Tam Phục

Chương 146

385@-
Đúng là không ngờ tới.

Hồi nhỏ, Giang Khoát đã chẳng mấy khi “tìm đến mẹ”, chứ đừng nói là “tìm đến bố”, tới mức mà sếp Giang cũng phải ghen tị bất mãn với mấy câu chuyện thiếu nhi kiểu “Nòng nọc con tìm mẹ”.

Ai ngờ bây giờ, tới tuổi này rồi, vậy mà cậu lại lần đầu tiên muốn “tìm đến bố”.

Không biết có phải do từ trước tới giờ chưa từng có suy nghĩ như vậy hay không mà lúc lấy điện thoại ra, Giang Khoát cảm thấy hơi xấu hổ, rồi lại thấy vẻ mặt dạt dào hứng thú của Đại Pháo, tự nhiên cậu bấm số không nổi.

“Mày xuống xe đi.” Giang Khoát nói.

“Trời nóng thế này, bên ngoài muốn chảy mỡ luôn,” Đại Pháo nói, “Chạy việc với mày hai tiếng đồng hồ còn chưa được uống miếng nước nào, giờ lại còn đuổi tao xuống xe làm mực một nắng hả?”

Giang Khoát nhanh chóng lấy ví, rút thẻ ném lên người Đại Pháo: “Đi uống đi.”

“Mợ nó chứ mua chai nước mà quẹt thẻ cái gì?” Đại Pháo nhìn cậu, “Mấy tiệm nhỏ sợ đến máy quẹt thẻ còn chẳng có ấy chứ?”

“Vậy mày đi kiếm tiệm nào lớn có máy quẹt thẻ ấy!” Giang Khoát cũng nhìn Đại Pháo, “Mà sếp Pháo à, giờ ngay cả tiền mua chai nước mà mày còn chẳng trả nổi, vậy hay là mày qua chỗ tao làm công đi!”

Đại Pháo im lặng, một lúc sau mới quay đi, cười khùng khục tới rung cả vai.

“Được rồi,” Giang Khoát thở dài, đưa tay mở cửa xe, “Tao xuống vậy.”

“Ấy ấy ấy ấy,” Đại Pháo kéo cậu lại, “Tao đi uống trà sữa, mày cứ gọi điện của mày đi.”

Giang Khoát dựa trở lại ghế.

“Đừng xấu hổ, bố ruột mày cơ mà, có gì mà phải ngại chứ, việc mày định nói cũng là chuyện nghiêm túc nữa.” Đại Pháo vừa nói vừa xuống xe.

“Mợ nó chứ, mày không nói câu sau thì tao đã rất yêu mày rồi.” Giang Khoát nói.

“Tao cũng yêu mày.” Đại Pháo xuống xe rồi còn quay lại, thò đầu vào nói thêm một câu.

“Cút xéo!” Giang Khoát hét.

*

Sau khi cửa xe đóng lại rồi, Giang Khoát cúi xuống bắt đầu tìm số của sếp Giang, cậu lật tới lật lui lịch sử cuộc gọi tới mấy lần vẫn không tìm thấy số sếp Giang.

Trước đây, cậu rất ít khi gọi điện, với sếp Giang thì thậm chí vài tháng liền không gọi. Cậu phải kéo lịch sử cuộc gọi cho tới gần cuối, tuy việc bên tiệm bây giờ chủ yếu đều do Đoàn Phi Phàm lo, nhưng cậu cũng nhận rồi gọi khá nhiều cuộc điện thoại thuộc đủ loại, sếp Giang lâu ngày không liên lạc thế là tự nhiên bị đẩy xuống tuốt phía dưới, cách tới vài trang…

Giang Khoát đột nhiên thấy hơi nhói lòng.

Nuôi một thằng con trai đúng là chẳng dễ dàng gì.

Cậu bấm số sếp Giang trong danh bạ.

Bên kia, chuông reo một lúc, sếp Giang mới nghe điện, giọng hơi có vẻ thì thầm: “A lô?”

“… Bố đang ở trong toilet hả?” Giang Khoát hỏi.

“Đi toilet thì sao phải lén lén lút lút chứ?” Sếp Giang nói, “Bố đang họp.”

“Họp gì vậy? Họp với ai?” Giang Khoát hỏi đầy sắc bén, sếp Giang bình thường họp khá nhiều, nhưng nhìn chung không cần phải hạ giọng thế này.

Sếp Giang bật cười: “Lãnh đạo thành phố, việc công ty.”

“Việc công ty mà cần thành phố nhúng tay vào sao?” Giang Khoát hỏi dồn.

“Không phải chỉ có mấy người kia tự gây chuyện đâu, sau lưng chắc chắn có chỗ dựa vững chắc. Để ra tòa giải quyết thật ra là giải pháp cuối cùng bất đắc dĩ thôi,” Sếp Giang nói, “Thành phố ra tay can thiệp cũng là bình thường.”

“Con biết rồi,” Giang Khoát đáp, “Vậy bố họp trước đi.”

“Con có việc gì hả?” Sếp Giang hỏi.

“Không có gì,” Giang Khoát nói, “Không gấp, bố họp xong, con lại gọi cho bố.”

“Được.” Sếp Giang nói xong liền cúp máy.

*

Đại Pháo cầm một ly nước ép quay lại xe: “Cho mày một ly, gọi xong chưa?”

“Chưa, sếp Giang đang họp với bên thành phố rồi, để giải quyết việc công ty,” Giang Khoát nhận ly nước, “Trước tiên quay lại chỗ chị Lý đi, tao xem kỹ lại chút.”

“Được,” Đại Pháo vội khởi động xe, “Sếp Giang đúng là… Bố tao mà họp việc hệ trọng như vậy với bên thành phố, trừ khi tao chạy vào chết ngay trước mặt, còn không thì ông ấy sẽ chẳng thèm đếm xỉa gì đến tao, chứ đừng nói là nghe điện.”

Giang Khoát bật cười: “Đệt, chú Hồ cạn tình vậy sao.”


“Một năm nay, mày thay đổi nhiều thật đấy,” Đại Pháo nói, “Đoàn Phi Phàm trâu bò thật.”

“Liên quan gì đến cậu ấy chứ?” Giang Khoát nói.

“Không biết,” Đại Pháo nói, “Chỉ cảm giác là có liên quan, Đoàn Phi Phàm trâu bò thật.”

Giang Khoát chậc một tiếng.

Điện thoại đổ chuông.

Sếp Giang họp xong nhanh vậy sao? Giang Khoát cầm điện thoại lên, nhưng lại nhìn thấy tên của Đoàn Phi Phàm.

“Không được nói sau lưng người khác, nghe chưa hả,” Giang Khoát huơ cái điện thoại lên với Đại Pháo, “Gọi điện tới luôn rồi đây này.”

“Mách với cậu ta đi,” Đại Pháo nói, “Là Đại Pháo bảo cậu ta trâu bò lắm.”

“Sao vậy?” Giang Khoát nghe điện.

“Cậu không có việc gì đấy chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“… Tôi thì có việc gì được hả?” Giang Khoát nghe hỏi mà chẳng hiểu mô tê gì, “Tôi chỉ ra ngoài xem hai chỗ cho thuê thôi mà.”

“Sếp Giang nhờ anh Dư gọi điện cho tôi, hỏi xem bên này gặp phải việc gì,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu gấp thì bảo anh Dư xử lý trước.”

“Tôi thật sự… chịu luôn đấy,” Giang Khoát nghe mà không nhịn được cười, “Tôi gọi điện cho sếp Giang, định hỏi ý kiến ông ấy về hai cái mặt bằng hôm nay, ông ấy đang bận họp với bên thành phố, nên tôi chưa nói thôi.”

“Dù sao thì bình thường, cậu cũng có gọi cho ông ấy đâu.” Đoàn Phi Phàm cũng cười.

*

Giang Khoát quay lại chỗ mặt bằng lầu hai, sau khi xem lại mấy lượt cho kỹ hơn thì có điện thoại của sếp Giang gọi tới. Giang Khoát nghe điện.

“Bố họp xong rồi ạ?”

“Ừ,” Giọng sếp Giang nghe có vẻ khá thoải mái, “Nói tới nói lui, nghe mà nhức cả đầu.”

“Luật sư Tưởng vẫn chưa tới ạ?” Giang Khoát hỏi.

“Ngày mai còn một vòng đàm phán nữa, mai cậu ấy tới,” Sếp Giang nói, “Hôm nay, bố cũng chỉ tán nhảm với họ thôi. Ai mà không biết người kia trong lòng nghĩ gì chứ, còn tán gẫu thì bố hơi bị giỏi… Mà con tìm bố có việc gì?”

“Có hai mặt bằng cho thuê, diện tích gần như nhau, một cái ở giữa khu phố thương mại, trên lầu hai, chỗ đậu xe không nhiều, các nhà hàng xung quanh thì đều theo kiểu quy mô nhỏ,” Giang Khoát nói, “Còn một chỗ nữa thì ở gần khu phố thương mại, lầu một, các quán ăn xung quanh chủ yếu là hạng trung và bình dân…”

“Con nói thế này là đã thấy nghiêng về một bên rồi,” Sếp Giang nói, “Lại còn phải hỏi bố à?”

“Vậy sao?” Giang Khoát hỏi.

“Đúng thế.” Sếp Giang nói, “Con nghiêng về chỗ đầu tiên đó.”

Giang Khoát ngẫm lại một chút những lời mình nói, cũng chẳng rõ vì sao sếp Giang lại nghe ra như thế, nhưng đúng là cậu nghiêng về chỗ thứ nhất.

“Nếu như là chỗ thứ nhất,” Giang Khoát nói, “Thì hơi khác với định vị phân khúc nhà hàng bọn con, cần phải điều chỉnh…”

“Nhà hàng chủ đề thịt bò cao cấp đó của con,” Sếp Giang nói, “Con đã có ý tưởng cụ thể chi tiết chưa? Đầu bếp với món ăn có định hướng gì chưa?”

“Chưa có.” Giang Khoát đáp.

“Vậy thì con có gì cần phải điều chỉnh chứ?” Sếp Giang nói, “Vốn dĩ con còn chưa có quyết định cuối cùng rằng nhất định phải làm theo phong cách nào, vậy nên chẳng có gì phải điều chỉnh cả. Điều duy nhất con đã xác định là muốn mở ở phố khu buôn bán, với một đẳng cấp nhất định, vậy thì mặt bằng đầu tiên là hợp. Mặt bằng đầu tiên thì lại tồn tại vấn đề là không đủ chỗ đậu xe, vậy thì chỉ cần giải quyết vấn đề này.”

Giang Khoát cảm thấy trước đó, não mình đúng là đang bị đơ, sếp Giang vừa nói câu này, não cậu cảm giác thông ngay lập tức.

“Chỗ đậu xe cách khu phố đó xa không?” Sếp Giang hỏi.

“Không xa, nhưng phải đi bộ một đoạn,” Giang Khoát men theo dòng suy nghĩ, “Có thể thương lượng với các tiệm gần đó cho thuê chỗ đậu xe, rồi hỏi bên toà nhà xem có thể cho thuê vài chỗ đậu xe cố định trong bãi đậu xe không, đặt một cái biển chỉ dẫn nhân tiện quảng cáo luôn…”

“Tốt lắm,” Sếp Giang nói, “Với lại chuyện đậu xe không phải là vấn đề lớn, những người tới đó shopping ăn uống, tự họ đã ý thức được việc đậu xe không tiện, cần phải đi bộ rồi.”

“Vâng.” Giang Khoát đáp.

“Vậy nên hôm nay, thực ra con vẫn chưa quyết định xong, dựa theo bản kế hoạch của con thì đáng lẽ việc này phải xong từ nửa tháng trước rồi đó nha.” Sếp Giang nói.

Giọng sếp Giang lẫn với tiếng cười đắc ý, từ “nha” ở cuối cũng đầy ý vị.

Giang Khoát tặc lưỡi: “File giải thích về việc điều chỉnh kế hoạch, khi nào về, con sẽ gửi cho bố. Dù sao thì việc bố trừ mất 220 ngàn tệ của con đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nhiệt tình của con trong việc thực hiện kế hoạch đấy.”

Sếp Giang cười rất khoái chí: “Để bố xem rồi tính tiếp, nếu viết báo cáo cho tốt, lần chuyển tiền sau sẽ bù cho con.”


“Cảm ơn sếp Giang đã hiểu và hỗ trợ.” Giang Khoát vội nói.

“Bố đã đến mức này rồi mà con cũng không gọi ‘bố’ được một tiếng à? Lúc gọi mẹ, con ngọt thế cơ mà?” Sếp Giang nói.

“Chuyện công việc, gọi ‘bố’ không phù hợp.” Giang Khoát nói.

“Chuyện công việc? Vậy thì con không nên hỏi bố chuyện mặt bằng mới đúng chứ.” Sếp Giang nói.

“Cảm ơn papa.” Giang Khoát nói.

“Con trai ngoan lắm, đừng khách sáo.” Sếp Giang nói.

Cùng một lúc, Giang Khoát nghe thấy tiếng cười của trợ lý Dư bên kia và của Đại Pháo bên này.

“Con cúp máy đây.” Giang Khoát cúp máy, quay sang nhìn Đại Pháo.

Đại Pháo cười đến mức không nhìn thấy mắt mũi đâu.

“Đừng cười nữa, còn nhìn thấy đường không đó?” Giang Khoát nói, “Mắt đã bằng hạt đậu thế kia, vậy mà lái xe còn dám cười à?”

“Ầy!” Đại Pháo hét lên, quay sang trợn mắt nhìn cậu, lúc quay đi, không nhịn được lại cười phá lên.

“Buồn cười thế cơ à?” Giang Khoát hỏi.

“Đáng ra không buồn cười thế đâu, nhưng vì tao mới chỉ nghe mày gọi ‘bố’, mà mày cũng gọi rất chuẩn mực cơ,” Đại Pháo bắt chước, “Papa! Cảm ơn pa…

“Đừng khách sáo.” Giang Khoát nói.

“Mày xong chưa đó?” Đại Pháo hét lên.

“Mày xong chưa đó?” Giang Khoát nói.

*

“Việc này không thể như vậy là xong được,” Đoàn Phi Phàm nhìn người thợ đang điều chỉnh máy, “Nhất định phải làm theo tiêu chuẩn.”

“Kiểu máy này ấy mà, ít nhiều đều có chút khác biệt, nếu cậu thật sự đòi chính xác tới từng li thì không có giá này đâu.” Người thợ vừa thử máy vừa nói.

“Cái đó thì em biết, có thể hiểu được,” Đoàn Phi Phàm ghé lại gần, đưa một điếu thuốc cho người thợ, “Ta cứ cố gắng hết sức, đừng để sai sót lớn quá, với lại nếu là anh đứng máy luôn đi thì chắc chắn em chẳng cần nhiều lời thế này, cái chính là công nhân tay nghề họ cũng không thể bằng anh.”

Người thợ bật cười, miệng ngậm điếu thuốc, Đoàn Phi Phàm châm thuốc cho anh ta.

“Không sao, có vấn đề gì thì gọi cho tôi, đừng gọi cho công ty, cứ gọi thẳng cho tôi là được,” Người thợ nói, “Tôi sống không xa đây, có vấn đề gì, tiện đường, tôi chạy qua luôn.”

“Vậy là tốt nhất,” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, “Số này của anh phải không ạ? Em lưu lại nhé.”

“Đúng đó.” Người thợ gật đầu, “Bình thường với những xưởng quy mô không lớn kiểu này của các cậu, chỉ có vài máy thế này, công ty mà cử xuống, tiền công tôi chạy một chuyến đó còn chẳng đủ cho tôi đổ xăng…”

“Vậy chắc chắn sẽ nhờ thẳng anh luôn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Em cũng bớt việc.”

Sau khi cài đặt và chạy thử, người thợ còn dạy cho mấy công nhân cách vận hành, thao tác hóa ra cũng không khó.

Sau khi người thợ đi rồi, Đoàn Phi Phàm dựa gốc cây bên ngoài xưởng, thở ra một hơi thật dài. Một buổi chiều là thiết bị đều lắp đặt xong xuôi, rất nhanh, nhưng cũng rất mệt.

Bố cậu đi tới, rút thuốc lá đưa cậu.

“Hử?” Đoàn Phi Phàm sửng sốt, “Con không hút thuốc.”

“Vậy hả?” Bố cậu đưa điếu thuốc lên miệng ngậm rồi nhìn cậu, “Bố thấy lúc nào con cũng có thuốc mà.”

“Mang sẵn để cho người ta thôi,” Đoàn Phi Phàm rút bật lửa, châm thuốc cho bố, “Cứ vài ngày, con lại đổi bao đã bóc cho chú, lấy một bao mới.”

“Sợ thuốc bay mùi hết thơm hả?” Bố cậu bật cười.

“Vâng, chú bảo bao thuốc bóc ra để vài hôm, hút là biết ngay,” Đoàn Phi Phàm nói đoạn quay lại nhìn tòa nhà xưởng, “Ngày mai bắt đầu làm việc, hôm nay bố về nghỉ sớm đi.”

“Bố không mệt, bố canh xưởng cho, thợ máy cũng bảo lát nữa phải cho máy bắt đầu chạy đấy thôi,” Bố cậu vỗ vai cậu, “Con về nghỉ trước đi, con…”

Nói được nửa chừng thì bố cậu dừng lại.

“Con làm sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Con…” Bố cậu ngập ngừng, “Không biết phải nói sao. Người thợ lắp đặt máy hồi nãy con gặp, lúc đến còn mặt dài như cái bơm, vậy mà lúc đi thì tươi cười vui vẻ. Bố vừa thấy con đúng là thằng bé giỏi giang, lại vừa thấy nếu ở với bố, con đã không thể giỏi như vậy.”

“Lại nữa rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Con mang một nửa gen của bố mà, bố nhớ lại mình hồi trẻ xem bố thế nào đi chứ.”

“Vẫn khác, hồi đó bố vẫn liều mạng hơn, nóng tính hơn,” Bố cậu nói, “Con thật chẳng giống kiểu của bố chút nào.”


“Vậy chuyện này bố phải đi hỏi mẹ con rồi,” Đoàn Phi Phàm cười, “Lần trước, mẹ bảo con là do mẹ sinh với chó đấy.”

Bố cậu bật cười: “Đúng là mẹ con có thể nói như thế lắm… Bình thường, con cũng ít gặp mẹ phải không?”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Nhưng giờ thì có thể gặp bố rồi.” Bố cậu nói.

“Nghĩ tới việc này là lại xúc động không ngủ được luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Nghe như chửi bố ấy nhỉ.” Bố cậu nói.

Đoàn Phi Phàm cười hì hì: “Thật đó.”

*

“Vậy sắp tới là nhiều việc rồi đây.” Chú ba ngồi xuống bên chiếc bàn.

“Chuyện món ăn thì không cần phải lo lắm,” Thím từ sau bếp bưng đồ ăn ra, đặt trên bàn, “Tôi đây tuy chẳng phải đầu bếp giỏi giang gì, nhưng mấy món bò nổi tiếng gần xa, tôi vẫn làm được. Tới lúc đó, cùng với đầu bếp điều chỉnh một chút là được.”

“Lại còn nổi tiếng gần xa nữa.” Chú ba cười, “Bà để phần thức ăn cho anh hai chưa?”

“Để phần hết rồi.” Thím nói.

“Thì đúng là nổi tiếng gần xa thật mà,” Đoàn Phi Phàm rót rượu cho chú, “Những thứ khác không nói, chỉ riêng món mì bò, Giang Khoát có thể làm chứng.”

“Mày ăn bao giờ chưa?” Giang Khoát hỏi Đại Pháo, “Mì bò của thím có thể đấu với mì của bên khách sạn làm luôn đó.”

“Đừng chọc giận tao,” Đại Pháo nói, “Hôm nay là lần đầu tiên tao được ăn cơm thím nấu, bọn mày có bao giờ gọi tao tới ăn đâu.”

“Mày đang ở trên núi còn gì.” Dương Khoa vừa ăn vừa nói.

“Vậy thì càng chọc giận hơn, đúng không?” Đại Pháo nhìn cậu ta.

“Giờ cứ mải nói, không ăn đi, lát nữa không còn gì để ăn thì lại kêu.” Dương Khoa nói.

“Đậu!” Đại Pháo lật tức gắp món thịt bò xào.

“Thịt bò xào này rất được,” Giang Khoát nói, “Đúng là rất được đó. Hiện tại chúng ta không cần phải có món đặc sản to tát gì, giai đoạn này, cứ theo hướng những món nhà làm chất lượng cao, có điểm độc đáo riêng và mùi vị thơm ngon là được.”

“Nhưng đó là nhà hàng cao cấp mà, một nhà hàng cấp tên là ‘Ngưu Khí’,” Chú ba nói, “Cháu đừng có khen bừa, thím chỉ là người bình thường, nấu được vài món bình thường thôi.”

“Chú ba, chắc là do chú ăn quen rồi nên không cảm thấy thôi,” Đại Pháo nói, “Miệng của Giang Khoát không phải bình thường đâu, nó mà thấy ngon thì thật sự là ngon đó. Cái miệng cháu tuy không nhạy bằng nó, nhưng cũng cảm thấy rất được. Chỉ cần thay đổi nguyên liệu theo hướng cao cấp, bưng lên bàn một cái là thành món của nhà hàng gia đình ngay.”

“Mặt bằng mấy đứa đã tìm được chưa?” Thím hỏi.

“Được rồi ạ,” Giang Khoát nói, “Ngày mai đi ký hợp đồng.”

“Những việc khác thì sao?” Dương Khoa hỏi.

“Tao chỉ lo hợp đồng, những việc khác thì Đoàn Phi Phàm với mày lo.” Giang Khoát nói.

“Cậu liên lạc với bên công ty làm nội thất đi, danh thiếp lúc trước tôi đưa cậu là chỗ bạn của Lão Phạm, đã từng làm kha khá nhà hàng với câu lạc bộ rồi, chất lượng đều được lắm.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đi kiếm người bên tòa nhà với mấy cửa tiệm gần đó, bàn chuyện chỗ đậu xe.”

“Nhìn kìa,” Chú nói, “Bận rộn ghê cơ.”

“Thích thật đấy,” Thím cười, “Thanh niên khởi nghiệp mới hăng hái vậy chứ, chẳng biết mệt là gì, bọn mình sao mà làm được.”

“Chú thím là hỗ trợ kỹ thuật mà.” Dương Khoa nói, “Giống như cháu ấy.”

“Mày đúng là không biết ngượng.” Đại Pháo nói.

*

Do Đại Pháo đã quay lại ở bên chung cư, nên ăn cơm xong, Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm trở về ký túc. Thực ra, nếu bảo Đại Pháo đi kiếm khách sạn mà ở cũng không thành vấn đề, nhưng mà lại xấu hổ, vì mợ nó mục đích chứ lộ liễu quá đi mất, xấu hổ ghê. Kể cả Đại Pháo có chủ động đi ra khách sạn ở thì cũng hết sức xấu hổ.

May mà Đại Pháo cũng khá biết ý nên không nhắc tới vụ này, ăn xong là lái xe đưa Dương Khoa về luôn.

“Tôi có một yêu cầu hơi quá đáng một chút,” Đoàn Phi Phàm nằm trên ghế bố ở 107, nhìn Giang Khoát, “Không biết có nên nói ra hay không.”

“Biết là quá đáng thì đừng có nói.” Giang Khoát vẫn đang chỉnh sửa bổ sung lần cuối file tài liệu phải gửi cho sếp Giang, mắt nhìn màn hình, không buồn ngước lên.

“Vậy thì tôi nhất định phải nói rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vậy thì cứ nói, để xem tôi có đánh cậu hay không là biết ngay.” Giang Khoát nói.


“Được,” Đoàn Phi Phàm nắm tay lại, “Khoát à.”

Giang Khoát ngước lên nhìn Đoàn Phi Phàm một lượt: “Cái kiểu gọi này, vừa nghe đã thấy là yêu cầu gì đó rất quá đáng rồi.”

“Bóp chân cho tôi được không?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Hử?” Giang Khoát sửng sốt.

“Chân tôi hơi nhức.” Đoàn Phi Phàm đập đập lên đùi mình, “Mà tôi không còn sức tự bóp nữa rồi.”

Giang Khoát im lặng, xem lại file tài liệu một lượt cuối cùng rồi gửi cho sếp Giang, sau đó đứng dậy.

Lúc Giang Khoát đi tới bên chiếc ghế bố, Đoàn Phi Phàm đã bắt chéo hai tay che trước mặt, sẵn sàng tư thế phòng thủ.

“Tôi có đánh cậu thì cũng không đánh vào mặt đâu,” Giang Khoát nói, “Mặt là chỗ không được đánh, đặc biệt là cái mặt đẹp trai thế này.”

“Nghe như thể cậu chưa đấm vào mặt tôi bao giờ ấy nhỉ.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm một lúc rồi bật cười.

“Nói đi, định đánh vào đâu? Để tôi còn che.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Ầy,” Giang Khoát kéo ghế tới ngồi cạnh Đoàn Phi Phàm rồi vỗ đùi mình, “Gác qua đây.”

“Được thôi!” Đoàn Phi Phàm lập tức vui sướng gác một chân lên đùi Giang Khoát.

“Có phải hôm nay, cậu đứng cả buổi chiều không đó,” Giang Khoát bóp bóp bắp chân Đoàn Phi Phàm, “Hình như hơi sưng này?”

“Cũng thường thôi, cái chính là lắp đặt tất cả một lượt xong hết luôn, thợ máy thì ngồi được, còn tôi thì phải đứng để thể hiện lòng thành,” Đoàn Phi Phàm nói, “Với lại tự mình tham gia, nhân tiện học thêm một tí, sau này nếu có vấn đề lặt vặt thì tự tôi cũng có thể xử lý được.”

“Bọn họ có dịch vụ hậu mãi, gọi điện bảo họ tới là xong mà?” Giang Khoát chăm chú bóp chân cho Đoàn Phi Phàm.

“Đây cũng chẳng phải thiết bị gì tinh vi lắm, mà xưởng cũng nhỏ, dịch vụ cũng không thể lúc nào cũng kịp thời. Thiết bị bên mình cũng không nhiều, quan hệ tốt với bên thợ thì sau này dễ làm việc hơn.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi thì chẳng nghĩ được đến mức ấy.” Giang Khoát nói.

“Cậu nghĩ chuyện khác. Cậu mà bảo tôi ngày mai đi ký hợp đồng, chắc chắn tôi không làm được.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đọc hợp đồng chẳng hiểu gì cả, cũng chưa chắc đã nhìn ra được chỗ nào có lỗ hổng hay không.”

“Tôi cũng chưa chắc đã nhìn ra được, vậy nên phải dẫn theo sếp Pháo.” Giang Khoát nói, “Dù sao thì sếp Giang cũng cử nó tới giám sát tiến độ, không dùng cũng phí.”

“Cũng chẳng phải giám sát, đợt này làm ăn cũng lớn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sếp Giang sợ cậu gặp phải chuyện gì rồi không nói với ông ấy, có Đại Pháo ở đây thì có thể báo cáo tình hình cho ông ấy rồi.”

“Cậu không hổ là đứa con lưu lạc của sếp Giang,” Giang Khoát nói, “Hiểu ông ấy thật đó.”

Đoàn Phi Phàm cười, lắc lắc chân: “Ầy, con trai ruột của sếp Giang à, hôm nay ngày mấy rồi?”

“Ngày 20,” Giang Khoát nói, “Sao vậy?”

“JK921, sắp sinh nhật cậu rồi đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“… A,” Giang Khoát ngẩn người, “Tôi quên béng mất chuyện này đấy.”

“Muốn ăn sinh nhật thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Có muốn quà gì không? Xét tới việc gu quà tặng của tôi khá là đáng lo ngại, cậu có thể tự chỉ định quà.”

Giang Khoát cười bò: “Quà cậu tặng thì sến đến đâu tôi cũng chịu được.”

“Có muốn mời ai ăn sinh nhật không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không mời thì bọn họ cũng tới mà?” Giang Khoát nói, “Nhóm Đổng Côn mà lại không nhào vô chầu vui này sao?”

“Trước đây thì có thể, nhưng lần này chắc chắn sẽ không nhào vô đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bọn nó đều biết quan hệ hai đứa mình rồi mà, sinh nhật này chỉ cần cậu không mời, bọn nó sẽ không tụ tập đúng hôm đó đâu.”

“Hai đứa mình ban ngày đi chơi riêng với nhau, tối đến rủ mọi người nhé,” Giang Khoát nói, “Đợt này mọi người ai cũng giúp bọn mình nhiều như vậy mà.”

“Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia vậy mà lại chủ động yêu cầu tổ chức hoạt động ồn ào cơ à?” Đoàn Phi Phàm nhướng mày.

“Mấy người họ thì tôi không thấy mệt, toàn là người thân quen thật sự mà. Cậu rủ hết bọn họ đi, cả phòng 119 nữa, với nhóm Lão Phạm.” Giang Khoát nói.

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Vậy quà do tôi tự quyết?”

“Ừ.” Giang Khoát đập chân Đoàn Phi Phàm một cái, “Tốt nhất cậu nên tặng quà gì khiến tôi thay đổi cái nhìn về cậu ấy.”

*

[HẾT CHƯƠNG 146]

- -----oOo------
Tam Phục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tam Phục Truyện Tam Phục Story Chương 146
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...