi.
"Anh họ, hẳn là anh sẽ không cứu đúng không?" Đỗ Tĩnh Đường lại hỏi một câu, chờ đợi câu trả lời của anh, mà anh thật sự rất muốn biết.
"Cứu..." Sở Luật buông lá thư trong tay xuống, lại gõ lên bàn phím máy tính, hôm nay, anh đừng mong được nghỉ ngơi. Chỉ là lấy ra một chút tủy mà thôi, anh cũng sẽ không để tâm.
"Anh họ, anh là người có tấm lòng tốt, anh là thần tượng của em, em cảm thấy tự hào vì anh." Ánh mắt Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên cười cong lên, trong ánh mắt không ngừng tỏa ra ánh sao, chỉ thiếu đi hôn anh họ, anh còn tưởng rằng anh ấy là quái vật lãnh huyết cơ, không chịu để tâm, lang tâm cẩu phế, không thể tưởng tượng được anh ấy lại có lúc đi cứu người?
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Đánh giá:
Truyện Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Story
Chương 252: Anh cứu
10.0/10 từ 37 lượt.