Tam Phục
Chương 104
341@-“Là Lão Phạm phải không?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Phạm gì đó Bảo… Gia Bảo, anh ta…”
“Gọi gì mà âu yếm thế?” Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Là cậu phải không?” Giang Khoát hạ giọng, “Cậu với anh ta cùng một tụ từ bao giờ vậy? Ai gọi người tới?”
“Không phải chứ, làm sau mà cậu lại cho mấy người này vào cùng một tụ được?” Đoàn Phi Phàm đưa mắt về phía bên kia. Thành thật mà nói, bây giờ cậu mới nhìn thấy Phạm Gia Bảo, anh ta nói là cho người của mình đóng giả người qua đường quay clip, sao cuối cùng lại đích thân lên sàn thế này.
Là do nóng lòng hóng chuyện hay do nhân lực không đủ?
Một tay nhà giàu mới nổi không coi luật pháp ra gì thì chắc không đến nỗi dưới trướng không có nổi vài đàn em… Vậy thì chỉ có khả năng anh ta định đi hóng chuyện mà không ngờ rằng vẫn còn có người thích hóng chuyện thiên hạ hơn cả anh ta.
“Trực giác,” Giang Khoát nói khẽ, “Lúc trước cậu gọi điện là đang kiếm người làm việc này, hôm nay ở đây có đánh nhau một cái là Phạm Gia Bảo vậy mà lại trùng hợp có mặt tại hiện trường.”
“Cậu đừng để tâm.” Đoàn Phi Phàm cười.
Giang Khoát tặc lưỡi, không hỏi thêm nữa. Chuyện này vốn dĩ cũng không phức tạp, ngoại trừ việc không biết Đoàn Phi Phàm làm thế nào mà lại kiếm ra Phạm Gia Bảo thì những việc khác chỉ cần nhìn qua là hiểu.
Tuy trước đây, Giang Khoát luôn ngăn Đoàn Phi Phàm động tới Lư Hạo Ba, nhưng cậu cũng biết trừ khi việc này chỉ liên quan tới một mình Đoàn Phi Phàm, còn nếu không, chỉ cần dính tới cậu là Đoàn Phi Phàm sẽ rất khó lòng cứ thế bỏ qua.
Cách thức của cậu ấy hiện tại cũng đã coi như là đỡ hơn nhiều so với đích thân ra tay đánh nhau rồi.
“Đừng đánh nữa!” Lưu Bàn hét lên giữa đám đông.
Nghe không có thành ý cho lắm.
Người xung quanh từ từ di chuyển sang phía đám đánh nhau, nhưng không có ai bước ra can. Thứ nhất là do đánh có vẻ không mạnh lắm, đám người kia đều không dùng vũ khí đồ chơi gì, chỉ đánh Lư Hạo Ba bằng tay không. Thứ hai là bọn họ trông thực sự rất khỏe, đám sinh viên đang có mặt ở đó chưa chắc đã cứu được Lư Hạo Ba ra.
Đại ca Tay xăm lại còn đang gầm lên.
“Để tao xem ai dám giúp cái đồ mặt mo này!”
Và điều mà Giang Khoát thấy bất ngờ là hình như không có ai báo cảnh sát ngay. Sau khi xem đánh nhau một lúc thì mới có người đi gọi cảnh sát. Lúc cảnh sát xách dùi cui chạy tới thì đại ca Tay xăm đã kết thúc trận chiến và nhảy lên mô tô. Chiếc xe rồ ga ầm ĩ, phụt khói rồi lao vụt đi.
Tổng cộng chỉ ba bốn phút, vậy mà mấy người đó đã biến mất không dấu vết, như thể chưa từng đi qua đây, thậm chí còn mang cả quần áo lột được của Lư Hạo Ba đi mất.
Tuy đã thoát khỏi mối đe dọa vốn dĩ không tồn tại đối với thân thể, nhưng so với tình cảnh hiện tại thì Lư Hạo Ba xem ra thà bị mấy đại ca kia vây đánh sang tới phía đầu đường không người đằng kia còn hơn.
“Đi.” Đoàn Phi Phàm mở cửa lên xe.
Lúc này, đám đông xung quanh cũng nhanh chóng bắt đầu tản đi. Mọi người đúng là vẫn rất lịch sự, bây giờ đánh thì cũng đánh xong rồi, nếu vẫn tiếp tục đứng xúm lại nhòm quần sịp của Lư Hạo Ba thì thực không phải lẽ cho lắm.
Lúc lên xe, Giang Khoát đưa mắt về phía đám đông đang tản đi thì nhận ra Phạm Gia Bảo đã không thấy đâu nữa.
Tài xế rõ ràng là rất thích thú, trên đường đưa mọi người đến nhà hàng, ông ta liên tục tổng kết lý do sinh viên vừa rồi bị đánh, lại còn nói đám người xã hội đen ấy vẫn còn rất vừa phải với sinh viên kia, đánh không nặng tay.
“Chắc chắn chỉ là dạy cho một bài học, cảnh cáo chút thôi, lần sau tái phạm thì máu sẽ đổ!”
“Ừm,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Đúng là chú có kinh nghiệm thật.”
Lúc tới nơi, tài xế còn dạy dỗ hai bọn họ: “Hai cậu chí thú học hành vào, đừng có ra ngoài gây rắc rối, cậu xem, để người ta đánh cho một trận thế kia…”
Cái xe kia cũng đã tới nơi, lúc xuống xe, mấy người trên xe đó vẫn còn bàn tán rất sôi nổi, Đổng Côn vẫn đang trăn trở: “Sao nó lại mặc sịp hoa chứ? Style ngây thơ trong sáng? Hay là kiểu nhi đồng hả?”
“Mày vẫn chưa xong hả?” Đinh Triết hét.
“Quá là mâu thuẫn đi,” Đổng Côn nói, “Vụ này cũng dị giống như Đoàn Phi Phàm mà làm nũng ấy.”
“… Cút.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát đã đặt phòng bao trước, vừa khéo lại chính là cái phòng lần đầu tiên đã đặt.
“Đúng định mệnh mà.” Tôn Quý bước vào phòng liền thốt lên một câu.
“Hồi đầu chẳng làm sao mà ngờ được,” Đổng Côn bước ra ngoài ban công nhìn ngó, “Tụi mình vậy mà vẫn có thể quay lại ăn lần nữa. Lần đó tao tưởng chỉ là ăn ké được một bữa rồi thôi.”
Giang Khoát dặn nhân viên cho đồ ăn lên rồi cả đám ngồi xuống quanh bàn.
Mọi người rất hồ hởi nhớ lại vị trí từng người ngồi ở đây lần đầu tiên và điều chỉnh ngồi lại theo thứ tự đó.
Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát thì vị trí không cần điều chỉnh, lúc ngồi xuống vẫn giống y như lần đầu.
“Ầy,” Lưu Bàn vươn vai, “Vậy là Lư Hạo Ba chắc sẽ phải ngoan ngoãn một thời gian rồi, tao nghĩ tuần sau nó sẽ không tới trường đâu.”
“Vẫn sẽ tới thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không đến thì là sợ rồi, nó không chịu thừa nhận là sợ đâu.”
“Là mày hả?” Đinh Triết nhìn cậu.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại.
Đinh Triết tặc lưỡi, không hỏi tiếp nữa.
“Nếm thử rượu này đi.” Đổng Côn lấy ra một chai rượu ngon mà Đinh Triết thó từ nhà đi, rót cho mọi người.
Về điểm này, mấy người bọn họ vẫn có sự ngầm hiểu, nếu như Đoàn Phi Phàm không nói cho bọn họ biết thì nghĩa là vụ này được triển khai theo đường vòng, tránh tất cả những mối quan hệ có thể khiến người khác liên tưởng tới, đương nhiên bọn họ cũng phải biết càng ít càng tốt, nếu không thì đến khi bị hỏi tới thật thì khó tránh khỏi sẽ bị lộ ra ở đâu đó.
Bất luận thế nào, việc Lư Hạo Ba bị xử lý kép thế này vẫn khiến mọi người tâm trạng rất khoái chí.
“Bên tiệm khi nào sửa xong?” Tôn Quý hỏi Đoàn Phi Phàm, “Cần chuyển đồ gì đó thì cứ gọi bọn tao là được, rồi lái con xe tải của chú là khỏi cần tốn thêm tiền thuê người.”
“Gọi mấy người ở chợ giúp một tay là được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Khi nào khai trương, bọn mày đi lăng xê quảng cáo đi.”
“Có phải tháng sau là bắt đầu chuyển sang khu chợ tạm phải không?” Đinh Triết hỏi.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Hiện tại đã có khá nhiều tiệm đang chuyển rồi.”
“Ý mày là tiệm nhà mày không chuyển qua bên đó hả?” Đổng Côn cũng thở dài.
“Mặt bằng ở lầu một chắc chắn không thuê được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bọn họ cho người ngoài chợ thuê rồi, hiện giờ vẫn đang ầm ĩ đấy, mấy tiệm cũ bên chợ, phần lớn chỉ thuê được từ lầu hai trở lên.”
“Đậu, vậy không phải hơi quá đáng sao?” Lưu Bàn nói.
“Theo thỏa thuận, tiền thuê của bên tao vẫn giữ nguyên, còn tiền thuê của người mới tới thì cao hơn nhiều,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vì chuyện này mà ầm ĩ lên, mấy hôm nay còn dựng cả biểu ngữ nữa.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm. Mấy hôm nay cậu không ra chợ, Đoàn Phi Phàm cũng không mấy nhắc tới, không ngờ đã lộn xộn tới mức này rồi.
“Nhà chú mày có định biểu tình không?” Đinh Triết hỏi, “Bọn tao có thể tham gia.”
“Biểu tình cái khỉ gì,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sắp mở tiệm mới rồi, kiếm tiền là quan trọng nhất.”
“Tiệm online của bọn mày cũng sắp mở rồi phải không?” Đổng Côn nói, “Tới lúc đó, sắp xếp ít việc cho team quảng cáo bọn tao nhá.”
“Nhà bếp bên tiệm mới lắp xong là hoạt động luôn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trước tiên làm một mẻ chia cho bọn mày, xem thử cảm giác thế nào.”
“Nhìn sinh viên năm nhất nhà người ta kìa,” Lưu Bàn cảm khái, “Rồi thử nhìn lại bọn mình xem.”
“Không vấn đề,” Đinh Triết nói, “Bọn mình chưa gì đã có việc làm rồi, tốt nghiệp xong là đi làm ở Ngưu Tam Đao luôn.”
Nói tới đây, cả đám bắt đầu tự sắp xếp phòng ban cho mình.
Ăn xong bữa cơm, xưng hô cả đám đều đã biến thành sếp nọ sếp kia.
*
Hai ngày cuối tuần, Đoàn Phi Phàm vẫn bận rộn như vậy. Lúc chưa mở tiệm mới đã bận rồi, giờ tiệm mới sắp mở, cậu ấy lại càng bận hơn. Giang Khoát cũng không sắp xếp hoạt động gì vào cuối tuần, cậu sợ rằng chỉ cần cậu muốn đi đâu đó, hoặc thậm chí chỉ là muốn ra ngoài dạo phố đi nữa thì cũng sẽ khiến Đoàn Phi Phàm chịu thêm áp lực, giữa lúc bận mải còn phải chăm sóc cậu.
Hai ngày trước, cậu cùng Dương Khoa tới xưởng bao bì xem hàng mẫu và chốt giá cuối cùng. Xưởng cuối cùng mà họ chọn là một xưởng ở địa phương, Dương Khoa thấy với tình hình giá cả không chênh lệch quá nhiều thì với xưởng tại địa phương, có vấn đề gì sẽ dễ xử lý hơn, Giang Khoát cũng đồng ý với cậu ta về điểm này.
“Tao đã bảo với nhà tao là cùng làm vụ này với mày,” Dương Khoa nói, “Tao cũng không nói là đầu tư hay không, dù sao thì tao cũng có thể xuất tiền, chỉ cần bọn mày thấy cần hay không thôi.”
“Lúc cần sẽ nói chi tiết với mày,” Giang Khoát nói, “Giờ thì mày đến lương còn chẳng có.”
“Không vấn đề,” Dương Khoa nói, “Dù sao thì vẫn thú vị hơn lúc tao đi học. Nhiều lúc tao không sao hiểu nổi vì lẽ gì mà mày vẫn muốn học cái trường này, không chán hả?”
“Không chán.” Giang Khoát nói.
Đúng ra là cũng hơi chán, nhưng ở trường lại có Đoàn Phi Phàm.
Mặc dù vì còn kẹt ở vụ 50 ngàn tệ hôm trước mà cậu mãi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện tiếp với Đoàn Phi Phàm, hai người đều có chút gượng gạo không thể nói ra, nhưng dù sao thì vẫn còn được nhìn thấy cậu ấy.
Ý nghĩa của việc học đại học thì có rất nhiều, nhưng với Giang Khoát mà nói thì lại chẳng có gì quá ghê gớm, ban đầu chỉ là để chống lại sự sắp xếp của sếp Giang, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gặp những ai, sẽ trải qua những chuyện như thế nào, tất cả sẽ có kết cục ra sao.
“Cậu đi làm bài tập hả?” Ăn cơm xong, Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ, ở ký túc, làm báo cáo thực nghiệm,” Giang Khoát nói, “Sao hả?”
“Lát tôi qua tiệm, nói chuyện với anh chuyển phát nhanh một chút,” Đoàn Phi Phàm nói, “Anh ấy cũng biết điểm chuyển phát nhanh bên khu tiệm mới.”
“Được,” Giang Khoát nghĩ một thoáng, “Tối cậu vẫn về ký túc chứ?”
“Sẽ về,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mua sữa chua cho cậu nha?”
“Ừ.” Giang Khoát cười, sữa chua cậu thích chỉ có bên siêu thị chung cư mới có, nếu đang ở trường thì cậu sẽ làm biếng đi mua. Đoàn Phi Phàm đúng là vẫn rất hiểu cậu.
“Không vấn đề.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
*
Mấy người cùng phòng đều có mặt, Mã Tiếu hôm nay chẳng mấy khi mới được nghỉ buổi tối.
“Cược không? Hôm nay Lư Hạo Ba kiểm phòng hay không kiểm phòng?” Lý Tử Nhuệ nằm bò trên giường hỏi.
“Không cược.” Cả đám cùng trả lời rất gọn.
“Ầy!” Lý Tử Nhuệ thở dài, “Tôi thấy là nó sẽ tới đó.”
“Chắc chắn sẽ tới,” Giang Khoát nói, “Cứ cách hai hôm là nó lại tới một lần đó thôi, nó sẽ không bị ảnh hưởng đâu.”
Chuyện của Lư Hạo Ba cả khu ký túc đều đã biết, có điều quả thực hắn ta đúng như Đoàn Phi Phàm đã nói, không chịu nhận thua. Thứ Hai đầu tuần, bất chấp cái mặt bị đánh cho tím bầm, hắn vẫn tới trường.
Dù sao thì cũng sẽ chẳng có ai đi hỏi thẳng về chuyện này, có nói sau lưng thì cũng chỉ là xì xào mấy câu. Nếu là người khác thì thời gian trở thành đề tài bàn tán có thể kéo dài hơn một chút, nhưng Lư Hạo Ba nói gì thì nói cũng thuộc diện “con ông cháu cha” ở trường, mọi người chỉ nghĩ trong bụng chứ ngoài miệng cũng không dám nói nhiều.
Tin tức rõ ràng và chính xác nhất, chắc là do Đường Lực hào hứng mang về, đó là tin Lư Hạo Ba đã trở lại đời sống độc thân.
Trải qua vụ tấn công kép như vậy nên khi tới kiểm phòng, mặc dù Lư Hạo Ba vẫn mang vẻ mặt vô cảm thường ngày nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy, lúc bước vào 119, toàn thân hắn từ trên xuống dưới toát ra một sự khó chịu đến cực độ.
Trong lúc hai người kia kiểm tra khắp phòng, Lư Hạo Ba chỉ đứng sau lưng Giang Khoát. Giang Khoát cũng mặc kệ hắn ta, cứ thế nằm bò ra bàn xem máy tính, một tay chống cằm, một tay chậm rãi gõ chữ.
Kiểm tra xong, lúc chuẩn bị đi, Lư Hạo Ba lên tiếng: “Giang Khoát.”
“Hử?” Giang Khoát đáp.
“Ra ngoài chúng ta nói chuyện chút. Tao vốn định kiếm Đoàn Phi Phàm trước,” Lư Hạo Ba nói, “Nhưng thấy nó không ở ký túc.”
Vụ tấn công kép rõ ràng vẫn không phá vỡ được cái thói ngông nghênh của hắn. Câu này tuy về lý thuyết là yêu cầu Giang Khoát đi ra ngoài hành lang, nhưng lúc hắn nói vẫn sặc mùi ngạo mạn như cũ.
“Cứ nói luôn ở đây đi,” Giang Khoát nói, “Tao không tiếp xúc đơn độc với mày ở chỗ không có ai chứng kiến.”
Lư Hạo Ba im lặng.
Giang Khoát quay sang nhìn hắn: “Nói đi.”
Hai người trong tổ kiểm phòng đã đi ra ngoài, mấy người cùng phòng đều vẫn ở đó, người lướt điện thoại thì vẫn lướt điện thoại, người làm bài tập vẫn làm bài tập, người giả vờ ngủ vẫn giả vờ ngủ.
“Chuyện mấy hôm trước,” Lư Hạo Ba cuối cùng vẫn lên tiếng, “Trong lòng mày biết rất rõ…”
“Tao chẳng rõ gì cả.” Giang Khoát đúng là không biết rõ chuyện xảy ra mấy hôm trước, ít nhất là cậu không biết rõ phần mà Đoàn Phi Phàm đã làm, nhưng cậu cũng đã hiểu ý của Lư Hạo Ba.
Trải qua kiếp nạn vừa rồi, Lư Hạo Ba mãi vẫn chưa có động tĩnh gì, và chắc sau này cũng sẽ không có động tĩnh gì nữa. Dù sao thì đúng ra mà nói, hắn ta là người đã âm thầm gây chuyện trước, nếu thực sự điều tra lại từng việc một, hắn ta cũng không đảm bảo được mình có thể sạch sẽ thoát thân. Về lý thuyết mà nói thì có lẽ kết thúc bằng cách này sẽ là êm đẹp nhất.
Nhưng lại dùng cái giọng điệu nuốt không trôi này, vẫn ít nhiều mang vẻ muốn cảnh cáo thêm lần nữa.
Giang Khoát không định cho hắn ta cơ hội này, cậu không đợi Lư Hạo Ba mở miệng tiếp.
“Tao chỉ nói một câu thôi, đừng gây rắc rối nữa,” Giang Khoát nhìn hắn ta, “Mấy trò ba xu này mà còn tái diễn là luật sư của tao sẽ tới kiếm mày đó.”
Lư Hạo Ba sững người mấy mấy giây, sau đó cười nhạt một tiếng.
“Tao nói thật đấy,” Giang Khoát quay lại tiếp tục nhìn màn hình máy tính, giọng điệu rất bình thản, “Mọi người đều là bạn học, có những chuyện tao không muốn tính toán quá làm gì, nhưng nếu lặp đi lặp lại thì tao sẽ cho mày thấy người nhiều tiền có thể làm tới mức nào.”
Lư Hạo Ba im lặng một lúc, sau đó bước ra phía cửa: “Việc này tới đây là chấm dứt.”
Giang Khoát không đáp lời hắn. Câu này với câu vừa nãy cậu nói không có gì khác nhau về bản chất, nếu Lư Hạo Ba cứ nhất định phải nhắc lại lần nữa thì chỉ mất mặt mà thôi.
*
“Có thể làm tới mức nào vậy?” Thấy đội kiểm phòng đã đi rồi, Lý Tử Nhuệ lập tức nhảy xuống khỏi giường.
“Chẳng làm tới mức nào cả,” Giang Khoát nói, “Tôi giỏi nhất là to mồm dọa thiên hạ mà.”
“Đậu,” Lý Tử Nhuệ cười, “Quan trọng là cậu đủ lực, nói gì cũng như thật ấy.”
“Chỉ cần có khả năng đó là lừa được người rồi.” Giang Khoát cười.
*
Buổi tối, lúc Đoàn Phi Phàm mua sữa chua tới liền nhắn tin cho cậu, bảo một lát nữa là về tới trường.
Giang Khoát ôm máy tính sang 107.
Trên máy tính, ngoài báo cáo thực nghiệm chưa làm xong thì còn có một bản quy trình chi tiết về tiệm online, cực kỳ chi tiết. Trong đó, ngoài quyền sở hữu thương hiệu với các khoản đầu tư cụ thể với phân chia tiền thế nào…, thì còn có nội dung công việc cụ thể của từng người, cùng với một số việc hầm bà lằng cần phải tuân theo.
Cái thứ này, cậu đã viết khá lâu rồi, viết suốt từ sau cái hôm 50 ngàn tệ đó.
Muốn nói tới chuyện tình cảm thì trước tiên phải đảm bảo chắc chắn mọi thứ liên quan đến cửa tiệm online không bị ảnh hưởng. Bởi suy cho cùng, đây không đơn giản chỉ là mở một cửa tiệm, nó liên quan tới quá nhiều người và nhiều việc.
Hôm nay đã soạn xong cơ bản, lúc này, Giang Khoát đang xem đi xem lại, kiểm tra thấy không có vấn đề gì xong, cậu định sẽ gửi cho Đoàn Phi Phàm, sau đó…
Giang Khoát thấy trên bàn của Đoàn Phi Phàm để tấm thẻ thăm tù, xem ra Đoàn Phi Phàm mấy hôm nữa sẽ đi thăm bố.
Cậu do dự một thoáng rồi tắt file tài liệu, đóng máy tính lại.
Khi Đoàn Phi Phàm vào phòng, Giang Khoát đang ngửa đầu dựa thành ghế, chân gác lên bàn mà ngủ.
Lúc cậu gửi tin nhắn tới, Giang Khoát vẫn còn gửi tin trả lời, mới chỉ hơn chục phút mà đã có thể ngủ luôn trong tư thế này…
Đợt này đủ thứ chuyện xảy ra, chắc cậu ấy ngủ không ngon.
Đoàn Phi Phàm nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi tới bên bàn, khẽ gõ gõ.
“Hử?” Giang Khoát đáp, cau mày ngóc đầu dậy, rồi lại vật đầu ra sau.
Đoàn Phi Phàm vội đưa ta đỡ sau gáy cậu ấy.
“A…” Giang Khoát từ từ ngồi thẳng dậy, xoa xoa sau cổ, “Cảm giác như sắp gãy cổ luôn rồi.”
“Không ra ghế hay lên giường mà ngủ được à,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sao lại ngồi đây ngửa đầu mà ngủ vậy.”
“Tôi còn chẳng biết ngủ lúc nào nữa,” Giang Khoát ngáp một cái rồi mở cái túi Đoàn Phi Phàm đặt trên bàn, lấy sữa chua ra, “Mấy hôm nữa cậu định đi thăm bố phải không?”
“Ừ, ngày mai,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vốn là định đi ngay đầu tháng cơ, mà bận quá không đi được.”
“Có định nói với bố cậu chuyện cửa hàng không?” Giang Khoát hỏi.
“Để xong xuôi hết mọi việc, cửa tiệm mới làm ăn cũng suôn sẻ rồi thì sẽ nói,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Nói sớm sợ ông ấy lại lo nghĩ.”
“Bên xưởng in đã chọn xong rồi, file in cũng đã gửi đi.” Giang Khoát nói.
“Vậy tôi phải chuẩn bị chuyển tiền cho người ta hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Phía Dương Khoa phải thanh toán một ít, đại loại là tiền máy in gì đó, không nhiều lắm, khoảng vài ngàn tệ, tháng sau chuyển cho nó đi.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Tiền vẫn đủ chứ?” Giang Khoát hỏi.
“Đủ.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát không nói thêm nữa, chăm chú ngồi ăn sữa chua.
Đoàn Phi Phàm có thể cảm thấy Giang Khoát có gì đó muốn nói. Giang Khoát không phải là người biết che giấu cảm xúc của mình. Trạng thái này của cậu ấy đã kéo dài nhiều ngày rồi, chỉ là Đoàn Phi Phàm đợi mãi vẫn chưa thấy cậu ấy nói ra.
“Giang Khoát.” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
“Hử?” Giang Khoát bóp cái hộp sữa chua đã ăn hết, ném vào thùng rác.
“Không nhất thiết phải đợi tới lúc tôi gặp bố tôi xong,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu… muốn nói chuyện với tôi phải không?”
Bàn tay vừa ném cái hộp của Giang Khoát khựng lại giữa không trung, cậu ấy quay lại nhìn Đoàn Phi Phàm: “Cậu có thể làm như chậm hiểu một chút được không?”
“Cái này làm sao mà gọi là chậm hiểu được,” Đoàn Phi Phàm cười, “Đây là với cậu mà.”
Giang Khoát không nói gì, đăm đăm nhìn Đoàn Phi Phàm một lúc rồi đưa tay sờ mặt Đoàn Phi Phàm, khe khẽ thở dài.
“Nói đi, không sao đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cũng không thể đi thăm bố tôi mà không mang một chút tâm trạng nào, như vậy quá là giả trân đi.”
“Trước tiên nói chuyện này đã,” Giang Khoát xoay ghế lại, ghé sát tới Đoàn Phi Phàm, “Việc kiếm người đánh Lư Hạo Ba là rất liều lĩnh và rất đã đời, nhưng không nên làm.”
“… Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Mặc dù chắc sẽ không truy ra được bằng chứng trực tiếp về sự liên quan của cậu, nhưng nó sẽ chỉ xác định đấy là cậu làm, chưa kể việc này đúng là cậu làm thật, mà kể cả không phải cậu thì nó cũng vẫn nói đó là cậu.” Giang Khoát nói, “Cậu hiểu ý tôi không? Điều này rất mạo hiểm, cậu không biết sau này nó còn có thể làm ra những trò gì khác đâu.”
Đoàn Phi Phàm định nói gì đó, nhưng không sao nói được.
“Tôi biết vì sao cậu lại muốn làm như vậy.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm cười.
“Giờ quay lại vấn đề mà tôi đang nói hôm trước,” Giang Khoát nói, “Cậu… hai chúng ta, đều quá xa cách rồi. Cả hai đều vô cùng sợ người kia vì mình mà bị buồn lòng, cả hai đều quá là không tự nhiên thoải mái, trong đó việc cậu làm lần này cũng vậy, gần như cũng là vì lý do này.”
“Cũng có thể,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Đúng là tôi… làm không tới.”
“Tôi đang suy nghĩ xem vì sao,” Giang Khoát nói, “Thời gian này tôi cứ nghĩ suốt. Vì sao chứ?”
Đoàn Phi Phàm im lặng.
“Vấn đề này trước giờ vẫn hiện hữu, nhưng tôi mãi vẫn không dám nghĩ tới,” Giang Khoát nói, “Mà cũng không phải không dám nghĩ tới, mà là không dám nghĩ kỹ. Nghĩ kỹ là sẽ hiểu, tôi sợ mình sẽ hiểu.”
“Tôi… cũng sợ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Nếu như hồi đầu tôi không buộc cậu phải nói ra,” Giang Khoát nói, “Tôi cho cậu có đủ thời gian, rồi chúng ta dần dần từng chút một, từ bạn học trở thành bạn bè, rồi… dần thân thiết, rồi lại thân thiết hơn chút nữa, sau đó…”
Đoàn Phi Phàm khẽ hít vào một hơi rồi thở ra thật chậm.
“Có phải là tôi gấp gáp quá rồi không? Tôi không đợi tới khi chúng ta thực sự thân thiết gắn bó… Mà nói thế này cũng không đúng,” Giang Khoát cau mày, “Tôi có thể hiểu được vấn đề, nhưng tôi không nói ra được, cậu hiểu không?”
“Có thể là tôi hiểu,” Đoàn Phi Phàm khẽ nói, “Ý cậu muốn nói, chúng ta… chưa đủ thân.”
“Nghe vậy… về mặt lý mà nói thì là như vậy,” Giang Khoát vẫn cau mày, “Nhưng nghe sao lại khó chịu thế này.”
“Vậy tôi sẽ nói theo cách khác,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chúng ta vẫn chưa tới mức có thể trôi chảy tự nhiên chuyển thẳng từ ngỏ lời sang yêu đương, là như vậy phải không?”
“Có lẽ… đại khái vậy,” Giang Khoát thở dài, “Vậy nên bây giờ chúng ta phải thận trọng dè dặt từng chút một, để bù đắp cho phần thiếu hụt ở khoảng giữa đó.”
“Bây giờ cậu thấy thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Chúng ta…” Giang Khoát nghiến răng mà nói, “Lùi lại một bước đi.”
[HẾT CHƯƠNG 104]
- -----oOo------
Tam Phục
“Gọi gì mà âu yếm thế?” Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Là cậu phải không?” Giang Khoát hạ giọng, “Cậu với anh ta cùng một tụ từ bao giờ vậy? Ai gọi người tới?”
“Không phải chứ, làm sau mà cậu lại cho mấy người này vào cùng một tụ được?” Đoàn Phi Phàm đưa mắt về phía bên kia. Thành thật mà nói, bây giờ cậu mới nhìn thấy Phạm Gia Bảo, anh ta nói là cho người của mình đóng giả người qua đường quay clip, sao cuối cùng lại đích thân lên sàn thế này.
Là do nóng lòng hóng chuyện hay do nhân lực không đủ?
Một tay nhà giàu mới nổi không coi luật pháp ra gì thì chắc không đến nỗi dưới trướng không có nổi vài đàn em… Vậy thì chỉ có khả năng anh ta định đi hóng chuyện mà không ngờ rằng vẫn còn có người thích hóng chuyện thiên hạ hơn cả anh ta.
“Trực giác,” Giang Khoát nói khẽ, “Lúc trước cậu gọi điện là đang kiếm người làm việc này, hôm nay ở đây có đánh nhau một cái là Phạm Gia Bảo vậy mà lại trùng hợp có mặt tại hiện trường.”
“Cậu đừng để tâm.” Đoàn Phi Phàm cười.
Giang Khoát tặc lưỡi, không hỏi thêm nữa. Chuyện này vốn dĩ cũng không phức tạp, ngoại trừ việc không biết Đoàn Phi Phàm làm thế nào mà lại kiếm ra Phạm Gia Bảo thì những việc khác chỉ cần nhìn qua là hiểu.
Tuy trước đây, Giang Khoát luôn ngăn Đoàn Phi Phàm động tới Lư Hạo Ba, nhưng cậu cũng biết trừ khi việc này chỉ liên quan tới một mình Đoàn Phi Phàm, còn nếu không, chỉ cần dính tới cậu là Đoàn Phi Phàm sẽ rất khó lòng cứ thế bỏ qua.
Cách thức của cậu ấy hiện tại cũng đã coi như là đỡ hơn nhiều so với đích thân ra tay đánh nhau rồi.
“Đừng đánh nữa!” Lưu Bàn hét lên giữa đám đông.
Nghe không có thành ý cho lắm.
Người xung quanh từ từ di chuyển sang phía đám đánh nhau, nhưng không có ai bước ra can. Thứ nhất là do đánh có vẻ không mạnh lắm, đám người kia đều không dùng vũ khí đồ chơi gì, chỉ đánh Lư Hạo Ba bằng tay không. Thứ hai là bọn họ trông thực sự rất khỏe, đám sinh viên đang có mặt ở đó chưa chắc đã cứu được Lư Hạo Ba ra.
Đại ca Tay xăm lại còn đang gầm lên.
“Để tao xem ai dám giúp cái đồ mặt mo này!”
Và điều mà Giang Khoát thấy bất ngờ là hình như không có ai báo cảnh sát ngay. Sau khi xem đánh nhau một lúc thì mới có người đi gọi cảnh sát. Lúc cảnh sát xách dùi cui chạy tới thì đại ca Tay xăm đã kết thúc trận chiến và nhảy lên mô tô. Chiếc xe rồ ga ầm ĩ, phụt khói rồi lao vụt đi.
Tổng cộng chỉ ba bốn phút, vậy mà mấy người đó đã biến mất không dấu vết, như thể chưa từng đi qua đây, thậm chí còn mang cả quần áo lột được của Lư Hạo Ba đi mất.
Tuy đã thoát khỏi mối đe dọa vốn dĩ không tồn tại đối với thân thể, nhưng so với tình cảnh hiện tại thì Lư Hạo Ba xem ra thà bị mấy đại ca kia vây đánh sang tới phía đầu đường không người đằng kia còn hơn.
“Đi.” Đoàn Phi Phàm mở cửa lên xe.
Lúc này, đám đông xung quanh cũng nhanh chóng bắt đầu tản đi. Mọi người đúng là vẫn rất lịch sự, bây giờ đánh thì cũng đánh xong rồi, nếu vẫn tiếp tục đứng xúm lại nhòm quần sịp của Lư Hạo Ba thì thực không phải lẽ cho lắm.
Lúc lên xe, Giang Khoát đưa mắt về phía đám đông đang tản đi thì nhận ra Phạm Gia Bảo đã không thấy đâu nữa.
Tài xế rõ ràng là rất thích thú, trên đường đưa mọi người đến nhà hàng, ông ta liên tục tổng kết lý do sinh viên vừa rồi bị đánh, lại còn nói đám người xã hội đen ấy vẫn còn rất vừa phải với sinh viên kia, đánh không nặng tay.
“Chắc chắn chỉ là dạy cho một bài học, cảnh cáo chút thôi, lần sau tái phạm thì máu sẽ đổ!”
“Ừm,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Đúng là chú có kinh nghiệm thật.”
Lúc tới nơi, tài xế còn dạy dỗ hai bọn họ: “Hai cậu chí thú học hành vào, đừng có ra ngoài gây rắc rối, cậu xem, để người ta đánh cho một trận thế kia…”
Cái xe kia cũng đã tới nơi, lúc xuống xe, mấy người trên xe đó vẫn còn bàn tán rất sôi nổi, Đổng Côn vẫn đang trăn trở: “Sao nó lại mặc sịp hoa chứ? Style ngây thơ trong sáng? Hay là kiểu nhi đồng hả?”
“Mày vẫn chưa xong hả?” Đinh Triết hét.
“Quá là mâu thuẫn đi,” Đổng Côn nói, “Vụ này cũng dị giống như Đoàn Phi Phàm mà làm nũng ấy.”
“… Cút.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát đã đặt phòng bao trước, vừa khéo lại chính là cái phòng lần đầu tiên đã đặt.
“Đúng định mệnh mà.” Tôn Quý bước vào phòng liền thốt lên một câu.
“Hồi đầu chẳng làm sao mà ngờ được,” Đổng Côn bước ra ngoài ban công nhìn ngó, “Tụi mình vậy mà vẫn có thể quay lại ăn lần nữa. Lần đó tao tưởng chỉ là ăn ké được một bữa rồi thôi.”
Giang Khoát dặn nhân viên cho đồ ăn lên rồi cả đám ngồi xuống quanh bàn.
Mọi người rất hồ hởi nhớ lại vị trí từng người ngồi ở đây lần đầu tiên và điều chỉnh ngồi lại theo thứ tự đó.
Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát thì vị trí không cần điều chỉnh, lúc ngồi xuống vẫn giống y như lần đầu.
“Ầy,” Lưu Bàn vươn vai, “Vậy là Lư Hạo Ba chắc sẽ phải ngoan ngoãn một thời gian rồi, tao nghĩ tuần sau nó sẽ không tới trường đâu.”
“Vẫn sẽ tới thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không đến thì là sợ rồi, nó không chịu thừa nhận là sợ đâu.”
“Là mày hả?” Đinh Triết nhìn cậu.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại.
Đinh Triết tặc lưỡi, không hỏi tiếp nữa.
“Nếm thử rượu này đi.” Đổng Côn lấy ra một chai rượu ngon mà Đinh Triết thó từ nhà đi, rót cho mọi người.
Về điểm này, mấy người bọn họ vẫn có sự ngầm hiểu, nếu như Đoàn Phi Phàm không nói cho bọn họ biết thì nghĩa là vụ này được triển khai theo đường vòng, tránh tất cả những mối quan hệ có thể khiến người khác liên tưởng tới, đương nhiên bọn họ cũng phải biết càng ít càng tốt, nếu không thì đến khi bị hỏi tới thật thì khó tránh khỏi sẽ bị lộ ra ở đâu đó.
Bất luận thế nào, việc Lư Hạo Ba bị xử lý kép thế này vẫn khiến mọi người tâm trạng rất khoái chí.
“Bên tiệm khi nào sửa xong?” Tôn Quý hỏi Đoàn Phi Phàm, “Cần chuyển đồ gì đó thì cứ gọi bọn tao là được, rồi lái con xe tải của chú là khỏi cần tốn thêm tiền thuê người.”
“Gọi mấy người ở chợ giúp một tay là được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Khi nào khai trương, bọn mày đi lăng xê quảng cáo đi.”
“Có phải tháng sau là bắt đầu chuyển sang khu chợ tạm phải không?” Đinh Triết hỏi.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Hiện tại đã có khá nhiều tiệm đang chuyển rồi.”
“Ý mày là tiệm nhà mày không chuyển qua bên đó hả?” Đổng Côn cũng thở dài.
“Mặt bằng ở lầu một chắc chắn không thuê được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bọn họ cho người ngoài chợ thuê rồi, hiện giờ vẫn đang ầm ĩ đấy, mấy tiệm cũ bên chợ, phần lớn chỉ thuê được từ lầu hai trở lên.”
“Đậu, vậy không phải hơi quá đáng sao?” Lưu Bàn nói.
“Theo thỏa thuận, tiền thuê của bên tao vẫn giữ nguyên, còn tiền thuê của người mới tới thì cao hơn nhiều,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vì chuyện này mà ầm ĩ lên, mấy hôm nay còn dựng cả biểu ngữ nữa.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm. Mấy hôm nay cậu không ra chợ, Đoàn Phi Phàm cũng không mấy nhắc tới, không ngờ đã lộn xộn tới mức này rồi.
“Nhà chú mày có định biểu tình không?” Đinh Triết hỏi, “Bọn tao có thể tham gia.”
“Biểu tình cái khỉ gì,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sắp mở tiệm mới rồi, kiếm tiền là quan trọng nhất.”
“Tiệm online của bọn mày cũng sắp mở rồi phải không?” Đổng Côn nói, “Tới lúc đó, sắp xếp ít việc cho team quảng cáo bọn tao nhá.”
“Nhà bếp bên tiệm mới lắp xong là hoạt động luôn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trước tiên làm một mẻ chia cho bọn mày, xem thử cảm giác thế nào.”
“Nhìn sinh viên năm nhất nhà người ta kìa,” Lưu Bàn cảm khái, “Rồi thử nhìn lại bọn mình xem.”
“Không vấn đề,” Đinh Triết nói, “Bọn mình chưa gì đã có việc làm rồi, tốt nghiệp xong là đi làm ở Ngưu Tam Đao luôn.”
Nói tới đây, cả đám bắt đầu tự sắp xếp phòng ban cho mình.
Ăn xong bữa cơm, xưng hô cả đám đều đã biến thành sếp nọ sếp kia.
*
Hai ngày cuối tuần, Đoàn Phi Phàm vẫn bận rộn như vậy. Lúc chưa mở tiệm mới đã bận rồi, giờ tiệm mới sắp mở, cậu ấy lại càng bận hơn. Giang Khoát cũng không sắp xếp hoạt động gì vào cuối tuần, cậu sợ rằng chỉ cần cậu muốn đi đâu đó, hoặc thậm chí chỉ là muốn ra ngoài dạo phố đi nữa thì cũng sẽ khiến Đoàn Phi Phàm chịu thêm áp lực, giữa lúc bận mải còn phải chăm sóc cậu.
Hai ngày trước, cậu cùng Dương Khoa tới xưởng bao bì xem hàng mẫu và chốt giá cuối cùng. Xưởng cuối cùng mà họ chọn là một xưởng ở địa phương, Dương Khoa thấy với tình hình giá cả không chênh lệch quá nhiều thì với xưởng tại địa phương, có vấn đề gì sẽ dễ xử lý hơn, Giang Khoát cũng đồng ý với cậu ta về điểm này.
“Tao đã bảo với nhà tao là cùng làm vụ này với mày,” Dương Khoa nói, “Tao cũng không nói là đầu tư hay không, dù sao thì tao cũng có thể xuất tiền, chỉ cần bọn mày thấy cần hay không thôi.”
“Lúc cần sẽ nói chi tiết với mày,” Giang Khoát nói, “Giờ thì mày đến lương còn chẳng có.”
“Không vấn đề,” Dương Khoa nói, “Dù sao thì vẫn thú vị hơn lúc tao đi học. Nhiều lúc tao không sao hiểu nổi vì lẽ gì mà mày vẫn muốn học cái trường này, không chán hả?”
“Không chán.” Giang Khoát nói.
Đúng ra là cũng hơi chán, nhưng ở trường lại có Đoàn Phi Phàm.
Mặc dù vì còn kẹt ở vụ 50 ngàn tệ hôm trước mà cậu mãi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện tiếp với Đoàn Phi Phàm, hai người đều có chút gượng gạo không thể nói ra, nhưng dù sao thì vẫn còn được nhìn thấy cậu ấy.
Ý nghĩa của việc học đại học thì có rất nhiều, nhưng với Giang Khoát mà nói thì lại chẳng có gì quá ghê gớm, ban đầu chỉ là để chống lại sự sắp xếp của sếp Giang, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gặp những ai, sẽ trải qua những chuyện như thế nào, tất cả sẽ có kết cục ra sao.
“Cậu đi làm bài tập hả?” Ăn cơm xong, Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ, ở ký túc, làm báo cáo thực nghiệm,” Giang Khoát nói, “Sao hả?”
“Lát tôi qua tiệm, nói chuyện với anh chuyển phát nhanh một chút,” Đoàn Phi Phàm nói, “Anh ấy cũng biết điểm chuyển phát nhanh bên khu tiệm mới.”
“Được,” Giang Khoát nghĩ một thoáng, “Tối cậu vẫn về ký túc chứ?”
“Sẽ về,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mua sữa chua cho cậu nha?”
“Ừ.” Giang Khoát cười, sữa chua cậu thích chỉ có bên siêu thị chung cư mới có, nếu đang ở trường thì cậu sẽ làm biếng đi mua. Đoàn Phi Phàm đúng là vẫn rất hiểu cậu.
“Không vấn đề.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
*
Mấy người cùng phòng đều có mặt, Mã Tiếu hôm nay chẳng mấy khi mới được nghỉ buổi tối.
“Cược không? Hôm nay Lư Hạo Ba kiểm phòng hay không kiểm phòng?” Lý Tử Nhuệ nằm bò trên giường hỏi.
“Không cược.” Cả đám cùng trả lời rất gọn.
“Ầy!” Lý Tử Nhuệ thở dài, “Tôi thấy là nó sẽ tới đó.”
“Chắc chắn sẽ tới,” Giang Khoát nói, “Cứ cách hai hôm là nó lại tới một lần đó thôi, nó sẽ không bị ảnh hưởng đâu.”
Chuyện của Lư Hạo Ba cả khu ký túc đều đã biết, có điều quả thực hắn ta đúng như Đoàn Phi Phàm đã nói, không chịu nhận thua. Thứ Hai đầu tuần, bất chấp cái mặt bị đánh cho tím bầm, hắn vẫn tới trường.
Dù sao thì cũng sẽ chẳng có ai đi hỏi thẳng về chuyện này, có nói sau lưng thì cũng chỉ là xì xào mấy câu. Nếu là người khác thì thời gian trở thành đề tài bàn tán có thể kéo dài hơn một chút, nhưng Lư Hạo Ba nói gì thì nói cũng thuộc diện “con ông cháu cha” ở trường, mọi người chỉ nghĩ trong bụng chứ ngoài miệng cũng không dám nói nhiều.
Tin tức rõ ràng và chính xác nhất, chắc là do Đường Lực hào hứng mang về, đó là tin Lư Hạo Ba đã trở lại đời sống độc thân.
Trải qua vụ tấn công kép như vậy nên khi tới kiểm phòng, mặc dù Lư Hạo Ba vẫn mang vẻ mặt vô cảm thường ngày nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy, lúc bước vào 119, toàn thân hắn từ trên xuống dưới toát ra một sự khó chịu đến cực độ.
Trong lúc hai người kia kiểm tra khắp phòng, Lư Hạo Ba chỉ đứng sau lưng Giang Khoát. Giang Khoát cũng mặc kệ hắn ta, cứ thế nằm bò ra bàn xem máy tính, một tay chống cằm, một tay chậm rãi gõ chữ.
Kiểm tra xong, lúc chuẩn bị đi, Lư Hạo Ba lên tiếng: “Giang Khoát.”
“Hử?” Giang Khoát đáp.
“Ra ngoài chúng ta nói chuyện chút. Tao vốn định kiếm Đoàn Phi Phàm trước,” Lư Hạo Ba nói, “Nhưng thấy nó không ở ký túc.”
Vụ tấn công kép rõ ràng vẫn không phá vỡ được cái thói ngông nghênh của hắn. Câu này tuy về lý thuyết là yêu cầu Giang Khoát đi ra ngoài hành lang, nhưng lúc hắn nói vẫn sặc mùi ngạo mạn như cũ.
“Cứ nói luôn ở đây đi,” Giang Khoát nói, “Tao không tiếp xúc đơn độc với mày ở chỗ không có ai chứng kiến.”
Lư Hạo Ba im lặng.
Giang Khoát quay sang nhìn hắn: “Nói đi.”
Hai người trong tổ kiểm phòng đã đi ra ngoài, mấy người cùng phòng đều vẫn ở đó, người lướt điện thoại thì vẫn lướt điện thoại, người làm bài tập vẫn làm bài tập, người giả vờ ngủ vẫn giả vờ ngủ.
“Chuyện mấy hôm trước,” Lư Hạo Ba cuối cùng vẫn lên tiếng, “Trong lòng mày biết rất rõ…”
“Tao chẳng rõ gì cả.” Giang Khoát đúng là không biết rõ chuyện xảy ra mấy hôm trước, ít nhất là cậu không biết rõ phần mà Đoàn Phi Phàm đã làm, nhưng cậu cũng đã hiểu ý của Lư Hạo Ba.
Trải qua kiếp nạn vừa rồi, Lư Hạo Ba mãi vẫn chưa có động tĩnh gì, và chắc sau này cũng sẽ không có động tĩnh gì nữa. Dù sao thì đúng ra mà nói, hắn ta là người đã âm thầm gây chuyện trước, nếu thực sự điều tra lại từng việc một, hắn ta cũng không đảm bảo được mình có thể sạch sẽ thoát thân. Về lý thuyết mà nói thì có lẽ kết thúc bằng cách này sẽ là êm đẹp nhất.
Nhưng lại dùng cái giọng điệu nuốt không trôi này, vẫn ít nhiều mang vẻ muốn cảnh cáo thêm lần nữa.
Giang Khoát không định cho hắn ta cơ hội này, cậu không đợi Lư Hạo Ba mở miệng tiếp.
“Tao chỉ nói một câu thôi, đừng gây rắc rối nữa,” Giang Khoát nhìn hắn ta, “Mấy trò ba xu này mà còn tái diễn là luật sư của tao sẽ tới kiếm mày đó.”
Lư Hạo Ba sững người mấy mấy giây, sau đó cười nhạt một tiếng.
“Tao nói thật đấy,” Giang Khoát quay lại tiếp tục nhìn màn hình máy tính, giọng điệu rất bình thản, “Mọi người đều là bạn học, có những chuyện tao không muốn tính toán quá làm gì, nhưng nếu lặp đi lặp lại thì tao sẽ cho mày thấy người nhiều tiền có thể làm tới mức nào.”
Lư Hạo Ba im lặng một lúc, sau đó bước ra phía cửa: “Việc này tới đây là chấm dứt.”
Giang Khoát không đáp lời hắn. Câu này với câu vừa nãy cậu nói không có gì khác nhau về bản chất, nếu Lư Hạo Ba cứ nhất định phải nhắc lại lần nữa thì chỉ mất mặt mà thôi.
*
“Có thể làm tới mức nào vậy?” Thấy đội kiểm phòng đã đi rồi, Lý Tử Nhuệ lập tức nhảy xuống khỏi giường.
“Chẳng làm tới mức nào cả,” Giang Khoát nói, “Tôi giỏi nhất là to mồm dọa thiên hạ mà.”
“Đậu,” Lý Tử Nhuệ cười, “Quan trọng là cậu đủ lực, nói gì cũng như thật ấy.”
“Chỉ cần có khả năng đó là lừa được người rồi.” Giang Khoát cười.
*
Buổi tối, lúc Đoàn Phi Phàm mua sữa chua tới liền nhắn tin cho cậu, bảo một lát nữa là về tới trường.
Giang Khoát ôm máy tính sang 107.
Trên máy tính, ngoài báo cáo thực nghiệm chưa làm xong thì còn có một bản quy trình chi tiết về tiệm online, cực kỳ chi tiết. Trong đó, ngoài quyền sở hữu thương hiệu với các khoản đầu tư cụ thể với phân chia tiền thế nào…, thì còn có nội dung công việc cụ thể của từng người, cùng với một số việc hầm bà lằng cần phải tuân theo.
Cái thứ này, cậu đã viết khá lâu rồi, viết suốt từ sau cái hôm 50 ngàn tệ đó.
Muốn nói tới chuyện tình cảm thì trước tiên phải đảm bảo chắc chắn mọi thứ liên quan đến cửa tiệm online không bị ảnh hưởng. Bởi suy cho cùng, đây không đơn giản chỉ là mở một cửa tiệm, nó liên quan tới quá nhiều người và nhiều việc.
Hôm nay đã soạn xong cơ bản, lúc này, Giang Khoát đang xem đi xem lại, kiểm tra thấy không có vấn đề gì xong, cậu định sẽ gửi cho Đoàn Phi Phàm, sau đó…
Giang Khoát thấy trên bàn của Đoàn Phi Phàm để tấm thẻ thăm tù, xem ra Đoàn Phi Phàm mấy hôm nữa sẽ đi thăm bố.
Cậu do dự một thoáng rồi tắt file tài liệu, đóng máy tính lại.
Khi Đoàn Phi Phàm vào phòng, Giang Khoát đang ngửa đầu dựa thành ghế, chân gác lên bàn mà ngủ.
Lúc cậu gửi tin nhắn tới, Giang Khoát vẫn còn gửi tin trả lời, mới chỉ hơn chục phút mà đã có thể ngủ luôn trong tư thế này…
Đợt này đủ thứ chuyện xảy ra, chắc cậu ấy ngủ không ngon.
Đoàn Phi Phàm nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi tới bên bàn, khẽ gõ gõ.
“Hử?” Giang Khoát đáp, cau mày ngóc đầu dậy, rồi lại vật đầu ra sau.
Đoàn Phi Phàm vội đưa ta đỡ sau gáy cậu ấy.
“A…” Giang Khoát từ từ ngồi thẳng dậy, xoa xoa sau cổ, “Cảm giác như sắp gãy cổ luôn rồi.”
“Không ra ghế hay lên giường mà ngủ được à,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sao lại ngồi đây ngửa đầu mà ngủ vậy.”
“Tôi còn chẳng biết ngủ lúc nào nữa,” Giang Khoát ngáp một cái rồi mở cái túi Đoàn Phi Phàm đặt trên bàn, lấy sữa chua ra, “Mấy hôm nữa cậu định đi thăm bố phải không?”
“Ừ, ngày mai,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vốn là định đi ngay đầu tháng cơ, mà bận quá không đi được.”
“Có định nói với bố cậu chuyện cửa hàng không?” Giang Khoát hỏi.
“Để xong xuôi hết mọi việc, cửa tiệm mới làm ăn cũng suôn sẻ rồi thì sẽ nói,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Nói sớm sợ ông ấy lại lo nghĩ.”
“Bên xưởng in đã chọn xong rồi, file in cũng đã gửi đi.” Giang Khoát nói.
“Vậy tôi phải chuẩn bị chuyển tiền cho người ta hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Phía Dương Khoa phải thanh toán một ít, đại loại là tiền máy in gì đó, không nhiều lắm, khoảng vài ngàn tệ, tháng sau chuyển cho nó đi.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Tiền vẫn đủ chứ?” Giang Khoát hỏi.
“Đủ.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát không nói thêm nữa, chăm chú ngồi ăn sữa chua.
Đoàn Phi Phàm có thể cảm thấy Giang Khoát có gì đó muốn nói. Giang Khoát không phải là người biết che giấu cảm xúc của mình. Trạng thái này của cậu ấy đã kéo dài nhiều ngày rồi, chỉ là Đoàn Phi Phàm đợi mãi vẫn chưa thấy cậu ấy nói ra.
“Giang Khoát.” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
“Hử?” Giang Khoát bóp cái hộp sữa chua đã ăn hết, ném vào thùng rác.
“Không nhất thiết phải đợi tới lúc tôi gặp bố tôi xong,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu… muốn nói chuyện với tôi phải không?”
Bàn tay vừa ném cái hộp của Giang Khoát khựng lại giữa không trung, cậu ấy quay lại nhìn Đoàn Phi Phàm: “Cậu có thể làm như chậm hiểu một chút được không?”
“Cái này làm sao mà gọi là chậm hiểu được,” Đoàn Phi Phàm cười, “Đây là với cậu mà.”
Giang Khoát không nói gì, đăm đăm nhìn Đoàn Phi Phàm một lúc rồi đưa tay sờ mặt Đoàn Phi Phàm, khe khẽ thở dài.
“Nói đi, không sao đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cũng không thể đi thăm bố tôi mà không mang một chút tâm trạng nào, như vậy quá là giả trân đi.”
“Trước tiên nói chuyện này đã,” Giang Khoát xoay ghế lại, ghé sát tới Đoàn Phi Phàm, “Việc kiếm người đánh Lư Hạo Ba là rất liều lĩnh và rất đã đời, nhưng không nên làm.”
“… Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Mặc dù chắc sẽ không truy ra được bằng chứng trực tiếp về sự liên quan của cậu, nhưng nó sẽ chỉ xác định đấy là cậu làm, chưa kể việc này đúng là cậu làm thật, mà kể cả không phải cậu thì nó cũng vẫn nói đó là cậu.” Giang Khoát nói, “Cậu hiểu ý tôi không? Điều này rất mạo hiểm, cậu không biết sau này nó còn có thể làm ra những trò gì khác đâu.”
Đoàn Phi Phàm định nói gì đó, nhưng không sao nói được.
“Tôi biết vì sao cậu lại muốn làm như vậy.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm cười.
“Giờ quay lại vấn đề mà tôi đang nói hôm trước,” Giang Khoát nói, “Cậu… hai chúng ta, đều quá xa cách rồi. Cả hai đều vô cùng sợ người kia vì mình mà bị buồn lòng, cả hai đều quá là không tự nhiên thoải mái, trong đó việc cậu làm lần này cũng vậy, gần như cũng là vì lý do này.”
“Cũng có thể,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Đúng là tôi… làm không tới.”
“Tôi đang suy nghĩ xem vì sao,” Giang Khoát nói, “Thời gian này tôi cứ nghĩ suốt. Vì sao chứ?”
Đoàn Phi Phàm im lặng.
“Vấn đề này trước giờ vẫn hiện hữu, nhưng tôi mãi vẫn không dám nghĩ tới,” Giang Khoát nói, “Mà cũng không phải không dám nghĩ tới, mà là không dám nghĩ kỹ. Nghĩ kỹ là sẽ hiểu, tôi sợ mình sẽ hiểu.”
“Tôi… cũng sợ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Nếu như hồi đầu tôi không buộc cậu phải nói ra,” Giang Khoát nói, “Tôi cho cậu có đủ thời gian, rồi chúng ta dần dần từng chút một, từ bạn học trở thành bạn bè, rồi… dần thân thiết, rồi lại thân thiết hơn chút nữa, sau đó…”
Đoàn Phi Phàm khẽ hít vào một hơi rồi thở ra thật chậm.
“Có phải là tôi gấp gáp quá rồi không? Tôi không đợi tới khi chúng ta thực sự thân thiết gắn bó… Mà nói thế này cũng không đúng,” Giang Khoát cau mày, “Tôi có thể hiểu được vấn đề, nhưng tôi không nói ra được, cậu hiểu không?”
“Có thể là tôi hiểu,” Đoàn Phi Phàm khẽ nói, “Ý cậu muốn nói, chúng ta… chưa đủ thân.”
“Nghe vậy… về mặt lý mà nói thì là như vậy,” Giang Khoát vẫn cau mày, “Nhưng nghe sao lại khó chịu thế này.”
“Vậy tôi sẽ nói theo cách khác,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chúng ta vẫn chưa tới mức có thể trôi chảy tự nhiên chuyển thẳng từ ngỏ lời sang yêu đương, là như vậy phải không?”
“Có lẽ… đại khái vậy,” Giang Khoát thở dài, “Vậy nên bây giờ chúng ta phải thận trọng dè dặt từng chút một, để bù đắp cho phần thiếu hụt ở khoảng giữa đó.”
“Bây giờ cậu thấy thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Chúng ta…” Giang Khoát nghiến răng mà nói, “Lùi lại một bước đi.”
[HẾT CHƯƠNG 104]
- -----oOo------
Tam Phục
Đánh giá:
Truyện Tam Phục
Story
Chương 104
10.0/10 từ 36 lượt.