Tâm Tiêm Ý
Chương 96: “Từ lâu ta đã biết chúng ta là người chung lối.”
167@-Khi sắc trời từ từ hửng sáng, hơi ấm trong phòng cũng dần tan.
Thuấn Âm nhẹ nhàng mở mắt, bầu má áp vào lồ ng ngực rắn chắc, nàng cựa mình nhấc đầu lên, gương mặt của Mục Trường Châu kề ngay trước mắt. Bấy giờ nàng mới hay bản thân đang nằm sấp trên người chàng – không rõ là từ lúc nào, cơ thể quấn chặt nhau.
Một bàn tay vẫn ôm lấy ngực chàng, giữ trọn nhịp tim đang đập trong lồ ng ngực. Sợ chạm phải vết thương của chàng, nàng vội vã ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ cần cúi xuống nàng sẽ chạm vào sống mũi chàng. Đôi mắt sâu thẳm khép hờ cùng cánh môi mỏng mím nhẹ khiến chàng lúc ngủ trông dịu dàng hơn. Có phải trước đây nàng chưa bao giờ quan sát chàng ở khoảng cách gần như thế?
Mà có vẻ nàng cũng chưa từng hiểu chàng như khoảnh khắc hiện tại.
Bất thình lình cánh tay đang ôm eo chợt ghì mạnh, Thuấn Âm hoàn hồn, trông thấy chàng đã mở mắt nhìn mình.
Nàng ngẩn ngơ, chưa kịp lên tiếng thì chàng đột ngột áp môi lên môi nàng, ôm nàng lật người lại, đè nàng xuống ngậm lấy cánh môi mềm mại, nhẹ nhàng m ơn trớn mấy lần mới buông ra, giọng khàn khàn vang lên: “Yên tâm chưa? Ta đã khỏe rồi.”
Thì ra chàng biết nàng đang nhìn mình. Thuấn Âm th ở dốc lẩm bẩm: “Nhận ra từ hôm qua rồi…”
Mục Trường Châu bật cười, tuy ngày hôm qua có vẻ chàng suýt mất kiểm soát nhưng chưa đến nỗi phóng túng mất đi lí trí. Nàng không muốn nữa là vì sợ ảnh hưởng đến vết thương của chàng.
Đến khi thân trần đổ mướt mồ hôi chàng mới chịu dừng lại, song bàn tay vẫn ôm nàng không buông.
Chàng cúi đầu, cười cười nói: “Thực sự do chuyện còn chưa xong nên ta mới như vậy…”
Không còn phủ Tổng quản uy hiếp nên chàng không cần gồng mình nhẫn nhịn, nhưng có thể xuất phát từ thói quen cẩn trọng nên dù đã được bổ nhiệm, chàng vẫn hi vọng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, đặc biệt trong vấn đề liên quan đến nàng.
Nhớ lại chuyện hôm qua làm vành tai Thuấn Âm đỏ hoét, nàng ngẩng đầu nhìn chàng: “Chuyện còn chưa xong thì đã sao, thiếp vẫn sẽ đồng hành cùng chàng.”
Mục Trường Châu nhìn nàng đăm đăm, đột nhiên ôm siết người trong lòng, nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi nàng: “Từ lâu ta đã biết chúng ta là người chung lối.”
Mặc dù ban đầu nàng bị chàng ép phải bước chung đường, nhưng dẫu cho đường đi có vòng vo tới đâu, cả hai vẫn hướng đến cùng một điểm đích. Nàng đã hiểu ra điều đó mỗi khi cùng chàng vượt qua khó khăn, hay mỗi lần cả hai cùng nhau đối mặt với hiểm nguy.
Cho đến khi nàng cương quyết không để chàng làm phản, kiên trì cố thủ không rời phủ Quân tư, nàng đã hoàn toàn tin rằng bọn họ thực sự đồng hành chung lối.
Và rồi tới ngày hôm nay, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đã đồng điệu…
Ngoài cửa vang lên mấy tiếng bước chân, Thuấn Âm nghe được, nhẹ nhàng đẩy chàng ra, tỏ ý đã đến lúc đứng dậy.
Mục Trường Châu mỉm cười, cuối cùng cũng nới lỏng vòng tay, lấy áo khoác phủ lên người nàng.
Thắng Vũ dẫn thị nữ đứng ngoài chờ một lúc, hồi lâu sau cửa phòng mới mở ra. Thị nữ nhanh chân đem nước nóng cùng cơm canh vào hầu hạ buổi sáng, ngoài ra còn có một chén thuốc đang bốc hơi nghi ngút. Mà cũng không ai nhìn ngó lung tung, như thể đã trở thành thói quen.
Trước khi lui xuống, Thắng Vũ mới nhìn Thuấn Âm đôi lần, xem ra cơn giận của phu nhân vào ngày hôm qua đã biến mất, nàng nén cười rời đi.
Thuấn Âm khép vạt áo, ngồi sau bàn sắp xếp lại mấy cuốn sổ cầm về, trong đó có cả tờ giấy ước nguyện cầu Phật. Dọn dẹp xong mới thấy đói bụng, nàng liếc nhìn Mục Trường Châu.
Chàng đứng trước bình phong vuốt thẳng vạt áo, ánh mắt thoáng nhìn giao thoa với nàng, đoạn chàng bước tới, cầm lấy chén thuốc uống cạn.
Bỗng Xương Phong xuất hiện ngoài phòng, cao giọng báo: “Thưa phu nhân, sáng sớm hôm nay nhận được thư gửi cho phu nhân.”
Thuấn Âm vừa nhấp hớp canh nóng, nghe thấy thế bèn nhìn sang. Mục Trường Châu đặt chén thuốc xuống, đi tới cửa cầm lấy lá thư.
Chàng nhìn bì thư, quay đầu nói: “Là của Vô Tật.”
Thuấn Âm tức thì đứng dậy đi tới, nhận lấy mở ra đọc lướt một lần, sau đó ngẩng đầu: “Án cũ của phụ thân thiếp đã có kết quả rồi, đệ ấy gửi thư hỏi thiếp tình hình Lương Châu thế nào, nếu thiếp không tiện về Trường An thì đệ ấy sẽ gửi thư nói rõ hơn sau.”
Cuối cùng ngày này cũng đã tới sau ngần ấy thời gian đằng đẵng, trong thoáng chốc nàng không biết phải nói gì.
Mục Trường Châu cũng đoán được sơ bộ. Mấy ngày qua tuyết rơi liên miên, phải đến gần đây thời tiết mới khá hơn, cũng dễ hiểu khi bây giờ thư mới tới tay. Chàng đưa mắt nhìn mặt trời đã dâng cao, ra lệnh: “Chuẩn bị xe ngựa, lát nữa ta và phu nhân có việc ra ngoài.”
Xương Phong vâng dạ rồi chạy đi chuẩn bị.
Thuấn Âm nhìn chàng: “Đi đâu vậy?”
Mục Trường Châu đáp: “Đi rồi khắc biết.”
Tuyết đọng trong thành đã được quét dọn, dân chúng rộn rã qua lại, hàng quán đã mở nhưng không thấy náo nhiệt như trước, tuy nhiên đời sống phố thị đang dần trở lại như thường.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi đột ngột nhận được lệnh từ Tổng quản, một người vội vã xuất phát từ trị sở, một người hớt hải chạy từ chỗ thủ thành, cả hai dẫn theo binh sĩ cầm theo cuốc xẻng, giáp mặt nhau ở dưới cổng đông thành rồi tập hợp đi cùng.
Hồ Bột nhi hỏi: “Ngài ấy phát lệnh chính thức triệu chúng ta đến làm gì vậy, còn đem theo cả mấy thứ này? Chẳng phải ngài ấy chỉ mới bình phục thôi à?”
Trương Quân Phụng đáp: “Ta cũng không rõ, nhưng chắc chắn phải là chuyện quan trọng.”
Hồ Bột nhi nhìn hắn: “Đừng có mù quáng vì biết có cô nương thích mình đấy nhé, hỏi gì cũng không biết.”
Trương Quân Phụng lườm gã: “Còn ăn nói linh tinh thì coi chừng ta dùng quan quyền trị huynh!”
Lúc này Hồ Bột nhi mới thức thời khép miệng.
Hai người thôi trò chuyện, cưỡi ngựa chạy đến nơi được chỉ định, chỉ vừa mới ghìm cương thì nghe thấy tiếng vó ngựa vang vọng, cả hai đồng thời quay đầu nhìn, một cỗ xe ngựa từ xa tiến tới được hộ tống bởi cung vệ theo sau.
Mục Trường Châu cưỡi ngựa dẫn đầu, không mang theo cung cũng chẳng đeo đao, chàng chỉ mặc áo bào trắng thuần, mặt mày nghiêm nghị, vừa như trở lại ngày xưa nhưng cũng có gì đó khác biệt hồi quá vãng.
Xe ngựa chầm chậm dừng lại.
Thuấn Âm bước xuống xe, vừa kéo khăn choàng vừa dừng chân nhìn cổng chùa trước mặt, thắc mắc hỏi: “Tại sao lại đến đây?”
Mục Trường Châu xuống ngựa, bước đến nói: “Hôm qua khi rời khỏi đây chính ta cũng không ngờ mắt sẽ hồi phục nhanh như vậy, mà nếu đã khôi phục thì phải giải quyết một chuyện quan trọng trước.” Nói xong, chàng gật đầu với Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng.
Hai người chắp tay, nhảy xuống ngựa đưa binh sĩ vào chùa.
Mục Trường Châu quay người lại, vòng tay ôm eo Thuấn Âm dẫn nàng đi vào.
Thuấn Âm bước theo chàng, bắt gặp từng tốp binh sĩ đứng trong góc chùa, sực nhận ra không chỉ khi chàng ở đây mới có binh sĩ canh gác, mà vốn dĩ đã luôn như vậy.
Trong chùa vẫn một bầu không khí vắng vẻ hiu quạnh. Hai người bước từng bước lên bậc thềm, tới trước điện thờ Phật, Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng cùng binh sĩ đã đứng đợi một bên.
Mục Trường Châu đứng trên bãi đất trống ngoài điện thờ, chậm rãi nhìn một vòng xung quanh, đột nhiên mở miệng: “Thật ra nơi này… ban đầu chính là phủ Võ Uy Quận công.”
Thuấn Âm ngạc nhiên: “Cái gì?”
Hồ Bột nhi há hốc mồm, ngó quanh dáo dác đầy thắc mắc.
Trương Quân Phụng im lặng đứng yên, hắn cho rằng Mục Trường Châu sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện cũ nữa.
Thuấn Âm bỗng nhớ đến câu nói của Lệnh Hồ Thác ngày hôm ấy, hắn nói không ngờ chàng lại chọn nhận bổ nhiệm ở đây.
Lúc ấy chàng đáp: “Bổ nhiệm ở đây mới thích hợp.”
Đến giờ mới hay, bởi vì nơi này vốn là phủ Quận công.
Chẳng trách ngôi chùa lúc nào cũng vắng vẻ, tăng nhân lác đác vài ba người, thậm chí trông cây cối cũng có vẻ mới được trồng vài năm đổ lại đây…
Mục Trường Châu xoay người, đối mặt với tòa tháp xá lợi dựng bên phải chùa, chàng ra lệnh: “Đào lên.”
Hồ Bột nhi hoàn hồn, lập tức ngoắt tay gọi người.
Tháp xá lợi làm bằng đá trắng cao cỡ một người, tuyết đọng vừa tan cuốn trôi bụi bặm. Một nhóm binh sĩ cầm cuốc xẻng đi tới phá phần đế dày, đào ra một cái hố.
Đào bên dưới không khó, chẳng mấy chốc đã lộ ra phiến đá, tháp đá mất móng trụ, “sầm” một tiếng đổ xuống đất, bụi bay mịt mùng. Binh sĩ dỡ bỏ các phiến đá, tia nắng mùa đông nhờ nhờ chiếu rọi, bên trong ấy là mấy hộp đá xếp chồng lên nhau, một lần nữa tái hiện dưới ánh dương.
Mục Trường Châu đứng im một chớp mắt, đoạn vén vạt áo quỳ xuống: “Phụ thân, Đại ca, Tam lang, Tứ lang, con và Âm nương đến gặp mọi người.”
Thuấn Âm im lặng chứng kiến tất thảy, tim chợt đập mạnh, đột nhiên ngộ ra trong hộp đá đựng thứ gì. Nàng tiến tới hai bước, chậm rãi quỳ xuống: “Cho nên lúc đó chàng mới bảo thiếp vái lạy nơi này…”
Mục Trường Châu gật đầu.
Vào ngày giỗ tổ, chàng bảo nàng hãy vái lạy hướng này, nàng chỉ tưởng là bởi vì đối diện với hướng đông, muốn nhân dịp ấy làm lễ tế thân nhân.
Nhưng tới hôm nay nàng mới hiểu, hóa ra chàng đã để nàng vái lạy người nhà từ lâu.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi lần lượt quỳ xuống, binh sĩ sau lưng cũng đồng loạt khuỵu gối.
Có tiếng tụng kinh văng vẳng giữa thinh không, âm thanh đứt quãng lúc có lúc không như chẳng chút bận tâm nơi đây đã đổ bao nhiêu máu đỏ, hay bao nhiêu chuyện bị bụi trần che lấp.
Mục Trường Châu nhìn đăm đăm hộp đá, trầm giọng nói: “Ta cứ tưởng nơi này sẽ không còn cơ hội gặp ánh mặt trời nữa.”
Hồi ấy chính chàng đã đưa người khai quật hài cốt trong phần mộ được xây đắp qua loa, chuyển sang an táng tại nơi này, mà thực chất cũng chỉ có thủ cấp của Quận công cùng ba anh em, còn những người khác đến thi thể cũng chẳng còn, tất cả đã hóa thành tro trong ngọn lửa thiêu trụi phủ Quận công.
Lương Thông Phù và Lưu thị vốn chột dạ, làm chủ phủ Tổng quản chưa được hai năm đã hạ lệnh cho xây chùa tại đây, lấy danh nghĩa tăng cường Phật pháp ở Hà Tây. Chưa kể vào ngày hoàn công, chúng còn ra lệnh cho chàng tới tham dự lễ khai quang.
Mà đồng thời dưới sự giám sát của chàng, tháp xá lợi được xây dựng tại nơi an táng.
Nhiều năm trôi qua, dần dà chàng đã quen với việc đi lại ở đây, thậm chí còn thờ ơ với nó.
Đột nhiên ngón tay bị nắm lấy, Mục Trường Châu định thần, nhìn sang người bên cạnh. Sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh nhưng viền mắt đã hoen đỏ, đang nắm chặt tay chàng.
Hầu kết ở cổ di chuyển lên xuống, bấy giờ chàng mới phát giác đầu ngón tay lạnh buốt, bèn trở ngược nắm tay nàng kéo nàng đứng dậy.
“Truyền khẩu lệnh của ta, nguyên Tổng quản Lương Thông Phù cùng thê tử Lưu thị cấu kết với địch phản quốc, mưu đồ ly khai tự trị, dẫn địch bao vây thành, kích động chiến sự, mưu hại Võ Uy Quận công, tàn sát bách tính dân lành, trong hôm nay bố cáo mười bốn châu.” Mục Trường Châu cất tiếng hạ lệnh, “Lưu Kiền Thái cùng gia quyến sẽ bị áp giải vào triều, giao cho triều đình xử lí.”
Trương Quân Phụng đứng dậy lĩnh mệnh, đây chính là mệnh lệnh đầu tiên sau khi ngài ấy trở thành Tổng quản.
Mục Trường Châu nhìn hộp đá, giọng lạnh lùng: “Di cốt nơi này sẽ được đặt trong Phật đường, dỡ bỏ phủ Tổng quản hiện tại, xây thành nhà thờ phủ Quận công.”
Đến bây giờ Hồ Bột nhi mới hiểu rõ mọi chuyện trước sau, gã đứng bật dậy, ôm quyền tuân lệnh.
Hộp đá được di chuyển cẩn thận vào điện thờ Phật.
Mục Trường Châu không vào mà đứng ngoài điện thờ, nắm tay Thuấn Âm không buông, giọng trầm hẳn đi: “Hôm trước khi gặp các quan viên, ắt trong số họ có người nhận ra mắt ta có điểm bất thường, nhưng Hà Tây vẫn ổn định, các châu cũng không có động thái lạ, có thể thấy công sức của ta trong nhiều năm qua không hề uổng phí, chí ít nội bộ Hà Tây vẫn phục tùng tân Tổng quản là ta.”
Thuấn Âm nhìn chàng: “Thì ra là chàng cố tình.” Chẳng trách hôm ấy chàng tự dưng ra mặt, còn tiết lộ chuyện bị thương với chúng quan.
Mục Trường Châu cụp mắt gật đầu: “Lần này Khả hãn Tây Đột Quyết cũng bị thương nặng, chưa kể không lâu nữa Thổ Phiên sẽ đem về tin tức ta bình yên vô sự, trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không dám hành động khinh suất, Hà Tây sẽ được yên ổn một thời gian.”
Thuấn Âm có cảm giác chàng đang sắp xếp công việc, nhìn chàng chằm chằm hỏi: “Chàng muốn nói gì?”
Mục Trường Châu hướng mắt nhìn sang nàng: “Lần này ta có thể cùng nàng đến Trường An rồi.”
Tâm Tiêm Ý
Thuấn Âm nhẹ nhàng mở mắt, bầu má áp vào lồ ng ngực rắn chắc, nàng cựa mình nhấc đầu lên, gương mặt của Mục Trường Châu kề ngay trước mắt. Bấy giờ nàng mới hay bản thân đang nằm sấp trên người chàng – không rõ là từ lúc nào, cơ thể quấn chặt nhau.
Một bàn tay vẫn ôm lấy ngực chàng, giữ trọn nhịp tim đang đập trong lồ ng ngực. Sợ chạm phải vết thương của chàng, nàng vội vã ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ cần cúi xuống nàng sẽ chạm vào sống mũi chàng. Đôi mắt sâu thẳm khép hờ cùng cánh môi mỏng mím nhẹ khiến chàng lúc ngủ trông dịu dàng hơn. Có phải trước đây nàng chưa bao giờ quan sát chàng ở khoảng cách gần như thế?
Mà có vẻ nàng cũng chưa từng hiểu chàng như khoảnh khắc hiện tại.
Bất thình lình cánh tay đang ôm eo chợt ghì mạnh, Thuấn Âm hoàn hồn, trông thấy chàng đã mở mắt nhìn mình.
Nàng ngẩn ngơ, chưa kịp lên tiếng thì chàng đột ngột áp môi lên môi nàng, ôm nàng lật người lại, đè nàng xuống ngậm lấy cánh môi mềm mại, nhẹ nhàng m ơn trớn mấy lần mới buông ra, giọng khàn khàn vang lên: “Yên tâm chưa? Ta đã khỏe rồi.”
Thì ra chàng biết nàng đang nhìn mình. Thuấn Âm th ở dốc lẩm bẩm: “Nhận ra từ hôm qua rồi…”
Mục Trường Châu bật cười, tuy ngày hôm qua có vẻ chàng suýt mất kiểm soát nhưng chưa đến nỗi phóng túng mất đi lí trí. Nàng không muốn nữa là vì sợ ảnh hưởng đến vết thương của chàng.
Đến khi thân trần đổ mướt mồ hôi chàng mới chịu dừng lại, song bàn tay vẫn ôm nàng không buông.
Chàng cúi đầu, cười cười nói: “Thực sự do chuyện còn chưa xong nên ta mới như vậy…”
Không còn phủ Tổng quản uy hiếp nên chàng không cần gồng mình nhẫn nhịn, nhưng có thể xuất phát từ thói quen cẩn trọng nên dù đã được bổ nhiệm, chàng vẫn hi vọng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, đặc biệt trong vấn đề liên quan đến nàng.
Nhớ lại chuyện hôm qua làm vành tai Thuấn Âm đỏ hoét, nàng ngẩng đầu nhìn chàng: “Chuyện còn chưa xong thì đã sao, thiếp vẫn sẽ đồng hành cùng chàng.”
Mục Trường Châu nhìn nàng đăm đăm, đột nhiên ôm siết người trong lòng, nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi nàng: “Từ lâu ta đã biết chúng ta là người chung lối.”
Mặc dù ban đầu nàng bị chàng ép phải bước chung đường, nhưng dẫu cho đường đi có vòng vo tới đâu, cả hai vẫn hướng đến cùng một điểm đích. Nàng đã hiểu ra điều đó mỗi khi cùng chàng vượt qua khó khăn, hay mỗi lần cả hai cùng nhau đối mặt với hiểm nguy.
Cho đến khi nàng cương quyết không để chàng làm phản, kiên trì cố thủ không rời phủ Quân tư, nàng đã hoàn toàn tin rằng bọn họ thực sự đồng hành chung lối.
Và rồi tới ngày hôm nay, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đã đồng điệu…
Ngoài cửa vang lên mấy tiếng bước chân, Thuấn Âm nghe được, nhẹ nhàng đẩy chàng ra, tỏ ý đã đến lúc đứng dậy.
Mục Trường Châu mỉm cười, cuối cùng cũng nới lỏng vòng tay, lấy áo khoác phủ lên người nàng.
Thắng Vũ dẫn thị nữ đứng ngoài chờ một lúc, hồi lâu sau cửa phòng mới mở ra. Thị nữ nhanh chân đem nước nóng cùng cơm canh vào hầu hạ buổi sáng, ngoài ra còn có một chén thuốc đang bốc hơi nghi ngút. Mà cũng không ai nhìn ngó lung tung, như thể đã trở thành thói quen.
Trước khi lui xuống, Thắng Vũ mới nhìn Thuấn Âm đôi lần, xem ra cơn giận của phu nhân vào ngày hôm qua đã biến mất, nàng nén cười rời đi.
Thuấn Âm khép vạt áo, ngồi sau bàn sắp xếp lại mấy cuốn sổ cầm về, trong đó có cả tờ giấy ước nguyện cầu Phật. Dọn dẹp xong mới thấy đói bụng, nàng liếc nhìn Mục Trường Châu.
Chàng đứng trước bình phong vuốt thẳng vạt áo, ánh mắt thoáng nhìn giao thoa với nàng, đoạn chàng bước tới, cầm lấy chén thuốc uống cạn.
Bỗng Xương Phong xuất hiện ngoài phòng, cao giọng báo: “Thưa phu nhân, sáng sớm hôm nay nhận được thư gửi cho phu nhân.”
Thuấn Âm vừa nhấp hớp canh nóng, nghe thấy thế bèn nhìn sang. Mục Trường Châu đặt chén thuốc xuống, đi tới cửa cầm lấy lá thư.
Chàng nhìn bì thư, quay đầu nói: “Là của Vô Tật.”
Thuấn Âm tức thì đứng dậy đi tới, nhận lấy mở ra đọc lướt một lần, sau đó ngẩng đầu: “Án cũ của phụ thân thiếp đã có kết quả rồi, đệ ấy gửi thư hỏi thiếp tình hình Lương Châu thế nào, nếu thiếp không tiện về Trường An thì đệ ấy sẽ gửi thư nói rõ hơn sau.”
Cuối cùng ngày này cũng đã tới sau ngần ấy thời gian đằng đẵng, trong thoáng chốc nàng không biết phải nói gì.
Mục Trường Châu cũng đoán được sơ bộ. Mấy ngày qua tuyết rơi liên miên, phải đến gần đây thời tiết mới khá hơn, cũng dễ hiểu khi bây giờ thư mới tới tay. Chàng đưa mắt nhìn mặt trời đã dâng cao, ra lệnh: “Chuẩn bị xe ngựa, lát nữa ta và phu nhân có việc ra ngoài.”
Xương Phong vâng dạ rồi chạy đi chuẩn bị.
Thuấn Âm nhìn chàng: “Đi đâu vậy?”
Mục Trường Châu đáp: “Đi rồi khắc biết.”
Tuyết đọng trong thành đã được quét dọn, dân chúng rộn rã qua lại, hàng quán đã mở nhưng không thấy náo nhiệt như trước, tuy nhiên đời sống phố thị đang dần trở lại như thường.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi đột ngột nhận được lệnh từ Tổng quản, một người vội vã xuất phát từ trị sở, một người hớt hải chạy từ chỗ thủ thành, cả hai dẫn theo binh sĩ cầm theo cuốc xẻng, giáp mặt nhau ở dưới cổng đông thành rồi tập hợp đi cùng.
Hồ Bột nhi hỏi: “Ngài ấy phát lệnh chính thức triệu chúng ta đến làm gì vậy, còn đem theo cả mấy thứ này? Chẳng phải ngài ấy chỉ mới bình phục thôi à?”
Trương Quân Phụng đáp: “Ta cũng không rõ, nhưng chắc chắn phải là chuyện quan trọng.”
Hồ Bột nhi nhìn hắn: “Đừng có mù quáng vì biết có cô nương thích mình đấy nhé, hỏi gì cũng không biết.”
Trương Quân Phụng lườm gã: “Còn ăn nói linh tinh thì coi chừng ta dùng quan quyền trị huynh!”
Lúc này Hồ Bột nhi mới thức thời khép miệng.
Hai người thôi trò chuyện, cưỡi ngựa chạy đến nơi được chỉ định, chỉ vừa mới ghìm cương thì nghe thấy tiếng vó ngựa vang vọng, cả hai đồng thời quay đầu nhìn, một cỗ xe ngựa từ xa tiến tới được hộ tống bởi cung vệ theo sau.
Mục Trường Châu cưỡi ngựa dẫn đầu, không mang theo cung cũng chẳng đeo đao, chàng chỉ mặc áo bào trắng thuần, mặt mày nghiêm nghị, vừa như trở lại ngày xưa nhưng cũng có gì đó khác biệt hồi quá vãng.
Xe ngựa chầm chậm dừng lại.
Thuấn Âm bước xuống xe, vừa kéo khăn choàng vừa dừng chân nhìn cổng chùa trước mặt, thắc mắc hỏi: “Tại sao lại đến đây?”
Mục Trường Châu xuống ngựa, bước đến nói: “Hôm qua khi rời khỏi đây chính ta cũng không ngờ mắt sẽ hồi phục nhanh như vậy, mà nếu đã khôi phục thì phải giải quyết một chuyện quan trọng trước.” Nói xong, chàng gật đầu với Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng.
Hai người chắp tay, nhảy xuống ngựa đưa binh sĩ vào chùa.
Mục Trường Châu quay người lại, vòng tay ôm eo Thuấn Âm dẫn nàng đi vào.
Thuấn Âm bước theo chàng, bắt gặp từng tốp binh sĩ đứng trong góc chùa, sực nhận ra không chỉ khi chàng ở đây mới có binh sĩ canh gác, mà vốn dĩ đã luôn như vậy.
Trong chùa vẫn một bầu không khí vắng vẻ hiu quạnh. Hai người bước từng bước lên bậc thềm, tới trước điện thờ Phật, Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng cùng binh sĩ đã đứng đợi một bên.
Mục Trường Châu đứng trên bãi đất trống ngoài điện thờ, chậm rãi nhìn một vòng xung quanh, đột nhiên mở miệng: “Thật ra nơi này… ban đầu chính là phủ Võ Uy Quận công.”
Thuấn Âm ngạc nhiên: “Cái gì?”
Hồ Bột nhi há hốc mồm, ngó quanh dáo dác đầy thắc mắc.
Trương Quân Phụng im lặng đứng yên, hắn cho rằng Mục Trường Châu sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện cũ nữa.
Thuấn Âm bỗng nhớ đến câu nói của Lệnh Hồ Thác ngày hôm ấy, hắn nói không ngờ chàng lại chọn nhận bổ nhiệm ở đây.
Lúc ấy chàng đáp: “Bổ nhiệm ở đây mới thích hợp.”
Đến giờ mới hay, bởi vì nơi này vốn là phủ Quận công.
Chẳng trách ngôi chùa lúc nào cũng vắng vẻ, tăng nhân lác đác vài ba người, thậm chí trông cây cối cũng có vẻ mới được trồng vài năm đổ lại đây…
Mục Trường Châu xoay người, đối mặt với tòa tháp xá lợi dựng bên phải chùa, chàng ra lệnh: “Đào lên.”
Hồ Bột nhi hoàn hồn, lập tức ngoắt tay gọi người.
Tháp xá lợi làm bằng đá trắng cao cỡ một người, tuyết đọng vừa tan cuốn trôi bụi bặm. Một nhóm binh sĩ cầm cuốc xẻng đi tới phá phần đế dày, đào ra một cái hố.
Đào bên dưới không khó, chẳng mấy chốc đã lộ ra phiến đá, tháp đá mất móng trụ, “sầm” một tiếng đổ xuống đất, bụi bay mịt mùng. Binh sĩ dỡ bỏ các phiến đá, tia nắng mùa đông nhờ nhờ chiếu rọi, bên trong ấy là mấy hộp đá xếp chồng lên nhau, một lần nữa tái hiện dưới ánh dương.
Mục Trường Châu đứng im một chớp mắt, đoạn vén vạt áo quỳ xuống: “Phụ thân, Đại ca, Tam lang, Tứ lang, con và Âm nương đến gặp mọi người.”
Thuấn Âm im lặng chứng kiến tất thảy, tim chợt đập mạnh, đột nhiên ngộ ra trong hộp đá đựng thứ gì. Nàng tiến tới hai bước, chậm rãi quỳ xuống: “Cho nên lúc đó chàng mới bảo thiếp vái lạy nơi này…”
Mục Trường Châu gật đầu.
Vào ngày giỗ tổ, chàng bảo nàng hãy vái lạy hướng này, nàng chỉ tưởng là bởi vì đối diện với hướng đông, muốn nhân dịp ấy làm lễ tế thân nhân.
Nhưng tới hôm nay nàng mới hiểu, hóa ra chàng đã để nàng vái lạy người nhà từ lâu.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi lần lượt quỳ xuống, binh sĩ sau lưng cũng đồng loạt khuỵu gối.
Có tiếng tụng kinh văng vẳng giữa thinh không, âm thanh đứt quãng lúc có lúc không như chẳng chút bận tâm nơi đây đã đổ bao nhiêu máu đỏ, hay bao nhiêu chuyện bị bụi trần che lấp.
Mục Trường Châu nhìn đăm đăm hộp đá, trầm giọng nói: “Ta cứ tưởng nơi này sẽ không còn cơ hội gặp ánh mặt trời nữa.”
Hồi ấy chính chàng đã đưa người khai quật hài cốt trong phần mộ được xây đắp qua loa, chuyển sang an táng tại nơi này, mà thực chất cũng chỉ có thủ cấp của Quận công cùng ba anh em, còn những người khác đến thi thể cũng chẳng còn, tất cả đã hóa thành tro trong ngọn lửa thiêu trụi phủ Quận công.
Lương Thông Phù và Lưu thị vốn chột dạ, làm chủ phủ Tổng quản chưa được hai năm đã hạ lệnh cho xây chùa tại đây, lấy danh nghĩa tăng cường Phật pháp ở Hà Tây. Chưa kể vào ngày hoàn công, chúng còn ra lệnh cho chàng tới tham dự lễ khai quang.
Mà đồng thời dưới sự giám sát của chàng, tháp xá lợi được xây dựng tại nơi an táng.
Nhiều năm trôi qua, dần dà chàng đã quen với việc đi lại ở đây, thậm chí còn thờ ơ với nó.
Đột nhiên ngón tay bị nắm lấy, Mục Trường Châu định thần, nhìn sang người bên cạnh. Sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh nhưng viền mắt đã hoen đỏ, đang nắm chặt tay chàng.
Hầu kết ở cổ di chuyển lên xuống, bấy giờ chàng mới phát giác đầu ngón tay lạnh buốt, bèn trở ngược nắm tay nàng kéo nàng đứng dậy.
“Truyền khẩu lệnh của ta, nguyên Tổng quản Lương Thông Phù cùng thê tử Lưu thị cấu kết với địch phản quốc, mưu đồ ly khai tự trị, dẫn địch bao vây thành, kích động chiến sự, mưu hại Võ Uy Quận công, tàn sát bách tính dân lành, trong hôm nay bố cáo mười bốn châu.” Mục Trường Châu cất tiếng hạ lệnh, “Lưu Kiền Thái cùng gia quyến sẽ bị áp giải vào triều, giao cho triều đình xử lí.”
Trương Quân Phụng đứng dậy lĩnh mệnh, đây chính là mệnh lệnh đầu tiên sau khi ngài ấy trở thành Tổng quản.
Mục Trường Châu nhìn hộp đá, giọng lạnh lùng: “Di cốt nơi này sẽ được đặt trong Phật đường, dỡ bỏ phủ Tổng quản hiện tại, xây thành nhà thờ phủ Quận công.”
Đến bây giờ Hồ Bột nhi mới hiểu rõ mọi chuyện trước sau, gã đứng bật dậy, ôm quyền tuân lệnh.
Hộp đá được di chuyển cẩn thận vào điện thờ Phật.
Mục Trường Châu không vào mà đứng ngoài điện thờ, nắm tay Thuấn Âm không buông, giọng trầm hẳn đi: “Hôm trước khi gặp các quan viên, ắt trong số họ có người nhận ra mắt ta có điểm bất thường, nhưng Hà Tây vẫn ổn định, các châu cũng không có động thái lạ, có thể thấy công sức của ta trong nhiều năm qua không hề uổng phí, chí ít nội bộ Hà Tây vẫn phục tùng tân Tổng quản là ta.”
Thuấn Âm nhìn chàng: “Thì ra là chàng cố tình.” Chẳng trách hôm ấy chàng tự dưng ra mặt, còn tiết lộ chuyện bị thương với chúng quan.
Mục Trường Châu cụp mắt gật đầu: “Lần này Khả hãn Tây Đột Quyết cũng bị thương nặng, chưa kể không lâu nữa Thổ Phiên sẽ đem về tin tức ta bình yên vô sự, trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không dám hành động khinh suất, Hà Tây sẽ được yên ổn một thời gian.”
Thuấn Âm có cảm giác chàng đang sắp xếp công việc, nhìn chàng chằm chằm hỏi: “Chàng muốn nói gì?”
Mục Trường Châu hướng mắt nhìn sang nàng: “Lần này ta có thể cùng nàng đến Trường An rồi.”
Tâm Tiêm Ý
Đánh giá:
Truyện Tâm Tiêm Ý
Story
Chương 96: “Từ lâu ta đã biết chúng ta là người chung lối.”
10.0/10 từ 24 lượt.