Tam Phục
Chương 20
401@-“Vậy là thỏa thuận xong rồi nhé,” Sếp Giang vỗ vỗ vai Giang Khoát, rồi vừa xuống xe vừa cầm chiếc điện thoại đang rung lên, “Bố nghe điện thoại một lát, con lên trước đi.”
“Lầu hai.” Giang Khoát nói.
Sếp Giang vẫy vẫy tay ra ý bảo cậu mau biến đi.
Giang Khoát vừa đi lên lầu hai vừa cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, đặc biệt là câu nói của sếp Giang “Vậy là thỏa thuận xong rồi nhé,” nghe kiểu gì cũng cảm thấy có âm mưu.
Thỏa thuận xong rồi cái gì?
Làm sao mà lại thỏa thuận xong rồi?
Cậu đẩy cửa vào phòng, mấy người trong phòng quay ra nhìn.
Thấy cậu vào một mình, Đổng Côn hỏi: “Bố cậu đâu?”
“Ông ấy gọi điện chút, lát sẽ lên.” Giang Khoát đi đến bên bàn, nhanh chóng dặn trước, “Nếu lát nữa bố tôi ra vẻ sếp lớn với trưởng bối nói chuyện với mấy cậu, thì đó là do mấy cậu tự chuốc lấy đấy nhé.”
“Không sao,” Đinh Triết cười, “Tụi tôi có bao giờ sợ mấy chuyện này. Trưởng bối nào mà chúng tôi chưa từng uống cùng chứ.”
“Gọi món chưa?” Giang Khoát hỏi.
“Vẫn chưa,” Tôn Quý nói, “Đợi sếp Giang tới gọi.”
“Mấy cậu gọi đi, mấy cậu tự xử hết đi, có món gì ngon cứ gọi hết,” Giang Khoát lấy từ trong túi ra một gói trà khô, đây là cậu vừa lấy từ trên xe, “Ông ấy còn lâu mới gọi món, trước giờ toàn là trợ lý của ông ấy gọi.”
“Có bình pha trà không?” Đoàn Phi Phàm hỏi nhân viên phục vụ.
“Chỉ có kiểu cốc vừa pha vừa uống loại đơn giản nhất,” Nhân viên phục vụ làm điệu bộ mô tả, “Loại ấn một cái thì nước chảy ra.”
“Vậy cũng được, cho loại đó đi.” Giang Khoát gật đầu, “Lấy thêm bình nước 90 độ.”
Nhân viên phục vụ nhìn cậu: “Ơ?”
“Lấy giúp một bình nước sôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Nhân viên phục vụ mang nước sôi với cốc pha trà tới, Đoàn Phi Phàm mở nắp bình nước sôi ra để đó: “Lát nữa là thành 90 độ ngay.”
“Đây là trà gì thế?” Lưu Bàn hỏi.
“Nham trà,” Giang Khoát thành thạo cầm cốc pha trà lên, “Mấy cậu uống trà không? Trà này khá ngon, hơn sáu chục ngàn tệ đó.”
“Mấy người đồng loạt xúm lại: “Uống.”
“Lãng phí.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không lãng phí, tụi mình được trải nghiệm hương vị này, không coi là lãng phí.” Đinh Triết nói.
“Không sai,” Cửa phòng chợt mở, sếp Giang bước vào, “Thử đi, hương vị khá được đó, người không uống trà uống cũng nhận thấy là ngon.”
“Cảm ơn trà của chú.” Mấy người cùng đứng dậy.
“Ầy, ngồi xuống ngồi xuống,” Sếp Giang vẫy vẫy tay với bọn họ, rồi cầm một chai rượu đặt lên bàn: “Tất cả cùng uống chứ?”
“Sếp Giang, chai này không phải mua ở quầy hàng bên cạnh sao?” Đoàn Phi Phàm vừa nhìn liền nhận ra đây là một chai rượu Ngũ Lương Dịch, “Có thể không phải rượu thật đâu ạ.”
“Là chú mang tới đó,” Sếp Giang cười, “Để trên xe suốt đấy.”
Giang Khoát rót trà vào các chén xong, mọi người cùng đưa tay ra tự lấy.
“Đây đúng thật là…” Lưu Bàn uống xong một ngụm trà liền nói, “Đúng thật là… ngon hơn rất nhiều so với loại trà được phục vụ trong quán.”
“Đoàn Phi Phàm nói vẫn đúng thật.” Giang Khoát nói.
“Cho mày uống chỉ tổ phí trà.” Đinh Triết nói với Lưu Bàn.
“Lát nữa rượu này tao uống đảm bao không lãng phí.” Lưu Bàn nói.
“Cho đồ ăn lên nhanh một chút,” Đoàn Phi Phàm dặn nhân viên phục vụ, “Giục nhanh lên chút đi.”
“Được.” Nhân viên phục vụ đóng cửa đi ra.
“Lần này thời gian hơi gấp,” Sếp Giang mở chai rượu, “Vốn là chú định tới ngồi tạm đâu đó với Giang Khoát một lúc, vừa khéo gặp mấy đứa đi ăn, nên đi ké luôn một bữa.”
Đoàn Phi Phàm nhìn ông mở chai rượu, sau đó đứng dậy nhận lấy cái chai, lấy mấy cái ly nhỏ đặt trước mặt mình, rót rượu cho mọi người.
“Chú đừng khách sáo,” Đinh Triết nói, “Chú không tới, bọn cháu cũng chẳng được uống trà ngon rượu ngon rồi.”
“Mấy đứa có thời gian được nghỉ thì qua bên nhà chú chơi,” Sếp Giang nói, “Bảo Giang Khoát tiếp đón mấy đứa, chú chỉ biết sơ sơ, ăn uống vui chơi cứ giao cho nó, nó rành sáu câu.”
Giang Khoát cười cười không nói.
“Chú đúng là tuyệt vời,” Đổng Côn nói, “Bình thường Giang Khoát toàn nói với bọn cháu là chú cực kỳ tốt…”
Rượu còn chưa uống, tên này đã bắt đầu nổ rồi!
Giang Khoát vội trừng mắt với cậu ta.
“Ô?” Sếp Giang cười tít cả mắt, “Nó lại còn nói tốt cho chú cơ à? Nói chú thế nào?”
Đổng Côn nói đại một câu, nhưng sếp Giang lại không nghe đại cho qua, câu hỏi này đưa ra, cậu ta trong chốc lát không bịa ra được câu gì để nói.
“Cái chính là lần này chú qua đây,” Đoàn Phi Phàm cầm rượu đặt trước mặt sếp Giang, “Cậu ấy cực kỳ cảm động, nói là không ngờ tới, bọn cháu tết Trung Thu nhìn chung đều tự mình ở lại trường, người ở đây thì về nhà, người nơi khác thì ở lại trường ăn tết, kết quả là chú lại tự mình tới ăn tết cùng cậu ấy, bọn cháu chẳng ai được trọng đãi như vậy…”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, nhận lấy ly rượu cậu ấy đưa tới.
“Giang Khoát ngày nào cũng nhắc, còn tưởng mai chú mới tới cơ,” Đoàn Phi Phàm nói xong liền đặt mấy ly rượu còn lại lên bàn xoay, để mấy người kia tự lấy, “Kết quả là vừa nhìn thấy xe chú, cậu ấy vui phát điên luôn.”
Đủ rồi đó, cậu bạn học này.
“Đoàn Phi Phàm,” Sếp Giang cười nhìn cậu, “Cháu đúng là hiểu chuyện hơn Giang Khoát nhiều, cùng là một chuyện, nếu đổi sang là nó, chắc chắn sẽ không dùng cách diễn đạt như thế này.”
Bị lộ tẩy rồi phải không!
“Vị trí khác nhau, góc nhìn sự việc cũng không giống nhau,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng bản chất thực ra vẫn là như vậy, không có gì khác.”
Ô, gỡ bàn hay lắm.
Không để sếp Giang có cơ hội để chất vấn thêm, Đoàn Phi Phàm nâng ly rượu lên: “Ly này xin kính sếp Giang, đường xá xa xôi tới đây một chuyến, đúng là rượu ngon trà ngon.”
“Cảm ơn sếp Giang~~~” Mọi người cùng nâng ly.
“Cảm ơn các bạn trẻ.” Sếp Giang cũng nâng ly.
Đồ ăn lên rất nhanh, mọi người vừa uống một tuần rượu, nhân viên phục vụ đã mở cửa vào, bắt đầu cho đồ ăn lên.
Nhân cơ hội mọi người đang nói chuyện với sếp Giang, Giang Khoát ghé tai Đoàn Phi Phàm nói nhỏ: “Khó chịu không, đây là tự mấy cậu chuốc lấy nha.”
Đoàn Phi Phàm cười rất thoải mái: “Thú vị lắm.”
Kỳ thực, sếp Giang không phải kiểu người nói nhiều trên bàn rượu, đặc biệt là với mấy đứa trẻ này, mở màn nói vài câu, sau đó thì không nói nhiều nữa.
Phần lớn thời gian, ông chỉ ngồi một bên quan sát.
Nhưng trước đây ông chưa từng gặp mấy người như Đổng Côn với Đinh Triết.
Đổng Côn mặc dù vòng đầu suýt nữa thì vì bịa chuyện nói liều mà quay xe không kịp, nhưng sau đó, cậu ta vẫn dám cứ thế tiếp tục, sếp Giang chú còn trẻ thế này, làm sao chú lại gây dựng được sự nghiệp lớn như thế, thật bái phục…
Đinh Triết thì càng không sợ sệt gì, dù sao thì chiếc Brabus đang đậu bên ngoài, cậu ta cũng không thể bỏ qua, sếp Giang, chiếc xe kia của chú thật không tầm thường…
“Hay là một lát nữa, cháu lấy mà chạy một vòng.” Sếp Giang lấy chìa khóa ra.
“Cháu uống rượu mà chú.” Đinh Triết mặt đầy bối rối.
“Ô đúng nhỉ,” Sếp Giang nghĩ một chút, rồi vỗ nhẹ lên bàn, “Không sao, lát nữa lúc đi, cháu lên xe ngồi sờ xem thử trước, khi nào có cơ hội tới chơi thì mang theo bằng lái, lấy xe mà chạy.”
“Cảm ơn sếp Giang!” Đinh Triết hét lên.
Giang Khoát chỉ cắm cúi ăn, Đoàn Phi Phàm có lúc còn nói theo vài câu, còn Giang Khoát thì trừ lúc rót trà cho cho sếp Giang ra, đầu không ngẩng lên lúc nào.
“Kiếm được mảnh đất ấy không dễ chút nào,” Sếp Giang uống một ngụm rượu, kể cho cả bọn nghe hành trình khởi nghiệp đầy gian khổ của mình, “Mấy đứa còn nhỏ, không biết thời đó đâu, nhìn miếng đất này không bao nhiêu tiền, nhưng không ai lấy được, khi đó chú chẳng có gì có thể thế chấp, gom góp rất lâu…”
“Đúng là không dễ dàng thật,” Tôn Quý nói, “Có điều mảnh đất ấy kiếm được rồi thì coi như đã thành công được bước đầu tiên.”
“Biết bao người đã chết ở bước đầu tiên đó, không có bước tiếp theo, mỗi bước đều không dễ dàng gì,” Sếp Giang thở dài, “Dẫu sao thì mảnh đất đó chỉ có một tòa nhà là của chú, cũng không kiếm được bao nhiêu, lập nghiệp thật không dễ.”
Mọi người đều rất hứng thú với câu chuyện lập nghiệp của sếp Giang, sếp Giang bình thường sẽ không kể chuyện đó, chủ yếu là không có ai hỏi cặn kẽ như mấy người này, ánh mắt lại còn tràn đầy vẻ tò mò ham tìm hiểu.
Sếp Giang cũng vui vẻ chia sẻ với bọn họ, xem ra còn thoải mái hơn rất nhiều so với lúc ở công ty được người ta tâng bốc.
Như thế này cũng rất vui, vài tuần rượu, một cuộc trò chuyện, không khí hóa ra lại khá là sôi nổi.
“Tiểu Đoàn,” Sếp Giang đột nhiên giơ ly về phía Đoàn Phi Phàm, “Có phải cháu không uống được hả?”
“Sếp Giang quả là tinh ý,” Đoàn Phi Phàm vội nâng ly cụng với ông, uống một ngụm, sau đó hạ giọng nói, “Cháu chỉ một ly là say, bình thường không dám uống quá nhiều.”
“Thế sao,” Sếp Giang vỗ vỗ cánh tay cậu, “Vậy cháu cứ thoải mái đi, đừng cố uống.”
“Rượu của chú thì vẫn phải uống.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Vậy cháu là cùng khóa với Giang Khoát phải không,” Sếp Giang khẽ nói, “Chú thấy mấy bạn kia hình như không phải.”
Giang Khoát nhướng mày, nói chuyện vui vẻ vậy mà vẫn không quên quan sát nhỉ.
“Đúng ạ, sếp Giang thật tinh tường,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Thực ra cháu với bọn họ vốn cùng khóa, nhưng do cháu nghỉ học nên mới cùng khóa với Giang Khoát.”
“Nghỉ học?” Sếp Giang hỏi.
“Cậu ấy, anh hùng bảo vệ trường, đại biểu tân sinh viên, nghỉ học là do bị thương, hiện tại đang là người nổi tiếng trong trường, đang được hưởng chế độ đãi ngộ ở phòng đơn.” Giang Khoát ngồi kẹp giữa hai người họ, cũng không thể không nói câu nào, lúc này chỉ có thể đảm nhiệm vai trò giải thích thuyết minh, nhân tiện khoe khoang một chút, để chứng minh rằng trường này hoàn toàn không phải là kiểu như sếp Giang tưởng, sinh viên cũng có người rất cừ khôi.
“Ô?” Sếp Giang nhìn Đoàn Phi Phàm đánh giá từ trên xuống dưới, “Vậy không đơn giản rồi, người thường không làm nổi đâu.”
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát một cái, rồi lại cười khiêm tốn với sếp Giang và giúp ông rót rượu: “Kỳ thực cũng không khoa trương đến thế, là chuyện ngẫu nhiên thôi ạ.”
Lúc ăn gần xong, sếp Giang có điện thoại gọi tới.
Mọi người đột nhiên yên lặng hẳn, sếp Giang vừa đứng dậy vừa hất cằm ra hiệu với mọi người: “Mấy đứa cứ nói chuyện, đừng bận tâm tới chú.”
Sếp Giang ra khỏi phòng rồi, tiếng mọi người mới lại nổi lên.
“Giang Khoát, bố cậu ngầu thật đấy.” Lưu Bàn nói.
“Nghe người khác nổ vậy chắc đã cơn ghiền lắm nhỉ.” Giang Khoát nói.
“Vậy cũng đâu phải nổ,” Đinh Triết nói, “Nếu như đây là Lư Hạo Ba nói thì đúng là nổ thật, nhà cậu có một sản nghiệp lớn như vậy, có thể gọi đó là nổ sao?”
“Mấy cậu vẫn còn ngây thơ lắm…” Giang Khoát chưa nói hết, sếp Giang đã đẩy cửa bước vào.
“Thật xin lỗi mọi người,” Sếp Giang nói, “Chú có một người rất quan trọng cần gặp… Tài xế của chú đã đến rồi.”
“Sếp Giang, chú bận thì cứ đi đi ạ.” Mấy người cùng đứng dậy.
“Đúng là khó nghĩ quá, đang nói chuyện vui thế mà, như này vẫn chưa nói đủ rồi.” Sếp Giang cười vẻ áy náy, “Mấy đứa cứ tiếp tục đi! Tiểu Đinh, cháu muốn ra xem xe không?”
“A!” Đinh Triết lập tức lên tiếng đáp lại, “Chú không phải đi gấp sao?”
“Gấp thì cũng nhanh được mấy đâu, thời gian vội vội vàng vàng lên đường, đợi mấy lần đèn đỏ cũng thành vô dụng.” Sếp Giang nói.
Đinh Triết đúng là với ai cũng dễ thân, nghe vậy liền vui mừng hớn hở theo sếp Giang ra ngoài luôn.
Giang Khoát cũng theo ra khỏi phòng, sếp Giang quay qua nói: “Con đừng xuống theo, đi vào ăn đi.”
“Bố có việc thật sao?” Giang Khoát hỏi.
“Không có việc gì quan trọng,” Sếp Giang cười, hạ giọng nói khẽ, “Bố mà ở đây, sợ mấy đứa không thoải mái, dù sao thì bố cũng ăn no rồi, chú Lưu cũng đã đến bãi đậu xe, không thể để chú ấy đợi mãi được.”
“Bố đừng trả tiền,” Giang Khoát dặn, “Bữa này là Đinh Triết mời.”
“Biết rồi,” Sếp Giang nói, “Con tìm dịp nào trả lại nhé.”
“Ừm.” Giang Khoát đáp.
“Ba ngàn rưỡi,” Sếp Giang vỗ vai cậu, “Con bây giờ mỗi tháng chỉ có ba ngàn rưỡi, đừng quên đấy, con trai. Nếu mời bạn bè ăn thì chú ý chi tiêu, đừng có ăn một bữa hết sạch.”
“… Con biết rồi.” Giang Khoát thở dài.
Lúc Giang Khoát quay về phòng ăn, Đổng Côn đang cầm chai rượu lên xem, thấy cậu vào, Đổng Côn liền lắc lắc cái chai: “Bố cậu đúng là đỉnh luôn, gặp bạn học của con trai thôi mà còn mang chai rượu ngon như thế này.”
“Ông ấy cũng chẳng có rượu không ngon.” Giang Khoát ngồi xuống ghế, dựa vào lưng ghế, ngửa đầu ra sau, duỗi thẳng chân, thở phào một cái rõ to.
“Bố cậu rất được, không ra vẻ ta đây tí nào,” Tôn Quý nói, “Nhưng sao tôi thấy cậu không nói chuyện với ông ấy mấy nhỉ?”
“Trước khi tôi tới trường này, tôi với ông ấy cãi nhau đã hơn một tháng, xe cũng bị ông ấy khóa, tất cả mọi trò giải trí đều bị ông ấy cắt hết, dù sao thì ông ấy cũng không muốn để tôi đến học trường này,” Giang Khoát thở dài, “Mẹ tôi lại còn giúp ông ấy, tôi chật vật lắm mới tìm được cơ hội chạy trốn ra ngoài.”
“Tôi đệt, tôi còn bảo làm sao mà cậu đến cả hành lý cũng không có,” Lưu Bàn sửng sốt, “Bố cậu nhìn hòa nhã vậy cơ mà, có thể làm chuyện cứng rắn như vậy sao?”
“Lúc bảo đánh gẫy chân tôi, ông ấy cũng nói một cách rất hòa nhã,” Giang Khoát nói, “Lại còn mỉm cười nữa.”
“Vậy… Đinh Triết không gặp nguy hiểm đấy chứ?” Đổng Côn nói.
“Được sờ chiếc xe đó, bị bố cậu mỉm cười đánh gẫy một chân thì đã là cái gì.” Tôn Quý nói.
Cả đám lập tức cười một trận như điên.
“Lần này bố cậu qua,” Đoàn Phi Phàm ghé lại nói khẽ, “Có phải tới giảng hòa không?”
“Không phải,” Giang Khoát nói, “Chỉ là tôi không chịu thua, ông ấy mới đổi hướng thôi, cáo già mà.”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Cũng phải. Dù sao thì cũng tay trắng làm nên, cáo già cũng là bình thường.”
“Cậu tin hết sao? Tay trắng gây dựng cơ đồ ấy.” Giang Khoát nói.
“Không phải sao?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
“Ông tôi mới là tay trắng làm nên, chỉ là không hoành tráng như bố tôi bây giờ thôi,” Giang Khoát nói khẽ, “Bố tôi có vốn để khởi nghiệp mà.”
Đoàn Phi Phàm ngẩn người một hồi: “Vậy bịa chuyện để đùa giỡn tụi này hả?”
“Bình thường vào bàn rượu là ông ấy chẳng mấy khi nói chuyện, hôm nay là do mấy người này thực sự… giao tiếp quá cởi mở,” Giang Khoát nói, “Cứ hỏi han đủ thứ, nên ông ấy liền bịa luôn câu chuyện lừa trẻ con.”
“Bịa cũng như thật ấy nhỉ, tài tình đấy chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đã tin thật đấy.”
“Ngài đây cũng không vừa.” Giang Khoát nói, “Lại còn bịa chuyện giúp tôi nữa.”
“Nhưng lại bị nhìn thấu luôn,” Đoàn Phi Phàm cười hê hê, “Ông ấy dù sao cũng là bố đẻ cậu, quá hiểu cậu rồi.”
“Cậu không sao chứ?” Giang Khoát nhìn ly rượu của Đoàn Phi Phàm, “Đừng có lát nữa chưa về đến phòng đã ngủ đó.”
“Không có đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Dù sao thì lát nữa tụi nó cũng qua 107 vạ vật… Cậu qua không?”
“Đánh bài hả?” Giang Khoát hỏi.
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Sợ mấy cậu thắng không đủ bù thua thôi.” Giang Khoát nói, “Đánh một tối, tôi có thể bao mấy cậu ăn malatang cả tháng này.”
“Nghe thấy chưa?” Đoàn Phi Phàm đập bàn, “Tối nay Giang Khoát định thắng tụi mình đủ một tháng malatang.”
“Hây!” Đổng Côn xoa xoa tay rồi xắn tay áo lên, “Mạnh miệng đấy chứ?”
Giang Khoát cười uống một ngụm trà.
“Tháng này sinh hoạt phí của tôi vẫn còn thừa kha khá, tối nay không ngủ luôn!” Tôn Quý nói, “Dù sao mai cũng được nghỉ mà.”
Nhắc đến sinh hoạt phí, Giang Khoát thấy chán hết cả người.
“Tôi muốn hỏi một vấn đề,” cậu giơ tay, “Sinh hoạt phía của mấy cậu là bao nhiêu?”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn cậu, “Sao hả, đây là định thắng bài dựa theo tổng số tiền hả?”
“Không phải,” Giang Khoát uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, “Tôi chỉ đơn thuần muốn tìm hiểu chút thôi.”
“Muốn cảm nhận đôi chút nỗi gian nan của nam sinh viên bình thường hả?” Đổng Côn bật cười, “Mấy đứa bọn tôi vẫn còn khá, đều được hai ngàn.”
“Bao nhiêu?” Giang Khoát sững người.
“Hai ngàn.” Lưu Bàn giơ hai ngón tay, “Hai ngàn, đủ ăn một bữa ở nhà hàng mất hết tính người.”
“Đủ tiêu không?” Giang Khoát vội nhẩm tính, bình quân mỗi ngày chưa tới 70 tệ.
“Mức độ chi tiêu của tụi này là chừng đó, đủ tiêu, có người còn chưa tới con số này,” Tôn Quý nói, “Không đủ thì đi làm bù vào.”
“… Đi làm? Làm gì?” Giang Khoát hỏi.
“Nhiều việc để làm lắm,” Đổng Côn nói, “Sinh viên năm nhất các cậu khóa này, nhiều người vừa nhập học đã đi hỏi thăm việc làm thêm rồi.”
“À.” Giang Khoát nhìn mọi người.
“Không phải bố cậu tới đây để nói chuyện sinh hoạt phí với cậu đấy chứ?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, “Sinh hoạt phí của cậu bao nhiêu?”
“Trước đây hả? Không biết,” Giang Khoát nói, “Cứ quẹt thẻ là được.”
“Đệt!” Cả đám cùng hét lên một tiếng.
“Nhưng giờ thì…” Giang Khoát hơi do dự, mọi người hai ngàn đều đủ tiêu, con số ba ngàn rưỡi này của cậu, có lẽ nói ra cũng chẳng hề đáng để nhận được sự an ủi gì, cũng như chẳng thể nhận được lời khuyên về việc “Làm thế nào để chi tiêu hợp lý với 3500 tệ một tháng”.
“Bao nhiêu?” Đoàn Phi Phàm gặng hỏi.
“Ba ngàn rưỡi.” Giang Khoát nói.
“Đệt.” Đoàn Phi Phàm thở dài cảm khái tự đáy lòng.
“Là cậu cảm thấy tiêu không hết, muốn chúng tôi cho ý kiến hả?” Lưu Bàn hỏi.
Giang Khoát há miệng nói không thành lời, cuối cùng chỉ đành xua xua tay.
Mọi người nhanh chóng bắt đầu nghiên cứu thảo luận về vấn đề ba ngàn rưỡi một tháng thì nên để dành bao nhiêu, tiêu bao nhiêu, chi tiêu cụ thể có những khoản nào.
“Thẻ của cậu bị tịch thu rồi à?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Chuyện đó thì không, có điều sếp Giang với vợ ông ấy đánh cược với nhau, xem tôi có động đến tiền trong thẻ không,” Giang Khoát nói, “Hiện giờ tôi cảm thấy hai người họ đang hợp tác để bẫy tôi, nhưng…”
“Nhưng cậu kỳ thực cũng muốn thử?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Lỡ đâu lại được thì sao?”
“…Lỡ đâu lại được?” Đoàn Phi Phàm thấy hơi cạn lời, “Cái này mà còn phải suy xét lỡ đâu sao? Chuyện này đương nhiên không có vấn đề, cái “lỡ đâu” duy nhất chính là cậu lại đi đâu đó tiêu một ngàn rưỡi để ngủ ghế bố đó.”
“Một ngàn rưỡi ngủ ghế bố là tại tôi sao?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Là tại tôi.” Đoàn Phi Phàm thành thực nhìn cậu, “Sau này ghế bố sẽ miễn phí cho cậu.”
“Cậu sau này cứ noi theo chúng tôi,” Đổng Côn nói, “Ăn, mặc, ở, đi lại, cứ lấy tụi này làm tiêu chuẩn, đảm bảo cuối năm cậu còn có thể dành ra một khoản mua quà cho sếp Giang với phu nhân.”
Ôm mối suy tư về việc ba ngàn rưỡi rút cuộc có thể làm những gì, lúc ăn xong bữa rồi đi ra khỏi phòng ăn, Giang Khoát mang một cảm giác hưng phấn âm ỉ, tựa như sắp tiến hành một thử thách sinh tồn ghê gớm nào đó.
Đinh Triết đã thanh toán xong, đang đợi bọn họ ở bãi đậu xe, sau khi ngắm nghía xong chiếc Brabus của bố Giang Khoát, cậu ta qua bên cạnh mua một túi đồ ăn thức uống, chuẩn bị cho buổi tối đánh bài.
“Vừa rồi tôi đi ra lối cửa sau siêu thị, định xem con đường tắt lúc trước đã sửa xong chưa,” Đinh Triết chỉ về phía một dãy quán ăn, “Đoán xem tôi nhìn thấy ai?”
“Bố tôi?” Giang Khoát hỏi.
“… Cậu uống bao nhiêu rồi?” Đinh Triết hỏi.
“Ai?” Giang Khoát hỏi.
“Mã Tiếu phòng cậu.” Đinh Triết nói, “Đang dọn rác làm vệ sinh phía sau quán chân vịt nồi đất đằng kia.”
“Thấy chưa,” Đổng Côn nói, “Cậu bảo làm thêm gì đó, đây chính là một kiểu làm thêm ấy đấy.”
“Giang Khoát muốn làm thêm?” Đinh Triết kinh ngạc.
“Đi đi đi,” Đoàn Phi Phàm vẫy vẫy tay, “Về rồi nói cho mày nghe.”
“Đi đường nhỏ nha, tao thấy đi được.” Đinh Triết nói.
Phía sau dãy quán ăn này là một con đường nhỏ xe cộ không được chạy, dẫn thẳng tới con phố nhỏ bên cạnh cổng trường.
Đưa mắt nhìn qua thì thấy trên đường ngay cả một ngọn đèn đường cũng không có, nếu không phải do mấy người này nói đi được, Giang Khoát chắc hẳn còn không nhìn thấy con đường đó.
Lúc đi tới đầu con đường nhỏ, phía sau chợt vang lên tiếng một người đàn ông chửi bới giận dữ.
Tiếp đó là tiếng thùng rác đổ ụp.
Giang Khoát quay đầu lại thì thấy phía sau quán ăn đó có mấy người đang đứng, một người vung tay hét lên giận dữ: “Đã nói rồi, đừng có vất cái này! Con mẹ nó mày không có não hay là không có tai hả?”
“Chính là cái quán đó.” Đinh Triết nói.
“Kia không phải Mã Tiếu sao?” Giang Khoát nheo mắt lại, cố nhìn cho rõ bóng người đứng bên ngoài vùng sáng của ánh đèn.
“Hình như vậy, xem ra làm việc mắc lỗi rồi.” Đổng Côn nói.
Là Mã Tiếu, chiếc áo thun tuột chỉ màu xanh cậu ấy đang mặc trên người, Giang Khoát có thể nhận ra. Chính vì nhìn thấy chiếc áo này mà cậu mới đem chiếc áo thun kia của mình cho Mã Tiếu, nhưng không biết vì xấu hổ hay vì không nỡ mà Mã Tiếu vẫn chưa hề mặc chiếc áo đó.
“Đi thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Lúc mọi người chuẩn bị quay người bước đi, người đàn ông kia bỗng vừa chửi vừa đẩy Mã Tiếu một cái, Mã Tiếu đứng không vững, ngã bệt xuống đất rồi cũng hét lên một tiếng.
Hét gì nghe không rõ, nhưng rõ ràng là đã chọc điên người đàn ông kia, ông ta liền đá cái thùng rác đổ bên cạnh mình vào người Mã Tiếu.
“Đệt!” Giang Khoát quay đầu đi về phía đó.
“Đừng can thiệp.” Đoàn Phi Phàm túm lấy cánh tay cậu.
“Đừng can thiệp?” Giang Khoát kinh ngạc quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
Cả một đám người đông thế này, nhìn thấy bạn học của mình bị ức hiếp, vậy mà lại bảo đừng can thiệp sao?
Đoàn Phi Phàm không nói gì, chỉ túm chặt tay cậu không buông.
“Vậy cậu đừng can thiệp.” Giang Khoát vung mạnh tay hất tay Đoàn Phi Phàm ra.
*
[HẾT CHƯƠNG 20]
Tam Phục
“Lầu hai.” Giang Khoát nói.
Sếp Giang vẫy vẫy tay ra ý bảo cậu mau biến đi.
Giang Khoát vừa đi lên lầu hai vừa cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, đặc biệt là câu nói của sếp Giang “Vậy là thỏa thuận xong rồi nhé,” nghe kiểu gì cũng cảm thấy có âm mưu.
Thỏa thuận xong rồi cái gì?
Làm sao mà lại thỏa thuận xong rồi?
Cậu đẩy cửa vào phòng, mấy người trong phòng quay ra nhìn.
Thấy cậu vào một mình, Đổng Côn hỏi: “Bố cậu đâu?”
“Ông ấy gọi điện chút, lát sẽ lên.” Giang Khoát đi đến bên bàn, nhanh chóng dặn trước, “Nếu lát nữa bố tôi ra vẻ sếp lớn với trưởng bối nói chuyện với mấy cậu, thì đó là do mấy cậu tự chuốc lấy đấy nhé.”
“Không sao,” Đinh Triết cười, “Tụi tôi có bao giờ sợ mấy chuyện này. Trưởng bối nào mà chúng tôi chưa từng uống cùng chứ.”
“Gọi món chưa?” Giang Khoát hỏi.
“Vẫn chưa,” Tôn Quý nói, “Đợi sếp Giang tới gọi.”
“Mấy cậu gọi đi, mấy cậu tự xử hết đi, có món gì ngon cứ gọi hết,” Giang Khoát lấy từ trong túi ra một gói trà khô, đây là cậu vừa lấy từ trên xe, “Ông ấy còn lâu mới gọi món, trước giờ toàn là trợ lý của ông ấy gọi.”
“Có bình pha trà không?” Đoàn Phi Phàm hỏi nhân viên phục vụ.
“Chỉ có kiểu cốc vừa pha vừa uống loại đơn giản nhất,” Nhân viên phục vụ làm điệu bộ mô tả, “Loại ấn một cái thì nước chảy ra.”
“Vậy cũng được, cho loại đó đi.” Giang Khoát gật đầu, “Lấy thêm bình nước 90 độ.”
Nhân viên phục vụ nhìn cậu: “Ơ?”
“Lấy giúp một bình nước sôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Nhân viên phục vụ mang nước sôi với cốc pha trà tới, Đoàn Phi Phàm mở nắp bình nước sôi ra để đó: “Lát nữa là thành 90 độ ngay.”
“Đây là trà gì thế?” Lưu Bàn hỏi.
“Nham trà,” Giang Khoát thành thạo cầm cốc pha trà lên, “Mấy cậu uống trà không? Trà này khá ngon, hơn sáu chục ngàn tệ đó.”
“Mấy người đồng loạt xúm lại: “Uống.”
“Lãng phí.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không lãng phí, tụi mình được trải nghiệm hương vị này, không coi là lãng phí.” Đinh Triết nói.
“Không sai,” Cửa phòng chợt mở, sếp Giang bước vào, “Thử đi, hương vị khá được đó, người không uống trà uống cũng nhận thấy là ngon.”
“Cảm ơn trà của chú.” Mấy người cùng đứng dậy.
“Ầy, ngồi xuống ngồi xuống,” Sếp Giang vẫy vẫy tay với bọn họ, rồi cầm một chai rượu đặt lên bàn: “Tất cả cùng uống chứ?”
“Sếp Giang, chai này không phải mua ở quầy hàng bên cạnh sao?” Đoàn Phi Phàm vừa nhìn liền nhận ra đây là một chai rượu Ngũ Lương Dịch, “Có thể không phải rượu thật đâu ạ.”
“Là chú mang tới đó,” Sếp Giang cười, “Để trên xe suốt đấy.”
Giang Khoát rót trà vào các chén xong, mọi người cùng đưa tay ra tự lấy.
“Đây đúng thật là…” Lưu Bàn uống xong một ngụm trà liền nói, “Đúng thật là… ngon hơn rất nhiều so với loại trà được phục vụ trong quán.”
“Đoàn Phi Phàm nói vẫn đúng thật.” Giang Khoát nói.
“Cho mày uống chỉ tổ phí trà.” Đinh Triết nói với Lưu Bàn.
“Lát nữa rượu này tao uống đảm bao không lãng phí.” Lưu Bàn nói.
“Cho đồ ăn lên nhanh một chút,” Đoàn Phi Phàm dặn nhân viên phục vụ, “Giục nhanh lên chút đi.”
“Được.” Nhân viên phục vụ đóng cửa đi ra.
“Lần này thời gian hơi gấp,” Sếp Giang mở chai rượu, “Vốn là chú định tới ngồi tạm đâu đó với Giang Khoát một lúc, vừa khéo gặp mấy đứa đi ăn, nên đi ké luôn một bữa.”
Đoàn Phi Phàm nhìn ông mở chai rượu, sau đó đứng dậy nhận lấy cái chai, lấy mấy cái ly nhỏ đặt trước mặt mình, rót rượu cho mọi người.
“Chú đừng khách sáo,” Đinh Triết nói, “Chú không tới, bọn cháu cũng chẳng được uống trà ngon rượu ngon rồi.”
“Mấy đứa có thời gian được nghỉ thì qua bên nhà chú chơi,” Sếp Giang nói, “Bảo Giang Khoát tiếp đón mấy đứa, chú chỉ biết sơ sơ, ăn uống vui chơi cứ giao cho nó, nó rành sáu câu.”
Giang Khoát cười cười không nói.
“Chú đúng là tuyệt vời,” Đổng Côn nói, “Bình thường Giang Khoát toàn nói với bọn cháu là chú cực kỳ tốt…”
Rượu còn chưa uống, tên này đã bắt đầu nổ rồi!
Giang Khoát vội trừng mắt với cậu ta.
“Ô?” Sếp Giang cười tít cả mắt, “Nó lại còn nói tốt cho chú cơ à? Nói chú thế nào?”
Đổng Côn nói đại một câu, nhưng sếp Giang lại không nghe đại cho qua, câu hỏi này đưa ra, cậu ta trong chốc lát không bịa ra được câu gì để nói.
“Cái chính là lần này chú qua đây,” Đoàn Phi Phàm cầm rượu đặt trước mặt sếp Giang, “Cậu ấy cực kỳ cảm động, nói là không ngờ tới, bọn cháu tết Trung Thu nhìn chung đều tự mình ở lại trường, người ở đây thì về nhà, người nơi khác thì ở lại trường ăn tết, kết quả là chú lại tự mình tới ăn tết cùng cậu ấy, bọn cháu chẳng ai được trọng đãi như vậy…”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, nhận lấy ly rượu cậu ấy đưa tới.
“Giang Khoát ngày nào cũng nhắc, còn tưởng mai chú mới tới cơ,” Đoàn Phi Phàm nói xong liền đặt mấy ly rượu còn lại lên bàn xoay, để mấy người kia tự lấy, “Kết quả là vừa nhìn thấy xe chú, cậu ấy vui phát điên luôn.”
Đủ rồi đó, cậu bạn học này.
“Đoàn Phi Phàm,” Sếp Giang cười nhìn cậu, “Cháu đúng là hiểu chuyện hơn Giang Khoát nhiều, cùng là một chuyện, nếu đổi sang là nó, chắc chắn sẽ không dùng cách diễn đạt như thế này.”
Bị lộ tẩy rồi phải không!
“Vị trí khác nhau, góc nhìn sự việc cũng không giống nhau,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng bản chất thực ra vẫn là như vậy, không có gì khác.”
Ô, gỡ bàn hay lắm.
Không để sếp Giang có cơ hội để chất vấn thêm, Đoàn Phi Phàm nâng ly rượu lên: “Ly này xin kính sếp Giang, đường xá xa xôi tới đây một chuyến, đúng là rượu ngon trà ngon.”
“Cảm ơn sếp Giang~~~” Mọi người cùng nâng ly.
“Cảm ơn các bạn trẻ.” Sếp Giang cũng nâng ly.
Đồ ăn lên rất nhanh, mọi người vừa uống một tuần rượu, nhân viên phục vụ đã mở cửa vào, bắt đầu cho đồ ăn lên.
Nhân cơ hội mọi người đang nói chuyện với sếp Giang, Giang Khoát ghé tai Đoàn Phi Phàm nói nhỏ: “Khó chịu không, đây là tự mấy cậu chuốc lấy nha.”
Đoàn Phi Phàm cười rất thoải mái: “Thú vị lắm.”
Kỳ thực, sếp Giang không phải kiểu người nói nhiều trên bàn rượu, đặc biệt là với mấy đứa trẻ này, mở màn nói vài câu, sau đó thì không nói nhiều nữa.
Phần lớn thời gian, ông chỉ ngồi một bên quan sát.
Nhưng trước đây ông chưa từng gặp mấy người như Đổng Côn với Đinh Triết.
Đổng Côn mặc dù vòng đầu suýt nữa thì vì bịa chuyện nói liều mà quay xe không kịp, nhưng sau đó, cậu ta vẫn dám cứ thế tiếp tục, sếp Giang chú còn trẻ thế này, làm sao chú lại gây dựng được sự nghiệp lớn như thế, thật bái phục…
Đinh Triết thì càng không sợ sệt gì, dù sao thì chiếc Brabus đang đậu bên ngoài, cậu ta cũng không thể bỏ qua, sếp Giang, chiếc xe kia của chú thật không tầm thường…
“Hay là một lát nữa, cháu lấy mà chạy một vòng.” Sếp Giang lấy chìa khóa ra.
“Cháu uống rượu mà chú.” Đinh Triết mặt đầy bối rối.
“Ô đúng nhỉ,” Sếp Giang nghĩ một chút, rồi vỗ nhẹ lên bàn, “Không sao, lát nữa lúc đi, cháu lên xe ngồi sờ xem thử trước, khi nào có cơ hội tới chơi thì mang theo bằng lái, lấy xe mà chạy.”
“Cảm ơn sếp Giang!” Đinh Triết hét lên.
Giang Khoát chỉ cắm cúi ăn, Đoàn Phi Phàm có lúc còn nói theo vài câu, còn Giang Khoát thì trừ lúc rót trà cho cho sếp Giang ra, đầu không ngẩng lên lúc nào.
“Kiếm được mảnh đất ấy không dễ chút nào,” Sếp Giang uống một ngụm rượu, kể cho cả bọn nghe hành trình khởi nghiệp đầy gian khổ của mình, “Mấy đứa còn nhỏ, không biết thời đó đâu, nhìn miếng đất này không bao nhiêu tiền, nhưng không ai lấy được, khi đó chú chẳng có gì có thể thế chấp, gom góp rất lâu…”
“Đúng là không dễ dàng thật,” Tôn Quý nói, “Có điều mảnh đất ấy kiếm được rồi thì coi như đã thành công được bước đầu tiên.”
“Biết bao người đã chết ở bước đầu tiên đó, không có bước tiếp theo, mỗi bước đều không dễ dàng gì,” Sếp Giang thở dài, “Dẫu sao thì mảnh đất đó chỉ có một tòa nhà là của chú, cũng không kiếm được bao nhiêu, lập nghiệp thật không dễ.”
Mọi người đều rất hứng thú với câu chuyện lập nghiệp của sếp Giang, sếp Giang bình thường sẽ không kể chuyện đó, chủ yếu là không có ai hỏi cặn kẽ như mấy người này, ánh mắt lại còn tràn đầy vẻ tò mò ham tìm hiểu.
Sếp Giang cũng vui vẻ chia sẻ với bọn họ, xem ra còn thoải mái hơn rất nhiều so với lúc ở công ty được người ta tâng bốc.
Như thế này cũng rất vui, vài tuần rượu, một cuộc trò chuyện, không khí hóa ra lại khá là sôi nổi.
“Tiểu Đoàn,” Sếp Giang đột nhiên giơ ly về phía Đoàn Phi Phàm, “Có phải cháu không uống được hả?”
“Sếp Giang quả là tinh ý,” Đoàn Phi Phàm vội nâng ly cụng với ông, uống một ngụm, sau đó hạ giọng nói, “Cháu chỉ một ly là say, bình thường không dám uống quá nhiều.”
“Thế sao,” Sếp Giang vỗ vỗ cánh tay cậu, “Vậy cháu cứ thoải mái đi, đừng cố uống.”
“Rượu của chú thì vẫn phải uống.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Vậy cháu là cùng khóa với Giang Khoát phải không,” Sếp Giang khẽ nói, “Chú thấy mấy bạn kia hình như không phải.”
Giang Khoát nhướng mày, nói chuyện vui vẻ vậy mà vẫn không quên quan sát nhỉ.
“Đúng ạ, sếp Giang thật tinh tường,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Thực ra cháu với bọn họ vốn cùng khóa, nhưng do cháu nghỉ học nên mới cùng khóa với Giang Khoát.”
“Nghỉ học?” Sếp Giang hỏi.
“Cậu ấy, anh hùng bảo vệ trường, đại biểu tân sinh viên, nghỉ học là do bị thương, hiện tại đang là người nổi tiếng trong trường, đang được hưởng chế độ đãi ngộ ở phòng đơn.” Giang Khoát ngồi kẹp giữa hai người họ, cũng không thể không nói câu nào, lúc này chỉ có thể đảm nhiệm vai trò giải thích thuyết minh, nhân tiện khoe khoang một chút, để chứng minh rằng trường này hoàn toàn không phải là kiểu như sếp Giang tưởng, sinh viên cũng có người rất cừ khôi.
“Ô?” Sếp Giang nhìn Đoàn Phi Phàm đánh giá từ trên xuống dưới, “Vậy không đơn giản rồi, người thường không làm nổi đâu.”
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát một cái, rồi lại cười khiêm tốn với sếp Giang và giúp ông rót rượu: “Kỳ thực cũng không khoa trương đến thế, là chuyện ngẫu nhiên thôi ạ.”
Lúc ăn gần xong, sếp Giang có điện thoại gọi tới.
Mọi người đột nhiên yên lặng hẳn, sếp Giang vừa đứng dậy vừa hất cằm ra hiệu với mọi người: “Mấy đứa cứ nói chuyện, đừng bận tâm tới chú.”
Sếp Giang ra khỏi phòng rồi, tiếng mọi người mới lại nổi lên.
“Giang Khoát, bố cậu ngầu thật đấy.” Lưu Bàn nói.
“Nghe người khác nổ vậy chắc đã cơn ghiền lắm nhỉ.” Giang Khoát nói.
“Vậy cũng đâu phải nổ,” Đinh Triết nói, “Nếu như đây là Lư Hạo Ba nói thì đúng là nổ thật, nhà cậu có một sản nghiệp lớn như vậy, có thể gọi đó là nổ sao?”
“Mấy cậu vẫn còn ngây thơ lắm…” Giang Khoát chưa nói hết, sếp Giang đã đẩy cửa bước vào.
“Thật xin lỗi mọi người,” Sếp Giang nói, “Chú có một người rất quan trọng cần gặp… Tài xế của chú đã đến rồi.”
“Sếp Giang, chú bận thì cứ đi đi ạ.” Mấy người cùng đứng dậy.
“Đúng là khó nghĩ quá, đang nói chuyện vui thế mà, như này vẫn chưa nói đủ rồi.” Sếp Giang cười vẻ áy náy, “Mấy đứa cứ tiếp tục đi! Tiểu Đinh, cháu muốn ra xem xe không?”
“A!” Đinh Triết lập tức lên tiếng đáp lại, “Chú không phải đi gấp sao?”
“Gấp thì cũng nhanh được mấy đâu, thời gian vội vội vàng vàng lên đường, đợi mấy lần đèn đỏ cũng thành vô dụng.” Sếp Giang nói.
Đinh Triết đúng là với ai cũng dễ thân, nghe vậy liền vui mừng hớn hở theo sếp Giang ra ngoài luôn.
Giang Khoát cũng theo ra khỏi phòng, sếp Giang quay qua nói: “Con đừng xuống theo, đi vào ăn đi.”
“Bố có việc thật sao?” Giang Khoát hỏi.
“Không có việc gì quan trọng,” Sếp Giang cười, hạ giọng nói khẽ, “Bố mà ở đây, sợ mấy đứa không thoải mái, dù sao thì bố cũng ăn no rồi, chú Lưu cũng đã đến bãi đậu xe, không thể để chú ấy đợi mãi được.”
“Bố đừng trả tiền,” Giang Khoát dặn, “Bữa này là Đinh Triết mời.”
“Biết rồi,” Sếp Giang nói, “Con tìm dịp nào trả lại nhé.”
“Ừm.” Giang Khoát đáp.
“Ba ngàn rưỡi,” Sếp Giang vỗ vai cậu, “Con bây giờ mỗi tháng chỉ có ba ngàn rưỡi, đừng quên đấy, con trai. Nếu mời bạn bè ăn thì chú ý chi tiêu, đừng có ăn một bữa hết sạch.”
“… Con biết rồi.” Giang Khoát thở dài.
Lúc Giang Khoát quay về phòng ăn, Đổng Côn đang cầm chai rượu lên xem, thấy cậu vào, Đổng Côn liền lắc lắc cái chai: “Bố cậu đúng là đỉnh luôn, gặp bạn học của con trai thôi mà còn mang chai rượu ngon như thế này.”
“Ông ấy cũng chẳng có rượu không ngon.” Giang Khoát ngồi xuống ghế, dựa vào lưng ghế, ngửa đầu ra sau, duỗi thẳng chân, thở phào một cái rõ to.
“Bố cậu rất được, không ra vẻ ta đây tí nào,” Tôn Quý nói, “Nhưng sao tôi thấy cậu không nói chuyện với ông ấy mấy nhỉ?”
“Trước khi tôi tới trường này, tôi với ông ấy cãi nhau đã hơn một tháng, xe cũng bị ông ấy khóa, tất cả mọi trò giải trí đều bị ông ấy cắt hết, dù sao thì ông ấy cũng không muốn để tôi đến học trường này,” Giang Khoát thở dài, “Mẹ tôi lại còn giúp ông ấy, tôi chật vật lắm mới tìm được cơ hội chạy trốn ra ngoài.”
“Tôi đệt, tôi còn bảo làm sao mà cậu đến cả hành lý cũng không có,” Lưu Bàn sửng sốt, “Bố cậu nhìn hòa nhã vậy cơ mà, có thể làm chuyện cứng rắn như vậy sao?”
“Lúc bảo đánh gẫy chân tôi, ông ấy cũng nói một cách rất hòa nhã,” Giang Khoát nói, “Lại còn mỉm cười nữa.”
“Vậy… Đinh Triết không gặp nguy hiểm đấy chứ?” Đổng Côn nói.
“Được sờ chiếc xe đó, bị bố cậu mỉm cười đánh gẫy một chân thì đã là cái gì.” Tôn Quý nói.
Cả đám lập tức cười một trận như điên.
“Lần này bố cậu qua,” Đoàn Phi Phàm ghé lại nói khẽ, “Có phải tới giảng hòa không?”
“Không phải,” Giang Khoát nói, “Chỉ là tôi không chịu thua, ông ấy mới đổi hướng thôi, cáo già mà.”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Cũng phải. Dù sao thì cũng tay trắng làm nên, cáo già cũng là bình thường.”
“Cậu tin hết sao? Tay trắng gây dựng cơ đồ ấy.” Giang Khoát nói.
“Không phải sao?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
“Ông tôi mới là tay trắng làm nên, chỉ là không hoành tráng như bố tôi bây giờ thôi,” Giang Khoát nói khẽ, “Bố tôi có vốn để khởi nghiệp mà.”
Đoàn Phi Phàm ngẩn người một hồi: “Vậy bịa chuyện để đùa giỡn tụi này hả?”
“Bình thường vào bàn rượu là ông ấy chẳng mấy khi nói chuyện, hôm nay là do mấy người này thực sự… giao tiếp quá cởi mở,” Giang Khoát nói, “Cứ hỏi han đủ thứ, nên ông ấy liền bịa luôn câu chuyện lừa trẻ con.”
“Bịa cũng như thật ấy nhỉ, tài tình đấy chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đã tin thật đấy.”
“Ngài đây cũng không vừa.” Giang Khoát nói, “Lại còn bịa chuyện giúp tôi nữa.”
“Nhưng lại bị nhìn thấu luôn,” Đoàn Phi Phàm cười hê hê, “Ông ấy dù sao cũng là bố đẻ cậu, quá hiểu cậu rồi.”
“Cậu không sao chứ?” Giang Khoát nhìn ly rượu của Đoàn Phi Phàm, “Đừng có lát nữa chưa về đến phòng đã ngủ đó.”
“Không có đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Dù sao thì lát nữa tụi nó cũng qua 107 vạ vật… Cậu qua không?”
“Đánh bài hả?” Giang Khoát hỏi.
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Sợ mấy cậu thắng không đủ bù thua thôi.” Giang Khoát nói, “Đánh một tối, tôi có thể bao mấy cậu ăn malatang cả tháng này.”
“Nghe thấy chưa?” Đoàn Phi Phàm đập bàn, “Tối nay Giang Khoát định thắng tụi mình đủ một tháng malatang.”
“Hây!” Đổng Côn xoa xoa tay rồi xắn tay áo lên, “Mạnh miệng đấy chứ?”
Giang Khoát cười uống một ngụm trà.
“Tháng này sinh hoạt phí của tôi vẫn còn thừa kha khá, tối nay không ngủ luôn!” Tôn Quý nói, “Dù sao mai cũng được nghỉ mà.”
Nhắc đến sinh hoạt phí, Giang Khoát thấy chán hết cả người.
“Tôi muốn hỏi một vấn đề,” cậu giơ tay, “Sinh hoạt phía của mấy cậu là bao nhiêu?”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn cậu, “Sao hả, đây là định thắng bài dựa theo tổng số tiền hả?”
“Không phải,” Giang Khoát uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, “Tôi chỉ đơn thuần muốn tìm hiểu chút thôi.”
“Muốn cảm nhận đôi chút nỗi gian nan của nam sinh viên bình thường hả?” Đổng Côn bật cười, “Mấy đứa bọn tôi vẫn còn khá, đều được hai ngàn.”
“Bao nhiêu?” Giang Khoát sững người.
“Hai ngàn.” Lưu Bàn giơ hai ngón tay, “Hai ngàn, đủ ăn một bữa ở nhà hàng mất hết tính người.”
“Đủ tiêu không?” Giang Khoát vội nhẩm tính, bình quân mỗi ngày chưa tới 70 tệ.
“Mức độ chi tiêu của tụi này là chừng đó, đủ tiêu, có người còn chưa tới con số này,” Tôn Quý nói, “Không đủ thì đi làm bù vào.”
“… Đi làm? Làm gì?” Giang Khoát hỏi.
“Nhiều việc để làm lắm,” Đổng Côn nói, “Sinh viên năm nhất các cậu khóa này, nhiều người vừa nhập học đã đi hỏi thăm việc làm thêm rồi.”
“À.” Giang Khoát nhìn mọi người.
“Không phải bố cậu tới đây để nói chuyện sinh hoạt phí với cậu đấy chứ?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, “Sinh hoạt phí của cậu bao nhiêu?”
“Trước đây hả? Không biết,” Giang Khoát nói, “Cứ quẹt thẻ là được.”
“Đệt!” Cả đám cùng hét lên một tiếng.
“Nhưng giờ thì…” Giang Khoát hơi do dự, mọi người hai ngàn đều đủ tiêu, con số ba ngàn rưỡi này của cậu, có lẽ nói ra cũng chẳng hề đáng để nhận được sự an ủi gì, cũng như chẳng thể nhận được lời khuyên về việc “Làm thế nào để chi tiêu hợp lý với 3500 tệ một tháng”.
“Bao nhiêu?” Đoàn Phi Phàm gặng hỏi.
“Ba ngàn rưỡi.” Giang Khoát nói.
“Đệt.” Đoàn Phi Phàm thở dài cảm khái tự đáy lòng.
“Là cậu cảm thấy tiêu không hết, muốn chúng tôi cho ý kiến hả?” Lưu Bàn hỏi.
Giang Khoát há miệng nói không thành lời, cuối cùng chỉ đành xua xua tay.
Mọi người nhanh chóng bắt đầu nghiên cứu thảo luận về vấn đề ba ngàn rưỡi một tháng thì nên để dành bao nhiêu, tiêu bao nhiêu, chi tiêu cụ thể có những khoản nào.
“Thẻ của cậu bị tịch thu rồi à?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Chuyện đó thì không, có điều sếp Giang với vợ ông ấy đánh cược với nhau, xem tôi có động đến tiền trong thẻ không,” Giang Khoát nói, “Hiện giờ tôi cảm thấy hai người họ đang hợp tác để bẫy tôi, nhưng…”
“Nhưng cậu kỳ thực cũng muốn thử?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Lỡ đâu lại được thì sao?”
“…Lỡ đâu lại được?” Đoàn Phi Phàm thấy hơi cạn lời, “Cái này mà còn phải suy xét lỡ đâu sao? Chuyện này đương nhiên không có vấn đề, cái “lỡ đâu” duy nhất chính là cậu lại đi đâu đó tiêu một ngàn rưỡi để ngủ ghế bố đó.”
“Một ngàn rưỡi ngủ ghế bố là tại tôi sao?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Là tại tôi.” Đoàn Phi Phàm thành thực nhìn cậu, “Sau này ghế bố sẽ miễn phí cho cậu.”
“Cậu sau này cứ noi theo chúng tôi,” Đổng Côn nói, “Ăn, mặc, ở, đi lại, cứ lấy tụi này làm tiêu chuẩn, đảm bảo cuối năm cậu còn có thể dành ra một khoản mua quà cho sếp Giang với phu nhân.”
Ôm mối suy tư về việc ba ngàn rưỡi rút cuộc có thể làm những gì, lúc ăn xong bữa rồi đi ra khỏi phòng ăn, Giang Khoát mang một cảm giác hưng phấn âm ỉ, tựa như sắp tiến hành một thử thách sinh tồn ghê gớm nào đó.
Đinh Triết đã thanh toán xong, đang đợi bọn họ ở bãi đậu xe, sau khi ngắm nghía xong chiếc Brabus của bố Giang Khoát, cậu ta qua bên cạnh mua một túi đồ ăn thức uống, chuẩn bị cho buổi tối đánh bài.
“Vừa rồi tôi đi ra lối cửa sau siêu thị, định xem con đường tắt lúc trước đã sửa xong chưa,” Đinh Triết chỉ về phía một dãy quán ăn, “Đoán xem tôi nhìn thấy ai?”
“Bố tôi?” Giang Khoát hỏi.
“… Cậu uống bao nhiêu rồi?” Đinh Triết hỏi.
“Ai?” Giang Khoát hỏi.
“Mã Tiếu phòng cậu.” Đinh Triết nói, “Đang dọn rác làm vệ sinh phía sau quán chân vịt nồi đất đằng kia.”
“Thấy chưa,” Đổng Côn nói, “Cậu bảo làm thêm gì đó, đây chính là một kiểu làm thêm ấy đấy.”
“Giang Khoát muốn làm thêm?” Đinh Triết kinh ngạc.
“Đi đi đi,” Đoàn Phi Phàm vẫy vẫy tay, “Về rồi nói cho mày nghe.”
“Đi đường nhỏ nha, tao thấy đi được.” Đinh Triết nói.
Phía sau dãy quán ăn này là một con đường nhỏ xe cộ không được chạy, dẫn thẳng tới con phố nhỏ bên cạnh cổng trường.
Đưa mắt nhìn qua thì thấy trên đường ngay cả một ngọn đèn đường cũng không có, nếu không phải do mấy người này nói đi được, Giang Khoát chắc hẳn còn không nhìn thấy con đường đó.
Lúc đi tới đầu con đường nhỏ, phía sau chợt vang lên tiếng một người đàn ông chửi bới giận dữ.
Tiếp đó là tiếng thùng rác đổ ụp.
Giang Khoát quay đầu lại thì thấy phía sau quán ăn đó có mấy người đang đứng, một người vung tay hét lên giận dữ: “Đã nói rồi, đừng có vất cái này! Con mẹ nó mày không có não hay là không có tai hả?”
“Chính là cái quán đó.” Đinh Triết nói.
“Kia không phải Mã Tiếu sao?” Giang Khoát nheo mắt lại, cố nhìn cho rõ bóng người đứng bên ngoài vùng sáng của ánh đèn.
“Hình như vậy, xem ra làm việc mắc lỗi rồi.” Đổng Côn nói.
Là Mã Tiếu, chiếc áo thun tuột chỉ màu xanh cậu ấy đang mặc trên người, Giang Khoát có thể nhận ra. Chính vì nhìn thấy chiếc áo này mà cậu mới đem chiếc áo thun kia của mình cho Mã Tiếu, nhưng không biết vì xấu hổ hay vì không nỡ mà Mã Tiếu vẫn chưa hề mặc chiếc áo đó.
“Đi thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Lúc mọi người chuẩn bị quay người bước đi, người đàn ông kia bỗng vừa chửi vừa đẩy Mã Tiếu một cái, Mã Tiếu đứng không vững, ngã bệt xuống đất rồi cũng hét lên một tiếng.
Hét gì nghe không rõ, nhưng rõ ràng là đã chọc điên người đàn ông kia, ông ta liền đá cái thùng rác đổ bên cạnh mình vào người Mã Tiếu.
“Đệt!” Giang Khoát quay đầu đi về phía đó.
“Đừng can thiệp.” Đoàn Phi Phàm túm lấy cánh tay cậu.
“Đừng can thiệp?” Giang Khoát kinh ngạc quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
Cả một đám người đông thế này, nhìn thấy bạn học của mình bị ức hiếp, vậy mà lại bảo đừng can thiệp sao?
Đoàn Phi Phàm không nói gì, chỉ túm chặt tay cậu không buông.
“Vậy cậu đừng can thiệp.” Giang Khoát vung mạnh tay hất tay Đoàn Phi Phàm ra.
*
[HẾT CHƯƠNG 20]
Tam Phục
Đánh giá:
Truyện Tam Phục
Story
Chương 20
10.0/10 từ 36 lượt.