Tâm Tiêm Ý
Chương 102: “Mà khi ấy cũng đã có nàng tới hỗ trợ ta.”
239@-Thuấn Âm mở mắt thì nhận ra mình đang ở trong lều lớn, đã vậy còn mặc nguyên quần áo đi ngủ, trên người phủ tấm chăn dày.
Một cánh tay vắt ngang qua lưng nàng, nàng vừa cựa nhẹ, người phía sau đã lồm cồm ngồi dậy.
Có vẻ Mục Trường Châu cũng chỉ mới tỉnh, tuy đã cởi giáp đen nhưng chàng vẫn mặc áo bào, nếp áo nhăn nhúm: “Ta không thể để nàng ngủ mãi ở ngoài được nên đưa nàng về, với cả ta cũng cần nghỉ ngơi, ngủ tới bây giờ cũng đủ rồi.”
Nói theo cách chàng thì cứ như nàng ngủ rất đúng lúc vậy. Bấy giờ Thuấn Âm mới để ý thấy đêm qua mình đã di chuyển nhiều mức nào mới có thể ngủ đẫy giấc đến thế, hơn nữa có vẻ còn được chàng ôm từ đầu chí cuối.
Giường hành quân quá chật nên Mục Trường Châu buộc phải nằm nghiêng, lúc này buông nàng ra, đứng dậy nói: “Nàng ngủ thêm chốc lát nữa đi.” Đoạn, chàng phủi vạt áo, vòng qua giá gỗ bước ra khỏi lều.
Nhưng Thuấn Âm đã nghỉ ngơi đủ rồi. Nàng cũng nhanh chóng rời giường, nghe thấy động tĩnh bèn ngó ra ngoài giá gỗ – theo mệnh lệnh của chàng, binh lính đem nước và đồ ăn vào rồi lui ra.
Bấy giờ đã quá trưa, đa số binh mã đều đã được điều động nên doanh trại vô cùng yên ắng.
Thuấn Âm rửa mặt rồi dùng bữa, vừa gác đũa xuống thì nghe thấy giọng của Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi vọng đến từ bên ngoài, đan xen với tiếng nói chuyện của Mục Trường Châu mà nàng chỉ nghe được mang máng.
Thuấn Âm sửa váy áo chỉnh tóc tai, bước đến gần cửa mới nghe rõ Trương Quân Phụng nói gì.
“Tất thảy đã được chuẩn bị theo đúng quân lệnh, không rõ bao giờ bọn chúng mới động binh.”
Mục Trường Châu đứng quay lưng với cửa, hình như chàng đã tắm rửa ở nơi khác, một lần nữa mặc giáp đen lên người, thấp giọng nói: “Chắc chắn sẽ nhanh thôi.”
Thuấn Âm tiếp lời: “Không sai.”
Ngay lập tức, những người ở bên ngoài đưa mắt nhìn sang.
Thấy nàng đứng trước giá gỗ treo bản đồ với nét mặt điềm tĩnh, chàng bèn bước vào và hỏi: “Có phải nàng còn có chuyện chưa báo xong?”
Thuấn Âm gật đầu, vừa nhớ lại vừa nói: “Đại bộ phận Tây Đột Quyết không hạ trại dựng lều nên có lẽ bọn chúng sẽ không nán lại ở đó lâu. Hai phía lại có trọng binh đang kéo đến, chỉ một mình phe Tây Đột Quyết mà đã bao gồm quân số mười bộ lạc. Trước mắt tàn quân của Lưu thị đang ở gần Lương Châu, có lẽ bị đẩy ra làm quân tiên phong.”
Mục Trường Châu tiếp lời: “Nàng vừa trở về thì chưa gì đã có báo hiệu, có kẻ lẻn vào quan nội qua đường kinh thương, ắt hẳn là đám tàn quân này. Lưu thị vừa không có ấn tín của phủ Tổng quản, nay phải dùng tin đồn để gây xôn xao, trong mắt Tây Đột Quyết hơn nửa đã là đồ bỏ đi, bị dùng làm tiên phong cũng chẳng lạ.”
Thuấn Âm hạ giọng: “Muốn thăm dò bí mật quân địch thì binh lực sau cùng, chiến lược trên hết, quan trọng nhất là phải hiểu rõ âm mưu sách lược của chúng.” Nàng kiểm tra vị trí hiện tại của quân địch trên bản đồ, chỉ ra chỗ của tàn quân Lưu thị ở chính giữa, “Dàn trận thế này, và còn tấn công bất cứ lúc nào…” Nàng dừng lại, lông mày nhíu chặt.
Mục Trường Châu nhìn chằm chằm bản đồ: “Bọn chúng muốn bao vây thành.”
Thuấn Âm nhìn chàng: “Chàng đoán ra được rồi?”
“Cũng không phải lần đầu.” Mục Trường Châu trầm giọng, “Triều đình đã vạch trần chuyện chúng thông đồng với đại quan, thậm chí còn nêu rõ mục đích của chúng để rửa oan cho Phong gia, hiển nhiên không lí do gì để chúng tiếp tục giấu giếm. Thảo nào có thể liên minh vững chắc, cả hai bên đều huy động đại quân thì chắc chắn chúng muốn bao vây thành, một mẻ tóm gọn Lương Châu rồi gây sức ép ngược lên Trung Nguyên.”
Trong mắt Thuấn Âm toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng nàng vừa quay đầu lại liền phát hiện có hai cặp mắt đang quan sát mình chăm chú.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi đã vào lều, nghe đến đó thì đồng loạt nhìn sang nàng.
“Quả nhiên phu nhân tinh thông lĩnh vực này.” Trương Quân Phụng ngạc nhiên.
Tới lúc này rồi thì không cần giấu giếm bọn họ tiếp làm gì. Mục Trường Châu nhìn Thuấn Âm: “Hai người cho rằng tại sao ta lại có khởi đầu thành công như vậy?”
Trương Quân Phụng vỡ lẽ, trước đó hắn còn tưởng được trời cao phù hộ, ngờ đâu “ông trời” lại ở ngay bên cạnh.
Hồ Bột nhi chẳng thốt nổi nên lời, chỉ đứng đó gãi chòm râu quai nón.
Trong lều yên tĩnh một chớp mắt, Trương Quân Phụng ho hai tiếng, ngượng ngùng tiến lên: “Trước kia tôi đã thất lễ, cho rằng phu nhân đến Lương Châu cũng chỉ vô dụng. Hôm nay tại đây xin được bái kiến lần nữa.” Nói đoạn, hắn giơ cao tay trịnh trọng hành lễ, “Trương Quân Phụng thuộc Trương thị Hà Tây bái kiến phu nhân.”
Hồ Bột nhi lập tức bước tới, cũng ôm quyền bắt chước: “Hồ Bột nhi thuộc Hồ thị không biết ở đâu xin bái kiến phu nhân.”
“…” Thuấn Âm chỉ biết im lặng nhìn hai người.
Mục Trường Châu nhếch môi, mắt nhìn nàng, ngoài miệng lại nói: “Tuy đó là lễ nghi phu nhân xứng đáng được nhận, nhưng giờ là lúc cần nghênh chiến.”
Thuấn Âm liếc chàng một cái mới cất lời: “Việc cần kíp trước mắt là đẩy lùi quân thù.”
Hai người Trương Hồ tức khắc đứng thẳng dậy. Bấy giờ Hồ Bột nhi mới tìm lại được suy nghĩ, vội la lên: “Lực lượng của bọn chúng đông khủng khiếp, chúng ta nghênh chiến bên nào trước đây?”
Mục Trường Châu nhìn bản đồ: “Lập tức điều động binh mã túc trực đêm qua tiến về sơn ải phía nam theo hai hướng, chặn quân Thổ Phồn; hạ lệnh cho binh mã Cam Châu nhanh chóng vào Lương Châu đặng chi viện hướng nam; điều động tất cả binh mã còn lại lên cửa quan phía bắc.”
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi đáp một tiếng rồi vội vã rời lều, phân công nhau truyền đạt quân lệnh.
Rồi như để đáp lại, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một binh lính hô lớn tin báo: “Địch tấn công rồi!”
Thuấn Âm quay đầu nhìn, quả không sai, nói đến là đến.
Mục Trường Châu đặt tay sau vai nàng, nói: “Đi thôi.”
Ở ngoài lều, binh sĩ đã dắt ngựa tới.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi truyền lệnh xong, nhanh chóng nhảy lên ngựa chỉ huy binh mã dàn trận ở ngoài doanh.
Dẫu cách một khoảng xa vẫn có thể nghe thấy tiếng trống dồn dập như sấm rền phát ra từ trên tường thành Lương Châu.
Thuấn Âm vội vã giẫm bàn đạp lên ngựa, đồng thời nhìn sang bên cạnh.
Mục Trường Châu nghe lính báo tin xong cũng nhảy lên ngựa, kéo dây cương ngựa cưỡi của Thuấn Âm cùng tiến về phía trước: “Đám tàn quân lẻn vào đang cố ý gây sự phá phách, đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu ta đoán không lầm, đại quân bọn chúng muốn tàn quân này thu hút binh mã Lương Châu đến tiêu diệt chúng, rồi nhân cơ hội đó tấn công ồ ạt.”
Đội quân dàn trận phía sau ngay lập tức lên đường đi theo.
Thuấn Âm đi bên phải chàng, nghĩ về số lượng binh mã trú đóng xung quanh thành Lương Châu. Hồi trước nàng còn tưởng bọn họ phòng thủ nghiêm ngặt vì muốn nhắm vào Trung Nguyên, nay nghĩ lại, có lẽ chàng đã chuẩn bị cho ngày hôm nay từ lâu, có điều quân địch hai bên dốc toàn lực tấn công quá áp đảo: “Chỉ trông cậy vào mỗi Lương Châu chỉ e không đủ.”
Mục Trường Châu đáp: “Đúng thế, mặc dù tinh binh Lương Châu rất hùng mạnh và được trang bị ngựa tốt nhất trong trại ngựa quân sự, nhưng bị tấn công cả trước lẫn sau vẫn rất nguy hiểm, đêm qua ta bố trí cho các châu xung quanh huy động quân chờ chi viện. Nhưng tốt nhất vẫn nên có quân tiếp viện.”
Thuấn Âm sực nghĩ đến một chuyện: “Trung Nguyên?”
Mục Trường Châu nhìn nàng: “Có lẽ Vô Tật đã quay lại Tần Châu.”
Ngựa bước lên đường nhỏ, Mục Trường Châu dừng lại: “Nàng hãy vào thành trấn thủ, chỉ huy trinh sát và hỗ trợ ta.”
Thuấn Âm cũng dừng lại, trầm ngâm một lúc mới đáp: “Được.”
Mục Trường Châu phất tay với đội quân phía sau, phân chia đội hình rồi cưỡi ngựa lao đi. Hai người Hồ Trương cũng tức tốc dẫn đội đuổi theo.
Tiếng trống trên đầu tường cứ vang lên liên hồi.
Nhìn bóng dáng chàng xa dần, sau đó Thuấn Âm mới dẫn đội hình còn lại quay về thành.
Chỉ khi đến ngoài thành Lương Châu nàng mới thực sự cảm nhận được sức mạnh của cuộc tấn công, tiếng còi hiệu chói tai liên tục vang lên xen lẫn với tiếng hò hét ầm ĩ.
Thuấn Âm bịt tai trái, ngó nghiêng khắp nơi để xác định nguồn âm, có vẻ là hướng từ Đông Bắc.
Chắc chắn tàn quân của Lưu thị đã xâm nhập vào khu vực này, nơi đó đối diện quan ngoại, là nơi ẩn náu của bọn chúng mà trinh sát Lương Châu vừa dò la được đêm qua.
Có thể nhân số lẻn vào qua thương lộ không quá đông, song đám tàn quân lại hiểu quá rõ về Lương Châu nên rắc rối vẫn rất nhiều.
Cổng đông thành mở ra, Thuấn Âm cưỡi ngựa đi vào. Nàng chỉ vừa xuống ngựa đã thấy bách tính hoảng hốt cuống cuồng bỏ trốn, các quầy hàng cửa tiệm cũng lục tục đóng cửa.
Nàng hít một hơi, nhanh chóng đi đến tín trạm dưới thành, đến lúc trở ra thì trên tay đã cầm một lá thư mới viết.
Hai ba người từ doanh trinh sát chạy đến – số còn lại vẫn đang thay phiên đi do thám nhiều nơi theo yêu cầu của nàng, một người trong đó tiến tới, thấp giọng báo: “Bẩm phu nhân, tàn quân xâm nhập đang hướng về Trung Nguyên.”
Thuấn Âm siết chặt lá thư, quả nhiên không ngoài dự đoán. Tối hôm qua nàng đã yêu cầu trinh sát tiếp cận biên giới Trung Nguyên, nay bọn chúng lại chạy về hướng đó, có lẽ là muốn mai phục hòng cắt đứt đường viện binh từ Trung Nguyên.
Nàng hỏi: “Đã báo tin cho Tổng quản chưa?”
“Bẩm, đã gửi tin đi trước đó rồi ạ.”
Thuấn Âm đưa lá thư ra, thấp giọng dặn: “Với lực lượng của chúng hiện giờ có lẽ sẽ không cầm chân được chúng ta, nhưng nếu chúng phục kích trong tối… chỉ sợ lại là chuyện khác. Nếu đã báo tin cho Tổng quản thì cứ đợi hiệu lệnh, một khi Tổng quản triển khai binh lực, hãy mau chóng gửi thư của ta đến Tần Châu.”
Trinh sát cất lá thư vào vạt áo và nhanh chóng rời khỏi thành, chờ đợi hành động theo lệnh.
Thuấn Âm chuẩn bị đi lên thành thì đột nhiên có một người tiến tới từ đối diện.
“Phu nhân.” Là Diêm Hội Chân, nàng ấy vẫn bận Hồ phục như mọi khi nhưng vẻ mặt rất nghiêm trọng, vừa tới gần liền hỏi, “Phu nhân có cần hỗ trợ không?”
Thuấn Âm dừng lại: “Hỗ trợ gì?”
Diêm Hội Chân cau mày, nhìn lên thành: “Diêm gia chúng tôi chỉ lo sẽ tái diễn lại cảnh vây thành năm xưa. Tuy lúc đó tôi còn bé, không tận mắt chứng kiến nhưng cũng biết sự việc không hề nhỏ. Nếu phu nhân đã đích thân cố thủ nơi này thì tôi cũng có thể vì phu nhân đến phía tây tiêu diệt viện binh Hồi Hột.”
Thuấn Âm ngạc nhiên nhìn nàng, đoạn mỉm cười trấn an: “Dù là chuyện tốt nhưng viện binh Hồi Hột vẫn còn ở quá xa, mà quân địch lại gần trong gang tấc, quân tiếp viện gần nhất của chúng cũng chỉ tấn công vào Trung Nguyên. Ta xin nhận lòng tốt của cô.”
Diêm Hội Chân lại tưởng nàng lo lắng: “Tạm thời không có quân địch tới từ phía tây, đường đi rất an toàn, phu nhân không cần lo lắng. Đó là lời mà trưởng bối Diêm gia nói chứ không phải ý định nhất thời của tôi.”
Diêm Hội Chân cẩn thận ghi nhớ, đáp một tiếng, không nói thêm lời nào.
Thuấn Âm bước lên đầu thành, tiếng trống vang vọng không ngừng. Nơi xa kia là chân trời âm u, bên dưới là bụi đất mù mịt, xem ra đội ngũ trinh sát và tàn quân lẻn vào đã giao chiến.
Không thấy cánh quân do Mục Trường Châu đích thân chỉ huy, nàng nhìn về hướng đông bắc, biết được chàng muốn đến chỗ nào trước.
***
Cuộc giao tranh ngoài thành Lương Châu vẫn tiếp tục, song binh mã không vội đến chi viện.
Một đội gồm năm trăm khinh kỵ binh lặng lẽ rời biên giới, thẳng tiến vào cao nguyên gập ghềnh. Gió thổi qua làm lùm cỏ nhấp nhô, cảm giác như có bóng người ẩn nấp đâu đó dưới lùm cỏ sẽ hiện thân bất cứ khi nào.
Mục Trường Châu phóng mắt nhìn quanh, xác nhận vị trí xong thì cầm lấy cung tên từ trên lưng ngựa, một tay giơ lên rồi hạ xuống thật mạnh.
Lưỡi đao sáng loáng *soạt* một tiếng, Hồ Bột nhi một người một ngựa dẫn đầu lao đi. Khinh kỵ binh phía sau tức khắc đuổi theo, xông thẳng về phía trước.
Vào khoảnh khắc âm thanh vang lên, trong khe núi và vùng trũng gập ghềnh xung quanh, dưới những lùm cỏ rậm rạp, tựa như bị quấy động, một nhóm binh sĩ đang mai phục bất chợt xuất hiện, vừa hốt hoảng vừa vội vã nhặt lấy vũ khí hòng chống cự, thậm chí trên người còn mặc quân phục của Lương Châu.
Kỵ binh cưỡi khoái mã lao tới không chút thương tiếc, mũi giáo nhọn hoắt đâm thẳng về phía trước, khắp nơi dậy lên những tiếng hét thảm thiết.
Từ đây đi về phía đông, chúng có thể vượt núi và lẻn vào các thương lộ, rồi dựa vào dáng vẻ của người Hán và sự thông thuộc tình hình ở Lương Châu để đến ngoại ô thành. Dẫu khó khăn nguy hiểm, nhưng chúng lại sẵn sàng giết hại đồng bào vì ngoại địch.
Một trinh sát lao nhanh tới báo tin.
Mục Trường Châu dừng ở vòng ngoài, nghe báo xong thì gật đầu một cái, ánh mắt liên tục theo dõi trận chiến, bất thình lình chàng đánh ngựa ra phía trước chạy vòng đến phía sau, vươn tay cầm cung, liên tiếp bắ n ra hai mũi tên.
Đúng vào lúc hai phó tướng tàn quân toan chạy trốn thì cả hai lần lượt ngã xuống ngựa, còn không kịp kêu la tiếng nào.
Mục Trường Châu kéo cương quay đầu, khinh kỵ binh xông lên, tàn quân đã quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Hồ Bột nhi nhổ phụt một bãi nước bọt: “Nội gián thật ghê tởm! Dù cầu xin thì ta cũng không giữ lại các ngươi!” Mắng xong, hắn thở hổn hển tiến tới trước, “Không thấy con mụ kia đâu!”
“Chắc cũng sắp xuất hiện rồi.” Mục Trường Châu quét mắt nhìn quanh, “Xử xong thì đi ngay, trở về ngoại thành dọn sạch lực lượng tàn quân xâm nhập, đặc biệt là hướng đường tắt đến Trung Nguyên.”
Nơi đây đã được dọn dẹp sạch sẽ, số kẻ xâm nhập chỉ còn lại rất ít, không khó giải quyết.
Hồ Bột nhi ngay lập tức chạy đi thu xếp, dẫn theo nhóm quân trở về.
***
Bấy giờ tiếng trống báo chiến đã tạm ngừng, toàn thành Lương Châu cũng im ắng không tiếng động.
Thuấn Âm đứng trên thành, cẩn thận phân tích tin tức từ khắp nơi đưa về, biết rằng cuộc chiến thực sự còn chưa bắt đầu nhưng có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
“Phu nhân.” Một trinh sát tiến đến, thấp giọng báo lại tin tức vừa nhận được.
Bên ngoài, binh mã đang qua lại bỗng trở nên nghiêm chỉnh.
Nàng tập trung nhìn xuống, thấy bóng dáng Hồ Bột nhi cưỡi ngựa chạy qua, thì ra đội quân của hắn đã về đến ngoại thành để dọn dẹp số tàn binh còn lại.
Gần như cùng lúc đó, trinh sát được nàng sắp xếp gửi tin đi Tần Châu cũng cưỡi ngựa phóng vụt đi.
Tiếng còi sắc bén đã sớm dừng lại, khói bụi bốc tứ phía cũng dần lắng xuống cho đến khi biến mất không dấu vết, bị binh mã Lương Châu đè bẹp giế t chết.
Thuấn Âm thầm thở phào, từ xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng uy nghiêm của một người mặc giáp đen đang hướng về phía mình, áo choàng tung bay.
Nàng vội vã chạy xuống, vừa đến nơi thì Mục Trường Châu đã giục ngựa đi tới.
Chàng xuống ngựa, sải bước lại gần, đứng bên phải nàng hạ giọng nói: “Tàn quân đã bị tiêu diệt, chắc chắn bọn chúng sẽ có hành động.”
Thuấn Âm thừa hiểu điều đó, đám tàn quân kia chỉ là con kiến trong mắt hai quân, dùng để quấy nhiễu kéo chân binh mã Lương Châu. Bây giờ chúng đã bị tiêu diệt, dù tin tức chưa đến tai đại quân hai phía thì cũng không thể giấu được lâu dài, chẳng chóng thì chầy chúng sẽ xuất hiện.
Khi ấy mới là lúc bắt đầu cuộc chiến thật sự.
Nàng nhìn quanh, nghĩ đến tình hình trinh sát vừa báo cáo liền hạ giọng: “Chỉ sợ bọn chúng vẫn còn lực lượng để điều động.”
Có nghĩa là đại quân của chúng sẽ còn đông hơn nữa.
Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng tù và mơ hồ vang lên, Thuấn Âm ngẩng đầu.
Một binh sĩ từ ngoài thành tức tốc chạy đến: “Đại quân Tây Đột Quyết đã kéo tới! Tá sử đang canh giữ cửa quan!”
Không chút chậm trễ, trên thành lại vang lên tiếng trống, thậm chí còn dồn dập hơn trước rất nhiều.
Các tướng thủ thành vội vã qua lại hò hét tổ chức đội ngũ, xen lẫn với tiếng bước chân rầm rập của quân phòng thủ.
Lòng Thuấn Âm bất giác thắt lại, tay bị Mục Trường Châu nắm chặt.
“Nàng hãy ở trong thành và tiếp tục hỗ trợ ta, nhớ cẩn thận.” Nói đoạn, chàng buông tay toan rời đi.
Nhưng Thuấn Âm đã trở tay bắt lấy tay chàng, vô thức tiến lại gần một bước, nàng dùng áo choàng che lại để đến gần chàng, nhìn thẳng vào chàng, ý tứ quá rõ ràng.
Mục Trường Châu khẽ xoay người chặn nàng lại, vòng tay qua eo nàng, dịu dàng nói: “Chỉ cần nàng hỗ trợ ta, chuyện trước kia sẽ không bao giờ xảy ra nữa, mà khi ấy cũng đã có nàng tới hỗ trợ ta.”
Lúc này Thuấn Âm mới buông tay.
Mục Trường Châu cúi đầu, mấp máy môi, trầm giọng nói thêm một câu.
Nàng chớp mắt, khuôn mặt bất giác trở nên nhẹ nhõm, khẽ gật đầu.
Mục Trường Châu mỉm cười, sải bước tiến về phía ngựa cưỡi, nhìn nàng một cái rồi phi nước đại ra khỏi thành.
Trong khoảnh khắc, đội quân từ phía sau cũng tiến lên theo chàng, tiếng trống trên đầu thành càng lúc càng vang to, báo hiệu trận chiến sắp sửa bắt đầu.
Tâm Tiêm Ý
Một cánh tay vắt ngang qua lưng nàng, nàng vừa cựa nhẹ, người phía sau đã lồm cồm ngồi dậy.
Có vẻ Mục Trường Châu cũng chỉ mới tỉnh, tuy đã cởi giáp đen nhưng chàng vẫn mặc áo bào, nếp áo nhăn nhúm: “Ta không thể để nàng ngủ mãi ở ngoài được nên đưa nàng về, với cả ta cũng cần nghỉ ngơi, ngủ tới bây giờ cũng đủ rồi.”
Nói theo cách chàng thì cứ như nàng ngủ rất đúng lúc vậy. Bấy giờ Thuấn Âm mới để ý thấy đêm qua mình đã di chuyển nhiều mức nào mới có thể ngủ đẫy giấc đến thế, hơn nữa có vẻ còn được chàng ôm từ đầu chí cuối.
Giường hành quân quá chật nên Mục Trường Châu buộc phải nằm nghiêng, lúc này buông nàng ra, đứng dậy nói: “Nàng ngủ thêm chốc lát nữa đi.” Đoạn, chàng phủi vạt áo, vòng qua giá gỗ bước ra khỏi lều.
Nhưng Thuấn Âm đã nghỉ ngơi đủ rồi. Nàng cũng nhanh chóng rời giường, nghe thấy động tĩnh bèn ngó ra ngoài giá gỗ – theo mệnh lệnh của chàng, binh lính đem nước và đồ ăn vào rồi lui ra.
Bấy giờ đã quá trưa, đa số binh mã đều đã được điều động nên doanh trại vô cùng yên ắng.
Thuấn Âm rửa mặt rồi dùng bữa, vừa gác đũa xuống thì nghe thấy giọng của Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi vọng đến từ bên ngoài, đan xen với tiếng nói chuyện của Mục Trường Châu mà nàng chỉ nghe được mang máng.
Thuấn Âm sửa váy áo chỉnh tóc tai, bước đến gần cửa mới nghe rõ Trương Quân Phụng nói gì.
“Tất thảy đã được chuẩn bị theo đúng quân lệnh, không rõ bao giờ bọn chúng mới động binh.”
Mục Trường Châu đứng quay lưng với cửa, hình như chàng đã tắm rửa ở nơi khác, một lần nữa mặc giáp đen lên người, thấp giọng nói: “Chắc chắn sẽ nhanh thôi.”
Thuấn Âm tiếp lời: “Không sai.”
Ngay lập tức, những người ở bên ngoài đưa mắt nhìn sang.
Thấy nàng đứng trước giá gỗ treo bản đồ với nét mặt điềm tĩnh, chàng bèn bước vào và hỏi: “Có phải nàng còn có chuyện chưa báo xong?”
Thuấn Âm gật đầu, vừa nhớ lại vừa nói: “Đại bộ phận Tây Đột Quyết không hạ trại dựng lều nên có lẽ bọn chúng sẽ không nán lại ở đó lâu. Hai phía lại có trọng binh đang kéo đến, chỉ một mình phe Tây Đột Quyết mà đã bao gồm quân số mười bộ lạc. Trước mắt tàn quân của Lưu thị đang ở gần Lương Châu, có lẽ bị đẩy ra làm quân tiên phong.”
Mục Trường Châu tiếp lời: “Nàng vừa trở về thì chưa gì đã có báo hiệu, có kẻ lẻn vào quan nội qua đường kinh thương, ắt hẳn là đám tàn quân này. Lưu thị vừa không có ấn tín của phủ Tổng quản, nay phải dùng tin đồn để gây xôn xao, trong mắt Tây Đột Quyết hơn nửa đã là đồ bỏ đi, bị dùng làm tiên phong cũng chẳng lạ.”
Thuấn Âm hạ giọng: “Muốn thăm dò bí mật quân địch thì binh lực sau cùng, chiến lược trên hết, quan trọng nhất là phải hiểu rõ âm mưu sách lược của chúng.” Nàng kiểm tra vị trí hiện tại của quân địch trên bản đồ, chỉ ra chỗ của tàn quân Lưu thị ở chính giữa, “Dàn trận thế này, và còn tấn công bất cứ lúc nào…” Nàng dừng lại, lông mày nhíu chặt.
Mục Trường Châu nhìn chằm chằm bản đồ: “Bọn chúng muốn bao vây thành.”
Thuấn Âm nhìn chàng: “Chàng đoán ra được rồi?”
“Cũng không phải lần đầu.” Mục Trường Châu trầm giọng, “Triều đình đã vạch trần chuyện chúng thông đồng với đại quan, thậm chí còn nêu rõ mục đích của chúng để rửa oan cho Phong gia, hiển nhiên không lí do gì để chúng tiếp tục giấu giếm. Thảo nào có thể liên minh vững chắc, cả hai bên đều huy động đại quân thì chắc chắn chúng muốn bao vây thành, một mẻ tóm gọn Lương Châu rồi gây sức ép ngược lên Trung Nguyên.”
Trong mắt Thuấn Âm toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng nàng vừa quay đầu lại liền phát hiện có hai cặp mắt đang quan sát mình chăm chú.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi đã vào lều, nghe đến đó thì đồng loạt nhìn sang nàng.
“Quả nhiên phu nhân tinh thông lĩnh vực này.” Trương Quân Phụng ngạc nhiên.
Tới lúc này rồi thì không cần giấu giếm bọn họ tiếp làm gì. Mục Trường Châu nhìn Thuấn Âm: “Hai người cho rằng tại sao ta lại có khởi đầu thành công như vậy?”
Trương Quân Phụng vỡ lẽ, trước đó hắn còn tưởng được trời cao phù hộ, ngờ đâu “ông trời” lại ở ngay bên cạnh.
Hồ Bột nhi chẳng thốt nổi nên lời, chỉ đứng đó gãi chòm râu quai nón.
Trong lều yên tĩnh một chớp mắt, Trương Quân Phụng ho hai tiếng, ngượng ngùng tiến lên: “Trước kia tôi đã thất lễ, cho rằng phu nhân đến Lương Châu cũng chỉ vô dụng. Hôm nay tại đây xin được bái kiến lần nữa.” Nói đoạn, hắn giơ cao tay trịnh trọng hành lễ, “Trương Quân Phụng thuộc Trương thị Hà Tây bái kiến phu nhân.”
Hồ Bột nhi lập tức bước tới, cũng ôm quyền bắt chước: “Hồ Bột nhi thuộc Hồ thị không biết ở đâu xin bái kiến phu nhân.”
“…” Thuấn Âm chỉ biết im lặng nhìn hai người.
Mục Trường Châu nhếch môi, mắt nhìn nàng, ngoài miệng lại nói: “Tuy đó là lễ nghi phu nhân xứng đáng được nhận, nhưng giờ là lúc cần nghênh chiến.”
Thuấn Âm liếc chàng một cái mới cất lời: “Việc cần kíp trước mắt là đẩy lùi quân thù.”
Hai người Trương Hồ tức khắc đứng thẳng dậy. Bấy giờ Hồ Bột nhi mới tìm lại được suy nghĩ, vội la lên: “Lực lượng của bọn chúng đông khủng khiếp, chúng ta nghênh chiến bên nào trước đây?”
Mục Trường Châu nhìn bản đồ: “Lập tức điều động binh mã túc trực đêm qua tiến về sơn ải phía nam theo hai hướng, chặn quân Thổ Phồn; hạ lệnh cho binh mã Cam Châu nhanh chóng vào Lương Châu đặng chi viện hướng nam; điều động tất cả binh mã còn lại lên cửa quan phía bắc.”
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi đáp một tiếng rồi vội vã rời lều, phân công nhau truyền đạt quân lệnh.
Rồi như để đáp lại, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một binh lính hô lớn tin báo: “Địch tấn công rồi!”
Thuấn Âm quay đầu nhìn, quả không sai, nói đến là đến.
Mục Trường Châu đặt tay sau vai nàng, nói: “Đi thôi.”
Ở ngoài lều, binh sĩ đã dắt ngựa tới.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi truyền lệnh xong, nhanh chóng nhảy lên ngựa chỉ huy binh mã dàn trận ở ngoài doanh.
Dẫu cách một khoảng xa vẫn có thể nghe thấy tiếng trống dồn dập như sấm rền phát ra từ trên tường thành Lương Châu.
Thuấn Âm vội vã giẫm bàn đạp lên ngựa, đồng thời nhìn sang bên cạnh.
Mục Trường Châu nghe lính báo tin xong cũng nhảy lên ngựa, kéo dây cương ngựa cưỡi của Thuấn Âm cùng tiến về phía trước: “Đám tàn quân lẻn vào đang cố ý gây sự phá phách, đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu ta đoán không lầm, đại quân bọn chúng muốn tàn quân này thu hút binh mã Lương Châu đến tiêu diệt chúng, rồi nhân cơ hội đó tấn công ồ ạt.”
Đội quân dàn trận phía sau ngay lập tức lên đường đi theo.
Thuấn Âm đi bên phải chàng, nghĩ về số lượng binh mã trú đóng xung quanh thành Lương Châu. Hồi trước nàng còn tưởng bọn họ phòng thủ nghiêm ngặt vì muốn nhắm vào Trung Nguyên, nay nghĩ lại, có lẽ chàng đã chuẩn bị cho ngày hôm nay từ lâu, có điều quân địch hai bên dốc toàn lực tấn công quá áp đảo: “Chỉ trông cậy vào mỗi Lương Châu chỉ e không đủ.”
Mục Trường Châu đáp: “Đúng thế, mặc dù tinh binh Lương Châu rất hùng mạnh và được trang bị ngựa tốt nhất trong trại ngựa quân sự, nhưng bị tấn công cả trước lẫn sau vẫn rất nguy hiểm, đêm qua ta bố trí cho các châu xung quanh huy động quân chờ chi viện. Nhưng tốt nhất vẫn nên có quân tiếp viện.”
Thuấn Âm sực nghĩ đến một chuyện: “Trung Nguyên?”
Mục Trường Châu nhìn nàng: “Có lẽ Vô Tật đã quay lại Tần Châu.”
Ngựa bước lên đường nhỏ, Mục Trường Châu dừng lại: “Nàng hãy vào thành trấn thủ, chỉ huy trinh sát và hỗ trợ ta.”
Thuấn Âm cũng dừng lại, trầm ngâm một lúc mới đáp: “Được.”
Mục Trường Châu phất tay với đội quân phía sau, phân chia đội hình rồi cưỡi ngựa lao đi. Hai người Hồ Trương cũng tức tốc dẫn đội đuổi theo.
Tiếng trống trên đầu tường cứ vang lên liên hồi.
Nhìn bóng dáng chàng xa dần, sau đó Thuấn Âm mới dẫn đội hình còn lại quay về thành.
Chỉ khi đến ngoài thành Lương Châu nàng mới thực sự cảm nhận được sức mạnh của cuộc tấn công, tiếng còi hiệu chói tai liên tục vang lên xen lẫn với tiếng hò hét ầm ĩ.
Thuấn Âm bịt tai trái, ngó nghiêng khắp nơi để xác định nguồn âm, có vẻ là hướng từ Đông Bắc.
Chắc chắn tàn quân của Lưu thị đã xâm nhập vào khu vực này, nơi đó đối diện quan ngoại, là nơi ẩn náu của bọn chúng mà trinh sát Lương Châu vừa dò la được đêm qua.
Có thể nhân số lẻn vào qua thương lộ không quá đông, song đám tàn quân lại hiểu quá rõ về Lương Châu nên rắc rối vẫn rất nhiều.
Cổng đông thành mở ra, Thuấn Âm cưỡi ngựa đi vào. Nàng chỉ vừa xuống ngựa đã thấy bách tính hoảng hốt cuống cuồng bỏ trốn, các quầy hàng cửa tiệm cũng lục tục đóng cửa.
Nàng hít một hơi, nhanh chóng đi đến tín trạm dưới thành, đến lúc trở ra thì trên tay đã cầm một lá thư mới viết.
Hai ba người từ doanh trinh sát chạy đến – số còn lại vẫn đang thay phiên đi do thám nhiều nơi theo yêu cầu của nàng, một người trong đó tiến tới, thấp giọng báo: “Bẩm phu nhân, tàn quân xâm nhập đang hướng về Trung Nguyên.”
Thuấn Âm siết chặt lá thư, quả nhiên không ngoài dự đoán. Tối hôm qua nàng đã yêu cầu trinh sát tiếp cận biên giới Trung Nguyên, nay bọn chúng lại chạy về hướng đó, có lẽ là muốn mai phục hòng cắt đứt đường viện binh từ Trung Nguyên.
Nàng hỏi: “Đã báo tin cho Tổng quản chưa?”
“Bẩm, đã gửi tin đi trước đó rồi ạ.”
Thuấn Âm đưa lá thư ra, thấp giọng dặn: “Với lực lượng của chúng hiện giờ có lẽ sẽ không cầm chân được chúng ta, nhưng nếu chúng phục kích trong tối… chỉ sợ lại là chuyện khác. Nếu đã báo tin cho Tổng quản thì cứ đợi hiệu lệnh, một khi Tổng quản triển khai binh lực, hãy mau chóng gửi thư của ta đến Tần Châu.”
Trinh sát cất lá thư vào vạt áo và nhanh chóng rời khỏi thành, chờ đợi hành động theo lệnh.
Thuấn Âm chuẩn bị đi lên thành thì đột nhiên có một người tiến tới từ đối diện.
“Phu nhân.” Là Diêm Hội Chân, nàng ấy vẫn bận Hồ phục như mọi khi nhưng vẻ mặt rất nghiêm trọng, vừa tới gần liền hỏi, “Phu nhân có cần hỗ trợ không?”
Thuấn Âm dừng lại: “Hỗ trợ gì?”
Diêm Hội Chân cau mày, nhìn lên thành: “Diêm gia chúng tôi chỉ lo sẽ tái diễn lại cảnh vây thành năm xưa. Tuy lúc đó tôi còn bé, không tận mắt chứng kiến nhưng cũng biết sự việc không hề nhỏ. Nếu phu nhân đã đích thân cố thủ nơi này thì tôi cũng có thể vì phu nhân đến phía tây tiêu diệt viện binh Hồi Hột.”
Thuấn Âm ngạc nhiên nhìn nàng, đoạn mỉm cười trấn an: “Dù là chuyện tốt nhưng viện binh Hồi Hột vẫn còn ở quá xa, mà quân địch lại gần trong gang tấc, quân tiếp viện gần nhất của chúng cũng chỉ tấn công vào Trung Nguyên. Ta xin nhận lòng tốt của cô.”
Diêm Hội Chân lại tưởng nàng lo lắng: “Tạm thời không có quân địch tới từ phía tây, đường đi rất an toàn, phu nhân không cần lo lắng. Đó là lời mà trưởng bối Diêm gia nói chứ không phải ý định nhất thời của tôi.”
Diêm Hội Chân cẩn thận ghi nhớ, đáp một tiếng, không nói thêm lời nào.
Thuấn Âm bước lên đầu thành, tiếng trống vang vọng không ngừng. Nơi xa kia là chân trời âm u, bên dưới là bụi đất mù mịt, xem ra đội ngũ trinh sát và tàn quân lẻn vào đã giao chiến.
Không thấy cánh quân do Mục Trường Châu đích thân chỉ huy, nàng nhìn về hướng đông bắc, biết được chàng muốn đến chỗ nào trước.
***
Cuộc giao tranh ngoài thành Lương Châu vẫn tiếp tục, song binh mã không vội đến chi viện.
Một đội gồm năm trăm khinh kỵ binh lặng lẽ rời biên giới, thẳng tiến vào cao nguyên gập ghềnh. Gió thổi qua làm lùm cỏ nhấp nhô, cảm giác như có bóng người ẩn nấp đâu đó dưới lùm cỏ sẽ hiện thân bất cứ khi nào.
Mục Trường Châu phóng mắt nhìn quanh, xác nhận vị trí xong thì cầm lấy cung tên từ trên lưng ngựa, một tay giơ lên rồi hạ xuống thật mạnh.
Lưỡi đao sáng loáng *soạt* một tiếng, Hồ Bột nhi một người một ngựa dẫn đầu lao đi. Khinh kỵ binh phía sau tức khắc đuổi theo, xông thẳng về phía trước.
Vào khoảnh khắc âm thanh vang lên, trong khe núi và vùng trũng gập ghềnh xung quanh, dưới những lùm cỏ rậm rạp, tựa như bị quấy động, một nhóm binh sĩ đang mai phục bất chợt xuất hiện, vừa hốt hoảng vừa vội vã nhặt lấy vũ khí hòng chống cự, thậm chí trên người còn mặc quân phục của Lương Châu.
Kỵ binh cưỡi khoái mã lao tới không chút thương tiếc, mũi giáo nhọn hoắt đâm thẳng về phía trước, khắp nơi dậy lên những tiếng hét thảm thiết.
Từ đây đi về phía đông, chúng có thể vượt núi và lẻn vào các thương lộ, rồi dựa vào dáng vẻ của người Hán và sự thông thuộc tình hình ở Lương Châu để đến ngoại ô thành. Dẫu khó khăn nguy hiểm, nhưng chúng lại sẵn sàng giết hại đồng bào vì ngoại địch.
Một trinh sát lao nhanh tới báo tin.
Mục Trường Châu dừng ở vòng ngoài, nghe báo xong thì gật đầu một cái, ánh mắt liên tục theo dõi trận chiến, bất thình lình chàng đánh ngựa ra phía trước chạy vòng đến phía sau, vươn tay cầm cung, liên tiếp bắ n ra hai mũi tên.
Đúng vào lúc hai phó tướng tàn quân toan chạy trốn thì cả hai lần lượt ngã xuống ngựa, còn không kịp kêu la tiếng nào.
Mục Trường Châu kéo cương quay đầu, khinh kỵ binh xông lên, tàn quân đã quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Hồ Bột nhi nhổ phụt một bãi nước bọt: “Nội gián thật ghê tởm! Dù cầu xin thì ta cũng không giữ lại các ngươi!” Mắng xong, hắn thở hổn hển tiến tới trước, “Không thấy con mụ kia đâu!”
“Chắc cũng sắp xuất hiện rồi.” Mục Trường Châu quét mắt nhìn quanh, “Xử xong thì đi ngay, trở về ngoại thành dọn sạch lực lượng tàn quân xâm nhập, đặc biệt là hướng đường tắt đến Trung Nguyên.”
Nơi đây đã được dọn dẹp sạch sẽ, số kẻ xâm nhập chỉ còn lại rất ít, không khó giải quyết.
Hồ Bột nhi ngay lập tức chạy đi thu xếp, dẫn theo nhóm quân trở về.
***
Bấy giờ tiếng trống báo chiến đã tạm ngừng, toàn thành Lương Châu cũng im ắng không tiếng động.
Thuấn Âm đứng trên thành, cẩn thận phân tích tin tức từ khắp nơi đưa về, biết rằng cuộc chiến thực sự còn chưa bắt đầu nhưng có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
“Phu nhân.” Một trinh sát tiến đến, thấp giọng báo lại tin tức vừa nhận được.
Bên ngoài, binh mã đang qua lại bỗng trở nên nghiêm chỉnh.
Nàng tập trung nhìn xuống, thấy bóng dáng Hồ Bột nhi cưỡi ngựa chạy qua, thì ra đội quân của hắn đã về đến ngoại thành để dọn dẹp số tàn binh còn lại.
Gần như cùng lúc đó, trinh sát được nàng sắp xếp gửi tin đi Tần Châu cũng cưỡi ngựa phóng vụt đi.
Tiếng còi sắc bén đã sớm dừng lại, khói bụi bốc tứ phía cũng dần lắng xuống cho đến khi biến mất không dấu vết, bị binh mã Lương Châu đè bẹp giế t chết.
Thuấn Âm thầm thở phào, từ xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng uy nghiêm của một người mặc giáp đen đang hướng về phía mình, áo choàng tung bay.
Nàng vội vã chạy xuống, vừa đến nơi thì Mục Trường Châu đã giục ngựa đi tới.
Chàng xuống ngựa, sải bước lại gần, đứng bên phải nàng hạ giọng nói: “Tàn quân đã bị tiêu diệt, chắc chắn bọn chúng sẽ có hành động.”
Thuấn Âm thừa hiểu điều đó, đám tàn quân kia chỉ là con kiến trong mắt hai quân, dùng để quấy nhiễu kéo chân binh mã Lương Châu. Bây giờ chúng đã bị tiêu diệt, dù tin tức chưa đến tai đại quân hai phía thì cũng không thể giấu được lâu dài, chẳng chóng thì chầy chúng sẽ xuất hiện.
Khi ấy mới là lúc bắt đầu cuộc chiến thật sự.
Nàng nhìn quanh, nghĩ đến tình hình trinh sát vừa báo cáo liền hạ giọng: “Chỉ sợ bọn chúng vẫn còn lực lượng để điều động.”
Có nghĩa là đại quân của chúng sẽ còn đông hơn nữa.
Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng tù và mơ hồ vang lên, Thuấn Âm ngẩng đầu.
Một binh sĩ từ ngoài thành tức tốc chạy đến: “Đại quân Tây Đột Quyết đã kéo tới! Tá sử đang canh giữ cửa quan!”
Không chút chậm trễ, trên thành lại vang lên tiếng trống, thậm chí còn dồn dập hơn trước rất nhiều.
Các tướng thủ thành vội vã qua lại hò hét tổ chức đội ngũ, xen lẫn với tiếng bước chân rầm rập của quân phòng thủ.
Lòng Thuấn Âm bất giác thắt lại, tay bị Mục Trường Châu nắm chặt.
“Nàng hãy ở trong thành và tiếp tục hỗ trợ ta, nhớ cẩn thận.” Nói đoạn, chàng buông tay toan rời đi.
Nhưng Thuấn Âm đã trở tay bắt lấy tay chàng, vô thức tiến lại gần một bước, nàng dùng áo choàng che lại để đến gần chàng, nhìn thẳng vào chàng, ý tứ quá rõ ràng.
Mục Trường Châu khẽ xoay người chặn nàng lại, vòng tay qua eo nàng, dịu dàng nói: “Chỉ cần nàng hỗ trợ ta, chuyện trước kia sẽ không bao giờ xảy ra nữa, mà khi ấy cũng đã có nàng tới hỗ trợ ta.”
Lúc này Thuấn Âm mới buông tay.
Mục Trường Châu cúi đầu, mấp máy môi, trầm giọng nói thêm một câu.
Nàng chớp mắt, khuôn mặt bất giác trở nên nhẹ nhõm, khẽ gật đầu.
Mục Trường Châu mỉm cười, sải bước tiến về phía ngựa cưỡi, nhìn nàng một cái rồi phi nước đại ra khỏi thành.
Trong khoảnh khắc, đội quân từ phía sau cũng tiến lên theo chàng, tiếng trống trên đầu thành càng lúc càng vang to, báo hiệu trận chiến sắp sửa bắt đầu.
Tâm Tiêm Ý
Đánh giá:
Truyện Tâm Tiêm Ý
Story
Chương 102: “Mà khi ấy cũng đã có nàng tới hỗ trợ ta.”
10.0/10 từ 24 lượt.