Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Chương 36
29@-
CHƯƠNG 36
“Cô nói với tôi chuyện cô và Bắc Khởi Hiên làm gì?” Bảo Ngọc hơi mỉm cười: “Cô đi cùng anh ta thì sao, cho dù… hai người lên giường với nhau, thì cũng liên quan gì tới tôi chứ?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt sắc bén của cô nhìn lướt qua dấu hôn hồng nhạt trên xương quai xanh của Đỗ Thu Nghi, lời nói ra miệng lại càng thêm trào phúng.
Đỗ Thu Nghi, cô đang cảm thấy có nguy hiểm sao? Vậy nên mới chạy tới đây, dùng Bắc Khởi Hiên để ra oai với tôi?
“Bảo Ngọc, cậu đừng hiểu lầm.” Đỗ Thu Nghi vội vàng giải thích: “Quan hệ của tớ với anh Hiên chỉ là bạn bè thanh mai trúc mã mà thôi, không phải loại quan hệ mà cậu đang nghĩ đâu…”
Cô ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng Bảo Ngọc đã đưa tay ngăn lại: “Tôi không có hứng thú biết cô với anh ta có quan hệ thế nào?”
Cô đứng dậy, lấy áo ngủ rồi đi vào phòng tắm. Lúc đóng cửa, bên trong phòng truyền ra giọng nói lười biếng của cô: “À, phải rồi, làm phiền cô chuyển lời với Bắc Khởi Hiên, bảo anh ta đừng nói mấy câu kiểu như tôi là duy nhất của anh ta gì gì đó, mấy câu đó sẽ khiến tôi thấy phiền lắm đấy.”
Đỗ Thu Nghi cắn môi đến trắng bệch, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm đầy ghen ghét.
Tin tức của Vy Hiên đưa ra thu hút rất nhiều sự chú ý.
Một người hành động không theo lẽ thường, tính tình thì quái gở sẽ trở thành người thừa kế của Tiêu Thị sao? Anh có năng lực đảm nhiệm vị trí đó không?
Người ngoài đưa ra đủ loại suy đoán, nhóm cổ đông cũ trong ban giám đốc của Tiêu Thị vốn không tán thành việc Tiêu Mặc Ngôn đảm nhận vị trí kia bèn nhân cơ hội này bắt đầu phản đối công khai.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở trụ sở chính của Tiêu Thị, Tiêu Chính Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bàn làm việc phía sau có để mấy tờ báo mới trong ngày.
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, Bắc Khởi Hiên từ ngoài đi vào, anh liếc nhìn tờ báo trên bàn một cái, sắc mặt không hề thay đổi: “Chú Tiêu tìm tôi sao?”
Tiêu Chính Thịnh không xoay người lại, giọng nói vang dội tràn ngập uy hiếp: “Thím Trương nói với tôi, cậu là người dẫn phóng viên vào.”
“Đúng thế.” Bắc Khởi Hiên thẳng thắn thừa nhận.
“Tại sao?” Tiêu Chính Thịnh từ từ quay lại, khuôn mặt chữ điền góc cạnh, lông mày rậm, ánh mắt kiên nghị.
Bắc Khởi Hiên khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn thẳng về phía người đằng trước: “Chú Tiêu, chú muốn giấu Tiêu Mặc Ngôn đến bao giờ nữa?”
Tiêu Chính Thịnh cau mày, cầm tờ báo trên bàn lên: “Vì thế mà cậu để cho phóng viên nhìn thấy bộ dạng chết tiệt đấy của nó sao? Vứt mặt mũi của Tiêu Chính Thịnh tôi đi đâu rồi hả?!”
Trong văn phóng tổng giám đốc loáng thoáng tiếng cãi cọ, những người làm việc bên ngoài không khỏi rụt cổ lại, tất cả đều cắm cúi làm việc của mình, sợ phạm sai sẽ chọc sếp không hài lòng.
Không lâu sau, Bắc Khởi Hiên đi ra ngoài, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười nhạt.
Điện thoại nội bộ trên bàn thư ký vang lên, giọng nói Tiêu Chính Thịnh truyền ra: “Gọi Hà Hạnh vào đây cho tôi.”
Hà Hạnh là quản lý mảng quan hệ xã hội của Tiêu Thị, mới ngoài ba mươi tuổi, xinh đẹp ưu nhã, khí chất lão luyện. Cô đẩy mở cửa vào văn phòng, gật đầu chào: “Tổng giám đốc Tiêu tìm tôi ạ?”
Tiêu Chính Thịnh quay lưng về phía cô, trầm giọng: “Thông báo với truyền thông, Tiêu Mặc Ngôn sẽ tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập của Tiêu Thị.”
Hà Hạnh sững sờ: “Tổng giám đốc Tiêu…”
Tiêu Chính Thịnh biết cô ta muốn nói gì, giơ tay ngắt lời: “Cứ quyết như vậy, cô về chuẩn bị đi.”
Hà Hạnh hiểu rõ tổng giám đốc là người đã quyết thì sẽ không đổi ý, cũng không nói tiếp: “Vâng.”
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
CHƯƠNG 36
“Cô nói với tôi chuyện cô và Bắc Khởi Hiên làm gì?” Bảo Ngọc hơi mỉm cười: “Cô đi cùng anh ta thì sao, cho dù… hai người lên giường với nhau, thì cũng liên quan gì tới tôi chứ?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt sắc bén của cô nhìn lướt qua dấu hôn hồng nhạt trên xương quai xanh của Đỗ Thu Nghi, lời nói ra miệng lại càng thêm trào phúng.
Đỗ Thu Nghi, cô đang cảm thấy có nguy hiểm sao? Vậy nên mới chạy tới đây, dùng Bắc Khởi Hiên để ra oai với tôi?
“Bảo Ngọc, cậu đừng hiểu lầm.” Đỗ Thu Nghi vội vàng giải thích: “Quan hệ của tớ với anh Hiên chỉ là bạn bè thanh mai trúc mã mà thôi, không phải loại quan hệ mà cậu đang nghĩ đâu…”
Cô ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng Bảo Ngọc đã đưa tay ngăn lại: “Tôi không có hứng thú biết cô với anh ta có quan hệ thế nào?”
Cô đứng dậy, lấy áo ngủ rồi đi vào phòng tắm. Lúc đóng cửa, bên trong phòng truyền ra giọng nói lười biếng của cô: “À, phải rồi, làm phiền cô chuyển lời với Bắc Khởi Hiên, bảo anh ta đừng nói mấy câu kiểu như tôi là duy nhất của anh ta gì gì đó, mấy câu đó sẽ khiến tôi thấy phiền lắm đấy.”
Đỗ Thu Nghi cắn môi đến trắng bệch, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm đầy ghen ghét.
Tin tức của Vy Hiên đưa ra thu hút rất nhiều sự chú ý.
Một người hành động không theo lẽ thường, tính tình thì quái gở sẽ trở thành người thừa kế của Tiêu Thị sao? Anh có năng lực đảm nhiệm vị trí đó không?
Người ngoài đưa ra đủ loại suy đoán, nhóm cổ đông cũ trong ban giám đốc của Tiêu Thị vốn không tán thành việc Tiêu Mặc Ngôn đảm nhận vị trí kia bèn nhân cơ hội này bắt đầu phản đối công khai.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở trụ sở chính của Tiêu Thị, Tiêu Chính Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bàn làm việc phía sau có để mấy tờ báo mới trong ngày.
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, Bắc Khởi Hiên từ ngoài đi vào, anh liếc nhìn tờ báo trên bàn một cái, sắc mặt không hề thay đổi: “Chú Tiêu tìm tôi sao?”
Tiêu Chính Thịnh không xoay người lại, giọng nói vang dội tràn ngập uy hiếp: “Thím Trương nói với tôi, cậu là người dẫn phóng viên vào.”
“Đúng thế.” Bắc Khởi Hiên thẳng thắn thừa nhận.
“Tại sao?” Tiêu Chính Thịnh từ từ quay lại, khuôn mặt chữ điền góc cạnh, lông mày rậm, ánh mắt kiên nghị.
Bắc Khởi Hiên khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn thẳng về phía người đằng trước: “Chú Tiêu, chú muốn giấu Tiêu Mặc Ngôn đến bao giờ nữa?”
Tiêu Chính Thịnh cau mày, cầm tờ báo trên bàn lên: “Vì thế mà cậu để cho phóng viên nhìn thấy bộ dạng chết tiệt đấy của nó sao? Vứt mặt mũi của Tiêu Chính Thịnh tôi đi đâu rồi hả?!”
Trong văn phóng tổng giám đốc loáng thoáng tiếng cãi cọ, những người làm việc bên ngoài không khỏi rụt cổ lại, tất cả đều cắm cúi làm việc của mình, sợ phạm sai sẽ chọc sếp không hài lòng.
Không lâu sau, Bắc Khởi Hiên đi ra ngoài, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười nhạt.
Điện thoại nội bộ trên bàn thư ký vang lên, giọng nói Tiêu Chính Thịnh truyền ra: “Gọi Hà Hạnh vào đây cho tôi.”
Hà Hạnh là quản lý mảng quan hệ xã hội của Tiêu Thị, mới ngoài ba mươi tuổi, xinh đẹp ưu nhã, khí chất lão luyện. Cô đẩy mở cửa vào văn phòng, gật đầu chào: “Tổng giám đốc Tiêu tìm tôi ạ?”
Tiêu Chính Thịnh quay lưng về phía cô, trầm giọng: “Thông báo với truyền thông, Tiêu Mặc Ngôn sẽ tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập của Tiêu Thị.”
Hà Hạnh sững sờ: “Tổng giám đốc Tiêu…”
Tiêu Chính Thịnh biết cô ta muốn nói gì, giơ tay ngắt lời: “Cứ quyết như vậy, cô về chuẩn bị đi.”
Hà Hạnh hiểu rõ tổng giám đốc là người đã quyết thì sẽ không đổi ý, cũng không nói tiếp: “Vâng.”
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Story
Chương 36
10.0/10 từ 46 lượt.