Tầm Thần Ký
Chương 123: 123: Khô Lâu Trận 1
Sau cơn lôi đình giận dữ vừa qua, cả vùng đất thời gian đều bị xốc ngược lên, lôi đình đi đến chỗ nào thì chỗ đó bị tàn sát bừa bãi không còn một gốc cây ngọn cỏ, những nhánh thảo dược hiếm thấy lúc trước đều bị đánh cho cháy sém, chỉ còn lại trơ trọi xác lá, sinh vật bị hoảng sợ mà thay phiên nhau chuyển nhà, bỏ lại ở một gốc cây nào đó, một cái tổ chim trống không lệch đổ xuống phía dưới, hay ở những hốc cây giữa thân cây, rơi vãi rất nhiều lông thỏ, lông sóc, và còn cả những lương thực bé tí ti đổ vội dưới nền cát đất chứng minh cho công cuộc trốn chạy đầy tàn khốc.
Đối diện với vùng đất thời gian, Tử Vong rừng rậm ít bị ảnh hưởng hơn, các thân cây vốn yếu ớt chỉ bị gãy ngang, còn lại đều sừng sững không ngã.
Địa Hoang Chiến Trường xảy ra biến cố này mà địa hình có ít nhiều thay đổi, đặc trưng là Tử Vong rừng rậm vốn đã hung hiểm nay trở thành nơi lưu trú thứ hai của các loài sinh vật, tranh giành địa bàn khốc liệt, tài nguyên bị chia cắt, trong thời gian ngắn Tử Vong rừng rậm sẽ có một trận cắn xé, lập lại trật tự giữa các chúa sơn lâm, không thể nghi ngờ độ nguy hiểm sẽ tăng thêm vài cấp bậc.
Nhưng sự biến chuyển này, các lính đánh thuê gấp rút rời đi nên sẽ không biết được.
Thời gian đếm ngược chỉ còn lại mười ngày là kết thúc hành trình thám hiểm.
Qua mười ngày sau, Địa Hoang Chiến Trường sẽ chính thức đóng cửa, lần mở cửa tiếp theo không biết tháng nào năm nào.
Nói không chừng đây là lần cuối cùng nó mở cửa đón chào người đi vào thám hiểm.
Các lính đánh thuê, mặc kệ là có đoàn đội hay đi đơn lẻ, hoàn thành nhiệm vụ hay chưa hoàn thành, đều chạy gấp mà về truyền tống trận ban đầu, ai cũng không muốn bị bỏ lại phía sau.
Chỉ là, còn một số người mắc kẹt ở Thiên Thu Họa, không biết năm tháng trôi qua.
Thời tiết không nóng cũng chẳng lạnh, nhiệt độ chiếu xuống ấm áp vừa đủ, lại có tí gió thổi se se mát rượi, cảnh tượng như thơ như họa này làm cho mấy người Yến Thanh, Doãn Nguyệt và một số đoàn đội khác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mới thoát ra từ trong cái chết, cảnh tượng trước mắt này lại quá yên tĩnh và đẹp mắt, núi non bao quanh, suối chảy róc rách, nơi xa lại có căn nhà tranh, trước cửa có hoa đào.
Tất cả mọi người đều bất tri bất giác mà thả lỏng toàn thân, hít vào một ngụm không khí trong lành, các tế bào dường như có thể giãn ra, hết thảy mệt nhọc và căng thẳng đều được xua tan chỉ trong tức khắc.
Nhưng, trong cảnh tượng đẹp đẽ này, lại có người cố tình mà đánh vỡ nó.
Yến Thanh căng mắt ngước nhìn lên, phát hiện tất cả mọi người đều tụ tập ở nơi này, người của tứ đại gia tộc, các binh đoàn lính đánh thuê, quy mô lớn và nhỏ đều có, mỗi bên chiếm cứ một phương.
Yến Thanh nhìn đến người của Lục gia, thậm chí có Lục Vận ở bên trong, lúc này đang đứng cùng thị vệ nói nói gì đó.
Bên cạnh là người của Thiết Huyết dong binh đoàn, so với đoàn đội khác thì có vẻ đơn độc và trầm mặc.
So với phía trước gặp mặt hình như thiếu mất một người.
Nàng chỉ hơi chút có ấn tượng, đó là một thanh niên thân hình vạm vỡ, để râu xuề xòa, tư duy không mấy nhanh nhẹn, nhìn qua hơi ngốc ngốc nhưng được cái nhiệt tình.
Sử dụng vũ khí là một thanh đại đao thường vác ở trên vai, tên gọi… hình như là… Thủ Mộc thì phải?
Phía trước còn thấy, chẳng lẽ đã xảy ra bất trắc gì rồi sao?
Càng để Yến Thanh nghi hoặc hơn nữa là, Lục Vận cùng với Lăng Quang khi nào thì quấy chung một chỗ rồi?
Nhìn tư thế này, giống như có xu hướng liên minh thì phải?
Đang nghĩ ngợi, thì Lục Vận cùng Lăng Quang đột nhiên nhìn lại đây, ánh mắt thể hiện sự phức tạp cùng một cảm xúc nàng không thể hiểu rõ.
Yến Thanh trong lòng cồn cào khó chịu, làm gì nhìn nàng bằng ánh mắt đó, nàng trông giống thiểu năng trí tuệ sao?
Yến Thanh trợn trắng mắt, miệng tiện mà nói một câu châm chọc:
“Hắc! Thật đúng là oan gia, lại gặp mặt!”
Kết quả là, hai người kia quay mặt đi, không đếm xỉa tới nàng.
Yến Thanh: “…” Thái độ kiểu gì thế???
Doãn Nguyệt đi sau lưng, vỗ vai nàng một cái, không nể mặt mà bình luận:
“Ai! Cái này người ta gọi là quả báo đó.
Ai kêu cái miệng này của ngươi độc địa quá làm chi, người khác đều sợ cùng ngươi cãi vã!”
Yến Thanh liếc mắt, hậm hực hỏi:
“Ngươi đây là đang khen hay chê ta?”
Doãn Nguyệt thâm sâu nhìn Yến Thanh một cái, nghiêm túc nói:
“Khen ngươi còn không được? Quả nhiên người xưa nói rất đúng: nữ nhân cùng hài tử là khó chiều nhất!”
Yến Thanh cười lạnh, khinh bỉ nói:
“Triết lý như hát vậy, làm như bản thân mình chẳng phải nữ nhân không bằng! Như nhau cả thôi!”
Trên mặt Doãn Nguyệt không có biểu tình gì, ánh mắt lại chăm chú mà nhìn Cự Thạch tiểu thú suy yếu nằm trên vai của Yến Thanh, hỏi nhỏ:
“Trước không nói những chuyện râu ria này, ngươi có thể câu thông với nó sao, hỏi xem nó cảm ứng được Tịch Thần có ở nơi này không? Chúng ta chỉ nhảy xuống sau nàng vài phút, hẳn là không đến mức bị tách ra quá xa!”
Yến Thanh rốt cuộc chính chắn sắc mặt, tiện đà khó coi mà nói:
“Vô pháp câu thông, rốt cuộc nó là khế ước thú của nàng mà không phải ta.
Nhưng hiện tại nó vẫn còn ở bên người ta, chứng tỏ nó cũng không cảm nhận được chủ nhân của mình.
Vì vậy khó mà nói được!”
Mấy người nghe vậy, sắc mặt cũng không khỏi trầm trọng lên, đối với hoàn cảnh xung quanh cũng dâng lên hoài nghi.
Tiêu Nhạc âm thầm quan sát các thế lực xung quanh, có nơi ôm đoàn liên minh, có nơi tạm thời rũ bỏ ân oán mà ngồi xuống bàn bạc.
Sự quỷ dị của nơi này đã vượt qua dự tính ban đầu của bọn họ, vì vậy mà bọn họ tạm thời gạt bỏ ân oán, đoàn kết lại với nhau để giải quyết tình huống trước mắt.
Tứ đại gia tộc hiển nhiên là người chung một thuyền, hơn nữa ẩn ẩn có cùng mục đích, cho nên chiếm lấy một vùng đất rộng phía bên phải dựng lên lều trại, nhân số đông đảo.
Mà phía bên trái thì là tập hợp các binh đoàn từ lớn đến nhỏ của Liên Minh Lính Đánh Thuê, mặc kệ có ân oán hay không, lúc này cũng đều ngồi xuống, lá mặt lá trái mà dựa gần.
Trong đó, lấy Hắc Thạch dong binh đoàn vì đứng đầu.
Hắc Thạch dong binh ở Hoang Vực giới có danh vọng rất cao, nhân số đoàn viên đã vượt qua một ngàn người, mỗi người đều các có sở trường, được công nhận thành Đại binh đoàn, thực lực tổng thể đứng hàng thứ hai, chỉ sau Lang Diễm dong binh đoàn.
Liên Minh Lính Đánh Thuê có năm đại dong binh đoàn, phân biệt thành: Lang Diễm, Hắc Thạch, Thiết Huyết, Vân Vụ, Thủy Nguyệt.
Lang Diễm đứng thứ nhất, đoàn trưởng là Hắc Sát, thực lực đứng hàng thứ hai trên Hắc Bảng, làm người kiêu căng ngạo mạn, quỷ dị âm trầm, nhai tí tất báo, hơn nữa dung túng cho thủ hạ làm xằng làm bậy, cho nên danh tiếng đều là xấu xa bẩn thỉu.
Trái ngược với hắn, thì tác phong của Hắc Thạch dong binh cứng rắn, hành sự không câu nệ, tuy rằng đoàn trưởng là một người vô danh tiểu tốt, khá vậy lại xử sự được lòng người, cho nên chiêu mộ rất nhiều nhân tài.
Bằng chứng chính là, bốn người có tên trong Hắc Bảng, phân biệt vì thứ năm Thiên Mị, thứ sáu Đồ Giản, thứ chín Hoa Từ, thứ mười Nhâm Tuyết đều là thành viên nòng cốt trong đội ngũ.
Trước mắt mà nói về danh vọng cùng tốc độ hoàn thành nhiệm vụ, chưa ai có thể qua được kỷ lục của Hắc Thạch dong binh.
Thiết Huyết binh đoàn, đoàn trưởng Lăng Quang, hành sự lấy công bằng nghiêm chính làm mục tiêu hàng đầu, bởi vậy danh vọng ổn chiếm thứ hai, nhưng thành viên trong đoàn thực lực không đồng đều, nên so với Hắc Thạch hay Lang Diễm đều thua xa quá nhiều.
Vân Vụ binh đoàn, đoàn trưởng đứng hàng thứ tám trong Hắc Bảng, Vân Tiêu.
Người này vốn dĩ không có tiếng tăm gì, lại nhân một cây trúc tiêu mà đột nhiên xông ra thành hắc mã, vượt qua cả Thủy Nguyệt, ổn chiếm vị trí thứ tư, một bước không nhường.
Có người tò mò vũ khí của hắn rốt cuộc là gì, tu luyện loại công pháp nào, đáng tiếc người này quanh năm thấy đầu không thấy đuôi, tung tích bí ẩn, tất cả những gì thuộc về hắn, đều trở thành một mê cung chưa được phá giải.
Thủy Nguyệt binh đoàn, cũng là một đại binh đoàn từ khi Liên Minh xây dựng đến nay, cẩn thận lâu dài, sừng sững không ngã.
Mặc cho bên ngoài vật đổi sao dời, nó vẫn đứng ở nơi đó, lặng yên làm tốt vị trí của chính mình, không tranh không giành.
Điểm đặc biệt đáng nói là, Thủy Nguyệt binh đoàn không có đoàn trưởng, đoàn phó, hay quân sư như các đoàn khác.
Mà nó tập hợp từ các tán tu hay người tứ cố vô thân.
Ngày thường đều ai làm việc nấy, chỉ khi có đại sự hay đoàn chiến thì mới tụ lại.
Cảnh tượng này làm cho các đoàn khác cũng như người ở Hoang Vực giới xem lấy làm lạ không thôi.
Tiêu Nhạc quan sát toàn cảnh, đột nhiên buồn rầu nói với Doãn Nguyệt, ánh mắt lại len lén mà liếc Yến Thanh:
“Đoàn trưởng, hoàn cảnh của chúng ta hiện tại thực rất xấu hổ!”
Ánh mắt Yến Thanh không vui nhìn qua, không cần tưởng nàng cũng biết Tiêu Nhạc định nói gì.
Nhưng nàng cũng không phát tác, mà chỉ nhìn qua Doãn Nguyệt, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Doãn Nguyệt không né không tránh, trên mặt rõ ràng hiện lên buồn bực cùng với rèn sắt không thành thép, nàng gật gù nói:
“Xác thật rất xấu hổ, trước không nói mấy người chúng ta chỉ là một tiểu binh đoàn, không dung nhập nổi được với đại lão.
Hiện tại liền tiểu binh đoàn đều không được gọi là, tin tức Dạ Nguyệt binh đoàn vì đắc tội Lang Diễm mà giải tán chỉ sợ đã truyền khắp cả giới vực, hiện tại chúng ta đi đầu nhập nơi khác e là cũng không có người chịu nhận.
Huống chi, Yến Thanh ngươi cái nữ ma đầu còn ở, còn quan hệ gần với chúng ta, chỉ sợ chúng ta lại nhân ngươi mà bị kéo vào sổ đen!”
Câu trước, nàng nói với Tiêu Nhạc, nhưng câu sau, nàng là trực tiếp nói cho Yến Thanh.
Ý là, ngươi cũng không thể gây họa cho chúng ta rồi lại không chịu trách nhiệm.
Yến Thanh trợn trắng mắt, nhưng trong lòng dâng lên khói mù cũng tiêu tan không ít, nói giỡn nói:
“Tổ kiến cái quỷ gì binh đoàn tới câu thúc chính mình, tiêu dao tự tại không phải vui vẻ hơn sao? Hiện tại các ngươi đều là tứ cố vô thân, thôi thì để lão nương tới bảo vệ đi!”
Cố Thành, Tiêu Nhạc nhìn nhau lắc đầu, có chút nghĩ mà sợ, tính cách của người này, không đáng tin cậy làm sao bây giờ?
Trong lòng Cố Thành thầm nghĩ, nếu như người nói câu này là tiểu Thần Thần, hắn có lẽ còn an tâm đôi chút.
Nhưng Yến Thanh nữ ma đầu tới bảo vệ bọn họ?
Sao hắn lại có dự cảm bất hảo? Đi theo một bia ngắm di động chuyên môn kéo cừu hận, rốt cuộc là đúng hay sai?
Nếu Doãn Nguyệt đồng ý, kia bọn họ liền phải chuẩn bị sẵn tâm lý sớm chết sớm siêu sinh.
Hai chị em song sinh nhìn hai người nam nhân còn sót lại duy nhất của đội ngũ, biểu tình của bọn họ quả thực đặc sắc làm cho các nàng cười khúc khích không ngừng.
Trong lòng bọn họ lại không có bài xích Yến Thanh, có lẽ là nữ nhân đối với nữ nhân nảy sinh hảo cảm, hay cũng hoặc là từ lúc gặp cho đến bây giờ, Yến Thanh chưa từng thương tổn qua bọn họ.
Doãn Nguyệt nâng tay xoa xoa mi tâm, rầu rĩ mà nói:
“Chúng ta còn không có vô năng đến nỗi làm một mình ngươi đứng ra bảo vệ.
Mỗi người đều là cá nhân độc lập, không ai có trách nhiệm bảo vệ cho ai.
Trước mắt Tịch Thần vô tung tích không biết sống chết ra sao, chúng ta vẫn là trước tìm được nàng đi!”
Yến Thanh không câu nệ mà gật đầu, chuẩn bị thương thảo đối sách.
Nhưng, ngay sau đó...
Đột nhiên không hề báo trước, một tiếng nổ vang thật mạnh cùng với huyết nhục bay tứ tung dâng lên làm tất cả mọi người đều giật mình.
Tiêu Nhạc mắt sắc thấy được, nghiêm túc nói:
“Phía trước có bích chướng, có người đi tìm tòi va chạm vào rồi, hơn nữa là một chi hộ vệ của tứ đại gia tộc.
Bọn họ dự tính đi thăm dò rừng đào cùng căn nhà tranh kia!”
Sắc mặt mọi người bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Bởi vì, đội hộ vệ kia đụng tới thứ gì đó, thế nhưng bị chấn ngược ra ngoài, không kịp kêu lên một tiếng đã hồn về cửu tiêu, sinh cơ nháy mắt rút cạn, hóa thành một bộ xương khô.
Sau đó, tất cả mọi người phát hiện, xương khô vốn dĩ đã chết đột nhiên "răng rắc, răng rắc" mà hoạt động lên.
Hơi thở âm trầm tử vong nháy mắt bao phủ toàn trường.
Khô lâu xương cốt thình thịch cầm lên vũ khí, giống như robot vậy chầm chậm mà tỏa định mục tiêu.
Ánh mắt lỗ trống đột nhiên nhảy lên một luồng u hỏa màu xanh lục, toàn thân thiêu đốt ánh vàng như ngọn lửa.
Xương cốt nhảy động lên, nháy mắt vượt xa mấy thước, tới gần một người đơn độc đứng ở trong góc, giơ lên cánh tay tràn đầy bạch cốt, móng tay sâm la một mảnh hủ độc đen tuyền.
Người kia đối diện với con ngươi của khô lâu, chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào trong cửu u địa ngục, hơi thở lạnh lẽo xâm nhập lục phủ ngũ tạng của hắn, chân tay cứng còng không thể hoạt động.
Kẽo kẹt!
Thanh âm cứng nhắc mà âm trầm vang lên, cánh tay bạch cốt của khô lâu đã chụp xuống đỉnh đầu của hắn.
Tử vong bao phủ trước mặt, ánh mắt hắn trừng lớn, hầu kết lăn lộn một chữ, r3n rỉ trong cổ họng:
“Không!”
Đáng tiếc, bàn tay kia không chút do dự chụp xuống, sở hữu tri giác cùng suy nghĩ cũng tùy theo mai một.
Tiếp theo, mọi người kinh khủng phát hiện, người không may mắn bị tỏa định này, sau khi bị chụp chết thì cũng nhanh chóng thôi hóa già đi, không mấy chốc lại trở thành khô cốt.
Mọi người rốt cuộc cầm lên vũ khí, thần kinh càng banh càng chặt.
Một ý tưởng đột nhiên nảy sinh trong đầu bọn họ!
Nguy hiểm, bọn họ tuyệt đối không thể bị dính lên!
Nếu có càng nhiều người bị đồng hóa thành khô lâu, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng được..
Tầm Thần Ký