Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1036: Tôi cho ông lời giải thích
“Tiền này cứ nhận đi, đứa nhỏ là quan trọng nhất, đâm phải con hai người là người có chút tiếng tăm, nên bọn họ sẽ không dám không nhận lỗi.”
“Cảm ơn.” Người phụ nữ cầm tiền, dựa vào chồng, hai người dìu lẫn nhau, người phụ nữ sớm đã khóc không thành tiếng.
Trong phòng bệnh tầng bốn, Tần Tuyết Quyên giống như đang đề phòng cướp đứng chắn trước mặt Hạ Nhược Tâm, mặt Hạ Minh Chính vô cùng khó coi, ông ta cười lạnh: “Đúng là lưu manh lại thêm nanh nọc, Dĩ Hiên nhà tôi không động các người, các người lại khi dễ trên đầu chúng tôi.”
“Khi dễ nhà ông thì ông làm gì?” Lục Khả Ân cũng không thèm để ý ỷ thế hiếp người, nhà ông đây nhiều người như vậy, chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ làm cho cha con nhà họ Hạ chết đuối.
“Chẳng ra cái gì?” Hạ Minh Chính không ngốc, không dám người Lục gia cứng đối cứng: “Tôi chỉ muốn biết, ông dạy con thế nào mà việc bắt cóc người cũng có thể làm được?”
“Tiểu Hoa, lại đây,” Lục Khả Ân quay về Hạ Nhược Tâm vẫy tay.
Hạ Nhược Tâm đi đến, đứng ở trước mặt Lục Khả Ân: “Ba trước nay đều không hỏi con, bây giờ con thích thì con nói, không thích thì con không nói cũng được, tất cả đã có ba lo hết.”
Hạ Nhược Tâm không nói ngay mà đi rót một chén nước, bưng tới trước mặt Lục Khả Ân.
“Ba, ba uống nước trước đi.”
“Ừ.” Lục Khả Ân rất vừa lòng, vẫn là con gái biết ý, biết mời ông uống nước trước, con trai nuôi lớn đến thế cũng chỉ như cái rắm, không biết quan tâm đúng lúc đến ông tí nào, lúc nãy bênh con ông rống lên như thế, họng của ông đau không?
Hạ Nhược Tâm bây giờ mới xoay người, không có chút chột dạ nào nhìn vào hai cha con nhà họ Hạ, giờ là khi cô có thể nói năng ngang hàng với hai cha con bọn họ mà không cần phải cúi đầu, tỏ ra kém một bậc, hèn mọn mà sống.
“Hạ tiên sinh, vừa rồi ông nói gì, ông có thể nhắc lại không?” Sắc mặt cô bình tình, thanh âm cũng không rõ buồn vui, nhìn không thấu tâm tư.
Hạ Minh Chính khóe miệng treo nụ cười lạnh, ông ta vì con gái, đem bao nhiêu tức giận giữ lại trong người nên oán hận này cũng không phải là nhỏ nhé.
“Tôi muốn hỏi, cha mẹ cô dạy cô thế nào mà việc bắt cóc người cô cũng dám làm?”
“Đúng, chính là câu này.” Hạ Nhược Tâm không tức giận, lại cười: “Tôi cũng muốn hỏi ông Hạ, ông dạy con gái thế nào mà việc bắt cóc người cũng có thể làm được?”
Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên bỗng nhiên biến đổi, có loại cảm giác không rét mà run từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trên đỉnh đầu, da đầu tê dại.
“Cô có ý gì?” giọng Hạ Minh Chính càng cao, âm thanh nghiêm khắc lộ ra vẻ cảnh cáo, chuyển ánh mắt của ông ta sang Lục Khả Ân đang nhàn nhã ngồi uống trà.
Lục Khả Ân một ánh mắt cũng chẳng buồn nhúc nhích.
“Ông Hạ lúc chỉ trích người khác, sao không hỏi người ở bên cạnh ông có làm chuyện như thế hay không?” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói, giống như một cơn gió lạnh thổi tới mang theo ý khác.
Hạ Minh Chính xoay người, nhìn chằm chằm vào Hạ Dĩ Hiên, Hạ Dĩ Hiên lúc này hoảng hốt làm ông ta có cảm giác không tốt.
“Dĩ Hiên, con bắt cóc ai?”
Ông ta không tin con gái mình có thể làm như vậy, tuy rằng nó có hư hỗn một tí, nhưng chăc chắn là không dám, mới lái xe đụng phải người ta một chút đã chạy trốn, Hạ Minh Chính cảm thấy có lẽ ông ta nên nhìn lại một chút chính đứa con gái của mình.
Hạ Dĩ Hiên bây giờ mới có phản ứng, cô làm sao có thể nhận được, cô không bắt cóc, cô đúng là có đem một người nhốt lại thật, sau đó còn giết chết, cô cho là mình làm việc trời không biết, quỷ không hay nhưng trên đời đúng là không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, cô sợ hãi còn bởi vì làm sao mà Lục Tiêu Họa biết được.
“Ba, ba dừng nghe cô ta nói bậy, con sao có thể bắt cóc người khác?”
Hạ Minh Chính không biết phải tin tưởng ai, con gái mình sinh ra nên ông ta biết rõ ràng, ông ta loáng thoáng nhi ngờ nên cảm thấy vừa rồi có cái gì đó không đúng.
“Ông Hạ, ông đi luôn bây giờ à?” Tiếng nói của Nhược Tâm đuổi theo sau ông ta làm bước chân ông ta dừng lại một nhịp.
“Ông Hạ, ông không muốn biết con gái ông đã bắt có cầm tù ai sao? Ông không muốn biết con gái ông đã làm gì người ta, không muốn biết người đó bây giờ thế nào hay sao?”
Hạ Nhược Tâm dựa vào một bức tường, hơi hơi khép hàng mi dài nhìn không ra tâm trạng, một phần yên tĩnh, hai phần châm chọc còn lại bảy phần không rõ.
Hạ Dĩ Hiên nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, đã có một quả bom hẹn giờ Tống Uyển, một quả bom khác chính là cái tên Hạ Nhược Tâm.
Người này đã ở bên cô đã nửa đời người, hình như cô cũng đã quên mất.
“Ông Hạ không muốn nghe à?” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nâng môi đỏ, thân thể gầy yếu như lảo đảo như sắp ngã, nhưng cô lại đang đứng thẳng.
Trên đời này không có gì có thể ngăn chặn được cô.
Trên đời này cũng không có ai có thể làm cô bị thương tổn nữa.
“Sao bà lại tới đây?” Hạ Minh Chính trong lòng quýnh lên, xúc động muốn lập tức mang theo cả nhà chạy trốn.
“Đến xem cha con ông, phải đi luôn à?” Bà thấy hơi đau đầu, lại phải đi theo chùi đít cho hai cha con nhà này. “Ông yên tâm đi, người nhà bên kia tôi đã sắp xếp xong rồi, cũng không phải là những người quá khó nói chuyện.”
Tầm mắt bà dừng ở trên người Hạ Dĩ Hiên, không thể nào tưởng tượng ra được đứa con gái mình chiều chuộng bao nhiêu năm lại ngu dốt như thế, đây chắc là vấn đề về gen.
“Chúng ta đi.” Hạ Minh Chính một tay kéo Thẩm Ý Quân, một tay lôi Hạ Dĩ Hiên, cảm giác nguy hiểm đáng sợ, giống như ông ta phải rời khỏi đây gấp, người nhà Lục gia quả thật là rất khó chơi.
Nhưng, trợ lý của Lục Cẩm Vinh đứng ở bên ngoài, chắn ngay cửa, hắn đóng cửa lại, trực tiếp đứng chặn ở đó, sau đó vươn tay.
“Hạ tiên sinh, mời.”
Hạ Minh Chính đẩy vợ con về phía sau mình: “Anh có ý gì?”
“Không có ý gì.” Lục Cẩm Vinh đã nghĩ đến cái gì đó, anh đi tới bên người Hạ Nhược Tâm đang đứng yên, đặt tay lên vai cô.
“Em gái tôi còn chưa nói xong, ông Hạ chẳng phải luôn nói chúng tôi phải có một lời giải thích với ông hay sao. Người nhà họ Lục chúng tôi cũng không phải là không biết nói đạo lý, em gái tôi đang rất trân trọng mà nói lời giải thích với ông.”
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
“Cảm ơn.” Người phụ nữ cầm tiền, dựa vào chồng, hai người dìu lẫn nhau, người phụ nữ sớm đã khóc không thành tiếng.
Trong phòng bệnh tầng bốn, Tần Tuyết Quyên giống như đang đề phòng cướp đứng chắn trước mặt Hạ Nhược Tâm, mặt Hạ Minh Chính vô cùng khó coi, ông ta cười lạnh: “Đúng là lưu manh lại thêm nanh nọc, Dĩ Hiên nhà tôi không động các người, các người lại khi dễ trên đầu chúng tôi.”
“Khi dễ nhà ông thì ông làm gì?” Lục Khả Ân cũng không thèm để ý ỷ thế hiếp người, nhà ông đây nhiều người như vậy, chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ làm cho cha con nhà họ Hạ chết đuối.
“Chẳng ra cái gì?” Hạ Minh Chính không ngốc, không dám người Lục gia cứng đối cứng: “Tôi chỉ muốn biết, ông dạy con thế nào mà việc bắt cóc người cũng có thể làm được?”
“Tiểu Hoa, lại đây,” Lục Khả Ân quay về Hạ Nhược Tâm vẫy tay.
Hạ Nhược Tâm đi đến, đứng ở trước mặt Lục Khả Ân: “Ba trước nay đều không hỏi con, bây giờ con thích thì con nói, không thích thì con không nói cũng được, tất cả đã có ba lo hết.”
Hạ Nhược Tâm không nói ngay mà đi rót một chén nước, bưng tới trước mặt Lục Khả Ân.
“Ba, ba uống nước trước đi.”
“Ừ.” Lục Khả Ân rất vừa lòng, vẫn là con gái biết ý, biết mời ông uống nước trước, con trai nuôi lớn đến thế cũng chỉ như cái rắm, không biết quan tâm đúng lúc đến ông tí nào, lúc nãy bênh con ông rống lên như thế, họng của ông đau không?
Hạ Nhược Tâm bây giờ mới xoay người, không có chút chột dạ nào nhìn vào hai cha con nhà họ Hạ, giờ là khi cô có thể nói năng ngang hàng với hai cha con bọn họ mà không cần phải cúi đầu, tỏ ra kém một bậc, hèn mọn mà sống.
“Hạ tiên sinh, vừa rồi ông nói gì, ông có thể nhắc lại không?” Sắc mặt cô bình tình, thanh âm cũng không rõ buồn vui, nhìn không thấu tâm tư.
Hạ Minh Chính khóe miệng treo nụ cười lạnh, ông ta vì con gái, đem bao nhiêu tức giận giữ lại trong người nên oán hận này cũng không phải là nhỏ nhé.
“Tôi muốn hỏi, cha mẹ cô dạy cô thế nào mà việc bắt cóc người cô cũng dám làm?”
“Đúng, chính là câu này.” Hạ Nhược Tâm không tức giận, lại cười: “Tôi cũng muốn hỏi ông Hạ, ông dạy con gái thế nào mà việc bắt cóc người cũng có thể làm được?”
Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên bỗng nhiên biến đổi, có loại cảm giác không rét mà run từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trên đỉnh đầu, da đầu tê dại.
“Cô có ý gì?” giọng Hạ Minh Chính càng cao, âm thanh nghiêm khắc lộ ra vẻ cảnh cáo, chuyển ánh mắt của ông ta sang Lục Khả Ân đang nhàn nhã ngồi uống trà.
Lục Khả Ân một ánh mắt cũng chẳng buồn nhúc nhích.
“Ông Hạ lúc chỉ trích người khác, sao không hỏi người ở bên cạnh ông có làm chuyện như thế hay không?” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói, giống như một cơn gió lạnh thổi tới mang theo ý khác.
Hạ Minh Chính xoay người, nhìn chằm chằm vào Hạ Dĩ Hiên, Hạ Dĩ Hiên lúc này hoảng hốt làm ông ta có cảm giác không tốt.
“Dĩ Hiên, con bắt cóc ai?”
Ông ta không tin con gái mình có thể làm như vậy, tuy rằng nó có hư hỗn một tí, nhưng chăc chắn là không dám, mới lái xe đụng phải người ta một chút đã chạy trốn, Hạ Minh Chính cảm thấy có lẽ ông ta nên nhìn lại một chút chính đứa con gái của mình.
Hạ Dĩ Hiên bây giờ mới có phản ứng, cô làm sao có thể nhận được, cô không bắt cóc, cô đúng là có đem một người nhốt lại thật, sau đó còn giết chết, cô cho là mình làm việc trời không biết, quỷ không hay nhưng trên đời đúng là không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, cô sợ hãi còn bởi vì làm sao mà Lục Tiêu Họa biết được.
“Ba, ba dừng nghe cô ta nói bậy, con sao có thể bắt cóc người khác?”
Hạ Minh Chính không biết phải tin tưởng ai, con gái mình sinh ra nên ông ta biết rõ ràng, ông ta loáng thoáng nhi ngờ nên cảm thấy vừa rồi có cái gì đó không đúng.
“Ông Hạ, ông đi luôn bây giờ à?” Tiếng nói của Nhược Tâm đuổi theo sau ông ta làm bước chân ông ta dừng lại một nhịp.
“Ông Hạ, ông không muốn biết con gái ông đã bắt có cầm tù ai sao? Ông không muốn biết con gái ông đã làm gì người ta, không muốn biết người đó bây giờ thế nào hay sao?”
Hạ Nhược Tâm dựa vào một bức tường, hơi hơi khép hàng mi dài nhìn không ra tâm trạng, một phần yên tĩnh, hai phần châm chọc còn lại bảy phần không rõ.
Hạ Dĩ Hiên nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, đã có một quả bom hẹn giờ Tống Uyển, một quả bom khác chính là cái tên Hạ Nhược Tâm.
Người này đã ở bên cô đã nửa đời người, hình như cô cũng đã quên mất.
“Ông Hạ không muốn nghe à?” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nâng môi đỏ, thân thể gầy yếu như lảo đảo như sắp ngã, nhưng cô lại đang đứng thẳng.
Trên đời này không có gì có thể ngăn chặn được cô.
Trên đời này cũng không có ai có thể làm cô bị thương tổn nữa.
“Sao bà lại tới đây?” Hạ Minh Chính trong lòng quýnh lên, xúc động muốn lập tức mang theo cả nhà chạy trốn.
“Đến xem cha con ông, phải đi luôn à?” Bà thấy hơi đau đầu, lại phải đi theo chùi đít cho hai cha con nhà này. “Ông yên tâm đi, người nhà bên kia tôi đã sắp xếp xong rồi, cũng không phải là những người quá khó nói chuyện.”
Tầm mắt bà dừng ở trên người Hạ Dĩ Hiên, không thể nào tưởng tượng ra được đứa con gái mình chiều chuộng bao nhiêu năm lại ngu dốt như thế, đây chắc là vấn đề về gen.
“Chúng ta đi.” Hạ Minh Chính một tay kéo Thẩm Ý Quân, một tay lôi Hạ Dĩ Hiên, cảm giác nguy hiểm đáng sợ, giống như ông ta phải rời khỏi đây gấp, người nhà Lục gia quả thật là rất khó chơi.
Nhưng, trợ lý của Lục Cẩm Vinh đứng ở bên ngoài, chắn ngay cửa, hắn đóng cửa lại, trực tiếp đứng chặn ở đó, sau đó vươn tay.
“Hạ tiên sinh, mời.”
Hạ Minh Chính đẩy vợ con về phía sau mình: “Anh có ý gì?”
“Không có ý gì.” Lục Cẩm Vinh đã nghĩ đến cái gì đó, anh đi tới bên người Hạ Nhược Tâm đang đứng yên, đặt tay lên vai cô.
“Em gái tôi còn chưa nói xong, ông Hạ chẳng phải luôn nói chúng tôi phải có một lời giải thích với ông hay sao. Người nhà họ Lục chúng tôi cũng không phải là không biết nói đạo lý, em gái tôi đang rất trân trọng mà nói lời giải thích với ông.”
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Đánh giá:
Truyện Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Story
Chương 1036: Tôi cho ông lời giải thích
10.0/10 từ 37 lượt.