Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 9: Cậu khao khát máu thịt mới.
94@-
Tối qua bọn họ đều thức trắng, về nhà trò chuyện một lúc, cơn đói và mệt mới ùn ùn kéo đến.
Thê Nam nấu mì, hai người ăn qua loa mấy miếng, rồi lại cùng nhau ngồi trên sofa tiếp tục trò chuyện.
Điện thoại để trên bàn trà của Thê Nam bỗng sáng lên, Triều Ngạn Ninh rướn cổ nhìn qua, thấy rõ tên người gửi là "Lăng Hách".
"Anh, có cần em tìm cho anh một luật sư chuyên ly hôn không?" Cậu hỏi.
"Nếu Lý Lăng Hách không chịu ký giấy ly hôn, anh sẽ khởi kiện."
Thê Nam cầm điện thoại lên xem, Lý Lăng Hách đã gửi một loạt tin nhắn dài dằng dặc. Anh chỉ đọc lướt.
Ban đầu Lý Lăng Hách làm một tràng sám hối về lỗi lầm mình đã gây ra, rằng mình bị Trương Toàn lôi kéo, nhất thời không tỉnh táo, nhất thời ma xui quỷ khiến, hứa sẽ dứt khoát với Lương Nhiễm, sẽ tách ra làm ăn riêng với Trương Toàn, còn thề sẽ không phạm sai lầm lần nữa.
Hắn còn hồi tưởng lại quá khứ giữa hai người, từ thời đại học cho đến bảy năm kết hôn, cuối cùng vẫn là cái ý đó, hắn không muốn ly hôn, hắn vẫn còn yêu anh.
Thê Nam nhìn mấy chữ "anh còn yêu em" kia như bốc ra thứ mùi ô uế nồng nặc, mùi hôi tanh từ máng cống cũ kỹ, xuyên qua cả màn hình mà xộc thẳng vào mũi.
Một người nếu thực sự yêu người kia, thì sao lại có thể lên giường với kẻ khác?
Điều mà Thê Nam kinh tởm nhất chính là sự phản bội. Anh cũng không hiểu, Lý Lăng Hách đã lên giường với người khác rồi tại sao còn cứ bám lấy anh không chịu ly hôn.
Bản năng tồi tệ của đàn ông, trong mắt Thê Nam lại thêm một điều nữa ——
Lý Lăng Hách là loại người cái gì cũng muốn, cái gì cũng không muốn mất, đã có còn muốn thêm...
Lý Lăng Hách lại tiếp tục gửi thêm mấy tin nhắn nữa, nội dung cũng giống mấy cái trước, Thê Nam lười xem, thẳng tay xoá sạch, chỉ nhắn lại một câu:
[Khi nào muốn ký đơn ly hôn thì liên hệ.]
Điện thoại yên ắng trở lại, cơn mệt mỏi chôn giấu cả đêm lập tức tràn về phủ lên toàn thân Thê Nam, anh mệt rã rời, ban đầu chỉ ngồi tựa vào sofa, khi Triều Ngạn Ninh đứng dậy rót nước, anh ngả lưng xuống ghế là ngủ luôn.
Triều Ngạn Ninh nhẹ nhàng đặt cốc nước lên bàn trà, rồi ngồi xếp bằng dưới sàn cạnh sofa, nhìn Thê Nam ngủ.
Đầu Thê Nam tựa vào thành ghế, lưng dựa sát sofa, mặt hướng ra phía ngoài.
Triều Ngạn Ninh cũng nằm xuống mép ghế, đúng lúc hai người mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần, gần đến nỗi cậu cảm nhận rõ hơi thở ấm nóng của Thê Nam phả lên mặt mình.
Đã rất lâu rồi cậu không được gần Thê Nam như thế này. Cậu chăm chăm nhìn không chớp mắt, nhìn đến mức cả người thấy bức bối. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ dám giơ tay lên, dùng ngón tay vẽ nhè nhẹ giữa không trung, lần theo từng đường nét trên gương mặt của anh.
Không biết Thê Nam mơ thấy gì, rõ là đang ngủ mà giữa hai hàng mày vẫn cứ nhíu lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Thê Nam đáng ra nên là một người sống tự do, vui vẻ. Không nên như thế này.
Triều Ngạn Ninh nghĩ thầm, đầu ngón tay chạm nhẹ vào giữa đôi mày đang nhíu lại của Thê Nam, chỉ ước có thể kéo hết những muộn phiền trong anh ra ngoài, rồi thay bằng chính mình.
Ngón tay Triều Ngạn Ninh vừa chạm vào, Thê Nam trong mơ cảm thấy mũi ngứa ngứa, trở mình quay mặt vào trong sofa, quay lưng lại phía cậu.
Thê Nam vừa lật người, vạt áo sơ mi bị cuộn lại hai lượt để lộ một đoạn thắt lưng với đường cong mềm mại, gọn gàng mà săn chắc. Ngoài cơ bụng rắn rỏi, còn có một mảng hình xăm nhỏ cũng lộ ra.
Dây leo quấn quanh cùng vài cánh hoa hồng mỏng manh, bên trên còn có chi tiết như móc câu, như thể vô tình mà móc chặt lấy đôi mắt Triều Ngạn Ninh.
Đồng tử Triều Ngạn Ninh co lại, cậu đổi tư thế, quỳ trên sàn, dán mắt vào hình xăm kia, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống, cậu rất muốn chạm vào mấy cánh hoa hồng đó.
Nhưng tay còn chưa kịp đưa ra, Thê Nam lại trở mình, đoạn eo cùng hình xăm cũng biến mất, giấu ra sau lưng không để Triều Ngạn Ninh thấy nữa.
Triều Ngạn Ninh hít sâu mấy hơi, phải mất một lúc mới nén được ngọn lửa rối bời trong người, lại tựa đầu lên thành ghế sofa, không dám chạm vào anh nữa, sợ đánh thức anh.
Sofa quá nhỏ, mà Thê Nam lại cao, chân dài nên phải co lại mới nằm được, đã vậy còn ngủ không yên giấc, chỉ một lúc sau đã giật mình mở mắt.
Khoảnh khắc tỉnh lại, anh nhìn thấy khuôn mặt của Triều Ngạn Ninh được phóng to ngay trước mắt, khuôn mặt có đường nét rõ ràng, như thể anh vừa nhìn thấy một ngôi sao ở khoảng cách thật gần.
Hàng lông mi đen dày, từng sợi rủ xuống, khẽ rung hai cái. Thê Nam còn thấy chính mình phản chiếu trong đáy mắt cậu, hình ảnh đó, như được nâng niu giữa ngọn lửa tinh tú rực sáng.
"Em muốn hù chết anh à." Thê Nam hoàn hồn, lập tức bật dậy ngồi thẳng lên, vì động tác quá gấp nên trán anh đập thẳng vào mũi Triều Ngạn Ninh.
Triều Ngạn Ninh bị đập lui về sau, sống mũi vừa đau vừa tê, đưa tay ôm mũi hít vào một hơi rồi kêu lên hai tiếng "đau quá".
"Để anh xem, va trúng chỗ nào rồi?" Thê Nam muốn gỡ tay Triều Ngạn Ninh ra.
"Chảy máu mũi rồi." Thê Nam đứng dậy, kéo Triều Ngạn Ninh về phía phòng tắm, "Đi đi đi, rửa nhanh."
Triều Ngạn Ninh bị Thê Nam kéo đến bồn rửa trong phòng tắm, cúi người hứng nước rửa mũi một lúc lâu, Thê Nam đứng bên cạnh còn giúp cậu kéo vạt áo sơ mi lên.
Cuối cùng cũng rửa sạch, máu cũng ngừng chảy, Triều Ngạn Ninh lại hứng nước lạnh rửa mặt, Thê Nam rút một chiếc khăn sạch trên kệ đưa cho cậu.
Vẫn chưa yên tâm, đợi cậu lau mặt xong, Thê Nam nâng cằm cậu lên xem kỹ. Trong mũi vẫn còn dính máu, nhưng không còn chảy nữa.
"Mũi không bị gãy chứ?" Thê Nam đưa tay sờ lên sống mũi của Triều Ngạn Ninh, lo cú va vừa rồi đã đập gãy mũi cậu.
Sống mũi của Triều Ngạn Ninh rất thẳng, nét mũi sắc như đỉnh núi, nếu mà gãy thì biết làm sao bây giờ.
"Có cần chụp phim xem thử không?" Anh lại lo lắng hỏi.
"Không sao đâu," Triều Ngạn Ninh cười, "không chảy máu nữa là được."
Triều Ngạn Ninh biết cú va vừa rồi của Thê Nam thực ra không đau lắm, tê thì có, nhưng không đến mức gãy xương, cũng không đến mức khiến cậu chảy máu mũi.
Cậu chảy máu mũi là vì nhìn thấy hình xăm hoa hồng ở thắt lưng Thê Nam, còn cả cơ bụng rắn chắc dưới lớp áo bị kéo lên, đầu óc bắt đầu nóng ran, là do nghĩ đến mấy cánh hồng đỏ đó mới chảy máu mũi.
Nhưng lý do đó cậu sao dám nói với Thê Nam.
"Không chảy máu là tốt rồi." Thê Nam ngáp một cái, cùng Triều Ngạn Ninh đi ra khỏi phòng tắm, vỗ vỗ cánh tay cậu: "Em chắc cũng buồn ngủ rồi, ngủ trên sofa khó chịu lắm, về phòng mà ngủ, tranh thủ chợp mắt một lát."
"Anh Nam, em muốn ngủ cùng anh cơ." Triều Ngạn Ninh nói.
Thê Nam lập tức đẩy cậu vào phòng ngủ chính: "Bao nhiêu tuổi rồi, tự mình ngủ đi."
Triều Ngạn Ninh chỉ nói đùa một câu thôi, chứ thật mà ngủ cùng Thê Nam, cậu sợ mình không nhịn được.
Thê Nam nhìn bóng lưng rộng lớn của Triều Ngạn Ninh đang bước vào phòng, có hơi ngẩn người một chút, rồi mới quay về phòng bên cạnh.
Vừa vào phòng ngủ, điện thoại của Triều Ngạn Ninh đã đổ chuông, là chú Ba gọi. Lần này chú Ba không chửi om sòm như mọi khi mà hạ thấp giọng đầy vẻ hóng hớt: "Nghe nói Thê Nam sắp ly hôn rồi hả?"
"Chú Ba thông tin cũng nhanh nhạy ghê đó."
Chỉ cần chú Ba không ép cậu đi xem mắt ăn cơm với người ta, thì phần lớn Triều Ngạn Ninh vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn đáp: "Hôm đó nhất định con sẽ về."
Chú Ba thấy cậu đáp ngoan ngoãn như vậy, lại tiếp tục quan tâm chuyện đại sự của cậu: "Chú hỏi con, Thê Nam ly hôn rồi, con có cơ hội không?"
Triều Ngạn Ninh không trả lời, cậu biết Thê Nam vẫn luôn xem cậu như em trai, nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Con sẽ cố gắng."
Chú Ba mắng cậu: "Đồ nhát cáy, chẳng có lấy nửa phần khí thế của chú Ba năm đó."
Triều Ngạn Ninh gật gù mấy tiếng, sao mà so được với khí thế năm xưa của chú.
Chuyện giữa chú và chú Cảnh, cậu từng nghe loáng thoáng. Tuy không hẳn là cướp đoạt hay ép buộc, nhưng cũng chẳng thiếu giông tố. Nhưng quan trọng nhất là năm đó hai người thật lòng yêu nhau, không thể rời nhau nổi. Cho nên dù quá trình có gian nan đến đâu, thì kết cục vẫn là hạnh phúc.
Cuối cùng chú Ba quăng lại một câu, nếu cố gắng mà vẫn không nên chuyện, thì sớm cuốn gói về nhà cho ông.
Cúp máy xong, Triều Ngạn Ninh ngồi phịch xuống đất, tựa lưng vào thành giường, ngửa đầu ngây người một lúc rất lâu.
Cậu không phải là không muốn xông thẳng lên, môi đỏ răng trắng, quang minh chính đại mà lao vào.
Nhưng không được, đó là anh Nam của cậu, cậu không nỡ.
Hơn nữa, điều cậu muốn không phải là nhất thời, không phải là khoảnh khắc hiện tại.
Điều cậu muốn là, cậu gọi một tiếng Thê Nam, thì Thê Nam sẽ đáp lại một câu Triều Ngạn Ninh, không phải là "anh", không phải là "em".
Cậu muốn là quang minh chính đại, là nửa đời sau của Thê Nam, là cả đời của Thê Nam.
–
Triều Ngạn Ninh vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, cẩn thận giặt sạch chiếc cà vạt của Thê Nam rồi treo lên phơi. Sau đó lại móc ra bao thuốc cậu từng lấy trộm từ chỗ Thê Nam, rút một điếu, châm lửa, lặng lẽ hút.
Thuốc của Thê Nam thơm dịu, đậm nhưng nhẹ, vương lại trên đầu lưỡi mượt mà ấm áp. Còn thuốc cậu hút bình thường thì cay hơn nhiều, mạnh đến mức chỉ một hơi đã sặc thẳng vào phổi. Cậu thích cảm giác đó, thứ cay đắng dồn ép ấy có thể tạm thời xoa dịu phần khát khao hoang dại trong lòng, nhưng đồng thời, cũng đang nuôi lớn con quỷ âm ỉ trong thân thể cậu.
Rõ ràng thuốc trong miệng không hề thô bạo, từng sợi từng tia nhẹ nhàng miết lên đầu lưỡi, rồi thấm dần vào cơ thể, vậy mà lại dễ dàng xiết chặt lấy xương cốt Triều Ngạn Ninh, quấn lấy tim cậu, đâm vào gan phổi cậu.
Hút thuốc của Thê Nam, nghĩ đến Thê Nam, cơ thể Triều Ngạn Ninh lại có phản ứng. Cậu híp mắt, ngậm điếu thuốc đã hút một nửa, chống tay đứng dậy, vội vàng đẩy cửa quay vào phòng tắm.
Điếu thuốc trong miệng đã tắt từ lâu, cậu cũng chẳng muốn nhả ra, vẫn cắn chặt lấy đầu thuốc đã ướt đẫm ấy, cố hút chút dư vị còn sót lại sau khi bị nước ngấm ướt mềm.
Nhưng ngoài cái mùi ẩm ướt ra thì chẳng còn gì nữa. Triều Ngạn Ninh hận không thể nuốt cả điếu thuốc vào bụng cho rồi.
Cậu nhắm mắt, trận hỗn loạn trong lòng mới chậm rãi lắng xuống. Triều Ngạn Ninh rửa sạch tay dính nhớp, cúi đầu nhìn xuống thắt lưng mình.
Trên thắt lưng Thê Nam có hình xăm, thắt lưng của Triều Ngạn Ninh cũng vậy, là hình cậu đã xăm từ năm năm trước.
Mùa hè năm đầu học đại học, vừa về nhà được một ngày, Thê Nam đã đi xăm hình. Ban đầu anh không định nói cho Triều Ngạn Ninh biết, nhưng cậu vẫn phát hiện ra, sống chết đòi đi theo anh.
Thê Nam đã hẹn với thợ xăm nên không thể đổi lịch, mà cũng không gạt Triều Ngạn Ninh ra được, đành phải dắt cậu theo cùng.
Mảng hoa hồng đỏ như lửa quấn lấy nhau bên thắt lưng anh từng chút từng chút hiện lên trước mắt Triều Ngạn Ninh.
Cánh hoa hồng, đường gân lá, thậm chí cả những gai nhọn trên thân cây, Triều Ngạn Ninh đều nhớ rõ ràng.
Những cánh hoa rực đỏ ấy, và cả những chiếc gai chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy đau, đã liên tục nhảy múa trong giấc mơ tuổi dậy thì của Triều Ngạn Ninh suốt nhiều năm trời.
"Anh, em cũng muốn xăm hình." Khi ấy Triều Ngạn Ninh nhìn hình xăm của Thê Nam, đứng bên cạnh, trong mắt đầy vẻ khao khát.
"Em mới tí tuổi," Thê Nam vỗ một cái vào sau gáy cậu, "chưa đủ tuổi, không được xăm."
Sau này Triều Ngạn Ninh trưởng thành rồi, trong lòng nghĩ đến Thê Nam, thế là đi xăm một cái.
Triều Ngạn Ninh sờ vào xương sống ở thắt lưng mình, nơi ấy có một con rắn đang cuộn chặt lấy thắt lưng cậu. Đuôi rắn bám sát cột sống, cả thân rắn quấn trọn một vòng quanh eo, rồi siết chặt vươn ra phía trước.
Đó là một con rắn xương, toàn thân chỉ còn bộ xương, không có máu thịt, chỉ có phần đầu rắn là hoàn chỉnh, trườn xuống theo bụng dưới Triều Ngạn Ninh, cuối cùng cắm thẳng vào điểm sâu nhất nơi bụng dưới của cậu.
Đầu rắn được xăm nổi, như thể đang ngẩng lên, thè ra cái lưỡi đỏ thẫm, cặp mắt xanh kỳ dị giống như hai viên ngọc bích trong suốt, gấp gáp tìm kiếm một nơi để chui vào, nơi có thể khiến cơ thể nó mọc lại máu thịt, một nơi để nó trú ngụ.
Triều Ngạn Ninh nhắm mắt, ngẩng đầu hứng nước, mặc cho dòng nước lạnh xối thẳng vào mặt.
Phải rất lâu sau, cậu mới nặng nề thở ra một hơi thật dài.
Cậu khao khát được có lại máu thịt, h*m m**n dâng trào l*n đ*nh đầu, rõ ràng mà mãnh liệt, tỉnh táo mà cuồng nhiệt —
Cậu muốn được vùi mình vào bụi hoa hồng đỏ rực ấy, dù có đầy gai cũng không sao. Bởi bây giờ cậu chỉ còn bộ xương, không biết đau là gì.
Tái Hôn - Cửu Lục
Tối qua bọn họ đều thức trắng, về nhà trò chuyện một lúc, cơn đói và mệt mới ùn ùn kéo đến.
Thê Nam nấu mì, hai người ăn qua loa mấy miếng, rồi lại cùng nhau ngồi trên sofa tiếp tục trò chuyện.
Điện thoại để trên bàn trà của Thê Nam bỗng sáng lên, Triều Ngạn Ninh rướn cổ nhìn qua, thấy rõ tên người gửi là "Lăng Hách".
"Anh, có cần em tìm cho anh một luật sư chuyên ly hôn không?" Cậu hỏi.
"Nếu Lý Lăng Hách không chịu ký giấy ly hôn, anh sẽ khởi kiện."
Thê Nam cầm điện thoại lên xem, Lý Lăng Hách đã gửi một loạt tin nhắn dài dằng dặc. Anh chỉ đọc lướt.
Ban đầu Lý Lăng Hách làm một tràng sám hối về lỗi lầm mình đã gây ra, rằng mình bị Trương Toàn lôi kéo, nhất thời không tỉnh táo, nhất thời ma xui quỷ khiến, hứa sẽ dứt khoát với Lương Nhiễm, sẽ tách ra làm ăn riêng với Trương Toàn, còn thề sẽ không phạm sai lầm lần nữa.
Hắn còn hồi tưởng lại quá khứ giữa hai người, từ thời đại học cho đến bảy năm kết hôn, cuối cùng vẫn là cái ý đó, hắn không muốn ly hôn, hắn vẫn còn yêu anh.
Thê Nam nhìn mấy chữ "anh còn yêu em" kia như bốc ra thứ mùi ô uế nồng nặc, mùi hôi tanh từ máng cống cũ kỹ, xuyên qua cả màn hình mà xộc thẳng vào mũi.
Một người nếu thực sự yêu người kia, thì sao lại có thể lên giường với kẻ khác?
Điều mà Thê Nam kinh tởm nhất chính là sự phản bội. Anh cũng không hiểu, Lý Lăng Hách đã lên giường với người khác rồi tại sao còn cứ bám lấy anh không chịu ly hôn.
Bản năng tồi tệ của đàn ông, trong mắt Thê Nam lại thêm một điều nữa ——
Lý Lăng Hách là loại người cái gì cũng muốn, cái gì cũng không muốn mất, đã có còn muốn thêm...
Lý Lăng Hách lại tiếp tục gửi thêm mấy tin nhắn nữa, nội dung cũng giống mấy cái trước, Thê Nam lười xem, thẳng tay xoá sạch, chỉ nhắn lại một câu:
[Khi nào muốn ký đơn ly hôn thì liên hệ.]
Điện thoại yên ắng trở lại, cơn mệt mỏi chôn giấu cả đêm lập tức tràn về phủ lên toàn thân Thê Nam, anh mệt rã rời, ban đầu chỉ ngồi tựa vào sofa, khi Triều Ngạn Ninh đứng dậy rót nước, anh ngả lưng xuống ghế là ngủ luôn.
Triều Ngạn Ninh nhẹ nhàng đặt cốc nước lên bàn trà, rồi ngồi xếp bằng dưới sàn cạnh sofa, nhìn Thê Nam ngủ.
Đầu Thê Nam tựa vào thành ghế, lưng dựa sát sofa, mặt hướng ra phía ngoài.
Triều Ngạn Ninh cũng nằm xuống mép ghế, đúng lúc hai người mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần, gần đến nỗi cậu cảm nhận rõ hơi thở ấm nóng của Thê Nam phả lên mặt mình.
Đã rất lâu rồi cậu không được gần Thê Nam như thế này. Cậu chăm chăm nhìn không chớp mắt, nhìn đến mức cả người thấy bức bối. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ dám giơ tay lên, dùng ngón tay vẽ nhè nhẹ giữa không trung, lần theo từng đường nét trên gương mặt của anh.
Không biết Thê Nam mơ thấy gì, rõ là đang ngủ mà giữa hai hàng mày vẫn cứ nhíu lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Thê Nam đáng ra nên là một người sống tự do, vui vẻ. Không nên như thế này.
Triều Ngạn Ninh nghĩ thầm, đầu ngón tay chạm nhẹ vào giữa đôi mày đang nhíu lại của Thê Nam, chỉ ước có thể kéo hết những muộn phiền trong anh ra ngoài, rồi thay bằng chính mình.
Ngón tay Triều Ngạn Ninh vừa chạm vào, Thê Nam trong mơ cảm thấy mũi ngứa ngứa, trở mình quay mặt vào trong sofa, quay lưng lại phía cậu.
Thê Nam vừa lật người, vạt áo sơ mi bị cuộn lại hai lượt để lộ một đoạn thắt lưng với đường cong mềm mại, gọn gàng mà săn chắc. Ngoài cơ bụng rắn rỏi, còn có một mảng hình xăm nhỏ cũng lộ ra.
Dây leo quấn quanh cùng vài cánh hoa hồng mỏng manh, bên trên còn có chi tiết như móc câu, như thể vô tình mà móc chặt lấy đôi mắt Triều Ngạn Ninh.
Đồng tử Triều Ngạn Ninh co lại, cậu đổi tư thế, quỳ trên sàn, dán mắt vào hình xăm kia, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống, cậu rất muốn chạm vào mấy cánh hoa hồng đó.
Nhưng tay còn chưa kịp đưa ra, Thê Nam lại trở mình, đoạn eo cùng hình xăm cũng biến mất, giấu ra sau lưng không để Triều Ngạn Ninh thấy nữa.
Triều Ngạn Ninh hít sâu mấy hơi, phải mất một lúc mới nén được ngọn lửa rối bời trong người, lại tựa đầu lên thành ghế sofa, không dám chạm vào anh nữa, sợ đánh thức anh.
Sofa quá nhỏ, mà Thê Nam lại cao, chân dài nên phải co lại mới nằm được, đã vậy còn ngủ không yên giấc, chỉ một lúc sau đã giật mình mở mắt.
Khoảnh khắc tỉnh lại, anh nhìn thấy khuôn mặt của Triều Ngạn Ninh được phóng to ngay trước mắt, khuôn mặt có đường nét rõ ràng, như thể anh vừa nhìn thấy một ngôi sao ở khoảng cách thật gần.
Hàng lông mi đen dày, từng sợi rủ xuống, khẽ rung hai cái. Thê Nam còn thấy chính mình phản chiếu trong đáy mắt cậu, hình ảnh đó, như được nâng niu giữa ngọn lửa tinh tú rực sáng.
"Em muốn hù chết anh à." Thê Nam hoàn hồn, lập tức bật dậy ngồi thẳng lên, vì động tác quá gấp nên trán anh đập thẳng vào mũi Triều Ngạn Ninh.
Triều Ngạn Ninh bị đập lui về sau, sống mũi vừa đau vừa tê, đưa tay ôm mũi hít vào một hơi rồi kêu lên hai tiếng "đau quá".
"Để anh xem, va trúng chỗ nào rồi?" Thê Nam muốn gỡ tay Triều Ngạn Ninh ra.
"Chảy máu mũi rồi." Thê Nam đứng dậy, kéo Triều Ngạn Ninh về phía phòng tắm, "Đi đi đi, rửa nhanh."
Triều Ngạn Ninh bị Thê Nam kéo đến bồn rửa trong phòng tắm, cúi người hứng nước rửa mũi một lúc lâu, Thê Nam đứng bên cạnh còn giúp cậu kéo vạt áo sơ mi lên.
Cuối cùng cũng rửa sạch, máu cũng ngừng chảy, Triều Ngạn Ninh lại hứng nước lạnh rửa mặt, Thê Nam rút một chiếc khăn sạch trên kệ đưa cho cậu.
Vẫn chưa yên tâm, đợi cậu lau mặt xong, Thê Nam nâng cằm cậu lên xem kỹ. Trong mũi vẫn còn dính máu, nhưng không còn chảy nữa.
"Mũi không bị gãy chứ?" Thê Nam đưa tay sờ lên sống mũi của Triều Ngạn Ninh, lo cú va vừa rồi đã đập gãy mũi cậu.
Sống mũi của Triều Ngạn Ninh rất thẳng, nét mũi sắc như đỉnh núi, nếu mà gãy thì biết làm sao bây giờ.
"Có cần chụp phim xem thử không?" Anh lại lo lắng hỏi.
"Không sao đâu," Triều Ngạn Ninh cười, "không chảy máu nữa là được."
Triều Ngạn Ninh biết cú va vừa rồi của Thê Nam thực ra không đau lắm, tê thì có, nhưng không đến mức gãy xương, cũng không đến mức khiến cậu chảy máu mũi.
Cậu chảy máu mũi là vì nhìn thấy hình xăm hoa hồng ở thắt lưng Thê Nam, còn cả cơ bụng rắn chắc dưới lớp áo bị kéo lên, đầu óc bắt đầu nóng ran, là do nghĩ đến mấy cánh hồng đỏ đó mới chảy máu mũi.
Nhưng lý do đó cậu sao dám nói với Thê Nam.
"Không chảy máu là tốt rồi." Thê Nam ngáp một cái, cùng Triều Ngạn Ninh đi ra khỏi phòng tắm, vỗ vỗ cánh tay cậu: "Em chắc cũng buồn ngủ rồi, ngủ trên sofa khó chịu lắm, về phòng mà ngủ, tranh thủ chợp mắt một lát."
"Anh Nam, em muốn ngủ cùng anh cơ." Triều Ngạn Ninh nói.
Thê Nam lập tức đẩy cậu vào phòng ngủ chính: "Bao nhiêu tuổi rồi, tự mình ngủ đi."
Triều Ngạn Ninh chỉ nói đùa một câu thôi, chứ thật mà ngủ cùng Thê Nam, cậu sợ mình không nhịn được.
Thê Nam nhìn bóng lưng rộng lớn của Triều Ngạn Ninh đang bước vào phòng, có hơi ngẩn người một chút, rồi mới quay về phòng bên cạnh.
Vừa vào phòng ngủ, điện thoại của Triều Ngạn Ninh đã đổ chuông, là chú Ba gọi. Lần này chú Ba không chửi om sòm như mọi khi mà hạ thấp giọng đầy vẻ hóng hớt: "Nghe nói Thê Nam sắp ly hôn rồi hả?"
"Chú Ba thông tin cũng nhanh nhạy ghê đó."
Chỉ cần chú Ba không ép cậu đi xem mắt ăn cơm với người ta, thì phần lớn Triều Ngạn Ninh vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn đáp: "Hôm đó nhất định con sẽ về."
Chú Ba thấy cậu đáp ngoan ngoãn như vậy, lại tiếp tục quan tâm chuyện đại sự của cậu: "Chú hỏi con, Thê Nam ly hôn rồi, con có cơ hội không?"
Triều Ngạn Ninh không trả lời, cậu biết Thê Nam vẫn luôn xem cậu như em trai, nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Con sẽ cố gắng."
Chú Ba mắng cậu: "Đồ nhát cáy, chẳng có lấy nửa phần khí thế của chú Ba năm đó."
Triều Ngạn Ninh gật gù mấy tiếng, sao mà so được với khí thế năm xưa của chú.
Chuyện giữa chú và chú Cảnh, cậu từng nghe loáng thoáng. Tuy không hẳn là cướp đoạt hay ép buộc, nhưng cũng chẳng thiếu giông tố. Nhưng quan trọng nhất là năm đó hai người thật lòng yêu nhau, không thể rời nhau nổi. Cho nên dù quá trình có gian nan đến đâu, thì kết cục vẫn là hạnh phúc.
Cuối cùng chú Ba quăng lại một câu, nếu cố gắng mà vẫn không nên chuyện, thì sớm cuốn gói về nhà cho ông.
Cúp máy xong, Triều Ngạn Ninh ngồi phịch xuống đất, tựa lưng vào thành giường, ngửa đầu ngây người một lúc rất lâu.
Cậu không phải là không muốn xông thẳng lên, môi đỏ răng trắng, quang minh chính đại mà lao vào.
Nhưng không được, đó là anh Nam của cậu, cậu không nỡ.
Hơn nữa, điều cậu muốn không phải là nhất thời, không phải là khoảnh khắc hiện tại.
Điều cậu muốn là, cậu gọi một tiếng Thê Nam, thì Thê Nam sẽ đáp lại một câu Triều Ngạn Ninh, không phải là "anh", không phải là "em".
Cậu muốn là quang minh chính đại, là nửa đời sau của Thê Nam, là cả đời của Thê Nam.
–
Triều Ngạn Ninh vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, cẩn thận giặt sạch chiếc cà vạt của Thê Nam rồi treo lên phơi. Sau đó lại móc ra bao thuốc cậu từng lấy trộm từ chỗ Thê Nam, rút một điếu, châm lửa, lặng lẽ hút.
Thuốc của Thê Nam thơm dịu, đậm nhưng nhẹ, vương lại trên đầu lưỡi mượt mà ấm áp. Còn thuốc cậu hút bình thường thì cay hơn nhiều, mạnh đến mức chỉ một hơi đã sặc thẳng vào phổi. Cậu thích cảm giác đó, thứ cay đắng dồn ép ấy có thể tạm thời xoa dịu phần khát khao hoang dại trong lòng, nhưng đồng thời, cũng đang nuôi lớn con quỷ âm ỉ trong thân thể cậu.
Rõ ràng thuốc trong miệng không hề thô bạo, từng sợi từng tia nhẹ nhàng miết lên đầu lưỡi, rồi thấm dần vào cơ thể, vậy mà lại dễ dàng xiết chặt lấy xương cốt Triều Ngạn Ninh, quấn lấy tim cậu, đâm vào gan phổi cậu.
Hút thuốc của Thê Nam, nghĩ đến Thê Nam, cơ thể Triều Ngạn Ninh lại có phản ứng. Cậu híp mắt, ngậm điếu thuốc đã hút một nửa, chống tay đứng dậy, vội vàng đẩy cửa quay vào phòng tắm.
Điếu thuốc trong miệng đã tắt từ lâu, cậu cũng chẳng muốn nhả ra, vẫn cắn chặt lấy đầu thuốc đã ướt đẫm ấy, cố hút chút dư vị còn sót lại sau khi bị nước ngấm ướt mềm.
Nhưng ngoài cái mùi ẩm ướt ra thì chẳng còn gì nữa. Triều Ngạn Ninh hận không thể nuốt cả điếu thuốc vào bụng cho rồi.
Cậu nhắm mắt, trận hỗn loạn trong lòng mới chậm rãi lắng xuống. Triều Ngạn Ninh rửa sạch tay dính nhớp, cúi đầu nhìn xuống thắt lưng mình.
Trên thắt lưng Thê Nam có hình xăm, thắt lưng của Triều Ngạn Ninh cũng vậy, là hình cậu đã xăm từ năm năm trước.
Mùa hè năm đầu học đại học, vừa về nhà được một ngày, Thê Nam đã đi xăm hình. Ban đầu anh không định nói cho Triều Ngạn Ninh biết, nhưng cậu vẫn phát hiện ra, sống chết đòi đi theo anh.
Thê Nam đã hẹn với thợ xăm nên không thể đổi lịch, mà cũng không gạt Triều Ngạn Ninh ra được, đành phải dắt cậu theo cùng.
Mảng hoa hồng đỏ như lửa quấn lấy nhau bên thắt lưng anh từng chút từng chút hiện lên trước mắt Triều Ngạn Ninh.
Cánh hoa hồng, đường gân lá, thậm chí cả những gai nhọn trên thân cây, Triều Ngạn Ninh đều nhớ rõ ràng.
Những cánh hoa rực đỏ ấy, và cả những chiếc gai chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy đau, đã liên tục nhảy múa trong giấc mơ tuổi dậy thì của Triều Ngạn Ninh suốt nhiều năm trời.
"Anh, em cũng muốn xăm hình." Khi ấy Triều Ngạn Ninh nhìn hình xăm của Thê Nam, đứng bên cạnh, trong mắt đầy vẻ khao khát.
"Em mới tí tuổi," Thê Nam vỗ một cái vào sau gáy cậu, "chưa đủ tuổi, không được xăm."
Sau này Triều Ngạn Ninh trưởng thành rồi, trong lòng nghĩ đến Thê Nam, thế là đi xăm một cái.
Triều Ngạn Ninh sờ vào xương sống ở thắt lưng mình, nơi ấy có một con rắn đang cuộn chặt lấy thắt lưng cậu. Đuôi rắn bám sát cột sống, cả thân rắn quấn trọn một vòng quanh eo, rồi siết chặt vươn ra phía trước.
Đó là một con rắn xương, toàn thân chỉ còn bộ xương, không có máu thịt, chỉ có phần đầu rắn là hoàn chỉnh, trườn xuống theo bụng dưới Triều Ngạn Ninh, cuối cùng cắm thẳng vào điểm sâu nhất nơi bụng dưới của cậu.
Đầu rắn được xăm nổi, như thể đang ngẩng lên, thè ra cái lưỡi đỏ thẫm, cặp mắt xanh kỳ dị giống như hai viên ngọc bích trong suốt, gấp gáp tìm kiếm một nơi để chui vào, nơi có thể khiến cơ thể nó mọc lại máu thịt, một nơi để nó trú ngụ.
Triều Ngạn Ninh nhắm mắt, ngẩng đầu hứng nước, mặc cho dòng nước lạnh xối thẳng vào mặt.
Phải rất lâu sau, cậu mới nặng nề thở ra một hơi thật dài.
Cậu khao khát được có lại máu thịt, h*m m**n dâng trào l*n đ*nh đầu, rõ ràng mà mãnh liệt, tỉnh táo mà cuồng nhiệt —
Cậu muốn được vùi mình vào bụi hoa hồng đỏ rực ấy, dù có đầy gai cũng không sao. Bởi bây giờ cậu chỉ còn bộ xương, không biết đau là gì.
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 9: Cậu khao khát máu thịt mới.
10.0/10 từ 37 lượt.