Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 49: Em muốn tìm cảm giác hồi nhỏ.
77@-
Đàm Mẫn bảo hai người buổi tối cứ ngủ lại nhà. Triều Ngạn Ninh đứng bên cạnh, lén dùng tay chọc chọc vào eo sau Thê Nam, ý tứ quá rõ ràng, ở đây ngủ chẳng thoải mái bằng ở nhà. Quan trọng là tường lại mỏng, cách âm không tốt.
Ngay sát vách là ông bà ngoại, giấc ngủ của người già nông, một chút động tĩnh cũng có thể làm họ tỉnh giấc.
Động tác chọc chọc của Triều Ngạn Ninh quá lộ liễu, ai nấy đều nhìn ra. Đàm Mẫn vẫy tay bảo hai người mau đi đi.
Đợi hai người ra khỏi cửa, Đàm Mẫn rướn cổ dặn hai người tối mai về ăn cơm.
Triều Ngạn Ninh đồng ý, dẫn Thê Nam xuống lầu.
Triều Ngạn Ninh lái xe ngược hướng về căn hộ, cậu cứ thế rẽ trái rẽ phải, vòng vèo qua những con phố cũ.
Thê Nam tưởng Triều Ngạn Ninh lại muốn lái xe đến chỗ hẻo lánh nào đó làm chút chuyện gì. Anh còn nhắc nhở vài câu, bảo cậu ngoan một chút. Giờ mới chưa tới mười giờ, trên đường vẫn toàn là người.
Triều Ngạn Ninh suốt dọc đường chỉ cười, không nói gì. Thê Nam nói gì cậu cũng nghe, nhưng tay lái thì không hề đổi hướng.
Đến khi Triều Ngạn Ninh lái xe rẽ vào một con ngõ rộng, Thê Nam từ xa trông thấy cổng lớn của khu nhà ông bà ngoại. Lúc này Thê Nam mới nhận ra vừa rồi mình hoàn toàn nghĩ lệch, ngay cả đường về khu tập thể cũng chẳng nhận ra.
Thê Nam l**m môi, liếc Triều Ngạn Ninh một cái.
Triều Ngạn Ninh lái xe trên đường vẫn cười ngốc nghếch, cũng không phản bác lời anh. Rõ ràng là cố tình.
"Em giỏi lắm." Thê Nam hạ giọng.
"Anh, em chỉ muốn về khu tập thể nhìn một chút thôi." Xuống xe rồi, Triều Ngạn Ninh dựa vào người Thê Nam mà cọ cọ, mềm nhũn, to lớn chẳng khác gì Đại Tuấn lúc nãy.
Trong ngõ có người đang chạy bộ. Nhận ra Thê Nam nên chào hỏi, hỏi sao buổi tối anh lại về đây.
Thê Nam chỉ vào cổng lớn, nói quay về xem tiến độ sửa sang nhà thế nào rồi.
Ban ngày khu tập thể vẫn đang sửa, buổi tối thì đóng cổng.
Những năm Triều Ngạn Ninh mất tích, có lần bà ngoại định đổi ổ khóa cổng, nhưng Thê Nam không đồng ý. Anh sợ lúc Triều Ngạn Ninh trở về thì mở không được. Về sau, đến khi khóa hỏng hẳn, họ mới bất đắc dĩ thay ổ mới.
Chìa khóa cổng Thê Nam đã đưa cho Triều Ngạn Ninh một chiếc từ trước. Cậu lấy chiếc chìa khoá vẫn luôn mang bên mình ra mở cửa.
Thê Nam nhấc chân bước vào, tuyết đọng trên mái hiên cổng lớn rơi xuống, vừa khéo đập trúng đầu anh.
Triều Ngạn Ninh vội giúp anh phủi sạch tuyết trên tóc và trong cổ, nhưng vẫn có ít tuyết tan ra. Thê Nam chỉ cảm thấy trong cổ lạnh buốt ẩm ướt.
Triều Ngạn Ninh tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quàng cho Thê Nam. Buộc chỉnh tề xong, cậu mới kéo anh đi vào trong.
Thê Nam theo phía sau cậu: "Vẫn chưa sửa xong đâu, chắc phải sau Tết mới hoàn thiện được."
Triều Ngạn Ninh đứng ở giữa sân, đảo mắt nhìn một vòng.
Trong sân chất đống rất nhiều thứ, có thể ngửi thấy mùi gỗ từ vật liệu sửa sang. Nhưng vì trời tối lạnh, gió lướt qua dưới mũi, mùi gỗ đã nhạt đi.
Vài ngày trước vừa có một trận tuyết, đến giờ vẫn chưa tan. Chân tường còn chất mấy ụ tuyết, mấy cái thang cũng xếp chồng lên nhau.
Trong nhà có vài đường dây điện vẫn chưa làm xong. Hiện giờ trong khu tập thể vẫn chưa có điện nhưng đêm nay trăng treo rất cao, sáng rực, không cần bật đèn cũng có thể nhìn rõ.
Thê Nam vẫn bật đèn pin điện thoại. Anh sợ mấy thứ vật liệu xây dựng dưới đất sẽ vấp vào chân, lo có đinh hay đá gì đó.
Triều Ngạn Ninh đi về phía nhà bà ngoại. Sau khi bước lên bậc thềm, cậu không vào cửa chính mà dừng ngay ngoài cửa sổ phòng ngủ trước kia của Thê Nam.
Cậu vươn tay, cong ngón tay gõ ba cái lên khung cửa sổ, tai áp sát vào kính.
"Cốc, cốc, cốc" - ba tiếng.
Triều Ngạn Ninh quay đầu lại nhìn Thê Nam nở nụ cười. Nụ cười ấy, Thê Nam hiểu rõ.
Ngày trước, giữa hai người từng có một ám hiệu bí mật. Lúc nhỏ, Triều Ngạn Ninh ngày nào cũng bám lấy anh, thường xuyên nửa đêm chạy sang đòi ngủ cùng.
Nhưng cậu không phải lúc nào cũng đi vào từ cổng chính nhà bà ngoại. Nhất là buổi tối, cách nhanh nhất chính là gõ vào cửa sổ phòng Thê Nam.
Ba tiếng gõ, đó là ám hiệu hai người từng hẹn với nhau.
Ban đầu, Triều Ngạn Ninh làm vậy chỉ vì buổi tối luôn muốn chui vào phòng Thê Nam. Đi cửa chính thì ồn ào quá, ông bà ngoại lại ngủ nông, nhất định sẽ bị đánh thức. Thế nên, cậu gõ thẳng vào cửa sổ phòng anh. Vừa không ảnh hưởng đến Phương Ngôn ngủ ở phòng bên, cũng chẳng làm phiền giấc ngủ của ông bà.
Thê Nam tai rất thính, nhất là khi nhận ra được tiếng gõ cửa sổ riêng của Triều Ngạn Ninh.
Những năm cậu mất tích, anh vẫn thường có ảo giác, cứ ngỡ có người đang gõ ngoài cửa sổ.
Những đêm mưa hè, tiếng hạt mưa đập 'lộp bộp' trên kính cũng đủ khiến anh rùng mình. Nhưng khi mở cửa sổ ra, ngoài kia chỉ là một khoảng mờ mịt trống không.
Niềm hy vọng run rẩy ấy, rồi cảm giác hụt hẫng khi đối diện trống rỗng, cứ dâng lên rồi rút xuống như thủy triều, để lại trong anh sự ngẩn ngơ rất lâu.
"Lúc nhỏ em cứ gõ cửa như thế, anh sẽ mở từ bên trong, rồi em lại nhảy vào."
Ngón tay Triều Ngạn Ninh lại gõ ba tiếng lên khung cửa:
"Có những lần rõ ràng biết cửa sổ anh không khóa, em vẫn muốn chờ anh mở cho. Em thấy đó là một loại nghi thức."
Dù là mưa gió, hay tuyết lạnh.
Những ngày mưa, cậu gõ cửa nhảy vào, làm ướt cả người Thê Nam. Mùa đông, vừa nhảy vào đã rũ xuống cho anh một thân đầy tuyết.
Có lúc Thê Nam đang ngủ say, bên ngoài cậu gõ "cốc, cốc, cốc". Anh mở cửa, rồi lại đá cho cậu một cái, ghét cậu làm phiền giấc ngủ. Đúng là phiền chết đi được.
Mặc dù Thê Nam hay đá Triều Ngạn Ninh, nhưng trên giường anh, gối chăn lúc nào cũng thừa một bộ cho cậu. Anh chỉ cần dịch vào trong một chút là đã nhường ra nửa chiếc giường để cậu ngủ.
Triều Ngạn Ninh c** q**n áo, chui vào chăn, sung sướng nằm bên cạnh Thê Nam.
Sau này, khi Triều Ngạn Ninh lớn thêm chút nữa, Thê Nam từng hỏi "Sao lớn như vậy rồi mà vẫn thích dính người như thế?"
Triều Ngạn Ninh nói rằng đến lúc cậu ba mươi, năm mươi tuổi, có lẽ vẫn còn dính lấy anh. Cậu còn hỏi Thê Nam đến lúc đó có thấy phiền không.
Thê Nam đang buồn ngủ, đưa tay che miệng cậu đang lải nhải:
"Đừng nói ba mươi năm mươi, ngay bây giờ đã phiền chết rồi. Tối mai mà còn gõ, anh nhất định không mở cửa cho em đâu."
Bị che miệng, Triều Ngạn Ninh vẫn "ư ư ư ư" ra tiếng, tỏ ý phản đối.
Tối hôm sau, cậu lại như thường lệ đến gõ cửa sổ. Ba tiếng gõ xong, Thê Nam miệng lẩm bẩm chửi người, nhưng cuối cùng vẫn lê dép ra mở cửa sổ cho cậu.
Đến thời gian học cấp ba, Thê Nam ở ký túc xá trường. Triều Ngạn Ninh có gõ cửa sổ cũng vô ích, anh không ở nhà.
Có khi cậu sẽ mang cơm đến cho anh sau giờ tự học buổi tối, tiện thể gặp một lần.
Hai người nói chuyện qua hàng rào sắt của trường. Có lần, bảo vệ còn tưởng Triều Ngạn Ninh là học sinh trốn ra ngoài, đuổi cậu trở vào trong trường.
Cơ hội tốt như vậy, Triều Ngạn Ninh sao chịu bỏ qua. Cậu nhanh nhẹn chạy thẳng vào cổng, rồi gọi điện cho ba mẹ, nói buổi tối mình sẽ ngủ ở ký túc xá với Thê Nam.
Mấy người cùng phòng của Thê Nam cũng khá thích Triều Ngạn Ninh, bởi lần nào tới cậu cũng mang rất nhiều đồ ăn ngon, lại còn rộng rãi chia cho bọn họ. Có một lần đầu tiên rồi, Triều Ngạn Ninh đương nhiên sẽ muốn có lần thứ hai.
Nhưng có lần cậu bị quản lý ký túc bắt quả tang, trong phòng Thê Nam thừa ra một người. Nửa đêm bị gọi phụ huynh, Triều Ngạn Ninh bị ba mẹ dẫn đi, còn Thê Nam cũng bị thầy cô phê bình một trận.
Những năm Thê Nam học cấp ba, điều Triều Ngạn Ninh mong chờ nhất là cuối tuần. Cả khu tập thể đều quen rồi, phòng Thê Nam thường có thêm một thằng nhóc ngủ lại. Ông bà dậy sớm, nghe thấy trong phòng vang tiếng trò chuyện là biết ngay tối qua Triều Ngạn Ninh lại trèo cửa sổ vào. Bữa sáng chắc chắn sẽ phải làm nhiều hơn.
"Con trai tuổi ăn tuổi lớn, ăn đến sạt nghiệp cha", mà nhà ông bà có đến ba đứa như thế.
Bố mẹ Triều Ngạn Ninh cũng hay mang gạo sang. Thịt cá rau quả mua về đều chia một phần qua, vì biết con trai ở bên ông bà còn ăn nhiều hơn ở nhà.
Thỉnh thoảng, Tang Dịch Minh nhà ông cụ Tang bên cạnh cũng bị Phương Ngôn kéo tới. Trên bàn toàn là những bát to đầy thức ăn, có khi hấp bánh bao cũng chất đầy cả chậu đặt giữa bàn. Bốn thằng nhóc nhanh chóng quét sạch, chẳng còn lại gì.
Hồi nhỏ, ông bà ngoại cũng thấy lạ. Hai đứa cháu trai, một đứa thì cứ dính người ta không rời, còn một đứa lại khiến ai cũng muốn gần.
Phương Ngôn suốt ngày dính lấy Tang Dịch Minh, luôn kéo người ta về nhà. Còn Thê Nam thì chẳng cần nói gì, Triều Ngạn Ninh đã tự động nhào lên người anh.
Vì đang sửa nhà, phòng chẳng có gì, cửa sổ cũng chẳng cần khóa. Triều Ngạn Ninh chỉ cần đứng ngoài là mở được ngay.
Giờ cậu đã cao lớn, muốn chui từ cửa sổ vào phải cúi thấp đầu, khom người hết cỡ. Cẩn thận lắm mà đỉnh đầu vẫn va vào khung cửa, đau đến nỗi hoa mắt, phải ngồi trên bệ cửa một lúc mới hoàn hồn.
"Đáng đời..." Thê Nam vừa cười vừa đưa tay xoa cho cậu, "Có cửa không đi, cứ thích leo cửa sổ."
"Xì..." Triều Ngạn Ninh hít một hơi, nhe răng: "Em chỉ muốn tìm lại cảm giác hồi nhỏ thôi mà. Ngày nào chẳng nhảy cửa sổ vào, chui ngay vào chăn của anh."
Thê Nam: "......"
Nghe sao mà gượng gạo cả người.
* Giải thích câu "Con trai tuổi ăn tuổi lớn, ăn đến sạt nghiệp cha"
Nguyên văn là " "
"Con trai tuổi ăn tuổi lớn, ăn đến sạt nghiệp cha"
: chỉ những cậu con trai đang tuổi dậy thì, khoảng 13–17 tuổi, cao to phổng phao.: ăn nhiều đến mức khiến cha kiệt quệ, "ăn sạt nghiệp" cha.
Tái Hôn - Cửu Lục
Đàm Mẫn bảo hai người buổi tối cứ ngủ lại nhà. Triều Ngạn Ninh đứng bên cạnh, lén dùng tay chọc chọc vào eo sau Thê Nam, ý tứ quá rõ ràng, ở đây ngủ chẳng thoải mái bằng ở nhà. Quan trọng là tường lại mỏng, cách âm không tốt.
Ngay sát vách là ông bà ngoại, giấc ngủ của người già nông, một chút động tĩnh cũng có thể làm họ tỉnh giấc.
Động tác chọc chọc của Triều Ngạn Ninh quá lộ liễu, ai nấy đều nhìn ra. Đàm Mẫn vẫy tay bảo hai người mau đi đi.
Đợi hai người ra khỏi cửa, Đàm Mẫn rướn cổ dặn hai người tối mai về ăn cơm.
Triều Ngạn Ninh đồng ý, dẫn Thê Nam xuống lầu.
Triều Ngạn Ninh lái xe ngược hướng về căn hộ, cậu cứ thế rẽ trái rẽ phải, vòng vèo qua những con phố cũ.
Thê Nam tưởng Triều Ngạn Ninh lại muốn lái xe đến chỗ hẻo lánh nào đó làm chút chuyện gì. Anh còn nhắc nhở vài câu, bảo cậu ngoan một chút. Giờ mới chưa tới mười giờ, trên đường vẫn toàn là người.
Triều Ngạn Ninh suốt dọc đường chỉ cười, không nói gì. Thê Nam nói gì cậu cũng nghe, nhưng tay lái thì không hề đổi hướng.
Đến khi Triều Ngạn Ninh lái xe rẽ vào một con ngõ rộng, Thê Nam từ xa trông thấy cổng lớn của khu nhà ông bà ngoại. Lúc này Thê Nam mới nhận ra vừa rồi mình hoàn toàn nghĩ lệch, ngay cả đường về khu tập thể cũng chẳng nhận ra.
Thê Nam l**m môi, liếc Triều Ngạn Ninh một cái.
Triều Ngạn Ninh lái xe trên đường vẫn cười ngốc nghếch, cũng không phản bác lời anh. Rõ ràng là cố tình.
"Em giỏi lắm." Thê Nam hạ giọng.
"Anh, em chỉ muốn về khu tập thể nhìn một chút thôi." Xuống xe rồi, Triều Ngạn Ninh dựa vào người Thê Nam mà cọ cọ, mềm nhũn, to lớn chẳng khác gì Đại Tuấn lúc nãy.
Trong ngõ có người đang chạy bộ. Nhận ra Thê Nam nên chào hỏi, hỏi sao buổi tối anh lại về đây.
Thê Nam chỉ vào cổng lớn, nói quay về xem tiến độ sửa sang nhà thế nào rồi.
Ban ngày khu tập thể vẫn đang sửa, buổi tối thì đóng cổng.
Những năm Triều Ngạn Ninh mất tích, có lần bà ngoại định đổi ổ khóa cổng, nhưng Thê Nam không đồng ý. Anh sợ lúc Triều Ngạn Ninh trở về thì mở không được. Về sau, đến khi khóa hỏng hẳn, họ mới bất đắc dĩ thay ổ mới.
Chìa khóa cổng Thê Nam đã đưa cho Triều Ngạn Ninh một chiếc từ trước. Cậu lấy chiếc chìa khoá vẫn luôn mang bên mình ra mở cửa.
Thê Nam nhấc chân bước vào, tuyết đọng trên mái hiên cổng lớn rơi xuống, vừa khéo đập trúng đầu anh.
Triều Ngạn Ninh vội giúp anh phủi sạch tuyết trên tóc và trong cổ, nhưng vẫn có ít tuyết tan ra. Thê Nam chỉ cảm thấy trong cổ lạnh buốt ẩm ướt.
Triều Ngạn Ninh tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quàng cho Thê Nam. Buộc chỉnh tề xong, cậu mới kéo anh đi vào trong.
Thê Nam theo phía sau cậu: "Vẫn chưa sửa xong đâu, chắc phải sau Tết mới hoàn thiện được."
Triều Ngạn Ninh đứng ở giữa sân, đảo mắt nhìn một vòng.
Trong sân chất đống rất nhiều thứ, có thể ngửi thấy mùi gỗ từ vật liệu sửa sang. Nhưng vì trời tối lạnh, gió lướt qua dưới mũi, mùi gỗ đã nhạt đi.
Vài ngày trước vừa có một trận tuyết, đến giờ vẫn chưa tan. Chân tường còn chất mấy ụ tuyết, mấy cái thang cũng xếp chồng lên nhau.
Trong nhà có vài đường dây điện vẫn chưa làm xong. Hiện giờ trong khu tập thể vẫn chưa có điện nhưng đêm nay trăng treo rất cao, sáng rực, không cần bật đèn cũng có thể nhìn rõ.
Thê Nam vẫn bật đèn pin điện thoại. Anh sợ mấy thứ vật liệu xây dựng dưới đất sẽ vấp vào chân, lo có đinh hay đá gì đó.
Triều Ngạn Ninh đi về phía nhà bà ngoại. Sau khi bước lên bậc thềm, cậu không vào cửa chính mà dừng ngay ngoài cửa sổ phòng ngủ trước kia của Thê Nam.
Cậu vươn tay, cong ngón tay gõ ba cái lên khung cửa sổ, tai áp sát vào kính.
"Cốc, cốc, cốc" - ba tiếng.
Triều Ngạn Ninh quay đầu lại nhìn Thê Nam nở nụ cười. Nụ cười ấy, Thê Nam hiểu rõ.
Ngày trước, giữa hai người từng có một ám hiệu bí mật. Lúc nhỏ, Triều Ngạn Ninh ngày nào cũng bám lấy anh, thường xuyên nửa đêm chạy sang đòi ngủ cùng.
Nhưng cậu không phải lúc nào cũng đi vào từ cổng chính nhà bà ngoại. Nhất là buổi tối, cách nhanh nhất chính là gõ vào cửa sổ phòng Thê Nam.
Ba tiếng gõ, đó là ám hiệu hai người từng hẹn với nhau.
Ban đầu, Triều Ngạn Ninh làm vậy chỉ vì buổi tối luôn muốn chui vào phòng Thê Nam. Đi cửa chính thì ồn ào quá, ông bà ngoại lại ngủ nông, nhất định sẽ bị đánh thức. Thế nên, cậu gõ thẳng vào cửa sổ phòng anh. Vừa không ảnh hưởng đến Phương Ngôn ngủ ở phòng bên, cũng chẳng làm phiền giấc ngủ của ông bà.
Thê Nam tai rất thính, nhất là khi nhận ra được tiếng gõ cửa sổ riêng của Triều Ngạn Ninh.
Những năm cậu mất tích, anh vẫn thường có ảo giác, cứ ngỡ có người đang gõ ngoài cửa sổ.
Những đêm mưa hè, tiếng hạt mưa đập 'lộp bộp' trên kính cũng đủ khiến anh rùng mình. Nhưng khi mở cửa sổ ra, ngoài kia chỉ là một khoảng mờ mịt trống không.
Niềm hy vọng run rẩy ấy, rồi cảm giác hụt hẫng khi đối diện trống rỗng, cứ dâng lên rồi rút xuống như thủy triều, để lại trong anh sự ngẩn ngơ rất lâu.
"Lúc nhỏ em cứ gõ cửa như thế, anh sẽ mở từ bên trong, rồi em lại nhảy vào."
Ngón tay Triều Ngạn Ninh lại gõ ba tiếng lên khung cửa:
"Có những lần rõ ràng biết cửa sổ anh không khóa, em vẫn muốn chờ anh mở cho. Em thấy đó là một loại nghi thức."
Dù là mưa gió, hay tuyết lạnh.
Những ngày mưa, cậu gõ cửa nhảy vào, làm ướt cả người Thê Nam. Mùa đông, vừa nhảy vào đã rũ xuống cho anh một thân đầy tuyết.
Có lúc Thê Nam đang ngủ say, bên ngoài cậu gõ "cốc, cốc, cốc". Anh mở cửa, rồi lại đá cho cậu một cái, ghét cậu làm phiền giấc ngủ. Đúng là phiền chết đi được.
Mặc dù Thê Nam hay đá Triều Ngạn Ninh, nhưng trên giường anh, gối chăn lúc nào cũng thừa một bộ cho cậu. Anh chỉ cần dịch vào trong một chút là đã nhường ra nửa chiếc giường để cậu ngủ.
Triều Ngạn Ninh c** q**n áo, chui vào chăn, sung sướng nằm bên cạnh Thê Nam.
Sau này, khi Triều Ngạn Ninh lớn thêm chút nữa, Thê Nam từng hỏi "Sao lớn như vậy rồi mà vẫn thích dính người như thế?"
Triều Ngạn Ninh nói rằng đến lúc cậu ba mươi, năm mươi tuổi, có lẽ vẫn còn dính lấy anh. Cậu còn hỏi Thê Nam đến lúc đó có thấy phiền không.
Thê Nam đang buồn ngủ, đưa tay che miệng cậu đang lải nhải:
"Đừng nói ba mươi năm mươi, ngay bây giờ đã phiền chết rồi. Tối mai mà còn gõ, anh nhất định không mở cửa cho em đâu."
Bị che miệng, Triều Ngạn Ninh vẫn "ư ư ư ư" ra tiếng, tỏ ý phản đối.
Tối hôm sau, cậu lại như thường lệ đến gõ cửa sổ. Ba tiếng gõ xong, Thê Nam miệng lẩm bẩm chửi người, nhưng cuối cùng vẫn lê dép ra mở cửa sổ cho cậu.
Đến thời gian học cấp ba, Thê Nam ở ký túc xá trường. Triều Ngạn Ninh có gõ cửa sổ cũng vô ích, anh không ở nhà.
Có khi cậu sẽ mang cơm đến cho anh sau giờ tự học buổi tối, tiện thể gặp một lần.
Hai người nói chuyện qua hàng rào sắt của trường. Có lần, bảo vệ còn tưởng Triều Ngạn Ninh là học sinh trốn ra ngoài, đuổi cậu trở vào trong trường.
Cơ hội tốt như vậy, Triều Ngạn Ninh sao chịu bỏ qua. Cậu nhanh nhẹn chạy thẳng vào cổng, rồi gọi điện cho ba mẹ, nói buổi tối mình sẽ ngủ ở ký túc xá với Thê Nam.
Mấy người cùng phòng của Thê Nam cũng khá thích Triều Ngạn Ninh, bởi lần nào tới cậu cũng mang rất nhiều đồ ăn ngon, lại còn rộng rãi chia cho bọn họ. Có một lần đầu tiên rồi, Triều Ngạn Ninh đương nhiên sẽ muốn có lần thứ hai.
Nhưng có lần cậu bị quản lý ký túc bắt quả tang, trong phòng Thê Nam thừa ra một người. Nửa đêm bị gọi phụ huynh, Triều Ngạn Ninh bị ba mẹ dẫn đi, còn Thê Nam cũng bị thầy cô phê bình một trận.
Những năm Thê Nam học cấp ba, điều Triều Ngạn Ninh mong chờ nhất là cuối tuần. Cả khu tập thể đều quen rồi, phòng Thê Nam thường có thêm một thằng nhóc ngủ lại. Ông bà dậy sớm, nghe thấy trong phòng vang tiếng trò chuyện là biết ngay tối qua Triều Ngạn Ninh lại trèo cửa sổ vào. Bữa sáng chắc chắn sẽ phải làm nhiều hơn.
"Con trai tuổi ăn tuổi lớn, ăn đến sạt nghiệp cha", mà nhà ông bà có đến ba đứa như thế.
Bố mẹ Triều Ngạn Ninh cũng hay mang gạo sang. Thịt cá rau quả mua về đều chia một phần qua, vì biết con trai ở bên ông bà còn ăn nhiều hơn ở nhà.
Thỉnh thoảng, Tang Dịch Minh nhà ông cụ Tang bên cạnh cũng bị Phương Ngôn kéo tới. Trên bàn toàn là những bát to đầy thức ăn, có khi hấp bánh bao cũng chất đầy cả chậu đặt giữa bàn. Bốn thằng nhóc nhanh chóng quét sạch, chẳng còn lại gì.
Hồi nhỏ, ông bà ngoại cũng thấy lạ. Hai đứa cháu trai, một đứa thì cứ dính người ta không rời, còn một đứa lại khiến ai cũng muốn gần.
Phương Ngôn suốt ngày dính lấy Tang Dịch Minh, luôn kéo người ta về nhà. Còn Thê Nam thì chẳng cần nói gì, Triều Ngạn Ninh đã tự động nhào lên người anh.
Vì đang sửa nhà, phòng chẳng có gì, cửa sổ cũng chẳng cần khóa. Triều Ngạn Ninh chỉ cần đứng ngoài là mở được ngay.
Giờ cậu đã cao lớn, muốn chui từ cửa sổ vào phải cúi thấp đầu, khom người hết cỡ. Cẩn thận lắm mà đỉnh đầu vẫn va vào khung cửa, đau đến nỗi hoa mắt, phải ngồi trên bệ cửa một lúc mới hoàn hồn.
"Đáng đời..." Thê Nam vừa cười vừa đưa tay xoa cho cậu, "Có cửa không đi, cứ thích leo cửa sổ."
"Xì..." Triều Ngạn Ninh hít một hơi, nhe răng: "Em chỉ muốn tìm lại cảm giác hồi nhỏ thôi mà. Ngày nào chẳng nhảy cửa sổ vào, chui ngay vào chăn của anh."
Thê Nam: "......"
Nghe sao mà gượng gạo cả người.
* Giải thích câu "Con trai tuổi ăn tuổi lớn, ăn đến sạt nghiệp cha"
Nguyên văn là " "
"Con trai tuổi ăn tuổi lớn, ăn đến sạt nghiệp cha"
: chỉ những cậu con trai đang tuổi dậy thì, khoảng 13–17 tuổi, cao to phổng phao.: ăn nhiều đến mức khiến cha kiệt quệ, "ăn sạt nghiệp" cha.
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 49: Em muốn tìm cảm giác hồi nhỏ.
10.0/10 từ 37 lượt.