Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1227: Anh giúp cô rửa chân
Bên cạnh còn có một sạp nhỏ bán nước trái cây, Sở Luật đứng lên đi mua hai ly nước trái cây mang về, một ly cho anh, một ly cho Lục Tiêu Họa, anh lái xe, không uống rượu, hai người an vị ở chỗ này bắt đầu ăn uống.
Lục Tiêu Họa lau tay, sau đó lắn xe lăn lại gần một chút, lại giúp Sở Luật xắn tay áo lên. Hai người rất tự nhiên, không có một chút ngại ngùng.
“Ăn dễ dính vào áo.” Cô phủi áo cho Sở Luật, cũng thật may mắn hôm nay Sở Luật không phải một thân âu phục cộng thêm cà vạt, bằng không cứ tạo hình như vậy thì thật sự không hợp với ăn uống ven đường.
Sở Luật nhìn tay áo của mình, quả nhiên dính vào không ít gia vị, ngày mai sẽ mang đi giặt. Anh lại lấy một xiên đồ ăn đưa cho Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa thật sự không thích, món này phải ăn mặn mới được, hương vị thanh đạm như này nói thật không có mấy cảm giác, cũng không đã ghiền.
Nhưng có cũng còn hơn là không.
Cô ăn rất thoải mái, rất vui vẻ, đương nhiên cũng rất thỏa mãn, mà Sở Luật cũng vậy. Ngoại trừ thời học sinh anh mới cho phép mình ăn uống ở ngoài thoải mái như vậy, nhiều năm qua anh đều ép mình vào một loại khuôn phép, là tổng giám đốc Sở Thị, nên làm cái gì không nên làm cái gì đều phải liệt kê ra và anh tuân thủ.
Một thời gian dài anh thậm chí còn cho đó là tính cách của anh, hóa ra không phải, lúc này anh có thể không còn là tổng giám đốc Sở Thị, chỉ là một người bình thường.
“Còn muốn ăn không?” Sở Luật hỏi Lục Tiêu Họa, có muốn mua thêm đồ ăn không, tuy rằng bụng anh đã rất căng nhưng anh nghĩ anh vẫn có thể ăn.
“Thôi, no rồi.” Lục Tiêu Họa xoa xoa bụng mình, hiện tại cô thật sự chỉ ăn không vận động sợ là sẽ béo chết.
Sở Luật giống như có chút mất mát, không biết sau này còn có cơ hội như vậy hay không.
“Ngày mai có thể ra ăn nữa.” Lục Tiêu Họa mở bình nước uống một ngụm bên trong, nước vẫn ấm. Còn có rất nhiều món chưa ăn qua, còn có rất nhiều đồ chưa thử qua, cô than một tiếng, kỳ thật mỗi ngày như vậy có lẽ mới có thể nói thành năm tháng tĩnh hảo.
“Được, ngày mai lại tới.” Sở Luật hẹn trước thời gian với Lục Tiêu Họa, thậm chí anh còn mông chờ ngày mai đến sớm một chút, sẽ lại ngồi chỗ này ăn những món không quý nhưng lại khiến người ta rất thỏa mãn. Ngày mai bọn họ có thể bày đồ ăn trên mặt đất giống như đi dã ngoại, nhưng anh ngẫm lại cảm giác như vậy có chút ngốc. Anh suy nghĩ, cuối cùng cảm giác thích hợp nhất vẫn là mua một ít báo trải trên mặt đất.
Gió thổi lại hơi lạnh, Lục Tiêu Họa kéo chăn trên người, lúc này mọi nhà đều đã sáng đèn, an nhàn ấm áp.
Cô thích đêm như vậy.
Buổi tối nay không biết cô có thể ngủ hay không, cô thật sự không có yêu cầu gì lớn, cũng chỉ muốn buổi tối ngủ ngon một giấc, nằm mơ cũng được, không nằm mơ cũng thế, nhớ mộng cũng được, không nhớ cũng không sao, cô chỉ muốn ngủ ngon một giấc, cái loại cảm giác nhắm mắt lại là sẽ tới hừng đông.
Sở Luật vào toilet pha nước ấm, sau đó cho thêm gì đó vào nước, giống như có thể nghe được mùi thuốc đông y.
Anh bê chậu nước tới trước mặt Lục Tiêu Họa, sau đó ngồi xổm xuống, xắn tay áo mình lên.
Lục Tiêu Họa sửng sốt, người đàn ông này muốn rửa mặt sao?
“Tiểu Hoa, lại đây rửa chân.” Anh dùng tay thử nhiệt độ của nước, vừa vặn, không nóng.
Lục Tiêu Họa rụt chân mình lại, anh muốn thấy chân cô sao? Ở thời cổ đại hai chân của phụ nữ là không thể cho đàn ông nhìn thấy, hiện đại tuy rằng đã không còn quan niệm này nhưng cũng vẫn rất khó đưa chân ra, cái này không đơn giản như một cái chìa tay.
“Nước sắp lạnh.” Sở Luật vẫn ngồi xổm trên mặt đất chờ cô.
Lục Tiêu Họa biết tính tình của người đàn ông này, chuyện anh phải làm dường như sẽ không khi nào từ bỏ.
“Tự tôi làm là được rồi.” Cô ngồi xuống giường bệnh, cẩn thận không để ảnh hưởng tới vết thương của mình.
“Em không làm được.” Sở Luật phân trần, cũng kéo chân cô lại đặt bên trong chậu nước. Lục Tiêu Họa xấu hổ không dám nhìn anh, thật sự chỉ mới đưa chân vào chậu nước cô đã có cảm giác ấm áp rất thoải mái, dường như nước ấm khiến lỗ chân lông mở ra để lưu thông.
Tay Sở Luật rất lớn, dường như một bàn tay anh bằng chân của cô, anh linh hoạt xoa bóp hai chân cho cô, có chút cảm giác đau ê ẩm, đột nhiên cô cảm thấy mũi mình cay cay.
“Anh biết em ngủ không tốt.” Sở Luật tiếp tục mát xa các huyệt trên chân cho cô, miệng cũng tiếp tục noi. “Cho nên anh đã tìm một thầy thuốc có tiếng, từ ông ấy biết tới phương thuốc này. Trước kia em cũng giống như bây giờ, rất dễ gặp ác mộng, cũng rất dễ tỉnh lại, sau đó anh dùng phương pháp mát xa chân cho em, quả nhiên em ngủ ngon hơn rất nhiều, ban ngày tinh thần cũng thoải mái hơn.
“Phương Pháp này là đông y, cần phải có những quy tắc nhất định cho nên anh mới nói em không làm được.”
Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng cắn môi, dường như trái tim cô cũng đập nhanh hơn một ít, nhoi nhói một ít.
“Sở Luật, có phải trước kia anh cũng làm thế này?” Cô chỉ hỏi thử.
“Em nói xem?” Sở Luật ngước lên nhìn cô, đôi mắt đen âm u không thấy đáy giống như không có nhiều gợn sóng, nhưng Lục Tiêu Họa lại phát hiện trong mắt anh hiện lên một mảnh ánh sáng giống như thấy được ngân hà.
Vấn đề này Lục Tiêu Họa không thể trả lời, bởi vì cô cũng không nhớ rõ. Sở Luật lấy khăn cẩn thận lau khô chân cho cô, hai chân cô vẫn trắng nõn tinh xảo như trước, Tiểu Vũ Điểm giống cô, mà chân cũng giống cô như đúc.
“Chân Tiểu Vũ Điểm cũng giống như này.” Sở Luật cười cười, nói: “Lúc đầu anh rửa chân cho con giống như là đánh giặc, tiểu gia hỏa giống anh, không thích bị người khác chạm vào chân, sau đó quen rồi cũng chỉ có anh có thể rửa chân cho bé, người khác động tới bé sẽ không vui. Cũng may em còn không cổ quái như vậy.”
Anh bê chậu nước, vào toilet. Lục Tiêu Họa lấy chăn đắp cho mình, lại lấy ra một quyển sách, kỳ thật cô không biết phải nói theo như nào, cho nên phần lớn đều là anh nói còn cô nghe.
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Lục Tiêu Họa lau tay, sau đó lắn xe lăn lại gần một chút, lại giúp Sở Luật xắn tay áo lên. Hai người rất tự nhiên, không có một chút ngại ngùng.
“Ăn dễ dính vào áo.” Cô phủi áo cho Sở Luật, cũng thật may mắn hôm nay Sở Luật không phải một thân âu phục cộng thêm cà vạt, bằng không cứ tạo hình như vậy thì thật sự không hợp với ăn uống ven đường.
Sở Luật nhìn tay áo của mình, quả nhiên dính vào không ít gia vị, ngày mai sẽ mang đi giặt. Anh lại lấy một xiên đồ ăn đưa cho Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa thật sự không thích, món này phải ăn mặn mới được, hương vị thanh đạm như này nói thật không có mấy cảm giác, cũng không đã ghiền.
Nhưng có cũng còn hơn là không.
Cô ăn rất thoải mái, rất vui vẻ, đương nhiên cũng rất thỏa mãn, mà Sở Luật cũng vậy. Ngoại trừ thời học sinh anh mới cho phép mình ăn uống ở ngoài thoải mái như vậy, nhiều năm qua anh đều ép mình vào một loại khuôn phép, là tổng giám đốc Sở Thị, nên làm cái gì không nên làm cái gì đều phải liệt kê ra và anh tuân thủ.
Một thời gian dài anh thậm chí còn cho đó là tính cách của anh, hóa ra không phải, lúc này anh có thể không còn là tổng giám đốc Sở Thị, chỉ là một người bình thường.
“Còn muốn ăn không?” Sở Luật hỏi Lục Tiêu Họa, có muốn mua thêm đồ ăn không, tuy rằng bụng anh đã rất căng nhưng anh nghĩ anh vẫn có thể ăn.
“Thôi, no rồi.” Lục Tiêu Họa xoa xoa bụng mình, hiện tại cô thật sự chỉ ăn không vận động sợ là sẽ béo chết.
Sở Luật giống như có chút mất mát, không biết sau này còn có cơ hội như vậy hay không.
“Ngày mai có thể ra ăn nữa.” Lục Tiêu Họa mở bình nước uống một ngụm bên trong, nước vẫn ấm. Còn có rất nhiều món chưa ăn qua, còn có rất nhiều đồ chưa thử qua, cô than một tiếng, kỳ thật mỗi ngày như vậy có lẽ mới có thể nói thành năm tháng tĩnh hảo.
“Được, ngày mai lại tới.” Sở Luật hẹn trước thời gian với Lục Tiêu Họa, thậm chí anh còn mông chờ ngày mai đến sớm một chút, sẽ lại ngồi chỗ này ăn những món không quý nhưng lại khiến người ta rất thỏa mãn. Ngày mai bọn họ có thể bày đồ ăn trên mặt đất giống như đi dã ngoại, nhưng anh ngẫm lại cảm giác như vậy có chút ngốc. Anh suy nghĩ, cuối cùng cảm giác thích hợp nhất vẫn là mua một ít báo trải trên mặt đất.
Gió thổi lại hơi lạnh, Lục Tiêu Họa kéo chăn trên người, lúc này mọi nhà đều đã sáng đèn, an nhàn ấm áp.
Cô thích đêm như vậy.
Buổi tối nay không biết cô có thể ngủ hay không, cô thật sự không có yêu cầu gì lớn, cũng chỉ muốn buổi tối ngủ ngon một giấc, nằm mơ cũng được, không nằm mơ cũng thế, nhớ mộng cũng được, không nhớ cũng không sao, cô chỉ muốn ngủ ngon một giấc, cái loại cảm giác nhắm mắt lại là sẽ tới hừng đông.
Sở Luật vào toilet pha nước ấm, sau đó cho thêm gì đó vào nước, giống như có thể nghe được mùi thuốc đông y.
Anh bê chậu nước tới trước mặt Lục Tiêu Họa, sau đó ngồi xổm xuống, xắn tay áo mình lên.
Lục Tiêu Họa sửng sốt, người đàn ông này muốn rửa mặt sao?
“Tiểu Hoa, lại đây rửa chân.” Anh dùng tay thử nhiệt độ của nước, vừa vặn, không nóng.
Lục Tiêu Họa rụt chân mình lại, anh muốn thấy chân cô sao? Ở thời cổ đại hai chân của phụ nữ là không thể cho đàn ông nhìn thấy, hiện đại tuy rằng đã không còn quan niệm này nhưng cũng vẫn rất khó đưa chân ra, cái này không đơn giản như một cái chìa tay.
“Nước sắp lạnh.” Sở Luật vẫn ngồi xổm trên mặt đất chờ cô.
Lục Tiêu Họa biết tính tình của người đàn ông này, chuyện anh phải làm dường như sẽ không khi nào từ bỏ.
“Tự tôi làm là được rồi.” Cô ngồi xuống giường bệnh, cẩn thận không để ảnh hưởng tới vết thương của mình.
“Em không làm được.” Sở Luật phân trần, cũng kéo chân cô lại đặt bên trong chậu nước. Lục Tiêu Họa xấu hổ không dám nhìn anh, thật sự chỉ mới đưa chân vào chậu nước cô đã có cảm giác ấm áp rất thoải mái, dường như nước ấm khiến lỗ chân lông mở ra để lưu thông.
Tay Sở Luật rất lớn, dường như một bàn tay anh bằng chân của cô, anh linh hoạt xoa bóp hai chân cho cô, có chút cảm giác đau ê ẩm, đột nhiên cô cảm thấy mũi mình cay cay.
“Anh biết em ngủ không tốt.” Sở Luật tiếp tục mát xa các huyệt trên chân cho cô, miệng cũng tiếp tục noi. “Cho nên anh đã tìm một thầy thuốc có tiếng, từ ông ấy biết tới phương thuốc này. Trước kia em cũng giống như bây giờ, rất dễ gặp ác mộng, cũng rất dễ tỉnh lại, sau đó anh dùng phương pháp mát xa chân cho em, quả nhiên em ngủ ngon hơn rất nhiều, ban ngày tinh thần cũng thoải mái hơn.
“Phương Pháp này là đông y, cần phải có những quy tắc nhất định cho nên anh mới nói em không làm được.”
Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng cắn môi, dường như trái tim cô cũng đập nhanh hơn một ít, nhoi nhói một ít.
“Sở Luật, có phải trước kia anh cũng làm thế này?” Cô chỉ hỏi thử.
“Em nói xem?” Sở Luật ngước lên nhìn cô, đôi mắt đen âm u không thấy đáy giống như không có nhiều gợn sóng, nhưng Lục Tiêu Họa lại phát hiện trong mắt anh hiện lên một mảnh ánh sáng giống như thấy được ngân hà.
Vấn đề này Lục Tiêu Họa không thể trả lời, bởi vì cô cũng không nhớ rõ. Sở Luật lấy khăn cẩn thận lau khô chân cho cô, hai chân cô vẫn trắng nõn tinh xảo như trước, Tiểu Vũ Điểm giống cô, mà chân cũng giống cô như đúc.
“Chân Tiểu Vũ Điểm cũng giống như này.” Sở Luật cười cười, nói: “Lúc đầu anh rửa chân cho con giống như là đánh giặc, tiểu gia hỏa giống anh, không thích bị người khác chạm vào chân, sau đó quen rồi cũng chỉ có anh có thể rửa chân cho bé, người khác động tới bé sẽ không vui. Cũng may em còn không cổ quái như vậy.”
Anh bê chậu nước, vào toilet. Lục Tiêu Họa lấy chăn đắp cho mình, lại lấy ra một quyển sách, kỳ thật cô không biết phải nói theo như nào, cho nên phần lớn đều là anh nói còn cô nghe.
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Đánh giá:
Truyện Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Story
Chương 1227: Anh giúp cô rửa chân
10.0/10 từ 37 lượt.