Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Chương 40
Hạ Mộc Trạch nở một nụ cười quái dị. Nghe tiếng cười đầy ẩn ý đó, An Hồng bỗng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
"An Hồng à, cô thật là ngốc. Trong sự nghiệp cô thông minh bao nhiêu thì trong tình cảm lại khờ khạo bấy nhiêu. Cô nghĩ xem tại sao Hứa Mẫn Trần lại muốn trả thù cô? Dĩ nhiên là vì anh ta hận cô. Mà đã hận, nghĩa là trong lòng anh tavẫn còn hình bóng cô. Một khi người ta thực sự không còn yêu nữa, họ sẽ chẳng buồn phí hoài cảm xúc để mà hận thù đâu."
Những lời đường mật nhưng đầy độc tố của Hạ Mộc Trạch rót vào tai khiến tâm trí An Hồng rối bời. Thấy chưa đủ, anh ta bồi thêm một lời đe dọa: "Cơ hội chỉ có một lần này thôi, tôi đã dâng tận tay rồi, An tổng có biết nắm bắt hay không là tùy cô. 7 giờ tối nay, đừng đến muộn."
Nói xong, Hạ Mộc Trạch lạnh lùng cúp máy. Anh ấy thong thả bước đến phòng cấp cứu, gương mặt lại trở về vẻ ôn hòa, nhã nhặn thường ngày: "Ngại quá, tôi vừa sơ ý làm tay bị thương, phiền bác sĩ băng bó giúp tôi một chút nhé?"
...
Hơn 6 giờ tối, nhân viên trong văn phòng đã về gần hết. Hứa Mẫn Trần đi mua thức ăn, còn Tô Thanh Ngọc định vào bếp cắm cơm. Vừa đi được vài bước thì điện thoại cô đổ chuông từ một số lạ.
Cô chần chừ ngắt máy không nghe, nhưng đầu dây bên kia kiên trì gọi lại đến lần thứ tư. Cuối cùng, cô cũng bắt máy.
Tựa lưng vào cửa bếp, Thanh Ngọc nghi hoặc lên tiếng: "Alo?". Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói yếu ớt của Hạ Nghiên.
"Cô Tô ơi, là em đây... Nghiên Nghiên đây ạ."
Thanh Ngọc lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là Nghiên Nghiên à, chị cứ tưởng..." Nói đến đây cô kịp thời phanh lại, mấy câu kiểu "Chị cứ tưởng là anh trai em" tốt nhất không nên nói ra để tránh làm tổn thương đứa trẻ.
Thế nhưng Hạ Nghiên dù nhỏ tuổi nhưng vốn nhạy cảm, con bé thừa hiểu ẩn ý của cô.
"Có phải cô Tô tưởng anh trai em gọi nên mới không nghe máy không ạ?" Hạ Nghiên nói, vẻ mặt có chút tủi thân nhưng nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cô Tô ơi, anh trai không có ở bệnh viện, em ở một mình sợ lắm. Em phải mượn điện thoại của cô y tá để gọi cho chị. Em chẳng còn người thân nào khác, em chỉ quen mỗi chị thôi... chị đến thăm em được không?"
Tô Thanh Ngọc vốn rất khó từ chối những lời khẩn cầu như vậy, nhưng cô vẫn cố gắng tìm cách khéo léo từ chối. Thế nhưng lời chưa kịp thốt ra, Hạ Nghiên đã bật khóc nức nở.
"Tại sao anh trai lại bỏ đi chứ? Anh đi đâu rồi? Anh đã hứa sẽ luôn ở bên cạnh em cơ mà... Có phải anh ấy không cần em nữa không?"
Nghe tiếng khóc thút thít đầy tủi thân của đứa trẻ, lòng Thanh Ngọc mềm nhũn đi. Suy cho cùng, một cô bé mồ côi cha mẹ, chỉ còn anh trai là người thân duy nhất, lại vừa trải qua đợt chạy thận đau đớn mà phải nằm một mình trong phòng bệnh lạnh lẽo khi màn đêm buông xuống, bảo không sợ sao được.
Dù thấy việc con bé gọi cho mình cũng hợp tình hợp lý, nhưng cô vẫn thắc mắc: "Nghiên Nghiên, em đã gọi cho anh trai chưa?"
Hạ Nghiên sụt sịt: "Em gọi rồi nhưng không liên lạc được, em lo cho anh ấy lắm. Cô Tô ơi, nếu chị bận thì không cần đến đâu ạ. Em xin lỗi vì đã làm phiền chị..."
Nói xong con bé cúp máy ngay. Thanh Ngọc nhìn màn hình điện thoại đã tắt, nhíu mày lo lắng. Cô vội lấy tờ giấy nhớ trên bàn bếp, viết nhanh một dòng chữ rồi dán lên tủ lạnh trước khi tất tả rời khỏi nhà.
Khi Hứa Mẫn Trần quay về, căn nhà vắng lặng. Anh lập tức buông túi thức ăn, đi tìm cô khắp các phòng rồi khựng lại trước tờ giấy dán trên tủ lạnh.
Em đi thăm Hạ Nghiên, con bé ở bệnh viện một mình đang rất sợ hãi. Ở một mình? Hứa Mẫn Trần khẽ nhíu mày, gỡ tờ giấy xuống. Bản năng mách bảo anh đây lại là một trò quỷ kế của Hạ Mộc Trạch. Anh lập tức quay người định đuổi theo cô.
Thế nhưng, ngay khi vừa mở cửa định bước ra ngoài, anh khựng lại. Anh đã hiểu rõ mục đích của Hạ Mộc Trạch là gì.
An Hồng đang đứng ngay cửa. Cô ta mặc một chiếc váy dài khoác thêm áo gió, thần sắc phờ phạc như thể đã đứng chờ ở ngoài từ rất lâu rồi. Thấy anh, cô ta mới lờ đờ bước vào.
Mục đích của Hạ Mộc Trạch chính là đây: Điều hổ ly sơn. Anh ta dùng Hạ Nghiên để dụ Tô Thanh Ngọc đi, tạo cơ hội cho An Hồng được ở riêng với anh.
Nhìn bóng lưng cô ta, Hứa Mẫn Trần đứng giữa hai lựa chọn: Một là mặc kệ cô ta để đi tìm TôThanh Ngọc, hai là ở lại để dứt điểm hoàn toàn mọi rắc rối với An Hồng. Anh chìm vào suy tư.
Khi Tô Thanh Ngọc đến bệnh viện, Hạ Mộc Trạch quả thực không có ở đó.
Hạ Nghiên nằm lọt thỏm trên giường bệnh, đôi mắt sưng mọng lên vì khóc quá nhiều. Nghe tiếng mở cửa, con bé giật mình sợ hãi, nhưng khi nhận ra đó là Tô Thanh Ngọc, ánh mắt con bé lập tức bừng lên tia hy vọng, rồi gượng cười trong nước mắt.
"Cô Tô, em cứ tưởng chị sẽ chẳng bao giờ đến thăm em nữa." Hạ Nghiên vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt.
Tô Thanh Ngọc tiến lại gần rồi ngồi xuống, cô đảo mắt nhìn quanh một lượt. Căn phòng không quá lớn, Hạ Mộc Trạch chẳng thể trốn ở đâu được, và Hạ Nghiên cũng không biết nói dối, nghĩa là anh ta thực sự không có ở đây. Anh ta không có mặt, cô mới có thể yên tâm ở lại.
"Sao em lại nghĩ như thế?" Cô ngồi xuống, giúp Hạ Nghiên đắp lại chăn.
Hạ Nghiên ngoan ngoãn nằm im, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Lần trước em cho chị xem ảnh của chị dâu và ba mẹ, cô nhất định đã nhận ra anh trai đối với chị... Thế nên em nghĩ, cô Tô sau này sẽ không đến thăm em nữa. Em biết chị đã có bạn trai, hai người rất yêu nhau, em cũng mong hai người mãi mãi bên nhau... Nhưng em cũng muốn anh trai được hạnh phúc." Con bé đỏ hoe mắt: "Cô Tô này, nếu tương lai có một ngày chị và bạn trai chia tay, chị có cân nhắc đến anh trai em không?"
Tô Thanh Ngọc sững người. Nhìn vào đôi mắt của Hạ Nghiên, thật khó để buông lời trách cứ, nhưng có những sự thật cô buộc phải để con bé biết rõ.
"Nghiên Nghiên." Thanh Ngọc nắm lấy tay con bé, nghiêm túc nói: "Như em thấy đó, chị và bạn trai yêu nhau sâu đậm. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng sẽ không chủ động rời xa anh ấy, trừ phi có một ngày anh ấy không cần chị nữa. Nhưng ngay cả trong trường hợp đó, chị cũng tuyệt đối không cân nhắc đến anh trai em."
Cô buông tay Hạ Nghiên ra, ngồi thẳng dậy, biểu cảm trở nên lạnh lùng: "Nghiên Nghiên, dù biết nói ra điều này sẽ khiến em buồn, nhưng chị vẫn phải nói: Chị và anh trai em là chuyện tuyệt đối không thể nào. Chị không có hứng thú, cũng chẳng muốn làm thế thân cho bất kỳ ai. Và quan trọng nhất là, chị không yêu anh trai em. Bây giờ không yêu, sau này cũng không."
Hạ Nghiên ngơ ngác nhìn Tô Thanh Ngọc, lặng thinh không nói được lời nào. Trong khi đó, ở một chiếc xe đỗ gần đó, Hạ Mộc Trạch nghe rõ mồn một từng câu từng chữ qua tai nghe. Bàn tay anh ấy siết chặt vô lăng như muốn bóp nát nó.
Bình thường, vì biết Nghiên Nghiên tỉnh dậy không thấy mình sẽ sợ hãi nên hắn tuyệt đối không rời đi. Nhưng hôm nay, để tạo cơ hội cho An Hồng, anh ấy cố tình lánh mặt, thậm chí còn sắp xếp cho y tá dẫn dụ Nghiên Nghiên gọi điện cho Thanh Ngọc. Anh ấy lắp máy nghe lén dưới giường bệnh vì muốn nghe xem cô sẽ nói gì với em gái mình, nhưng khi thực sự nghe thấy, anh ấy lại ước giá như mình chưa từng nghe.
Tô Thanh Ngọc thực sự sẽ không bao giờ thuộc về anh ấy.
Hạ Mộc Trạch chậm rãi khởi động xe, lao đi trong màn đêm của thành phố Giang Thành, hướng về phía nghĩa trang nơi ba mẹ và vị hôn thê của anh ấy đang yên nghỉ.
Thực tế, lời nói của Tô Thanh Ngọc không hẳn khiến anh ấy đau lòng, mà sự khó chịu dưới đáy lòng anh ấy phần lớn đến từ gương mặt của cô. Cô dùng chính gương mặt giống hệt vị hôn thê đã khuất của anh ấy để thốt ra những lời tuyệt tình như thế, khiến hắn có cảm giác như chính mình vừa bị phản bội thêm một lần nữa.
Nửa đêm vào nghĩa trang, Hạ Mộc Trạch mặc kệ sự hoảng hốt của người quản mộ, bước thẳng tới trước bia mộ người yêu cũ. Người trong ảnh vẫn mỉm cười dịu dàng, gợi lại những ký ức đẹp đẽ năm xưa.
Vật thay thế. Đúng vậy, chẳng phải bấy lâu nay anh ấy luôn tìm kiếm một vật thay thế sao?
Áp lực cuộc sống khiến hắn không còn nơi phát tiết, nỗi u uất tích tụ bấy lâu đang gặm nhấm chút lý trí cuối cùng. Hạ Mộc Trạch biết trạng thái của mình trong mắt người khác là một kẻ b**n th**, nhưng anh ấy không cách nào kiểm soát nổi. Thực chất, anh ấy không hề yêu Tô Thanh Ngọc, nếu có, cũng chỉ là vì tính cách và dung mạo của cô mang lại cho anh ấy ảo giác rằng người kia vẫn còn sống.
Hạ Mộc Trạch day nhẹ hai bên thái dương đang đập liên hồi, ngồi bệt xuống cạnh bia mộ. Giữa bạt ngàn mộ chí âm u khiến người thường phải khiếp sợ, hắn lại cảm thấy như được trở về nhà. Ở đây có ba mẹ, có người yêu, anh ấy chẳng còn gì phải sợ.
Ở một diễn biến khác.
An Hồng vốn là người khinh miệt những trò đấu đá, lừa lọc trong tình cảm, cô ta thấy thế là thấp kém. Việc tìm đến ba mẹ Thanh Ngọc lần trước đã là giới hạn cuối cùng cô ta có thể làm. Lần này cô ta tìm đến đây không hẳn vì lời khích tướng của Hạ Mộc Trạch, cô ta không ngốc đến mức không biết mình bị lợi dụng, chỉ là cô ta muốn đến để tìm một câu trả lời cho chính mình.
"Em sẽ không làm phiền anh quá lâu đâu." Cởi bỏ cúc áo gió, An Hồng ngồi xuống sofa: "Anh cũng không cần vội vã rời đi. Theo tính toán của em, Tô Thanh Ngọc sẽ sớm về thôi. Hạ Mộc Trạch sẽ không làm gì cô ta cả, vì anh ta cũng 'thích' cô ta mà đúng không? Có ai lại nỡ làm hại người mình thích đâu?"
Hứa Mẫn Trần nhìn cô ta, không nói lấy một lời. An Hồng nhìn thẳng vào mắt anh một hồi rồi bỗng bật cười chua chát.
"Em cũng thế, em cũng chẳng nỡ làm hại người em yêu. Nhưng Hứa Mẫn Trần à, xin lỗi, cuối cùng em vẫn làm tổn thương anh."
Nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt anh, cô ta khẽ thở hắt ra để vơi đi sự căng thẳng: "Em đến đây hôm nay thực ra là để cho mình một con đường lui, để trái tim này hoàn toàn nguội lạnh. Em chỉ muốn hỏi anh một câu: Bây giờ anh còn hận em không? Anh muốn em nhận lấy kết cục thế nào? Muốn em và Vu Nhiên lặp lại cái kết của anh năm xưa sao? Khiến em thân bại danh liệt, trắng tay trở về? Như thế anh mới hả dạ sao?"
Hạ Mộc Trạch nói đúng, có yêu mới có hận. Nếu Hứa Mẫn Trần còn hận, nghĩa là trong lòng anh vẫn còn vị trí cho cô ta, hoặc ít nhất, đó là cách để anh khắc ghi hình bóng cô ta mãi mãi.
"Hận hay không hận, đối với cô quan trọng thế sao?"
Đây là câu nói đầu tiên của Hứa Mẫn Trần từ khi gặp lại cô ta. An Hồng nghe xong liền cười gượng gạo, rồi nước mắt cứ thế trào ra.
"Dĩ nhiên là quan trọng." An Hồng nấc nghẹn: "Vài tháng trước chúng ta còn mặn nồng, vài tháng sau anh đã có người mới, còn em thì chẳng là gì cả. Anh không biết tính em sao? Em vẫn luôn đợi anh quay về, chỉ cần anh gật đầu, chỉ cần anh thỏa hiệp..."
"Cô thừa biết tôi không bao giờ thỏa hiệp."
Giọng anh lạnh lùng và vô tình như một cỗ máy. Câu trả lời quá nhanh khiến An Hồng hoàn toàn tuyệt vọng.
"Phải, em biết anh sẽ không thỏa hiệp, nhưng em vẫn muốn thử một lần. Vì thế em mới cùng Vu Nhiên làm liều. Tư tưởng của anh quá chính trực, nhưng làm kinh doanh mà cứ giữ khư khư cái bộ dạng đó thì chẳng được ích gì cả, anh có hiểu không? Nếu sớm biết những thứ này khiến em mất anh, có lẽ em đã không làm gì cả."
Nói đoạn, An Hồng lộ rõ vẻ hối hận muộn màng, giọng run rẩy: "Em cứ ngỡ ít ra anh vẫn nguyện ý để em đền bù, nhưng em đã nhầm to rồi. Em đã nghĩ tình cảm này là không ai có thể phá nó được, nhưng hóa ra nó lại mong manh đến thế. Mẫn Trần, bộ dạng em lúc này chắc nhếch nhác và đáng ghét lắm phải không? Cả đời em chưa từng như thế này bao giờ. Dù biết anh chẳng thèm bận tâm, nhưng em vẫn muốn nói..."
Cô ta đứng dậy, tiến lại gần anh, nhìn sâu vào đôi mắt đen thâm trầm ấy mà lấy hết can đảm: "Chúng ta có thể quay lại như ngày xưa không? Em sẽ nỗ lực sửa chữa sai lầm, em sẽ đền bù cho anh mọi thứ. Chuyện trước đây là lỗi của em, anh có nguyện ý cho em thêm một cơ hội không?"
Trong giọng nói là sự khẩn cầu hèn mọn, cô ta gần như đã quỳ sụp xuống trước mặt anh. Thế nhưng, phản ứng của Hứa Mẫn Trần khiến tim cô ta hoàn toàn nguội lạnh. Thấy cô ta đau khổ đến nhường ấy, anh không một chút mủi lòng, ngược lại còn nhếch môi cười một cách giễu cợt.
"An Hồng."
Anh gọi tên cô ta, nghe dịu dàng như một câu thần chú khiến cô ta ngỡ như thời gian đang quay ngược lại, nhưng thực tế tàn khốc đã kéo cô ta về lại hiện tại ngay lập tức.
Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Story
Chương 40
10.0/10 từ 13 lượt.
