Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 47: Cái gì em cũng dám nghĩ
76@-
Thê Nam ngủ rất say, Triều Ngạn Ninh vẫn chưa ngủ. Cậu chống tay nhìn anh, nhẹ nhàng đưa tay lên như muốn chạm vào hàng mi, rồi cúi xuống chạm nhẹ lên môi anh, sau đó lại tự mình ngốc nghếch mỉm cười.
Triều Ngạn Ninh không phải không mệt, chỉ là không nỡ ngủ. Giấc mơ đã kéo dài mười mấy năm, nay mới thành sự thật, cậu sợ rằng vừa mở mắt ra sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.
Thê Nam khi ngủ thường hay đạp chăn. Trong nhà dù có sưởi rất ấm, nhưng anh lại chẳng mặc gì, tr*n tr** nằm đó, khiến Triều Ngạn Ninh sợ anh sẽ bị lạnh, nên cứ liên tục kéo chăn đắp lại cho anh.
Nhưng anh lại đạp chăn quá nhiều, cậu vừa đắp lên, chưa đến hai phút đã bị anh đá văng ra. Cuối cùng, Triều Ngạn Ninh đành lấy trong tủ ra một chiếc chăn mỏng hơn, chỉ đắp ngang ngực và bụng anh, rồi vòng tay ôm chặt lấy. Lần này, Thê Nam không còn đạp nữa.
Trong mơ, Thê Nam lại cảm thấy khắp người nóng ran, da thịt đau nhức, xương cốt cũng đau, như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt anh không ngừng.
Trước khi ngủ, anh còn nghĩ, Triều Ngạn Ninh thật quá tàn nhẫn. Giờ trên người anh chắc chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn, tay chân gần như đã bị cậu ấy giày vò đến rã rời.
Lưng và thắt lưng là đau nhất, Triều Ngạn Ninh vừa cắn vừa gặm, hàm răng kia như mang độc, răng cắm xuyên qua cơ thể, rồi "nọc độc" theo đó ngấm thẳng vào tận xương.
Về sau Thê Nam cũng từng phản kháng, nhưng chỉ cần anh liếc mắt một cái, còn chưa kịp mở miệng, nét mặt Triều Ngạn Ninh đã lập tức từ say mê chuyển thành ấm ức.
Đôi mắt đỏ hoe, cắn lấy ngón tay Thê Nam, hừ trong mũi, nói rằng chỉ cắn một chút thì có sao.
Triều Ngạn Ninh càng nhìn những dấu vết dày đặc trên người Thê Nam lại càng không sao ngủ nổi. Thắt lưng anh được phủ tấm chăn mỏng, còn cổ và ngực vẫn để lộ, dấu răng kéo dài từ cổ xuống tận bên trong chăn.
Thê Nam trở mình, tấm chăn trượt xuống, bị anh đè dưới cánh tay, để lộ cả tấm lưng về phía Triều Ngạn Ninh.
Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, bóng dáng Triều Ngạn Ninh chậm rãi dịch, cúi xuống thổi một hơi gió mát vào bụi hoa hồng nơi tấm lưng Thê Nam.
Thổi một hơi vẫn chưa đủ, lại hôn một cái, hôn xong lại thổi thêm một hơi...
Chơi một mình đến tận nửa đêm.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, Thê Nam đã chạm phải một đôi mắt đen láy. Anh còn chưa tỉnh hẳn, chưa thoát khỏi giấc mơ, đã rơi thẳng vào một vũng nước sâu mờ ảo.
Chỉ là vũng nước này không lạnh, mà ấm áp, rơi vào còn thấy dễ chịu, thậm chí có thể vững vàng nâng anh lên.
"Anh, anh tỉnh rồi." Triều Ngạn Ninh ghé lại gần, trước tiên hôn một cái lên chóp mũi Thê Nam, dịu dàng nói: "Chào buổi sáng."
Vừa nghe giọng Triều Ngạn Ninh, Thê Nam lập tức tỉnh hẳn, ánh sáng và đường nét mơ hồ trước mắt cũng dần rõ ràng. Chỉ là khi nhìn vào mắt cậu, anh lại thấy chẳng giống dáng vẻ vừa ngủ dậy chút nào, quầng thâm hằn rõ, trong mắt còn phủ đầy tơ máu.
"Em dậy từ lúc nào, sao lại trông như cả đêm không ngủ thế?" Thê Nam đẩy cậu ra một chút, quan sát kỹ, đúng là không giống đã ngủ chút nào.
"Em ngủ không được." Bị đẩy ra, Triều Ngạn Ninh tỏ rõ vẻ không vui, lại chồm lên, trán cọ vào vai Thê Nam.
Thê Nam nằm thêm một lúc với Triều Ngạn Ninh, rồi dậy làm bữa sáng. Anh nấu hai bát mì sợi, sau đó lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra làm thêm hai món nhanh.
Khi ăn sáng, Thê Nam gọi điện cho studio, nói hôm nay anh không đến nữa, định sau bữa sáng sẽ cùng Triều Ngạn Ninh ngủ bù.
Chủ yếu là anh cũng mệt, mới ngủ được hơn bốn tiếng.
Hai người ngủ li bì suốt nửa ngày, buổi chiều tỉnh dậy cũng chẳng muốn rời giường, quấn quýt mãi, cả một ngày cứ thế mà trôi qua trên giường.
Bữa trưa không ăn, bữa tối cũng lười nấu, Thê Nam lấy điện thoại tìm quán ăn gần đây, phát hiện ở đầu phố gần khu chung cư mới mở một quán lẩu dê kiểu Bắc Kinh, đi bộ tám trăm mét là tới.
Hai người cùng tắm một trận, trong phòng tắm lại quậy thêm một hồi, đến khi mềm cả lưng, nhũn cả chân mới khoác áo, cầm chìa khóa ra ngoài.
Cánh tay Triều Ngạn Ninh vẫn đặt sau eo Thê Nam, dù anh đã mặc quần áo, cậu vẫn nhớ rõ sau lưng anh từng nhánh cành, từng chiếc lá hồng mọc ở đâu, ngón tay xuyên qua lớp vải không ngừng lần theo đường nét hoa lá ấy.
Một bụi hoa hồng được cậu vẽ lại hai lần thì cả hai đã tới quán lẩu. Bên trong kín chỗ, qua lớp kính cũng nhìn thấy hơi nóng bốc lên từ nồi đồng. Họ phải đợi mấy phút mới có bàn trống.
Từ trưa đến giờ chưa ăn gì, vừa ngửi thấy mùi thơm, cả hai đã đói đến cồn cào, cầm thực đơn gọi một bàn đầy món, đến khi nhân viên nhắc thế là đủ rồi mới chịu dừng.
Thê Nam hiểu rõ khẩu vị của Triều Ngạn Ninh, ngay cả nước chấm cũng do anh tự tay pha cho cậu. Mùa đông, buổi tối ngồi trước nồi đồng ăn lẩu dê, quả thật thoải mái vô cùng. Vừa ăn miếng đầu tiên, dạ dày đã ấm hẳn lên.
Thê Nam gắp một miếng thịt vừa nhúng chín bỏ vào bát Triều Ngạn Ninh, cậu chấm qua vừng rồi cho vào miệng nuốt gọn, nói một câu "ngon quá".
Dù Thê Nam có nhúng gì cho mình, Triều Ngạn Ninh cũng đều khen ngon.
Hồi nhỏ, cứ đến mùa đông, bọn họ cũng rất thích ăn lẩu dê trong khu tập thể. Nhà bà ngoại có một cái nồi đồng rất to. Khu tập thể có ba gia đình, cộng thêm bố mẹ Thê Nam, có thể ngồi chật kín cả một gian phòng lớn. Bàn vuông thì không đủ chỗ, trẻ con không có ghế thì ôm bát đứng ăn bên cạnh.
Những lúc này Triều Ngạn Ninh sẽ đứng ngay cạnh Thê Nam. Về sau bà ngoại mới mua một cái bàn tròn siêu to, nhưng Triều Ngạn Ninh đã quen đứng cạnh Thê Nam rồi.
Thê Nam khi đó siêng nhất, hết chạy vào bếp lấy thêm đồ ăn, lại rót nước cho mọi người, thịt chín là gắp bỏ vào bát của người bên cạnh. Thê Nam còn có một cậu em trai tên Phương Ngôn, nhưng hễ anh vừa gắp thịt cho Phương Ngôn thì Triều Ngạn Ninh sẽ lập tức chen tới, giữa đường cướp luôn miếng thịt từ đũa của Thê Nam, bỏ thẳng vào bát mình, rồi ăn một miếng lớn.
Đối với Thê Nam, Triều Ngạn Ninh rất hay ghen.
Hồi nhỏ, tranh giành anh trai với Phương Ngôn thì không thắng được, nhưng một miếng thịt thì vẫn tranh được.
Thê Nam chỉ có thể nhúng thịt cho cậu, người khác thì không được.
Phương Ngôn thường nói cậu ấu trĩ, Triều Ngạn Ninh cũng chẳng để tâm, ấu trĩ thì ấu trĩ thôi.
Đang ăn, Thê Nam nhớ lại chuyện hồi nhỏ, dưới gầm bàn đá chân Triều Ngạn Ninh, hỏi:
"Này, nếu năm đó em thật sự chuyển hộ khẩu về nhà anh, thì bây giờ chúng ta sẽ thành thế nào?"
Triều Ngạn Ninh đặt đũa xuống, xuyên qua làn hơi trắng bốc lên từ nồi đồng mà nhìn Thê Nam:
"Thì chúng ta sẽ chơi chút thứ thuộc dạng cấm kỵ luân lý, nghe cũng hay đấy, phải không, anh..."
Chữ "anh" mà Triều Ngạn Ninh gọi kéo dài, trầm bổng lượn lờ. Thê Nam thật sự nghe ra chút cảm giác "em trai ruột" đối với "anh trai ruột" mang tính cấm kỵ, lại đá Triều Ngạn Ninh một cái nữa dưới gầm bàn, lần này mạnh hơn chút.
"Em đúng là dám nghĩ thật."
"Chỉ cần là anh, thì cái gì em cũng dám nghĩ." Triều Ngạn Ninh cười rực rỡ như muốn làm lóa mắt người.
Thê Nam lại gắp thêm mấy đũa thịt vào bát cậu: "Mau ăn đi."
Hai người ăn no nê, Thê Nam quét mã thanh toán xong, ra khỏi cửa hàng mới nói: "Sau này chúng ta phải ăn uống đúng giờ, lúc đói lúc no thế này là không được."
Triều Ngạn Ninh gật đầu: "Được, mai em nấu cơm, chỉ là không biết buổi sáng có dậy nổi không."
Thê Nam kín đáo đỡ eo, liếc cậu một cái: "Chỉ cần ngủ đúng giờ, hôm sau sẽ dậy đúng giờ."
Triều Ngạn Ninh nghe hiểu, nghiêm túc gật gù: "Vậy mình tiết chế một chút, một đêm..."
Cậu nghiêm túc nghĩ một lúc, giơ ba ngón tay: "Ba lần nhé." So với tối qua thì đã giảm một nửa, chắc là không quá đáng."
Thê Nam: "..."
Hai người buổi tối ăn no quá, về đến nơi cũng chưa vội lên lầu, mà tản bộ dưới khu chung cư hơn một tiếng.
Triều Ngạn Ninh nói giảm một nửa, quả thật là giảm một nửa, chỉ có điều mỗi lần lại kéo dài thời gian, kết quả vẫn như cũ.
Lại là nửa đêm mới ngủ, Thê Nam người đã tê rần, trước khi ngủ đá Triều Ngạn Ninh một cái mới hả giận.
"Đây chính là tiết chế mà em nói à."
Bị đá, Triều Ngạn Ninh vẫn tươi cười tiến lại gần, ôm lấy Thê Nam: "Anh, anh khó chịu à? Nếu khó chịu thì phải nói với em."
"Im đi, ngủ."
Triều Ngạn Ninh yên tĩnh lại. Không biết bao lâu sau, cậu tưởng Thê Nam đã ngủ, thì ngón tay Thê Nam lần tìm đến mắt cậu, vuốt nhẹ trên mí mắt.
"Tiểu Ninh, ngủ cho ngon, sáng mai dậy nấu cơm."
Lời của Thê Nam như có ma lực, còn cho cậu cả ngày mai. Triều Ngạn Ninh không còn sợ tỉnh dậy rồi phát hiện tất cả chỉ là mơ, ngoan ngoãn nhắm mắt, lần này thật sự nghe lời mà ngủ.
Thê Nam phát hiện một chuyện, đó là Triều Ngạn Ninh ngày càng trở nên dính người, bất kể ở ngoài hay ở nhà, gần như cứ bám chặt lấy anh không rời.
Đôi tay của Triều Ngạn Ninh linh hoạt như rắn, chui tới chui lui khắp nơi.
Có một hôm buổi tối, Thê Nam đưa Triều Ngạn Ninh về nhà ba mẹ ăn cơm. Ăn xong, hai người không ở lại qua đêm, nhanh chóng ra về.
Xe còn chưa chạy về đến chung cư, trong đầu Triều Ngạn Ninh đã bắt đầu không yên phận, trực tiếp lái xe rẽ vào một chỗ hẻo lánh vắng người.
Tối hôm ấy, Thê Nam đã phải lau ghế sau xe mấy lần. Bề mặt thì đã sạch sẽ, mùi hương nước hoa xe cũng phủ kín, nhưng mũi anh rất thính vẫn ngửi ra được một mùi gì đó khác thường.
Trên đường về vẫn là Triều Ngạn Ninh lái xe, Thê Nam ngồi ghế phụ cứ liếc gương chiếu hậu nhìn về hàng ghế sau trống trơn.
Chuyện vừa rồi giống như một bộ phim, từ gương chiếu hậu tua chậm từng khung một.
Chồng chất, nhấp nhô, từng đợt nối tiếp nhau.
Triều Ngạn Ninh còn than phiền xe này chật quá, vừa nãy đầu Thê Nam va vào trần mấy lần, ghế sau cũng chẳng đủ rộng, nói lần sau phải đổi cho anh một chiếc rộng hơn.
Thê Nam tưởng cậu chỉ nói đùa, nào ngờ hôm sau Triều Ngạn Ninh thật sự kéo anh đi mua xe mới. Kính ngoài nhìn không vào được, hàng ghế sau rộng rãi vô cùng.
Về đến nhà, cậu lập tức lôi kéo Thê Nam lên ghế sau thử. Triều Ngạn Ninh leo lên trước, vỗ vỗ vào mặt ghế da rộng bên cạnh:
"Anh, lên đây, chúng ta thử lại lần nữa."
Thê Nam đứng bên cửa xe, không hề nhúc nhích:
"... Giường lớn ở nhà không thoải mái à?"
Tái Hôn - Cửu Lục
Thê Nam ngủ rất say, Triều Ngạn Ninh vẫn chưa ngủ. Cậu chống tay nhìn anh, nhẹ nhàng đưa tay lên như muốn chạm vào hàng mi, rồi cúi xuống chạm nhẹ lên môi anh, sau đó lại tự mình ngốc nghếch mỉm cười.
Triều Ngạn Ninh không phải không mệt, chỉ là không nỡ ngủ. Giấc mơ đã kéo dài mười mấy năm, nay mới thành sự thật, cậu sợ rằng vừa mở mắt ra sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.
Thê Nam khi ngủ thường hay đạp chăn. Trong nhà dù có sưởi rất ấm, nhưng anh lại chẳng mặc gì, tr*n tr** nằm đó, khiến Triều Ngạn Ninh sợ anh sẽ bị lạnh, nên cứ liên tục kéo chăn đắp lại cho anh.
Nhưng anh lại đạp chăn quá nhiều, cậu vừa đắp lên, chưa đến hai phút đã bị anh đá văng ra. Cuối cùng, Triều Ngạn Ninh đành lấy trong tủ ra một chiếc chăn mỏng hơn, chỉ đắp ngang ngực và bụng anh, rồi vòng tay ôm chặt lấy. Lần này, Thê Nam không còn đạp nữa.
Trong mơ, Thê Nam lại cảm thấy khắp người nóng ran, da thịt đau nhức, xương cốt cũng đau, như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt anh không ngừng.
Trước khi ngủ, anh còn nghĩ, Triều Ngạn Ninh thật quá tàn nhẫn. Giờ trên người anh chắc chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn, tay chân gần như đã bị cậu ấy giày vò đến rã rời.
Lưng và thắt lưng là đau nhất, Triều Ngạn Ninh vừa cắn vừa gặm, hàm răng kia như mang độc, răng cắm xuyên qua cơ thể, rồi "nọc độc" theo đó ngấm thẳng vào tận xương.
Về sau Thê Nam cũng từng phản kháng, nhưng chỉ cần anh liếc mắt một cái, còn chưa kịp mở miệng, nét mặt Triều Ngạn Ninh đã lập tức từ say mê chuyển thành ấm ức.
Đôi mắt đỏ hoe, cắn lấy ngón tay Thê Nam, hừ trong mũi, nói rằng chỉ cắn một chút thì có sao.
Triều Ngạn Ninh càng nhìn những dấu vết dày đặc trên người Thê Nam lại càng không sao ngủ nổi. Thắt lưng anh được phủ tấm chăn mỏng, còn cổ và ngực vẫn để lộ, dấu răng kéo dài từ cổ xuống tận bên trong chăn.
Thê Nam trở mình, tấm chăn trượt xuống, bị anh đè dưới cánh tay, để lộ cả tấm lưng về phía Triều Ngạn Ninh.
Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, bóng dáng Triều Ngạn Ninh chậm rãi dịch, cúi xuống thổi một hơi gió mát vào bụi hoa hồng nơi tấm lưng Thê Nam.
Thổi một hơi vẫn chưa đủ, lại hôn một cái, hôn xong lại thổi thêm một hơi...
Chơi một mình đến tận nửa đêm.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, Thê Nam đã chạm phải một đôi mắt đen láy. Anh còn chưa tỉnh hẳn, chưa thoát khỏi giấc mơ, đã rơi thẳng vào một vũng nước sâu mờ ảo.
Chỉ là vũng nước này không lạnh, mà ấm áp, rơi vào còn thấy dễ chịu, thậm chí có thể vững vàng nâng anh lên.
"Anh, anh tỉnh rồi." Triều Ngạn Ninh ghé lại gần, trước tiên hôn một cái lên chóp mũi Thê Nam, dịu dàng nói: "Chào buổi sáng."
Vừa nghe giọng Triều Ngạn Ninh, Thê Nam lập tức tỉnh hẳn, ánh sáng và đường nét mơ hồ trước mắt cũng dần rõ ràng. Chỉ là khi nhìn vào mắt cậu, anh lại thấy chẳng giống dáng vẻ vừa ngủ dậy chút nào, quầng thâm hằn rõ, trong mắt còn phủ đầy tơ máu.
"Em dậy từ lúc nào, sao lại trông như cả đêm không ngủ thế?" Thê Nam đẩy cậu ra một chút, quan sát kỹ, đúng là không giống đã ngủ chút nào.
"Em ngủ không được." Bị đẩy ra, Triều Ngạn Ninh tỏ rõ vẻ không vui, lại chồm lên, trán cọ vào vai Thê Nam.
Thê Nam nằm thêm một lúc với Triều Ngạn Ninh, rồi dậy làm bữa sáng. Anh nấu hai bát mì sợi, sau đó lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra làm thêm hai món nhanh.
Khi ăn sáng, Thê Nam gọi điện cho studio, nói hôm nay anh không đến nữa, định sau bữa sáng sẽ cùng Triều Ngạn Ninh ngủ bù.
Chủ yếu là anh cũng mệt, mới ngủ được hơn bốn tiếng.
Hai người ngủ li bì suốt nửa ngày, buổi chiều tỉnh dậy cũng chẳng muốn rời giường, quấn quýt mãi, cả một ngày cứ thế mà trôi qua trên giường.
Bữa trưa không ăn, bữa tối cũng lười nấu, Thê Nam lấy điện thoại tìm quán ăn gần đây, phát hiện ở đầu phố gần khu chung cư mới mở một quán lẩu dê kiểu Bắc Kinh, đi bộ tám trăm mét là tới.
Hai người cùng tắm một trận, trong phòng tắm lại quậy thêm một hồi, đến khi mềm cả lưng, nhũn cả chân mới khoác áo, cầm chìa khóa ra ngoài.
Cánh tay Triều Ngạn Ninh vẫn đặt sau eo Thê Nam, dù anh đã mặc quần áo, cậu vẫn nhớ rõ sau lưng anh từng nhánh cành, từng chiếc lá hồng mọc ở đâu, ngón tay xuyên qua lớp vải không ngừng lần theo đường nét hoa lá ấy.
Một bụi hoa hồng được cậu vẽ lại hai lần thì cả hai đã tới quán lẩu. Bên trong kín chỗ, qua lớp kính cũng nhìn thấy hơi nóng bốc lên từ nồi đồng. Họ phải đợi mấy phút mới có bàn trống.
Từ trưa đến giờ chưa ăn gì, vừa ngửi thấy mùi thơm, cả hai đã đói đến cồn cào, cầm thực đơn gọi một bàn đầy món, đến khi nhân viên nhắc thế là đủ rồi mới chịu dừng.
Thê Nam hiểu rõ khẩu vị của Triều Ngạn Ninh, ngay cả nước chấm cũng do anh tự tay pha cho cậu. Mùa đông, buổi tối ngồi trước nồi đồng ăn lẩu dê, quả thật thoải mái vô cùng. Vừa ăn miếng đầu tiên, dạ dày đã ấm hẳn lên.
Thê Nam gắp một miếng thịt vừa nhúng chín bỏ vào bát Triều Ngạn Ninh, cậu chấm qua vừng rồi cho vào miệng nuốt gọn, nói một câu "ngon quá".
Dù Thê Nam có nhúng gì cho mình, Triều Ngạn Ninh cũng đều khen ngon.
Hồi nhỏ, cứ đến mùa đông, bọn họ cũng rất thích ăn lẩu dê trong khu tập thể. Nhà bà ngoại có một cái nồi đồng rất to. Khu tập thể có ba gia đình, cộng thêm bố mẹ Thê Nam, có thể ngồi chật kín cả một gian phòng lớn. Bàn vuông thì không đủ chỗ, trẻ con không có ghế thì ôm bát đứng ăn bên cạnh.
Những lúc này Triều Ngạn Ninh sẽ đứng ngay cạnh Thê Nam. Về sau bà ngoại mới mua một cái bàn tròn siêu to, nhưng Triều Ngạn Ninh đã quen đứng cạnh Thê Nam rồi.
Thê Nam khi đó siêng nhất, hết chạy vào bếp lấy thêm đồ ăn, lại rót nước cho mọi người, thịt chín là gắp bỏ vào bát của người bên cạnh. Thê Nam còn có một cậu em trai tên Phương Ngôn, nhưng hễ anh vừa gắp thịt cho Phương Ngôn thì Triều Ngạn Ninh sẽ lập tức chen tới, giữa đường cướp luôn miếng thịt từ đũa của Thê Nam, bỏ thẳng vào bát mình, rồi ăn một miếng lớn.
Đối với Thê Nam, Triều Ngạn Ninh rất hay ghen.
Hồi nhỏ, tranh giành anh trai với Phương Ngôn thì không thắng được, nhưng một miếng thịt thì vẫn tranh được.
Thê Nam chỉ có thể nhúng thịt cho cậu, người khác thì không được.
Phương Ngôn thường nói cậu ấu trĩ, Triều Ngạn Ninh cũng chẳng để tâm, ấu trĩ thì ấu trĩ thôi.
Đang ăn, Thê Nam nhớ lại chuyện hồi nhỏ, dưới gầm bàn đá chân Triều Ngạn Ninh, hỏi:
"Này, nếu năm đó em thật sự chuyển hộ khẩu về nhà anh, thì bây giờ chúng ta sẽ thành thế nào?"
Triều Ngạn Ninh đặt đũa xuống, xuyên qua làn hơi trắng bốc lên từ nồi đồng mà nhìn Thê Nam:
"Thì chúng ta sẽ chơi chút thứ thuộc dạng cấm kỵ luân lý, nghe cũng hay đấy, phải không, anh..."
Chữ "anh" mà Triều Ngạn Ninh gọi kéo dài, trầm bổng lượn lờ. Thê Nam thật sự nghe ra chút cảm giác "em trai ruột" đối với "anh trai ruột" mang tính cấm kỵ, lại đá Triều Ngạn Ninh một cái nữa dưới gầm bàn, lần này mạnh hơn chút.
"Em đúng là dám nghĩ thật."
"Chỉ cần là anh, thì cái gì em cũng dám nghĩ." Triều Ngạn Ninh cười rực rỡ như muốn làm lóa mắt người.
Thê Nam lại gắp thêm mấy đũa thịt vào bát cậu: "Mau ăn đi."
Hai người ăn no nê, Thê Nam quét mã thanh toán xong, ra khỏi cửa hàng mới nói: "Sau này chúng ta phải ăn uống đúng giờ, lúc đói lúc no thế này là không được."
Triều Ngạn Ninh gật đầu: "Được, mai em nấu cơm, chỉ là không biết buổi sáng có dậy nổi không."
Thê Nam kín đáo đỡ eo, liếc cậu một cái: "Chỉ cần ngủ đúng giờ, hôm sau sẽ dậy đúng giờ."
Triều Ngạn Ninh nghe hiểu, nghiêm túc gật gù: "Vậy mình tiết chế một chút, một đêm..."
Cậu nghiêm túc nghĩ một lúc, giơ ba ngón tay: "Ba lần nhé." So với tối qua thì đã giảm một nửa, chắc là không quá đáng."
Thê Nam: "..."
Hai người buổi tối ăn no quá, về đến nơi cũng chưa vội lên lầu, mà tản bộ dưới khu chung cư hơn một tiếng.
Triều Ngạn Ninh nói giảm một nửa, quả thật là giảm một nửa, chỉ có điều mỗi lần lại kéo dài thời gian, kết quả vẫn như cũ.
Lại là nửa đêm mới ngủ, Thê Nam người đã tê rần, trước khi ngủ đá Triều Ngạn Ninh một cái mới hả giận.
"Đây chính là tiết chế mà em nói à."
Bị đá, Triều Ngạn Ninh vẫn tươi cười tiến lại gần, ôm lấy Thê Nam: "Anh, anh khó chịu à? Nếu khó chịu thì phải nói với em."
"Im đi, ngủ."
Triều Ngạn Ninh yên tĩnh lại. Không biết bao lâu sau, cậu tưởng Thê Nam đã ngủ, thì ngón tay Thê Nam lần tìm đến mắt cậu, vuốt nhẹ trên mí mắt.
"Tiểu Ninh, ngủ cho ngon, sáng mai dậy nấu cơm."
Lời của Thê Nam như có ma lực, còn cho cậu cả ngày mai. Triều Ngạn Ninh không còn sợ tỉnh dậy rồi phát hiện tất cả chỉ là mơ, ngoan ngoãn nhắm mắt, lần này thật sự nghe lời mà ngủ.
Thê Nam phát hiện một chuyện, đó là Triều Ngạn Ninh ngày càng trở nên dính người, bất kể ở ngoài hay ở nhà, gần như cứ bám chặt lấy anh không rời.
Đôi tay của Triều Ngạn Ninh linh hoạt như rắn, chui tới chui lui khắp nơi.
Có một hôm buổi tối, Thê Nam đưa Triều Ngạn Ninh về nhà ba mẹ ăn cơm. Ăn xong, hai người không ở lại qua đêm, nhanh chóng ra về.
Xe còn chưa chạy về đến chung cư, trong đầu Triều Ngạn Ninh đã bắt đầu không yên phận, trực tiếp lái xe rẽ vào một chỗ hẻo lánh vắng người.
Tối hôm ấy, Thê Nam đã phải lau ghế sau xe mấy lần. Bề mặt thì đã sạch sẽ, mùi hương nước hoa xe cũng phủ kín, nhưng mũi anh rất thính vẫn ngửi ra được một mùi gì đó khác thường.
Trên đường về vẫn là Triều Ngạn Ninh lái xe, Thê Nam ngồi ghế phụ cứ liếc gương chiếu hậu nhìn về hàng ghế sau trống trơn.
Chuyện vừa rồi giống như một bộ phim, từ gương chiếu hậu tua chậm từng khung một.
Chồng chất, nhấp nhô, từng đợt nối tiếp nhau.
Triều Ngạn Ninh còn than phiền xe này chật quá, vừa nãy đầu Thê Nam va vào trần mấy lần, ghế sau cũng chẳng đủ rộng, nói lần sau phải đổi cho anh một chiếc rộng hơn.
Thê Nam tưởng cậu chỉ nói đùa, nào ngờ hôm sau Triều Ngạn Ninh thật sự kéo anh đi mua xe mới. Kính ngoài nhìn không vào được, hàng ghế sau rộng rãi vô cùng.
Về đến nhà, cậu lập tức lôi kéo Thê Nam lên ghế sau thử. Triều Ngạn Ninh leo lên trước, vỗ vỗ vào mặt ghế da rộng bên cạnh:
"Anh, lên đây, chúng ta thử lại lần nữa."
Thê Nam đứng bên cửa xe, không hề nhúc nhích:
"... Giường lớn ở nhà không thoải mái à?"
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 47: Cái gì em cũng dám nghĩ
10.0/10 từ 37 lượt.