Tại Sao Beta Không Thể Là 1?
Chương 50
Có An Lẫm là “vật tham chiếu”, nghiên cứu thuốc ức chế pheromone dường như lại có thêm không ít tiến triển.
Và Bắc Cung bên kia cũng đã bận rộn rất lâu, cũng coi như đã giao cho An Dụ một câu trả lời khiến ông hài lòng.
Lần nữa ngồi trong văn phòng này, Bắc Cung uống trà, vẻ ngoài cười tươi, nhìn là thấy vô cùng thoải mái.
An Dụ nhìn ngoại hình của thanh niên, trong thần sắc có thêm chút phức tạp.
Là một nhiếp ảnh gia, Bắc Cung đã nộp bài kiểm tra khiến ông hài lòng, theo lý mà nói sự hợp tác của họ kết thúc tại đây.
Nhưng ông vẫn muốn hỏi thêm một câu: “Thuốc nghiên cứu thế nào rồi?”
Bắc Cung không ngạc nhiên với vấn đề này, cậu cười một tiếng, trả lời thật lòng, “Rất tốt, nếu nghiên cứu tiếp, vấn đề pheromone có thể giải quyết phần lớn.”
“Ừm.” An Dụ đáp một tiếng, không nói gì nữa, không ai biết trong lòng ông đang nghĩ gì, cứ như ông hoàn toàn không quan tâm những điều này vậy.
“Khu vui chơi chính thức khai trương sau nửa tháng, đến lúc đó cháu và An Lẫm sẽ đến chứ?”
Bắc Cung cũng không chắc chắn – cậu giữ thái độ vô thưởng vô phạt, chủ yếu xem An Lẫm có sẵn lòng hay không.
Sau khi trò chuyện, Bắc Cung phát hiện An Lẫm càng chán ghét An Dụ bây giờ hơn.
Nếu nói ở thế giới trước đó, An Lẫm ít nhất còn có thể trò chuyện vài câu với người cha trên danh nghĩa này, bây giờ lại ngay cả gặp mặt cũng không muốn gặp rồi.
“Ừm.”
Đối với câu trả lời của Bắc Cung, An Dụ cũng không quá để tâm, ông chỉ đơn giản đáp một tiếng, sau đó lại thu hồi ánh mắt.
“Về đi, lát nữa ta còn phải họp.”
“Vậy được.” Bắc Cung uống hết trà trong cốc, đứng dậy, rời đi rất dứt khoát.
Dứt khoát đến mức An Dụ cảm thấy có chút kỳ lạ, ánh mắt trầm ngâm nhìn bóng lưng Bắc Cung, không biết đang nghĩ gì.
“Tiền đã về tài khoản hết chưa?” An Lẫm chống cằm, nhìn Bắc Cung tùy ý nằm trên ghế sofa, vẻ ngoài tự tại đắc ý đó cho thấy cậu không bị thiệt thòi gì ở chỗ An Dụ.
“Về rồi, một khoản tiền lớn, ngang bằng với tiền tớ kiếm được từ năm sáu đơn hàng trước đây.”
Bắc Cung không phải người giữ được tiền, cậu lấy tiền công xong, sẽ tự thưởng cho mình theo tình hình thu nhập, có thể là mua máy ảnh mới, có thể là tự thưởng bữa ăn này.
Bây giờ kiếm được một khoản tiền lớn, cậu cũng muốn tiêu xài một phen. Cậu ngồi thẳng người, mắt long lanh, tràn đầy mong đợi.
Cậu đề nghị: “Đợi cậu rảnh, chúng ta đi du lịch đi. Tớ muốn đi thành phố Y lâu lắm rồi.”
“Được, nhưng còn phải đợi một khoảng thời gian nữa.” An Lẫm nghe rất rung động, nhưng công việc trong tay không thể dừng lại được.
Bắc Cung biết “đợi một khoảng thời gian” mà đối phương nói e rằng là một khoảng thời gian không ngắn, không khỏi có chút thất vọng.
Vẻ ngoài tràn đầy sự tủi thân trong đôi mắt đào hoa thực sự rất khó khiến người ta từ chối.
Ngay cả khi An Lẫm đã khôi phục trí nhớ, và trong trí nhớ số lần nhìn ánh mắt này căn bản nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng, nhưng điều này không thể nâng cao khả năng miễn dịch của cậu ấy.
“Nhưng cuối tuần có thể cùng cậu đi đây đi đó một chút.” An Lẫm nói.
Khóe môi Bắc Cung nhếch lên, cậu vô cùng hài lòng với kết quả này, dù sao cậu cũng không thích người yêu của mình toàn tâm toàn ý lao đầu vào công việc.
Nếu không, mình thực sự phải tranh sủng với công việc rồi.
“Vậy đi đâu?” Bắc Cung rất mong đợi, “Cậu có ý tưởng gì không?”
“Nghe nói khu vui chơi đó sắp khai trương rồi, cậu không cùng tớ đi dạo à?”
Ban đầu Bắc Cung còn tưởng mình nghe nhầm, sững người một chút, lại phản ứng lại.
“Cậu nói là…”
“Đúng rồi,” An Lẫm gật đầu, trong giọng điệu là, “Tớ đã xem ảnh quảng cáo cậu chụp rồi, rất thu hút, nếu đã có thời gian, vậy thì tất nhiên phải đi xem rồi.”
“Hơn nữa cậu quen thuộc nơi đó, hình như có thể làm hướng dẫn viên cho tớ một lần nữa đúng không?”
Bắc Cung nhớ lại lúc An Lẫm vừa mất trí nhớ, bọn họ cũng đã đi khu vui chơi, mình lúc đó đã làm hướng dẫn viên cho đối phương.
Vì người yêu đã đưa ra yêu cầu, Bắc Cung sẽ không từ chối, nhưng cũng sẽ không đồng ý quá nhanh.
Cậu cười cười ghé sát lại, gần như muốn áp vào mặt An Lẫm.
“Vậy phí hướng dẫn viên thì sao? Lần trước của hình như cậu cũng chưa trả cho tớ.”
“Mau bổ sung đi, nếu không tớ…”
Bắc Cung khựng lại khi đang đe dọa An Lẫm, luôn cảm thấy không có gì tốt để đe dọa – dù sao cho dù không có phí hướng dẫn viên, Bắc Cung vẫn sẽ tình nguyện làm hướng dẫn viên này.
May mắn thay, An Lẫm cũng không cần Bắc Cung nói ra lời đe dọa cụ thể nào.
Sau khi Bắc Cung khựng lại, cậu ấy chủ động áp lên môi đang hé mở đó, nhưng chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước một cái, liền vội vàng rời đi.
Đây là “phí hướng dẫn viên” mà An Lẫm cho rằng, nhưng bản thân hướng dẫn viên ước chừng cảm thấy không đủ.
Bắc Cung ghé sát lại, đuổi theo đôi môi đang khẩn cấp trốn thoát đó, đợi đuổi kịp là cắn một cái không do dự.
Cậu muốn thêm “lãi suất” của mình, dù sao phí hướng dẫn viên này đã nợ rất lâu rồi.
Về điều này, bản thân An Lẫm cũng không có ý kiến, dường như cậu ấy đồng ý với “lãi suất” này.
Có được khoản lãi này, Bắc Cung đương nhiên sẽ làm một hướng dẫn viên tốt.
Mặc dù là nhiếp ảnh gia, An Lẫm đã đủ hiểu khu vui chơi, nhưng cậu vẫn dành không ít thời gian, lập kế hoạch hành trình ngày hôm đó.
Dù sao chưa thực sự đi chơi, ai biết luôn luôn phải chuẩn bị đầy đủ.
Lần này Bắc Cung vẫn muốn lừa An Lẫm lên xe ngựa màu hồng đó – chiếc trong khu vui chơi này còn đẹp hơn chiếc trước đó.
Chiếc xe nhỏ màu hồng nhạt được điểm xuyết bằng hoa nhỏ màu trắng, mơ mộng và ấm áp, rất nữ tính.
Nhưng thực sự đi rồi, hai người lại phát hiện chiến lược đã làm trước đó hình như không có tác dụng gì.
Bởi vì khi hai người họ ở bên nhau không cần kế hoạch gì, nếu cả hai đều muốn đi, thì ý muốn của họ chắc chắn ưu tiên hơn kế hoạch.
Giống như lời tỏ tình trước đây của họ.
Bắc Cung không nhớ rõ mình thích An Lẫm từ khi nào, nhưng cậu nhớ rõ khi nào mình phát hiện ra tình cảm.
Bắc Cung coi như là một người hành động rất mạnh mẽ, đã phát hiện ra mình rung động, thì phải bày tỏ tâm ý của mình.
Là trúc mã lớn lên cùng nhau, Bắc Cung thực sự không lo lắng vì lời tỏ tình mình sẽ cắt đứt quan hệ với An Lẫm – cậu đâu phải khúc gỗ không có cảm xúc, đương nhiên có thể nhìn ra ánh mắt người mình thích nhìn mình là khác biệt.
Diệp Thụy và mình cũng là trúc mã lớn lên cùng nhau, nhưng Diệp Thụy sẽ không nhìn mình như vậy, mình cũng không thể dùng ánh mắt nhìn An Lẫm để nhìn cậu ấy.
Để có được tình yêu, lúc đó Bắc Cung để lên ý tưởng bối cảnh tỏ tình, đã tìm kiếm một vòng trên các chiến lược lớn nhỏ, lúc này mới lập kế hoạch hoàn hảo của mình.
Nhưng kế hoạch này không được thực hiện.
**
Trí nhớ của Bắc Cung bị kéo về cái đêm rất lâu trước đây.
Lúc đó An Lẫm hiếm khi say rượu, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn thẳng vào mình.
Tuy nhiên, ánh mắt đó lộ ra chút hung dữ, nhìn cứ như thể Bắc Cung mắc nợ cậu ấy vậy.
Đây thực sự là hiểu lầm lớn, Bắc Cung nghĩ, mình chưa bao giờ có tranh chấp kinh tế, còn về tình cảm…
Cậu và An Lẫm còn chưa bắt đầu mà, lấy đâu ra nợ tình?
Chuyện này phải hỏi cho thật rõ ràng, Bắc Cung không muốn bị bạn trai mình nhìn chằm chằm bằng ánh mắt này.
“Sao vậy?” Bắc Cung kéo tay đối phương, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, mang theo chút căng thẳng, “Tao có làm cái gì sai à? Sao lại giận tao rồi.”
“Diệp Thụy thích mày!” Giọng An Lẫm giống như rít ra từ kẽ răng, mang theo sự bực tức và sự giận dữ, “Mày thích nó à?”
“Hả?” Bắc Cung sững người, cậu chớp mắt không thể tin được, cảm thấy mình nghe nhầm rồi.
Diệp Thụy thích mình? Nói đùa gì vậy?
Mình thích Diệp Thụy? Vậy thì càng quá đáng hơn.
Sự ngạc nhiên của Bắc Cung trong mắt người say rượu có một suy nghĩa khác, theo An Lẫm thấy, không phủ nhận có nghĩa là sự phỏng đoán của mình là đúng.
Vì vậy, ánh mắt của cậu ấy không còn sự phẫn nộ nữa, ngược lại có thêm chút tủi thân.
“Chắc chắn là tao thích mày trước, tại sao mày lại chấp nhận lời tỏ tình của nó.”
Bắc Cung biết lần này thật sự là hiểu lầm lớn rồi, nhưng dáng vẻ tủi thân của An Lẫm thực sự hiếm thấy và đáng yêu.
Cậu không nhịn được nhìn thêm hai cái, nhưng An Lẫm bị nhìn tức giận rồi, lông mày nhíu chặt lại, thần sắc không vui gần như che lấp nỗi buồn trong mắt.
“Mày!” An Lẫm không nhịn được nữa, vươn tay véo má Bắc Cung, nhào nặn khuôn mặt cười tươi đó thành hình dạng kỳ lạ.
Bắc Cung cảm thấy nếu véo thêm nữa, mặt mình sẽ bị hủy dung mất – một khuôn mặt đẹp trai như mình làm sao có thể bị phá hoại được chứ?
Còn phải dùng để quyến rũ người mình thích nữa cơ mà.
“Tại sao mày lại nghĩ tao thích nó cơ đó chứ?” Bắc Cung nắm lấy đôi tay đang gây án đó, trong ánh mắt mang theo sự lên án.
Nhưng An Lẫm không biết sự lên án này là vì điều gì. Có lẽ là vì hành vi quá đáng của mình, có lẽ là mình đã nói lời không lý trí.
Cậu ấy chỉ biết lúc này họ khoảng cách quá gần, có chút mờ ám.
Nhưng quan hệ của mình và Bắc Cung có thể mờ ám như vậy sao?
An Lẫm chỉ sững người một lúc lại tức giận rồi.
“Diệp Thụy nói,” Cậu ấy nói một cách hợp lý, “Hai đứa mày ở bên nhau mà không nói cho tao biết.”
Bắc Cung: “Hả?”
Lần này Bắc Cung thực sự không nói nên lời, cậu đoán chắc chắn Diệp Thụy đã lấy mình làm vật tế thần rồi.
Lẽ ra nên nói trước với người này một tiếng, không ngờ bây giờ lại gây ra rắc rối như vậy.
Khi Bắc Cung đang động não, An Lẫm đột nhiên buôngy ra.
“Xin lỗi, tao say rồi,” Cậu ấy như thể đột nhiên tỉnh táo lại, trên khuôn mặt lạnh nhạt có thêm chút hối hận, “Tao chỉ đang nói linh tinh thôi.”
Gió lạnh đánh thức lý trí của An Lẫm, trong ánh mắt cậu ấy nhìn Bắc Cung không còn sự phẫn nộ nữa, mà là cố gắng giả vờ bình thản.
“Tao không thích mày, tao cũng không muốn làm phiền mối quan hệ của hai đứa mày.” An Lẫm nén giọng nói, “Chúc hai đứa hạnh phúc.”
Đây là đột nhiên tỉnh rượu?
Bắc Cung phản ứng lại, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, An Lẫm đã tự mình quay người muốn rời đi.
Đi? Làm sao có thể để cậu ấy đi chứ?
Lúc này Bắc Cung đâu còn nhớ kế hoạch yêu đương gì nữa, cậu chỉ cần kéo lấy bàn tay đang bỏ chạy đó.
Sau đó, tỏ tình.
“Đừng nghe nó nói bậy, làm sao tao có thể thích nó được chứ?”
Bắc Cung khẽ hừ một tiếng, nhưng lại lo lắng người mình thích không nghe thấy, cố ý ghé sát lại một chút: “Người tao thích chỉ có mày thôi.”
…
“Đang nghĩ cái gì vậy?” An Lẫm vươn tay chọc chọc má Bắc Cung, “Là hối hận không mang máy ảnh sao?”
Hôm nay Bắc Cung không mang máy ảnh, vì cậu có chút hội chứng hậu công việc.
Luôn cảm thấy mang máy ảnh đến, cứ như đến làm thêm giờ, tâm lý khác, không chắc chắn cũng không thể làm tốt hướng dẫn viên.
“Không phải,” Bắc Cung lắc đầu, “Tớ chỉ đang nhớ lại chuyện cậu tỏ tình với tớ thôi.”
Nhắc đến chuyện này, mặt An Lẫm lập tức đỏ lên – chuyện này tuy khiến cậu ấy cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng không có nghĩa là cậu ấy không cảm thấy xấu hổ.
“Đừng nhắc đến chuyện này nữa…” Lời An Lẫm còn chưa kịp nói xong, Bắc Cung lại nắm lấy tay cậu ấy, lập tức kéo người yêu hoàn toàn không phòng bị vào lòng.
Sau đó, ở một góc vắng người, hôn lên môi đối phương.
Hệt như cảnh tượng tỏ tình năm xưa, cũng là thời gian tương lai của họ.
—Hết chính truyện—
Tại Sao Beta Không Thể Là 1?
Đánh giá:
Truyện Tại Sao Beta Không Thể Là 1?
Story
Chương 50
10.0/10 từ 50 lượt.
