Tái Hôn - Cửu Lục

Chương 40: Giúp em, anh...

94@-

Ngày trước Tết Nguyên Đán một ngày, chú Cảnh dẫn chú Ba về quê thăm người lớn trong nhà. Lần này họ sẽ ở nhà thêm mấy ngày, chị Phương cũng được nghỉ, trong nhà chỉ còn lại Triều Ngạn Ninh và Thê Nam.


Ban ngày Triều Ngạn Ninh ở công ty, Thê Nam vẫn như lần trước, ăn sáng xong là đeo túi máy ảnh ra ngoài.


Hai ngày nay nhiệt độ hạ xuống, bên ngoài có gió. Thê Nam mặc một chiếc áo len mỏng, bên ngoài là chiếc áo khoác mà lúc ra cửa Triều Ngạn Ninh nhất quyết bắt anh mặc.


Tối qua vừa mưa xong, mặt đất ẩm ướt đến mức có thể phản chiếu bóng người. Trên phố rất náo nhiệt, còn có múa lân múa rồng. Từ đầu phố đến bến cảng, Thê Nam chụp được không ít ảnh.


Anh say mê những khoảnh khắc tràn đầy sức sống, những cảm giác tươi mới bất chợt xuất hiện trong đời sống thường ngày. Sức mạnh bùng nổ từ những kẽ hở ấy luôn khiến anh không thể rời mắt.


Nhưng tối qua, khi sắp xếp lại loạt ảnh chụp thời gian gần đây, Thê Nam mới nhận ra Triều Ngạn Ninh xuất hiện trong máy ảnh của mình ngày một nhiều hơn. Có những tấm anh chụp mà không hề để ý. Khi cậu lái xe, lúc ngẩn người, khi nằm nghiêng ngủ trên sofa hay lúc ngồi trong thư phòng cau mày gọi điện.


Bây giờ, mỗi lần nhìn vào ống ngắm, anh đều tự hỏi: nếu Triều Ngạn Ninh lọt vào khung hình này thì sẽ trông thế nào?


Dáng người cùng đường nét gương mặt nổi bật ấy khiến cậu luôn thu hút giữa đám đông. Những người khác chỉ như những bóng mờ nhòe đi, còn cậu thì rõ nét đến mức không thể lẫn. Nếu là ban đêm, từng ngọn đèn đường trải xuống sắc vàng dịu nhẹ, phủ lên vai như ôm trọn lấy một mình cậu.


Và đôi mắt của Triều Ngạn Ninh, chúng có thể hòa hợp với gió và thời tiết hôm nay, nhưng trong lòng Thê Nam lại không muốn để cậu hòa vào bầu trời u ám. Anh chỉ muốn trên đầu Triều Ngạn Ninh toàn là ánh sáng, sáng bao nhiêu cũng được, tốt nhất là che phủ hết mọi bụi bặm và bóng tối.


Hôm nay, Thê Nam mang theo chiếc máy ảnh mà Triều Ngạn Ninh tặng. Thường ngày anh không nỡ dùng, không chỉ vì nó đắt mà còn vì muốn mua cũng chẳng thể tìm được.


Trước đây, ở studio, anh từng đem chiếc máy ảnh này ra nghịch. Ngày nào anh cũng lau ống kính và từng khe nhỏ cho bóng loáng. Đám nhiếp ảnh trong studio kéo nhau sang xem, khiến Thư Thừa thèm ra mặt, hỏi anh mua ở đâu để tìm mua một chiếc giống vậy.


Hắn ta còn hỏi cả Triều Ngạn Ninh, nhưng ngay cả cậu cũng không mua được nữa. Không còn cách nào, Thư Thừa đành xin mượn, nhưng chỉ mới cầm được nửa tiếng đã bị Thê Nam lấy lại ngay trước mắt. Anh giữ chặt trong tay, kiên quyết không cho mượn thêm.


Những chiếc máy ảnh khác, anh để mọi người chơi thoải mái, nhưng riêng chiếc này thì không.


Trước đây, mỗi lần chụp ảnh, anh luôn giữ được sự tĩnh lặng trong lòng. Còn bây giờ, tâm trí anh lại thường trôi về những điều vẩn vơ. Khi chợt nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ trưa, Triều Ngạn Ninh gọi cho anh hai lần mà anh đều không hay biết.


Thê Nam cất máy ảnh, đeo lại lên cổ, rồi cầm điện thoại đi ra một góc vắng người ven đường mới gọi lại cho Triều Ngạn Ninh.


Cậu bắt máy rất nhanh. Biết ngay anh mải chụp ảnh nên không nghe điện, cậu hỏi:
"Vẫn đang chụp à anh? Hôm nay chụp được gì rồi?"


"Linh tinh ven đường với ở bến cảng thôi à."



"Hơn một giờ rồi đó, anh ăn gì chưa?" Triều Ngạn Ninh lại hỏi.


Thê Nam đảo mắt nhìn quanh. Ngay phía sau là một quán ăn nhỏ, khách ngồi gần kín bàn, hương thơm lan ra chắc hẳn rất ngon. Nhìn thôi anh đã thấy đói, nên nói lát nữa sẽ vào ăn.


Trước khi cúp máy, Triều Ngạn Ninh dặn anh bật chuông điện thoại. Tan làm, cậu sẽ tới đón, buổi tối đã đặt sẵn nhà hàng. Năm mới phải cùng nhau ăn mừng thật tử tế.


Thê Nam cúi xuống nhìn lại mình, cả người mặc đồ rất giản dị: "Có cần anh về thay bộ khác không? Ăn mặc chỉnh tề hơn một chút nhỉ?"


"Không cần đâu anh," Triều Ngạn Ninh bật cười, "thế nào em cũng thích."



Thê Nam gọi một bát mì chân giò đặc sản của quán, nghe theo cách gọi của khách trong quán. Mùi vị đúng là không tệ. Anh đã đói lâu rồi nên một bát chưa đủ, lại gọi thêm bát nữa. Anh nghĩ lần sau nhất định sẽ đưa Triều Ngạn Ninh đến ăn.


Ăn liền hai bát mì khiến dạ dày Thê Nam hơi căng. Anh men theo vỉa hè chậm rãi đi dạo để tiêu cơm. Khi rẽ sang một con phố khác, anh thấy phía trước ngã tư có khá nhiều người đứng, dáng vẻ rõ ràng là đang xem náo nhiệt.


Thê Nam cũng thích xem náo nhiệt, hơn nữa lúc này anh cũng rảnh, nên chen vào xem.


Đó là một đoàn làm phim đang quay ở ven đường. Một đạo diễn trung niên ngồi trên ghế, mắt dán vào màn hình giám sát phía trước. Tay ông cầm bộ đàm, liên tục chỉ đạo diễn viên điều chỉnh trạng thái. Hai diễn viên mặc đồng phục cảnh sát đứng bên đường, vừa học lời thoại vừa tìm vị trí và góc diễn.


Có lẽ là trùng hợp, Thê Nam nhận ra một trong hai người chính là Vu Hằng, kẻ tối hôm dự tiệc cuối năm đã chạy theo Triều Ngạn Ninh ra ngoài.


Anh không né tránh, cũng chẳng bận tâm đến hắn ta, chỉ đứng lẫn trong đám đông như bao người tò mò khác.


Quay hai lần đều không đạt. Đạo diễn là người nóng tính nên sắc mặt đã hơi sầm lại. Cả hai lần đều do Vu Hằng gây lỗi.


Một lần là sai lời thoại. Một lần là ánh mắt không đúng. Đến lần thứ ba vẫn không qua, đạo diễn trực tiếp chạy tới nổi giận, nói ánh mắt hắn đưa ra không đúng, đừng liếc linh tinh.


Vu Hằng vì nhìn thấy Thê Nam trong đám đông, lại thấy dáng vẻ anh khoanh tay ung dung xem kịch nên trong lòng khó chịu. Hắn mất tập trung, nói sai lời thoại, trạng thái diễn với bạn diễn cũng không đúng.


Ngoài đạo diễn, những nhân viên xung quanh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn. Ngày mai là Tết, hôm nay họ đã quay cả nửa ngày, đây là cảnh cuối cùng. Quay xong là mọi người được nghỉ.


Kết quả là Vu Hằng cứ kéo dài thời gian nên chẳng ai cảm thấy vui.


Hắn chắp tay cúi người xin lỗi đạo diễn và nhân viên, nói mình sẽ điều chỉnh trạng thái thật tốt, cố gắng quay xong sớm để mọi người nghỉ. Hắn còn nói lát nữa sẽ mời mọi người uống nước.



Vu Hằng còn chưa thay quần áo đã đi thẳng về phía Thê Nam trong đám đông.


Cảnh náo nhiệt đã xem xong, đám người cũng bắt đầu tản ra. Thê Nam xoay người định rời đi thì Vu Hằng gọi lại:


"Anh Nam, đúng là anh rồi."


Tiếng "Anh Nam" đó làm Thê Nam nổi hết da gà, làm như hai người quen thân lắm vậy. Nhưng người ta đã bước tới, anh cũng không thể giả vờ không thấy nên chào một tiếng.


"Anh Nam, anh ở đây là...?"


Trong lòng Vu Hằng đã có suy đoán, rằng tối hôm đó Thê Nam thấy hắn và Triều Ngạn Ninh ở cùng nhau nên mới tìm hiểu lịch trình của hắn, cố ý tới xem. Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt hắn mang thêm chút mỉa mai.


Thê Nam hiểu ý trong lời hắn, thật sự không coi Vu Hằng ra gì. Anh nâng chiếc máy ảnh trước ngực lên nói:


"Ra ngoài chụp ảnh, đi ngang qua tiện xem náo nhiệt."


"Anh muốn chụp ảnh chung không?" Vu Hằng cười hỏi, "Chúng ta có thể chụp chung một tấm."


Thê Nam điềm nhiên từ chối: "Không chụp, tôi chụp xong rồi."


Thấy Vu Hằng đang trò chuyện rôm rả với một người qua đường, một diễn viên khá thân với Vu Hằng tiến lại gần.


"Vu Hằng, vị này là?"


Vu Hằng cười giới thiệu với người bên cạnh: "Là người bên cạnh của sếp Triều."


Hắn cố ý nhấn mạnh vào ba chữ "người bên cạnh", giọng điệu mập mờ, người bên cạnh lập tức hiểu ra, cũng đưa mắt đánh giá Thê Nam.


Thê Nam không đáp, chỉ hỏi: "Các cậu đang quay phim gì vậy?"


"Rõ ràng là phim cảnh sát hình sự." Vu Hằng nói.


Bình thường Thê Nam chẳng mấy khi đôi co cho sướng miệng, nhưng khi bị nói thẳng vào mặt thì anh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, thậm chí còn mỉm cười:


"Để tôi đoán nhé, với khí chất này của cậu, chắc chắn là đóng vai cảnh sát biến chất đúng không?"



Không có gì để nói thêm với Vu Hằng, Thê Nam định rời đi thì đạo diễn không biết từ đâu xuất hiện. Ông bất ngờ chen ngang trước Vu Hằng, vẻ mặt đầy hứng khởi nhìn Thê Nam:


"Cậu là... Thê Nam, nhiếp ảnh gia Thê Nam phải không?"


Thê Nam hơi sững lại. Anh không quen đạo diễn này nhưng vẫn gật đầu: "Đúng, là tôi."


Đạo diễn là một người đàn ông trung niên, cười đến mức gương mặt hằn đầy nếp nhăn, còn chìa tay ra với anh:


"Thầy Thê, ba năm trước cậu từng tới Cảng Thành mở triển lãm ảnh, tôi còn sưu tập trọn bộ 'Tây Tạng Đồ' của cậu. Tôi rất thích Tây Tạng, năm nào cũng tới một lần và vô cùng yêu thích bộ ảnh đó."


Ba năm trước khi đến Cảng Thành tổ chức triển lãm ảnh, Thê Nam vẫn còn nhớ rất rõ. Anh cũng nhớ người sưu tầm bộ 'Tây Tạng Đồ' khi ấy là một chàng trai trẻ, tự giới thiệu mình là trợ lý của một đạo diễn nào đó. Xem ra, chính là vị này.


"Chào đạo diễn," Thê Nam đưa tay bắt tay ông, "Tôi vẫn nhớ lần đó đến triển lãm ảnh là một chàng trai trẻ."


"Đó là trợ lý của tôi, ba năm trước tôi ở nước ngoài, nên để trợ lý thay tôi đến. Vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp cậu, không ngờ lại gặp ở đây, thật là có duyên."


Đạo diễn vốn thích sưu tầm tác phẩm nhiếp ảnh, yêu thích nhất là bộ ảnh của Thê Nam. Ông kéo anh đứng bên lề đường trò chuyện hồi lâu, thấy bên ngoài quá ồn nên nhất quyết rủ anh vào một cửa tiệm mà đoàn phim thuê bên cạnh. Ông vừa hỏi dạo này anh chụp những tác phẩm gì, vừa nói buổi tối muốn mời anh cùng ăn cơm.


Thê Nam khéo léo từ chối, nói buổi tối đã có hẹn. Đạo diễn có chút tiếc nuối nên xin cách liên lạc, nói sau này có cơ hội nhất định phải cùng ăn một bữa. Hai người trò chuyện mãi cho đến khi Triều Ngạn Ninh gọi điện tới mới dừng lại.



Triều Ngạn Ninh đặt bàn ở một nhà hàng tình nhân, Thê Nam cũng không thấy bất ngờ mấy.


Khi ăn cơm, anh kể chuyện buổi chiều như một trò cười cho Triều Ngạn Ninh nghe. Tuy vậy, khi thuật lại, anh không bắt chước giọng điệu khinh miệt của Vu Hằng. Chỉ là ba chữ "người bên cạnh" lại khiến Triều Ngạn Ninh để ý.


Triều Ngạn Ninh chụp hai tấm hình món ăn, đăng thêm một tấm ảnh chụp chung của cậu và Thê Nam trước đây. Bài đăng còn gắn thẻ @nhiếp ảnh gia Thê Nam, kèm câu "Chúc mừng năm mới".


Ban đầu Thê Nam không biết cậu đang làm gì, nhưng chẳng bao lâu điện thoại anh nhận về rất nhiều tin nhắn. Mở ra xem, anh thấy mọi người trong studio đều gửi lại bài đăng của Triều Ngạn Ninh cho mình.


Thê Nam không để Triều Ngạn Ninh đăng một mình nên anh chia sẻ lại bài đó, cũng viết một câu "Chúc mừng năm mới". Sau đó anh chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, tập trung ăn cơm với Triều Ngạn Ninh.


Cả hai đều uống rượu, Đường Cát đến sớm để chuẩn bị lái xe đưa họ về nhà.


Trước cửa nhà hàng, Thê Nam hít thở một lúc. Trước khi lên xe, anh quay đầu nhìn về phía cuối phố. Cảm giác bị ai đó dõi theo đột ngột lại xuất hiện.



"Sao thế?"


"Không có gì," Thê Nam cảm thấy có lẽ mình uống hơi nhiều nên thu lại tầm mắt. "Tối nay thật náo nhiệt."


"Anh, anh có điều ước năm mới gì không?" Lên xe, Triều Ngạn Ninh bỗng hỏi một câu như vậy.


Thê Nam vì cảm giác bị nhìn trộm ban nãy mà trong lòng hơi rối, nắm tay Triều Ngạn Ninh, khẽ siết rồi nói: "Bình an thôi, chúng ta đều bình an."


Về đến nhà, Đường Cát vừa đi, Triều Ngạn Ninh ấn Thê Nam đang cầm điều khiển chuẩn bị bật tivi xuống ghế sofa.


Cả người Thê Nam ngã xuống sofa, hai cơ thể chồng lên nhau, chiếc ghế lún xuống một mảng lớn như muốn nuốt chửng cả hai.


Chóp mũi ấm áp của Triều Ngạn Ninh cọ nhẹ vào mũi Thê Nam, hơi thở phảng phất mùi rượu lan trên mặt và cổ anh. Cậu có chút không vui:


"Anh, sao anh không hỏi xem em có điều ước năm mới gì?"


Lần này phản ứng đầu tiên của Thê Nam không phải là đạp người, mà còn rất phối hợp mở miệng hỏi:


"Tiểu Ninh có điều ước năm mới gì? Nói cho anh nghe xem."


Cảm nhận được Thê Nam không phản kháng, Triều Ngạn Ninh thừa thế tiến tới, hôn anh.


Cậu đã nghĩ về chuyện này suốt cả buổi tối, từ lúc gặp Thê Nam cho đến khi cố nhịn được đến lúc về nhà.


Thê Nam thỉnh thoảng lại phản công, nhịp điệu chủ động vừa nóng bỏng vừa dính chặt bị hai người giành qua giành lại, không ai chịu thua.


Trong cơ thể Triều Ngạn Ninh vang lên âm thanh như tuyết tan vỡ, nhanh chóng nứt ra, tí tách không ngừng. Âm thanh ấy cũng đã xuất hiện vết nứt.


"Giúp em, anh..."


Giọng Triều Ngạn Ninh vỡ thành mấy tầng, một tầng là dụ hoặc đầy thành kính, một tầng là chú chó nhỏ tội nghiệp muốn đòi xương, và còn một tầng mỏng nhẹ, là sự bá đạo 'không được cũng phải được' đã đến mức không thể nhịn thêm, muốn kéo Thê Nam đang căng chặt từ nơi cao xuống, kéo vào trong cơ thể mình mới thôi.


Triều Ngạn Ninh kề sát tai Thê Nam, lại thì thầm một lần nữa: "Anh, giúp em, được không?"


"Giúp thế nào?"


"Anh nói chúng ta từ từ... vậy thì... dùng tay trước."


Tái Hôn - Cửu Lục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Truyện Tái Hôn - Cửu Lục Story Chương 40: Giúp em, anh...
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...