Tái Hôn - Cửu Lục
Chương 31: Anh đừng làm anh của em nữa, được không?
115@-
Phòng ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đã đặt xong, nhưng không phải chỉ hai người. Thê Nam gọi cả đám người rảnh rỗi trong studio. Những ai không phải đi chụp ngoại cảnh xa đều rủ cùng đi cho vui.
Ban đầu, anh còn định gọi cả Phương Ngôn và Tang Dịch Minh. Nhưng hai người đều bận, chẳng thu xếp được thời gian.
Chỉ riêng người trong studio cũng đã khá đông. Nam nữ đủ cả, cộng lại hơn chục người. Cả đoàn rộn ràng kéo theo năm chiếc xe. Sáng thứ Bảy, vừa điểm danh xong, năm chiếc xe lăn bánh nhắm thẳng về phía núi.
Đêm qua vừa rơi trận tuyết đầu mùa. Sáng ra, cả đất trời đã trắng xóa. Trong núi cũng như được phủ một lớp chăn bông dày, mênh mông một màu trắng tinh khôi.
Triều Ngạn Ninh uể oải cầm lái, làm tài xế bất đắc dĩ. Thê Nam ngồi ở hàng ghế sau, cùng với Thư Thừa, nhiếp ảnh gia trong studio. Hai người đều cực kỳ hăng hái. Mỗi người đều mang theo máy ảnh, ánh mắt lúc nào cũng sáng rỡ như đang chuẩn bị đi săn tuyết.
Giữa trời đông giá lạnh, cửa xe hé mở một phần ba. Hai người cứ "tách tách" chụp cảnh tuyết bên ngoài. Thỉnh thoảng lại cúi đầu xem ảnh của nhau, trò chuyện đôi câu, chỉ trỏ những góc đẹp nhất.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông, dĩ nhiên không thể bỏ lỡ. Không ai để ý cơn gió lạnh đang táp vào, khiến sống mũi của Triều Ngạn Ninh buốt đến tê rát.
Thê Nam còn tranh thủ chụp hai tấm ảnh lúc Triều Ngạn Ninh đang lái xe. Nhưng nhìn kỹ biểu cảm của cậu thì lại chẳng vui vẻ gì mấy. Cậu thậm chí còn không nhận ra mình vừa bị chụp.
Tới bãi đỗ xe của khu nghỉ dưỡng, Thê Nam mới chịu cất máy ảnh. Triều Ngạn Ninh vừa bước xuống xe, anh đã huých nhẹ khuỷu tay vào người cậu, khó hiểu hỏi:
"Sao vậy? Không phải em nói muốn đi tắm suối nước nóng à? Sao bây giờ lại ủ rũ thế?"
"Không có mà." Triều Ngạn Ninh nhếch khóe môi cười, "Tâm trạng em rất tốt."
"Vậy thì tốt." Thê Nam gật đầu. "Dù người hơi đông, nhưng ai cũng dễ gần. Có mấy người em cũng quen rồi, không cần gò bó quá."
Anh vỗ nhẹ lên cánh tay cậu, còn tưởng cậu thấy khó chịu vì đi chung với nhiều người, nên cố ý an ủi đôi câu.
Đám người trong studio của Thê Nam đúng là rất dễ hòa đồng. Mấy chiếc xe phía sau lần lượt tiến vào bãi đậu, rầm rập kéo xuống hơn chục người. Không khí náo nhiệt hẳn lên.
Một cậu trai tính cách bộc trực, vừa xuống xe đã khoác vai Triều Ngạn Ninh. Còn vỗ vỗ lên lưng cậu, vẻ mặt đầy tự nhiên.
"Anh Triều, em muốn đi từ lâu rồi mà không sắp được thời gian. Lần này hay ghê, mọi người cùng đi, vui quá trời!"
Triều Ngạn Ninh cười nhạt. Giọng cũng có phần gượng gạo:
"...Mọi người vui là được rồi. Đông người thì đúng là náo nhiệt thật."
Cậu đúng là muốn đi suối nước nóng. Nhưng là muốn đi cùng Thê Nam, chỉ hai người họ thôi.
Bây giờ lại đi chung với hơn chục người, đứng thành hàng một cái là đủ chắn gió Bắc lùa ra từ khe núi rồi.
Mấy ngày trước, trong lòng còn ngổn ngang đủ thứ ý tưởng. Thế mà lúc này, lại trong trẻo như tuyết trắng trên núi, trắng tinh, không chút tạp niệm.
Trong thành phố, không cảm nhận rõ gió. Nhưng lên núi thì khác. Gió vẫn vù vù thổi, luồn vào cả lớp áo dày.
Trên sườn núi nghiêng là những hàng cây phủ đầy tuyết. Gió thổi qua, tuyết rơi lả tả. Vừa khéo, một mảng tuyết rơi trúng ngay đỉnh đầu Triều Ngạn Ninh.
Da đầu cậu lập tức buốt lạnh. Cậu rụt cổ lại, bước nhanh về phía trước hai bước lớn, miệng bật ra một tiếng "hớ!"
Thê Nam đi ngay bên cạnh. Anh giơ tay phủi tóc cho cậu, nhẹ nhàng phủi cả phần tuyết rơi dính vào cổ áo và sau gáy.
"Sáng bảo đội mũ mà không chịu" Thê Nam vừa phủi vừa nói, "Giờ thì hay rồi, lạnh thấu tim chưa."
Tuyết đã phủi đi, nhưng vẫn còn không ít đọng lại. Từng giọt tan ra, thấm vào da đầu và len vào cổ áo, vừa lạnh, vừa ướt.
"Xì... lạnh thật đấy." Triều Ngạn Ninh giơ tay che đầu, sợ lại có tuyết rơi trúng.
Thê Nam nghiêng người, dùng tay lau giọt nước vừa tan ra nơi dưới tai cậu, giọng dịu dàng:
"Lát nữa ngâm nước nóng nhiều một chút là ấm lại thôi."
–
Làm thủ tục nhận phòng xong, mọi người xách đồ về phòng nghỉ. Sau đó nhanh chóng tản ra , nam vào bể nam, nữ vào bể nữ.
Thê Nam dạo gần đây cứ ru rú trong nhà. Vừa ngâm mình vào làn nước suối ấm áp, anh thở ra một hơi thật dài. Cảm giác mỏi mệt trong người như tan đi một nửa.
Phong cách ở đây là kiểu trang trí Trung Hoa. Bên cạnh bể tắm là những gian đình nhỏ lợp ngói cong. Trên thành bể, sáu đầu rồng đá không ngừng phun nước suối, tạo thành tiếng róc rách dịu tai.
Thê Nam khoanh tay, tựa nhẹ lên thành đá. Mới vào nước được một lúc, làn da đã bị hơi nóng hun đến ửng đỏ. Sống mũi lấm tấm mồ hôi, trán cũng bắt đầu rịn ấm.
Triều Ngạn Ninh bưng một đĩa trái cây bước đến. Ánh mắt cậu cứ quanh quẩn mãi trên lồng ngực đang nửa chìm nửa nổi của Thê Nam.
Thê Nam hơi ngửa đầu ra sau. Cổ anh dài và trắng, đường nét gợi cảm, hoàn toàn phơi bày dưới ánh nhìn lặng lẽ mà có phần tham lam của Triều Ngạn Ninh. Làn nước suối mang sắc xanh nhạt, dập dềnh quanh bắp tay và lồng ngực rắn rỏi. Từng vệt sáng phản chiếu khẽ nhảy múa trên làn da, theo mỗi nhịp nước lay động.
Triều Ngạn Ninh nhìn đến khô cả cổ họng. Cậu bước chân trần đến mép bể, đặt đĩa trái cây bên tay Thê Nam. Cậu cởi áo choàng tắm, chậm rãi vịn lan can bước xuống nước.
Cảm nhận được mặt nước khẽ xao động, Thê Nam mở mắt ra. Triều Ngạn Ninh đang nghiêng người, chậm rãi tiến về phía anh. Cuối cùng, cậu ngồi xuống ngay bên cạnh.
"Vừa nãy em đi đâu đấy?"
Lông mi Thê Nam ướt đẫm. Vừa chớp mắt đã có một giọt nước theo khóe mắt trượt xuống. Anh đưa tay lên lau.
"Bọn anh ngâm nãy giờ mà chẳng thấy bóng em đâu."
"Em đi sắp xếp lại phòng." Triều Ngạn Ninh đáp.
Lần này đặt phòng khá gấp, cậu không chọn được loại có bể tắm riêng. Nhưng vẫn không cam lòng nên chạy ra quầy lễ tân hỏi lại. Không ngờ lại thật sự gặp may.
Một gia đình bốn người đột xuất hủy phòng suối nước nóng kiểu gia đình. Triều Ngạn Ninh lập tức giữ ngay, còn tiện tay chuyển luôn hành lý của hai người sang phòng đó.
Thê Nam ừ một tiếng, cũng không hỏi gì thêm. Anh nghiêng người, xiên một miếng cam bỏ vào miệng, động tác lười biếng mà thong thả.
Triều Ngạn Ninh lại nhẹ nhàng dịch sát về phía anh. Cánh tay vừa nâng lên, vô tình khẽ chạm vào bờ vai trần đang lộ ra dưới làn hơi nước của Thê Nam.
Cảm giác ấm nóng và trơn mịn kia khiến cơ thể Thê Nam khẽ run lên.
Hồi nhỏ, hai người từng tắm chung chẳng mấy ngại ngùng. Nhưng khi đã lớn, đây là lần đầu tiên họ gần như đối diện nhau trong trạng thái tr*n tr** và không chút che giấu.
Tâm trạng lúc mới đến khu nghỉ dưỡng, trong trẻo như tuyết đầu mùa, rất nhanh đã bị nhuộm sang một màu sắc khác.
Triều Ngạn Ninh vừa định nói gì đó, thì Thư Thừa đi tới. Cậu đứng bên cạnh bể, khom người hỏi:
"Anh Nam, bọn em định sang phòng xông hơi, anh có đi không?"
"Tôi không đi." Thê Nam xua tay. "Mấy đứa đi đi, tôi ngâm thêm một lúc nữa."
Thư Thừa lại quay sang hỏi Triều Ngạn Ninh. Dĩ nhiên, cậu chọn ở lại. Cũng lắc đầu, nói không đi.
Đám người rời đi rồi. Khu vực này chỉ còn lại hai người họ.
Trước mắt là làn hơi nước trắng xóa, không ngừng bốc lên. Càng lúc càng dày, càng lúc Triều Ngạn Ninh lại càng cảm thấy nóng hơn.
Nhìn Thê Nam, Triều Ngạn Ninh lập tức có phản ứng.
Dưới làn nước, người khác không thể nhận ra. Cậu chậm rãi trượt người xuống, từng chút từng chút chìm sâu. Cuối cùng, chỉ còn cái đầu lộ ra trên mặt nước, toàn thân đã ngập trong làn suối nóng.
Đôi mắt không ngừng đảo quanh. Nhưng dù có cố né tránh thế nào, ánh nhìn cuối cùng vẫn dừng lại trên người Thê Nam.
Thê Nam trông thấy cậu chìm dần, đến cả cằm và vành tai đều đỏ ửng.
"Nếu thấy nóng thì ra ngoài hít thở chút đi." Thê Nam thật sự lo cậu nghẹt thở mà chết.
Triều Ngạn Ninh l**m môi, cố chấp đáp: "Không nóng..."
Hai người đã ngâm suối khá lâu, cùng nhau lên tắm lại. May mà áo choàng tắm đủ rộng, đủ dài, che được phản ứng rõ ràng trên người Triều Ngạn Ninh.
Thật ra cậu cũng không ngại nếu Thê Nam phát hiện. Nhưng dù sao nơi này vẫn là khu công cộng, người ra người vào không ít. Cậu vẫn ngoan ngoãn quấn áo choàng thật chặt.
Thê Nam tắm xong trước, ra phòng nghỉ ngồi đợi. Nhưng đợi hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy Triều Ngạn Ninh bước ra. Chẳng hiểu sao tắm mà lại lâu đến vậy.
Anh nhắn cho cậu một tin, rồi mở cửa đi lên tầng hai.
Tầng hai là khu nhà hàng kết hợp khu nghỉ ngơi. Giờ đang đúng lúc ăn trưa và nghỉ trưa, người rất đông.
Không thấy Thư Thừa và mọi người đâu, Thê Nam đi về phía quầy bar pha chế kiểu mở. Ở góc dãy ghế dài có một chỗ ngồi trống, anh bước tới gọi hai ly rượu, rồi gửi vị trí cho Triều Ngạn Ninh, chờ cậu lên.
Anh nhấp từng ngụm nhỏ trong ly. Hành trình lần này kéo dài ba ngày hai đêm, đến ngày kia mới quay về, uống một chút rượu cũng chẳng sao.
Hơn hai mươi phút sau, Triều Ngạn Ninh mới từ dưới tầng đi lên. Cậu lần theo vị trí anh gửi, bước vào tầng hai.
Không gian tầng hai được chia thành ba khu: khu thể thao – giải trí, khu nhà hàng và quầy bar pha chế. Ba khu được ngăn cách bằng một tấm kính mờ sát đất.
Triều Ngạn Ninh đi xuyên qua khu nhà hàng. Vừa ngẩng đầu đã thấy Thê Nam đang trò chuyện cùng ai đó.
Vị trí anh ngồi hơi khuất, Triều Ngạn Ninh chỉ có thể nhìn thấy một phần. Nhưng rõ ràng, sắc mặt Thê Nam lúc này rất tệ.
Cậu còn chưa kịp bước tới, thì Thê Nam đã rời khỏi ghế, xoay người sải bước bỏ đi. Gương mặt vốn còn đỏ vì ngâm suối nước nóng, giờ đã sầm lại nặng nề u ám.
Lần này, Triều Ngạn Ninh nhìn rõ người đang nói chuyện với Thê Nam chính là Lý Lăng Hách.
Hắn vẫn còn ngồi ở bên quầy bar, ngẩn người nhìn theo bóng lưng Thê Nam đang rời đi.
Tâm trạng vốn đang vui vẻ khi đi nghỉ của Thê Nam hoàn toàn bị Lý Lăng Hách phá hỏng. Vừa thấy Triều Ngạn Ninh bước đến, anh lập tức kéo tay cậu, nhanh chóng rời khỏi đó.
Ra khỏi khu nhà hàng, Triều Ngạn Ninh mới hỏi: "Anh, mình đi đâu vậy?"
"Về phòng." Thê Nam đáp, giọng không giấu được vẻ mệt mỏi.
"Về thay đồ rồi quay lại nhà hàng ăn chút gì đó."
Triều Ngạn Ninh im một lát rồi thử dò hỏi: "Vừa rồi em hình như thấy Lý Lăng Hách."
Thê Nam tưởng cậu không thấy. Bước chân anh khựng lại, ánh mắt hơi ngước lên:
"Em nhìn thấy rồi à?"
"Thấy rồi. Anh đừng gặp lại hắn ta nữa." Triều Ngạn Ninh siết chặt tay, giọng khẽ nhưng dứt khoát.
Thê Nam "ừ" một tiếng, mãi đến khi tới chỗ thang máy mới chậm rãi nói:
"Không còn lý do gì để gặp lại nữa. Anh cũng không biết hắn có mặt ở đây. Nếu biết thì anh đã không đến."
Nói xong lại thấy câu này như đang cố giải thích điều gì đó với Triều Ngạn Ninh. Anh im lặng, không nói thêm nữa.
Thê Nam không biết phòng mình đã bị đổi. Triều Ngạn Ninh bấm thang máy. Anh cứ thế đi theo, cũng chẳng để ý cậu đã bấm tầng mấy.
Trước khi bước vào, Triều Ngạn Ninh còn quay đầu nhìn lại một lần. Quầy bar đã khuất sau tấm kính chẳng còn thấy đâu nữa.
Lý Lăng Hách cứ hai ba ngày lại tìm đến Thê Nam, rốt cuộc là vì gì? Muốn níu kéo? Hay muốn quay lại bên nhau?
Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi, da đầu Triều Ngạn Ninh đã muốn nổ tung.
Cậu luôn hiểu rất rõ, Thê Nam và Lý Lăng Hách từng sống bên nhau nhiều năm. Mà thời gian, luôn đồng nghĩa với ký ức. Ký ức ấy, dù muốn hay không, cũng sẽ để lại dấu vết trong đầu.
Triều Ngạn Ninh rất muốn biến mình thành một cục tẩy, xóa sạch những năm tháng có tên Lý Lăng Hách trong trí nhớ của Thê Nam. Nhưng cậu biết rõ, quá khứ là thứ không ai có thể xoá được.
Cậu không thể giả vờ như Lý Lăng Hách chưa từng tồn tại. Khi cậu còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, thì người đó đã sớm bước vào đời Thê Nam rồi.
Khi cậu vẫn chỉ là một cậu em trai nhỏ luôn theo sát bên cạnh Thê Nam, thì Lý Lăng Hách đã xuất hiện. Với một thân phận mà khi ấy, cậu không sao thay thế nổi.
Đó là một vùng lãnh địa riêng biệt. Một khoảng thời gian mà Triều Ngạn Ninh thuở mười mấy tuổi không cách nào chạm tới.
Thời gian trôi qua, chẳng làm phai mờ đi những cảm xúc và khát khao trong lòng thiếu niên năm ấy. Ngược lại, càng tích tụ theo năm tháng, càng bùng lên dữ dội.
Triều Ngạn Ninh ở tuổi 27, chỉ muốn có Thê Nam cho riêng mình. Không chia sẻ, không nhường lại cho ai.
Cậu dừng bước trước một cánh cửa lạ ở tầng bốn. Lúc này, Thê Nam mới nhận ra điều gì đó khác thường. Anh nhìn quanh, khẽ cau mày:
"Tiểu Ninh, mình đi nhầm rồi à? Đây đâu phải phòng anh."
"Em đổi phòng với lễ tân rồi." Triều Ngạn Ninh đáp, ánh mắt vẫn dõi theo anh.
"Phòng này có bể tắm suối."
Triều Ngạn Ninh vừa nói, vừa rút thẻ phòng ra, áp nhẹ lên bộ cảm ứng gắn trên tay nắm cửa. Một tiếng "tít" khẽ vang lên, cửa mở. Cậu không nói thêm lời nào, nắm lấy cổ tay Thê Nam, kéo anh bước vào.
Cửa vừa khép lại, Thê Nam lập tức bị Triều Ngạn Ninh xoay người, ép sát lên cánh cửa phía sau.
Anh còn chưa kịp mở miệng. Môi vừa hé một khe, đã bị Triều Ngạn Ninh chiếm lấy hoàn toàn.
Cả hai chỉ khoác áo choàng tắm, bên trong gần như trống rỗng. Triều Ngạn Ninh chen chân vào g*** h** ch*n anh. Một tay ghì chặt lấy vai, tay kia áp lên cằm anh, buộc anh phải ngẩng đầu lên đối diện.
Cái hỗn loạn kéo dài từ bể suối nóng vẫn chưa tan, nay theo nhịp thở dồn dập mà bùng lên mãnh liệt.
Thê Nam muốn chống cự. Nhưng đầu lưỡi đã bị Triều Ngạn Ninh cắn đến bật máu.
Không giống một nụ hôn.
Giống như một con sư tử đực đang đè ép một con sư tử khác. Là sự chế ngự tr*n tr**, đến từ bản năng sâu thẳm nhất.
Thê Nam rất khó chịu. Mà Triều Ngạn Ninh, cũng chẳng dễ chịu gì hơn.
Thê Nam muốn cử động, nhưng không thể. Cả người bị đè chặt đến mức không nhúc nhích nổi. Triều Ngạn Ninh như dồn hết toàn bộ sức lực đang có, đổ lên người anh.
Khi cậu buông ra, trước mắt Thê Nam tối sầm. Hơi thở gấp gáp của Triều Ngạn Ninh vẫn còn quẩn quanh trong tai, nghe như vọng lại từ nơi rất xa.
Một nụ hôn mang theo mùi máu cuối cùng cũng kết thúc.
Cơn nghẹn trong lòng Triều Ngạn Ninh dường như được trút ra một chút. Lý trí đang dần quay trở lại, nhưng cơ thể vẫn còn run rẩy. Cậu cúi đầu, dụi trán vào cổ Thê Nam, khẽ khàng, mềm nhũn như một lời xin lỗi chưa thốt nên lời.
Thứ đang sục sôi trong lồng ngực, như một khối rực đỏ mơ hồ, dần tan ra thành hơi nóng. Theo giọng nói khàn khàn, len thẳng vào tai Thê Nam.
"Thê Nam, đừng coi em là em trai nữa... được không?"
"Trước đây... cái người tên Triều Ngạn Ninh ấy, vốn dĩ chưa từng coi anh là anh trai."
Tái Hôn - Cửu Lục
Phòng ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đã đặt xong, nhưng không phải chỉ hai người. Thê Nam gọi cả đám người rảnh rỗi trong studio. Những ai không phải đi chụp ngoại cảnh xa đều rủ cùng đi cho vui.
Ban đầu, anh còn định gọi cả Phương Ngôn và Tang Dịch Minh. Nhưng hai người đều bận, chẳng thu xếp được thời gian.
Chỉ riêng người trong studio cũng đã khá đông. Nam nữ đủ cả, cộng lại hơn chục người. Cả đoàn rộn ràng kéo theo năm chiếc xe. Sáng thứ Bảy, vừa điểm danh xong, năm chiếc xe lăn bánh nhắm thẳng về phía núi.
Đêm qua vừa rơi trận tuyết đầu mùa. Sáng ra, cả đất trời đã trắng xóa. Trong núi cũng như được phủ một lớp chăn bông dày, mênh mông một màu trắng tinh khôi.
Triều Ngạn Ninh uể oải cầm lái, làm tài xế bất đắc dĩ. Thê Nam ngồi ở hàng ghế sau, cùng với Thư Thừa, nhiếp ảnh gia trong studio. Hai người đều cực kỳ hăng hái. Mỗi người đều mang theo máy ảnh, ánh mắt lúc nào cũng sáng rỡ như đang chuẩn bị đi săn tuyết.
Giữa trời đông giá lạnh, cửa xe hé mở một phần ba. Hai người cứ "tách tách" chụp cảnh tuyết bên ngoài. Thỉnh thoảng lại cúi đầu xem ảnh của nhau, trò chuyện đôi câu, chỉ trỏ những góc đẹp nhất.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông, dĩ nhiên không thể bỏ lỡ. Không ai để ý cơn gió lạnh đang táp vào, khiến sống mũi của Triều Ngạn Ninh buốt đến tê rát.
Thê Nam còn tranh thủ chụp hai tấm ảnh lúc Triều Ngạn Ninh đang lái xe. Nhưng nhìn kỹ biểu cảm của cậu thì lại chẳng vui vẻ gì mấy. Cậu thậm chí còn không nhận ra mình vừa bị chụp.
Tới bãi đỗ xe của khu nghỉ dưỡng, Thê Nam mới chịu cất máy ảnh. Triều Ngạn Ninh vừa bước xuống xe, anh đã huých nhẹ khuỷu tay vào người cậu, khó hiểu hỏi:
"Sao vậy? Không phải em nói muốn đi tắm suối nước nóng à? Sao bây giờ lại ủ rũ thế?"
"Không có mà." Triều Ngạn Ninh nhếch khóe môi cười, "Tâm trạng em rất tốt."
"Vậy thì tốt." Thê Nam gật đầu. "Dù người hơi đông, nhưng ai cũng dễ gần. Có mấy người em cũng quen rồi, không cần gò bó quá."
Anh vỗ nhẹ lên cánh tay cậu, còn tưởng cậu thấy khó chịu vì đi chung với nhiều người, nên cố ý an ủi đôi câu.
Đám người trong studio của Thê Nam đúng là rất dễ hòa đồng. Mấy chiếc xe phía sau lần lượt tiến vào bãi đậu, rầm rập kéo xuống hơn chục người. Không khí náo nhiệt hẳn lên.
Một cậu trai tính cách bộc trực, vừa xuống xe đã khoác vai Triều Ngạn Ninh. Còn vỗ vỗ lên lưng cậu, vẻ mặt đầy tự nhiên.
"Anh Triều, em muốn đi từ lâu rồi mà không sắp được thời gian. Lần này hay ghê, mọi người cùng đi, vui quá trời!"
Triều Ngạn Ninh cười nhạt. Giọng cũng có phần gượng gạo:
"...Mọi người vui là được rồi. Đông người thì đúng là náo nhiệt thật."
Cậu đúng là muốn đi suối nước nóng. Nhưng là muốn đi cùng Thê Nam, chỉ hai người họ thôi.
Bây giờ lại đi chung với hơn chục người, đứng thành hàng một cái là đủ chắn gió Bắc lùa ra từ khe núi rồi.
Mấy ngày trước, trong lòng còn ngổn ngang đủ thứ ý tưởng. Thế mà lúc này, lại trong trẻo như tuyết trắng trên núi, trắng tinh, không chút tạp niệm.
Trong thành phố, không cảm nhận rõ gió. Nhưng lên núi thì khác. Gió vẫn vù vù thổi, luồn vào cả lớp áo dày.
Trên sườn núi nghiêng là những hàng cây phủ đầy tuyết. Gió thổi qua, tuyết rơi lả tả. Vừa khéo, một mảng tuyết rơi trúng ngay đỉnh đầu Triều Ngạn Ninh.
Da đầu cậu lập tức buốt lạnh. Cậu rụt cổ lại, bước nhanh về phía trước hai bước lớn, miệng bật ra một tiếng "hớ!"
Thê Nam đi ngay bên cạnh. Anh giơ tay phủi tóc cho cậu, nhẹ nhàng phủi cả phần tuyết rơi dính vào cổ áo và sau gáy.
"Sáng bảo đội mũ mà không chịu" Thê Nam vừa phủi vừa nói, "Giờ thì hay rồi, lạnh thấu tim chưa."
Tuyết đã phủi đi, nhưng vẫn còn không ít đọng lại. Từng giọt tan ra, thấm vào da đầu và len vào cổ áo, vừa lạnh, vừa ướt.
"Xì... lạnh thật đấy." Triều Ngạn Ninh giơ tay che đầu, sợ lại có tuyết rơi trúng.
Thê Nam nghiêng người, dùng tay lau giọt nước vừa tan ra nơi dưới tai cậu, giọng dịu dàng:
"Lát nữa ngâm nước nóng nhiều một chút là ấm lại thôi."
–
Làm thủ tục nhận phòng xong, mọi người xách đồ về phòng nghỉ. Sau đó nhanh chóng tản ra , nam vào bể nam, nữ vào bể nữ.
Thê Nam dạo gần đây cứ ru rú trong nhà. Vừa ngâm mình vào làn nước suối ấm áp, anh thở ra một hơi thật dài. Cảm giác mỏi mệt trong người như tan đi một nửa.
Phong cách ở đây là kiểu trang trí Trung Hoa. Bên cạnh bể tắm là những gian đình nhỏ lợp ngói cong. Trên thành bể, sáu đầu rồng đá không ngừng phun nước suối, tạo thành tiếng róc rách dịu tai.
Thê Nam khoanh tay, tựa nhẹ lên thành đá. Mới vào nước được một lúc, làn da đã bị hơi nóng hun đến ửng đỏ. Sống mũi lấm tấm mồ hôi, trán cũng bắt đầu rịn ấm.
Triều Ngạn Ninh bưng một đĩa trái cây bước đến. Ánh mắt cậu cứ quanh quẩn mãi trên lồng ngực đang nửa chìm nửa nổi của Thê Nam.
Thê Nam hơi ngửa đầu ra sau. Cổ anh dài và trắng, đường nét gợi cảm, hoàn toàn phơi bày dưới ánh nhìn lặng lẽ mà có phần tham lam của Triều Ngạn Ninh. Làn nước suối mang sắc xanh nhạt, dập dềnh quanh bắp tay và lồng ngực rắn rỏi. Từng vệt sáng phản chiếu khẽ nhảy múa trên làn da, theo mỗi nhịp nước lay động.
Triều Ngạn Ninh nhìn đến khô cả cổ họng. Cậu bước chân trần đến mép bể, đặt đĩa trái cây bên tay Thê Nam. Cậu cởi áo choàng tắm, chậm rãi vịn lan can bước xuống nước.
Cảm nhận được mặt nước khẽ xao động, Thê Nam mở mắt ra. Triều Ngạn Ninh đang nghiêng người, chậm rãi tiến về phía anh. Cuối cùng, cậu ngồi xuống ngay bên cạnh.
"Vừa nãy em đi đâu đấy?"
Lông mi Thê Nam ướt đẫm. Vừa chớp mắt đã có một giọt nước theo khóe mắt trượt xuống. Anh đưa tay lên lau.
"Bọn anh ngâm nãy giờ mà chẳng thấy bóng em đâu."
"Em đi sắp xếp lại phòng." Triều Ngạn Ninh đáp.
Lần này đặt phòng khá gấp, cậu không chọn được loại có bể tắm riêng. Nhưng vẫn không cam lòng nên chạy ra quầy lễ tân hỏi lại. Không ngờ lại thật sự gặp may.
Một gia đình bốn người đột xuất hủy phòng suối nước nóng kiểu gia đình. Triều Ngạn Ninh lập tức giữ ngay, còn tiện tay chuyển luôn hành lý của hai người sang phòng đó.
Thê Nam ừ một tiếng, cũng không hỏi gì thêm. Anh nghiêng người, xiên một miếng cam bỏ vào miệng, động tác lười biếng mà thong thả.
Triều Ngạn Ninh lại nhẹ nhàng dịch sát về phía anh. Cánh tay vừa nâng lên, vô tình khẽ chạm vào bờ vai trần đang lộ ra dưới làn hơi nước của Thê Nam.
Cảm giác ấm nóng và trơn mịn kia khiến cơ thể Thê Nam khẽ run lên.
Hồi nhỏ, hai người từng tắm chung chẳng mấy ngại ngùng. Nhưng khi đã lớn, đây là lần đầu tiên họ gần như đối diện nhau trong trạng thái tr*n tr** và không chút che giấu.
Tâm trạng lúc mới đến khu nghỉ dưỡng, trong trẻo như tuyết đầu mùa, rất nhanh đã bị nhuộm sang một màu sắc khác.
Triều Ngạn Ninh vừa định nói gì đó, thì Thư Thừa đi tới. Cậu đứng bên cạnh bể, khom người hỏi:
"Anh Nam, bọn em định sang phòng xông hơi, anh có đi không?"
"Tôi không đi." Thê Nam xua tay. "Mấy đứa đi đi, tôi ngâm thêm một lúc nữa."
Thư Thừa lại quay sang hỏi Triều Ngạn Ninh. Dĩ nhiên, cậu chọn ở lại. Cũng lắc đầu, nói không đi.
Đám người rời đi rồi. Khu vực này chỉ còn lại hai người họ.
Trước mắt là làn hơi nước trắng xóa, không ngừng bốc lên. Càng lúc càng dày, càng lúc Triều Ngạn Ninh lại càng cảm thấy nóng hơn.
Nhìn Thê Nam, Triều Ngạn Ninh lập tức có phản ứng.
Dưới làn nước, người khác không thể nhận ra. Cậu chậm rãi trượt người xuống, từng chút từng chút chìm sâu. Cuối cùng, chỉ còn cái đầu lộ ra trên mặt nước, toàn thân đã ngập trong làn suối nóng.
Đôi mắt không ngừng đảo quanh. Nhưng dù có cố né tránh thế nào, ánh nhìn cuối cùng vẫn dừng lại trên người Thê Nam.
Thê Nam trông thấy cậu chìm dần, đến cả cằm và vành tai đều đỏ ửng.
"Nếu thấy nóng thì ra ngoài hít thở chút đi." Thê Nam thật sự lo cậu nghẹt thở mà chết.
Triều Ngạn Ninh l**m môi, cố chấp đáp: "Không nóng..."
Hai người đã ngâm suối khá lâu, cùng nhau lên tắm lại. May mà áo choàng tắm đủ rộng, đủ dài, che được phản ứng rõ ràng trên người Triều Ngạn Ninh.
Thật ra cậu cũng không ngại nếu Thê Nam phát hiện. Nhưng dù sao nơi này vẫn là khu công cộng, người ra người vào không ít. Cậu vẫn ngoan ngoãn quấn áo choàng thật chặt.
Thê Nam tắm xong trước, ra phòng nghỉ ngồi đợi. Nhưng đợi hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy Triều Ngạn Ninh bước ra. Chẳng hiểu sao tắm mà lại lâu đến vậy.
Anh nhắn cho cậu một tin, rồi mở cửa đi lên tầng hai.
Tầng hai là khu nhà hàng kết hợp khu nghỉ ngơi. Giờ đang đúng lúc ăn trưa và nghỉ trưa, người rất đông.
Không thấy Thư Thừa và mọi người đâu, Thê Nam đi về phía quầy bar pha chế kiểu mở. Ở góc dãy ghế dài có một chỗ ngồi trống, anh bước tới gọi hai ly rượu, rồi gửi vị trí cho Triều Ngạn Ninh, chờ cậu lên.
Anh nhấp từng ngụm nhỏ trong ly. Hành trình lần này kéo dài ba ngày hai đêm, đến ngày kia mới quay về, uống một chút rượu cũng chẳng sao.
Hơn hai mươi phút sau, Triều Ngạn Ninh mới từ dưới tầng đi lên. Cậu lần theo vị trí anh gửi, bước vào tầng hai.
Không gian tầng hai được chia thành ba khu: khu thể thao – giải trí, khu nhà hàng và quầy bar pha chế. Ba khu được ngăn cách bằng một tấm kính mờ sát đất.
Triều Ngạn Ninh đi xuyên qua khu nhà hàng. Vừa ngẩng đầu đã thấy Thê Nam đang trò chuyện cùng ai đó.
Vị trí anh ngồi hơi khuất, Triều Ngạn Ninh chỉ có thể nhìn thấy một phần. Nhưng rõ ràng, sắc mặt Thê Nam lúc này rất tệ.
Cậu còn chưa kịp bước tới, thì Thê Nam đã rời khỏi ghế, xoay người sải bước bỏ đi. Gương mặt vốn còn đỏ vì ngâm suối nước nóng, giờ đã sầm lại nặng nề u ám.
Lần này, Triều Ngạn Ninh nhìn rõ người đang nói chuyện với Thê Nam chính là Lý Lăng Hách.
Hắn vẫn còn ngồi ở bên quầy bar, ngẩn người nhìn theo bóng lưng Thê Nam đang rời đi.
Tâm trạng vốn đang vui vẻ khi đi nghỉ của Thê Nam hoàn toàn bị Lý Lăng Hách phá hỏng. Vừa thấy Triều Ngạn Ninh bước đến, anh lập tức kéo tay cậu, nhanh chóng rời khỏi đó.
Ra khỏi khu nhà hàng, Triều Ngạn Ninh mới hỏi: "Anh, mình đi đâu vậy?"
"Về phòng." Thê Nam đáp, giọng không giấu được vẻ mệt mỏi.
"Về thay đồ rồi quay lại nhà hàng ăn chút gì đó."
Triều Ngạn Ninh im một lát rồi thử dò hỏi: "Vừa rồi em hình như thấy Lý Lăng Hách."
Thê Nam tưởng cậu không thấy. Bước chân anh khựng lại, ánh mắt hơi ngước lên:
"Em nhìn thấy rồi à?"
"Thấy rồi. Anh đừng gặp lại hắn ta nữa." Triều Ngạn Ninh siết chặt tay, giọng khẽ nhưng dứt khoát.
Thê Nam "ừ" một tiếng, mãi đến khi tới chỗ thang máy mới chậm rãi nói:
"Không còn lý do gì để gặp lại nữa. Anh cũng không biết hắn có mặt ở đây. Nếu biết thì anh đã không đến."
Nói xong lại thấy câu này như đang cố giải thích điều gì đó với Triều Ngạn Ninh. Anh im lặng, không nói thêm nữa.
Thê Nam không biết phòng mình đã bị đổi. Triều Ngạn Ninh bấm thang máy. Anh cứ thế đi theo, cũng chẳng để ý cậu đã bấm tầng mấy.
Trước khi bước vào, Triều Ngạn Ninh còn quay đầu nhìn lại một lần. Quầy bar đã khuất sau tấm kính chẳng còn thấy đâu nữa.
Lý Lăng Hách cứ hai ba ngày lại tìm đến Thê Nam, rốt cuộc là vì gì? Muốn níu kéo? Hay muốn quay lại bên nhau?
Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi, da đầu Triều Ngạn Ninh đã muốn nổ tung.
Cậu luôn hiểu rất rõ, Thê Nam và Lý Lăng Hách từng sống bên nhau nhiều năm. Mà thời gian, luôn đồng nghĩa với ký ức. Ký ức ấy, dù muốn hay không, cũng sẽ để lại dấu vết trong đầu.
Triều Ngạn Ninh rất muốn biến mình thành một cục tẩy, xóa sạch những năm tháng có tên Lý Lăng Hách trong trí nhớ của Thê Nam. Nhưng cậu biết rõ, quá khứ là thứ không ai có thể xoá được.
Cậu không thể giả vờ như Lý Lăng Hách chưa từng tồn tại. Khi cậu còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, thì người đó đã sớm bước vào đời Thê Nam rồi.
Khi cậu vẫn chỉ là một cậu em trai nhỏ luôn theo sát bên cạnh Thê Nam, thì Lý Lăng Hách đã xuất hiện. Với một thân phận mà khi ấy, cậu không sao thay thế nổi.
Đó là một vùng lãnh địa riêng biệt. Một khoảng thời gian mà Triều Ngạn Ninh thuở mười mấy tuổi không cách nào chạm tới.
Thời gian trôi qua, chẳng làm phai mờ đi những cảm xúc và khát khao trong lòng thiếu niên năm ấy. Ngược lại, càng tích tụ theo năm tháng, càng bùng lên dữ dội.
Triều Ngạn Ninh ở tuổi 27, chỉ muốn có Thê Nam cho riêng mình. Không chia sẻ, không nhường lại cho ai.
Cậu dừng bước trước một cánh cửa lạ ở tầng bốn. Lúc này, Thê Nam mới nhận ra điều gì đó khác thường. Anh nhìn quanh, khẽ cau mày:
"Tiểu Ninh, mình đi nhầm rồi à? Đây đâu phải phòng anh."
"Em đổi phòng với lễ tân rồi." Triều Ngạn Ninh đáp, ánh mắt vẫn dõi theo anh.
"Phòng này có bể tắm suối."
Triều Ngạn Ninh vừa nói, vừa rút thẻ phòng ra, áp nhẹ lên bộ cảm ứng gắn trên tay nắm cửa. Một tiếng "tít" khẽ vang lên, cửa mở. Cậu không nói thêm lời nào, nắm lấy cổ tay Thê Nam, kéo anh bước vào.
Cửa vừa khép lại, Thê Nam lập tức bị Triều Ngạn Ninh xoay người, ép sát lên cánh cửa phía sau.
Anh còn chưa kịp mở miệng. Môi vừa hé một khe, đã bị Triều Ngạn Ninh chiếm lấy hoàn toàn.
Cả hai chỉ khoác áo choàng tắm, bên trong gần như trống rỗng. Triều Ngạn Ninh chen chân vào g*** h** ch*n anh. Một tay ghì chặt lấy vai, tay kia áp lên cằm anh, buộc anh phải ngẩng đầu lên đối diện.
Cái hỗn loạn kéo dài từ bể suối nóng vẫn chưa tan, nay theo nhịp thở dồn dập mà bùng lên mãnh liệt.
Thê Nam muốn chống cự. Nhưng đầu lưỡi đã bị Triều Ngạn Ninh cắn đến bật máu.
Không giống một nụ hôn.
Giống như một con sư tử đực đang đè ép một con sư tử khác. Là sự chế ngự tr*n tr**, đến từ bản năng sâu thẳm nhất.
Thê Nam rất khó chịu. Mà Triều Ngạn Ninh, cũng chẳng dễ chịu gì hơn.
Thê Nam muốn cử động, nhưng không thể. Cả người bị đè chặt đến mức không nhúc nhích nổi. Triều Ngạn Ninh như dồn hết toàn bộ sức lực đang có, đổ lên người anh.
Khi cậu buông ra, trước mắt Thê Nam tối sầm. Hơi thở gấp gáp của Triều Ngạn Ninh vẫn còn quẩn quanh trong tai, nghe như vọng lại từ nơi rất xa.
Một nụ hôn mang theo mùi máu cuối cùng cũng kết thúc.
Cơn nghẹn trong lòng Triều Ngạn Ninh dường như được trút ra một chút. Lý trí đang dần quay trở lại, nhưng cơ thể vẫn còn run rẩy. Cậu cúi đầu, dụi trán vào cổ Thê Nam, khẽ khàng, mềm nhũn như một lời xin lỗi chưa thốt nên lời.
Thứ đang sục sôi trong lồng ngực, như một khối rực đỏ mơ hồ, dần tan ra thành hơi nóng. Theo giọng nói khàn khàn, len thẳng vào tai Thê Nam.
"Thê Nam, đừng coi em là em trai nữa... được không?"
"Trước đây... cái người tên Triều Ngạn Ninh ấy, vốn dĩ chưa từng coi anh là anh trai."
Tái Hôn - Cửu Lục
Đánh giá:
Truyện Tái Hôn - Cửu Lục
Story
Chương 31: Anh đừng làm anh của em nữa, được không?
10.0/10 từ 37 lượt.