Tại Sao Beta Không Thể Là 1?
Chương 33
“Ba, mẹ! Mở cửa, con về rồi!” Bắc Cung gõ cánh cửa trước mặt, ánh mắt liếc sang An Lẫm ở bên cạnh.
Sự bình tĩnh đã biến mất từ lâu, thay vào đó là căng thẳng và lo lắng.
Trước đây cảm xúc này chỉ thoáng qua trên khuôn mặt, nhưng bây giờ lại rõ ràng hơn nhiều, răng cắn môi, gần như sắp cắn chảy máu rồi.
Nhận thấy Bắc Cung đang nhìn mình, An Lẫm lại lập tức thu lại cảm xúc của mình, ngụy trang bằng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Thực sự rất căng thẳng…
Bắc Cung có chút bất lực, mặc dù khâu gặp lại gia đình vừa căng thẳng vừa k*ch th*ch, nhưng trạng thái hiện tại thực sự hơi quá đáng rồi?
Và An Lẫm như thế này thực sự đáng yêu quá.
Bắc Cung không nhịn được, đưa tay nhéo má An Lẫm. Hành động đột ngột tấn công khiến An Lẫm nhất thời không biết nói gì, cậu ấy sững người nhướng mày, nhưng vừa đúng lúc nhìn thấy cánh cửa phòng được mở ra.
Mẹ Bắc Cung nở nụ cười, vừa mở cửa, liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt bà biến mất, nhăn mày nói: “Bắc Cung, con lại bắt nạt Tiểu An à?”
An Lẫm vốn dĩ đang căng thẳng từ từ hoàn hồn, vẻ mặt lộ ra chút nghi hoặc – sao lại không giống với những gì mình tưởng tượng?
Chữ “lại” có nghĩa là gì? Trước khi mất trí nhớ là Bắc Cung bắt nạt mình nhiều hơn sao? Cậu ấy là beta làm sao bắt nạt mình là alpha được?
Vừa nãy Bắc Cung cũng không làm gì mà? Nhéo má thì tính là bắt nạt sao?
…
“Đã đến thì thôi, sao còn mang nhiều quà thế này…”
Đây là lần đầu tiên An Lẫm gặp gia đình Bắc Cung sau khi mất trí nhớ, không gượng gạo khó xử như tưởng tượng, nhìn thấy hai khuôn mặt đó, điều đầu tiên cậu ấy cảm nhận được là sự quen thuộc.
Sau đó, một luồng ấm áp nhẹ nhàng như dâng lên trong lồng ngực, khiến cậu ấy an tâm hơn rất nhiều.
“Dì Nguyệt, đáng lẽ phải vậy ạ.” Vẻ mặt An Lẫm rất nghiêm túc, nhìn không giống như đến ra mắt gia đình, mà giống như đến đàm phán hợp tác kinh doanh vậy.
“Đây là lần đầu cháu tới thăm sau khi mất trí nhớ, không hiểu rõ tình hình lắm, nếu có gì làm không đúng, xin hai bác cứ nói ra, cháu sẽ sửa chữa.”
Lời nói trịnh trọng này được nói ra, khiến ba người có mặt đều im lặng.
Bắc Cung ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí gượng gạo: “Tiểu An, họ rất thích cậu, cậu không cần phải trang trọng đến vậy.”
Nói xong câu này, Bắc Cung thấy An Lẫm vẫn còn có chút e dè, dứt khoát chuyển hướng chủ đề.
“Sao hai người biết chuyện An Lẫm mất trí nhớ? Là chú An nói gì sao?”
Cha mẹ Bắc Cung nhận thấy sự e dè của An Lẫm, dứt khoát cũng nói theo chủ đề của Bắc Cung, chỉ là vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt hai người đều không được tốt.
“Ông ta là một tên thần kinh,” Cha Bắc càu nhàu nói, “Hôm qua ông ta nói với chúng ta chuyện Tiểu An mất trí nhớ, ý trong lời nói là beta và alpha ở bên nhau sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của alpha.”
“Còn nói gì mà ba là beta không hiểu Pheromone, thực sự coi chúng ta là beta không cần học sinh lý chắc?”
“Ông ta có ý gì? Ý là con trai của chúngt a sẽ hại Tiểu An à…”
Ông ấy nói được một nửa, mẹ Bắc liền dùng tay gõ gõ vào đầu đối phương.
Tiểu An còn ở đây! Câu này thích hợp để nói ra sao?
An Lẫm thấy không sao – cậu ấy cũng cảm thấy An Dụ có bệnh.
Nhưng chuyện riêng của gia đình mình cũng không tiện cứ lấy ra để làm khó Bắc Cung và gia đình cậu ấy.
“Những chuyện này cháu sẽ giải quyết.”
Cậu ấy trịnh trọng hứa hẹn.
“Ôi, đừng nói những chuyện này nữa,” Mẹ Bắc thở dài, xót xa nhìn An Lẫm, “Dì thấy dạo này con gầy đi không ít, bị bệnh tốt nhất vẫn nên tẩm bổ nhiều.”
Cảm nhận được ý tốt thuần túy nhất của đối phương, An Lẫm cố gắng kéo khóe miệng mình thành một chút đường cong, hy vọng vẻ mặt mình trông không quá cứng nhắc.
“Nhưng mà, tại sao chuyện mất trí nhớ lại không nói cho chúng ta biết?”
“Chẳng lẽ trong mắt con, dì và chú đều là người ngoài sao?”
Nhìn thấy ngưới phụ nữ lộ ra vẻ mặt tổn thương như vậy, trong lòng An Lẫm dâng lên chút tự trách, nhưng sự tự trách này vừa hiện trên mặt, câu nói tiếp theo đã rơi vào tai cậu ấy.
“Tổn thương quá, ngay cả cách xưng hô cũng không còn thân thiết, trước đây con còn không chịu gọi dì Nguyệt.”
An Lẫm: “…”
Xứng đáng là mẹ của Bắc Cung! Tính cách tồi tệ của hai người quả thực giống nhau như đúc!
“Chúng con vừa đi làm về, đói quá, con muốn ăn tối.”
Nói rồi, cậu ấy trực tiếp kéo An Lẫm vào bếp: “Nếu hai người quên chuyện này rồi, thì để con nấu cơm đi.”
“Tiểu An đến giúp con.”
An Lẫm hiểu rõ trình độ của mình trong bếp, giúp đỡ trong bếp cũng chỉ là gây rối thôi.
Nhưng lần này khác, đây là trước mặt cha mẹ Bắc Cung, không thể để họ nghĩ mình là một ông chủ khoanh tay đứng nhìn chỉ biết để Bắc Cung làm việc.
Hơn nữa, một mình và hai bậc phụ huynh ở chung một không gian vẫn hơi gượng gạo, dù sự quen thuộc trong lòng đã báo hiệu cho An Lẫm về sự thân thiện của họ.
Nhưng cậu ấy không phải là người giỏi xử lý những chuyện này.
“Không cần nấu cơm,” Mẹ Bắc lắc đầu nói, “Bữa tối nay toàn là món các con thích, đều đang giữ ấm trong nồi đấy.”
“Để dì mang ra.”
Cha mẹ Bắc Cung về sớm, cũng không nói với dì giúp việc nấu ăn, nên những món này đều là…
Đồ ăn đặt ngoài.
Nhưng rõ ràng trong nhà không nấu nướng, chỉ là một gia đình quây quần quanh bàn ăn, ăn cơm trong hộp thức ăn đặt ngoài cũng rất ấm cúng.
“Tiểu An thích ăn cay mà? Sao giờ lại không ăn nữa?” Mẹ Bắc thấy lạ, muốn dùng đũa công gắp cho An Lẫm một miếng gà xào ớt.
Món gà xào ớt đó quấn quanh những vòng ớt đỏ tươi, vừa nhìn đã biết là loại hương vị cực đoan khiến lưỡi tê dại vì cay.
Bắc Cung còn cách món ăn này một khoảng, cũng có thể ngửi thấy mùi ớt xộc thẳng vào, đây không phải là thứ An Lẫm có thể ăn bây giờ.
Cậu vội vàng ngăn lại: “Bác sĩ bảo cậu ấy phải ăn kiêng.”
“Ăn kiêng à…” Mẹ Bắc buồn bã thu hồi miếng gà xào ớt đó, đổi hướng, bỏ vào bát Bắc Cung.
Bà thở dài: “Đứa trẻ đáng thương.”
An Lẫm cảm thấy không sao, cậu ấy không coi trọng h*m m**n ăn uống đến vậy, là một người trưởng thành, cậu ấy hiểu rất rõ mình có thể thả lỏng vào lúc nào.
Nghĩ như vậy, cậu ấy liếc Bắc Cung một cái, khóe miệng treo lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Dù sao trưa nay cậu ấy đã ăn rồi, bây giờ ăn hay không cũng không quan trọng.
“À đúng rồi,” Mẹ Bắc như nhớ ra điều gì đó, bà tò mò hỏi, “Vậy tối nay hai đứa còn ngủ cùng nhau không?”
“Hay để ba con dọn dẹp thêm một phòng khách? Dù sao ông ấy cũng ăn xong rồi, cứ để ông ấy đi làm việc.”
Cha Bắc đang xem điện thoại, đột nhiên bị chỉ đích danh còn sững người một chút – ai nói ông ăn xong rồi? Chẳng qua là cầm điện thoại xem có chuyện công việc gì cần xử lý không thôi mà.
Nhưng chuẩn bị phòng vẫn là cần thiết.
Tính toán thời gian, An Lẫm mất trí nhớ cũng chưa lâu, dù chấp nhận chuyện mình và Bắc Cung ở bên nhau, theo tính cách của thằng nhỏ cũng sẽ không sẵn lòng ngủ cùng Bắc Cung.
Cha Bắc nghĩ một chút, đang định đặt bát đũa xuống đứng dậy, Bắc Cung đã ngăn ông lại: “Không cần phiền phức đâu, ba ăn nhanh đi.”
“Vậy lát nữa hai đứa tự dọn dẹp?” Cha Bắc nói, lại cầm đũa lên.
Không dọn dẹp chứ?
Bắc Cung nghĩ thầm như vậy, nhưng nghĩ đến người mặt mỏng nào đó, vẫn cười nói: “Đã là phòng chúng con ngủ, vậy để chúng con tự làm đi, nhân tiện tiêu hóa sau bữa ăn.”
Thật sao?
Làm cha làm mẹ đương nhiên có thể nhìn ra ý cười trong mắt con trai mình, nhưng không cần phải hỏi thêm, hai người cũng sẽ không tự chuốc lấy sự nhàm chán.
Chính An Lẫm lại có ý kiến, cậu ấy nhíu mày, quay đầu nhìn Bắc Cung, muốn nói lại thôi.
Thực ra họ có thể ngủ cùng nhau…
Không đúng, ở nhà cha mẹ đối tượng vẫn phải kiềm chế một chút, nếu ngủ chung một phòng, chắc chắn sẽ để lại một vài ấn tượng không tốt.
Tâm trạng An Lẫm có chút không vui, nhưng trong hoàn cảnh này cậu ấy cũng không thể nói gì nhiều, cứ thế đợi đến khi Bắc Cung lên lầu, cậu ấy mới khẽ ho một tiếng đi theo sau.
“Cậu đi dọn dẹp phòng à?”
Bắc Cung nghe câu hỏi này, dừng lại bước chân, nhướng mày cười nói: “Cậu có muốn tớ dọn dẹp không?”
Đương nhiên An Lẫm không muốn, mặc dù trải nghiệm chung chăn chung gối chỉ có hai ngày, nhưng điều đó cũng đủ để cậu ấy khám phá ra sở thích của mình.
Cậu ấy vẫn thích ngủ cùng Bắc Cung hơn.
Họ không làm gì cả, chỉ lặng lẽ lắng nghe hơi thở của đối phương, điều này đã đủ khiến An Lẫm thỏa mãn, còn về những chuyện kia…
Ánh mắt An Lẫm nhấp nháy một chút, mặc dù cậu ấy rất thích, nhưng bây giờ vẫn không thích hợp.
“Không nói gì sao?” Bắc Cung nheo mắt, giọng điệu không rõ cảm xúc, “Nếu đã như vậy, vậy chúng ta xem phòng trước đã.”
“Tối nay cậu ngủ phòng này, thế nào?”
An Lẫm không hứng thú lắm, nhưng vẫn đi theo Bắc Cung vào, ngay khoảnh khắc nhìn rõ bố trí bên trong, cậu ấy liền phản ứng lại – đây chính là phòng của Bắc Cung.
Căn phòng tràn ngập hơi thở cuộc sống, đủ loại vật dụng tiết lộ sở thích của chủ nhân, đây tuyệt đối không phải là phòng khách, mà là…
Đồng tử An Lẫm mở to hơn một chút, giọng điệu cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng làm thế nào cũng không thể che giấu được giọng nói đang tăng cao của mình.
“Cậu không phải nói muốn dọn dẹp phòng…”
Bắc Cung không đợi cậu ấy nói hết lời, liền trực tiếp kéo tay An Lẫm, xoay một vòng, trực tiếp đưa người đó lên giường.
“Suỵt, đừng nói gì cả.” Bắc Cung chống người lên, nhìn An Lẫm với góc nhìn từ trên xuống, “Lâu lắm rồi tớ không về nhà, đương nhiên phải dọn dẹp căn phòng một chút rồi.”
Cậu cười rất vui vẻ, nói lý lẽ cùn này một cách đầy tự tin, cứ như thể vốn dĩ phải là như vậy.
Mặc dù đây cũng là điều An Lẫm nghĩ, nhưng trong lòng cậu ấy vẫn có chút lo lắng, hơn nữa…
Lúc họ đi vào không đóng cửa!
Không đóng cửa có thể xảy ra chuyện gì, An Lẫm hoàn toàn không dám tưởng tượng, nhất thời đâu còn tâm trí trả lời câu hỏi của Bắc Cung, ánh mắt cứ thế chăm chú nhìn vào cửa.
“Cậu để tôi đi trước…”
Bắc Cung vẫn không để cậu ấy nói hết lời, cậu trực tiếp hôn lên môi đang hé mở đó.
Người gây án hiểu rõ thói quen sinh hoạt của cha mẹ mình, ăn xong chắc chắn là nắm tay nhau đi dạo rồi. Và ngay cả khi hai người họ ở nhà, cũng sẽ không lên lầu.
Tầng hai chỉ có mình và An Lẫm, đóng cửa hay không thực ra không quan trọng.
Nhưng nhìn vẻ hoảng loạn của An Lẫm, vẫn rất thú vị.
An Lẫm trước khi mất trí nhớ đâu có dễ lừa như vậy.
Nghe này, tiếng tim đập này, tốc độ ngày càng nhanh, như tiếng trống rơi vào tai Bắc Cung, và khuôn mặt trắng trẻo đó sớm đã bị màu hồng bao phủ.
Đáng yêu làm sao, xinh đẹp làm sao.
Tuy nhiên, Bắc Cung cũng sợ thực sự chọc người ta xù lông, biết điểm dừng, cuối cùng lại ghé vào vành tai đỏ bừng đó, thì thầm nói: “Ở đây cũng có rất nhiều ký ức của chúng ta, tùy tiện nhặt một chút là có rất nhiều.”
“Tiểu An, cậu có thể cùng tớ tìm kiếm không?”
Tại Sao Beta Không Thể Là 1?
Đánh giá:
Truyện Tại Sao Beta Không Thể Là 1?
Story
Chương 33
10.0/10 từ 50 lượt.
