Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Chương 404
28@-
Chương 404
Người đàn ông không có được đáp án dường như rất thất vọng, anh ta đứng dậy, từ từ đi tới cửa sổ, đưa lưng về phía cô: “Không nên, anh ta không nên… dựa vào cái gì anh ta có nhiều thứ như vậy… mà tôi, chỉ có thể ở lại địa ngục một mình…”
Ngọc Diệp nghe thấy lời nói của anh ta, trực giác cảm thấy anh ta là một người tâm thần phân liệt, anh ta chắc chắn là một tai họa lớn của Đường chủ!
Anh ta như rơi vào trong thế giới của mình, một lúc lâu vẫn không lên tiếng, Ngọc Diệp cũng là một người rất có khả năng giữ được bình tĩnh, nằm trên mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt không nhúc nhích.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, thời gian lâu khiến người ta như quên mất sự tồn tại của anh ta, anh ta chợt nhẹ nhàng lên tiếng: “Nói với tôi về cô ấy đi.”
Ngọc Diệp nhíu mày, cô ấy?”
Cảm giác được người đàn ông lại quay về, ngồi xổm trước người cô ta, nở nụ cười: “Trương Bảo Ngọc.”
Nghe cái tên này, Ngọc Diệp nằm trên mặt đất yên lặng, hoàn toàn không định nói với anh ta.
Từ lúc cô đi tới câu lạc bộ thủy liệu pháp ở đường Huyền Bắc, đã có được tin tức từ Mộc Mộc bên kia là Mãnh Hổ muốn lợi dụng Nguyễn Thanh Mai để bắt Trương Bảo Ngọc. Thật ra, Mãnh Hổ chỉ là một tay sai thôi, người thật sự muốn bắt Trương Bảo Ngọc, là người đàn ông này! Trương Bảo Ngọc là vợ của Đường chủ, còn là chị của Tiểu Hải, cô sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức nào có liên quan đến Trương Bảo Ngọc!
Thấy cô ta không nói gì, dường như người đàn ông có chút thất vọng, giọng nói hờ hững mang theo khó hiểu: “Vì sao các người lại tốt với anh ta như vậy… và vì sao, lại cam tâm tình nguyện bảo vệ bên cạnh anh ta…”
Câu hỏi này, Ngọc Diệp cũng không thể trả lời, cô ta im lặng, vô cùng yên tĩnh.
Anh ta lắc đầu, thở dài đứng dậy, giọng nói nhỏ nhẹ, lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng: “Chẳng mấy chốc, tôi sẽ kéo cô ấy trở về bên mình, sẽ nhanh thôi…”
Cửa đóng lại lần nữa.
Sau khi chắc chắn anh ta đã đi, Ngọc Diệp cắn chặt răng giãy dụa, nhưng hoàn toàn không có chút sức, cả người đều vô cùng đau đớn, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán. Cô nằm trên mặt đất thở hổn hển, cuối cùng không lãng phí sức lực vô ích nữa, cứ im lặng nằm trên mặt đất như thế.
Trước mắt tối đen, không nhìn rõ xung quanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển cuồn cuộn.
Cô nằm yên, không nhịn được nhớ tới Tiểu Hải. Cậu giống như thuốc giảm đau, chỉ yên lặng nhớ về khoảng thời gian ở bên cạnh cậu, đau đớn trên người cũng không rõ ràng như thế nữa…
Lại là một căn phòng trống trải, chỉ có sofa ở giữa.
Người đàn ông lười nhác dựa lên ghế, trên màn hình còn đang chiếu phim hoạt hình, từ bắt đầu đến kết thúc, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Nhưng tầm mắt của anh ta không có nhìn vào màn hình, mà là nhìn tấm ảnh phóng to dán bên trên TV.
Cô gái trong ảnh cười rất tươi sáng, ánh mắt quyến rũ, dễ dàng câu dẫn tâm hồn người khác. Cô chỉ cười mỉm nhìn anh ta, nhưng nụ cười đó lại có thể đâm vào trái tim anh ta trong nháy mắt …
Anh ta nhìn chăm chú, từ từ thẳng người dậy, đứng lên đi về phía trước.
Anh ta đứng dưới bức ảnh, nghiêng đầu, đưa tay ra, thương tiếc sờ mặt cô: “Anh ta có cái gì… đáng để có được sự yêu thương của em chứ?”
Người trong bức ảnh vẫn không thể trả lời anh ta.
Anh ta nhìn mãi rồi rũ mắt cười khẽ, một chút phong tình xinh đẹp quyến rũ lặng lẽ nở rộ: “Hy vọng, khi gặp lại em lần nữa, em sẽ nói cho tôi biết đáp án.”
Lúc này, điện thoại vệ tinh trong góc vang lên.
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Chương 404
Người đàn ông không có được đáp án dường như rất thất vọng, anh ta đứng dậy, từ từ đi tới cửa sổ, đưa lưng về phía cô: “Không nên, anh ta không nên… dựa vào cái gì anh ta có nhiều thứ như vậy… mà tôi, chỉ có thể ở lại địa ngục một mình…”
Ngọc Diệp nghe thấy lời nói của anh ta, trực giác cảm thấy anh ta là một người tâm thần phân liệt, anh ta chắc chắn là một tai họa lớn của Đường chủ!
Anh ta như rơi vào trong thế giới của mình, một lúc lâu vẫn không lên tiếng, Ngọc Diệp cũng là một người rất có khả năng giữ được bình tĩnh, nằm trên mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt không nhúc nhích.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, thời gian lâu khiến người ta như quên mất sự tồn tại của anh ta, anh ta chợt nhẹ nhàng lên tiếng: “Nói với tôi về cô ấy đi.”
Ngọc Diệp nhíu mày, cô ấy?”
Cảm giác được người đàn ông lại quay về, ngồi xổm trước người cô ta, nở nụ cười: “Trương Bảo Ngọc.”
Nghe cái tên này, Ngọc Diệp nằm trên mặt đất yên lặng, hoàn toàn không định nói với anh ta.
Từ lúc cô đi tới câu lạc bộ thủy liệu pháp ở đường Huyền Bắc, đã có được tin tức từ Mộc Mộc bên kia là Mãnh Hổ muốn lợi dụng Nguyễn Thanh Mai để bắt Trương Bảo Ngọc. Thật ra, Mãnh Hổ chỉ là một tay sai thôi, người thật sự muốn bắt Trương Bảo Ngọc, là người đàn ông này! Trương Bảo Ngọc là vợ của Đường chủ, còn là chị của Tiểu Hải, cô sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức nào có liên quan đến Trương Bảo Ngọc!
Thấy cô ta không nói gì, dường như người đàn ông có chút thất vọng, giọng nói hờ hững mang theo khó hiểu: “Vì sao các người lại tốt với anh ta như vậy… và vì sao, lại cam tâm tình nguyện bảo vệ bên cạnh anh ta…”
Câu hỏi này, Ngọc Diệp cũng không thể trả lời, cô ta im lặng, vô cùng yên tĩnh.
Anh ta lắc đầu, thở dài đứng dậy, giọng nói nhỏ nhẹ, lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng: “Chẳng mấy chốc, tôi sẽ kéo cô ấy trở về bên mình, sẽ nhanh thôi…”
Cửa đóng lại lần nữa.
Sau khi chắc chắn anh ta đã đi, Ngọc Diệp cắn chặt răng giãy dụa, nhưng hoàn toàn không có chút sức, cả người đều vô cùng đau đớn, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán. Cô nằm trên mặt đất thở hổn hển, cuối cùng không lãng phí sức lực vô ích nữa, cứ im lặng nằm trên mặt đất như thế.
Trước mắt tối đen, không nhìn rõ xung quanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển cuồn cuộn.
Cô nằm yên, không nhịn được nhớ tới Tiểu Hải. Cậu giống như thuốc giảm đau, chỉ yên lặng nhớ về khoảng thời gian ở bên cạnh cậu, đau đớn trên người cũng không rõ ràng như thế nữa…
Lại là một căn phòng trống trải, chỉ có sofa ở giữa.
Người đàn ông lười nhác dựa lên ghế, trên màn hình còn đang chiếu phim hoạt hình, từ bắt đầu đến kết thúc, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Nhưng tầm mắt của anh ta không có nhìn vào màn hình, mà là nhìn tấm ảnh phóng to dán bên trên TV.
Cô gái trong ảnh cười rất tươi sáng, ánh mắt quyến rũ, dễ dàng câu dẫn tâm hồn người khác. Cô chỉ cười mỉm nhìn anh ta, nhưng nụ cười đó lại có thể đâm vào trái tim anh ta trong nháy mắt …
Anh ta nhìn chăm chú, từ từ thẳng người dậy, đứng lên đi về phía trước.
Anh ta đứng dưới bức ảnh, nghiêng đầu, đưa tay ra, thương tiếc sờ mặt cô: “Anh ta có cái gì… đáng để có được sự yêu thương của em chứ?”
Người trong bức ảnh vẫn không thể trả lời anh ta.
Anh ta nhìn mãi rồi rũ mắt cười khẽ, một chút phong tình xinh đẹp quyến rũ lặng lẽ nở rộ: “Hy vọng, khi gặp lại em lần nữa, em sẽ nói cho tôi biết đáp án.”
Lúc này, điện thoại vệ tinh trong góc vang lên.
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Story
Chương 404
10.0/10 từ 46 lượt.