Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Chương 540
25@-
Chương 540
Thạch nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu hỏi: “Nghê Thư, độc dược của cô đâu? Mặc kệ là độc dược gì, chỉ cần có thể có hiệu quả với mấy cái cây này là được.”
Nghê Thư vung bó đuốc, ảo não nói: “Xin anh, tôi cũng không phải là thuốc trừ sâu!”
Chị Điềm lo lắng đến mức gương mặt đỏ lên: “Cái gì cũng không được, chẳng lẽ phải thật sự cho một mồi lửa đốt toàn bộ chỗ này mới được sao?”
Hai mắt Thạch đỏ lên, nhìn vào cánh cửa đang ở gần đó…
Đúng lúc này, dường như có thể nhìn thấy một hình người mờ nhạt, ở dưới một đống thực vật màu xanh đang vật lộn, dùng sức muốn chui ra ngoài.
“Mau nhìn!” Nghê Thư hoảng hốt kêu lên một tiếng, một tay cầm con dao găm liều mạng xông lên pía trước. Chị Điềm và Thạch cũng không chậm trễ, cứu người là quan trọng, hai người một trái một phải, mặc kệ nguy hiểm liều mạng muốn tiến lên.
Ba người sắp tới gần, đột nhiên nhìn thấy một cái đầu đang bị quấn trong đó chui ra, th ở dốc: “Thạch, Thạch Thạch…”
“Là con trai tôi!” Chị Điềm vừa mừng vừa sợ, khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, tình yêu của người mẹ lập tức tràn ngập, chặt đứt sợi xúc giác đang quấn ở quanh chân sau đó chạy qua: “Con trai, đừng sợ!”
Đinh Khiêm chỉ mới lộ đầu ra, rất nhanh liền bị những sợ dây kia quấn lấy cả khuôn mặt, càng ngày càng gấp, anh ta khó khăn phá ta tiếng ‘ngô ngô’, cơ thể không thể di chuyển được.
“Mẹ nó! Dám quấn con trai ta!” Chị Điềm tức giận, vung bó đuốc trên tay lên, cũng mặc kệ có thể đốt tới Đinh Khiêm không nhưng phải giải quyết những thứ trước mắt này đã.
Những đồ vật bị đốt cháy, cuối cùng Đinh Khiên cũng lộ ra đôi mắt, vừa nhìn thấy người mẹ của mình vung ngọn đuốc lên, anh ta bị dọa đến mức sợ hãi kêu lên: “Mẹ, mặt của con, cẩn thận mặt của con!”
“Mạng cũng sắp không giữ được, còn muốn mặt làm gì?”
Chị Điềm tiếp tục vung tay, hai người Thạch và Nghê Thư ở bên cạnh phối hợp chặt đứt những thứ đang quấn bên chân bọn họ.
Rốt cục, Đinh Khiên cũng vươn được một cánh tay ra, chị Điềm bắt được, dùng sứng kéo anh ta ra ngoài, miệng kêu lên: “A a, tên nhóc này, mẹ sinh con ra cũng không tốn sức như vậy!”
Đinh Khiên dùng một tay cách nhận lấy con dao gặp Nghê Thư ném tới, ngay lập tức anh ta chặt đứt những xúc giác ghê tởm đang quấn trên chân, bò ra ngã trên đất, miệng thở hổn hển.
“Cậu Tiêu đâu? Bảo Ngọc đâu?” Nghê Thư nhào tới hỏi: “Bên dưới tình hình thế nào, hai người bọn họ có bị nguy hiểm không? Mau nói đi.”
Trái tim của Thạch và chị Điềm cũng đang treo lên, Tiêu Tuyệt rất có thể đã bố trí xong tất cả ở đó.
Đinh Khiêm th ở dốc, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, cúi đầu, ảo não đập mặt đất, suýt chút nữa lại bị quấn, dọa đến mức anh ta vội vàng rút tay về, bò lên trầm giọng nói: “Cây mẹ ở ngay phía dưới kia.”
Một câu này, khiến bầu không khí trở nên trĩu nặng.
Thạch ở trên đảo đã có những trải nghiệm khủng khiếp với loài thực vật đáng sợ này, nhất là cây mẹ của cỏ Nam Cực kia, giống như bộ não của bọn chúng, khống chế tất cả động tác của chúng, dùng bọn chúng để bảo vệ mình, cho dù cậu Tiêu trốn thoát cũng không thể làm tổn thương đến nó. Nếu như nó ở ngay phía dưới, vậy cậu Tiêu và Bảo Ngọc…
“Làm sao bây giờ? Nên làm cái g bây giờì? Nhanh nghĩ cách đi!” Chị Điềm lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, thỉnh thoản lại chặt những xúc tua đang mọc lên bên cạnh cho hả giận.
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Chương 540
Thạch nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu hỏi: “Nghê Thư, độc dược của cô đâu? Mặc kệ là độc dược gì, chỉ cần có thể có hiệu quả với mấy cái cây này là được.”
Nghê Thư vung bó đuốc, ảo não nói: “Xin anh, tôi cũng không phải là thuốc trừ sâu!”
Chị Điềm lo lắng đến mức gương mặt đỏ lên: “Cái gì cũng không được, chẳng lẽ phải thật sự cho một mồi lửa đốt toàn bộ chỗ này mới được sao?”
Hai mắt Thạch đỏ lên, nhìn vào cánh cửa đang ở gần đó…
Đúng lúc này, dường như có thể nhìn thấy một hình người mờ nhạt, ở dưới một đống thực vật màu xanh đang vật lộn, dùng sức muốn chui ra ngoài.
“Mau nhìn!” Nghê Thư hoảng hốt kêu lên một tiếng, một tay cầm con dao găm liều mạng xông lên pía trước. Chị Điềm và Thạch cũng không chậm trễ, cứu người là quan trọng, hai người một trái một phải, mặc kệ nguy hiểm liều mạng muốn tiến lên.
Ba người sắp tới gần, đột nhiên nhìn thấy một cái đầu đang bị quấn trong đó chui ra, th ở dốc: “Thạch, Thạch Thạch…”
“Là con trai tôi!” Chị Điềm vừa mừng vừa sợ, khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, tình yêu của người mẹ lập tức tràn ngập, chặt đứt sợi xúc giác đang quấn ở quanh chân sau đó chạy qua: “Con trai, đừng sợ!”
Đinh Khiêm chỉ mới lộ đầu ra, rất nhanh liền bị những sợ dây kia quấn lấy cả khuôn mặt, càng ngày càng gấp, anh ta khó khăn phá ta tiếng ‘ngô ngô’, cơ thể không thể di chuyển được.
“Mẹ nó! Dám quấn con trai ta!” Chị Điềm tức giận, vung bó đuốc trên tay lên, cũng mặc kệ có thể đốt tới Đinh Khiêm không nhưng phải giải quyết những thứ trước mắt này đã.
Những đồ vật bị đốt cháy, cuối cùng Đinh Khiên cũng lộ ra đôi mắt, vừa nhìn thấy người mẹ của mình vung ngọn đuốc lên, anh ta bị dọa đến mức sợ hãi kêu lên: “Mẹ, mặt của con, cẩn thận mặt của con!”
“Mạng cũng sắp không giữ được, còn muốn mặt làm gì?”
Chị Điềm tiếp tục vung tay, hai người Thạch và Nghê Thư ở bên cạnh phối hợp chặt đứt những thứ đang quấn bên chân bọn họ.
Rốt cục, Đinh Khiên cũng vươn được một cánh tay ra, chị Điềm bắt được, dùng sứng kéo anh ta ra ngoài, miệng kêu lên: “A a, tên nhóc này, mẹ sinh con ra cũng không tốn sức như vậy!”
Đinh Khiên dùng một tay cách nhận lấy con dao gặp Nghê Thư ném tới, ngay lập tức anh ta chặt đứt những xúc giác ghê tởm đang quấn trên chân, bò ra ngã trên đất, miệng thở hổn hển.
“Cậu Tiêu đâu? Bảo Ngọc đâu?” Nghê Thư nhào tới hỏi: “Bên dưới tình hình thế nào, hai người bọn họ có bị nguy hiểm không? Mau nói đi.”
Trái tim của Thạch và chị Điềm cũng đang treo lên, Tiêu Tuyệt rất có thể đã bố trí xong tất cả ở đó.
Đinh Khiêm th ở dốc, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, cúi đầu, ảo não đập mặt đất, suýt chút nữa lại bị quấn, dọa đến mức anh ta vội vàng rút tay về, bò lên trầm giọng nói: “Cây mẹ ở ngay phía dưới kia.”
Một câu này, khiến bầu không khí trở nên trĩu nặng.
Thạch ở trên đảo đã có những trải nghiệm khủng khiếp với loài thực vật đáng sợ này, nhất là cây mẹ của cỏ Nam Cực kia, giống như bộ não của bọn chúng, khống chế tất cả động tác của chúng, dùng bọn chúng để bảo vệ mình, cho dù cậu Tiêu trốn thoát cũng không thể làm tổn thương đến nó. Nếu như nó ở ngay phía dưới, vậy cậu Tiêu và Bảo Ngọc…
“Làm sao bây giờ? Nên làm cái g bây giờì? Nhanh nghĩ cách đi!” Chị Điềm lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, thỉnh thoản lại chặt những xúc tua đang mọc lên bên cạnh cho hả giận.
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Story
Chương 540
10.0/10 từ 46 lượt.