Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Chương 162
25@-
Chương 162
Cô ấy mỉm cười và nhìn Bảo Ngọc ngồi xuống, Hà Hạnh sau đó lại đưa mắt quét trái quét phải nhìn cô: “Sắc mặt không tốt, sao vậy, mấy hôm nay không ngủ được sao?”
“Có sao?” Bảo Ngọc đưa tay sờ sờ mặt mình, cô rõ ràng đã trang điểm rất kỹ trước khi ra ngoài rồi mà, còn hiện rõ như vậy sao?
Nhìn thấy động tác mù mà mù mịt đầy đáng yêu của cô, Hà Hạnh liền cười phụt một tiếng, thật là không giống với đám phú nhị đại mà cô đã từng gặp qua chút nào, cô gái này đúng là thật thà mà.
“Nào, ăn trước đã.”
Bảo Ngọc không có lòng dạ nào để ăn nên chỉ ăn qua loa vài miếng, cô nhìn thấy Hà Hạnh uống rất nhiều rượu đỏ nên không thể không lo lắng hỏi: “Chị Hạnh, buổi chiều chị còn phải về công ty mà, uống nhiều rượu như vậy không sao chứ?”
Hà Hạnh xua xua tay: “Em không biết chứ, Bộ phận quan hệ công chúng gần đây bận tới tối mặt tối mũi, chị mà không uống chút rượu để làm dịu cảm xúc của mình thì không thể nào đi ứng phó hết được đâu.”
Đôi mắt Bảo Ngọc khẽ nheo lại, dĩ nhiên cô hiểu là cô ấy đang đề cập đến sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Mặc Ngôn, cho dù cô rất muốn hỏi những câu hỏi liên quan đến anh ấy nhưng cô lại cố gắng kìm nén lại, vì dẫu sao điều đó cũng giống như uống rượu độc giải khát (*) mà thôi, biết càng nhiều, thì khoảng cách giữa cô và anh lại càng xa. Không thể không thừa nhận rằng, người luôn ở trong tim cô vẫn là Tiêu Mặc Ngôn của ngày nào cơ…
(*) Ví với việc chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả về sau. Ở đây ý chỉ nữ chính muốn hỏi về Tiêu Mặc Ngôn để thỏa lòng mong nhớ trước mắt nhưng sau này khi càng biết nhiều thì lại càng đau lòng mà thôi.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Hà Hạnh liền mỉm cười dịu dàng rồi đặt ly xuống: “Bảo Ngọc, em tốt nghiệp được vài tháng rồi đúng không?”
Bảo Ngọc thu những mạch suy nghĩ vu vơ của mình lại rồi gật đầu: “Sắp ba tháng rồi.”
“Vẫn chưa tìm việc sao?”
“Ừm, trước đây có chút chuyện nên hơi bận.”
“Ha ha.” Hà Hạnh cười rộ lên: “Hay quá, vậy tới giúp chị đi.”
“Giúp chị?” Bảo Ngọc nhìn Hà Hạnh với ánh mắt nghi ngờ.
“Cậu Tiêu đột nhiên thể hiện thần uy, khiến cho Bộ phận quan hệ công chúng của tụi chị mệt mỏi thảm thương luôn, mỗi ngày lo ứng phó với bên truyền thông kia thôi cũng đủ đau đầu rồi.” Hà Hạnh phàn nàn đủ điều, nhưng đôi mắt sắc bén lại lóe lên vài phần thú vị: “Người của Bộ phận quan hệ công chúng nói ít cũng không phải là ít, nói nhiều thì cũng không hẳn là nhiều, mỗi người một việc riêng, nhưng đám người đó bị chị chiều chuộng đến hư rồi nên lười biếng lắm, không ai muốn đi ứng phó với tình cảnh khó giải quyết này hết.”
Cô nhìn chằm chằm vào Bảo Ngọc rồi mỉm cười nói: “Thân phận cậu Tiêu đặc biệt, chị muốn tìm một trợ lý chịu trách nhiệm cho tất cả các vấn đề quan hệ công chúng của anh ấy. Với sự hiểu biết của em về anh ta, thì không còn ai có thể phù hợp hơn, thế nào, có hứng thú không?”
Đáy lòng Bảo Ngọc thầm gào lên, cô luôn không có cơ hội để tiếp xúc với Tiêu Mặc Ngôn, đây chính là một cơ hội tốt, nếu như vậy thì cô có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh ấy rồi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Hà Hạnh: “Chị Hạnh, chị đây là đang giúp em sao?”
Hà Hạnh cười cười, nói chuyện với mấy cô gái thông minh đúng là sướng, cô không vòng vo nữa mà trực tiếp nói thẳng: “Chị đây là đang giúp cậu Tiêu.”
Bảo Ngọc lập tức nhướng mày, bộ dạng chờ đợi câu tiếp theo.
Hà Hạnh nhắm mắt lại rồi thản nhiên nói: “Mười ba năm trước, khi chị vừa vào Tập đoàn nhà họ Tiêu làm việc ngày đầu tiên thì đã bị phái ra ngoài công ty đón khách… sau chuyện đó thì chị mới biết, người đó là con trai của ông chủ.” Hà Hạnh thở dài một tiếng, rồi nói: “Chị vẫn không quên được cảnh tượng ngày hôm đó, cái bệnh viện tâm thần ấy cũng không lớn lắm nhưng trong đó lại nhốt rất nhiều bệnh nhân, tiếng chửi mắng răn đe của y tá thì vang lên không ngớt… khung cửa sổ trong phòng đều được làm bằng sắt, nhìn chả khác gì một cái lồng giam thú cả, lúc đó cậu Tiêu ngồi ở trong đó, không động đậy gì hết… haiz, một người con trai tuấn tú như vậy thật khiến người ta đau lòng mà.”
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Chương 162
Cô ấy mỉm cười và nhìn Bảo Ngọc ngồi xuống, Hà Hạnh sau đó lại đưa mắt quét trái quét phải nhìn cô: “Sắc mặt không tốt, sao vậy, mấy hôm nay không ngủ được sao?”
“Có sao?” Bảo Ngọc đưa tay sờ sờ mặt mình, cô rõ ràng đã trang điểm rất kỹ trước khi ra ngoài rồi mà, còn hiện rõ như vậy sao?
Nhìn thấy động tác mù mà mù mịt đầy đáng yêu của cô, Hà Hạnh liền cười phụt một tiếng, thật là không giống với đám phú nhị đại mà cô đã từng gặp qua chút nào, cô gái này đúng là thật thà mà.
“Nào, ăn trước đã.”
Bảo Ngọc không có lòng dạ nào để ăn nên chỉ ăn qua loa vài miếng, cô nhìn thấy Hà Hạnh uống rất nhiều rượu đỏ nên không thể không lo lắng hỏi: “Chị Hạnh, buổi chiều chị còn phải về công ty mà, uống nhiều rượu như vậy không sao chứ?”
Hà Hạnh xua xua tay: “Em không biết chứ, Bộ phận quan hệ công chúng gần đây bận tới tối mặt tối mũi, chị mà không uống chút rượu để làm dịu cảm xúc của mình thì không thể nào đi ứng phó hết được đâu.”
Đôi mắt Bảo Ngọc khẽ nheo lại, dĩ nhiên cô hiểu là cô ấy đang đề cập đến sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Mặc Ngôn, cho dù cô rất muốn hỏi những câu hỏi liên quan đến anh ấy nhưng cô lại cố gắng kìm nén lại, vì dẫu sao điều đó cũng giống như uống rượu độc giải khát (*) mà thôi, biết càng nhiều, thì khoảng cách giữa cô và anh lại càng xa. Không thể không thừa nhận rằng, người luôn ở trong tim cô vẫn là Tiêu Mặc Ngôn của ngày nào cơ…
(*) Ví với việc chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả về sau. Ở đây ý chỉ nữ chính muốn hỏi về Tiêu Mặc Ngôn để thỏa lòng mong nhớ trước mắt nhưng sau này khi càng biết nhiều thì lại càng đau lòng mà thôi.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Hà Hạnh liền mỉm cười dịu dàng rồi đặt ly xuống: “Bảo Ngọc, em tốt nghiệp được vài tháng rồi đúng không?”
Bảo Ngọc thu những mạch suy nghĩ vu vơ của mình lại rồi gật đầu: “Sắp ba tháng rồi.”
“Vẫn chưa tìm việc sao?”
“Ừm, trước đây có chút chuyện nên hơi bận.”
“Ha ha.” Hà Hạnh cười rộ lên: “Hay quá, vậy tới giúp chị đi.”
“Giúp chị?” Bảo Ngọc nhìn Hà Hạnh với ánh mắt nghi ngờ.
“Cậu Tiêu đột nhiên thể hiện thần uy, khiến cho Bộ phận quan hệ công chúng của tụi chị mệt mỏi thảm thương luôn, mỗi ngày lo ứng phó với bên truyền thông kia thôi cũng đủ đau đầu rồi.” Hà Hạnh phàn nàn đủ điều, nhưng đôi mắt sắc bén lại lóe lên vài phần thú vị: “Người của Bộ phận quan hệ công chúng nói ít cũng không phải là ít, nói nhiều thì cũng không hẳn là nhiều, mỗi người một việc riêng, nhưng đám người đó bị chị chiều chuộng đến hư rồi nên lười biếng lắm, không ai muốn đi ứng phó với tình cảnh khó giải quyết này hết.”
Cô nhìn chằm chằm vào Bảo Ngọc rồi mỉm cười nói: “Thân phận cậu Tiêu đặc biệt, chị muốn tìm một trợ lý chịu trách nhiệm cho tất cả các vấn đề quan hệ công chúng của anh ấy. Với sự hiểu biết của em về anh ta, thì không còn ai có thể phù hợp hơn, thế nào, có hứng thú không?”
Đáy lòng Bảo Ngọc thầm gào lên, cô luôn không có cơ hội để tiếp xúc với Tiêu Mặc Ngôn, đây chính là một cơ hội tốt, nếu như vậy thì cô có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh ấy rồi.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Hà Hạnh: “Chị Hạnh, chị đây là đang giúp em sao?”
Hà Hạnh cười cười, nói chuyện với mấy cô gái thông minh đúng là sướng, cô không vòng vo nữa mà trực tiếp nói thẳng: “Chị đây là đang giúp cậu Tiêu.”
Bảo Ngọc lập tức nhướng mày, bộ dạng chờ đợi câu tiếp theo.
Hà Hạnh nhắm mắt lại rồi thản nhiên nói: “Mười ba năm trước, khi chị vừa vào Tập đoàn nhà họ Tiêu làm việc ngày đầu tiên thì đã bị phái ra ngoài công ty đón khách… sau chuyện đó thì chị mới biết, người đó là con trai của ông chủ.” Hà Hạnh thở dài một tiếng, rồi nói: “Chị vẫn không quên được cảnh tượng ngày hôm đó, cái bệnh viện tâm thần ấy cũng không lớn lắm nhưng trong đó lại nhốt rất nhiều bệnh nhân, tiếng chửi mắng răn đe của y tá thì vang lên không ngớt… khung cửa sổ trong phòng đều được làm bằng sắt, nhìn chả khác gì một cái lồng giam thú cả, lúc đó cậu Tiêu ngồi ở trong đó, không động đậy gì hết… haiz, một người con trai tuấn tú như vậy thật khiến người ta đau lòng mà.”
Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Đánh giá:
Truyện Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Story
Chương 162
10.0/10 từ 46 lượt.