Tâm Niệm Em Đã Lâu
C9: Chương 9
Áo khoác của ai?
Anh hỏi áo khoác của ai?
Vấn đề này, Phạm Vũ Triết cảm thấy hỏi rất hay, chỉ mấy chữ ít ỏi thôi mà cũng hỏi ra được một câu có độ tinh tế cao như vậy.
Cậu ta vừa mới từ quầy bán quà vặt về, giờ phút này thế mà lại đụng ngay phải gương mặt liệt Tu La tràng âm u này của anh là sao.
Nếu là như mọi ngày, cậu ta sẽ chỉ cần đi về chỗ ngồi, nâng bắp rang trong tay lên yên lặng xem diễn, nhưng mà giờ phút này, trên áo khoác xuất hiện năm cái chữ to “Ông đây là trai đẹp”, chính là có hóa thành tro thì dường như cũng có khắc tên cậu ta.
Bạn công chúa như bạn hổ mà, cậu ta mới đi có vài phút mà thôi! Thế mà đã làm cho cậu ta khốn khổ đến như vậy!
Thời Lạc còn chưa phản ứng được vì sao Đường Kỳ Thâm sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, nghe thấy anh thình lình hỏi như vậy, cô ngốc ngốc cúi đầu nhìn áo khoác trên người mình, sau đó lại như không có việc gì đáp: “À, là của Phạm…”
“Phạm… nào, quần áo đẹp có thì cậu không mua, thế mà cậu lại mua cái áo rách nát gì thế này hả Ôn Vũ.”
Thời Lạc vừa mới nói ra cái họ, Phạm Vũ Triết đã lập tức to gan chen vào, cậu ta sốt ruột, một chốc cũng không tìm ra được từ gì để nói, dưới tình thế cấp bách, vừa lúc thấy Ôn Vũ đi từ bên ngoài vào, lập tức bật thốt ra bán đứng luôn mộng ảo thiên sứ.
Dù sao Ôn Vũ là con gái, con gái sẽ không có chuyện gì.
Ôn Vũ: “????”
Cô ta còn chưa biết rõ tình hình, kết quả trước mắt đột nhiên xuất hiện một đám người của hội học sinh, thêm cả vị hôn phu ngày đó đã hung hăng vả mặt cô ta, làm cô ta xấu mặt với Thời Lạc kia nữa, giờ phút nàu quanh thân Đường Kỳ Thâm lộ ra một cỗ hàn ý không thể hiểu được, biểu tình dường như còn xấu hơn so với lúc cô ta gặp anh ở khu vui chơi.
Cho dù Ôn Vũ là người không có đầu óc cỡ nào, là đại tiểu thư cả ngày dỗi trời dỗi đất không coi ai ra gì thì lúc này cũng ý thức được bầu không khí rất vi diệu, lời định nói liền nghẹn ở trong bụng, quay đầu ngó Phạm Vũ Triết vừa điểm danh tên mình ở bên kia.
Phạm Vũ Triết làm mặt quỷ với cô ta ở sau lưng Đường Kỳ Thâm, thái độ thập phần thành khẩn, dường như đang cầu xin cô ta đừng lên tiếng, để cậu ta tự biên tự diễn đi.
Sau khi lên tiếng mở màn xong, Phạm Vũ Triết lại bắt đầu nói liến thoắng: “Ôn Vũ, thẩm mỹ này của cậu cũng tệ quá rồi, áo xấu như vậy mà còn không biết xấu hổ cho Thời Lạc mượn à, cậu khiến một thân khí chất của công chúa điện hạ sắp thành cái bang rồi kia kìa.”
Cái bang?? Nói cô sao? Thời Lạc cúi đầu nhìn mình, trên mặt không thể tin được, Phạm Vũ Triết tên chó này từ khi nào có gan như vậy, cô không thèm nghĩ, lập tức nắm chặt áo khoác sắp rớt xuống người lên, dùng sức ném vào mặt cậu ta: “Cậu mới là cái bang! Đồ trẩu tre!”
Mắng hay! Phạm Vũ Triết cảm động tới phát khóc, chỉ chờ bà cô nhỏ này mắng cậu ta thôi, cũng may là cậu ta có thể chứng minh mình trong sạch trước mặt anh Kỳ Thâm.
Cậu ta vội vàng xách áo khoác xúi quẩy của mình chạy tót ra ngoài, còn kéo cả Ôn Vũ đi, “Đi đi đi, tôi đi phổ cập kiến thức thời trang cho cậu nghe!”
Ôn Vũ: “…!!!”
“Xin lỗi xin lỗi, nào nào nào, áo khoác trả cậu!”
Ôn Vũ: “Ai muốn áo của cậu!”
Phạm Vũ Triết náo loạn một hồi, lôi kéo Ôn Vũ rời khỏi trốn thị phi này xong, mọi người đều cảm thấy lỗ tai mình thanh tĩnh đi nhiều.
Thời Lạc ngu ngơ một lúc lâu, lúc này mới tỉnh táo lại khỏi cơn buồn ngủ, cô lười biếng ngồi xuống, mấy bạn học nhát gan bên cạnh chỉ hận không thể ghé tới bên tai cô nói: “Đứng lên đi, hội trưởng đang đứng mà cậu lại dám ngồi, thái độ nghiêm chỉnh chút, bảo toàn mạng nhỏ.”
Chỉ là nghĩ là nghĩ, nhưng vẫn ngại tính mạng mình, không ai dám hé răng.
“Sao anh lại qua đây?”
“Hít ~” Đám bạn bên cạnh nhịn không được hít khí lạnh, sôi nổi kéo tầm mắt về gương mặt không biểu cảm của Đường Kỳ Thâm.
Ngay khi nọi người cho rằng hội trưởng đại lão sẽ vì lời nói vượt quá giới hạn xen vào chuyện của người khác của Thời Lạc làm cho tức giận, một tay xách Thời Lạc ném cô từ cửa sổ lầu bảy xuống dưới, làm cho cây gió lay động thì thanh âm bình tĩnh của anh lại hơi trầm xuống, lấy cớ như lẽ đương nhiên: “Kiểm tra.”
Cô ngửa đầu nhìn anh, trong ánh mắt ẩn chứa sự thân mật rất tự nhiên, gương mặt vì nằm ngủ mà bị đè thành một mảng hồng nhạt, thanh âm cũng mềm mại hơn: “Hôm nay em không tới trễ.”
Lời này vừa ra, quần chúng ăn dưa lại không thể bình tĩnh nổi, sao nghe thế nào, cũng thấy ý này giống như đang cầu được khích lệ vậy? Không ghi sổ sao!
Nhưng mà sau một màn hỏi đáp này, có người phát hiện, vị đại lão đánh người thành 300 cân này, biểu tình trên mặt lại nhu hòa đi không ít: “Ừ, giỏi quá.”
“???” Giỏi cái con khỉ! Ai còn là kiểu tới đúng giờ mới là bé ngoan nữa chứ, má!
Thời Lạc đắc ý mỉm cười, khóe môi cong lên độ cung ngọt ngào nhàn nhạt.
Chuông vào học chậm rãi vang lên, ngày đầu tiên của học sinh lớp 10 chỉ phổ biến chương trình học và một số điều cơ bản, Đường Kỳ Thâm cầm quyển sổ nhỏ không biết có ích lợi gì ở trên tay, quay đầu bình tĩnh phân phó một nam sinh trong lớp: “Sách mới ở tầng một thư viện phía Tây khu dạy học, cử thêm mấy bạn nam đi qua đó lấy đi. Còn mấy cậu đi tới phòng giáo viên lấy quân phục mới về phát cho lớp.”
Đám người trong ban ủy tự động gật đầu ghi nhớ, sau đó dẫn theo các bạn nam của lớp ồn ào đi lấy đồ, thề sống thề chết hoàn thành nhiệm vụ mà hội trưởng đại lão đã phân phó.
Phòng học trong lúc nhất thời không còn yên tĩnh như lúc nãy, tốp năm tốp ba ríu ra ríu rít.
Mà Đường Kỳ Thâm nhàn nhạt phân phó mấy câu xong, ngay khi mọi người đều cho rằng anh sẽ quay đầu sang ban tám bên cạnh để kiểm tra thì bỗng nhiên lại thấy anh xoay người nhẹ gõ lên mặt bàn của Thời Lạc, thanh âm hơi đè thấp xuống: “Trước khi tiến hành nghi thức khai giảng thì tới văn phòng hội học sinh một chuyến.”
Quần chúng ăn dưa: Xem đi! Là muốn đơn độc đánh người sao! Thắp nhang
Tâm Niệm Em Đã Lâu