Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 42: Bù cho em trong điện thoại (2)

86@-

Thê Nam ở Cảng Thành vài ngày rồi cũng phải quay về, bên studio trước Tết sẽ bận rộn một thời gian.


Sáng hôm về, Triều Ngạn Ninh bận họp, Đường Cát đưa anh ra sân bay. Trước khi lên máy bay anh gửi cho Triều Ngạn Ninh một tin nhắn, hạ cánh xong lại gửi thêm một tin.


Anh ghé nhà, để quà cho ba mẹ và ông bà ngoại, tối đến lại hẹn Phương Ngôn và Tang Dịch Minh dùng bữa.


Trong bữa ăn, Tang Dịch Minh nhắc chuyện Tết này sẽ sang Nam Cực chụp hình, Thê Nam gật đầu đồng ý ngay.


Trên đường về sau bữa tối, anh nhận được điện thoại của Triều Ngạn Ninh nên kể cho cậu nghe chuyện Tết sẽ sang Nam Cực.


Trước đó cậu vốn định giấu Triều Ngạn Ninh, cảm thấy không cần nói, dạo gần đây lại quên bẵng mất.


Quả nhiên, vừa nghe không được đi cùng, Triều Ngạn Ninh tỏ vẻ không vui. Nhưng cậu cũng hiểu, giờ chen vào đã muộn, chuyện cần chuẩn bị quá nhiều. Huống hồ dịp Tết cậu cũng còn công việc, dù muốn đi thì cũng chẳng thể sắp xếp được.


Vì chuyện này, Triều Ngạn Ninh nói muốn bù đắp.


"Bù đắp gì?" Thê Nam nhướng mày hỏi.


"Đợi em bận xong rồi sẽ nói với anh," Triều Ngạn Ninh đã có ý tưởng, "Giờ em vẫn đang ở văn phòng, lát nữa sẽ gọi cho anh."


Đứng trước cửa bấm mật mã, Thê Nam ngẩng lên nhìn chiếc camera gắn trên cửa, vào nhà rồi vẫn bật màn hình xem lại.


Anh ở Cảng Thành hơn nửa tháng, mới chỉ xem lại năm ngày đầu, ngoài hàng xóm ra chẳng thấy gì khác thường, mấy ngày sau cũng bỏ qua.


Thực ra khi xem, anh chẳng tập trung mấy, tâm trí cứ chờ cuộc gọi từ Triều Ngạn Ninh.


Chiếc máy ảnh đó Thê Nam đã mang về, tắm rửa xong dựa vào giường, tiện tay lật mấy tấm, mắt bắt đầu nóng lên, không có ảnh nào khác, toàn là ảnh tr*n tr**.


Thê Nam lại lật thêm vài tấm, điện thoại của Triều Ngạn Ninh gọi tới, Thê Nam l**m khóe môi rồi mới bắt máy.


"Xong việc rồi à?" Thê Nam hỏi.



"Vừa mới xong." Triều Ngạn Ninh đáp.


Thê Nam áp điện thoại sát tai, nghe bên kia như đang đi, tiếng gió, tiếng bước chân, và cả nhịp thở của cậu.


"Anh tắm chưa?"


"Tắm rồi."


"Đang nằm trên giường đúng không?"


"Ừ."


Ba câu của Triều Ngạn Ninh đều xoay quanh chữ "giường". Thê Nam bèn đổi chủ đề: "Em về nhà chưa? Ăn gì chưa?"


"Em ăn ở công ty rồi, chú Ba với chủ Cảnh đều ngủ cả rồi," cậu nói, "Em cũng vừa về, vừa bước vào phòng."


Bên kia im lặng, Thê Nam đưa tay vuốt nhẹ thân máy ảnh, cảm nhận những đường vân mịn màng: "Được rồi, ngủ sớm đi."


"Anh, anh quên chuyện đã hứa bù cho em rồi sao?"


Tiếng động xung quanh biến mất, chỉ còn giọng nói của Triều Ngạn Ninh, vang thẳng, xuyên sâu vào tai anh.


"Em muốn bù thế nào?"


Cuộc gọi nhanh chóng chuyển sang video, Triều Ngạn Ninh vẫn mặc chiếc sơ mi ban ngày, đối diện ống kính, cậu từ tốn cởi hai cúc áo. Khuôn mặt áp lại gần, đến mức từng sợi mi Thê Nam đều thấy rõ, mỗi cái chớp mắt lại phủ xuống một lớp bóng mỏng.


Nhìn gương mặt Thê Nam, yết hầu Triều Ngạn Ninh khẽ trượt, giọng khàn đi:


"Anh, bù cho em một lần qua điện thoại đi."


"..." Thái dương Thê Nam giật liên hồi.


Sáng nay anh mới về, tối qua Triều Ngạn Ninh vừa nghĩ tới việc anh sắp rời đi là lại kéo anh lại, hai người gần như thức đến nửa đêm.



Ga giường bị vò đến nhăn nhúm, giữa chừng phải thay một bộ mới.


Nửa đêm lại làm bẩn thêm lần nữa, nhưng khi đó cả hai đều quá mệt, chẳng buồn thay, cứ thế ngủ.


Thê Nam thật sự có chút không chống đỡ nổi, còn chưa chính thức bắt đầu, sau này chẳng phải sẽ bị Triều Ngạn Ninh hành cho chết sao?


Ống kính bên phía Triều Ngạn Ninh chậm rãi hạ xuống: "Anh, em muốn xem hình xăm trên lưng anh."


Không nhìn thấy mặt Triều Ngạn Ninh nữa, chỉ có thể nghe thấy giọng của cậu.


Triều Ngạn Ninh động tay, góc máy lại hiện rõ gương mặt Thê Nam, từng biểu cảm, dù là giãn mềm hay khẽ căng, đều quyến rũ đến lạ.


Điện thoại trong tay Thê Nam không giữ chắc nên rơi xuống, anh nhanh tay chộp lấy mới không để rơi xuống đất.


"Anh? Em không thấy anh nữa rồi." Triều Ngạn Ninh nói.


Thê Nam giữ chặt máy, ống kính lướt qua môi và cằm anh vài vòng, rồi chậm rãi vòng ra phía sau.


Khi khung hình dừng ở hình xăm nơi thắt lưng, từ điện thoại vọng ra hai tiếng rên bị đè nén, trầm khẽ.


Thực ra Thê Nam đã sớm nhận ra, Triều Ngạn Ninh hình như đặc biệt thích hình xăm ở thắt lưng sau của anh. Cậu rất thích hôn lên hình xăm đó, cũng thích cắn những cánh hoa có gai trên cành.


Còn có rất nhiều lần, cái đầu rắn ở bụng dưới của Triều Ngạn Ninh đều dán vào bụi hoa hồng đó.


Thê Nam rất hiểu rõ hình xăm trên người mình, thân hoa và từng cánh hoa được khắc ở vị trí nào anh đều biết, và tất nhiên cũng biết rõ cái đầu rắn kia đang dừng lại nơi nào, đang cọ vào đâu.


Dù không thấy được gương mặt Triều Ngạn Ninh, anh vẫn nghe rõ tiếng thở của 'con rắn' ấy. Khi thì há miệng để lộ răng độc, khi lại tham lam thè lưỡi về phía trước.


Anh đều biết cả.


Đêm đó, khi anh tắm rửa xong thì đã hơn mười hai giờ, vừa nằm xuống gối đã chìm ngay vào giấc ngủ.


Hôm sau ở studio anh cứ ngáp liên tục, trưa thì ngủ luôn một giấc trên sofa trong văn phòng, trên người chỉ đắp một chiếc áo khoác.



Thư Thừa chụp ngoại cảnh xong trở về, nghe nói Thê Nam đến, lập tức gõ cửa phòng làm việc của anh.


Vừa nhìn đôi mắt sáng rực của Thư Thừa, Thê Nam đã biết hắn vẫn đang nhớ đến chiếc máy ảnh của anh.


Quả nhiên, Thư Thừa vừa trò chuyện với anh được mấy câu, hai mắt đã đảo quanh văn phòng tìm kiếm, không thấy chiếc máy ảnh đâu, hỏi thẳng: "Anh Nam, cái máy ảnh của anh đâu, cho em sờ miếng."


Bây giờ Thê Nam nào dám mang chiếc máy ảnh đó tới studio nữa, trong đó toàn những tấm ảnh tuyệt đối không thể xem, giờ đã trở thành máy ảnh 'riêng tư' của anh.


Anh nói: "... Không mang, ở nhà."


Hôm nay trong studio có người sinh nhật. Bên hành chính đã đặt nhà hàng từ trước, nên tan làm xong, Thê Nam dẫn mọi người ra ngoài ăn. Ăn xong, ai muốn về thì về, còn không thì rẽ sang quán bar mở màn cho tăng hai.


Biết tối nay chắc sẽ phải uống rượu, Thê Nam không lái xe, để xe lại ở studio. Rời quán bar, anh gọi taxi về nhà.


Xuống xe trước cổng khu, Thê Nam vẫn khe khẽ ngân nga giai điệu bài hát vừa nghe trong quán. Có một lối tắt, đi xuyên qua bãi cây xanh dưới tầng là tới ngay nhà.


Giữa đường, hai cột đèn hỏng. Thê Nam thầm nghĩ, ban quản lý chẳng chịu sửa, nên đoạn đó tối om.


Đã rất muộn rồi, trên đường chỉ có mình anh, Thê Nam vô thức tăng tốc bước chân.


Trong lòng nghĩ gì là tới đó, Thê Nam bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh quay đầu nhìn lại. Người đàn ông phía sau bước nhanh mấy bước, đứng ở cách đó không xa.


Thê Nam giật mình, đến khi nhìn rõ người kia là Lý Lăng Hách, ánh mắt anh tối hơn cả màn đêm trên đầu.


"Tiểu Nam..."


Lý Lăng Hách lại tiến thêm nửa bước, miệng khẽ gọi Thê Nam: "Em từ Cảng Thành về rồi."


Giọng Lý Lăng Hách có chút khàn khàn, cách xa như vậy Thê Nam vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, xem ra đã uống không ít.


"Anh bắt đầu bám theo tôi từ khi nào?"


Thê Nam nắm chặt tay, lại nhớ tới cảm giác bị theo dõi gần đây, lại hỏi hắn: "Anh cũng đến Cảng Thành rồi à?"



Lý Lăng Hách đứng tại chỗ lắc đầu: "Không, mấy ngày nay anh vẫn luôn xử lý chuyện công ty, không tới Cảng Thành."


Hắn lại nói: "Anh... anh vừa rồi cũng ở quán bar đó, em không nhìn thấy anh."


"Đừng bám theo tôi nữa."


Thê Nam mất kiên nhẫn tiếp tục đi lên phía trước, đi được hai bước lại quay đầu cảnh cáo:


"Lý Lăng Hách, anh đừng có làm mãi không thôi, ly hôn rồi tức là ly hôn rồi, nếu anh còn bám theo tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát."


Lý Lăng Hách bị những lời lạnh lùng của Thê Nam chấn động đứng nguyên tại chỗ, sắp không nhìn thấy bóng anh nữa mới lại nhấc chân đuổi theo.


Trước khi vào thang máy Thê Nam quay đầu liếc một cái, Lý Lăng Hách không theo kịp.


Vừa rồi anh nghe thấy tiếng Lý Lăng Hách ngã trong bồn hoa, nhưng anh chỉ quay đầu nhìn một cái, không để ý đến hắn.


Ra khỏi thang máy, Thê Nam lại nhanh bước đi, vừa tới cửa chuẩn bị bấm mật mã vào nhà, lại nghe có người gọi anh.


"Thê Nam..."


Lần này không phải giọng của Lý Lăng Hách, mà là một giọng già nua, khàn đục.


Lồng ngực Thê Nam khẽ run, cả buổi tối nay anh đã bị giật mình hai lần, mu bàn tay siết chặt nổi gân xanh, còn chút lý trí mới không vung nắm đấm ra ngay.


Anh quay đầu. Một người đàn ông đội mũ bóng chày màu đen không biết từ đâu xuất hiện, đứng cách anh vài bước ở hành lang. Lưng nghiêng tựa vào tường, toàn thân chìm trong bóng tối, toát ra vẻ âm u đến rợn người.


Lúc này, Thê Nam mới nhìn kỹ người trước mặt. Đó là một người đàn ông trông không còn trẻ, gương mặt hằn đầy nếp nhăn. Trên mắt ông ta đeo một cặp kính tròng rất dày, tròng bên phải đã nứt, phần khung trên dưới được dán chặt bằng băng dính đen để giữ mảnh kính vỡ.


Đôi mắt ấy nhìn qua lớp kính có chút đờ đẫn. Mái tóc bị mũ đè bẹp, rối bù như cỏ khô, áp sát vào tai, trông như đã nhiều năm không gội. Trên mặt là lớp râu ria xồm xoàm. Ông ta mặc bộ đồ công nhân màu đen bẩn thỉu, quần áo dính đầy dầu mỡ, từng mảng đen chồng lên nhau.


Người này trông như một kẻ điên.


Không đúng, ông ta chính là một kẻ điên.


Thê Nam cuối cùng cũng nhận ra người đàn ông trước mặt, trừng to mắt: "Thẩm Văn Khang?"


Tái Hôn - Cửu Lục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Story Chương 42: Bù cho em trong điện thoại (2)
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...