Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1214: Tìm được người
“Trạng thái của Sở tiên sinh không tồi.” Viên phi công trẻ tuổi đang mở cửa máy bay cho Sở Luật, nếu chưa từng thấy mặt Sở Luật thì lúc này thật sự cho người ta cảm giác anh xuất thân từ quân đội ra, cả trang phục cùng tư thế ngồi, mỗi cử chỉ lời nói việc làm đều giống như từng được huấn luyện. Cởi bỏ bộ âu phục ra thật không còn giống người kinh doanh mà như một quân nhân.
“Cũng tạm.” Sở Luật ngồi xuống, bộ quần áo trên người đã lâu không mặc, đến thật hoài niệm. Nếu không phải nhà có công ty, hoặc cha mẹ anh có thêm một đứa con thì có lẽ anh sẽ đi theo nghiệp bộ đội đặc công.
Kỳ thật từ trong xương cốt anh cũng thích mạo hiểm, có điều mấy năm nay chỉ mạo hiểm trong công ty. Còn may, thủ đoạn anh không tồi, ánh mắt cũng độc ác, không khiến công ty thất bại.
Máy bay trực thăng đã hạ xuống, Sở Luật đi ra, anh nhàn nhạt nhìn mọi thứ trước mặt, dường như nơi này cũng không có người tới.
Anh lấy điện thoại, mở ra, quả thực điểm đó chính là ở gần chỗ này.
“Sở tiên sinh, tôi ở đây chờ anh hay là vài ngày sau quay lại đón?” Phi công hỏi Sở Luật, dù thế nào anh cũng không sao cả, bên trong máy bay có đồ ăn, chờ hay không chờ cũng giống nhau.
“Ba ngày sau lại đây đón tôi.” Sở Luật nhìn thoáng thời gian rồi nói.
Ba ngày, sau ba ngày sẽ đi, mặc kệ người kia có chào đón anh hay không thì ba ngày này anh đã quyết định sẽ ở đây.
“Vâng.” Phi công đưa tay lên trán chào, sau đó máy bay rất nhanh đã bay về nơi chân trời.
Sở Luật ấn lên mặt điện thoại tìm kiếm nhóm người kia, anh đeo tai nghe lên lỗ tai, cũng mở âm thanh ra.
Đây là hệ thống định vị bằng vệ tinh, giống như có hướng dẫn, có thể nói cho anh chính xác vị trí, thậm chí có thể chính xác tọa độ. Đương nhiên hiện tại anh không cần tọa độ, chỉ cần dẫn đường.
“Sao lại ở chỗ này?” Anh đứng ở một chỗ rừng rất rậm rạp, nơi này giống như rừng rậm nguyên sinh, bên trong rắn độc trùng độc cũng rất nhiều, không phải quá thích hợp cho việc dã ngoại.
Đội leo núi này đầu óc có vấn đề hay sao, không có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng lại dám tới nơi này. Nói không chừng đầu óc trưởng nhóm leo núi có bệnh, bằng không chính là Cao Dật có bệnh, lại tìm một nhóm trưởng không quá đáng tin như vậy.
Anh kiểm tra một chút trang tiết bị của mình, lại xác định xem vị trí có chính xác hay không, lúc này mới đi vào bên trong rừng nguyên sinh còn chưa có người khai phá. Anh không sợ, tuy rằng đã ra quân thật lâu nhưng được huấn luyện bộ đội đặc công thì những kỹ năng đó theo anh cả đời, cắm rễ vào đầu óc, vào tứ chi, thành bản năng của con người anh.
Anh đã nhanh chóng đi trong rừng rậm nguyên sinh, quả nhiên không có bất cứ dấu vết của con người nào. Từ tai nghe luôn truyền đến hướng dẫn qua vệ tinh.
Về phía trước 100 mét, rẽ phải 30 mét… Anh nhanh chóng đi về phía trước, nơi này ẩn giấu quá nhiều nguy hiểm đối với người không hiểu biết, xác thật là không thể dừng lại, thời gian dài như vậy không biết đã phát sinh chuyện gì.
10 mét về phía trước… lại có tiếng hướng dẫn trong tai anh. Tới rồi, lập tức sẽ đến, chỉ là anh càng đi càng có cảm giác kỳ quái, nơi này không có dấu vết của đoàn người đi qua, chẳng lẽ bọn họ chui từ dưới đất lên hay rơi từ trên trời xuống.
Mà xa xa kia giống như có một người.
Bước chân Sở Luật dừng một chút, lưng nháy mắt liền đổ ra một thân mồ hôi lạnh.
“Nhược Tâm…” Anh đi nhanh qua, ngồi xổm thân mình, điển định vị vệ tinh kia vừa đúng lúc ở trên người cô.
Anh đỡ cô lên, vừa thấy mặt cô liền nhẹ nhõm thở ra một hơi. Tuy rằng anh không phải là bác sĩ nhưng cũng biết cô vẫn còn sống. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, sườn núi phía trước rõ ràng xuất hiện dấu vết bị trượt xuống, mà cô còn nắm một cành cây trong tay, xem ra là bị ngã xuống.
“Nhược Tâm! Nhược Tâm!” Anh nhẹ nhàng vỗ mặt Lục Tiêu Họa, nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng.
“Lục Tiêu Họa!” Anh dùng tên khác để gọi, người vẫn chưa tỉnh nhưng nhiệt độ cơ thể và trái tim đều rất bình thường, hẳn không có trở ngại mới đúng.
Anh lấy ra điện thoại vệ tinh của mình muốn gọi cho viên phi công kia để anh ta đưa máy bay quay lại, kết quả nửa ngày đều không được, anh gọi cho Mạc Mính, bên phía Mạc Mính lại tắt máy.
Ba ngày, đúng vậy, đành đợi ba ngày. Anh nhét điện thoại vào lại ba lô, nếu thật sự không liên hệ được thì anh chỉ có thể chờ phi công tự tới đón anh về. Anh ôm cô từ trên mặt đất tìm một chỗ có thể che mưa che gió, tuy nói rằng hiện tại không gió lớn không mưa nhưng ai mà biết tiếp theo thời tiết sẽ thế nào.
***
Lục Tiêu Họa tỉnh như thế nào, kỳ thật cô cũng không biết, cô nghĩ chắc là do đói đi. Cô cố gắng mở hai mắt, cảm giác nơi nào cũng đau, đặc biệt là chân.
Trời đã tối, có điều trước mắt cô lại có ánh lửa.
Khoan, ánh lửa? Cô sửng sốt, cơ thể cũng cứng đờ theo, ngay cả cảm giác đau ở chân càng thêm khó nhịn.
Không phải cô gặp thổ dân chứ, thổ dân sống biết lập khi gặp người ngoài bọn họ sẽ làm gì, không phải nuôi thì sẽ là giết đi…
“Cô suy nghĩ gì thế?” Sở Luật nhặt một ít nhánh cây về liền thấy Lục Tiêu Họa đã tỉnh. Sắc mặt cô thỉnh thoảng biến hóa, một lúc sợ hãi, một lúc trắng bệch, một lúc sau lại lộ vẻ hối hận.
Sắc mặt biến đổi kỳ lạ như vậy nhiều năm qua anh cũng chỉ nhìn thấy ở cô.
Nghe tiếng nói quen thuộc khiến Lục Tiêu Họa có chút không tin ở lỗ tai mình, cô còn tưởng mình bị ảo giác, đến khi mở hai mắt ra cô mới thấy rõ người đàn ông trước mặt.
“Sở Luật, sao anh lại ở đây?”
“Tôi không ở đây thì cô đã biến thành Bạch Cốt Tinh.” Sở Luật ngồi xổm thân mình xuống, đem những nhánh cây mình nhặt về ném vào trong bếp. Khó có được, vừa mới ở thế giới bê tông côt thép, có một ngày vậy mà anh lại còn có thể nhặt cành cây đốt lửa.
Cuối cùng Lục Tiêu Họa cũng thở dài nhẹ nhõm, bụng cô cũng kêu lên ục ục, quả nhiên cô bị đói mà tỉnh, còn may không phải tỉnh vì đau.
“Chân cô bị thương, tôi đã xử lý giúp cô. Hiện tại tôi không liên lạc được với bên ngoài, ba ngày nữa sẽ có trực thăng đến đón chúng ta về, cho nên không cần lo lắng. Tôi còn chưa kiểm tra được liệu cô có bị gãy xương ở chỗ nào không, tôi chỉ là doanh nhân chứ không phải là bác sĩ.”
- --
Admin: Dạo này khoảng 23h Gác hay bị quá tải, bên mình đang cố gắng khắc phục, nếu được thì bà con chú ý đọc vào giờ khác nha.
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
“Cũng tạm.” Sở Luật ngồi xuống, bộ quần áo trên người đã lâu không mặc, đến thật hoài niệm. Nếu không phải nhà có công ty, hoặc cha mẹ anh có thêm một đứa con thì có lẽ anh sẽ đi theo nghiệp bộ đội đặc công.
Kỳ thật từ trong xương cốt anh cũng thích mạo hiểm, có điều mấy năm nay chỉ mạo hiểm trong công ty. Còn may, thủ đoạn anh không tồi, ánh mắt cũng độc ác, không khiến công ty thất bại.
Máy bay trực thăng đã hạ xuống, Sở Luật đi ra, anh nhàn nhạt nhìn mọi thứ trước mặt, dường như nơi này cũng không có người tới.
Anh lấy điện thoại, mở ra, quả thực điểm đó chính là ở gần chỗ này.
“Sở tiên sinh, tôi ở đây chờ anh hay là vài ngày sau quay lại đón?” Phi công hỏi Sở Luật, dù thế nào anh cũng không sao cả, bên trong máy bay có đồ ăn, chờ hay không chờ cũng giống nhau.
“Ba ngày sau lại đây đón tôi.” Sở Luật nhìn thoáng thời gian rồi nói.
Ba ngày, sau ba ngày sẽ đi, mặc kệ người kia có chào đón anh hay không thì ba ngày này anh đã quyết định sẽ ở đây.
“Vâng.” Phi công đưa tay lên trán chào, sau đó máy bay rất nhanh đã bay về nơi chân trời.
Sở Luật ấn lên mặt điện thoại tìm kiếm nhóm người kia, anh đeo tai nghe lên lỗ tai, cũng mở âm thanh ra.
Đây là hệ thống định vị bằng vệ tinh, giống như có hướng dẫn, có thể nói cho anh chính xác vị trí, thậm chí có thể chính xác tọa độ. Đương nhiên hiện tại anh không cần tọa độ, chỉ cần dẫn đường.
“Sao lại ở chỗ này?” Anh đứng ở một chỗ rừng rất rậm rạp, nơi này giống như rừng rậm nguyên sinh, bên trong rắn độc trùng độc cũng rất nhiều, không phải quá thích hợp cho việc dã ngoại.
Đội leo núi này đầu óc có vấn đề hay sao, không có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng lại dám tới nơi này. Nói không chừng đầu óc trưởng nhóm leo núi có bệnh, bằng không chính là Cao Dật có bệnh, lại tìm một nhóm trưởng không quá đáng tin như vậy.
Anh kiểm tra một chút trang tiết bị của mình, lại xác định xem vị trí có chính xác hay không, lúc này mới đi vào bên trong rừng nguyên sinh còn chưa có người khai phá. Anh không sợ, tuy rằng đã ra quân thật lâu nhưng được huấn luyện bộ đội đặc công thì những kỹ năng đó theo anh cả đời, cắm rễ vào đầu óc, vào tứ chi, thành bản năng của con người anh.
Anh đã nhanh chóng đi trong rừng rậm nguyên sinh, quả nhiên không có bất cứ dấu vết của con người nào. Từ tai nghe luôn truyền đến hướng dẫn qua vệ tinh.
Về phía trước 100 mét, rẽ phải 30 mét… Anh nhanh chóng đi về phía trước, nơi này ẩn giấu quá nhiều nguy hiểm đối với người không hiểu biết, xác thật là không thể dừng lại, thời gian dài như vậy không biết đã phát sinh chuyện gì.
10 mét về phía trước… lại có tiếng hướng dẫn trong tai anh. Tới rồi, lập tức sẽ đến, chỉ là anh càng đi càng có cảm giác kỳ quái, nơi này không có dấu vết của đoàn người đi qua, chẳng lẽ bọn họ chui từ dưới đất lên hay rơi từ trên trời xuống.
Mà xa xa kia giống như có một người.
Bước chân Sở Luật dừng một chút, lưng nháy mắt liền đổ ra một thân mồ hôi lạnh.
“Nhược Tâm…” Anh đi nhanh qua, ngồi xổm thân mình, điển định vị vệ tinh kia vừa đúng lúc ở trên người cô.
Anh đỡ cô lên, vừa thấy mặt cô liền nhẹ nhõm thở ra một hơi. Tuy rằng anh không phải là bác sĩ nhưng cũng biết cô vẫn còn sống. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, sườn núi phía trước rõ ràng xuất hiện dấu vết bị trượt xuống, mà cô còn nắm một cành cây trong tay, xem ra là bị ngã xuống.
“Nhược Tâm! Nhược Tâm!” Anh nhẹ nhàng vỗ mặt Lục Tiêu Họa, nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng.
“Lục Tiêu Họa!” Anh dùng tên khác để gọi, người vẫn chưa tỉnh nhưng nhiệt độ cơ thể và trái tim đều rất bình thường, hẳn không có trở ngại mới đúng.
Anh lấy ra điện thoại vệ tinh của mình muốn gọi cho viên phi công kia để anh ta đưa máy bay quay lại, kết quả nửa ngày đều không được, anh gọi cho Mạc Mính, bên phía Mạc Mính lại tắt máy.
Ba ngày, đúng vậy, đành đợi ba ngày. Anh nhét điện thoại vào lại ba lô, nếu thật sự không liên hệ được thì anh chỉ có thể chờ phi công tự tới đón anh về. Anh ôm cô từ trên mặt đất tìm một chỗ có thể che mưa che gió, tuy nói rằng hiện tại không gió lớn không mưa nhưng ai mà biết tiếp theo thời tiết sẽ thế nào.
***
Lục Tiêu Họa tỉnh như thế nào, kỳ thật cô cũng không biết, cô nghĩ chắc là do đói đi. Cô cố gắng mở hai mắt, cảm giác nơi nào cũng đau, đặc biệt là chân.
Trời đã tối, có điều trước mắt cô lại có ánh lửa.
Khoan, ánh lửa? Cô sửng sốt, cơ thể cũng cứng đờ theo, ngay cả cảm giác đau ở chân càng thêm khó nhịn.
Không phải cô gặp thổ dân chứ, thổ dân sống biết lập khi gặp người ngoài bọn họ sẽ làm gì, không phải nuôi thì sẽ là giết đi…
“Cô suy nghĩ gì thế?” Sở Luật nhặt một ít nhánh cây về liền thấy Lục Tiêu Họa đã tỉnh. Sắc mặt cô thỉnh thoảng biến hóa, một lúc sợ hãi, một lúc trắng bệch, một lúc sau lại lộ vẻ hối hận.
Sắc mặt biến đổi kỳ lạ như vậy nhiều năm qua anh cũng chỉ nhìn thấy ở cô.
Nghe tiếng nói quen thuộc khiến Lục Tiêu Họa có chút không tin ở lỗ tai mình, cô còn tưởng mình bị ảo giác, đến khi mở hai mắt ra cô mới thấy rõ người đàn ông trước mặt.
“Sở Luật, sao anh lại ở đây?”
“Tôi không ở đây thì cô đã biến thành Bạch Cốt Tinh.” Sở Luật ngồi xổm thân mình xuống, đem những nhánh cây mình nhặt về ném vào trong bếp. Khó có được, vừa mới ở thế giới bê tông côt thép, có một ngày vậy mà anh lại còn có thể nhặt cành cây đốt lửa.
Cuối cùng Lục Tiêu Họa cũng thở dài nhẹ nhõm, bụng cô cũng kêu lên ục ục, quả nhiên cô bị đói mà tỉnh, còn may không phải tỉnh vì đau.
“Chân cô bị thương, tôi đã xử lý giúp cô. Hiện tại tôi không liên lạc được với bên ngoài, ba ngày nữa sẽ có trực thăng đến đón chúng ta về, cho nên không cần lo lắng. Tôi còn chưa kiểm tra được liệu cô có bị gãy xương ở chỗ nào không, tôi chỉ là doanh nhân chứ không phải là bác sĩ.”
- --
Admin: Dạo này khoảng 23h Gác hay bị quá tải, bên mình đang cố gắng khắc phục, nếu được thì bà con chú ý đọc vào giờ khác nha.
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Đánh giá:
Truyện Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Story
Chương 1214: Tìm được người
10.0/10 từ 37 lượt.