Tam Phục

Chương 136

363@-
Đoàn Phi Phàm không rõ lắm về lý do thực sự của việc sếp Giang cứ nhất định bảo Giang Khoát kéo cậu về ăn cơm cùng, cậu chỉ cảm thấy nếu cậu có mặt thì có thể khuấy động bầu không khí. Với lại, như Giang Khoát đã nói trước đây, cần tạo được quan hệ cá nhân tốt với luật sư Tưởng để sau này có thể thuyết phục luật sư Tưởng hợp tác với công ty sếp Giang.

Ý định thứ hai thật sự kỳ lạ, lẽ nào luật sư Tưởng không cảm thấy việc sếp Giang phái hai đứa con nít tới giao lưu với mình đúng là một trò đùa sao… Mặc dù người này trông cũng không phải là một luật sư quá cứng nhắc.

Điều khiến Đoàn Phi Phàm càng thấy khó hiểu hơn nữa là sếp Giang – với tư cách một tay cáo già được chính Giang Cáo Con đích thân xác nhận – vậy mà lại sốt ruột như vậy. Không đến một tiếng đồng hồ thì dù thế nào cũng phải để nửa tiếng trôi qua đã chứ. Vậy mà mới được vài phút, ông ấy đã gửi tin nhắn tới, bảo Giang Khoát nhớ túm lấy Đoàn Phi Phàm cho chắc.

“Gọi điện đi.” Giang Khoát chống cằm nhìn Đoàn Phi Phàm, mắt sáng ngời, mặt đầy vẻ mong chờ.

“Sếp Giang một ngày trăm công nghìn việc, mà cũng có bảo tôi gọi ngay đâu, dù gì cũng phải để một lúc nữa chứ.” Đoàn Phi Phàm nói, “Sao mà tôi lại không nhận ra cậu thích hóng chuyện đến thế nhỉ?”

“Chơi với cậu lâu, ít nhiều cũng bị nhiễm chứ,” Giang Khoát nói, “Cậu lúc nào chẳng xông lên tuyến đầu hóng chuyện đó thôi, ở đâu nhiều người là ở đó có cậu.”

Đoàn Phi Phàm phì cười, rồi tranh thủ lúc đang cười, cầm điện thoại rất tự nhiên nhét vào trong túi. Nhét được nửa chừng thì phát hiện ra không nhét xuống được, vội liếc xuống xem sao.

Thì ra Giang Khoát đã thò một ngón tay vào chặn điện thoại của cậu lại.

“Gọi điện đi.” Giang Khoát nói.

“A…” Đoàn Phi Phàm thở dài.

“Tính cách cậu đáng tin cậy,” Giang Khoát nói, “Nếu là sếp Giang nói thì chắc chắn cậu sẽ làm theo lời ông ấy, nếu không ông ấy sẽ chẳng tin tưởng ở cậu. Cậu phải gọi qua ngay bây giờ, ông ấy mới không nghi ngờ là có tôi ở bên cạnh.”

Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi, xem ra hôm nay Giang Khoát nhất định muốn nghe cậu với sếp Giang nói chuyện rồi.

Vậy thì cứ nghe thôi.

Cậu hắng giọng, bấm số sếp Giang.

“Sao, vẫn hơi căng thẳng hả?” Giang Khoát hỏi.

“Vậy mà cũng hỏi, là bố cậu đó.” Đoàn Phi Phàm nói, “Có phải gọi cho Đổng Côn đâu.”

“Loa ngoài đi.” Giang Khoát nói.

“Loa ngoài là bên kia có thể nghe ra có cậu ở bên cạnh đó.” Đoàn Phi Phàm bấm gọi, đưa điện thoại lên tai, “Cậu muốn nghe thì ghé lại gần chút.”

Giang Khoát không hề khách khí, dán lại sát rạt bên điện thoại.

Đầu bên kia vang lên mấy tiếng chuông, sau đó có người nghe máy.

“Sếp Giang,” Đoàn Phi Phàm lên tiếng, “Cháu, Tiểu Đoàn đây.”

“Nhanh nhỉ, chú tưởng cháu không ở tiệm thật cơ.” Sếp Giang nói.

Giang Khoát quay phắt sang nhìn cậu.

Đoàn Phi Phàm cũng giật mình, do dự một giây rồi quyết định vẫn phải giữ thể diện cho bạn trai ruột của mình.

“Cháu không ở tiệm, cháu đang ở bên kho lạnh.” Đoàn Phi Phàm nói, “Chuẩn bị chở ít thịt về.”

Sếp Giang cười, không nói gì.

“Sếp Giang, chú kiếm cháu có việc gì ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Giang Khoát đã bảo cháu về chơi mấy hôm chưa?” Sếp Giang hỏi.

“Dạ, bảo rồi ạ,” Đoàn Phi Phàm liếc Giang Khoát, “Nhưng cũng chưa nói rõ, cháu thì có thời gian, chỉ là sợ làm phiền chú với dì Lâm nghỉ ngơi.”

Giang Khoát giơ ngón cái với cậu.

“Có gì mà phiền, nhà chú toàn người thích đông vui,” Sếp Giang nói, “Cái chính là lần này định mời luật sư Tưởng với đồng sự của cậu ấy ăn bữa cơm, không có người khác ở công ty. Chỉ với cái miệng không thể tiến hành cả ăn cơm lẫn nói chuyện cùng lúc của Giang Khoát, chú sợ chiêu đãi người ta không được chu đáo. Dù gì thì mấy người họ cũng đều là thanh niên, có cháu ở đó thì dễ nói chuyện hơn.”

Giang Khoát vô cùng không hài lòng với nhận xét này của sếp Giang, trợn mắt ra hiệu tới mấy lần. Đoàn Phi Phàm cũng không biết cậu ấy đang ra hiệu cái gì, nhưng vẫn theo thói quen, nói đỡ cho Giang Khoát.

“Giang Khoát có nói chuyện hay không, thực ra cũng phải tùy trường hợp,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc nào cần lên tiếng, cậu ấy nói câu nào cũng đúng trọng điểm đấy ạ.”

“Cái này thì chú biết, cháu không cần phải lo,” sếp Giang nói, “Mấu chốt là nó không tán nhảm.”

“… Cái đó thì đúng ạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu rất chân thành, “Cháu thì lại hay tán nhảm.”

Giang Khoát vội quay mặt đi, cười sặc không thành tiếng.


Bên kia, sếp Giang cũng bật cười: “Kỹ năng tán nhảm của cháu rất đỉnh, kiểu người nào cũng nói chuyện được.”

“Cảm ơn sếp Giang.” Tuy là nhận xét về kỹ năng tán nhảm, nhưng Đoàn Phi Phàm tạm coi đó là một lời khen.

Giang Khoát che miệng hắng giọng, sau đó lại ghé lại nghe tiếp.

“Chỉ có thế thôi. Kiếm cháu để báo cháu nắm trước tình hình.” Sếp Giang nói. “Giang Khoát nghe rồi đấy, đã hài lòng chưa?”

Đệt. Giang Khoát thốt lên một câu không lời, quay người đi luôn ra khỏi bếp. Bị bại trận trong cuộc đấu với sếp Giang, với Giang Khoát mà nói thì khá là mất mặt.

“Cậu ấy đi rồi ạ.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Những chuyện chúng ta nói trước đây, nó có biết không?” sếp Giang hỏi.

“Không biết ạ.” Đoàn Phi Phàm nói, sếp Giang chắc chắn đã biết Giang Khoát đã phát hiện ra hai người từng gặp mặt riêng, vậy nên cậu cũng không giấu nữa, “Cháu vẫn chưa nói gì cả.”

“Thế thì được,” sếp Giang nói, “Vậy lần này về, chắc nó sẽ kiếm chú nói chuyện đây.”

“Cũng vừa đúng lúc chú đã nắm trước tình hình.” Đoàn Phi Phàm nói.

Sếp Giang cười: “Chú thích cách cháu nói chuyện thế này, rất vừa phải, thoải mái mà lại chừng mực.”

*

Vừa ra khỏi bếp, Giang Khoát đã lập tức hối hận. Không phải vì cảm thấy cậu vừa đi một cái là sếp Giang sẽ lập tức có âm mưu gì đó khác cùng với Đoàn Phi Phàm, mà là vì chú Đoàn lúc này lại đang ở trước tiệm. Cậu vừa đi tới, chú Đoàn đã quay lại nhìn cậu.

“Chú Đoàn.” Giang Khoát chào chú, rồi lại chào chú ba, “Chú ba.”

“Phi Phàm đâu?” Chú ba quay sang nhìn cậu một cái, “Lát nữa nó với chú Đoàn của cháu đi lên khu phố đấy, vẫn chưa ra à?”

“Đang nghe điện thoại,” Giang Khoát nói, “Sắp xong rồi ạ.”

“Hay để chú bảo chú tự đi.” Chú Đoàn nói, “Chú thấy nó cũng bận lắm, chạy đi một chuyến thế nào cũng phải mất mấy tiếng.”

“Cứ để cậu ấy đi cùng đi ạ.” Giang Khoát nói, “Cậu ấy mà muốn đi cùng thì dù có bận, cậu ấy cũng thu xếp được.”

“Giang Khoát nói đúng đấy.” Chú ba nói, “Cuối cùng cũng không cần phải giải thích với người ta là em không phải bố thằng bé rồi, nó muốn đi cùng thì anh cứ để nó đi, cũng có phải đòi cùng anh đi nhà xí đâu.”

“Thô bỉ.” Chú Đoàn nói.

“Cũng có phải đòi cùng anh đi giải quyết nỗi buồn đâu.” Chú ba nói.

“Chú nhịn mười năm nay không có ai cãi nhau khổ lắm phải không?” Chú Đoàn hỏi.

“Chứ lại không à?” Chú ba nói.

“Được.” Chú Đoàn gật đầu, “Đợi mấy hôm nữa anh xong việc, anh sẽ cho chú sống lại thời tuổi trẻ.”

Chú ba cười hề hề.

“Đi thôi.” Đoàn Phi Phàm đi ra, vẫy tay với bố, rồi lại nhìn Giang Khoát, “Tôi dùng xe nhé.”

Giang Khoát đưa chìa khóa cho cậu: “Lúc về nhân tiện đổ xăng luôn đi.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

Sau khi ra khỏi tiệm, bố cậu đi theo, hạ giọng bảo cậu: “Sau này mấy việc như đổ xăng các thứ, con chủ động chút đi, đừng để người ta phải nhắc mới làm.”

Đoàn Phi Phàm định nói hai người bọn cậu không phân biệt rạch ròi như vậy, Giang Khoát cũng chỉ là nhân tiện thì nhắc vậy thôi, nhưng cuối cùng, cậu chỉ gật đầu: “Vâng, con sẽ chú ý.”

“Bố vừa nói chuyện với chú ba con một lúc.” Sau khi ngồi vào trong xe, bố cậu lại nói, “Chú con bảo bây giờ đúng là cần một xưởng làm hàng lớn hơn một chút.”

“Đúng vậy, giờ làm cho kịp đơn hàng đã rất vất vả rồi, nhân viên phải tăng ca suốt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hiện tại quảng cáo cũng không dám làm quy mô lớn, chỉ sợ bên làm hàng không theo kịp.”

“Vậy…” Bố cậu ngập ngừng, “Lên khu phố xong rồi, bố sẽ cân nhắc. Mấy đứa đã có địa điểm nào vừa ý chưa?”

“Cũng có mấy chỗ,” Đoàn Phi Phàm vội nói, “Để lát con bảo Dương Khoa đưa thông tin chi tiết cho bố, sau đó bố giúp bọn con xem thử có được không, nếu cần xe thì bảo Dương Khoa chở đi.”

“Khỏi cần,” Bố cậu xua tay, “Vốn dĩ là do thiếu người nên bố mới định giúp, giờ lại còn dẫn theo một người đi cùng, vậy hóa ra là tác dụng ngược à? Bố quét mã cái xe điện đi là được, chú con cài đặt trên điện thoại cho bố xong rồi.”

“Vậy cũng được,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Lo xong việc lần này, bố đi thi lấy bằng lái đi, con định mua một cái xe van gì đó. Chạy sang xưởng rồi nhân tiện chở ít hàng cũng không thể cứ chạy Bentley mãi được.”



“Thế nào, không tệ phải không ạ?” Đoàn Phi Phàm nhướng nhướng mày.

“Giống như chẳng mất công sức nuôi mà tự nhiên được đứa con lớn tướng ấy.” Bố cậu nói, “Không chỉ không tệ, mà còn sướng điên luôn ấy chứ.”

*

Nhân viên cộng đồng bên khu phố rất kiên nhẫn, từ thông tin đăng ký tới giới thiệu chính sách, họ đều cẩn thận làm giúp hết, sau đó lại còn cho bố Đoàn Phi Phàm số điện thoại, bảo ông có khó khăn gì thì cứ gọi điện, thậm chí lúc nghe nói ông định thi lấy bằng lái, họ còn cho ông cả số điện thoại của bên trường dạy lái.  

Lúc ra khỏi văn phòng cộng đồng, bố Đoàn Phi Phàm im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng: “Tốt thật đấy.”

“Vốn dĩ vẫn tốt vậy mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Họ còn khen con trai bố biết nghĩ nữa.” Bố cậu cười.

“Đó là sự thật mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Giờ bố đang không có việc gì,” Bố cậu nói, “Bố định ra sân bãi chạy một lúc, sau đó thì gọi điện hỏi việc thi lấy bằng, con có bận gì thì cứ đi đi.”

“Con cũng không bận gì,” Đoàn Phi Phàm hơi ngập ngừng, “Có điều hai hôm nữa, con phải đi xa một chuyến.”

“Đi đâu?” Bố cậu hỏi.

“Đi…” Tuy việc này bố cậu đã biết rồi, nhưng lúc nói, Đoàn Phi Phàm vẫn thấy hơi xấu hổ, thậm chí còn cảm nhận được nỗi ngượng ngùng của Giang Khoát, cậu đắn đo rồi nói, “Đến nhà Giang Khoát…”

“A!” Bố cậu sửng sốt, nhưng rồi lập tức nắm lấy cánh tay cậu, “Vẫn còn hai hôm nữa, có phải đi mua thứ gì đó làm quà không, bố thằng bé có uống rượu không…”

“Bố! Bố!” Đoàn Phi Phàm vội cắt lời bố, “Không phải không phải, không phải là ý đó. Là có chút việc, con đến giúp một tay thôi, không cần quà cáp gì hết.”

“Ồ,” Bố cậu thở phào, “Làm bố sợ hết hồn, tự nhiên cũng thấy xấu hổ theo.”

Đoàn Phi Phàm phì cười: “Bố mà cũng có lúc thấy xấu hổ ấy à?”

“Ít nhiều cũng phải có chứ,” Bố cậu nhíu mày, “Việc của hai đứa… sau này chắc cũng chẳng cần… người lớn hai nhà gặp mặt đâu nhỉ. Bố thật sự chẳng giao thiệp được với kiểu đại gia giàu có như vậy, có khi gặp lại đơ ra, chẳng biết nói gì.”

“Bố nghĩ xa thế, mấy chuyện đó biết bao giờ mới xảy ra chứ,” Đoàn Phi Phàm lấy vai huých bố, “Bố cứ đi chạy đi, việc này mới là gấp này.”

“Cứ tin ở bố con,” Bố cậu nói, “Chắc chắn bố sẽ kiếm được cho hai đứa một chỗ làm xưởng phù hợp mà lại rẻ. Bố nói cho con biết, ở trong kia, không phải bố chỉ đọc mỗi tiểu thuyết đâu, bố còn đọc cả gì mà kỹ năng đàm phán…”

“Đàm phán về cái gì chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Về việc bắt cóc.” Bố cậu nói, “Đàm phán về con tin đó.”

Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc rồi hai bố con cùng phá lên cười như điên.

*

Mấy hôm nay đúng là không bận lắm, thịt mới chọn đã đặt hàng xong, chỉ còn đợi bên ông chủ Tống gửi hàng qua là được, mọi việc khác thì cũng như lúc bình thường, chỉ có bố là vô cùng bận rộn, mới sáng sớm đã rời nhà, cả ngày không thấy đâu.

Lúc Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát chuẩn bị lên đường tới cuộc hẹn với sếp Giang, cậu vẫn phải gọi điện mới nói chuyện được với bố.

“Đi đi,” Bên phía bố cậu, gió đang thổi ù ù, “Lái xe cẩn thận.”

“Bố đang chạy xe điện đấy à?” Đoàn Phi Phàm nói, “Nghe điện thoại thì bố dừng xe vào bên lề rồi hẵng nghe. Trước đây lúc lái xe, bố rất ghét mấy người vừa lái xe vừa nghe điện mà, bố quên rồi à?”

“Ầy!” Bên phía bố cậu, tiếng gió đã ngưng lại, “Dừng rồi! Nói đi.”

“Nói xong rồi đấy ạ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đoàn Phi Phàm! Con trêu bố con đấy hả?”

“Giờ thì bố cất điện thoại rồi chạy xe tiếp đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bố cứ thích cầm điện thoại chạy xe một tay đấy.” Bố cậu nói rất to.

Giang Khoát ở bên cạnh dựa cả vào lưng ghế mà cười sằng sặc.

*

“Bọn mình hôm nay thời gian không gấp đúng không?” Đoàn Phi Phàm lái xe hướng về phía đường cao tốc.

“Không gấp,” Giang Khoát nói, “Tối mai mới ăn cơm, hôm nay chỉ cần về tới nhà trước khi sếp Giang ngủ là được.”


“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát.

“Tôi phải nói chuyện với ông ấy chút.” Giang Khoát nói. “Hỏi cậu thì cũng chẳng ra được nguyên do, cậu kín miệng quá, đành phải đi hỏi ông ấy thôi.”

Quả nhiên đúng như sếp Giang định liệu, Giang Khoát đang chuẩn bị kiếm ông nói chuyện.

Đoàn Phi Phàm có cảm giác hả hê một cách khó tả, cho sếp Giang thử nếm mùi bị con trai chất vấn đi.

“Nếu không vội, bọn mình ăn gì ở trạm dừng chân đi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Lần trước tôi đi qua trạm dừng chân, từ ngoài đường đã thấy có một nhà hàng trông cực kỳ sang.”

“Được,” Giang Khoát cười, “Cậu đây cũng ngầu ghê, lại còn ăn cả ở trạm dừng chân trên cao tốc rồi cơ đấy.”

*

Trạm dừng chân này là trạm đông người và cũng là trạm lớn nhất trên trục đường cao tốc này, cả trạm giống như một khu phố thương mại, lại còn có cả khách sạn suối nước nóng, cảm giác đến đây nghỉ dưỡng cũng khá tuyệt.

Nhà hàng mà Đoàn Phi Phàm nhìn thấy đúng là rất đỉnh, vừa đi vào là đủ biết nơi này thuộc diện năm sao vẫn chưa đủ, phải bảy tám sao mới đúng.

Trước đây, những nơi như thế này, dù Đoàn Phi Phàm có bước vào thì cũng sẽ phải dùng phép dịch chuyển tức thời mà ra luôn, nhưng bây giờ, cậu không chỉ đi vào, mà còn ngồi xuống gọi món, lúc gọi món còn không thèm nhìn bảng giá ở bên cạnh.

“Thấy thần thái tôi thế nào?” Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Vừa nhìn đã biết là Đoàn Triệu Phú.” Giang Khoát nói.

“Vậy vẫn chưa được.” Đoàn Phi Phàm nói, “Vẫn còn phải phấn đầu thành Đoàn Tỷ Phú. Giờ tôi chỉ còn là Đoàn Tiền Chục, hồi chưa mở tiệm, cố gắng thì vẫn còn có thể là Đoàn Tiền Trăm.”

“Cuối năm chia tiền là cậu lại nhiều tiền ngay.” Giang Khoát nói.

“Mong là thế, tháng sau, thuê được địa điểm, lắp thiết bị một cái là lại tốn một đống tiền.” Đoàn Phi Phàm nói, “Rồi lại thêm một đợt quảng cáo…”

“Là tiền sẽ vào như nước.” Giang Khoát nói.

“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Do trên đường đi đã ăn một bữa ở nhà hàng bảy sao, lại còn ngồi trong nhà hàng tới hai tiếng đồng hồ cho bõ đồng tiền bỏ ra, nên lúc về đến nhà thì suýt nữa không kịp giờ bữa tối.

Cả nhà đều đã ngồi vào bàn, đang chuẩn bị ăn, chỉ có Bôn Bôn đang gác cổng ở ngoài sân. Vừa nhìn thấy cái xe, nó liền vừa nhảy chồm chồm vừa sủa um lên, sau đó chạy vào nhà báo tin rồi lại quay ngược ra, chạy tới gara đợi hai người.

“Tôi thấy con chó này chắc cho đi học luôn được ấy.” Giang Khoát nhìn Bôn Bôn, con chó vì sợ hai người không biết đường nên đang đi trước dẫn đường cho hai người tới phòng ăn, “Nó lớn thêm hai tuổi nữa chắc sếp Giang thấy tôi cũng không khôn bằng nó.”

“Xét về việc biết nghĩ với biết nghe lời thì ngay từ hồi mẫu giáo, con đã không bằng nó rồi, đâu cần phải đợi thêm hai năm nữa.” Tiếng sếp Giang vọng ra từ phòng ăn.

Giang Khoát chép miệng.

“Tiểu Đoàn đến rồi đấy à?” Dì Lưu bưng canh từ trong bếp đi ra.

“Mau vào đi,” Mẹ Giang Khoát vẫy hai người, “Suýt nữa đã định không đợi hai đứa rồi.”

Chào hỏi cả nhà, rửa tay xong rồi ngồi vào bàn, Đoàn Phi Phàm bắt gặp ánh mắt của sếp Giang, đây chỉ là sự trao đổi cái nhìn một cách rất tình cờ, nhưng Giang Khoát đã rất nhạy bén nhận thấy, lại còn liếc cậu một cái.

Đoàn Phi Phàm lúc này thật sự rất muốn đẩy luôn hai cha con sếp Giang vào thư phòng, mời hai người mau chóng nói chuyện, chấm dứt tình trạng canh me gài bẫy này giùm cho.

“Sao hôm nay về muộn thế, ngay từ sáng đã lên đường rồi mà?” Dì Lâm hỏi.

“Do bọn cháu dừng lại ăn cơm ở trạm dừng chân,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhà hàng cao cấp lắm ạ, phải tranh thủ ngồi tận hưởng lâu lâu mất một lúc.”

“Có phải nhà hàng mà chạy xe trên đường cũng nhìn thấy không?” Giang Liễu Liễu hỏi, “Lúc về, bọn em cũng ăn ở đó, đồ ăn ngon lắm.”

“Chính là tiệm đó.” Giang Khoát nói.

“Hai đứa về nhà mà cũng thong thả gớm nhỉ.” Sếp Giang nói.

“Nhà thì chắc chắn là về được, chứ lỡ bữa ăn ở đó thì cũng khó mà quay lại một chuyến nữa để ăn.” Giang Liễu Liễu ngồi ăn như tướng cướp Sơn Đại Vương, lưng dựa thành ghế, một chân co lên ghế.

“Ngồi tử tế mà ăn.” Sếp Giang nhìn Giang Liễu Liễu.

“Ở đây cũng có người ngoài đâu.” Giang Liễu Liễu không nhúc nhích.

Đoàn Phi Phàm đột nhiên cảm thấy cả bàn đều đồng loạt nhìn mình, miếng thịt đang gắp cũng không bỏ vào miệng ngay được, đành bỏ vào bát.

“Ở nhà thì thoải mái mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc cháu ở nhà…”

“Lúc ăn cũng nằm luôn.” Giang Khoát nói.

Giang Liễu Liễu bật cười.

“Vậy đâu được.” Đoàn Phi Phàm cười, “Nằm thì phải có người đút, chú ba cháu không chịu làm đâu.”

Đoàn Phi Phàm nhắc tới chú ba, sếp Giang liền nhìn cậu: “Bố cháu đợt này về nhà rồi nhỉ?”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, câu này sếp Giang hỏi rất tự nhiên, cậu trả lời cũng nhẹ như không, “Về được hơn một tuần rồi ạ.”

“Tạm thời nghỉ ngơi hay là…” sếp Giang hỏi.

“Giúp bọn con lo chuyện xưởng làm hàng.” Giang Khoát nói, “Bố đừng nghĩ tới chuyện kéo người ta đi.”

Sếp Giang chép miệng.

“Bố cháu cũng chẳng có tay nghề gì, nhưng khá rành về món bò nấu tương.” Đoàn Phi Phàm nói, “Vậy nên bố cháu định trước tiên giúp bọn cháu một tay, chứ vợ chồng chú thím thì làm không xuể.”

“Ừ.” Sếp Giang gật gù, “Cũng phải cần vài người thạo việc, chứ chỉ hai đứa thôi thì không được.”

“Hai bọn con làm sao mà không được chứ?” Giang Khoát nói.

“Vậy thì hai đứa là được rồi.” sếp Giang nói.

Giang Khoát ngẩng lên nhìn bố.

“Đỉnh ghê.” Sếp Giang lại nói.

“Con có thể coi đây là bố đang khiêu khích không đấy?” Giang Khoát hỏi.

“Không được.” Sếp Giang nói.

“Bôn à.” Dì Lâm nhìn Bôn Bôn đang nằm bò dưới gầm bàn, “Dẫn hai người họ ra sân sau đánh nhau đi.”

Đánh nhau không được, đấu võ miệng cũng không thành công, rõ ràng là mối quan hệ của Giang Khoát với sếp Giang bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều.

Nhưng ăn cơm xong, Giang Khoát vẫn đứng dậy, hất cằm với sếp Giang: “Bố vào phòng đi, con có chuyện cần nói với bố.”

Thậm chí còn không cho sếp Giang cơ hội uống một ấm trà sau bữa ăn nữa.

“Chuyện gì chứ?” Sếp Giang hỏi.

“Bố vào phòng đi.” Giang Khoát nói rồi đi ra thang máy.

“Đợi đã đợi đã đợi đã…” Sếp Giang mở tủ lấy trà rồi dặn dì Lưu, “Mang giúp tôi bộ tách trà kia vào thư phòng, với cả cái cốc nữa.”

“Trong thư phòng có một bộ rồi mà?” Dì Lưu hỏi.

“Bộ đó không uống nham trà được.” Sếp Giang nói rồi nhìn Đoàn Phi Phàm, “Vậy cháu ngồi đây nói chuyện với mọi người một lát, chú đi họp với sếp Giang nhỏ.”

“Dạ được.” Đoàn Phi Phàm cười.

*

Bình thường, Giang Khoát rất ít khi vào phòng làm việc của sếp Giang, dù gì thì thư phòng này cũng đúng thật là thư phòng, trong phòng toàn là sách, và sếp Giang sẽ nhìn cậu, lần nào vào phòng, cậu đều có cảm giác bản thân mình đúng là loại văn dốt võ dát, đúng như sếp Giang đã dự liệu.

Lúc sếp Giang đi vào, cậu đang ngồi trên ghế ở bàn làm việc, xoay xoay cái ghế nghịch chơi.

“Sao hả?” sếp Giang nhìn cậu, “Bố phải đi lấy một cái ghế tới ngồi trước mặt con hả?”

“Sao nào,” Giang Khoát đứng dậy, “Bố định ngồi đối diện với con ở bàn làm việc mà nói chuyện à?”

“Ai biết đâu đấy,” Sếp Giang đi tới bàn trà cạnh đó và ngồi xuống, “Giọng điệu con vừa nãy, nghe như gọi bố lên đây để cắt đứt quan hệ cha con ấy.”

Giang Khoát đi tới ngồi xuống bên bàn trà. Chẳng hề có màn dạo trước gì, cậu lên tiếng hỏi luôn.

“Chuyện con với Đoàn Phi Phàm, bố biết rồi phải không?”

Đang đưa tay chuẩn bị đun nước, sếp Giang khựng lại, đưa mắt nhìn cậu: “Con nói chuyện với người khác cũng kiểu bất thình lình thế này hả?”

[HẾT CHƯƠNG 136]

- -----oOo------
Tam Phục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tam Phục Truyện Tam Phục Story Chương 136
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...