Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh

Chương 27


Nói xong, cô ta im lặng chờ đợi câu trả lời từ Hứa Mẫn Trần. Nhưng anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, dùng ánh mắt lạnh lùng không chút hơi ấm nhìn lại cô ta. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng An Hồng là người bại trận trước, cô ta hơi lúng túng nói: "Tại sao anh không giải thích?"


Giọng điệu của Hứa Mẫn Trần không nghe ra nửa điểm gợn sóng. Từ lúc gặp mặt đến giờ, anh chưa từng cười với cô lấy một lần. Chỉ mới chưa đầy bốn tháng trôi qua mà anh dường như đã biến thành một người khác, bầu không khí ngọt ngào giữa họ năm xưa giờ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.


"Cô nói đều là sự thật, tại sao tôi phải giải thích?" Anh hờ hững đáp, tay định rút một điếu thuốc theo thói quen, nhưng nửa chừng nhớ đến lời dặn của Tô Thanh Ngọc và tình trạng sức khỏe của mình, anh lại thôi.


An Hồng quá hiểu anh, đương nhiên biết anh muốn gì. Cô ta theo bản năng định đi lấy xì gà cho anh, nhưng Hứa Mẫn Trần thậm chí còn không thèm ngước mắt lên, lạnh lùng từ chối: "Không cần, cảm ơn, tôi cai rồi."


Từng câu chữ đều khách sáo, xa cách và lạnh lẽo. Dù An Hồng có mạnh mẽ đến đâu cũng không khỏi lộ vẻ oán hận: "Hôm nay anh đến đây là để làm em chướng tai gai mắt đúng không?"


"Không, tôi muốn nói thẳng với cô." Anh thanh lãnh nói: "Hôm qua cô và Vu Nhiên đã đến tập đoàn Hạ Thị để bàn về dự án hợp tác đúng không?"


An Hồng nhíu mày: "Sao anh biết?" Hỏi xong cô ta lập tức hiểu ra, bừng tỉnh: "Ồ, phải rồi, con bé đó đang làm việc ở đấy. Nhắc mới nhớ, chắc anh không biết đâu nhỉ, bản lĩnh của cô ta lớn lắm đấy, mê hoặc được cả vị Chủ tịch trẻ tuổi của Hạ Thị khiến anh ta điên đảo, đến mức cho cô ta vào làm chung phòng. Giờ làm việc xung quanh chẳng có ai, làm trò gì trong đó thì ai mà biết được."


Những lời này có vẻ hơi quá trớn, vì ngay khi An Hồng vừa dứt lời, cô ta thấy ánh mắt Hứa Mẫn Trần lạnh đi rõ rệt. Ban đầu anh chỉ là không có cảm xúc, chứ không đến mức lạnh lẽo đáng sợ thế này.


"Em nói sai sao?" An Hồng cố gồng mình hỏi lại.


Hứa Mẫn Trần mím môi: "Tôi không quan tâm đến mấy lời đâm chọc sau lưng. Tôi đến đây để thông báo: Tôi cần cô ký kết bản hợp đồng vốn dĩ phải ký với Hạ Mộc Trạch."



An Hồng trợn tròn mắt: "Chuyện này liên quan gì đến anh? Anh không còn ở Abbott, Hạ Thị cũng chẳng liên quan gì tới anh, anh nhúng tay vào làm gì? Tên Hạ Mộc Trạch đó rõ ràng là kẻ mắt chó nhìn người thấp, đem em và Vu Nhiên ra làm trò đùa. Chúng em bận rộn như thế, anh tagọi bọn em đến lãng phí nửa ngày trời, kết quả đưa ra bản kế hoạch còn chẳng hoàn chỉnh..." Nói đến đây cô ta bỗng khựng lại, nheo mắt nghi ngờ: "Chẳng lẽ, chuyện này liên quan đến con bé đó?"


Hứa Mẫn Trần đứng bật dậy: "Cô không cần biết nhiều thế. Cô không cảm thấy mình nợ tôi sao? Nếu cô còn chút lương tâm đó, hãy ký bản hợp đồng kia đi. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Chào cô."


Dứt lời, anh không thèm quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài. An Hồng đứng chôn chân tại chỗ gọi với theo vài tiếng nhưng anh không đáp lại, ngay cả khi cô ta hét lên: "Anh không đứng lại thì em sẽ không ký hợp đồng đâu!", anh vẫn không hề dừng bước.


Có lẽ, đây đã là sự nhượng bộ và thay đổi lớn nhất mà anh có thể làm.


An Hồng nản lòng ngã xuống ghế sofa, tay day day thái dương đang đau nhức. Hứa Mẫn Trần rời đi không lâu thì Vu Nhiên đẩy cửa bước vào. An Hồng cứ ngỡ anh quay lại, kinh hỉ nhìn ra cửa nhưng khi thấy Vu Nhiên, cô ta lập tức lộ vẻ thất vọng.


"Sao thế, thấy không phải Hứa Mẫn Trần nên thất vọng à?" Vu Nhiên lạnh mặt đóng cửa: "Cậu ta nói gì với em mà đi nhanh thế?"


An Hồng nhắm mắt mệt mỏi: "Anh ấy muốn chúng ta ký hợp đồng với Hạ Thị."


Vu Nhiên nhíu mày: "Chuyện này thì liên quan gì đến cậu ta? Chẳng lẽ Hạ Mộc Trạch và cậu ta có quan hệ gì?"


An Hồng mệt mỏi đáp: "Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Đi điều tra xem rốt cuộc là có chuyện gì đi rồi hãy tính."


Vu Nhiên chần chừ: "Em định làm theo thật đấy à?"


An Hồng mở mắt nhìn anh ta: "Làm ra những chuyện đó, trong lòng anh không thấy hổ thẹn sao? Đây chẳng phải là cơ hội tốt để bù đắp cho anh ấy sao? Anh ấy nói nếu tôi thấy nợ anh ấy, thì hãy đồng ý yêu cầu này."



Vu Nhiên im lặng, xoay người đi gọi điện thoại. Vài phút sau anh ta quay lại với biểu cảm cực kỳ cổ quái.


"Hỏi ra chuyện gì rồi?" An Hồng uể oải hỏi.


Vu Nhiên ngồi xuống đối diện, hồi lâu mới nói: "Hỏi thì rõ rồi, nhưng em chắc chắn muốn nghe chứ?"


An Hồng cau mày: "Còn tin nào tồi tệ hơn được nữa sao? Dù sao tôi cũng đoán được một phần rồi, anh nói thẳng đi."


Vu Nhiên gật đầu: "Tôi hỏi thẳng Hạ Mộc Trạch, anh ta cũng chẳng giấu giếm. Anh ta nói dưới trướng có một nhân viên quản lý web họ Tô, là một cô gái trẻ hiện đang ở cùng Hứa Mẫn Trần. Sự cố ngày hôm đó có vẻ là do cô ấy động tay động chân vào bản kế hoạch để trả thù cho Hứa Mẫn Trần, nên mới tạo ra màn kịch thiếu sót tài liệu đó." Anh ta cười khẩy một tiếng: "Hứa Mẫn Trần ra mặt chắc chắn là vì cô ta. Nếu chúng ta không hợp tác với Hạ Thị, công ty họ chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của cô Tô kia. Bản hợp đồng vài chục triệu tệ, một con bé ngoài đôi mươi gánh vác thế nào được đây? Chắc giờ đang sợ đến phát khiếp rồi."


Sắc mặt An Hồng càng lúc càng lạnh theo lời kể của Vu Nhiên. Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, không nói lời nào.


Vu Nhiên truy vấn: "Em tính sao? Làm theo lời Hứa Mẫn Trần thật à? Thực ra cũng chẳng mất mát gì, vốn dĩ chúng ta đã định hợp tác với Hạ Thị, chỉ là lần trước họ làm ăn thiếu uy tín nên mới căng thẳng thôi. Nếu làm theo lời cậu ta mà xóa sạch được nợ cũ thì cũng là một vụ mua bán có lời."


An Hồng vẫn im lặng. Vu Nhiên nhíu mày: "Em nói một câu đi chứ!"


Lúc này An Hồng mới ép mình mở miệng, giọng điệu cực kỳ khó chịu, trừng mắt nhìn anh ta: "Anh cũng biết là vụ mua bán có lời rồi còn hỏi tôi làm gì? Ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một mình."


Vu Nhiên nhìn cô ta, ban đầu mặt không cảm xúc nhưng sau đó bỗng bật cười. Anh ta thừa biết cô ta đang khó chịu vì lý do gì, liền vui vẻ bước ra ngoài. Mối quan hệ giữa cô ta và Hứa Mẫn Trần càng tệ thì càng có lợi cho anh ta.


Buổi chiều, Tô Thanh Ngọc mới đợi được Hứa Mẫn Trần về nhà. Nghe thấy tiếng cửa, cô bật dậy khỏi giường, lao nhanh ra cửa. Thấy là anh, cô cười tươi: "Sao anh về muộn thế, em chờ mãi. Anh ăn trưa chưa? Để em đi nấu cho anh."



Tô Thanh Ngọc cúi xuống mới phát hiện mình chạy ra vội quá nên quên cả đi dép, đôi chân trần đang đạp trên sàn nhà lạnh lẽo.


"Em không lạnh mà." Cô hơi chột dạ lùi lại định đi xỏ dép, nhưng ngay lập tức đã bị Hứa Mẫn Trần nhấc bổng lên. Cô kinh hô: "Dạo này em béo lên nhiều lắm, anh bỏ em xuống đi, nặng lắm."


Hứa Mẫn Trần hoàn toàn ngó lơ lời cô nói, bế thẳng cô vào giường rồi ngồi xổm xuống đi dép vào chân cho cô.


Khi anh ngẩng đầu lên, thấy hốc mắt cô đỏ hoe. Dường như sợ bị anh phát hiện, cô vội quay đi, khẽ ho một tiếng: "Anh ăn gì chưa? Anh vẫn chưa trả lời em đấy."


"Chưa." Anh thành thật đáp, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn đồng hồ: "Hôm nay em không đi dạy thêm à?"


Tô Thanh Ngọc đứng dậy: "Em xin nghỉ rồi. Em không muốn đi dạy nữa, sau này có lẽ... em cũng sẽ đổi việc luôn, nhưng giờ thì chưa đi được." Cô không nói rõ lý do, chỉ lấp lửng: "Em đi nấu cơm cho anh nhé, ăn món nấm nhé."


Hứa Mẫn Trần đương nhiên hiểu cô nghỉ việc ở công ty lẫn dạy thêm là vì không muốn chạm mặt Hạ Mộc Trạch. Anh không nói gì, giả vờ như không biết, gật đầu để cô vui vẻ đi nấu cơm.


Thực tế sau khi rời khỏi Abbott, thời gian vẫn còn sớm, anh hoàn toàn có thể về kịp bữa trưa nhưng anh đã không về. Anh tìm một quán nhỏ không tên, mua mấy chai bia rồi ra bờ sông ngồi thẫn thờ. Những chai bia bên cạnh vốn định uống, nhưng vừa cầm lên thì tai anh lại văng vẳng lời dặn dò lải nhải của Tô Thanh Ngọc, thế là do dự mãi anh lại đặt xuống.


Chính anh cũng biết, mấy tháng qua sức khỏe của mình đã bị tàn phá nghiêm trọng. Dù khi đối mặt với An Hồng anh luôn giữ trạng thái hoàn hảo, nhưng trong lòng anh hiểu rõ mình thường xuyên bị ho, mỗi lần ho là phổi lại đau rát. Chỉ cần ăn đồ sống lạnh hay cay nóng một chút là dạ dày lại trướng lên khó chịu.


Sức khỏe có lẽ là thứ duy nhất anh có thể kiểm soát lúc này, cũng là thứ quan trọng nhất. Một khi thân thể tàn tạ thì dù có bao nhiêu tham vọng cũng chẳng thể thực hiện, nói gì đến chuyện rửa nhục.


Anh ngồi bên bờ sông rất lâu, may mà nắng thu không quá gắt. Anh chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ để đầu óc trống rỗng để tiêu hóa hết nỗi hoài niệm về Abbott rồi mới xách túi rượu rời đi.



Anh hoài niệm Abbott, vì đó là đứa con tinh thần do chính tay anh sáng lập, nhưng anh chẳng hề luyến tiếc những kẻ đang thao túng nó hiện nay.


Trên đường về gặp một người ăn xin, anh đem hết số rượu cho họ. Nhìn nụ cười của người đó khi nhận được rượu, Hứa Mẫn Trần cảm thấy bản thân mình mấy tháng qua thật yếu đuối khi sống vật vờ như vậy. Thế gian này còn biết bao người khổ cực hơn anh gấp bội, vậy mà họ vẫn chẳng vì thế mà từ bỏ hy vọng sống.


Nhìn Tô Thanh Ngọc đang bận rộn trong bếp, anh thầm nghĩ nếu mấy tháng qua không có cô, có lẽ giờ anh đã nằm thoi thóp trong bệnh viện rồi. Người ta thường nói, khi định mệnh đóng sầm một cánh cửa thì cũng là lúc nó mở ra một cửa sổ khác. Câu triết lý mà ngay cả đứa trẻ mẫu giáo cũng có thể thốt ra này, trước đây anh chưa từng để tâm, nhưng lúc này đây, anh đã bắt đầu tin là thật rồi.


Suốt hai ngày nghỉ cuối tuần, Tô Thanh Ngọc luôn tỏ ra bình thường trước mặt Hứa Mẫn Trần. Nhưng có lẽ chỉ cô mới biết tâm trí mình đang rối bời như thế nào. Cô không biết sau hai ngày này, khi quay lại Hạ Thị, cô sẽ phải đối mặt với những rắc rối kia ra sao. Ở tuổi của cô, việc đối diện với một vụ kiện trị giá hàng chục triệu tệ không hoảng loạn mới là lạ. Thế nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc cầu cứu Hứa Mẫn Trần.


Cô luôn tin rằng nếu đó là hiểu lầm thì chắc chắn sẽ có cách chứng minh, chỉ là cô chưa tìm ra bằng chứng mà thôi. Ngày mai đi làm, giặc đến thì đánh, nước dâng thì be bờ, cùng lắm là báo cảnh sát, pháp luật sẽ trả lại sự trong sạch cho cô.


Trái ngược với tâm trạng "phó mặc cho số phận" của cô, kẻ khởi xướng là Hạ Mộc Trạch lại vô cùng thong dong.


Đêm cuối tuần, gần 12 giờ khuya. Hạ Nghiên đã ngủ say, căn biệt thự rộng lớn không một ngọn đèn nào được bật. Hạ Mộc Trạch ngồi trên sofa ở tầng một, bóng đen của anh ấy như một bóng ma, nếu ai đẩy cửa vào lúc này chắc chắn sẽ bị dọa cho khiếp vía.


Khi tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ, Hạ Mộc Trạch bỗng đứng dậy. Anh ấy cầm điện thoại, bật đèn flash, bóng người cao gầy đổ dài lên tường trông cực kỳ đáng sợ. Nhưng ở đây chẳng có ai khác nên anh ấy cũng chẳng dọa được ai.


Hạ Mộc Trạch mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đóng thùng lỏng lẻo. Anh ấy dùng ánh sáng điện thoại dẫn đường, tiến về phía một cánh cửa khuất trong góc tầng một. Tiếng giày da nện trên sàn phát ra những âm thanh khô khốc, nhịp nhàng. Anh ấy dừng lại, rút chìa khóa mở cửa rồi bước vào.


Đó là cánh cửa dẫn xuống hầm. Xuống hết cầu thang, anh ấy thuần thục tiến đến một mặt tường, ấn công tắc, lập tức cả căn hầm rực sáng.


Biệt thự của người giàu quả thực khác biệt. Căn hầm này rộng bằng hai căn hộ của Tô Thanh Ngọc đang ở, được trang trí vô cùng xa hoa và đầy... thú tính. Nếu người bình thường bước vào chắc chắn sẽ tưởng mình lạc vào bối cảnh phim "50 Sắc Thái".


Hạ Mộc Trạch đi đến cạnh một chiếc giường và ngồi xuống. Trên giường đặt một hình nhân silicon được làm vô cùng tinh xảo, dù khuôn mặt không hẳn là xinh đẹp xuất sắc nhưng từng nét mày, ánh mắt lại rất quen thuộc. Nhìn kỹ mới thấy, hình nhân này có dung mạo giống hệt Tô Thanh Ngọc.


Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh Story Chương 27
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...