Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh

Chương 25


"Tôi còn chẳng bao giờ đến gần bàn làm việc của anh!" Tô Thanh Ngọc đứng bật dậy, nắm chặt nắm đấm nói: "Đã muốn vu oan giá họa thì thiếu gì lý do? Từ ngày tôi dọn đến văn phòng anh làm việc, tôi đã biết trước sớm muộn gì cũng có chuyện, không ngờ lại đúng như dự đoán! Tổng giám đốc Hạ, nếu anh đã nhất quyết đổ tội cho tôi thì cứ việc đi kiện đi, hoặc là báo cảnh sát đến bắt tôi luôn cũng được, để xem trên bàn anh có lấy nổi một dấu vân tay nào của tôi không!"


Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Hạ Mộc Trạch dần tan biến, anh ấy khẽ nói: "Nếu em thực sự có tâm muốn làm chuyện này thì đã không để lại sơ hở như dấu vân tay rồi. Chỉ cần một chiếc khăn tay hay một tờ giấy là có thể xóa sạch mọi dấu vết."


Tô Thanh Ngọc nhìn Hạ Mộc Trạch bằng ánh mắt ngỡ ngàng, dường như không thể tin nổi anh lại là kẻ phải trái bất phân đến thế. Bị cô nhìn chằm chằm, Hạ Mộc Trạch có chút đau đầu, giọng dịu xuống: "Xin lỗi Thanh Ngọc, tôi đã quá nóng nảy. Tôi đương nhiên tin đây không phải là do em làm."


Tô Thanh Ngọc nhíu mày nghi ngờ: "Anh thật sự tin tôi? Nhưng vừa rồi anh còn..."


"Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, dù là tôi cũng cần thời gian để trấn tĩnh lại." Anh ấy chậm rãi bước đến cạnh bàn, nhìn cô và nói: "Tôi tin em. Việc này tôi sẽ cho điều tra lại, nhưng trong quá trình làm rõ, tôi hy vọng em có thể phối hợp với tôi trong mọi chuyện."


Sắc mặt Tô Thanh Ngọc vẫn chẳng khá hơn là bao, nhưng cô không hề lên tiếng phản bác. Hạ Mộc Trạch nói thêm vài câu, đại ý là bảo cô tạm thời dọn về văn phòng cũ làm việc, mọi chuyện cứ đợi điều tra sáng tỏ rồi tính sau. Với cô, đây quả thực là cầu còn không được.


Thế nhưng, cô không thể ngờ rằng vẻ bình tĩnh của Hạ Mộc Trạch chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài. Trước mặt thì anh ấy ra vẻ trấn an cô, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm thực hiện một toan tính khác.


Lúc chạng vạng, khi Tô Thanh Ngọc sắp tan sở, Hứa Mẫn Trần rời nhà định đi mua thức ăn. Vừa đến lối vào cầu thang, anh đã chạm mặt Hạ Mộc Trạch đang đi lên. Anh ấy diện bộ vest đắt tiền, trông lạc lõng hoàn toàn giữa khu hành lang cũ kỹ, tồi tàn này.


Vừa nhác thấy bóng anh ấy, Hứa Mẫn Trần định lờ đi để bước tiếp, nhưng ngay khoảnh khắc anh định lướt ngang qua, Hạ Mộc Trạch đã cất lời: "Anh Hứa, đi uống với tôi một ly nhé? Tôi có vài chuyện muốn nói với anh, chuyện về cô bạn gái Tô Thanh Ngọc của anh đấy."



Hứa Mẫn Trần nghiêng đầu liếc nhìn anh ấy. Trong đôi mắt đen sâu thẳm toát ra một cảm giác áp bức vô hình. Dù đã sa sút đến mức này, trên người anh vẫn có uy thế khác biệt của một người ở vị trí cao, khiến người khác không dám coi thường.


Hạ Mộc Trạch cười. Đồng tử co rút, giống như dã thú thấy con mồi vậy, đầy hưng phấn.


Lời tác giả: Nam phụ là một kẻ b**n th** đó!


Khi Tô Thanh Ngọc về đến nhà, căn phòng trống rỗng, không tìm thấy bóng dáng Hứa Mẫn Trần.


Hiện tại cô đã không còn lo lắng anh sẽ bỏ đi không lời từ biệt như lúc đầu nữa. Thấy anh không ở nhà, cô cũng không quá hoảng loạn. Cô rất bình tĩnh lấy điện thoại định gọi cho anh hỏi thăm, vừa nhìn màn hình mới phát hiện anh đã gửi tin nhắn cho cô, có lẽ do cô không chú ý khi đang đi trên đường.


Anh đi ra ngoài, không nói đi làm gì, chỉ nói sẽ về muộn một chút. Trong lòng Tô Thanh Ngọc, anh là kiểu người làm việc gì cũng có thể làm rất tốt, nên cô tuy tò mò anh đi đâu, nhưng hoàn toàn không lo lắng.


Mở khóa điện thoại trả lời tin nhắn, nói cho anh biết vừa rồi cô đi trên đường không nghe thấy điện thoại rung nên hồi âm chậm. Khi Hứa Mẫn Trần nhận được tin nhắn này, anh đang ngồi cùng Hạ Mộc Trạch bên trong một câu lạc bộ cao cấp.


Tại hội sở tư nhân này, mọi hội viên VIP đều được quản lý bằng tên thật. Nhân viên phục vụ ở đây có trí nhớ cực tốt, trong đầu họ như có một mạng lưới ghi nhớ kỹ diện mạo của tất cả các thành viên. Thế nên, ngay khi Hạ Mộc Trạch và Hứa Mẫn Trần xuất hiện, mọi người đương nhiên đều nhận ra họ. Trước đây Hứa Mẫn Trần vẫn thường đưa khách hàng đến đây, nhưng kể từ sau biến cố đó, anh đã vắng bóng một thời gian dài.


Các cô nhân viên tiếp tân được đào tạo rất bài bản, không hề để lộ bất kỳ sự bất lịch sự nào trước mặt khách. Nhưng ngay khi hai người bước vào phòng riêng, chỉ còn lại những người trong nội bộ với nhau, họ bắt đầu không nhịn được mà thì thầm bàn tán.


"Anh Hứa lâu lắm mới quay lại đấy, tôi còn tưởng sau chuyện đó anh ấy sẽ không bao giờ tới đây nữa cơ." Một cô gái nhỏ giọng nói.



Có cô gái cười nói: "Đừng có mơ mộng viển vông, nếu không xảy ra chuyện thì cũng chẳng đến lượt cô đâu. Cô nghĩ mà xem, cô An hay đi cùng anh ấy, hai người rõ ràng là quan hệ tình nhân, nhưng bây giờ Hứa tiên sinh thất bại, cô An liền ở bên Tổng Giám đốc Vu, thật là..." Cô gái chép miệng. Thấy quản lý đi tới, mấy người liền tản ra.


Trong phòng riêng, Hứa Mẫn Trần không hề kiêng dè Hạ Mộc Trạch, bình tĩnh xem tin nhắn của Tô Thanh Ngọc ngay trước mặt anh ấy. Xem xong anh ném điện thoại lên bàn. Hạ Mộc Trạch đăm chiêu đánh giá anh. Trước đây tuy cũng có cơ hội tiếp xúc với Hứa Mẫn Trần, nhưng chưa từng giao thiệp sâu. Anh ấy nghe nói một số tin đồn bên ngoài về người này, nói anh không giỏi giao tiếp, phần lớn thời gian đều do bạn gái và anh em tốt phụ trách ngoại giao. Anh chuyên tâm hơn vào nghiên cứu kỹ thuật và quản lý doanh nghiệp. Tập đoàn Abbott thực sự được thành lập một tay bởi anh. Muốn nói bạn gái anh là An Hồng và anh em tốt Vu Nhiên đã trả giá gì, khả năng lớn nhất là họ đã nỗ lực không nhỏ trong việc ngoại giao mà anh không mấy quan tâm, giúp mối quan hệ hợp tác cùng có lợi giữa Abbott và các doanh nghiệp khác trở nên vững chắc hơn.


Thực ra rất khó tưởng tượng, một người từng đạt đến đỉnh cao thành tựu như vậy, nhiều năm liên tiếp đứng đầu bảng xếp hạng người giàu có trong và ngoài nước, bỗng nhiên lập tức ngã xuống thần đàn, vậy mà không hề chết, vẫn sống khỏe mạnh. Anh trông không quá sa sút hay suy sụp. Quần áo trên người vẫn chỉnh tề, phù hợp với hoàn cảnh. Diện mạo cũng không hề già đi nhiều, vẫn như trên báo chí. Cằm trơn bóng, trắng trẻo, râu được tỉ mỉ cạo sạch. Trừ việc tóc hơi dài một chút, trông không được quá trang trọng, anh không có bất kỳ điểm nào khác biệt so với trước.


"Tôi thật sự rất khâm phục anh đấy, anh Hứa." Hạ Mộc Trạch thốt ra một câu đầy vẻ chân thành.


Hứa Mẫn Trần bưng ly nước nhấp một ngụm, hờ hững đáp: "Tổng giám đốc Hạ quan sát tôi nãy giờ, chỉ để nói mỗi câu này thôi sao?"


Hạ Mộc Trạch cười cười: "Tôi khen thật lòng mà. Tôi rất ngưỡng mộ bản lĩnh của anh, sau hàng loạt biến cố kinh khủng như vậy mà vẫn giữ được sự bình thản thế này. Nếu là tôi, không chừng tôi đã làm liều chuyện gì đó rồi."


Hứa Mẫn Trần liếc mắt nhìn anh ấy một cái đầy ẩn ý, rồi thản nhiên nói: "Ví dụ như... giết người chẳng hạn?"


Hạ Mộc Trạch bật cười đầy sâu xa, anh ấy cười một hồi lâu mới đáp: "Anh Hứa thật khéo đùa. Giết người là phạm pháp, tôi vốn là người có học, sao có thể biết luật mà còn phạm luật được?"


Hứa Mẫn Trần không đáp lời, nhưng khóe miệng vốn đang bình thản bỗng khẽ nhếch lên, gương mặt hiện rõ vẻ châm biếm.


Hạ Mộc Trạch dần thu lại nụ cười, im lặng một lúc rồi vào thẳng vấn đề: "Người quân tử không nói chuyện mờ ám. Hôm nay cô Tô gặp chút rắc rối ở công ty, tôi đoán cô ấy làm vậy là vì anh. Hậu quả... có vẻ khá nghiêm trọng đấy."



Câu chuyện đã đi vào trọng tâm, ánh mắt Hứa Mẫn Trần cuối cùng cũng không còn vẻ thờ ơ nữa. Hạ Mộc Trạch nắm ngay lấy cơ hội này để tung chiêu: "Sự việc là thế này, hôm nay bên tôi vốn có một buổi họp ký kết hợp tác với tập đoàn Abbott. Trước đó chúng tôi đã soạn một bản kế hoạch và tôi để ngay trong văn phòng mình... Ồ, tôi quên chưa nói một chi tiết quan trọng, cô Tô hiện đang làm việc chung phòng với tôi. Việc này là để cô ấy tiện nắm bắt những ý tưởng của tôi về trang web công ty. Anh Hứa chắc cũng hiểu cho, tôi rất bận, không có nhiều thời gian để chạy qua chạy lại văn phòng cô ấy, hay trao đổi những chuyện này qua tin nhắn được."


Anh ấy nói năng rất thản nhiên, đường hoàng, khiến người khác chẳng thể tìm ra kẽ hở nào để bắt bẻ. Hứa Mẫn Trần vẫn giữ im lặng suốt buổi nhưng không hề cắt ngang, điều này chứng tỏ anh bắt đầu có hứng thú nghe tiếp câu chuyện.


Hạ Mộc Trạch tiếp tục câu chuyện: "Sự tình là thế này, bản kế hoạch đó chỉ có duy nhất một bản và được đặt ngay trong văn phòng tôi. Ai cũng đinh ninh chỗ đó là nơi an toàn nhất nên chẳng mảy may đề phòng. Thế nhưng... có lẽ vì cô Tô cảm thấy Tổng giám đốc Vu và cô An bên Abbott đã gây ra những chuyện không thể tha thứ cho anh, nên mới muốn tìm cách trả thù. Bản kế hoạch tôi để trên bàn bỗng nhiên bị mất đi phần quan trọng nhất, lúc đó có muốn in lại cũng không kịp nữa, vì phía An Hồng và Vu Nhiên đã bỏ về rồi. Chúng tôi đã trích xuất camera giám sát, kể từ lúc đặt bản kế hoạch vào phòng, ngoài cô nhân viên đến lấy tài liệu ra thì không còn ai khác vào đó cả. Cô nhân viên kia cũng đã được kiểm tra kỹ, từ lúc bước ra khỏi phòng cô ta không hề động tay động chân gì vào hồ sơ. Chính cô Tô cũng đã xác nhận rằng cô ta chỉ cầm tài liệu rồi đi ngay, không hề có hành vi gian lận nào."


Thực ra những lời Hạ Mộc Trạch nói nghe có vẻ dài, nhưng không tốn nhiều thời gian, hơn nữa nội dung rất dễ hiểu.


Đại ý là, Tô Thanh Ngọc vì anh mà trút giận, hủy hoại bản kế hoạch hợp tác giữa Abbott và Tập đoàn Hạ Thị.


Hứa Mẫn Trần nghe xong liền nở một nụ cười lạnh, chẳng chút vui vẻ. Hạ Mộc Trạch thừa biết không dễ gì mà làm lung lạc được người này, vì thế hắn ta nhanh chóng bồi thêm: "Lúc đó có thành viên trong hội đồng quản trị ở đấy nên tôi không thể làm ngơ được. Dù xét về tình cảm riêng tư, cô Tô và em gái tôi có quan hệ khá tốt, nhưng chuyện này dính dáng đến một số tiền cực kỳ lớn." Anh ấy lại cười, vẻ đầy hối lỗi giả tạo: "Tuy lợi nhuận của tập đoàn Hạ Thị lúc này vẫn chưa thể vượt qua được Abbott, nhưng... một bản hợp đồng trị giá vài chục triệu tệ thì chúng tôi vẫn đủ sức ký kết."Nói những lời này, ý của Hạ Mộc Trạch rõ như ban ngày.


Hứa Mẫn Trần đặt ly nước xuống, ánh mắt đầy vẻ nghiền ngẫm xoáy sâu vào đối phương: "Tôi hiểu ý anh rồi." Anh khẽ nhướng mày, khí chất trên người lập tức thay đổi hoàn toàn. Khi mới bước vào phòng, anh vẫn luôn giữ vẻ khiêm nhường, thu mình kín kẽ, nhưng lúc này chỉ bằng một cái nhướng mày, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên ngạt thở. Hóa ra, không phải anh không thể thể hiện vẻ cao ngạo với tới không kịp như trước đây, mà chỉ là anh có muốn hay không mà thôi.


"Ý anh là, khoản mấy chục triệu này sẽ tính lên đầu Tô Thanh Ngọc."


Câu chốt hạ của Hứa Mẫn Trần đâm trúng ngay tim đen của Hạ Mộc Trạch. Chẳng phải mục đích của hắn chính là như vậy sao? Nếu không làm thế này, sao anh ấy có thể mượn tay Tô Thanh Ngọc để đả kích Hứa Mẫn Trần, khiến mối quan hệ giữa anh và An Hồng thêm phần rối ren, lại còn khiến tâm lý của Tô Thanh Ngọc suy sụp? Và trên hết là giành lại bản hợp đồng mà không tốn lấy một binh một chốt.


Hạ Mộc Trạch đã sớm tính toán kỹ lưỡng, làm sao anh ấy có thể vứt bỏ bản hợp đồng trị giá vài chục triệu chỉ để hãm hại một người? Vu Nhiên tuy có hầm hầm rời đi, nhưng Hạ Mộc Trạch sẽ sai người khác đến thuyết phục, khiến gã phải ngoan ngoãn quay lại ký tên. Như vậy, anh ta vừa giữ được khoản lợi nhuận kếch xù, vừa có thể đâm thọc, phá hoại tình cảm giữa Hứa Mẫn Trần và Tô Thanh Ngọc. Một mũi tên trúng vô số đích, tội gì mà không làm?



"Anh Hứa nói thế thì oan cho tôi quá." Hạ Mộc Trạch ra vẻ thành khẩn và khó xử đáp: "Tôi đâu thể làm chuyện thất đức đó. Nếu lúc ấy chỉ có mình tôi ở đấy thì mọi chuyện đã dễ giải quyết hơn nhiều. Cùng lắm là tôi lại tìm dịp mời Tổng giám đốc Vu bên Abbott đi ăn một bữa, dù không chắc có thể lay chuyển được anh ta , vì anh chắc cũng lạ gì tính khí của Vu Nhiên nhưng dù sao vẫn còn chút hy vọng. Khốn nỗi..."


Anh ấy thở dài, vẻ mặt đầy ưu tư: "Lúc đó còn có cả ông Trần, thành viên Hội đồng quản trị công ty tôi ở đấy. Ông ấy đã khăng khăng đổ lỗi cho cô Tô. Cô Tô thì không cách nào chứng minh được mình trong sạch, lại thêm việc cô ấy có mối quan hệ thân thiết với anh, nên là..." Anh ấygiơ tay day day thái dương, bộ dạng vô cùng phiền não: "Nếu phía Abbott không đổi ý, cô Tô chắc chắn sẽ vướng vào vòng lao lý. Với khoản bồi thường lên tới hàng chục triệu như vậy, thật không dám tưởng tượng một mình cô ấy sẽ gánh vác thế nào."


Nhìn qua Hạ Mộc Trạch có vẻ lo lắng, nhưng đáy lòng anh ấy căn bản không có. Bởi vì anh ấy đặt mình ở vị trí cao, những rắc rối này trong mắt anh ấy chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần một câu nói của anh ấy là có thể giải quyết khủng hoảng. Anh ấy hoàn toàn đang diễn kịch.


Đồng thời, hành động này của anh ấy, đối với Hứa Mẫn Trần, đã ngang với sự khinh thường đối phương.


Đúng vậy, Hứa Mẫn Trần hiện tại đã khác xưa, việc Hạ Mộc Trạch khinh thường anh là hợp lẽ thường. Nhưng điều đó không có nghĩa, anh sẽ cam tâm để bị người khác đùa bỡn.


"Tôi đại khái có thể đoán được mục đích của kế hoạch này." Hứa Mẫn Trần đứng dậy, nhìn xuống Hạ Mộc Trạch nói: "Hạ Mộc Trạch, nếu anh thật sự thích Tô Thanh Ngọc, đừng dùng phương thức này. Điều này chỉ khiến cô ấy ngày càng xa lánh anh."


Dứt lời, Hứa Mẫn Trần xoay người định rời đi. Trước khi anh bước ra khỏi cửa, Hạ Mộc Trạch mới kịp bừng tỉnh anh ấy đứng bật dậy nói với theo: "Anh Hứa nói gì tôi nghe không hiểu lắm, nhưng tôi cũng chẳng cần anh phải giải thích. Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi: Anh thà trơ mắt nhìn cô Tô vướng vào kiện tụng, chứ nhất quyết không chịu đi tìm người anh em tốt và bạn gái cũ của mình để nói đỡ một lời, giúp họ ký lại hợp đồng với tập đoàn Hạ Thị hay sao?"


Bước chân của Hứa Mẫn Trần khựng lại, nhưng anh không hề ngoảnh đầu, cũng không đáp lại một lời. Anh chần chừ trong vài giây ngắn ngủi rồi tiếp tục bước đi. Tiếng cửa đóng lại rất khẽ, đầy vẻ lịch thiệp và phong độ, khiến người ta phải thầm tán thưởng.


Nhìn qua thì có vẻ Hạ Mộc Trạch đã bị khước từ, đáng lẽ anh ấy phải khó chịu, thế nhưng anh ấylại nở nụ cười. Bởi vì hắn thừa hiểu rằng, Hứa Mẫn Trần chắc chắn sẽ làm theo ý mình, dù cho anh có biết thừa tất cả những chuyện này chỉ là một màn kịch được dàn dựng sẵn đi chăng nữa.


Không vì điều gì khác, đơn giản là, anh ta tin rằng Hứa Mẫn Trần quay về nhìn thấy Tô Thanh Ngọc, liền sẽ thay đổi ý định.


Lúc này, Tô Thanh Ngọc đã làm xong cơm, ngồi trước bàn chờ Hứa Mẫn Trần trở về cùng nhau ăn.


Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh Truyện Tại Thời Điểm Tốt Nhất Nói Yêu Anh Story Chương 25
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...