Tại Sao Beta Không Thể Là 1?
Chương 53: Ngoại truyện 03
Thuở còn đi học, có người từng hỏi Bắc Cung rằng An Lẫm có phải là bạn của cậu không.
Đây thật là một câu hỏi kỳ quặc, Bắc Cung nghe xong chỉ cảm thấy khó hiểu — cậu và An Lẫm quen nhau nhiều năm như vậy, ngày nào cũng kề vai sát cánh, sao có thể không phải là bạn được?
“Nhưng cậu ấy đối với cậu cảm thấy rất lạnh nhạt mà.”
“Cậu và Diệp Thụy không phải cũng là bạn sao? Cậu ấy đối với cậu lại rất nhiệt tình.”
Người kia nói như vậy.
Khi đó Bắc Cung còn nhỏ tuổi, nhưng không có nghĩa là cậu ngốc, đây chẳng phải là sự chia rẽ rõ ràng sao?
Tính cách mỗi người đều khác nhau, Bắc Cung không thể tưởng tượng được An Lẫm nhiệt tình như Diệp Thụy sẽ ra sao.
Hơn nữa Diệp Thụy thật sự quá ồn ào…
Bắc Cung không đủ kiên nhẫn để nghe hết từng câu của cậu ta, nhưng An Lẫm thì khác, có lẽ vì cậu ấy ít nói, Bắc Cung lại lắng nghe vô cùng kiên nhẫn.
Sau đó, cậu còn có thể lặp lại không sót một chữ nào những gì An Lẫm đã nói.
Với sự khác biệt như vậy, Bắc Cung chưa bao giờ cảm thấy có vấn đề gì.
Còn về sự “chia rẽ” này, Bắc Cung cũng không để trong lòng.
Người khác nói gì cũng không liên quan đến mình, lúc này đã sắp tan học, Bắc Cung còn đang đợi An Lẫm về cùng nhau.
— Vừa nãy An Lẫm bị giáo viên gọi lên văn phòng, tạm thời chưa về được. Còn Diệp Thụy có việc gấp nên đã đi trước một bước.
Bắc Cung quyết định đợi An Lẫm một lát, và thế là gặp phải câu hỏi kỳ cục vừa rồi.
“Sao vậy?”
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, Bắc Cung vừa mới qua loa với người kia xong, giọng nói của An Lẫm đã vang lên bên tai.
“Bọn mày đang nói chuyện gì?”
Thật là kỳ lạ, vậy mà An Lẫm cũng tò mò về chuyện mình đã nói với người khác sao?
Bắc Cung chớp chớp mắt, vẫn chưa nói ra chuyện người kia định chia rẽ.
“Thằng đó muốn hỏi xin tao chép bài tập, tao đã từ chối rồi.” Bắc Cung nói một cách đường hoàng, “Chuyện như thế này đương nhiên là phải từ chối thẳng thừng.”
“Ừm, từ chối thẳng thừng.” An Lẫm gật đầu, “Với loại người này thì nên từ chối.”
Lại càng kỳ lạ hơn.
Bắc Cung không nhịn được liếc nhìn An Lẫm một cái, bình thường cậu ấy sẽ không bao giờ bình luận về những chuyện này, hôm nay có chuyện gì vậy?
Hơn nữa, cậu ấy đang nói về hành vi chép bài tập sao?
Bắc Cung cũng không phải người vô tâm, luôn cảm thấy đối phương đang ám chỉ điều gì đó.
Nhưng An Lẫm không muốn nói, Bắc Cung cũng không thể hỏi ra được.
“Vừa nãy giáo viên gọi mày có chuyện gì?” Cậu dứt khoát chuyển chủ đề.
“Bảo tao đi tham gia cuộc thi.”
Bắc Cung không ngạc nhiên, dù sao thành tích của An Lẫm rất tốt: “Ồ? Mày đi không?”
“Đi,” An Lẫm nói tùy tiện, “Nghe nói mấy người đứng đầu có vẻ được tuyển thẳng.”
Bắc Cung cảm thấy câu này rất bình thường, bỏ qua những yếu tố khác, nhiều người sẽ muốn ở bên bạn bè của mình.
Đã là trúc mã bao nhiêu năm như vậy, cùng vào chung một trường đại học chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?
Nói đến đây, bước chân của An Lẫm dừng lại, cậu ngước nhìn Bắc Cung trước mặt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
“Sao đấy?” Bắc Cung quay người lại, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng sâu sắc hơn, nhưng vẻ mặt lại cười hềnh hệch, “Không phải mày nghĩ tao không nghiêm túc đó chứ?”
“Chuyện mày muốn làm thì luôn làm được.” An Lẫm lắc đầu, “Tao…”
“Không có gì.”
Bắc Cung không quen, An Lẫm hiếm khi nói lắp lửng như vậy.
Điều này khiến Bắc Cung có chút căng thẳng — sự việc bất thường tất có điều khuất tất, An Lẫm sẽ không có ý nghĩ gì khác đó chứ?
“Đừng có mà ấp a ấp úng,” Bắc Cung liền nắm lấy tay An Lẫm, “Đừng nói với tao là mày muốn đi du học đấy nhé.”
Du học?
An Lẫm sững người một chút, đây là chuyện gì với chuyện gì vậy?
Cậu nhíu mày nói: “Tao có nói như vậy bao giờ? Hơn nữa, ngay cả khi tao có muốn đi du học, tại sao mày lại căng thẳng như thế?”
Tại sao lại căng thẳng?
Bắc Cung sửng sốt, không hiểu tại sao An Lẫm lại nói như vậy.
“Sao lại không căng thẳng?” Cậu có vẻ rất khó hiểu, “Tao thấy ẩm thực nước ngoài không được tốt lắm, nếu đi du học tao còn phải học nấu ăn nữa.”
“Hoặc là mày có thể đến những quốc gia có đồ ăn ngon hơn, nếu không ăn gà rán mãi chắc chắn chúng ta sẽ ngán tận cổ.”
An Lẫm: “…À.”
Cậu nghe lời Bắc Cung nói, có vẻ ngơ ngác.
Cậu chưa nói là sẽ đi du học mà? Hơn nữa sao Bắc Cung lại tự động đi theo luôn rồi?
Nhưng dưới sự ngơ ngác đó, trái tim cậu lại dâng lên một niềm vui khó tả — Bắc Cung không hề chê bai sự lạnh nhạt của mình, cậu ấy vẫn sẵn lòng tiếp tục ở bên mình.
Có những lời rõ ràng không nên hỏi, nhưng An Lẫm vẫn không nhịn được thốt ra.
Cậu rất để tâm, để tâm xem liệu mình có phải là người đặc biệt không.
Đều là bạn bè, liệu mình có được Bắc Cung thích hơn Diệp Thụy một chút hay không.
“Diệp Thụy?” Bắc Cung không cần suy nghĩ, lắc đầu còn nhanh hơn cả trống bỏi, “Không đâu, nó ồn ào quá.”
“Nếu nó không ồn ào thì sao?” An Lẫm lại hỏi.
“Hả? Đó còn là Diệp Thụy à?” Bắc Cung nói theo bản năng, “Nhưng cho dù nó không ồn ào, tao cũng không thể cùng nó đi ăn gà rán mấy năm trời đâu.”
Nhưng sau đó, cậu cũng nhận ra.
Diệp Thụy là bạn, An Lẫm cũng vậy, tại sao lại không giống nhau.
Đồng tử của Bắc Cung mở to, vừa kịp nhìn thấy khóe môi An Lẫm hơi nhếch lên.
Trong lúc nhất thời, mọi nghi hoặc trong lòng cậu đều bị gạt sang một bên, chỉ tập trung vào đường cong khóe môi hơi nhếch lên đó.
Nếu ở trong một cuốn tiểu thuyết hạng ba, Bắc Cung chắc chắn sẽ cảm thán một câu: “Thiếu gia chưa bao giờ cười như thế.”
Nhưng trên thực tế, An Lẫm hiếm khi mỉm cười thật mà.
Bắc Cung nghĩ như vậy, nhưng chưa bao giờ nhận ra rằng, có những thứ đã âm thầm bén rễ nảy mầm.
Hay nói đúng hơn, nó đã sớm nhú lên khỏi mặt đất rồi, chỉ là bản thân cậu chưa từng nhận thấy mà thôi.
“Tiểu An, cười thêm một cái cho tao xem nào.” Cậu rất thích chọc người khác cười, nhưng nụ cười của đối phương lại quả thực chỉ thoáng qua như hoa quỳnh, rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.
Tuy vẫn rất anh tuấn phong độ, rất phù hợp với hình tượng nam thần lạnh lùng của trường, nhưng Bắc Cung vẫn thích vẻ mặt vừa nãy hơn.
“Tao không có cười.” An Lẫm phủ nhận niềm vui trong lòng mình.
Khả năng quan sát của cậu quá mạnh, niềm vui nhỏ bé trong lòng vẫn bị phát hiện.
An Lẫm khác với kẻ chậm chạp kia, tốc độ cậu ấy nhận ra sự “khác biệt” dường như nhanh hơn một chút.
Chỉ là, tạm thời không thể bị phát hiện.
“Được được được, mày không cười.” Bắc Cung chiều theo cậu ấy, thầm nghĩ mình tìm cơ hội khác sau không được sao?
Hai người ôm những ý nghĩ riêng, sánh bước đi đến cổng trường.
Lúc này, ánh hoàng hôn nhạt nhòa chiếu nhẹ lên vai hai người, sự ấm áp màu vàng nhạt hòa quyện với vẻ ngoài trẻ trung, đầy sức sống ấy, lại vô cùng hài hòa.
Bỗng nhiên, Bắc Cung dừng bước, đúng vậy, lần này đến lượt cậu.
“Sao vậy?” An Lẫm có chút khó hiểu, “Quên đồ gì à?”
“Mày có thật sự muốn đi du học không?” Bắc Cung hỏi rất nghiêm túc, “Chuyện này liên quan đến việc tao có nên đăng ký một lớp học nấu ăn hay không.”
An Lẫm: “…”
Cậu ấy thở dài, có vẻ hơi bất lực.
Cậu ấy nói: “Tao chưa bao giờ có ý định đó, hay nói đúng hơn, vốn dĩ đã định vào cùng một trường với mày rồi.”
Tại Sao Beta Không Thể Là 1?
Đánh giá:
Truyện Tại Sao Beta Không Thể Là 1?
Story
Chương 53: Ngoại truyện 03
10.0/10 từ 50 lượt.
