Tại Sao Beta Không Thể Là 1?

Chương 20


Đây là một câu hỏi rất kinh điển.


Thực ra Bắc Cung không phải là người vô lý, hỏi câu này cũng không phải để làm khó An Lẫm.


Chỉ là vì trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ này đột nhiên nảy ra – chỉ có thể trách An Lẫm không nhớ tên và giới tính của mình, nhưng lại nhớ rõ ràng công việc như vậy cơ chứ?


Không thể nghĩ như vậy nữa, tiếp tục nghĩ nữa, cái sự ghen tuông không tồn tại này cũng sẽ tăng lên sáu, bảy phần.


“Tôi…” An Lẫm không ngờ Bắc Cung lại hỏi câu này, ngây người một chút, “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”


“Cậu do dự rồi, quả nhiên công việc vẫn quan trọng hơn đúng không?” Giọng Bắc Cung mang theo vài phần oán trách, “Uổng công chúng ta cũng coi như trúc mã, lại không bằng được cái tiểu yêu tinh mới gặp vài năm trước.”


Nếu là trước khi mất trí nhớ, An Lẫm chắc chắn có thể đoán được ý trêu chọc ẩn giấu dưới sự oán trách của Bắc Cung.


Dù sao đi nữa, trong đôi mắt có vẻ nhắm nghiền vì buồn đang ẩn chứa ý cười cơ mà.


Nhưng hiện tại An Lẫm vẫn chưa quen thuộc với tính cách của ai đó, mặc dù biết tính cách của Bắc Cung có vài phần đáng ghét, lúc này vẫn dễ dàng tin tưởng.


Giọng An Lẫm trở nên nghiêm túc, hay nói đúng hơn, cậu ấy vốn là như vậy, nghiêm túc đến mức có vẻ khó gần.


Nhưng những lời cậu ấy nói lại hoàn toàn khác với biểu cảm của cậu ấy, tình cảm gần như tràn ra trong từng câu chữ: “Tôi không có, sao có thể? Công việc chắc chắn không quan trọng bằng gia đình.”


“Mục đích của công việc là để tạo ra môi trường tốt hơn cho gia đình, không thể làm ngược lại mà cảm thấy công việc quan trọng hơn gia đình được.”


Cậu ấy nói quá nghiêm túc.


Thái độ này ngược lại làm Bắc Cung lúng túng, những lời nói đùa như vậy sợ nhất là gặp phải câu trả lời nghiêm túc, cảnh tượng này lại khiến Bắc Cung nhớ lại một số chuyện từ rất lâu rồi.


An Lẫm lúc nhỏ cũng nghiêm túc như vậy, nói như vậy, lại có chút hoài niệm.


“Thực ra tớ không có ý đó…”


Bắc Cung hít một hơi thật sâu, ngược lại phải giải thích.


“Tớ không nghi ngờ ý của cậu, tớ biết cậu rất coi trọng tớ, tớ chỉ là đang…”



“Tớ đang tán tỉnh cjau mà!”


An Lẫm ít khi thấy Bắc Cung hoảng loạn đến mức phải giải thích như vậy, cứ như sợ mình không tin, thậm chí còn nói ra hai chữ “tán tỉnh”. Đâu còn vẻ trêu chọc cười đùa lúc trước nữa?


Đối mặt với Bắc Cung như vậy, An Lẫm cũng á khẩu.


Chỉ là sự á khẩu của cậu ấy không phải vì sự thay đổi của Bắc Cung, mà là sự dao động cảm xúc của chính mình – cậu ấy dường như hiểu tại sao Bắc Cung lại thích trêu chọc người khác.


Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của người yêu mình, chẳng phải rất thú vị sao?


Đối với Bắc Cung, cậu ít khi thấy An Lẫm bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy với mình, đối với An Lẫm cũng vậy, cậu ấy chưa từng thấy Bắc Cung vội vàng giải thích điều gì.


Ngay cả khi gặp mình mất trí nhớ trong phòng bệnh, người này cũng không cấp thiết muốn giải thích điều gì đến vậy.


An Lẫm nheo mắt, chăm chú nhìn Bắc Cung, cứ như thể đang quan sát điều gì đó.


“Ồ? Hóa ra cậu cho rằng đó là tán tỉnh à?”


Giọng điệu của cậu ấy không nghe ra cảm xúc gì.


“Xem ra cách nhìn của chúng ta về tán tỉnh hơi khác nhau.”


“Vậy cậu nghĩ cái gì là tán tỉnh?” Bắc Cung hỏi ngược lại.


Cậu không phải là kẻ cuồng công việc như An Lẫm, bất kỳ chuyện nhỏ nào cũng có thể khiến Bắc Cung tạm thời gác lại công việc đang làm, huống hồ là chuyện trò chuyện với người yêu.


Lúc này cậu thậm chí còn ngồi xuống chống cằm, mong chờ câu trả lời của An Lẫm.


“Vừa nãy không phải sao? Hay là, ý của cậu là những chuyện khác?”


An Lẫm nói một cách đương nhiên, cậu ấy đang nói về nụ hôn trước đó.


Tính cách của Bắc Cung thực sự rất đáng ghét, rõ ràng đã hiểu, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ ngơ ngác.


Nhưng An Lẫm dường như cũng không mắc mưu của cậu nữa, cậu ấy đi đến bàn, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt giả vờ ngây thơ đó, cuối cùng đưa tay ôm lấy nó.


Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần nhau hơn, cho đến cuối cùng, An Lẫm mới chậm rãi thốt ra ba chữ.



Đến khi Bắc Cung ngồi trước máy tính, đã nửa tiếng sau khi ăn sáng, cậu ngồi trước máy tính, sắp xếp những bức ảnh mình chụp hôm qua.


Theo thói quen của Bắc Cung, ảnh sau khi chụp thực ra không cần chỉnh sửa nhiều, dù có vài khuyết điểm, cậu vẫn thích cảnh tượng chân thật.


Thực ra cậu chỉ tìm một cái cớ để xem ảnh hôm qua, đặc biệt là…


Sự chú ý của Bắc Cung trước hết bị ảnh của An Lẫm thu hút, chiêm ngưỡng một lúc, cậu mới tìm thấy bức ảnh mình muốn.


Quả nhiên, ở góc ảnh, cậu phát hiện bóng dáng của người đàn ông trung niên kia.


Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn không hiểu, tại sao cha An Lẫm lại xuất hiện ở công viên giải trí.


Để thương lượng công việc? Không đúng, thương lượng công việc cũng không cần đến công viên giải trí, trực tiếp đến văn phòng ngồi là được.


Khả năng duy nhất là kiểm tra tình hình công viên giải trí.


Điều này rõ ràng là lời giải thích hợp lý nhất, nếu không thực sự khó giải thích tại sao một người trung niên không có tâm hồn trẻ thơ lại đi dạo công viên giải trí.


Cha vợ định mua lại công viên giải trí đó sao?


Bắc Cung bị suy đoán này giật mình, thầm nghĩ, dù nhà họ An quả thực giàu có, nhưng cũng không cần phải đến mức như vậy.


Tuy nhiên, cậu không hiểu những khúc mắc trong kinh doanh, chọn vài bức ảnh trong số ảnh mình chụp hôm qua đăng lên mạng xã hội.


Rất nhanh, có không ít người vào bình luận.


Có người khen ngợi trình độ của Bắc Cung vẫn như thường lệ, tán thưởng bố cục mang phong cách cá nhân rõ rệt của cậu.


Cũng có người trêu chọc cậu lại đi hẹn hò với bạn trai, nói cậu cứ đi công viên giải trí mãi mà đến giờ vẫn chưa chán.


Bắc Cung tùy ý trả lời vài bình luận, lại lật xem tin nhắn riêng của mình, xem có công việc nào quan tâm không – là một nhiếp ảnh gia tự do, cách kiếm tiền của cậu chủ yếu từ đây.


Danh tiếng của Bắc Cung không nhỏ, có không ít tin nhắn riêng về hợp tác, trong đó có một tin nhắn rất đáng chú ý:


[Xin chào, chúng tôi là đơn vị chính thức của công viên giải trí Bách An mới, xin hỏi ngài có hứng thú giúp chúng tôi chụp một số bức ảnh để quảng bá hay không?]


Còn ở phía bên kia, An Lẫm đang xem tập tin Diệp Thụy gửi cho mình hôm qua.



… Là phiên bản cải tiến của thuốc ức chế Pheromone?


Nếu thuốc được nghiên cứu thành công, có thể cải thiện đáng kể tình trạng đặc biệt của alpha và omega, điều này rất hữu ích cho nhiều AO.


Tuy nhiên, loại thuốc này rõ ràng không dễ nghiên cứu ra, trong quá trình cũng sẽ gặp không ít khó khăn – ví dụ như An Lẫm bị nhiễu loạn bởi Pheromone đến mức ảnh hưởng đến ký ức.


Nhưng tình huống đặc biệt của mình cũng coi như là một mẫu nghiên cứu phải không? Không biết đội ngũ bên kia có nghiên cứu sâu hơn không.


Nghĩ vậy, An Lẫm rất dứt khoát gọi điện thoại.


“Alo?” Giọng Diệp Thụy truyền đến từ đầu dây bên kia, mang theo vài phần ngái ngủ, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, “Gọi điện cho tao làm cái gì? Hôm nay là cuối tuần đấy.”


An Lẫm cũng không ngờ giờ này cậu ta còn chưa ngủ, im lặng một lúc rồi đánh giá thẳng thừng: “Có công việc quan trọng như vậy, làm sao cậu ngủ được?”


Diệp Thụy nghe vậy cũng không bất ngờ, cậu ta rất thành thạo biện minh cho mình: “Đây không phải là do hôm qua uống rượu quá mệt sao? Tao lại không có người gọi dậy, còn chuẩn bị bữa sáng tình yêu gì đó.”


An Lẫm: “… Ồ, đúng vậy.”


Cậu ấy nghe ra sự trêu chọc trong câu nói này, thản nhiên đáp lại, sau đó quay sang bỏ qua chuyện này, chuyển hướng chủ đề.


Mặc dù Diệp Thụy luôn cảm thấy trong vài chữ đó toát lên vài phần đắc ý.


“Về tình trạng của tôi, đội ngũ bên kia có nên nghiên cứu không?”


Alpha có mặt lúc đó không chỉ có mình cậu ấy, Diệp Thụy cũng là một trong số đó, vậy tại sao chỉ có mình cậu ấy bị ảnh hưởng?


Mặc dù mù tịt về y học, nhưng An Lẫm biết nếu có thể nghiên cứu rõ ràng các biến số bên trong, có thể tránh được nhiều rủi ro.


Ví dụ như loại thuốc này có tác dụng phụ đối với một số nhóm người cụ thể không? Đây là một vấn đề rất quan trọng.


“Chắc chắn đã nghiên cứu rồi,” Diệp Thụy ngáp một cái, “Họ phân tích ra là do kỳ mẫn cảm của mày không ổn định.”


“Nói chứ mày có dùng thuốc ức chế đúng hạn không đấy? Mặc dù mày không phải là người cô đơn lẻ bóng, kỳ mẫn cảm có thể tìm Bắc Cung giải quyết, nhưng trong trường hợp không có Pheromone an ủi, vẫn phải dùng thuốc ức chế chứ.”


“Tôi không rõ lắm,” An Lẫm rất bình tĩnh, dường như đang nhắc nhở đối phương, “Tôi mất trí nhớ rồi.”


“Ấy ấy ấy, tao lại quên mất chuyện này, thôi bỏ đi…” Diệp Thụy lại ngáp một cái, trông có vẻ thực sự thiếu ngủ.



“Ấy, khoan đã, còn chuyện cần nói, là về chuyện công ty của mày.”


“Ừm, cậu nói đi.”


Trước đây Bắc Cung cũng có nhắc với mình, vì mối quan hệ căng thẳng với cha nên cậu ấy không tiếp quản doanh nghiệp gia đình một cách tự nhiên như Diệp Thụy, mà chọn tự mình khởi nghiệp.


Khởi nghiệp đến nay cũng gần năm năm rồi, công ty tuy nhỏ, nhưng cũng đã có quy mô nhất định.


“Chỉ là mấy hôm nay tao thử giúp mày xử lý một chút công việc…” Diệp Thụy có chút ngập ngừng, “Nhưng mày cũng biết hiệu suất làm việc của tao không cao bằng mày, nên công việc tồn đọng cũng hơi nhiều.”


“Tuy không phải là việc cần xử lý gấp, nhưng tao sợ mày quay lại vị trí sẽ mắng tao, nên báo trước cho mày biết một tiếng.”


An Lẫm mơ hồ: “… Cái này? Tôi có trả lương cho cậu không?”


Cậu ấy có chút khó hiểu, rõ ràng là chuyện của công ty mình, tại sao lại quăng cho Diệp Thụy.


“Bởi vì trước đây có lần cậu ta xảy ra tai nạn, không thể xử lý công việc,” Giọng Bắc Cung đột nhiên truyền đến từ phía sau, “Cậu đã giúp cậu ta xử lý công việc vài tháng liền, tiện thể tìm vài hợp đồng hợp tác.”


“So với cậu, chắc chắn Diệp Thụy cảm thấy hiệu suất làm việc của mình quá thấp, cậu ta đang tự ti thôi.”


“Cậu đấy,” Bắc Cung rõ ràng đang nhịn cười, “Quá chăm chỉ rồi.”


“Đúng vậy,” Nghe thấy giọng Bắc Cung, Diệp Thụy cũng lên án, “Cha mẹ tao so sánh hiệu xuất làm việc của hai đứa mình, còn muốn tao tiếp tục nằm viện, đừng về đi làm nữa.”


Đương nhiên đây là một câu nói đùa, Bắc Cung nghe cũng vui vẻ.


“Cha mẹ tao cũng muốn tao nhanh chóng lừa An Lẫm về nhà, để hai người bọn họ có thể nghỉ hưu đi tuần trăng mật.”


“Như vậy có tính là ở rể không? Tôi không có ý kiến.”


An Lẫm nghe lời nói đùa của hai người, đột nhiên xen vào một câu.


Trong lúc nhất thời, hai người đang nói đùa đều im lặng, như thể đột nhiên bị nghẹn ở cổ họng, không nói được lời nào.


Nếu không phải đang ở đầu dây điện thoại bên kia, Diệp Thụy rất muốn dùng ánh mắt nói một câu – không phải chứ, anh trai của tao ơi, mày vẫn chưa nói cho nó biết đấy à?


“Khụ khụ khụ!” Bắc Cung ho vài tiếng, quay sang nói với An Lẫm, “Nếu công việc gấp thì có muốn về công ty xem không?”


“Tớ vừa nhận một công việc mới, địa chỉ rất gần đó.”


Tại Sao Beta Không Thể Là 1?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tại Sao Beta Không Thể Là 1? Truyện Tại Sao Beta Không Thể Là 1? Story Chương 20
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...